Rể Hổ Hào Môn

Chương 55: Chương 55:  




Trương Tứ Hải không muốn làm chuyện liên hệ với mấy hot streamer này. Ông ta chưa từng làm việc đó trước đây nên cũng không biết phải làm thế nào. Điều quan trọng nhất là nếu ông ta không làm được thì sẽ mất mặt lắm, vì vậy ông ta dứt khoát giao lại cho Trần Thanh Xuyên làm. Dù sao thì Trần Thanh Xuyên đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, mọi người cũng gọi anh là người sáng tạo kỳ tích, cho nên cứ để anh tạo thêm một cái nữa đi!

Trần Thanh Xuyên thì không có vấn đề gì, chẳng qua là kéo người tới ký hợp đồng quảng cáo hàng trên phát sóng trực tiếp mà thôi, đi là được.

Hot streamer này tên là Trịnh Lỵ Lỵ, cô ta cũng rất nổi tiếng trong lĩnh vực phát sóng trực tiếp. Năm ngoái, cô ta đã chen chân vào top 10 danh sách doanh thu của phát sóng trực tiếp kèm quảng cáo hàng. Năm nay hơi yếu một chút, nhưng vẫn rất hot, top 15 khẳng định không thành vấn đề.

Sau khi đến công ty của Trịnh Lỵ Lỵ, Trần Thanh Xuyên tìm tới Trịnh Lỵ Lỵ.

Trịnh Lỵ Lỵ lúc này đang trang điểm trong phòng, trợ lý bảo Trần Thanh Xuyên đợi một lát.

Tất nhiên đợi một lúc thì không sao, nhưng Trần Thanh Xuyên cảm thấy Trịnh Lỵ Lỵ có phải đã hiểu sai từ “đợi” này rồi hay không.

Chờ đợi từ một giờ trưa đến ba giờ chiều, hai tiếng đồng hồ, đây mà là chờ à?

Trong khoảng thời gian này, Trần Thanh Xuyên cũng vài lần yêu cầu trợ lý thúc giục, nhưng câu trả lời của trợ lý rất cố định: “Sắp, sắp rồi...”

Thấy đã hai giờ trôi qua, Trần Thanh Xuyên lại thúc giục trợ lý.

Trợ lý dường như cũng cho rằng chờ như thế này có chút không thể nào nói nổi rồi, vì thế đành vào phòng tìm Trịnh Lỵ Lỵ.

Lúc này, Trịnh Lỵ Lỵ đang nằm trên ghế, nghịch điện thoại di động, chơi trò chơi Anipop.

Trợ lý bước tới và nói: “Cô Trịnh, người của Công ty Văn hóa Đông Tinh vẫn đang đợi cô. Họ đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi.”

“Hai tiếng đồng hồ thì sao? Hai tiếng mà là nhiều à? Hot stremer lớn như tôi chịu cho anh ta cơ hội hợp tác đã là không tệ rồi. Cô đi nói cho anh ta, muốn chờ thì chờ, không muốn chờ thì cút đi. Người muốn nhờ tôi quảng cáo hàng nhiều lắm, cũng chẳng thiếu phần của anh ta!”

Rất kiêu ngạo, nhưng cô ta cũng có tự tin kiêu ngạo, dù sao cũng là streamer lớn từng chen vào top mười.

Trợ lý đáp lại, lập tức tới cửa, chuẩn bị bảo Trần Thanh Xuyên đợi tiếp.

Nhưng Trần Thanh Xuyên vừa rồi đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng, nên không cần trợ lý nói thêm gì nữa.

Ngay sau đó, anh đứng dậy, đút hai tay vào túi và bước đi.

Khi trợ lý nói với Trịnh Lỵ Lỵ về việc này, Trịnh Lỵ Lỵ chế nhạo: “Công ty nhỏ, người đến đây lại còn có cá tính quá nhỉ, kệ tính xấu của anh ta đi, thích hợp tác hay không thì mặc kệ. Tôi chẳng trông chờ gì vào chút cơm của công ty nhỏ rách nát này của bọn họ. Cút đi rồi cũng tốt.”

Sau khi rời khỏi từ chỗ Trịnh Lỵ Lỵ, Trần Thanh Xuyên trực tiếp đi đến công ty phía sau cô ta.

Ông chủ của công ty, tên là Wood, thoạt nhìn có vẻ giống một người nước ngoài.

Trước cửa phòng làm việc của Wood, Trần Thanh Xuyên bị thư ký chặn lại và hỏi về mục đích của anh đến đây.

“Đi nói với ông chủ của anh rằng tôi đã mua lại công ty của ông ta.”

Không hợp tác? Bắt anh đợi hai tiếng đồng hồ? Công ty nhỏ rách nát?

Được, hôm nay cho cô thấy công ty nhỏ rách nát tạo nghiệt lớn như thế nào!

Lời nói của Trần Thanh Xuyên khiến thư ký vô cùng ngạc nhiên. Anh ta chưa từng nghe nói chuyện công ty muốn bán, nhưng vẫn vào cửa chuyển lời chi tiết cho Wood.

Khi Wood biết được điều này lúc đó đã rất vui: “Còn có người tìm tới cửa thu mua à? Được, bảo cậu ta đến đây, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

Không lâu sau, Trần Thanh Xuyên xuất hiện trong văn phòng của Wood.

Tựa lưng vào chiếc ghế tựa, gác chân lên bàn làm việc, Wood mỉm cười nhìn Trần Thanh Xuyên, nhìn từ trên xuống dưới.

Loại cảm giác đó dường như muốn nói rằng: Cậu đang đùa gì thế, dựa vào cái gì lại thu mua công ty của tôi?

Trần Thanh Xuyên hiểu ý, nhưng anh không muốn lòng vòng với ông ta nên đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi muốn mua công ty của ông, ra giá đi.”

Wood càng cảm thấy mừng rõ hơn. Lời này vừa nghe là đã thấy không giống người làm ăn rồi, có vẻ là người ngoài nghề.

“Người anh em à, thu mua công ty không phải đùa như cậu đâu. Cậu phải mang theo tài vụ, thẩm định viên và luật sư.”

“Mang tài vụ là để tính tổng tài sản của công ty, thẩm định viên lại đưa ra định giá để đánh giá giá trị tương lai. Mang luật sư là để công ty không gặp những rắc rối pháp lý khác. Cậu cho rằng mua công ty là chuyện đơn giản như môi chạm môi à? Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy, thì tôi chỉ có thể nói rằng không dễ để thu mua được một công ty, đầu óc của cậu quá đơn giản!”

Vừa gặp mặt, Wood đã cho Trần Thanh Xuyên một bài học, nhưng Trần Thanh Xuyên thực sự không cần ông ta phải lên lớp cho mình.

Đối với một thương vụ nghiêm túc, Trần Thanh Xuyên tất nhiên sẽ đưa các nhân viên chuyên nghiệp đến, thậm chí còn chi tiết hơn những gì Wood nói.

Nhưng anh mua công ty này ngày hôm nay không phải vì lợi nhuận, mà chỉ đơn giản là vì sảng khoái.

Anh muốn sảng khoái bắt lấy hot streamer kia, sau khi lấy xong sẽ giao cho Tô Tuyết phát sóng trực tiếp quảng cáo hàng là được. Về phần những chuyện khác, anh hoàn toàn không thèm cân nhắc, bởi vì chút tiền nhỏ này thật sự không đủ để anh lãng phí bộ não của mình, có thời gian đó chi bằng đánh một giấc cho đã ghiền.

Vì vậy, sau đó anh duỗi ra hai ngón tay: “Hai trăm triệu, hợp đồng công ty của ông và các hot streamer thuộc về tôi.”

Lời này lọt vào tai, lúc đó Wood vô cùng sửng sốt, bởi vì mức giá này xấp xỉ với định giá cao cấp của công ty mà ông ta tính toán lúc trước, sau khi cộng phí bảo hiểm, định giá của công ty mà ông ta tính ra chỉ là một trăm tám mươi triệu. Trần Thanh Xuyên trực tiếp ra giá hai trăm triệu, khá là sảng khoái.

Nhưng câu hỏi đặt ra là anh chàng này đã sớm tính toán chi tiết để thật tình mua hay anh đến đây để giả vờ khoe khoang và tình cờ ra giá đúng như vậy?

Nhìn về phía Trần Thanh Xuyên, Wood im lặng, ông ta muốn đánh giá được chút gì đó từ trên người Trần Thanh Xuyên.

Nhưng rất khó, Trần Thanh Xuyên vừa không có khí chất của con nhà giàu, vừa không có tính cách điên cuồng của một kẻ điên nên không thể đoán ra được điều gì.

Vì vậy, sau khi im lặng một lúc, ông ta nói với Trần Thanh Xuyên: “Ngay cả khi những gì cậu nói là sự thật, thì tại sao tôi phải bán công ty cho cậu? Công ty của tôi đang phát triển mạnh mẽ, bản thân tôi lại không cần tiền gấp, tôi hoàn toàn không cần thiết phải bán cho cậu.”

Nói rất hợp lý, sự thật đúng là như vậy, nhưng Trần Thanh Xuyên rõ ràng là không nói lý:

“Nếu ông không bán cho tôi, tôi sẽ chèn ép ông cho đến khi ông bán cho tôi, lại còn là bán giá thấp cho tôi.”

Wood vừa nghe thấy thế thì nhất thời cười nhạt.

“Chèn ép? Cậu nói thế thì hình như cậu có năng lực lớn lắm nhỉ, lại còn muốn chèn ép tôi. Cậu có tư cách đó sao?”

“Không ngại nói cho cậu biết tuy rằng công ty của tôi không lớn, nhưng quan hệ của tôi ngoài sức tưởng tượng của cậu. Muốn trấn áp tôi, cũng không xem cậu có năng lực đó hay không!”

“Hơn nữa, tôi thực sự nghi ngờ nghiêm trọng cậu có phải là một kẻ ngốc không, cố ý đến để gây rắc rối. Cho nên, nếu cậu có dù chỉ một chút lý trí, tôi đề nghị cậu nên cút ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Nếu không, sau khi tôi tức giận rồi, cậu muốn ra ngoài cũng khó lắm!”

Trần Thanh Xuyên biết rất rõ rằng Wood muốn buộc anh phải đưa ra quyết định theo cách này.

Được, anh sẵn sàng để Wood thấy sự thật là như thế nào.

Vì vậy, ngay sau đó, anh đã gọi điện trực tiếp cho Triệu Hồng Vũ, báo cho cô ấy tên công ty của Wood.

Và những gì anh nói cũng rất đơn giản: “Tôi muốn có công ty này, ngay bây giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.