Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 697: Chương 697: Chương 689




Giá loại huân hương này không rẻ, căn bản là mua loại huân hương tốt nhất rồi vì cô sợ anh dùng không quen, chê mùi nồng, chê mùi không chuẩn cho nên cô đặc biệt mua loại đắt nhất, vậy nên nhất định không thể lãng phí thứ này được.

Cô cầm lấy huân hương từ trong tay Thành, sau đó đưa đến trước bàn Miêu Doanh Đông và Cố nhị.

“Ethan, muỗi ở Venezuela cắn rất ghê, đây là huân hương mà tôi mua, anh buổi tối thắp lên một ít mà dùng.

Trước đây mỗi tối tôi đều có thắp.”

Khâu Đông Duyệt nói, “Nhưng mà gần đây thì không!”

Miêu Doanh Đông đánh giá túi huân hương được đóng gói đẹp đẽ ở trên bàn.

“Tôi lại không nhìn ra, cô quan tâm tôi đến vậy”

Miêu Doanh Đông một bên vừa dùng cơm, một bên ngẩng đầu nhìn Khâu Đông Duyệt nói.

“Tôi…”

, tóm lại, Khâu Đông Duyệt cứng miệng rồi, mỗi lần nói đều nói không lại Miêu Doanh Đông, bây giờ cô thật sự rất ngại ngùng.

“Sao lại không có của tôi?”

Cố Nhị hỏi, “Phòng tôi ở cách vách với anh Đông, lẽ nào bên trong có đặt sẵn huân hương? Hay là bên trong không có muỗi?”

“Anh hôm nay mới đến, còn cái này là hôm qua em nhờ bạn em mua giùm khó mua lắm đấy.

Lát nữa em sẽ nói bạn em nhờ cô ấy mua thêm một ít, ngày mai là anh có thể dùng rồi.”

Khâu Đông Duyệt nói, đây thực sự là nói thật, vốn dĩ từ hôm qua cô đã nhờ đồng nghiệp cô mua giùm, hôm nay cô ấy mới đem đến, còn Cố nhị hôm qua mới đến nên cô không biết trước.

Miêu Doanh Đông đem huân hương trước mắt đẩy về phía Cố nhị, “Cậu dùng trước đi.”

Ánh mắt Khâu Đông Duyệt nhìn theo huân hương, biểu cảm như có một loại cảm giác đặc biệt đặc biệt không nỡ.

Biểu cảm của cô làm sao có thể qua được mắt Cố nhị, “Xem ra là nhất bên trọng nhất bên khinh rồi, thà rằng em đi cho muỗi cắn còn hơn! Nói tóm lại, cô chính là không nỡ để anh Đông bị thương.”

Miêu Doanh Đông đang cúi đẩu ăn cơm, khóe miệng nhẹ giương lên, Khâu Đông Duyệt không nhìn thấy được tâm tình của anh như thế nào.

Cái người Cố Nhị này thật sự là, sao lại ở trước mặt Miêu Doanh Đông đem tâm tư của cô phơi bày ra hết vậy chứ.

Những thứ huân hương này cô thực sự rất khó mà mua được, mặc dù đắt nhưng người muốn cướp hàng rất đông, thường thường phải khóa cửa.

Khâu Đông Duyệt thật không dễ dàng nhờ đồng nghiệp đi đấu tranh mua về cho bằng được mà.

Nhưng mà so với Miêu Doanh Đông, Cố Vi Hằng mới thực sự là khách ở đây.

Cho nên đạo làm khách thì cũng nên ưu tiên Cố Vi Hằng trước.

“Vậy ngày mai em lại đi mua nhiều một chút, chỉ là không dễ mà cướp hàng được.”

Khâu Đông Duyệt không vui, suy cho cùng là do đồ đưa cho Miêu Doanh Đông lại để cho Cố nhị cướp đi rồi.

“Mua đồ còn cần phải cướp nữa sao?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

“Đương nhiên.

Cái này rất khó mua bởi vì dùng rất tốt, mùi vị lại rất nhẹ và lại có hương thơm tự nhiên nữa.”

Khâu Đông Duyệt nói, khẩu khí từ tận đáy lòng.

“Cũng được, coi như đem mùi phấn son trên người tôi át đi.”

Miêu Doanh Đông nhàn nhạt nói.

Khâu Đông Duyệt suy nghĩ rất lâu, mới phát hiện “mùi phấn son”

trên người anh chính là mùi ở trên người cô.

Nghĩ cũng biết, lần trước anh nói trong phòng có mùi chính là nói mùi ở trên người cô đi, nhưng đến ông trời cũng biết là cô không dùng phấn son gì mà.

“Vậy ngày mai tôi đem qua cho anh.

Tối nay tôi sẽ nói với bạn tôi, để cô ấy đi cướp mua về.”

Khâu Đông Duyệt nói xong liền kéo cánh tay Thành rời đi.

“Được nha anh, cô ấy đối với anh thật không tệ đấy, mới đến ngày đầu tiên là âm thầm đi cướp mua cho được huân hương! Lấy được vợ như vậy, chồng cầu còn không được.”

Cố Nhị lại bắt đầu trêu Miêu Doanh Đông.

“Tiểu Cửu nhà cậu không tốt sao?”

Miêu Doanh Đông lại hỏi.

“Tiều Cửu đối với mấy việc nhỏ nhỏ này không để tâm lắm! Nhưng nếu cô ấy nhớ ra thì cũng sẽ làm cho em.”

Cố nhị nghĩ Tiểu Cửu lại bắt đầu mỉm cười.

“Cô ấy đối xử tốt với anh vậy, là vì cô ấy nợ anh tiền, nợ anh thẻ.”

Miêu Doanh Đông nói.

Nhưng nghĩ kĩ lại, hình như người ta đã trả lại tiền cho anh rồi mà, còn mượn tiền của một người đàn ông khác để trả nữa chứ.

Điều này làm Miêu Doanh Đông cảm thấy không được thoải mái.

Khâu Đông Duyệt và Minh Nguyên buổi tối về nhà Minh Nguyên ngủ, cô đã nhắn tin cho đồng nghiệp nhờ cô ấy lại đi mua huân hương, chất lượng chỉ có thể tốt hơn cả lần này chứ tuyệt đối không được tệ hơn.

Đồng nghiệp nói, “Khâu tổng, trước đây cô mua huân hương không có yêu cầu nhiều như vậy, đây rốt cuộc là ai vậy? Người trong lòng của cô sao?”

“Nói bậy!”

Khâu Đông Duyệt ngượng ngùng thừa nhận.

“À đúng rồi, ngày mai sẽ có một nhà cung ứng nhỏ đến đàm phán với cô.

Càng là nhân vật nhỏ, thì càng phải đề phòng tâm tư tiểu nhân của họ..

Người đồng nghiệp nay của Khâu Đông Duyệt chính là thư kí của cô.

Xưởng thuyền đã thành lập cũng được một thời gian rồi nhưng cô mãi vẫn không thích ứng được cách xưng hô “Khâu tổng”

cái gì gì đó, luôn cảm thấy nó quá cao vời so với cô rồi, với lại cô trời sinh cũng không có một phong phạm của nhà làm lãnh đạo.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Khâu Đông Duyệt bắt đầu nghĩ đếm việc đàm phán ngày mai.

Nhưng ngày hôm sau vẫn gặp phải khó khăn rồi, đối phương là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, người Venezuela.

Nhìn thấy Khâu Đông Duyệt quá trẻ tuổi, suy cho cùng tuổi Khâu Đông Duyệt cũng chỉ ngang tầm với tuổi của con gái ông ta.

Mặc dù là nhà cung ứng, ông ta đáng lẽ nên tôn trọng nịnh nọt Khâu Đông Duyệt, nhưng cô luôn cảm thấy ông ta có ý xem thường cô, lúc thương lượng giá cả không được thuận miệng lắm, làm như sợ Khâu Đông Duyệt mà sử dụng đồ của ông ta thì sẽ bị mất mặt, ảnh hưởng đến uy tín của họ vậy.

Cả một ngày trời hầu như không đàm phán thành công.

Khâu Đông Duyệt nhận phải đả kích lớn, nên tâm tình rất không vui.

Nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn, những khó khăn trắc trở kiểu này, cô cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Dù rất muốn khóc, nhưng cô khóc cho ai xem đây? Với lại những trở ngại như thế này, về sau sẽ càng nhiều hơn nữa.

Lúc buổi trưa, cô đồng nghiệp đến nói không mua được huân hương, ngày mai sẽ thử xem sao vì tối qua cô nói muộn quá.

Khâu Đông Duyệt “Ừm”

một tiếng trả lời.

Cô cũng đang nghĩ, làm sao để bản thân mình trông chững chạc một chút.

Nhưng độ tuổi của cô so với ở đây, cho dù bên ngoài có thể giả bộ được nhưng kiến thức cô vẫn còn nông cạn lắm.

Buổi chiều, rất muộn cô mới về đến công ty của anh trai cô.

Cô không có khẩu vị ăn cơm gì, cũng quên đưa đồ cho Miêu Doanh Đông, vốn dĩ đồng nghiệp của cô cũng không mua được.

Cô ngồi trong phòng họp, tự mắng bản thân mình vô dụng.

Tay vò đầu, ánh mắt lờ đờ, dù sao hôm nay cũng khóc một ngày trời ở văn phòng công ty vô rồi.

Cố nhị đi đàm phán trở về rất thuận lợi.

Anh đàm phán xưa nay luôn nắm được điểm yếu của đối phương, nên luôn luôn một kích chí mạng.

Gần đây anh lại càng lợi hại hơn, thường được gọi biệt danh là “lưỡi độc”

Anh với Miêu Doanh Đông đi đến nhà ăn.

Ánh mắt Miêu Doanh Đông luôn hướng về vị trí Khâu Đông Duyệt hay ngồi, cô ấy không đến, hình như hôm nay cô ấy đều không đến.

“Anh, anh đang nhìn đâu vậy?”

Cố nhị là người tinh tế, sao không nhìn ra được tâm tư của Miêu Doanh Đông chứ.

“Không nhìn gì cả, hôm nay thế nào?”

“Em ra tay, làm gì có cái đạo lý không thành công?”

Cố nhị nói tiếp, “Đợi giai nhân sao?”

Miêu Doanh Đông liếc Cố nhị một cái, nói, “Nghĩ nhiều rồi đó!”

Ăn cơm xong, Cố nhị nói, “Em về trước đây anh, mệt quá, em muốn đi tắm một chút.”

Cố nhị biết, anh Đông cần phải đi làm một số chuyện gì đó.

Miêu Doanh Đông ăn cơm xong, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khâu Đông Duyệt, “Huân hương của tôi đâu?”

“Đồng nghiệp của tôi quên rồi, ngày khác đi.”

Khâu Đông Duyệt hoàn toàn không có tâm trạng nói.

Miêu Doanh Đông để điện thoại xuống, quả nhiên chỉ là một lí do lấy cớ thôi! Buổi tối, tại phòng Miêu Doanh Đông, cũng xem như là phòng của Khâu Đông Duyệt.

Mặc dù nhiệt độ ngày đêm ở Venezuela chênh lệch rất lớn, buổi tối sẽ hơi lạnh.

Nhưng tối nay, Miêu Doanh Đông cố ý đi ngủ không đắp chăn, anh cũng đã nghe thấy tiếng muỗi vo ve vo ve rồi.

Mấy ngày trước, huân hương của Khâu Đông Duyệt mới dùng hết, nhưng dư vị vẫn còn nên không xuất hiện muỗi.

Bây giờ qua một thời gian rồi, muỗi bắt đầu bùng phát trở lại.

Anh cảm thấy từ nhỏ đến giờ mình sao lại có thể làm ra cái chuyện ngu ngốc như thế này? Cố ý nuôi đưa thân mình nuôi muỗi? Cái việc không lí trí như vậy, cái việc không tiếc mạng như vậy, cái việc ngu xuẩn như vậy cư nhiên lại do chính Miêu Doanh Đông mình làm ra.

Đến ngày hôm sau khi nhìn thấy đầy vết cắn trên hai chân mình, anh mới cảm thấy có thể hôm qua mình mất trí rồi nên mới có thể làm ra mấy cái chuyện ngớ ngẩn đến vậy.

“Huân hương khi nào thì có? Tôi bị muỗi cắn rồi này.”

Miêu Doanh Đông nhắn tin cho Khâu Đông Duyệt.

Sáng hôm nay Khâu Đông Duyệt sớm đã đi rồi.

“Cắn có ghê không? Tôi có nói đồng nghiệp, nhưng hôm qua cô ấy bận làm việc nên quên mất.

Trưa nay tôi sẽ cho cô ấy nghỉ một buổi để cô ấy đi mua! Anh nếu như không đợi được, anh cứ đến công ty của tôi, cô ấy vừa mua về sẽ lập tức đưa cho anh, không phải anh buổi trưa còn có ngủ trưa sao?”

Khâu Đông Duyệt mấy ngày nay tâm trạng không tốt, nhưng vẫn cứ quan tâm hỏi han anh.

“Vị trí.”

Khâu Đông Duyệt gửi vị trí của cô cho anh.

Không lâu sau, Miêu Doanh Đông liền tới rồi.

Dù sao khoảng cách cũng không xa lắm.

Xưởng này không lớn, nên văn phòng của Khâu Đông Duyệt cũn chỉ vừa tầm.

“Cắn ở đâu? Có nghiêm trọng không? Đưa tôi xem xem.”

Khâu Đông Duyệt đứng bên cạnh Miêu Doanh Đông, quỳ xuống, kéo ống quần của anh lên.

Quả nhiên, trên da của anh xuất hiện mấy nốt đỏ bị muỗi cắn, nhìn cũng kinh khiếp chết được.

Biết là anh từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bị qua kiểu này mà.

Với lại có một số dị ứng rồi, cũng sẽ có một chút truyền nhiễm ra thôi.

“Anh ngồi ở sô pha đi.”

Khâu Đông Duyệt giục Miêu Doanh Đông.

Anh ngồi xuống, Khâu Đông Duyệt vẫn quỳ trước mặt anh, sau đó cô kéo một chân của anh lên bắt đầu hút ra.

“Cô làm gì vậy?”

Miêu Doanh Đông nhíu mày nhìn cô.

“Anh bị nhiễm rồi, tôi vệ sinh giùm anh chút, lát nữa sẽ bôi thuốc lên cho anh.

Anh là người cao quý như vậy, đã bao giờ bị thương như thế này đâu, nên cần phải xử lý cho tốt.”

Nói xong, Khâu Đông Duyệt tiếp tục đến bên hộp thuốc y tế của văn phòng lấy thuốc, rồi bôi lên cho Miêu Doanh Đông.

Lúc này, có người đến báo nói người bên nhà cung ứng kia lại đến rồi.

Bây giờ Khâu Đông Duyệt nghe đến cái tên nhà cung ứng liền toàn thân khó chịu, có một loại cảm giác da đầu bị kéo lên trên vậy.

Cô thực sự không muốn gặp người đó, người không tôn trọng mình, không hợp thì còn có gì để nói nữa chứ? “Sao vậy?”

Miêu Doanh Đông nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô liền hỏi.

“Chỉ là có một người không coi trọng tôi.

Mà đã không coi trọng rồi thì còn đến bàn bạc gì nữa chứ? Nói tôi cũng lớn bằng con gái ông ấy là cùng, rồi còn hỏi tôi đã từng nhìn thấy tàu thuyền bao giờ chưa? Có biết thuyền được chế tạo công đoạn nào đầu tiên không?”

Khâu Đông Duyệt thấp giọng nói, nhớ đến cái bộ dạng người nọ ăn nói ép người, cô lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.

“Không được phép khóc!”

Anh nói.

Khâu Đông Duyệt kiềm lại nước mắt, một bên lau một bên nói, “Không khóc, tôi không khóc, tôi cũng không phải làm ra vẻ tội nghiệp.

Tôi không phải nói dối nhưng tôi không nhịn được, sống nơi tha hương, tôi lại một mình, cũng không muốn làm phiền anh trai vì ảnh cũng có khó khăn của mình, bà chủ Minh gia vẫn luôn chờ để cười vào mặt anh ấy…”

“Từ hôm nay trở đi, cô không phải chỉ có một mình nữa!”

Miêu Doanh Đông nói, “Để tôi thay cô.”

Khâu Đông Duyệt nhớ lại, bọn anh là chủ đầu tư, nên mỗi phương diện chắc chắn đều có sự hiểu biết.

Sau đó cô liền lấy tài liệu liên quan ra đưa cho anh xem.

Miêu Doanh Đông chỉ liếc hai ba cái đã để tập tài liệu xuống rồi.

Trên bàn đàm phán, đối phương nhìn thấy Miêu Doanh Đông bên này đã mất mấy phần sắc mặt rồi.

Xem tình hình, Miêu Doanh Đông chắc chắn là một nhân vật lợi hại đi! Quả nhiên, trong khi đàm phán, Miêu Doanh Đông mặc dù nói không nhiều, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều sắc bén, anh mỗi điểm hầu như đều muốn đánh úp nhà cung ứng, làm cho họ không cách nào trở tay được.

Sau đó bên nhà cung ứng ngoan ngoãn kí kết hợp đồng, vơi lại giá cả chỉ còn lại tám mươi phần trăm so với lúc họ báo giá.

Khâu Đông Duyệt cực kì vui vẻ.

Đúng lúc, đồng nghiệp cô đưa huân hương đến.

“Tối nay anh sẽ không bị muỗi cắn nữa rồi!”

Khâu Đông Duyệt nói.

Lúc nãy Miêu Doanh Đông thay cô xử lý việc nọ nên bây giờ tâm trạng cô rất thoải mái.

Miêu Doanh Đông muốn về Minh thị, Khâu Đông Duyệt vì muốn báo đáp anh nên kêu lái xe của anh trai cô đưa anh về.

Cô bình thường đi làm cũng là do tài xế của anh cô chở đi.

Miêu Doanh Đông lúc đến là bắt taxi đến, giờ anh và cô cùng ngồi phía sau xe anh cô để về.

Từ xưởng thuyền của cô về đến Minh thị, phải đi qua một bờ biển rất dài rất dài.

Khâu Đông Duyệt mở cửa xe ra để gió biển thôi vào, không khí cực kì thoải mái.

“Anh xem, bờ biển ở Venezuela thật là đẹp.”

Khâu Đông Duyệt hếch trán nói với Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông đời này tất cả các nơi trên thế giới đều đi qua một vòng rồi, nước đẹp hơn cũng đã từng thấy qua, thác Victoria, động vật ở Kenia, sự êm đềm ở Thụy Sỹ.

Những nơi Khâu Đông Duyệt đi qua còn rất ít, nên có sự đơn thuần của những người biết ít.

Nhưng lần này anh thật sự thấy biển ở Venezuela thật sự rất đẹp, nhìn không thấy được chân trời.

Trước đây là do anh chỉ có một mình, đi qua rất nhiều con đường, nhìn thấy rất nhiều phong cảnh.

Nhưng lần này là do bên cạnh anh có cô, cho nên, anh cũng cảm thấy phong cảnh ở đây thật đẹp.

“Đẹp thật, cho nên, bắt đầu vui quên đường về rồi?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

Khâu Đông Duyệt nhìn cảnh bờ biển bên ngoài xe, nói: “Tôi không hiểu vui quên đường về nghĩa là gì.

Đường về chắc có nghĩa là gia đình đi, mà đời này của tôi, nơi nào có anh trai thì nơi đó chính là nhà.”

Miêu Doanh Đông cười nhẹ một cái, “Trước đây cô cũng không có nói như vậy.”

Khâu Đông Duyệt quay đầu lại nhìn Miêu Doanh Đông.

Những lời nói từng nói giữa hai người bỗng hiện lên trong đầu cô.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ ấy à? Bây giờ nơi có anh chính là nhà của em.”

Ngày hôm đó trời mưa, cô cùng anh đi lên núi câu cá.

Âm thầm nhớ lại, lần trước cô nói là nơi có Hứa Thế An thì nơi đó chính là nhà của cô, sau đó Miêu Doanh Đông hỏi, cô lại đổi lại, nói nơi có Miêu Doanh Đông thì đó chính là nhà của cô.

“Tôi không nói dối, cũng không cố ý lừa anh.

Chỉ là hoàn cảnh cảnh không giống, nên tư tưởng của tôi cũng thay đổi.”

Khâu Đông Duyệt lại nói.

“Vậy sau này nhà của cô chính là ở Venezuela rồi?”

Miêu Doanh Đông lại hỏi.

“Ừm, tối qua anh tôi nói với tôi, anh ấy đã mua cho tôi một căn nhà nhưng tôi vẫn chưa đi xem qua.”

Khâu Đông Duyệt lấy điện ra xem từng tấm từng tấm hình mà anh cô gửi cho cô, “Cả đời này tôi chưa từng ở trong căn nhà của chính mình!”

Anh cô mua nhà cho cô vừa đúng với tâm tình của con gái, nhà của cô, thích sửa chữa trang trí thế nào đều là ý của cô.

Với lại bên trong còn có mấy con búp bê nữa.

Dù trong nhà chưa mua đồ dùng gia đình, nhưng nhìn như thế này thôi cô đã cảm thấy thích rồi.

Miêu Doanh Đông liếc qua hình trên điện thoại của cô.

“Muốn đi xem không?”

Miêu Doanh Đông hỏi cô.

“Có chứ, tôi định tiễn anh về Minh thị rồi đi lấy chìa khóa nhà đó.”

Khâu Đông Duyệt nói.

“Dù sao tôi về cũng không làm gì, chi bằng đi xem nhà cùng cô đi?”

Anh nói.

“Cũng được, dù sao có nhiều việc tôi cũng không rõ lắm.”

Sau đó cô đưa vị trí căn nhà cho tài xế xem, tai xế xem xong liền hướng đó đi tới.

Nơi đến cũng không xa lắm, Minh Nguyên chính cho em gái chọn một nơi gần nơi làm việc, nên nơi này cũng không cách xa xưởng tàu là bao nhiêu.

Nhà của Khâu Đông Duyệt ở tầng ba, là phòng đơn.

Cô vui mừng hớn hở đi nhìn ngó khắp nơi, vừa nghĩ nơi này sẽ để món đồ gì, nơi kia sẽ để thứ gì.

Đây là nhà của riêng cô, cô muốn tự mình trang trí hết thảy.

Miêu Doanh Đông muốn tặng cô tất cả các đồ gia dụng trong nhà.

“Không được, không công không dám nhận, với lại tôi làm mất thẻ của anh rồi, anh làm sao có thể tặng tôi đồ gia dụng chứ?”

Khâu Đông Duyệt hoang mang xua tay.

“Làm gì phủi sạch quan hệ với tôi như vậy?”

Miêu Doanh Đông đứng bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

“Vậy lúc nào thì anh đi?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

Miêu Doanh Đông quay người lại, nhìn Khâu Đông Duyệt, “Cô muốn tôi đi? Hay là không muốn tôi đi?”

Khâu Đông Duyệt vòng hai tay lui sau lưng, “Không muốn anh đi, cũng không muốn anh không đi, chỉ là cảm thấy chuyện đặt đồ gia dụng này tốn rất nhiều thời gian, sợ thời gian ít quá làm không kịp cái gì.”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi đó! Chỉ là việc mà tôi nói một câu là xong.”

Miêu Doanh Đông nói, “Đưa chìa khóa phòng cô đây, tôi cho người đến đo đạc.”

Lâu sau, Khâu Đông Duyệt mới “Ừm”

một tiếng, rồi cầm chìa khóa đưa cho Miêu Doanh Đông.

Nhưng…nói thật là, Khâu Đông Duyệt cũng không nỡ muốn Miêu Doanh Đông rời đi.

Suy cho cùng thì trong thế giới của cô từ nhỏ đến lớn đều không có người thân.

Cô đã từng sớm tối ở bên Miêu Doanh Đông, đã từng có mối quan hệ thân thiết nhất, cho nên Miêu Doanh Đông rời đi, cô đương nhiên sẽ cảm thất rất buồn, và mất mát.

Tâm tình của cô đều rơi vào trong mắt Miêu Doanh Đông.

Lúc anh bước qua bên cạnh Khâu Đông Duyệt, nói một câu, “Xem ra cô không muốn tôi đi thật!”

Khóe miệng anh nhếch lên.

“Tôi…”

Khâu Đông Duyệt đang muốn nói, “mới không có!”

Nhưng nghĩ lại anh đã từng nói qua, cô luôn nói dối này nọ.

Con gái bị người ta nói là nói dối quả thực như phạm tội vậy, nên từ lúc anh nói như vậy, cô liền cảm thấy nói dối quả thực là một loại phẩm chất không tốt đẹp gì, cho nên lại nói thành, “Đúng đó, tôi không muốn anh đi đó.”

Miêu Doanh Đông đi trước, Khâu Đông Duyệt đi đằng sau, nên cô không biết được vẻ mặt của anh lúc này như thế nào.

Lên xe, Miêu Doanh Đông nói tối nay muốn Khâu Đông Duyệt đến thắp huân hương cho anh.

Khâu Đông Duyệt nghiêng đầu qua, dùng một vẻ mặt không thể tin được nhìn Miêu Doanh Đông, “Anh đến cả thắp huân hương cũng không biết làm?”

“Không biết!”

Miêu Doanh Đông dựa vào cửa xe, không những không cảm thấy mất mặt mà còn cảm thấy rất vinh dự tự hào nữa.

“Vậy tối nay tám giờ tôi đến.”

Khâu Đông Duyệt nói.

“Được.”

Hai người cùng trở về Minh thị, Khâu Đông Duyệt đi tìm Thành, coi hôm nay cậu bé thế nào.

Buổi chiều Cố nhị đến, Miêu Doanh Đông cùng anh đi đến nhà ăn ăn cơm.

“Cố nhị, cậu đi đường rộng, biết nhiều người, có quen ai bán đồ gia dụng không?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

“Anh, anh đang mỉa mai ai vậy?”

Cố nhị vừa ăn cá vừa nói.

“Tôi hỏi thật, anh cậu đến Venezuela này cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đến đó.”

“Cô dâu nhỏ!”

Cố nhị cười trêu.

“Lại thêm tôi mười mấy năm nay không đến Venezuela rồi thì có thể có mối quan hệ quen biết gì chứ? Giúp anh cậu đi.”

Trong miệng Miêu Doanh Đông lần đầu tiên xuất hiện hai chữ “giúp đỡ”

, vì trong mắt Cố nhị, Miêu Doanh Đông luôn luôn là kiểu khiến người khiến người ta ngẩng mặt nhìn lên không ngừng.

“Em có một vị khách hàng, hình như trong tay cũng có mấy cửa hàng gia dụng nội thất, rất cao cấp.

Dù cho đến mắt anh nhìn, chắc chắn cũng sẽ qua cửa được.

Nhà ai, em kêu người ta đến thiết kế, đo đạc lắp đặt cho anh.”

Cố nhị nói, lúc nãy bộ dáng rất đàng hoàng nghiêm túc.

“Nhà của Duyệt nhi, lát nữa tôi gửi vị trí cho cậu.”

Cố nhị ho nhẹ một tiếng, “Anh mua cho cô ấy?”

“Đợi tôi tìm được cơ hội trả khoản tiền này lại cho Tống Dương, thì xem như là tôi mua rồi!”

Miêu Doanh Đông cầm lấy giấy ăn lau miệng.

Sau đó lại liếc qua phía bên kia, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt đang nói chuyện rất vui vẻ với Thành.

Số tiền bị quẹt mất đó, anh làm sao không biết được là nó đi đâu chứ? Mấy việc vô vị này anh mặc dù lười quản, nhưng một lời nói dối thông thường như vậy làm sao có thể qua được mắt anh đây.

Dù sao anh cũng là chủ nhân của thẻ đen đấy.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ rồi.

“Tôi về phòng tắm rửa đây, bụi bặm dính khắp người rồi!”

Miêu Doanh Đông nhìn thấy Cố nhị cũng ăn xong rồi, liền đứng dậy nói.

Sau đó hai người rời đi.

Khâu Đông Duyệt đang nói chuyện với Thành, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân mình một dòng nước ấm áp chảy ra.

Cô dự tính trong hai ngày nay sẽ đến kì, quả nhiên đến thật rồi.

Băng vệ sinh cô vẫn để trong phòng ở kí túc xá công ty, dù sao lát nữa cô cũng đi đốt huân hương, rồi thuận tiện lấy luôn cũng được.

Đi trước một lúc chắc cũng không sao nhỉ? Do vậy, khoảng hơn bảy giờ mười lăm, cô đã đến gõ cửa phòng Miêu Doanh Đông rồi.

Chìa khóa phòng này, con có chìa khóa nhà mới, cô đều đưa cho Miêu Doanh Đông hết rồi.

Cửa phòng anh không khóa, nhưng bên trong cũng không có âm thanh hồi đáp lại.

Khâu Đông Duyệt mở cửa, không nhìn thấy người bên trong, áo quần anh để ở trên giường.

Chắc là anh ấy đi tắm rồi.

Huân hương để ở trên bàn trà, chắc lúc nãy anh cầm về để trên đó.

Khâu Đông Duyệt đem huân hương đặt vào lò đốt tinh dầu, đốt lên, quả nhiên là hàng tốt cướp giật có được mùi thật không tồi, rất dễ ngửi.

Khâu Đông Duyệt thoa một ít trước mũi của mình, hương thơm đúng là làm lay động lòng người.

Loại huân hương này trước đây cô không nỡ mua cho mình dùng, vì còn phải đi cướp giật mới mua được, rất phiền phức.

Sauk hi đốt huân hương xong, cô liền đứng dậy đến bên tủ lấy băng vệ sinh.

Cái túi đựng của Khâu Đông Duyệt quá nhỏ, căn bản không thể chứa nhiều băng vệ sinh như vậy.

Miêu Doanh Đông trên lưng chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt đang cầm băng vệ sinh liền hỏi, “Lại đến kì rồi?”

“Ừm.”

Khâu Đông Duyệt trả lời rất mất tự nhiên, “Anh…anh tắm xong rồi à?”

“Đúng vậy.”

“Sao…sao tắm sớm vậy? Trời còn chưa tối nữa.”

Khâu Đông Duyệt nói.

“Mệt, muốn ngủ sớm.”

Anh nói.

Khâu Đông Duyệt gật gật đầu, “Chân của anh đỡ chưa? Có cần tôi thoa thuốc cho anh không?”

“Hôm nay không cần đâu, ngày khác đi!”

“Vậy tôi về đây.”

Khâu Đông Duyệt nói xong liền đứng dậy rời đi.

Ra đến cửa, trời mới chập choạng tối, Tống Dương ở bên ngoài đợi cô.

Anh gọi Khâu Đông Duyệt.

Trong lòng Khâu Đông Duyệt thầm nghĩ, trong tay cầm băng vệ sinh đều bị hai người đàn ông nhìn thấy, cái này còn ra thể thống gì nữa đây? “Anh kiếm em có việc gì sao?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Lúc nãy em vào phòng anh ta làm gì vậy?”

“Anh ấy không biết đốt huân hương, em đi giúp anh ấy.”

Khâu Đông Duyệt trả lời.

“Khâu Đông Duyệt, em và anh ta không có tương lai đâu, hà tất cứ phải mờ ám như vậy? Anh nghĩ cả đời này anh ta cũng không muốn kết hôn, chỉ muốn chơi đùa tình cảm ái muội với em thôi! Ở Mỹ không đùa đủ em, giờ còn đến tận Venezuela nữa, anh ta thật biết cách đó.

Tự mình phạm tội trắng đen không rõ, giờ cứ như vậy mà cho qua sao?”

Tống Dương tức giận nói.

“Em biết.”

Khâu Đông Duyệt nói, “Anh đừng nói khó nghe như vậy.”

Ai bảo cô ti tiện như này chứ, thích một người chính là toàn tâm toàn ý thích người đó, cô biết cô như vậy là không được, cuối cùng nhận lại đau thương chỉ có một mình cô mà thôi, nhưng cô còn có cách nào khác đây chứ? Cái tính này, cũng không biết từ do ai! Miêu Doanh Đông lúc mặc áo ngủ đứng ở trước cửa sổ phòng mình, nhìn thấy hai người ở trong khu viện hình như đang nói gì đó.

Anh cười lạnh một tiếng.

Tối nay, Khâu Đông Duyệt nằm ở trên giường nguyên cả một buổi tối, nghĩ ngời rất rất lâu.

Lời của Tống Dương thật sự quá làm tổn thương người khác rồi.

Cô rất ghét kiểu người dùng lời nói khó nghe làm tổn thương đối thủ để đạt được mục đích của mình.

Cho nên cô không thích nổi Tống Dương là vì vậy.

Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông tìm Tống Dương.

“Tôi sẽ trả lại tất cả tiền cậu thay Duyệt Nhi trả tôi theo lãi suất cao nhất của ngân hàng.”

Miêu Doanh Đông nói.

“Tại sao?”

Tống Dương hỏi.

“Không tại sao cả!”

“Anh biết tại sao Duyệt Nhi mượn tiền tôi trả cho anh?”

Tống Dương hầu như nắm chặt lấy tay hỏi lại.

Ý của anh ta là trong lòng Duyệt Nhi, Tống Dương anh ta mới càng gần gũi thân thiết hơn, “Không tại sao cả.

Bởi vì cậu ở gần, tiền trả cũng dễ dàng hơn, với lại tiền cô ấy nợ cậu có thể chia kỳ ra trả dần, chỉ có vậy thôi.”

Miêu Doanh Đông nói.

Tống Dương nghiến chặt răng, anh ta cho rằng Miêu Doanh Đông xưa nay người lạnh lùng không dễ nói chuyện, không ngờ hôm nay chọc tức anh ta như vậy, nhưng anh ta lại không mảy may để ý chút nào.

“Còn có, đây là chuyện giữa tôi và Duyệt Nhi! Cô ấy khi nào trả cho tôi, không quan trọng, trả hay không trả, cũng không quan trọng.

Tôi muốn dây dưa với cô áy, chỉ có một lí do! Tiền chính là cái lí do dây dưa ấy.”

Nói xong, Miêu Doanh Đông rời đi.

Tống Dương nhìn theo bóng lưng Miêu Doanh Đông, cảm thấy đoạn nói chuyện này …sao lại không có chút tiết tháo nào vậy chứ.

Sao lại trái ngược với con người của anh ta vây.

Buổi chiều, Cố nhị trở về đưa cho Miêu Doanh Đông mấy cái bản vẽ thiết kế, để anh xem xét chọn lựa đồ gia dụng.

“Anh, phòng của cô ấy mà anh không để cho cô ấy tự mình chọn à?”

Cố nhị hỏi.

“Tôi chọn giùm cô ấy.”

Miêu Doanh Đông nói tiếp, “Đo đạc xong hết chưa?”

“Đo xong rồi! Anh, anh theo đuổi con người ta không cần tốn nhiều lực như vậy, đây là kích thước phòng cô ấy!”

Lúc nãy gọi video với Miêu Doanh Cửu, Cố nhị không hề nhắc tới chuyện Miêu Doanh Đông đến Venezuela, sợ sẽ làm tổn hại đến lòng tự cao của Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Cửu từ trong video nhìn thấy Miêu Doanh Đông liền hỏi, “Nhị bảo bảo, sao anh của em ở đó?”

“Anh của em…”

Cố nhị quay đầu liếc Miêu Doanh Đông một cái, rồi sờ sờ mũi nói, “Đến theo đuổi mỹ nhân!”

Miêu Doanh Đông vẫn luôn đang nhìn các bản vẽ, chậm chậm tuôn ra một câu, “Đừng dọa tiểu Cửu.”

Ý là thừa nhận đến “theo đuổi phụ nữ”

thật đây mà! Quả nhiên Tiểu Cửu đi từ kinh ngạc này qua ngạc nhiên khác, sau đó bắt đầu cười, “Anh của em theo đuổi ngươi ta? Thật đúng là chuyện lạ mà! Chạy đến tận Venezuela theo đuổi Duyệt Nhi sao?”

Mấy từ đại loại như “theo đuổi”

này Miêu Doanh Đông sẽ không bao giờ nói trước mặt người khác.

Nhưng anh biết, anh không lừa nổi cái tên Cố nhị này.

Anh cũng biết, chuyện này sớm muộn gì chuyện này cũng bị tên Cố Nhị này đem đi nói cho Tiểu Cửu.

Ở trước mặt Cố nhị và Tiểu Cửu, cũng không có tiết tháo gì đáng nói cả.

Chi bằng anh cứ tự mình khai ra, tránh cho sau này bị địch đâm sau lưng.

“Đừng quan tâm đến anh của em nữa, nói xem em và con trai anh thế nào rồi đi?”

Cố nhị đổi chủ đề.

Bây giờ Cố nhị và Miêu Doanh Đông đang ở cùng trong một phòng.

Cố Nhị xa nhà cũng một thời gian rồi nên ngồi nói chuyện với Tiểu Cửu rất lâu, khoảng gần một tiếng đồng hồ.

Nào là Bảo Bảo và Tiểu Trân Châu trong nhà như thế nào, sinh được mấy con chó nhỏ, sức khỏe của cha mẹ gần đây đều rất tốt, vân vân.

Những việc cần nói đều đã nói đến hết rồi, Tiểu Cửu gần đây cũng rất tốt, tập đoàn cũng không có việc gì.

Tóm lại, trên mặt Cố nhị là một vẻ mặt gió xuân đắc ý không thôi.

Lấy được một người vợ vừa đẹp vừa giàu có, lại còn là người trong lòng của mình, cho nên về sau, anh và Tiểu Cửu một đời một kiếp là một đôi trời sinh rồi.

Hầu như mỗi người đều có nơi để về hết rồi, chỉ còn mỗi Miêu Doanh Đông mà thôi! Cố nhị và Tiểu Cửu nói chuyện bao lâu thì Miêu Doanh Đông ngồi chọn hình bấy lâu.

Sau khi Cố nhị nói xong, Miêu Doanh Đông đưa mấy tấm đã chọn cho anh, nói, “Mấy cái này, đưa đến nhà cô ấy đi.”

Cố nhị cầm lấy xem, bên trên có ghi cụ thể thứ gì phải đặt ở đâu, màu gì, chú ý những việc gì, tất cả đều viết ra rất rõ ràng.

Theo như những gì Cố nhị biết về Miêu Doanh Đông, trước đây anh không dễ gì giúp người khác, mà nếu có thì cũng lắm cũng chọn hình đưa ra mà thôi.

Hôm nay làm được đến mức như thế này, kể ra cũng không dễ dàng gì ồi.

“Lát nữa em sẽ cho người mang đến cho người bên xưởng đồ gia dụng để họ đi làm!”

Cố nhị nói.

“Cố nhị, cậu khi nào về nước?”

Miêu Doanh Đông lại hỏi.

“Ngày mốt, vẫn chưa đặt vé máy bay.”

“Cậu đi Mỹ trước một chuyến đi, cũng đặt vé cho tôi luôn.”

“Anh, nhanh như vậy đã đi rồi sao? Không phải đến theo đuổi người ta sao?”

Cố nhị rất kinh ngạc hỏi.

“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, phải đi thôi!”

Miêu Doanh Đông nói.

Cố nhị ngày hôm nay lại phải bất ngờ lần nữa về Miêu Doanh Đông rồi, nói chung trước đây mấy câu đại loại như phong hoa tuyết nguyệt này anh ấy sẽ không bao giờ nói.

“Nhưng mà cũng đúng, kế sách của anh xưa nay luôn dùng đúng, lạt mềm buộc chặt cũng là một kế!”

Cố nhị lại nói.

Sau đó Cố nhị kêu thư kí của anh đặt vé máy bay.

Chiều ngày hôm sau, lúc Khâu Đông Duyệt từ xưởng tàu trở về, Thành nói với cô chú Miêu sắp đi rồi.

Khâu Đông Duyệt đang ăn cơm, đột nhiên khựng lại không nói nên lời.

Sau đó nước mắt liên tục thi nhau rớt vào trong bát.

Đã từng chia tay rồi, cô cũng quyết tâm chia tay rồi, nhưng tại sao nghe tin anh sắp rời đi, cô lại đau đớn đến tận cùng vậy chứ.

Trong một đoạn thời gian rất dài rất dài nào đó, Miêu Doanh Đông chính là sinh mệnh duy nhất của cô.

Trong những tháng ngày cô ở Venezuela cũng thường xuyên nhớ đến anh.

Hôm nay, anh đến trêu chọc cô.

Trêu chọc xong cô, anh lại đi rồi, cô lại càng lún sâu hơn.

Với lại, anh đi cũng không nói với cô, mà là thông qua Thành để nói với cô.

Thành có nói với cô hay không, đây cũng chưa chắc chắn, cho nên cô biết hay không biết, anh căn bản không đặt ở trong lòng.

Phía bên kia Miêu Doanh Đông và Cố nhị đang ngồi ăn cơm, Miêu Doanh Đông liếc về phía bên này, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt đang cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Khâu Đông Duyệt và Minh Nguyên lên xe trở về nhà.

Trên xe, Khâu Đông Duyệt gửi một tin nhắn cho Miêu Doanh Đông, “Nghe nói anh sắp đi? Miêu Doanh Đông trả lời: Cô nghe ai nói vậy? Khâu Đông Duyệt: Thành.

Nếu anh sắp đi thì chìa khóa nhà tôi với chìa khóa phòng tôi để ở văn phòng anh tôi là được.

Miêu Doanh Đông: Được.

Khâu Đông Duyệt: Anh bay chuyến nào? Tôi đi tiễn anh.

Miêu Doanh Đông nói cho cô, rồi nói thêm: Lần này tôi với Cố nhị ca ca của cô đều trở ề Mỹ.

Khâu Đông Duyệt: Được.

Tôi đi tiễn anh.

Khâu Đông Duyệt tối nay không ngủ được, bị một người giày vò đến vậy, trong lòng vẫn cứ tưởng nhớ quan tâm đến anh, lại còn muốn tiễn anh về nước.

Cũng bởi vì cô nhớ đến từng chút từng chút ngọt ngào mà anh đã từng dành cho cô.

Việc mà tất cả mọi người đều làm không được, nhưng anh chỉ cần một câu là xong.

Ngày hôm sau, Khâu Đông Duyệt lúc đến tiễn Miêu Doanh Đông viền mắt đã hồng hết cả lên, vừa nhìn đã biết là đã khóc rất nhiều.

Cô và Minh Nguyên đều đều, Tống Dương mượn cớ có việc không đi được.

Lần trước Miêu Doanh Đông cho chọc cho anh ta giận đến không chịu nổi rồi.

Nhìn thấy Miêu Doanh Đông và Cố Vi Hằng đi vào phòng chờ, qua cửa hải quan, hai người vừa nói chuyện cười cười, vừa đi check in lên máy bay.

Miêu Doanh Đông quay người nhìn Khâu Đông Duyệt vẫn đứng đó ngây ngốc, anh liền bật cười.

Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ: Tôi thích anh như vậy, mỗi lần anh đến giống như tiên nhân đi dạo nhân gian một vòng, đến rồi lại đi.

Anh chê tôi, đuổi tôi đi.

Đến nay anh lại giống như một người không có gì xảy ra, lại đến rồi lại đi.

Khâu Đông Duyệt hai vai đặt sau lưng, ngây người.

Minh Nguyên đẩy cô một cái: Đi thôi.

Vừa mới ra khỏi sân bay liền có người gọi điện đến nói giao hàng gia dụng.

Mặc dù cô nhớ là Miêu Doanh Đông nói sẽ tặng cô đồ đạc, nhưng không nhớ là anh có hỏi qua cô chọn những thứ nào mà, với lại đặt gì ở đâu, anh cũng chưa từng thương lượng qua với cô.

Chìa khóa phòng và chìa khóa nhà anh đều trả lại cho cô rồi.

Cô và Minh Nguyên về căn hộ của cô, chỉ thấy toàn bộ vật gia dụng trong nhà đều đặt cố định ở một vị trí, có thứ thì là gỗ đỏ, có thứ thì màu sắc rất thích hợp với con gái, còn có rất nhiều thứ cực kì dễ thương như ghế hình khí cầu, còn có rèm cửa sổ bằng tơ lụa, vừa nhã nhặn lại cao sang.

“Mấy thứ này đều là anh ta tặng em sao?”

Minh Nguyên hỏi.

“Vâng, hình như vậy, nhưng…”

Khâu Đông Duyệt nhìn khắp tứ phía.

“Nhưng sao?”

“Nhưng anh ấy không giống người biết làm những việc này ấy! Tất cả kích thước của đồ gia dụng đều giống như điều trong lòng em muốn.

Anh ấy không biết lãng mạn vậy đâu.”

Khâu Đông Duyệt kinh ngạc nhìn tất cả đồ đạc trong nhà.

“Có thể người tat hay đổi rồi.”

Khâu Đông Duyệt cũng cảm thấy anh ấy hình như có chút thay đổi rồi, nhưng thay đổi điểm gì thì cô cũng không rõ được.

Đồ đạc trong nhà đều đã trang trí xong xuôi hết cả rồi, thậm chí đến cả chăn gối cũng đều mua hết cho cô rồi, còn là chăn lông ngỗng rất mềm mại nhẹ nhàng.

Quả đúng như lời anh ấy nói, chỉ một câu là xong hết việc.

Nhưng tối nay Khâu Đông Duyệt vẫn về lại kí túc xá để ngủ.

Thứ nhất là nhà mới mới làm xong, thứ hai là căn phòng Miêu Doanh Đông ở vẫn còn lưu lại mùi của anh… Khâu Đông Duyệt thừa nhận bản thân mình đúng là không có tiền đồ gì.

Miêu Doanh Đông ngủ trên giường cô không yêu cầu thay ga giường, cô bây giờ cũng không cần thay ga giường.

Khâu Đông Duyệt nằm lên giường, hít lấy hơi thở thuộc về anh.

Mùi huân hương vẫn đang đốt, mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng, bây giờ là lúc mặt trời sắp tắt, Khâu Đông Duyệt sợ nhất chính là những thời khắc này.

Từ nhỏ đã sợ như vậy rồi, cô sợ mặt trời tắt nắng, sợ những ngày cô đơn vì cô xưa nay chỉ luôn có một mình.

Khâu Đông Duyệt nằm trên gối, khóc thật lâu thật lâu, thật sự nhớ anh ấy quá, nhưng không cách nào nắm bắt được anh.

Miêu Doanh Đông sau khi về Mỹ thì đến nhà Từ Thiến ăn cơm.

Miêu Doanh Đông nói với Từ Thiến đem xưởng tàu của Khâu gia chuyển về thành tên của Khâu Đông Duyệt.

“Sao vậy? Đổi tính rồi?”

Từ Thiến đùa anh, “Những chứng từ liên quan cô ấy không ở đây, có lẽ việc này không dễ làm lắm.”

“Vậy viết tên con đi.”

“Tặng cho con bé, viết tên con thì tính cái gì chứ?”

“Tên con hay tên cô ấy không phải như nhau sao?”

Miêu Doanh Đông đường đường chính chính nói.

“Đi một chuyến Venezuela về rồi kết luận một câu như vậy, không tệ nhỉ.”

Từ Thiến nói tiếp, “Đưa giấy tờ của con qua đây, ngày mai mẹ cho người đi làm luôn.”

Rồi nhẹ nhàng như vậy trôi qua hai ngày.

Đến ngày thứ ba, Thành bắt đầu buồn bực không vui.

Thực ra mấy ngày nay cậu đã buồn bực không vui rồi, bời vì…chú Miêu đi rồi.

Khâu Đông Duyệt cũng biết vì sao nó không vui, nhưng trong thiên hạ này có cuộc vui nào lại không tàn chứ, đã ly tan rồi, cô thì học cách âm thầm quên đi, Thành lại học cách hi vọng một ngày mai được trùng phùng.

Chính là như vậy.

Cho nên sau đó, Thành bắt đầu phát sốt, cũng không thiết ăn uống gì, lúc hôn hôn mê miệng vẫn luôn gọi “Chú Miêu”

Khâu Đông Duyệt thực sự không hiểu, mới bên nhau có mấy ngày, sao Thành lại đối với Miêu Doanh Đông ỷ lại đến như vậy? Minh Nguyên thấy Thành như vậy, nói với Khâu Đông Duyệt, “Nói với Miêu Doanh Đông tình hình của Thành đi.”

Minh Nguyên đối với Thành không có tình cảm gì sâu sắc, thậm còn có chút ít tiếp xúc, suy cho cùng anh chính là không muốn có cảm tình với người nhà Khâu gia.

Minh Nguyên quan tâm cậu chẳng qua là vì quan hệ với với Duyệt Nhi, cho nên Thành từ trước đến nay đều ngủ với Tống Dương chứ không ngủ với anh.

Khâu Đông Duyệt nghĩ cũng nên như vậy nên liền nhắn cho Miêu Doanh Đông một cái tin: Thành nhớ anh đến bệnh luôn rồi.

Lúc Miêu Doanh Đông nhìn thấy tin nhắn này là anh đang họp.

Khóe môi anh không nhịn được nhếch lên một chút, đồng thời tay của anh để dưới bàn, kiềm chế cảm xúc của chính mình.

“Là nó nhớ tôi, hay là cô nhớ tôi?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

Để giải bỏ hoài nghi, Khâu Đông Duyệt chụp một bức hình của Thành sau đó gửi cho Miêu Doanh Đông.

Nhìn thấy cái khăn đắp trên đầu Thành, Miêu Doanh Đông đoán cái loại lời nói dối này có đánh chết Khâu Đông Duyệt cô cũng không tự nghĩ ra nói vậy được.

Chứng tỏ Thành bệnh thật rồi.

“Tôi gần đây rất bận, không có thời gian rảnh.

Nếu như nó nhớ tôi thật thì đưa nó về đây!”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt cảm thấy cái chủ ý thật buồn cười, suy cho cùng, Thành và Miêu Doanh Đông không có quan hệ gì cả.

Với lại, Miêu Doanh Đông ở một mình quen rồi, nếu để một đứa trẻ xa lạ đi qua đó, đầu óc nó cũng không được bình thường, vậy ban ngày anh đi làm thì Thành sẽ phải làm sao? Vậy nếu phải đưa Thành về đó, vậy ai sẽ đứa đi? Tất cả đều là vấn đề khó nói cả.

Cho nên, Miêu Doanh Đông không cứu được lửa gần.

Khâu Đông Duyệt không cầu nổi ông Phật lớn này! Nhưng Minh Nguyên lại cảm thấy cái chủ ý này không tệ.

Sau khi Thành tỉnh lại, cậu thấy cái ý kiến này rất tốt bởi vì Thành vẫn luôn muốn được trở về Mỹ.

“Thành, em có viết anh ta và nhà chúng ta không có mối quan hệ gì cả, xa cách như vậy em đi làm gì chứ? Cũng không có người chăm sóc em nữa!”

Khâu Đông Duyệt lo lắng.

Thành ủy khuất nói, “Chú Miêu nói rồi, nêu sau này nhớ chú ấy thì bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào chú ấy đều cử người sang đón em! Chú ấy tuyệt đối sẽ không thấy em phiền đâu.”

Khâu Đông Duyệt bỗng nhiên có cảm giác chịu không nổi đồ cứng đầu này.

Miêu Doanh Đông sau khi họp xong liền gọi điện thoại cho Khâu Đông Duyệt, nói nếu như Thành nhớ anh thì đưa Thành qua đây.

Có một câu, Khâu Đông Duyệt nghĩ rất lâu cuối cùng cũng nói ra, “Anh có phải hạ thuốc gì cho Thành rồi không? Sao bây giờ nó không có anh là không được thế này?”

“Cô nghĩ rằng tôi có năng lực này sao?”

Miêu Doanh Đông hỏi lại.

Khâu Đông Duyệt nghĩ cũng đúng.

Minh Nguyên nói Khâu Đông Duyệt để Thành ra sân bay gửi về, Khâu Đông Duyệt không đồng ý, nói lỡ ở sân bay Thành bị đi lạc mất thì phải làm sao? “Anh với em đến sân bay làm thủ tục đi, lúc đến nơi thì nói Miêu Doanh Đông làm thủ tục đón, không sao đâu!”

Khâu Đông Duyệt trả lời một cách khó khăn: Được.

Đến sau này, Khâu Đông Duyệt nghĩ lại, cô thật sự khó khăn để đồng ý đến vậy sao? Chắc là không phải đi.

Trong lòng lén vui mừng thì đúng hơn.

Thành bị bệnh không phải là điều cô mong muốn, nó ỷ lại vào Miêu Doanh Đông cũng là điều mà cô không ngờ trước được, chỉ là, tất cả mọi việc đều đẩy cô ra xử lý, cô lại bằng lòng đi thực hiện.

Suy cho cùng, Miêu Doanh Đông vẫn chính là người mà cô vô cùng thích đi! Sauk hi Minh Nguyên và Miêu Doanh Đông xác nhận xong thời gian chuyến bay, Khâu Đông Duyệt và Thành lên máy bay.

Quả nhiên giống như lời Minh Nguyên nói, Miêu Doanh Đông đã phái sẵn người đến đến bay đón họ rất thỏa đáng.

Sau khi người nọ đưa hai người về đến nhà Miêu Doanh Đông liền nói, “Ethan tan làm xong mới về nhà được!”

Lúc gần tối, Thành có vẻ buồn ngủ rồi.

Khâu Đông Duyệt đem nó đến trên giường của mình để ngủ.

Cô cũng thấy rất mệt rồi, vừa mới đứng lên đi đi nhà vệ sinh rửa mặt liền nhìn thấy Ethan – Miêu Doanh Đông đứng ở cửa, hình như chuẩn bị gõ cửa.

Cô đứng trong cánh cửa.

Anh đứng ngoài cửa.

Khâu Đông Duyệt lúc đó bỗng nhớ lại một câu thơ: Gió thôi qua từng chiếc lá của ngọn cỏ, chúng ta nhẹ nhàng đứng đây, chính là điều tuyệt vời nhất.

Không khí yên tĩnh khắp cả gian phòng, mùa đông ở Mỹ rất lạnh, nhưng trong phòng của anh lại cực kì ấm áp.

Khâu Đông Duyệt ngẩng đầu nhìn anh.

Cô phải ngẩng đầu thì mới có thể nhìn rõ anh.

Anh cũng đang chăm chú nhìn cô.

“Anh về rồi?”

Khâu Đông Duyệt hỏi anh.

“Ừm”

“Anh..anh vào xem thằng bé đi, nó nhớ anh đến chết được.”

Khâu Đông Duyệt muốn bước qua một bên Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông cũng không nhiều lời, liền đi vào trong phòng.

Khâu Đông Duyệt đi rửa tay, sau đó đi nấu cơm.

Buổi tối, ba người cùng nhau ăn cơm, Khâu Đông Duyệt nói hôm sau cô phải trở về rồi, dù sao bên đó cũng rất bận, cô cũng vừa mới bắt đầu đảm nhiệm mà thôi.

“Chị sắp đi rồi sao?”

Thành hỏi Khâu Đông Duyệt, lại là cái bộ dạng ỷ lại dựa dẫm đó, “Chị đi rồi, ai chăm sóc Thành chứ?”

“Khâu Đông Duyệt sờ đầu cậu nói, “Ngoan nào, trong nhà chú Miêu có bảo mẫu, dì ấy sẽ chăm sóc Thành!”

Miêu Doanh Đông vẫn an tĩnh ăn cơm, không nói gì.

Ngày hôm sau, Khâu Đông Duyệt quả nhiên rời đi.

Cô tự mình đón xe đi.

Bảo mẫu cả ngày chăm sóc Thành.

Tối đến, trong nhà có Thành nói chuyện, Miêu Doanh Đông cũng cảm thấy không đến nỗi cô đơn.

Sau khi Khâu Đông Duyệt đi rồi, lần đầu tiên có người có thể hóa giải được cảm giác cô đơn này.

Quý Hồng đến cửa là ba ngày sau, bà ta muốn đòi lại Thành! Bà ta chuẩn bị lên vị trí tiểu tam, vốn dĩ có danh phận chính thức, tự nhiên lại bị vợ đầu chặn lại, nói tiểu tam không có con cái thì sẽ không có khí thế này, Quý Hồng không biết lấy đâu ra lá gan lớn vậy, dám cùng vợ đầu tranh đấu.

Quý Hồng nói, “Ai nói tôi không có con? Chúng tôi mười mấy năm trước đã có một đứa con rồi, chẳng qua lúc đó lúc lão Trần uống rượu nên trí óc của đứa bé có chút vấn đề, nếu như thích thì tôi đem nó đưa về!”

Bà ta đương đầu nói lại với vợ cả.

Sau này bà ta nói nhỏ với nhân tình, “Đó chính là đứa ngốc lần trước đến tìm tôi, không phải là con tôi mà, sự việc này không phải rất gấp sao, nên để ứng phó, người ta vì muốn được ở bên ông lâu dài, kêu một đứa ngốc về làm con trai mình, ông làm sao để bồi thường cho người ta đây?”

Quý Hồng nghĩ như vậy, đúng lúc nhân cơ hội này, đưa con mình về quản lý trong tay, chứ cứ để lưu lạc bên ngoài sau này thế nào cũng có chuyện.

Cho nên, vào một buổi chiều Quý Hồng đến nhà Miêu Doanh Đông…tìm Thành.

Trong phòng khách nhà Miêu Doanh Đông, bà ta ôm lấy cánh tay gầy của mình.

“Miêu tiên sinh, ngài làm như vậy là buôn bán trẻ vị thành niên đó!”

Quý Hồng nói.

Thành bây giờ nhìn thấy Quý Hồng liền cảm thấy sợ hãi, trốn kĩ sau lưng Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông cười nhẹ, “Vậy sao? Vậy muốn thể nào? Tiền thì tôi cũng sẵn sàng, muốn ra pháp luật cũng tùy.”

“Tôi biết hai việc này đối với Miêu tiên sinh không có nghĩa lý gì, nhưng nói trắng ra tôi cũng là người bảo hộ đầu tiên của Thành, còn ngài với nó không hề có quan hệ gì.

Về tình về lý, nó nên theo tôi mới đúng.

Đi thôi nào Thành!”

Quý Hồng đưa tay ra.

Thành càng thêm sợ hãi.

“Tôi nghe nói bà sắp kết hôn, con cái là tiền đề của bà sao?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

Quý Hồng đỏ bừng mặt, không phủ nhận chính là thừa nhận.

“Đúng vậy, con cái thì phải theo mẹ theo cha bồi dưỡng cảm tình.

Chuyện của nhà tôi Miêu tiên sinh cũng muốn quản sao?”

Nói xong Quý Hồng liền cầm lấy tay Thành.

“Bà gọi điện cho Khâu Đông Duyệt đi!”

Đối với việc mẹ ruột đến đòi con, Miêu Doanh Đông không có bất kì lập trường nào phản đối.

Quý Hồng trước mặt Khâu Đông Duyệt nói lời lẽ rất ngọt, nói là bản thân mình sắp kết hôn rồi, trước đây bà nợ Thành nhiều quá nên bây giờ muốn bù đắp lại cho nó những ngày tháng tốt đẹp, miệng lưỡi rất trơn tru ngọt ngào.

Khâu Đông Duyệt cũng giống như Miêu Doanh Đông, mặc dù không nỡ Thành, nhưng họ không có lập trường từ chối.

Quý Hồng suy cho cùng vẫn là mẹ ruột của Thành.

Sau đó Thành bị Quý Hồng dẫn đi.

Khâu Đông Duyệt rất đau lòng, cô không nên đưa Thành về Mỹ.

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Vợ cả của nhân tình Quý Hồng sớm đã muốn ly hôn rồi, chỉ là vì muốn được nhiều hơn một chút tài sản, nhìn thấy Quý Hồng đưa con trai đến, chồng bà lại đưa ra những chứng cứ xác thực cho nên bà ta cũng nhận được không ít tài sản, sau đó vui vẻ rời đi.

Dù sao mấy năm trở lại đây, bà với chồng cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Thành chính thức bước vào nhà Quý Hồng.

Sau đó, bởi vì Thành trí óc không được hoàn thiện cho nên thường bị đánh rất tàn bạo, người đánh cậu đương nhiên chính là cha dượng cậu.

Mỗi ngày đều bị đánh rất hung tàn, Thành thường ngồi ngây ngốc ở bên cửa sổ.

Vốn dĩ đầu óc đã không được toàn vẹn rồi, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn.

Những tin tức này được âm thầm mật báo đến tai Từ Thiến.

Từ Thiến nói lại cho Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông chỉ hỏi lại một câu, “Thế à?”

Lúc này cách lúc Thành bị đưa đi đã gần được nửa tháng rồi, cũng sắp đến năm mới âm lịch rồi.

Cũng chính là nói, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt đã không gặp nhau cũng gần nửa tháng rồi.

Miêu Doanh Đông nói lại chuyện này với Khâu Đông Duyệt, dùng wechat để nói.

Khâu Đông Duyệt ngồi trên giường mình, bộ dáng vô cùng thương tâm.

“Tôi cũng biết là sẽ thế này mà, nhưng tôi còn làm gì được đây?”

Khâu Đông Duyệt bi thương nói.

“Đừng khóc nữa.”

Miêu Doanh Đông nói, “Tết nay có dự định gì?”

“Chưa có dự định gì cả, ở đây đón tết với anh trai tôi.

Năm nay tôi có anh trai rồi.”

Khâu Đông Duyệt nói, cố gắng thoát ra khỏi cảm xúc chuyện của Thành.

Sau đó cô lại gọi điện cho Quý Hồng nói bà ấy chăm sóc tốt cho Thành, nếu không ba của nó trên trời linh thiêng sẽ không bỏ qua cho bà ta.

“Úi chà.”

Quý Hồng chỉ nói lại một chữ.

Ngày hôm sau, Thành xảy ra chuyện: từ trên lầu ngã xuống phía dưới.

Bởi vì cha dượng uống say cho nên lại đánh cậu, cậu đang đứng ở bên cạnh cửa sổ cho nên bị đánh rớt xuống dưới.

Sự việc này bị náo rất lớn, Quý Hồng bởi vì không làm tròn trách nhiệm người giám hộ cho nên bị tước đoạt quyền giám hộ này.

Khâu Đông Duyệt lập tức bay từ Venezuela về, cô luôn hối hận về việc đã đem Thành đưa về Mỹ.

Nhưng trên thế gian này làm gì có bán thuốc hối hận đâu? Khâu Đông Duyệt đến bệnh viện để thăm Thành.

Miêu Doanh Đông cũng đang ở đây.

Hai người ngồi trước giường bệnh của Thành.

Quý Hồng lúc cần đến Thành để kết hôn thì xem cậu như bảo bối, giờ cậu xảy ra chuyện thì cũng không cần quan tâm đến nữa.

Bà ta cũng không hề đến bệnh viện lấy một lần bởi vì có chết cũng bám theo cắn chặt lấy lão nhân tình, đây dù sao cũng không phải là con ruột của bà ta, ban đầu vì bày kế kết hôn mới nói như vậy.

Khâu Đông Duyệt nói cô muốn thu dưỡng Thành, phải làm các thủ tục hợp pháp để sau này Quý Hồng không thể làm loạn nữa.

“Tôi có thể giúp cô làm đơn xin lên tòa án, nhưng thời gian này cô phải ở Mỹ.”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Sau khi Thành tỉnh dậy liền nhìn thấy Khâu Đông Duyệt bên cạnh, cậu vui mừng không thôi.

Cậu khàn khàn kêu một tiếng, “Chị”

Mấy ngày sau, Miêu Doanh Đông đưa kết quả xin nuôi dưỡng đến.

Vì tình hình của Thành có chút đặc biệt, nên bên tòa án yêu cầu người giám hộ phải có nơi định cư ở Mỹ, tốt nhất là chồng tương lai của Khâu Đông Duyệt cũng phải đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ này.

Ngoài ra Khâu Đông Duyệt phải chứng minh mình có khả năng nuôi dưỡng thằng bé, phải có chứng minh tài sản do người bên Tòa án đến thẩm định.

Khâu Đông Duyệt thực sự đau đầu, cả hai điều kiện trên cô đều không có.

Xưởng tàu chỉ vừa mới bắt đầu, cô làm gì còn tiền đây? Phải làm sao đây? Mấy ngày nay Khâu Đông Duyệt buổi tối đều ở lại bệnh viện với Thành, người cực kì phiền não.

Cô còn đặt một phòng khách sạn ở gần đó, ban ngày mệt quá thì sẽ qua đó nghỉ ngơi.

Lúc này, cô một tay đỡ đầu, ngồi bên cạnh bàn trong nhà Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông ngồi bên phía còn lại.

Miêu Doanh Đông gọi cô đến để nói về kết quả xin nuôi dưỡng Thành của toàn án.

Cô ở Mỹ không có nhà cố định, cũng không thể chứng mình năng lực tài chính.

“Phải làm sao đây?”

Khâu Đông Duyệt hỏi Miêu Doanh Đông.

“Cách cũng không phải không có.”

Miêu Doanh Đông dưạ vào sau ghế, hai tay khoanh lại nhìn Khâu Đông Duyệt nói.

“Cách gì?”

“Nhanh chóng tìm một người để gả đi, người này tốt nhất là gia đình đàng hoàng, có nhà, có của, cũng đồng ý sẽ nuôi Thành.”

Miêu Doanh Đông nhàn nhạt nói.

“Tìm không ra người này.”

Khâu Đông Duyệt phiền não, cúi thấp đầu nói.

“Sao lại tìm không ra?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

“Ai mới được chứ?”

“Tôi.”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt vốn dĩ ngồi lười nhác trên ghế, lúc này, nghe xong cô lập tức ngồi thẳng dậy.

“Miêu Doanh Đông, anh muốn cưới giả sao?”

Khâu Đông Duyệt kinh ngạc kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.