Rể Hổ Hào Môn

Chương 54: Chương 54:  




Đêm đó, Tôn Bách Lâm đến gặp quý bà Chu Quyên.

Chu Quyên vẫn rất thích Tôn Bách Lâm, đẹp trai lại còn dẻo miệng, có thể khiến chị ta cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc, cho dù Tôn Bách Lâm chỉ vì tiền của chị ta thì chị ta cũng sẵn lòng. Vì vậy, mặc dù Tôn Bách Lâm không còn là một người nổi tiếng trên mạng, chị ta vẫn 'không rời không bỏ'.

Đến địa điểm đã thống nhất, cả hai gặp nhau, Chu Quyên ôm chầm lấy Tôn Bách Lâm và hôn anh chàng một cách mãnh liệt.

Sau màn này, Tôn Bách Lâm suýt chút nữa đã bị Chu Quyên hôn cho thiếu oxy, mấu chốt là anh ta không thể chịu được sức nặng của một trăm ký. Kiếm Hiệp Hay

Vậy đó, anh ta còn phải cố gắng nở một nụ cười để thể hiện rằng anh ta rất thích...

Trong phòng khách sạn, hai người đang rúc vào trên giường lớn, dưới đất còn có một ít khăn giấy đã qua sử dụng.

Tôn Bách Lâm nói với Chu Quyên về chuyện anh ta muốn chuyển mình: “Bây giờ con đường trở thành người nổi tiếng trên mạng đã kết thúc, tôi quyết định thành lập một studio để sử dụng kinh nghiệm của mình hỗ trợ những hot streamer khác, nhưng bây giờ tôi vẫn còn thiếu kinh phí và các mạng lưới quan hệ...”

Sau khi Tôn Bách Lâm nói đến những điều này, trong lòng Chu Quyên sáng như gương: “Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp cậu.”

Sự hào phóng ngay tắp lự của Chu Quyên khiến Tôn Bách Lâm rất hài lòng, những gì anh ta muốn chính là hiệu quả này.

“Tiểu Quyên, chị thật tốt với tôi...”

Không ai biết Tôn Bách Lâm làm sao mà có thể thốt từ này ra khỏi miệng, một người nặng một trăm ký mà anh ta vẫn có thể gọi Tiểu Quyên.

Nhưng Chu Quyên lại rất thích, thậm chí chị ta còn thân mật trở mình, lại đè Tôn Bách Lâm xuống dưới thân, suýt nữa thì đè anh ta xẹp lép.

Nhưng lúc này, có người đã cứu Tôn Bách Lâm.

Sau một tiếng 'rầm', cửa phòng khách bị đá tung ra, sáu bảy người xông vào.

Khi Chu Quyên nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu, khuôn mặt béo múp đầy hồng hào của chị ta tức khắc tái nhợt: “Ông, ông xã!”

Người đến là lão Chung, chồng của Chu Quyên, khi nhìn thấy vợ và Tôn Bách Lâm đang khỏa thân ngồi trên giường thì nhất thời giận không biết đánh vào đâu.

“Tốt, tốt lắm, tao ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, mày thì ở đây nuôi đàn ông hoang!”

Chu Quyên sợ hãi, nhanh chóng mặc lại quần áo, lật người xuống giường chạy đến chỗ lão Chung giải thích.

Nhưng lão Chung hoàn toàn không cần lời giải thích của chị ta mà giáng thẳng một bạt tai cho chị ta: “Món nợ của mày về nhà tao tính sau!”

Sau khi tát Chu Quyên ngã sang một bên, lão Chung lại nhìn Tôn Bách Lâm với ánh mắt hằn học.

“Bắt nó lại cho tao, kéo đến công trường!!!”

Nghe theo lời của lão Chung, năm sáu người đi cùng xông lên và trực tiếp bắt giữ Tôn Bách Lâm.

Tôn Bách Lâm bấy giờ hoảng sợ nói: “Anh hai, anh hai, tôi sai rồi, tôi...”

Anh ta hoàn toàn không cần nói, vả lại lão Chung cũng không muốn anh ta nói, thế nên nắm lấy đôi giày trên đất nhét vào miệng anh ta.

Ngay sau đó, lão Chung chỉ thị cho người của mình đưa Tôn Bách Lâm đi.

Ông ta rất tức giận, khi ông ta nhận được một cuộc gọi nặc danh vào ban đêm, ông ta còn cảm thấy nội dung của cuộc gọi chán ngắt, nhưng bây giờ ông ta phát hiện ra đối phương không hề chán ngắt, người chán ngắt chính là vợ ông ta Chu Quyên, uổng cho ông ta còn tưởng vợ ông ta là một người vợ hiền mẹ tốt.

Ôm cơn tức đầy mình, lão Chung đưa Tôn Bách Lâm đến thẳng công trường xây dựng của mình đang tạm dừng thi công.

“Nhóc con, muốn núp váy đàn bà xoay người đi đường tắt sao? Đêm nay tao sẽ thỏa mãn cho mày, cho mày đi đường cực tắt!”

“Đi, đưa nó lên đỉnh tòa nhà, trực tiếp đẩy xuống!”

Tôn Bách Lâm sợ hãi hét lên, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và lo lắng. Nhưng giày vẫn còn trong miệng, anh ta thậm chí còn không nói được lời nào để xin tha. Anh ta muốn thoát ra nhưng không thoát được, bị mấy người giữ chặt lại, cuối cùng bị kéo lên mái nhà...

Ngày hôm sau, tin tức địa phương đưa tin rằng một người nào đó tại một công trường xây dựng đã rơi từ tòa nhà xuống, ban đầu người ta xác định rằng anh ta nhảy lầu tự sát vì thất bại trong công việc.

Tất nhiên, chuyện này là do lão Chung đã làm, nhưng lão Chung đã sử dụng các kỹ năng và mối quan hệ của mình để ngụy trang thành một vụ nhảy lầu tự tử.

Sau khi nhìn thấy bản tin này, Trần Thanh Xuyên trực tiếp lật xem trang tiếp theo mà không thèm để ý.

Anh gọi điện thông báo cho lão Chung bắt gian, anh biết lão Chung sẽ chỉnh đốn Tôn Bách Lâm, nhưng lại không biết rằng lão Chung lại ra tay quyết liệt như vậy.

Về phần Tôn Bách Lâm, có chết cũng đã chết rồi, bản thân mình lựa chọn hậu quả xấu thì phải gánh chịu hết mới được.

Sau khi xem tin tức, Trần Thanh Xuyên nằm trên bàn và chuẩn bị tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với bàn.

Nhưng đúng lúc này, Tô Tuyết bước vào, vả lại còn đóng cửa phòng làm việc: “Tôn Bách Lâm đã chết.”

Trần Thanh Xuyên đáp lại, lập tức hỏi: “Chắc không phải là cô cho rằng tôi đẩy anh ta xuống lầu đấy chứ?”

Tô Tuyết trợn trắng mắt nhìn Trần Thanh Xuyên, cô không hề có ý đó, cô đến cũng phải để tham gia thảo luận xem ai làm chuyện này.

Bạn học cũ của cô rơi từ tòa nhà xuống mà chết, thật sự cô có hơi buồn, nhưng có đau lòng cỡ nào thì cô cũng phải suy nghĩ cho công ty.

Công ty đã ký hợp đồng với Tôn Bách Lâm và sẽ phát sóng trực tiếp quảng cáo hàng hóa. Bây giờ sắp phát sóng rồi, nhưng Tôn Bách Lâm đã chết, chuyện này...

Tô Tuyết chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, có phần không biết nên làm thế nào để đối phó với nó.

Còn Trần Thanh Xuyên thân là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh, kiến thức rộng rãi, chắc chắn phải có cách khác nên Tô Tuyết đến để xin lời khuyên.

Cô vừa lộ ra ý này, Trần Thanh Xuyên bèn bày tỏ quan điểm của mình: “Tôi biết cô lo lắng rằng cái chết của Tôn Bách Lâm sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác của công ty này với các công ty khác, điều này không có vấn đề gì, không ai có thể đoán trước được trường hợp bất khả kháng như vậy, vì vậy cô cũng đừng lo lắng.”

“Hiện tại, cô chỉ cần đưa ra thông báo đến các đơn vị hợp tác kinh doanh có liên quan, đồng thời bổ sung giải pháp của cô vào phụ lục là được. Nếu đơn vị nào có ý kiến đề nghị khác thì cứ chấm dứt hợp đồng, tòa án sẽ lựa chọn hỗ trợ yếu tố bất khả kháng này, cho nên dù có kiện cáo cũng không phải sợ...”

Trần Thanh Xuyên giải thích tình hình cho Tô Tuyết một cách chi tiết, đồng thời đưa ra một dàn xếp hoàn hảo, điều này dần dần xoa dịu trái tim đang hoảng loạn ban đầu của Tô Tuyết. Mặc dù cô cảm thấy mình cũng khá mạnh, nhưng so với Trần Thanh Xuyên, cô thấy mình vẫn còn thiếu tầm nhìn.

Xét về bề rộng của tầm nhìn, cô thực sự không thể so sánh với Trần Thanh Xuyên...

Sau khi rời đi từ chỗ Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết làm theo đề nghị của Trần Thanh Xuyên, tìm những người nổi tiếng trên Internet khác để quảng cáo.

Đây là giải pháp Trần Thanh Xuyên nói. Công ty đã ký hợp đồng quảng cáo hàng nên lần này nhất thiết phải quảng cáo. Hot streamer quảng cáo hàng đã đổi từ Tôn Bách Lâm thành người khác. Đây là điều bất khả kháng vì dù sao Tôn Bách Lâm cũng đã chết và chỉ có thể thay thế bằng những hot streamer khác.

Trong vài ngày tới, Tô Tuyết cũng sắp xếp cho thư ký tìm một vài người nổi tiếng trên mạng, cả nam lẫn nữ.

Nhưng sau vài lần phát sóng thử nghiệm, hiệu ứng cực kỳ không đạt yêu cầu, bởi vì một số hot streamer này hoàn toàn không có fan.

Cái gọi là nền kinh tế hâm mộ là nền kinh tế hoàn toàn do người hâm mộ thúc đẩy, bây giờ không có fan thì làm sao những người nổi tiếng trên Internet nhỏ bé có thể bán được hàng!

Sau khi thử một vài người nổi tiếng nhỏ trên Internet, hiệu quả rất kém, vì vậy Tô Tuyết phải chuyển sự chú ý của mình sang những người nổi tiếng lớn trên Internet một lần nữa.

Cô đã có mục tiêu, vì vậy ném chuyện này cho Trương Tứ Hải và bảo Trương Tứ Hải liên hệ.

Nhưng Trương Tứ Hải cứ lười biếng mà đi thẳng đến chỗ Trần Thanh Xuyên đang nằm trên bàn làm việc:

“Có câu nói quan mới nhậm chức ba đám lửa, phó phòng như cậu từ sau khi nhậm chức vẫn chưa có đám lửa nào, việc này cứ giao cho cậu đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.