Rể Cuồng

Chương 130: Chương 130: Cơn giận ngập trời của lâm chi diêu




Đúng vậy, một sinh mệnh tươi sống, chỉ vì tranh thủ lấy ba phút trốn chạy cho thiếu chủ của bọn họ mà lựa chọn cái chết! Có thể nói đây là thời gian vô cùng quý giá!

Nhưng bọ họ ai cũng vì việc nghĩ không từ, đơn giản là ở trong lòng bọn họ, Lâm Chi Diêu chính là ân nhân. Không chỉ là ân nhân của bọn họ, mà còn là ân nhân của cả nhà bọn họ, ân nhân của cả thôn xóm. Thời điểm Lâm Chi Diêu ở nhà bọn họ, ở thôn bọn họ gặp phải tình huống nguy hiểm nhất. Dũng cảm đứng ra, sau đó những đứa trẻ này tự nguyện muốn báo đáp Lâm Chi Diêu. Cống hiến vì Lâm Chi Diêu! Bọn họ chưa từng được học sách vở gì, nhưng có ân sẽ báo! Là tín ngưỡng trong lòng bọn họ luôn tin tưởng vưỡng chắc!

Đêm nay, vì Lăm Chi Diêu mà chết, cho dù là chỉ tranh thủ cho Lâm Chi Diêu chút ít thời gian để trốn chạy. Bọn họ không xác định cuối cùng Lâm Chi Diêu có thể sống hay không, nhưng bọn họ vẫn làm! Đơn giản là ở trong lòng bọn họ, đây là vinh quang!

Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 130: CƠN GIẬN NGẬP TRỜI CỦA LÂM CHI DIÊU..

A a a a... Rốt cuộc Lâm Chi Diêu không nhẫn nhịn được nữa, anh hét lên, miệng phát ra tiếng gầm của dã thú. Bây giờ, trong đầu anh, trong mắt anh, toàn bộ đều là cảnh tượng những người anh em của anh cúi đầu nói lời từ biệt với anh, sau đó vì việc nghĩa không chùn bước, quyết sống chết với kẻ địch!!!

“Lâm Tại Thiên! Lâm Cửu Âm! Tao phải giết chúng mày! Tao phải làm chúng mày sống không bằng chết!! A a...” Ầm... Hai mắt Lâm Chi Diêu đầy tơ máu, lúc này toàn thân bắn ra sương mù đẫm máu, miệng phun ra một ngụm máu, đây là máu từ trong tim!

Thẩm Ngọc Diệp cũng hoàn toàn rung động, trái tim cô ta bị rung động mạnh mẽ. Lớn như vậy rồi, đi khắp thế giới, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng gặp trường hợp như tối nay. Cho dù là phim điện ảnh cũng không có hiệu quả rung động đến như vậy.

“Anh... Anh... Anh sao rồi?” Thẩm Ngọc Diệp cẩn thận hỏi Lâm Chi Diêu.

“Lái... Xe...” Lúc này, trong mắt Lâm Chi Diêu trào ra hai hàng huyết lệ! Nước mắt màu đỏ! Từng người anh em chịu chết vì anh. Anh biết Dạ Nhất để lại thành phố Thiên Hải chỉ có năm người trong danh sách tác chiến. Mà bây giờ tất cả đều chết vì anh. Bây giờ chỉ còn hai chiếc xe đuổi theo phía sau Lâm Chi Diêu! Nhưng đừng nói hai chiếc, cho dù chỉ có một chiếc, một khi bị đuổi theo, anh và Thẩm Ngọc Diệp đều bị chết không thể nghi ngờ. Bởi vì bây giờ anh di chuyển cũng khó khăn, mà anh em ở thành phố Thiên Hải của anh, đều đã... Không còn một ai!!!

Lúc này, Lâm Chi Diêu cố gắng chịu đựng đau đớn trong lòng, làm cho bản thân bình tĩnh lại! Đơn giản là giờ phút này, trên người anh không phải mạng của mình anh, mà còn có mạng của năm anh em vừa mới chịu chết! Anh không thể để thời gian anh em bỏ cả tính mạng để đổi lấy bị uổng phí!

Lâm Chi Diêu nắm chặt tay, hai hàng máu đỏ tươi chảy ra khỏi mắt, môi thâm đen. Anh đã sớm tới cực hạn, nhưng anh chỉ có thể nhịn, tiếp tục chống đỡ! Bởi vì anh phẫn nộ ngập trời, làm cho cả người anh run rẩy không thể khống chế. Run rẩy điên cuồng!

Giờ khắc này, sát khí trên người Lâm Chi Diêu oán thấu trời!

Ánh mặt trời bị tầng mây che lại, Dạ Nhất nghe báo cáo một đám anh em mất mạng, thế mà trong lòng anh ta không có đau lòng, chỉ có vui mừng cùng may mắn. Đúng vậy, năm người anh em chết trận, nhưng đúng là bởi vì bọn họ chết trận mới chứng minh bọn họ gặp được Lâm Chi Diêu. Tranh thủ thời gian cho Lâm Chi Diêu, cho dù cái giá phải trả cho điều này là mất mạng!

Từ nhỏ, Dạ Nhất đã tự nguyện chủ động xóa bỏ tất cả tình cảm, biến thành một cái máy móc bảo vệ Lâm Chi Diêu! Anh ta không có tình cảm, nhiều năm như vậy, trong lòng anh ta chỉ có một lòng tin, đó là phải trở nên mạnh hơn, trở nên càng lớn mạnh, như vậy mới có thể bảo vệ Lâm Chi Diêu!

Dạ Nhất tính toán thời gian trong lòng, chỉ hai ba phút nữa là anh ta có thể gặp được Lâm Chi Diêu. Rất nhanh thôi, anh ta ngồi trên máy bay trực thăng đã nhìn thấy tín hiệu xe của Lâm Chi Diêu, đang lao nhanh về phía anh ta…

Cuối cùng, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ trên xe vẫn không nhúc nhích, ông ta tháo mặt nạ ra. Đó là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt lạnh lùng, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt thâm thúy vô cùng, xương gò má cao, ông ta lấy một sợi ruy băng trắng ra, buộc lên trên đầu. Hai sát thủ còn lại trong xe thấy thế, cũng buộc sợi ruy băng lên đầu. Bọn họ cũng sắp phải chết, bởi vì bọn họ nhìn thấy máy bay trực thăng ở phía xa xa đang bay đến! Nhưng bọn họ không thể bỏ qua cơ hội này!

“Đường phía trước bị sập rồi, phải làm sao đây?” Đang lái xe, Thẩm Ngọc Diệp đột nhiên nhìn đoạn đường cách khoảng một trăm mét phía trước bị sập, đó là một cây cầu, có thể là do phía sau vừa mới bị nổ liên tiếp, tác động đến cây cầu ở đêy cho nên bị sập một phần, đoạn bị sập khoảng bảy tám mét.

Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi, sau đó ấn mạnh chân phải của Thẩm Ngọc Diệp lên chân ga: “Nhắm mắt! Tiến lên!”

“Á...” Thẩm Ngọc Diệp kêu to, dùng hết sức của bản thân, hét to giải phóng sợ hãi trong lòng, sau đó dẫm mạnh chân ga, nhắm hai mắt lại, giống như ngày hôm qua Lâm Chi Diêu cứu cô ta ở thành phố Nam Giang. Cô ta lựa chọn Lâm Chi Diêu vô điều kiện. Thật ra trong đầu cô ta có một suy nghĩ, đó là trải qua đêm nay, dù có phải chết, cô ta cũng không hối hận. Ít nhất cô có thể chết cùng một chỗ với người mình yêu!

Bùm... Bùm.... Sau hai tiếng nổ vang, xe của Thẩm Ngọc Diệp và Lâm Chi Diêu bay lên giữa không trung, thân xe bay ngang giữa hai đoạn đường. Sau đó, cũng chỉ một phần mười giây, xe lao thẳng qua đoạn cầu bị sập, xuất hiện ở đoạn cầu bên kia.

Ngay tại một giây sau khi xe của Lâm Chi Diêu tiếp đất xuống đoạn cầu bên kia, một chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay trên đỉnh cầu bọn họ, Lâm Chi Diêu đột nhiên kéo phanh tay, tắt máy, nắm chặt tay lái, dưới quán tính lớn của xe, quay một trăm tám mươi độ ngay tại chỗ, ngay tại khi Lâm Chi Diêu quay xe đối diện với đoạn cầu, trực thăng vũ trang trên đầu bắn ra hai đạn pháo vào hai chiếc xe của sát thủ ở bên đoạn cầu còn lại…

Sát thủ mặt quỷ thấy đạn pháo lao tới xe mình thì vội nhảy xuống xe, nhưng sóng xung kích kịch liệt cũng hất bay bọn chúng lên trời, khi khói bụi tan hết, bên cầu bên kia cũng chỉ còn lại một mình sát thủ mặt quỷ cầm đầu còn đúng đó. Toàn bộ sát thủ còn lại đều mất mạng, nhưng dù mặt quỷ còn sống, cả người kẻ đó cũng bị thương... Anh ta dùng đao dài chống cơ thể, đứng tại chỗ run rẩy không ngừng.

Dạ Nhất không để ý đến mặt quỷ mà dẫn theo tám người trong danh sách tác chiến trèo xuống chỗ Lâm Chi Diêu qua thang dây được thả từ máy bay. Trong chiếc trực thăng bên trên, hai luồng thép phun ra, xé nát thi thể của người mặt quỷ thành từng mảnh…

Thẩm Ngọc Diệp kinh hồn chưa định, khi mở mắt ra, gặp phải cảnh tượng rung động lòng người này, chín chiến sĩ mặc quân phục chiến đấu màu đen cấp cao nhất nhanh chóng từ trên trực thăng đi xuống bên cạnh họ. Về phần sát thủ bên cầu đối diện, ông ta đã sớm hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

“Đại ca...” Dạ Nhất gọi Lâm Chi Diêu một tiếng, chỉ là trạng thái hiện tại của Lâm Chi Diêu khiến anh ta nhíu chặt mày. Khắp người đều là máu, môi biến thành màu đen, trên người có hai vết thương lớn, hơi thở hấp hối…

“Ừ...” Giây phút nhìn thấy Dạ Nhất kia, Lâm Chi Diêu rốt cuộc không gắng gượng được nữa, hoàn toàn rơi vào hôn mê…

Dưới bầu trời đêm âm u, Dạ Nhất và tám người trong danh sách tác chiến bảo vệ chặt chẽ bên cạnh Lâm Chi Diêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.