Rể Cuồng

Chương 131: Chương 131: Lâm chi diêu được cứu




“Anh ta…anh ta sao rồi? Anh ta không sao chứ hả? Huhu…” Thẩm Ngọc Diệp nhìn thấy Dạ Nhất tiêm hơn 10 mũi đủ các loại thuốc màu vào người Lâm Chi Diêu nên bèn hỏi.

Dạ Nhất không trả lời Thẩm Ngọc Diêp, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái. Thuốc anh ta tiêm vào người Lâm Chi Diêu trị giá hàng trăm tỷ, vết thương trên người Lâm Chi Diêu tuy nhìn nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, tốc độ phục hồi của Lâm Chi Diêu sẽ không để lại di chứng, nhưng cơ thể suy nhược vài ngày là chuyện không thể tránh khỏi, hơn nữa mấy ngày này Lâm Chi Diệu không được động võ, không được cử động mạnh.

“Anh nói gì đi chứ, anh ta sao rồi? Mấy người…mấy người là ai?” Thẩm Ngọc Diệp thấy Dạ Nhất không để ý tới mình, vội vàng lay cánh tay của Dạ Nhất nói.

Soạt... đột nhiên chín mũi súng chĩa vào những bộ phận nguy hiểm như đầu và tim cô ta trong giây tiếp theo.Sát khí lạnh lùng toát ra từ chín người chiến sĩ. Lúc này, Thẩm Ngọc Diệp chỉ cảm thấy hồn bay phách tán, lúc này toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, những cảnh tượng cô nhìn thấy đêm nay, không phải sau khi người đàn ông hống hách và lạnh lùng xuất hiện trong cuộc sống của cô ngày hôm qua, cô cảm thấy trải nghiệm hai ngày nay, quả thực rất sốc.

Đọc truyện Rể Cuồng tại đây.

Khi cô gặp nạn, người đàn ông đó xả thân không chút do dự, cho dù có nôn máu anh ta cũng ôm chặt cô vào lòng. Cô vốn nghĩ sẽ có thể gặp lại anh ta sau khi trở lại Nam Giang lần nữa. Nhưng khi tham dự bữa tiệc tối nay, cô nhìn thấy anh ta bị hàng chục tên sát thủ truy đuổi. Mà ngay cả khi anh ta bị thương nặng cũng giết hết chục tên sát thủ. Sau đó chính cô lái xe chở anh ta tẩu thoát, và phải đối mặt với sự truy đuổi của các tên sát thủ phía sau.Hết người này đến người khác xuất hiện để giết người đàn ông này không chút do dự!

“Anh ta... rốt cuộc là ai? Anh ta là người như thế nào?” Thẩm Ngọc Diệp vô cùng sửng sốt, có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đêm nay. Cô biết bắt đầu từ đêm nay, ngoại trừ người đàn ông độc nhất trước mặt này, trong lòng cô sẽ không còn chứa được người nào nữa.

Dạ Nhất vẫy tay, các chiến sĩ bên cạnh anh ta bỏ súng xuống. Dạ Nhất lạnh lùng nhìn Thẩm Ngọc Diệp: “Thẩm Ngọc Diệp, cô cả nhà họ Thẩm ở thành phố Nam Giang, có tính cách mạnh mẽ và tự tin, sau khi tốt nghiệp đại học kiên quyết rời bỏ gia đình, và đến Thiên Hải, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã làm tổng giám đốc Van Cleef & Arpels chi nhánh Thiên Hải khu vực Châu Á, ba là Thẩm Vu Ân, em trai là Thẩm Nhất Bân... “

Thẩm Ngọc Diệp nhìn chằm chằm Dạ Nhất với sự hoài nghi, cô bị sốc khi đối phương biết mọi thứ về cô: “Anh...” Thẩm Ngọc Diệp chỉ vào Dạ Nhất và nói trong sự ngạc nhiên.

Dạ Nhất lạnh lùng nói: “Hôm nay cô đã cứu mạng đại ca tôi! Ân tình này chúng tôi sẽ ghi nhớ, trong thẻ này có 300 tỷ, coi như là phí cảm ơn! Nhưng những chuyện đã xảy ra với anh ấy trong tối nay, cô không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không tôi sẽ... giết cả gia đình cô, bao gồm tất cả những người xung quanh quan tâm đến cô, tôi sẽ không buông tha cho ai, đừng bao giờ nghĩ tôi đang nói đùa với cô! “Dạ Nhất lạnh lùng nói và ném cho Thẩm Ngọc Diệp một cái thẻ vàng đen.

Nghe những lời nói sắc lạnh của Dạ Nhất, Thẩm Ngọc Diệp toàn thân run rẩy. Cô thật sự không nghi ngờ nếu cô tiết lộ chuyện xảy ra ngày hôm nay ra bên ngoài, đối phương thật sự có giết cô không! Bởi vì cô đã tìm được câu trả lời từ đôi mắt giá lạnh của Dạ Nhất, đó là có, không chỉ cô, mà tất cả những người liên quan đến cô, đối phương cũng sẽ không buông tha.

Nghĩ đến đây, Thẩm Ngọc Diệp nhanh chóng nói: “Yên tâm tôi không phải tên ngốc, tôi biết chuyện gì nên nói chuyện gì không, mọi chuyện liên quan tới anh ta tôi nhất định sẽ không tiết lộ ra bên ngoài! Nhưng tiền này anh cầm lại đi, tôi không lấy!”

Thẩm Ngọc Diệp vừa nói vừa ném cái thẻ trả lại cho Dạ Nhất, cô cứu người đàn ông này vì anh ta từng cứu mạng cô. Và bởi vì cô thích anh ta! Cho nên đưa tiền cho cô? Chẳng khác nào đang sỉ nhục Thẩm Ngọc Diệp sao! Xem Thẩm Ngọc Diệp là hạng người gì?

Dạ Nhất cầm lấy tấm thẻ vàng mà Thẩm Ngọc Diệp ném trả, cau mày, nhưng không nói thêm lời nào với Thẩm Ngọc Diệp. Kỳ thực hôm nay anh ta nói nhiều như vậy, đã là chuyện chưa từng có. Trong thế giới của anh ta, nói chuyện là lãng phí năng lượng. Cho nên Thẩm Ngọc Diệp không lấy, anh ta liền cất đi. Năm anh em đã chết trong trận chiến đêm nay, cũng cần phải thu xếp cho gia đình bọn họ.

Dạ Nhất đưa Lâm Chi Diêu đang hôn mê lên trực thăng, sau đó rời đi. Đứng trên cầu nhìn chiếc trực thăng đang bay xa, ánh mắt Thẩm Ngọc Diệp dâng lên sự lo lắng và suy nghĩ miên man: “Anh ta…được người giỏi như vậy cứu, có lẽ không sao? Bọn họ nhất định sẽ có điều kiện y tế tốt hơn cả bệnh viện phải không?”

“Cầu xin anh nhất định đừng xảy ra chuyện...nhất định phải khỏe trở lại” Thẩm Ngọc Diệp nhìn chiếc trực thăng biến mất trên bầu trời, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười này duyên dáng...

......

Vào mười hai giờ đêm, trong một biệt thự cá nhân ở Thiên Hải, vết thương vết máu trên người Lâm Chi Diêu đã được xử lý xong, toàn thân đang ngâm trong bồn dinh dưỡng. Khuôn mặt của Lâm Chi Diêu đã có khí sắc trở lại, hô hấp cũng trở nên ổn định, nhưng anh ta quá mệt và kiệt sức, cả người đang chìm trong giấc ngủ sâu. Và dung dịch dinh dưỡng trong bồn dinh dưỡng không ngừng vơi đi, hơi thở của Lâm Chi Diêu mạnh lên từng chút một…

Vào lúc một giờ sáng, tại văn phòng ban đầu của Lâm Chi Diêu tập đoàn Thiên Hải, Trần Viên Viên đang trốn trong một góc tối run rẩy, từ sau khi rời khỏi Lâm Chi Diêu, cô đã rơi vào trạng thái này, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, những giọt nước mắt hối hận không ngừng rơi lã chã.

“Anh, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...” Trần Viên Viên không ngừng lẩm bẩm hai chữ này. Cô biết rằng kể từ đêm nay, cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh trai Lâm Chi Diêu, người anh đối xử với cô tốt nhất, không phải anh ruột nhưng còn đối tốt hơn cả anh ruột.

Cô không hề ngờ rằng, suýt chút nữa cô đã giết chết Lâm Chi Diêu, nhưng giây phút cô xém chút bị sát thủ giết hại, thì Lâm Chi Diêu lại lựa chọn cứu cô. Sự hối hận trong lòng dâng trào, trong lòng cô vô cùng hối hận, vô cùng hối hận. Nhưng thời gian không thể quay trở lại, không thể, làm sai thì chính là làm sai rồi. Cho dù Lâm Chi Diêu có thể tha thứ cho cô, nhưng có lẽ cả đời này cô sẽ không tha thứ cho chính mình.

Kẹt, cánh cửa văn phòng được mở vào giây phút tiếp theo, Dạ Nhất mặc bộ đồ đen dẫn theo hai người chiến sĩ bước vào. Ánh sáng của đèn pin chiếu vào mặt Trần Viên Viên. Dạ Nhất nhìn Trần Viên Viên, cặp mày chau lại thật chặt.

Trần Viên Viên kinh hãi ngẩng đầu lên, cô tưởng đám sát thủ đã tìm ra nơi này. Nhưng phát hiện không phải, mà là người đàn ông lạnh lùng thỉnh thoảng cô gặp một lần, trong biệt thự ngoại ô Thiên Hải của Lâm Chi Diệu! Trần Viên Viên biết người đàn ông này là đàn em của Lâm Chi Diêu, nhìn thấy anh ta, trong lòng Trần Thiếu Sơn đột nhiên cảm thấy mừng rõ.

“Anh à, anh đến đây, có phải anh của tôi được cứu không? Anh của tôi qua cơn nguy kịch rồi phải không?” Trần Viên Viên xúc động hỏi Dạ Nhất..

“Hmm...” Dạ Nhất gật đầu.

“Cám ơn anh, vậy anh mau dẫn tôi đi gặp anh ta đi, tôi có lỗi với anh ta, tôi phải xin lỗi anh ta…” Trần Viên Viên lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa cười, đứng dậy định bước tới. Nhưng cô vừa đi một bước, thì cả người đã khựng lại.

Dạ Nhất lạnh lừng cầm một khẩu súng lục, chĩa trực tiếp vào trán của Trần Viên Viên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.