Quý Hồng rơi vào trong giấc mộng đẹp, mỗi ngày đều nằm mơ kiếm tiền.
Một tuần nay Miêu Doanh Đông không có liên hệ với Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên cũng không hề liên lạc với anh, tiền trong thẻ cũng không đụng tới một đồng nào.
Thứ sáu, Tống Dương nhận được một email đến từ Minh Thị ở Venezuela, là người đứng đầu Minh gia gởi tới, nói rằng muốn một người giám định trang sức, là thực tập cũng được, làm huấn luyện sinh trong công ty Minh Thị, tương lai sẽ làm ở Minh Thị.
Tống Dương ngoại trừ làm giáo sư dạy kèm ở nhà của Minh Nguyên còn kiêm thêm mấy chức cố vấn ở công ty tư bản, mặt khác còn là giám đốc nhân sự Minh Thị ở Mỹ, cái chức giám đốc này là anh ta tự phong, thế nhưng Minh Sùng Luân ở Châu Phi thường sẽ nhờ Tống Dương làm một vài chuyện tuyển nhân sự, nói là giám đốc nhân sự cũng không quá đáng.
Chuyện Minh Nguyên giả ngu, ngoài Tống Dương ra cũng không có ai biết.
Ngay cả chuyện coi anh ta như con nuôi của mình cũng không biết.
Tống Dương yêu cầu Minh Sùng Luân nói chuyện cùng Minh Nguyên.
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm Duyệt Nhi rồi. Trường học của Duyệt Nhi cũng bình thường, điều kiện gia đình kém như vậy, cũng rất tốt, tự nhiên không thể để cho người khác, cậu gởi cho Duyệt Nhi một cái email.” Minh Nguyên rất thích chơi game, vẫn khoanh chân ngồi ở trong phòng của mình.
Mỗi ngày Tống Dương đều tới phòng của cậu ta, nói là cho cậu ta học.
Cũng rất nhiều năm rồi, cụ bà Minh gia rất yêu thích Tống Dương, bởi vì Tống Dương nho nhã lễ độ, cũng rất đẹp trai, nếu như không phải cả ngày ở cùng với Minh Nguyên thì có thể địa vị của anh ta trong lòng bà sẽ cao hơn nhiều.
“Lúc nói chuyện cùng Duyệt Nhi không cần nói chuyện của tôi, không thể để cho cô ấy biết anh trai hiện tại…” Giọng nói của Minh Nguyên nhỏ đi mấy phần, nhà giàu không dễ giả mạo, khi còn bé giả ngu vì sinh tồn, lớn rồi giả ngu để không bị sắp đặt.
Hai đứa trẻ không mẹ bị chia cắt hai nơi rất khổ.
Đưa anh ta tới chỗ y tá, trước đây khi Minh Nguyên sáu tuổi đã tới nhà một lần, bởi vì vợ chồng Minh Sùng Luân làm người rất tốt, đối với y tá này cũng không đối xử tệ, lúc đưa đứa nhỏ tới y tá không nói gì, bây giờ nhìn thấy Minh Nguyên đã lớn rồi, nói ra cũng sẽ không phát sinh sự việc ngoài ý muốn nữa nên liền nói rõ chuyện năm đó.
Ngày mà cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà dường như cả Trung Quốc đều biết.
Chỉ là dường như không ai biết Trần Nhã Ninh lúc đó đã mang thai, càng không biết rằng cô sinh đôi một nam một nữ, lúc đó y tá đó cùng với lão bà không biết căn cứ vào mục đích gì mà che dấu chuyện mang thai sinh đôi, nói chỉ có một đứa trẻ.
Lúc đó Minh Nguyên ở trong phòng, lão bà vẫn cho rằng cậu ấy không hiểu chuyện, vì lẽ đó mà không có tránh cậu ta.
Có điều, chuyện nhặt được Minh Nguyên lão bà cũng không có gạt Minh Nguyên, tình cờ nói với Minh Nguyên: “Mẹ con thật bất hạnh.”
Sau khi Minh Nguyên lớn lên biết mình còn có một em gái, bởi vì trong tay cậu ta có một khối kỳ ngọc.
Cậu ta thường suy nghĩ, tại sao khổi ngọc bội này ại gọi là kỳ ngọc?
Phải chăng còn có một khối gọi là lân ngọc?
Sau đó, cậu ta để Tống Dương điều tra tìm được y tá kia, mới biết được thật ra cậu ta còn có một em gái sinh đôi, có điều tung tích của em gái anh ta thực sự không có cách nào tìm được, bởi vì y tá kia nói bố mẹ nuôi em gái cậu ta đã chết, không biết cô gái ấy đi đâu.
Có điều tên em gái thì y tá có nói cho cậu ta biết, đó là Khâu Đông Duyệt.
Cậu ta biết hành tung của em gái chính là sau khi cô ấy bán khối ngọc kỳ lân này.
Cậu ta để Tống Dương chụp một bức ảnh của em gái.
Thai đôi cũng giống nhau tới ba bốn phần, thậm chí thần sắc còn có một vài chỗ tương đồng, đều có một chút dịu dàng, có điều Khâu Đông Thần nổi trội hơn một ít.
Lúc đó cậu ta vuốt ve bức ảnh, cười rơi nước mắt kêu: “Em gái, em gái.”
Vốn dĩ trên thế giới này, cậu ta còn có một cô em gái ruột, so với anh chị em bình thường thân thiết hơn, bởi vì bọn họ là song thai, cậu ta ra đời sớm hơn một phút.
Một phút, cậu ta là anh, cô là em gái.
Ở trên thế giới này, Minh Nguyên chỉ cho rằng cậu có một người thân đó là Khâu Đông Duyệt.
Khâu Minh Hạc, ông ta chỉ là một thứ lòng lang dạ sói.
…
Tống Dương gởi cho Kiều Duyệt Nhiên một email tuyển dụng, vô cùng tỉ mỉ, tư liệu tổng quát của tập đoàn Minh Thị, còn có yêu cầu người giám định đá quý.
Kiều Duyệt Nhiên liền buồn bực, cô không có để thông tin tìm việc a, tại sao lại có người gởi cho cô thông báo tuyển dụng, hơn nữa nhìn qua không phải là giả mạo, bởi vì Minh Thị tiếng tăm lừng lẫy không thể nào làm giả, nhưng Minh Thị tiếng tăm lừng lẫy này tại sao lại biết cô đây?
Cô chỉ là một trong hàng vạn học sinh mà thôi.
Có điều việc làm cho thực tập sinh cũng làm cho Kiều Duyệt Nhiên động lòng.
Trên đó có viết người liên lạc, số điện thoại, bởi vì cô không hiểu về nơi này nhiều lắm.
Người nhận điện thoại là Tống Dương.
Tống Dương nói anh ta biết chuyện Kiều Duyệt Nhiên đi Haiti lần trước, lần này Minh Thị yêu cầu là huấn luyện thực tập sinh, anh ta cảm thấy Kiều Duyệt Nhiên rất thích hợp với công việc này, vì lẽ đó mới gởi thư cho cô.
Kiều Duyệt Nhiên còn chưa hiểu lắm, nhiều học sinh như vậy không thể chỉ tuyển một mình cô? Hơn nữa lần trước đi Haiti cũng không phải là một mình cô, có thể Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rất nhiều người nói tập đoàn lớn tuyển người nhưng thật ra lại là một tên lừa đảo.
Âm thanh của đối phương khá trầm còn mang theo từ tính, anh ta nói anh ta là giám đốc nhân sự của tập đoàn Minh Thị tại Mỹ, nếu như Kiều Duyệt Nhiên không tin anh ta sẽ chuyển phát nhanh một ít tư liệu cho cô xem, nếu như Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy không có vấn đề gì thì hai người sẽ có một buổi nói chuyện.
Ngày hôm sau, tư liệu đã được đưa đến tay Kiều Duyệt Nhiên.
Vô cùng tỉ mỉ, trừ khi là nhân viên nội bộ, nếu không căn bản là không có khả năng có được.
Đối với công việc này, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất có hứng thú, sau khi xem xong tư liệu cô nghĩ sẽ nói chuyện cùng Tống Dương.