Khi Trần Thanh Xuyên đưa ra nhận xét này, Ngô Thiến Thiến nhất thời xấu hổ gần chết, nhanh chóng lấy tay che trước người.
Nhưng cô ấy cũng không có gì để nói, đây chỉ là một tai nạn và không ai cố tình làm vậy.
Cũng may Trần Thanh Xuyên cũng không có gì để nói, vì vậy sự bối rối của Ngô Thiến Thiến không kéo dài quá lâu.
Sau khi Ngô Thiến Thiến trở về sau khi thay quần áo, bầu không khí khó xử không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Còn Trần Thanh Xuyên cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ bảo Ngô Thiến Thiến đi tìm Chiêm Đông Minh.
Lúc đó, Ngô Thiến Thiến cũng ở hiện trường đấu giá, rất ấn tượng với Chiêm Đông Minh, nên để cô ấy đi là thích hợp nhất.
Mà Ngô Thiến Thiến cũng không có dị nghị gì, sau khi nhận được lệnh của Trần Thanh Xuyên, cô ấy rời công ty và đến tập đoàn Đông Minh...
Tập đoàn Đông Minh, trong văn phòng chủ tịch, Chiêm Đông Minh đang xem xét các tài liệu của công ty.
Thư ký bên cạnh đang báo cáo công việc: “Mọi việc trong công ty đang diễn ra suôn sẻ và đi đúng hướng, nhưng có một chuyện tôi nghĩ cần phải báo cáo với ông, đó là chuyện hợp tác với tập đoàn Đại Minh.”
Hợp tác với tập đoàn Đại Minh? Đây là một chuyện quan trọng, Chiêm Đông Minh nhận thức rất rõ thực lực của tập đoàn Đại Minh nên rất coi trọng sự hợp tác này.
Ngẩng đầu lên, Chiêm Đông Minh nhìn thư ký: “Không phải mọi chuyện trong việc hợp tác với tập đoàn Đại Minh đều rất thuận lợi sao, có chuyện gì?”
Thư ký kinh ngạc nhìn Chiêm Thế Bác: “Thuận lợi? Hợp tác ngừng rồi!”
Chiêm Đông Minh nhất thời sửng sốt, tại sao sự hợp tác mà ông ta coi trọng lại ngừng rồi?
Khi ông ta hỏi thư ký, thư ký nói thẳng: “Chắc chắn là đã dừng lại rồi. Tôi luôn nghĩ rằng đó là lệnh của ông. Rốt cuộc, không có lệnh của ông, không ai khác có đủ tư cách để dừng sự hợp tác quan trọng này.”
Tất nhiên Chiêm Đông Minh rõ ràng về điều này, nhưng vấn đề là ông ta thực sự không đồng ý ngừng hợp tác.
Việc hợp tác với tập đoàn Đại Minh là chuyện quan trọng như vậy, được ông ta coi như là việc quan trọng để đưa công ty lên một tầm cao hơn, làm sao có thể ngừng hợp tác được? Nhưng nếu khi thư ký nói rằng đã ngừng, vậy thì chuyện này phải là sự thật.
Vì vậy ngay sau đó, Chiêm Đông Minh trực tiếp chỉ thị cho thư ký: “Nghiêm túc điều tra chuyện này, nhất định phải tìm ra người đã ra lệnh!”
Chân trước thư ký vừa nhận được mệnh lệnh rời đi, chân sau đã có người vào cửa, nói là Ngô Thiến Thiến, thư ký của chủ tịch tập đoàn Đại Minh, đến rồi.
Trong lòng Chiêm Đông Minh như gương soi, hẳn là vì hợp tác giữa hai bên có vấn đề nên lập tức phái người mời Ngô Thiến Thiến vào.
Nhưng vừa dứt lời, ông ta đã ngăn đối phương lại: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ đích thân đi đón, như vậy trông có thành ý hơn!”
Đúng vậy, lẽ ra Ngô Thiến Thiến chỉ là một thư ký mà thôi, không đáng để ông ta tự mình đến đón.
Nhưng chính vì điều này mà ông ta mới có thể thể hiện sự coi trọng của ông ta đối với việc hợp tác với tập đoàn Đại Minh. Điều quan trọng nhất là anh ta phải dùng điểm này để chứng minh mình rất coi trọng hợp tác, không được để tập đoàn Đại Minh đi sang phe đối lập với tập đoàn Đông Minh của ông ta vì sự việc không thể giải thích này. Nếu tập đoàn Đông Minh thực sự bị đẩy về phía đối lập với tập đoàn Đại Minh... thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Khi đến tầng dưới của công ty, Chiêm Đông Minh đích thân chào đón Ngô Thiến Thiến.
Ngô Thiến Thiến không ngờ rằng Chiêm Đông Minh sẽ đích thân đến đón mình, điều này khiến trong lòng cô ấy có hơi e sợ vì được ưu ái.
Nhưng ngay khi vô thức muốn tỏ ra khiêm tốn, cô ấy đột nhiên nhớ ra thân phận của chính mình.
Cô ấy đang đại diện cho bản thân ư? Đương nhiên không phải, cô ấy đến đây là đại diện cho tập đoàn Đại Minh và Trần Thanh Xuyên, cho nên cô ấy nhận nổi!
Vì vậy ngay sau đó, Ngô Thiến Thiến đã nghiêm mặt hỏi thẳng Chiêm Đông Minh: “Chủ tịch Chiêm, tôi chỉ có một câu hỏi ở đây muốn hỏi ông, quý tập đoàn của ông có chắc chắn đứng về phía đối diện với tập đoàn của chúng tôi không? Nếu vậy, tôi sẽ về tập đoàn báo cáo ngay bây giờ!”
Câu hỏi khá thô lỗ, giống như giọng điệu của Ngô Thiến Thiến, sắc bén và cứng rắn.
Chiêm Đông Minh tưởng rằng sự chân thành của mình sẽ khiến Ngô Thiến Thiến kinh hoảng vì được ưu ái, nào ngờ cô gái nhỏ tưởng như non kinh nghiệm này lại cứng rắn đến vậy. Điều này khiến ông ta không thể không cảm thán quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh yếu, ngay cả thư ký của Trần Thanh Xuyên cũng khó đối phó như vậy.
Mang khuôn mặt tươi cười, Chiêm Đông Minh đưa Ngô Thiến Thiến đến văn phòng của mình.
“Làm sao có thể như thế được, thành ý hợp tác của tập đoàn chúng tôi với quý tập đoàn vẫn rất sâu đậm. Chẳng qua là trong lúc này xảy ra một số hiểu lầm mà thôi...”
Vừa nói lời khách sáo, Chiêm Đông Minh vừa mời Ngô Thiến Thiến vào văn phòng, còn tự tay pha một ấm trà.
Ngô Thiến Thiến đã được Trần Thanh Xuyên bày mưu đặt kế nên tất nhiên sẽ không cho phép Chiêm Đông Minh tự do phát triển, chỉ hành động theo chỉ dẫn của Trần Thanh Xuyên.
Ngay sau đó, cô ấy mở túi hồ sơ, lấy ra một hợp đồng hợp tác mới, đưa cho Chiêm Đông Minh.
“Bản hợp đồng hợp tác mới này không có quá nhiều thay đổi ở các mặt, nhưng chúng tôi đã tăng mức phân phối lợi nhuận bên tôi lên 10%. Chúng tôi có lý do để tin rằng thành ý hợp tác của quý tập đoàn là rất sâu đậm!”
Thành ý hợp tác rất sâu đậm là những gì Chiêm Đông Minh đã nói khi nãy, bây giờ Ngô Thiến Thiến lấy lại sử dụng.
Chiêm Đông Minh nở nụ cười trên mặt nhưng trong lòng lại có ý muốn mắng “mẹ nó“. Vừa mở miệng đã tăng 10%, dường như chỉ là một phần mười nho nhỏ, song lấy lợi nhuận có đơn vị trăm triệu mà tính toán, đó vô cớ nhiều thêm hơn chục triệu!
Vốn dĩ hơn chục triệu này không cần phải bỏ ra, nhưng bây giờ lại bị tăng giá lúc lâm thời.
Mức giá này do Trần Thanh Xuyên tự ý thêm vào, đó là cơ hội cung cấp cho bọn họ.
Chiêm Đông Minh đặt bản hợp đồng xuống và hít một hơi thật sâu, thay vì nói về bản hợp đồng, ông ta hỏi ngược lại Ngô Thiến Thiến: “Tại sao lại thế này?”
Câu trả lời của Ngô Thiến Thiến rất đơn giản và gọn gàng: “Tại sao thì phải hỏi bản thân quý tập đoàn rồi, nguyên nhân bên ông thì sao bên tôi biết được?”
Câu trả lời mạnh mẽ và thiếu trách nhiệm này khiến Chiêm Đông Minh không hài lòng.
Nhưng cho dù có buồn bực thế nào, ông ta cũng không thể làm gì được. Ngô Thiến Thiến không đại diện cho bản thân, mà là ý chí của tập đoàn Đại Minh và Trần Thanh Xuyên!
Vì vậy Chiêm Thế Bác chỉ có thể cười chiếu lệ, không nói ký hay không ký.
Ngô Thiến Thiến không ép buộc ông ta, bởi vì Trần Thanh Xuyên từng dặn dò chỉ cần đưa qua là tốt rồi.
“Chủ tịch Trần của chúng tôi còn dặn dò rằng sẽ cho ông ba giờ để suy nghĩ về chuyện này. Nếu ông không suy nghĩ được, chúng tôi sẽ đưa ra lựa chọn.”
Những lời này rất hoa mỹ, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng: nếu ông không ký hợp đồng này trong vòng ba giờ thì khai chiến đi!
Chiêm Đông Minh không sợ chiến, nhưng có cần thiết phải chiến không?
Ông ta kinh doanh vì tiền chứ không phải để tranh hơn thua. Huống hồ cho dù muốn tranh hơn thua thì ông ta cũng phải biết vì sao chứ?
Trà vẫn còn đó, nhưng Ngô Thiến Thiến đã đứng dậy và chào tạm biệt.
Chiêm Đông Minh tiễn Ngô Thiến Thiến ra khỏi cửa văn phòng, rồi quay vào phòng xem bản hợp đồng mới.
Thật vậy, ngoài việc tăng phân chia lợi nhuận lên 10%, tập đoàn Đại Minh không thêm hay thay đổi điều gì khác.
Nhưng riêng 10% này đã khiến ông ta rất không muốn thừa nhận rồi, dù sao đây cũng là máu thịt.
Và lúc này thư ký cũng từ bên ngoài đi vào, anh ta đã điều tra ra toàn bộ sự thật, sắc mặt rất khó coi.
“Chủ tịch Chiêm, tôi đã điều tra rồi. Việc cắt đứt hợp tác với tập đoàn Đại Minh là do cậu chủ đề nghị...”
Trong thời gian sau đó, thư ký đã kể cho Chiêm Đông Minh chi tiết toàn bộ sự việc.
Khi Chiêm Đông Minh biết rằng mọi thứ đều do cậu con trai quý giá của mình ban tặng, ông ta nhất thời nổi trận lôi đình, cơn giận khó nguôi...
“Đồ khốn nạn, gọi thằng khốn đó qua cho tôi, xem tôi dạy dỗ nó như thế nào!!!”