Khâu Đông Duyệt không nói gì, chứng tỏ mặc nhiên thừa nhận.
Lần này cục diện ăn cơm thay đổi rồi.
Thành ăn cơm với Miêu Doanh Đông, ba người còn lại ăn với nhau.
Đột nhiên Miêu Doanh Đông nhận một cuộc điện thoại, sau đó đứng lên, cầm lấy vai của Thành đưa nó đến bàn của Minh Nguyên.
Hình như có người sắp đến, Khâu Đông Duyệt không biết rốt cuộc đó là ai? Trước bàn của Minh Nguyên gọi điện xong, Miêu Doanh Đông hỏi Minh Nguyên có thể sắp xếp thêm một phòng nữa được không? Có một vị khách quý đến thăm, sắp xếp ở bên cạnh phòng anh đang ở là được rồi, bởi vì Miêu Doanh Đông cũng có chú ý đến phòng bên cạnh đang trống rồi.
Chỉ là một việc nhỏ,nên Minh Nguyên liền đồng ý.
Ăn cơm xong, Khâu Đông Duyệt đến xưởng tàu làm việc.
Mặc dù không lớn, nhưng đây cũng chính là sản nghiệp của nhà chính cô, cũng đã từng là sản nghiệp của Khâu gia.
Cả ngày hôm nay Thành đều ở cùng với Miêu Doanh Đông rồi.
Đúng là một tổ hợp kì quái.
Vài tiếng đồng hồ sau, Cố nhị đến, đang gặp gỡ Miêu Doanh Đông ở phòng họp của Minh thị.
Bởi vì chuyện thẻ tín dụng, nên Miêu Doanh Đông mặc nhiên có địa vị ưu thế của một chủ nợ nên có.
Với lại, người như anh, cho dủ dứng ở bất kì đâu thì cũng có tác phong như “Chính chủ”
ở nơi đó vậy, căn bản chẳng có nửa điểm cảm giác là người lạ từ nơi khác đến.
Cố Nhị nhìn một vòng Minh thị, “Không tệ, Minh thị quả thật không hổ là một tập đoàn lớn.
Rất có phong cách nước ngoài, với lại còn làm kim cương nữa, rất tốt.”
“Lần này đến Venezuela công tác bao lâu? Khách nào quan trọng đến mức khiến cậu bỏ cả vợ mà đi vậy?”
Miêu Doanh Đông ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, khó mà có được ở nơi đất khách quê người có thể gặp được người nói chuyện hợp mình, dù Minh Nguyên cũng không tệ, nhưng tuổi tác không đủ lớn, thực sự là có khoảng cách cả mấy thế hệ.
“Đương nhiên là làm ăn lớn rồi, vốn dĩ định công tác mười mấy ngày,nhưng giờ em rút lại còn khoảng bốn năm ngày thôi.”
Cố Nhị ngồi đối diện Miêu Doanh Đông uống trà nói.
Lệch múi giờ gì gì đó, đối với Cố nhị mà nói không có ý nghĩa gì, cả đêm không ngủ cũng chẳng có vấn đề gì cả.
“Tiểu Cửu thế nào rồi?”
Miêu Doanh Đông hỏi Cố nhị.
“Cô ấy gần đây ở bên nhà mẹ em, mẹ em phụ trách chăm sóc cô ấy, ốm nghén cũng đỡ hẳn rồi.
Cha em thường thay cô ây và em đi họp.
Nói chung rất là bận.
Anh, anh đến Venezuela thế mà lại không ở trong khách sạn.
Nói mau, sao em lại cảm thấy trên người anh có mùi phấn son thế này?”
Cố Nhị cúi đầu đánh giá Miêu Doanh Đông, cũng đang ngửi nhẹ hơi thở trên người anh.
“Có không?”
Miêu Doanh Đông bị Cố Nhị nói trên người có mùi phấn son, không những không cảm thấy ngại ngùng mà còn cảm thấy rất vinh quang, anh cũng đnag ngửi xem trên người anh rốt cuộc là có mùi gì.
“Đương nhiên.
Mặc dù bị hơi thở của anh lấn át rồi, nhưng mũi của em thính lắm, cùng với mùi trên xe của anh, còn có trong nhà của anh cùng một loại mùi, không cần hỏi,cũng biết đó là ai rồi!”
Mắt Cố Nhị nhìn ra bên ngoài, đồng thời bê ly trà trên bàn lên, nhẹ thổi thổi hơi trà.
“Cậu đây là muốn trêu anh cậu mà!”
Miêu Doanh Đông phản lại lời Cố Nhị.
Nhưng trên người anh có mùi của Khâu Đông Duyệt, anh ngược lại lại cảm thấy rất vui.
“Ở trong phòng của cô ấy? Cùng với cô ấy?”
Cố nhị lại hỏi.
Bởi vì Cố nhị cái tên này tinh ý cực kì, anh biết Miêu Doanh Đông và Tiểu Kiều giận dỗi nhau.
Nếu như không giận dỗi,Tiểu Kiều đã không dọn đến Venezuela này, với lại, bây giờ anh Đông ở đây, người ta cũng không có xuất hiện.
Mặc dù người ta đã đổi tên thành Khâu Đông Duyệt rồi, nhưng Cố nhị cảm thấy cái tên Tiểu Kiều vẫn nghe rất hay.
Anh Đông là một đại nam nhân, bên cạnh có một người kêu là “Tiểu Kiều”
, vừa dịu dàng tao nhã, vừa yếu đuối mong manh, lại cái gì cũng biết.
Anh Đông nhìn giống như dại nam nhân, nhưng thật ra… Việc trong nhà rất lười quản, tương lai chắc chắn sẽ giao cho bà xã rồi, việc bên ngoài anh chỉ cần vung tay vung chân đều làm rất tốt,cho nên việc lớn bà xã không cần lo nhiều.
Tương lai nhà anh Đông sau này, vợ nói gì thì chính là làm như vậy đi.
Lời tiếp theo, nên nói sao đây? Nghĩ đến đây, Cố nhị khẽ cười.
Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến một người lạnh đạm như anh Đông đây sẽ có một gia đình như thế nào? Phải là một người phụ nữ như thế nào mới có thể thu phục được anh ấy? Anh anh sạch sẽ, kĩ tính, yêu cầu người khác rất cao.
Nhưng từ khi có Tiểu Kiều xuất hiện, Cố nhị cảm thấy hai người này thật không tệ.
Tiểu Kiều rất nhẫn nhìn, cũng rất yêu anh Đông, có thể chịu đựng được anh ấy, với lại cô cũng rất ít khi giận dỗi tức giận gì.
Cái này tính chính là tuyệt phối đi.
Cái tổ hợp bọn họ với anh và Miêu Doanh Cửu đúng là khác biệt trên trời dưới đất.
Sau khi Cố Nhị cất hành lý vào phòng, hai người bọn họ bắt đầu đi khắp nơi trong công ty, nhiều nhân viên nhìn thấy lại tưởng cấp trên đến khảo sát, nhưng người đến khảo sát này, cũng quá đẹp trai đi.
Sau đó, hai người lại về văn phòng của Minh Nguyên để đánh cờ với anh.
Việc của Cố nhị ngày mai mới bắt đầu, hôm nay coi như đến ôn lại chuyện cũ với Miêu Doanh Đông đi.
Nhưng Minh Nguyên ở trong văn phòng lại có chút bận rộn.
anh không phải là công tử nhà giàu ăn chơi gì, chừng này tuổi đã phải tiếp quản cả một tập đoàn, từ một phương diện nào đó mà nói, so với Cố Nhị năm đó còn giỏi hơn nhiều.
Lúc Miêu Doanh Đông đang đánh cờ với Minh Nguyên, Tống Dương đi vào.
“Náo nhiệt vậy?”
Anh nói.
Cố nhị nhìn thấy anh Đông đến đầu cũng không thèm nhìn lên, liền hiểu anh Đông không hoan nghênh gì cái người này.
Lúc Tống Dương đến bên cạnh Cố nhị, Cố Nhị ngẩng đầu lên, hỏi Tống Dương, “Cậu là ai?”
Câu này có chút không được lịch sự.
Minh Nguyên cũng cảm giác được mùi vị thuốc súng trong lời nói, liền nói, “Đây là Tống Dương, đây là thầy giáo lúc trước của tôi, bây giờ đang là tổng tài chấp hành của tôi.”
Cố nhị không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem Miêu Doanh Đông và Minh Nguyên đánh cờ.
Để đánh tan không khí ngượng ngùng này, Minh Nguyên pha trò, “Tôi phát hiện trên người anh Đông có một loại khí chất của tiểu thịt tươi!”
Cố nhị liếc Miêu Doanh Đông một cái, “Hình như cũng có chút giống, anh cả hình như kiểu không thể nào hấp dẫn phụ nữ được.
Theo lý mà nói, anh nhiều tiền như vậy, đẹp trai như vậy, cũng tính là một người đàn ông cực tốt đẹp, đáng lẽ bên người phải có nữ nhân vây đầy xung quanh.
Nhưng theo nhưng gì em biết, so với em tưởng tượng đúng là không thể ít hơn.
Có thể thấy anh không được phụ nữ hoan nghênh, đại khái là do anh quá đáng trách!”
Miêu Doanh Đông liếc Cố nhị một cái, im lặng không nói gì.
Chuyện này, anh ngược lại lại không thèm để ý đến.
Nhưng giờ Cố nhị nói đến, hình như cũng có chút có lý.
Buổi chiều, Khâu Đông Duyệt sau một ngày trời làm việc ở xưởng tàu liền về công ty của anh trai cô để ăn cơm.
Cô mỗi ngày đều như vậy, đa số thời gian của cô đều ở tại công ty của anh cô, sớm muộn gì cũng ăn cơm ở đây, sau đó đi làm, buổi chiều đi làm về tiếp tục quay lại rồi ở trong Minh thị.
Mấy ngày gần đây cô đều ở cùng với anh trai mình.
Cô đến nhà ăn, vừa liếc mắt liền thấy Thành đang ngồi bên cạnh Minh Nguyên.
Cô rất vui vẻ liền qua ngồi bên cạnh,hỏi Thành hôm nay làm những gì.
Thành nói buổi sáng chơi cùng với Miêu Doanh Đông, còn chiều nay thì đi ngủ.
“Hôm nay có học bài không?”
Khâu Đông Duyệt vuốt vuốt trán hỏi.
“Có, học rồi, chí Miêu dạy em.”
Khâu Đông Duyệt gật gật đầu, con người anh ấy lạnh lùng như vậy, lại có thể đi dạy một đứa bé đầu óc không tốt như Thành, đúng là hiếm có.
Lúc này, Miêu Doanh Đông và Cố Nhị vừa mới mua cơm xong, đang chuẩn bị ngồi xuống.
Hai người này không phải là lần đầu ăn ở đây rồi, lúc Cố nhị còn học đại học, cũng đã từng ăn qua cơm nấu lò.
Để cơm xuống trên bàn,Miêu Doanh Đông nhìn thấy Khâu Đông Duyệt đã về rồi, đang cùng với Thành nói chuyện.
Khâu Đông Duyệt cũng liếc nhìn qua, nhìn thấy anh và Cố Vi Hằng đang ở phía bên này.
Miêu Doanh Đông vẫy vẫy tay, bảo cô qua bên kia.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy, Cố Vi Hằng cũng từ nơi xa xôi đến, cũng nên qua chào hỏi anh một tiếng đi.
Vậy nên cô nói với Thành, bên kia có một chú khác cũng mới tới, cô phải qua bên kia một chút.
Thành nhìn theo hướng Miêu Doanh Đông, rồi lại bắt đầu cười.
Hôm nay Khâu Đông Duyệt mang một đôi giày đế bằng, loại có quai hậu.
Lúc sắp đến bên cạnh Miêu Doanh Đông, dây giày bung ra, cô giẫm phải, bị trượt ngã, hai tay bám vào cái bàn của Miêu Doanh Đông đang ngồi.
Miêu Doanh Đông ở bên cạnh cô, nhìn cô một cái rồi nói, “Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”
Anh ngồi trên ghế, thuận thế cúi lưng xuống cài lại dây giày cho cô.
Mặt Khâu Đông Duyệt nóng bừng lên, hai tay đặt ở trên bàn thiếu chút nữa thì trượt ngã, cho nên cô không thể không nhẹ nhàng vịn trên đầu Miêu Doanh Đông, sau đó cô lại lập tức buông tay ra.
Miêu Doanh Đông buộc dây giày cho cô xong liền ngẩng đầu lên nói, “Anh Cố nhị của em đó, chào hỏi đi chứ.”
“Chào anh, Cố nhị ca ca”
Giống như người bị người lớn trong nhà bắt dẫn ra gặp người khác.
Nhưng bọn họ không phải đã sớm không có quan hệ gì rồi sao? Anh sớm đã đuổi cô ra khỏi nhà, tối qua còn nói cô là một kẻ chuyên nói dối nữa mà.
Theo lý giải của Khâu Đông Duyệt, chắc là anh ấy lúc đối diện cô mới ghét bỏ như thế.
Nhưng thấy cách anh buộc giày cho cô, không có vẻ gì là giả vờ cả.
“Cố nhị ca ca, anh ở xa mới đến có gì không thoải mái thì cứ nói với em, em sẽ nghĩ cách giúp anh nhé.
Giờ em còn phải qua bên kia để chăm sóc Thành, em đi trước nhé.”
Nói xong cô liền quay người rời đi.
Sau khi ngồi xuống, Khâu Đông Duyệt lén nhìn về phía Miêu Doanh Đông bên kia, hình như hai người bon họ đang nói gì đó.
Miêu Doanh Đông là đang giải thích mối quan hệ giữa Khâu Đông Duyệt và Thành cho Cố nhị nghe.
Nợ nhà hào môn, làm sao có thể dễ dàng trả hết sạch sẽ được.
Nhưng Cố nhị gia sự rõ ràng, khi nhìn thấy Khâu Đông Duyệt và em trai do mẹ kế sinh ra lại ở cùng nhau, anh liền cảm thấy cuộc đời tình cảm giữa người với người thật phức tạp.
Sau khi ăn cơm xong, Khâu Đông Duyệt gọi Thành đến, cô lấy trong túi xách ra một món đồ bào Thành đưa cho Miêu Doanh Đông.
Thành hỏi, “Chị, đây là cái gì vậy?”
“Huân hương, hương muỗi.”
“Đưa cho chú Miêu sao?”
Thành lại hỏi.
“Ừ, anh ấy, anh ấy cao quý như vậy không thể để cắn.
Bị muỗi cắn sẽ rất lâu sau cũng không hết được.
Em đưa cho anh ấy đi.”
Huân hương là tối nay Khâu Đông Duyệt nhờ đồng nghiệp mua.
Thời tiết ở Venezuela phân thành hai mùa là mùa mưa và mùa nắng.
Bây giờ đã qua tháng mười hai rồi, bắt đầu mùa khô cho nên muỗi nhiều.
Đây là do Khâu Đông Duyệt sống ở đây lâu mới phát hiện ra.
Nhưng mấy ngày nay trong tròng cô không có hương muỗi diệt muỗi nữa rồi.
Loại huân hương này là huân hương tinh dầu, có thể diệt muỗi, mùi cũng rất dễ ngửi, là hương hoa hồng.
Thành vui vẻ chạy qua đưa đồ cho Miêu Doanh Đông.
Anh và Cố nhị vẫn chưa ăn cơm xong, nhìn thấy huân hương, Miêu Doanh Đông hỏi, “Đây là cái gì?”
“Tinh dầu huân hương diệt muỗi.
Chị nói đưa cho anh.”
Thành nói.
Miêu Doanh Đông nhìn về phía cửa nhà ăn, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của cô mà thôi.
“Không tệ nha anh, dù sao trên người anh cũng có mùi phấn son rồi, thêm chút mùi huân hương nữa chắc là cũng không sao đâu.”
Cố Nhị bên cạnh vừa ăn cơm, vừa thúc thúc Miêu Doanh Đông.
“Sao cô ấy không tự mình cầm đến cho anh?”
Miêu Doanh Đông vẫn dõi theo bóng hình của Khâu Đông Duyệt.
“Không biết, có lẽ chị làm sai chuyện gì đó nên ngại gặp anh đó!”
Thành nói, đương nhiên là theo lối suy nghĩ của riêng cậu.
“Cầm về đi, bảo cô ấy tự mình mang đến!”
Miêu Doanh Đông nói.
Thành có chút không hiểu tại sao lại bảo cậu đưa huân hương về cho Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt nhìn thấy Thành đi ra liền hỏi, “Đưa chưa?”
“Chưa, Miêu Doanh Đông nói chị tự mình đưa!”
Thành thấp giọng nói.
Khâu Đông Duyệt nhíu mày, anh ấy bị làm sao vậy chứ? Nói cô nói dối thành tinh nên cô quyết định sau này không nói chuyện trước mặt anh ấy nữa.
Nếu đã như thế này, cô và anh ấy không còn gì để nói nữa, trong lòng anh ấy không tính ư? Thật đúng là!!!