Tống Dương sống ở nước Mỹ cũng không có văn phòng, vì lẽ đó, anh ta và Kiều Duyệt Nhiên hẹn ở một nhà hàng rất yên tĩnh, bởi vì Kiều Duyệt Nhiên đã xem tư liệu rất kỹ rồi cho nên cô không mang theo.
Nhà hàng này có hai tầng.
Tầng trên lầu được làm toàn bộ bằng kính, bàn ăn đều dựa vào kính, vừa vặn có thể nhìn thấy người ngồi ăn cơm ở sảnh dưới.
Toàn bộ nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, rất óng ánh rung động lòng người.
Miêu Doanh Đông đang ở nơi này nói chuyện cùng người khác, có điều thoáng nhìn lơ đãng liền nhìn thấy hai người đang nói chuyện trong đại sảnh dưới lầu.
Kiều Duyệt Nhiên cùng…
Nếu như nhớ không nhầm thì người kia được tên là Tống Dương.
Vô tình mà gặp được người.
Anh ta có ấn tượng rất sâu sắc đối với người này, trẻ tuổi lịch sự nho nhã.
Tại sao anh ta lại biết Kiều Duyệt Nhiên?
Hay là anh ta đi AAK ứng tuyển vốn là có dụng ý khác.
Hai tay Miêu Doanh Đông lơ đãng đùa giỡn với cái bật lửa, vừa cùng người khác nói chuyện.
Cho dù có chút phân tâm nhưng lời nói của anh ta vẫn có trình độ chuyên nghiệp giống như âm thanh nước chảy, từ tính trầm thấp mà nghe.
“Chào anh, tôi là Kiều Duyệt Nhiên.” Kiều Duyệt Nhiên quay về phía Tống Dương mới đến nói.
“Tôi biết” Tống Dương trả lời.
Anh ta biết Kiều Duyệt Nhiên đã lâu rồi, chỉ là Kiều Duyệt Nhiên không biết.
Tống Dương biết Kiều Duyệt Nhiên vẫn có thái độ nghi ngờ anh ta, nói: “Tôi là gia sư của con trai Minh tổng, Minh gia đều ở Venezuela, vì vậy chuyện ở nước Mỹ thường là tôi làm.”
“A,thì ra là như vậy.” Câu nói đầu tiên bỏ đi nghi ngờ trong lòng Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên hỏi rất nhiều chuyện tình của Minh Thị, Tống Dương đều giải thích cặn kẽ.
Tống Dương đã từng thấy Kiều Duyệt Nhiên, anh liền cảm thấy tướng mạo của Kiều Duyệt Nhiên rất không bình thường, có bốn phần tương tự với anh trai, có điều thần thái của cô vẫn là bền gan vững trí, rất có nghị lực, tướng mạo có một chút dịu dàng quyến rũ, loại thần thái quyến rũ này rất hấp dẫn đàn ông.
Chỉ là trước đây anh ta cũng không có nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô gần như vậy.
Rất dễ nhìn.
“Tôi là cô nhi, nhà tôi không có ai, không cần thương lượng cùng với ai, có điều chính tôi muốn suy nghĩ một chút. ” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Chuyện của cô tôi đều biết.” Tống Dương mỉm cười nói một câu.
“Cái gì?” Kiều Duyệt Nhiên ngạc nhiên.
“Nha, tôi là một người dùng người rất nghiêm ngặt, trước khi gởi thư mời sẽ có điểu tra qua. ” Tống Dương nói.
Kiều Duyệt Nhiên sửng sốt một chút, tự nhiên cảm giác ớn lạnh ở sóng lưng: “Anh… anh điều tra được gì?”
“Cô sợ bị điều tra cái gì?” Tống Dương hỏi.
“Tôi…” Kiều Duyệt Nhiên rất sợ bị điều tra chuyện với Miêu Doanh Đông.
Rất sợ bị gắn lên chữ “được bao nuôi”, và bị nơi làm việc xem thường.
A, không có gì. Kiều Duyệt Nhiên không nói gì, chỉ là có chút lo lắng bất an.
Nếu như suy nghĩ rồi thì thứ hai gọi điện cho tôi. Tống Dương đi rồi, trước khi đi quay về phía Kiều Duyệt Nhiên lộ ra một nụ cười rất động lòng người, thuộc về phạm trù “nam sắc. ”
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy tự nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Miêu Doanh Đông vẫn nhìn, trong ấn tượng thì Tống Dương này chưa bao giờ nói cười tùy tiện.
Kiều Duyệt Nhiên cũng rời đi, hai người một trước một sau, không tới nửa phút đều đi ra ngoài về cùng một hướng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Miêu Doanh Đông vẫn nhìn xuống dưới lầu, sau khi xã giao xong, anh ta không về nhà mà trực tiếp đi tới văn phòng.
Tìm được rồi, CV “Tống Dương. ”
Anh ta vốn là không chú ý đến Tống Dương này.
Là cố vấn vài công ty, tốt nghiệp đại học Stanford, nghề nghiệp cha mẹ không nói, tình hình gia tộc cũng không thể hiện trên CV.
Tối hôm nay Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ cả một buổi tối, cô quyết định đi Minh Thị rồi.
Ngược lại cô đang nghĩ, trước đây vào ngày nghỉ cô đều làm một ít công việc như nấu cơm cho người ta, rất không có giá trị kỹ thuật, lần này có cơ hội tốt như vậy, cô quyết định thử xem, cũng có liên quan tới chuyên nghành, tuy rằng muốn đi Venezuela, thế nhưng đi khắp thế giới một chút dù sao vẫn hơn là cố chấp ở một nơi a.
Ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên liền gọi điện thoại cho Tống Dương, nói cô đồng ý.
Phản ứng của Tống Dương rất bình thản, giống như anh ta đã đoán được Kiều Duyệt Nhiên sẽ tiếp nhận công việc này vậy.
Tống Dương nói lại phản ứng của Kiều Duyệt Nhiên cho Minh Nguyên, Minh Nguyên gật gù “ừ” một lúc, hy vọng em gái mau mau trưởng thành a.
Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ một chút, cô quyết định đem trả thẻ cho Miêu Doanh Đông.
Nó nằm ở trong tay cô, thứ nhất, cô cũng không tiêu, thứ hai cô cũng không dám tiêu, như vậy không bằng trả lại cho anh ta, cô cũng phải ra nước ngoài.
Hơn nữa, cô quyết định triệt để cắt đứt quan hệ cùng Miêu Doanh Đông.
Vốn dĩ không có kết quả, thừa dịp này cắt đứt tất cả.
Ngày đó, cô đi tới dưới sảnh Aio muốn trả lại thẻ cho Miêu Doanh Đông.