Trăng tròn cao cao trên bầu trời, ánh trăng xuyên thấu rọi vào qua cửa sổ,
mặc dù trong phòng chỉ có ánh nến yếu ớt, vẫn là rõ ràng có thể thấy
được khung canh xung quanh.
Ách...... Nàng hiện tại là ở nơi nào?
Từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn ngó xung quanh, vừa tỉnh
lại Lam Như Nhật trong lúc nhất thời còn muốn làm rõ ràng vì không biết
chính mình thân ở chỗ nào.
Ấn xoa giữa trán, Lam Như Nhật thử lục lại trí nhớ, nhưng là chỉ nhớ chính mình uống lên rất nhiều chén nước
ngọt ngào rất là ngon, rồi sau đó không còn nhớ được gì, thậm chí còn
không kịp trả lời câu hỏi của Hạ Hầu Tà Nguyệt đã bị chu công gọi đi.
Lại nhìn xung quanh bốn phía lần nữa, trước mắt nàng nhìn thấy hiển nhiên
không phải phòng lúc nãy, làm cho nàng bối rối vỗ vỗ vào hai má, thật sự không rõ ràng lắm tại đây đoạn thời gian đó đến tột cùng đã xảy ra
chuyện gì.
Không có người bình thường nào ở chỗ xa lạ mà không
khỏi lo sợ, nhưng Lam Như Nhật ở trong suy nghĩ vẫn không lý giả được,
lại đơn giản buông tha không tự hỏi nữa, trước trực tiếp xuống giường đi ra bên ngoài.
“Oa!” Cảnh sắc trước mắt làm cho Lam Như Nhật không khỏi phát ra tán thưởng.
Láng giềng kế bên phòng nhỏ là một mảnh hồ nước trong suốt, tuy rằng quanh
mình không phải toàn là cây xanh, nhưng một gốc cây đại thụ cao chất
ngất tựa như bảo hộ nơi đây, làm cho bốn phía càng thêm khoan thai tĩnh
lặng.
Hưng phấn gần như sẽ hướng đến mặt hồ phóng đi, nhưng nhanh hơn, lực chú ý của nàng lập tức bị một sự vật khác hấp dẫn đi; Nàng xem đến vật gì đẹp hơn so với hồ nước đó! Kia sợi tóc nơi ánh trăng chiếu
xuống lóe ra thản nhiên màu bạc, trong nháy mắt thu hút đi toàn bộ ánh
mắt của nàng, làm cho nàng rốt cuộc không thể đem ánh mắt dời khỏi.
“Ta rốt cục tìm được ngươi!”
Từ sau lưng lặng lẽ tiếp cận, e sợ sẽ kinh động đến hắn, Lam Như Nhật
thẳng đến bắt lấy được góc tay áo của hắn thỳ mới reo to lên, đợi khi
hắn xoay người lại, nàng không khỏi ngây người.
Cùng trong trí
nhớ giống nhau, như trước đôi mắt màu tím như nước trong suốt thật xinh
đẹp, mái tóc màu bạc dường như là hắn làm nàng thoáng chốc thất thần;
nhưng mà, dung nhan tuấn mỹ kia lại làm cho nàng ninh mi (ko biết dịch
chữ ninh mi sao lun (_ _”))
“Hạ Hầu Tà Nguyệt?” Nhìn người trước
mắt, Lam Như Nhật thật sự không thể xác nhận có hay không là chính mình
nhận sai, hôm nay mới thấy qua dung mạo, mặc dù mơ hồ như nàng cũng
không có khả năng lập tức quên, nhưng, nhưng......
“Ta nói rồi, bảo ta là Tà Nguyệt.” Lại sửa cho đúng, Hạ Hầu Tà Nguyệt với tay nắm lấy tay nàng, dùng sức kéo nàng lại gần.
Không rảnh có phản ứng với hắn vì hành động vượt quá khuôn phép, Lam Như Nhật trong đầu vẫn đang rất hỗn loạn, không rõ trước mắt đến tột cùng là cái tình huống gì.
“Người nọ là ngươi?” Kinh ngạc chuyện trước mắt
làm cho nàng không có cách nào tốt để tự hỏi, Lam Như Nhật chỉ có thể
trực tiếp hỏi như vậy.
“Là ta.” Đối với nghi vấn của nàng, hắn cho câu trả lời khẳng định.
“Nhưng là, nhưng là ngươi khi đó rõ ràng nói người giống như vậy là ngoại tộc
là quái vật.” Chưa từng quên đi lời hắn đã nói qua, Lam Như Nhật lại nói ra lần nữa. Vẫn tưởng ngay lúc ấy hắn phê bình, nàng vẫn cảm thấy căm
giận bất bình.
Hạ Hầu Tà Nguyệt chỉ là trầm mặc nhìn.
“Ngươi...... Là cố ý?” Lam Như Nhật không xác định hỏi, mà hắn vẫn chưa phủ nhận, này làm nàng nhíu mày chỉ trích:“Quá đáng!”
“Xin lỗi.” Hạ Hầu Tà Nguyệt áy náy nói, thừa nhận chính mình vì thử nàng mà cố ý nói ra lời nói làm nàng chán ghét.
Biết sai có thể sửa, đó là điều rất tốt (chém ak). Hắn giải thích làm cho
Lam Như Nhật vừa lòng liền gật đầu, vươn tay bắt lấy tóc màu bạc rủ
trước ngực hắn, sử dụng hơi nhiều lực làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt hơi khom
người, làm ánh mắt hai người nhìn nhau.
“Về sau không được nói chính mình là ngoại tộc hoặc quái vật, như vậy xinh đẹp ánh mắt màu tóc bạc là do ông trời ban cho.”
Hạ Hầu Tà Nguyệt trong mắt hiện lên ngạc nhiên, tuy rằng hắn vừa rồi đã
giải thích cùng câu nàng mới nói là chuyện hoàn toàn khác, nhưng nàng
bảo vệ hắn như thế lại làm hắn nhịn không được động lòng.
Nàng quả nhiên vẫn là người đáng giá để hắn đem nàng đặt ở trong lòng......
Lộ ra thoải mái cười, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn Lam Như Nhật đồng thời thất
thần, thuận thế hạ xuống dịu dàng hôn trên trán của nàng.
Xoa
trán nơi Hạ Hầu Tà Nguyệt hôn môi lên, Lam Như Nhật có chút bối rối.
Chưa từng có người nào đối nàng làm như vậy qua, cho dù nàng không cảm
thấy chán ghét, nhưng là...... hành vi này không phải người bình thường
sẽ có đi?
“Vì sao ngươi muốn hôn ta?” Không cho nghi hoặc làm phức tạp chính mình, nàng trực tiếp hỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt.
“Bởi vì ta muốn.” Hạ Hầu Tà Nguyệt ngắn gọn trả lời, vẫn chưa tìm kiếm được lý do biện giải cho chính mình.
“Chỉ cần ngươi muốn, ai cũng có thể?” Trong giọng nói không có chút hờn giận.
“Trên đời này chỉ có ngươi sẽ làm ta muốn làm như vậy.” Hạ Hầu Tà Nguyệt thái độ tự nhiên nói.
Tuy rằng không hiểu chính mình vì sao lại có loại cảm xúc này, nhưng trong
lời nói của hắn làm tâm tình của nàng khá hơn, cũng trực tiếp biểu hiện ở trên mặt.
“Nhật Nhi?” Phát hiện nàng vẫn ngây ngốc nhìn hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt hướng nàng kêu.
“Sao, như thế nào?” Tâm thần đột nhiên bị kéo lại, Lam Như Nhật vội đáp, rồi
sau đó dừng hạ, chú ý cách xưng hô của hắn đối với nàng, vẻ mặt lộ ra
bối rối.
“Không ai bảo ta Nhật Nhi.”
“Đây là chuyên thuộc
của ta, chỉ có ta mới có thể gọi ngươi như thế.” Hạ Hầu Tà Nguyệt nghe
như ôn hòa trong giọng nói, có điều ý tứ không để cho người nào được gọi như vậy.
Hắn muốn thành người đặc biệt trong lòng nàng.
Là như thế này sao? Xoa xoa hai bên má, Lam Như Nhật thật không thèm để ý, dù sao chỉ là cách xưng hô mà thôi, nàng lại không chịu thiệt.
“Nhật Nhi.” Trong giọng nói dẫn theo tia bất đắc dĩ, Hạ Hầu Tà Nguyệt lại gọi Lam Như Nhật đang thất thần nhìn hắn.
Trừng mắt nhìn, hiển nhiên cũng phát hiện chính mình luống cuống, Lam Như
Nhật xấu hổ cười, mở miệng giải thích:“Bởi vì rất đẹp, cho nên nhịn
không được liền nhìn ngây người.”
Thật sự không thể trách nàng!
Hạ Hầu Tà Nguyệt có màu tóc bạc giống như là từ hào quang lấp lánh của
ánh trăng biến hóa thành, làm người ta không thể dời ánh mắt; Mà kia mắt tím xinh đẹp cũng có ma lực kỳ dị, giống như hồ sâu làm người khác khi
vừa nhìn liền yêu thương mà chìm sâu trong đó, làm cho ở nàng bất tri
bất giác nhìn đến quên mình.
“Vì sao ngươi lại cho rằng nó xinh
đẹp?” Đối mặt với bộ dáng này của hắn làm người ta kinh sợ, trên đời chỉ sợ cũng chỉ có nàng một người sẽ nói như vậy, bởi vì mặc dù là cha mẹ
sinh dưỡng của hắn cũng không dám nhìn con mắt của hắn, chỉ có nàng là
khác.
“Xinh đẹp thì chính là xinh đẹp, không vì cái gì cái gì a.” Đương nhiên trả lời làm cho người ta không thể nào phản bác được, nhìn
nàng kiên định vẻ mặt, làm cho hắn cảm thấy này vấn đề vừa hỏi dường như tức cười.
“Tà Nguyệt?!” Đột nhiên ôm chặt làm cho Lam Như Nhật giật mình, cuống quít hô lên.
Không có buông tay, không nói gì, cũng không có hành động nào thêm, Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng chỉ là ôm nàng, nhưng là nguyện làm cho nàng không bao giờ
rời đi nữa.
“Ngươi không sao chứ?” Cảm giác như là qua lâu thật lâu, Lam Như Nhật nhịn không được lo lắng hỏi.
“Ngươi vì sao không đến tìm ta?” Rốt cục hỏi ra điều nghi vấn lâu nay.
Hắn luôn luôn tại dây chờ nàng. Ở nơi sau khi nàng biến mất, hắn vẫn chờ
đợi ở nơi gặp nàng lần đầu tiên, nhưng nàng lại chưa từng tái xuất hiện, làm cho hắn mỗi một lần chờ đợi là mỗi lần thất bại.
“Ta có!”
Nghe thấy Hạ Hầu Tà Nguyệt giống như mang theo chỉ trích trong lời nói
làm cho Lam Như Nhật lập tức đáp lại, đưa ra mặt lo lắng.
“Ta vẫn đều có chạy xuống núi đi tìm ngươi, nhưng là, nhưng là ta không nhớ rõ
chỗ đó a!” Chính là bởi vì như thế, nàng mới luôn đi lung tung, vì chính là nghĩ thử thời vận, xem có thể hay không vừa vặn may mắn như vậy làm
cho nàng tìm được hoặc gặp được hắn, cũng là bởi vì như vậy, nàng mới
làm cho chính mình lâm vào tình cảnh đói bụng cùng lạc đường khốn khổ.
Không có đem giải thích của nàng làm như là lý do có lệ, trên thực tế Hạ Hầu
Tà Nguyệt đối trả lời của nàng cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, dù
sao hắn cũng từng nghĩ qua khả năng này, nhưng......
“Ngươi cũng chưa từng nói sẽ gặp lại, ta chờ thật rất lâu.”
Vẫn bị Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm vào trong ngực, tư thế như vậy làm Lam Như Nhật
không thể ngẩng đầu nhìn hắn, làm cho nàng chỉ có thể theo trong thanh
âm của hắn mà đoán biết được cảm xúc, mà hắn nói lời này thật khiến nàng áy náy không thôi.
“Xin lỗi......” Duy nhất nghĩ đến là trước
giải thích, Lam Như Nhật lập tức nói:“Ta đây làm như thế nào ngươi mới
nguyện ý tha thứ ta?”
“Cái gì cũng đều có thể?”
“Đương
nhiên!” Lam Như Nhật không chút do dự gật đầu; Mà ở nàng chưa chú ý tới
tình huống, Hạ Hầu Tà Nguyệt khóe môi tựa hồ hơi nhếch lên.
“Cho nên ngươi hiện tại nguyện ý thực hiện lời hứa hẹn lúc đó với ta?”
“Uh, không thành vấn đề!” Nàng thật mạnh gật đầu, sau đó mới chần chờ. Nàng
cũng chưa từng quên hắn, đây là nàng có thể lớn tiếng nói ra chuyện,
nhưng nàng tuyệt không nhớ rõ chính mình từng nhận lời hứa hẹn với Hạ
Hầu Tà Nguyệt cái gì.
...... Khi đó nàng hẳn là không đáp ứng hắn chuyện gì rất kỳ quái đi?
Nghe được lời ưng thuận của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt không đem nàng đặt tiếp ở trong lòng, buông tay ra nàng, vẻ mặt hiện rõ ràng sung sướng.
“Như vậy, từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là nương tử của ta.”
Xong đời...... Thật sự xong đời...... Nếu bị Tiểu Tri biết đến, nàng khẳng định sẽ bị mắng chết!
Giờ phút này trong đầu Lam Như Nhật hối hận chính mình vừa rồi quá xúc
động, tự hỏi cũng không biết như thế nào mới có thể lấy lại được lời vừa rồi. Dù sao sau khi Hạ Hầu Tà Nguyệt nói ra hứa hẹn của nàng lúc trước, nàng quả thật đối việc này cũng có ấn tượng, kia làm cho nàng không có
cách nào, cũng không thể thất hứa, duy nhất làm nàng lo lắng chỉ là sau
khi Tiểu Tri biết việc này, chính mình sẽ bị mắng nhiều lắm thảm......
Nhịn không được lại thở dài trong lòng, Lam Như Nhật rất khó không thể dự
đoán khi Tiểu Tri thực phát bực lên bộ dáng sẽ đáng sợ đến thế nào, nghĩ lại trước giờ hiếm khi thấy Tiểu Tri tức giận, làm nàng không khỏi rùng mình một cái.
Hả!
Trên người không hiểu sao có thêm tấm
áo choàng. Mở to mắt nhìn, Lam Như Nhật nghiêng đầu nhìn về phía bên
cạnh Hạ Hầu Tà Nguyệt, hắn tưởng nàng bị lạnh? Tuy rằng chỉ là một hành
động nho nhỏ, lại làm cho nàng có cảm giác thực đặc biệt, cũng làm cho
nàng bất giác lộ ra nụ cười.
Tạm thời trước đem phiền não quăng
tới một bên, trên thực tế ở Hạ Hầu Tà Nguyệt chưa từng có ý kiến khác
huống hồ, Lam Như Nhật vui vẻ đưa tay thưởng thức mái tóc ánh bạc trên
đầu của hắn, đối với tóc ánh bạc của hắn yêu thích không buông tay, sau
lại lấy tóc cọ xát lên mặt, cảm thụ cẩn thận xúc cảm mềm mại kia.