Rể Hổ Hào Môn

Chương 145: Chương 145




Lúc này, Chiêm Thế Bác đang ở trong nhà, trong nhà còn có ba cô gái mặc đồ vải tuyn.

Nhưng Chiêm Thế Bác mặc dù đang rất vui vẻ song cũng không hài lòng. Theo anh ta thấy, ba người này kết hợp lại cũng không thú vị bằng một mình Tô Tuyết.

Chỉ là hiện tại anh ta không nghĩ nhiều như vậy, vui vẻ nhất thời thì nhất thời, còn Tô Tuyết thì lại là chuyện khác, cứ sống vui bây giờ đi đã.

Đang vui vẻ với ba cô gái thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Chiêm Thế Bác không bao giờ nghe điện thoại khi đang chơi, bất kể là chuyện gì, là điện thoại của ai cũng không nghe. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tiếng chuông di động cứ réo vang, anh ta cứ chơi của anh ta, hai bên không dây dưa lẫn nhau. Lúc này, trên cổ anh ta đang đeo dây thừng, được ba cô gái dắt đi như một con chó, trông rất vui vẻ. Còn có roi da nhỏ quất lên người, khiến anh ta sung sướng thích mê.

Thỉnh thoảng, anh ta còn nói với cô gái một tiếng: “Chủ nhân, nể tình nô tài hầu hạ trung thành như vậy, ngài cho tôi nếm thử tất của ngài đi!”

Rất nô tính, rõ ràng là đã quen với kiểu bị ngược đãi này, là một loại tâm lý bệnh hoạn.

Ba cô gái lấy tiền của anh ta còn có thể chỉnh đốn anh ta nên tự nhiên rất thoải mái, cho nên ai nấy đều vui vẻ cười nói, thế cho nên điện thoại reo bảy tám lần cũng không ai thèm để ý, cho đến khi cửa phòng bị người ta gõ vang ở nửa tiếng đồng hồ sau.

Nhưng gõ cửa thì sao? Có gõ cửa anh ta cũng sẽ không mở, không có gì thú vị hơn loại trò chơi hấp dẫn này.

Trong nhà, Chiêm Thế Bác đang vui vẻ với ba cô gái, nhưng thư ký bên ngoài lại tỏ ra lo lắng.

Điện thoại không trả lời, cửa cũng không mở, nhưng rõ ràng xe đang ở trong sân biệt thự.

Thư ký có chút lo lắng gọi điện cho Chiêm Đông Minh.

Chiêm Đông Minh cũng sợ. Ông ta nghĩ đến việc thằng con đui mù của mình nhớ thương người phụ nữ của Trần Thanh Xuyên, còn theo đuổi trực diện, ai biết Trần Thanh Xuyên có thể sẽ sử dụng một số sức mạnh bất hợp pháp nào đó để giải quyết Chiêm Thế Bác hay không? Vì vậy ông ta liền bảo thư ký phá cửa xông vào!

Thư ký nhận được chỉ thị nên trực tiếp nhấc chân đạp vào cửa, nhưng ván cửa rắn chắc, chẳng thể đá văng nên anh ta lại tìm rìu chữa cháy, đập mạnh lên cửa, mở cửa thành công.

Mà khi vừa mở cửa ra, anh ta chỉ thấy cậu chủ của mình quỳ trên mặt đất như một con chó, ngửi tất của một cô gái...

Cuộc gọi video vẫn chưa tắt, chủ yếu là vì Chiêm Đông Minh muốn xem hiện trường trước tiên, sợ con trai mình gặp bất trắc.

Bây giờ thì hay rồi, con trai ông ta không bị bất trắc gì, ông ta yên tâm nhưng cơn tức giận lại càng dâng trào.

Chiêm Đông Minh ông ta không được coi là anh hùng một đời gì nhưng tốt xấu cũng không hèn nhát, sao lại nuôi được một đứa con trai nặng nô tính như vậy, mẹ nó cứ như thái giám cổ đại vậy.

“Bảo thứ chó đó cút đến chỗ tôi mau!!!”

Một giọng nói bực tức phát ra từ ống nghe, không nói đến thư ký, ngay cả Chiêm Thế Bác ở trong phòng cũng có thể nghe thấy.

Sau khi nghe thấy giọng nói của bố mình, Chiêm Thế Bác nhanh chóng kiềm chế hành động của mình, đứng dậy chạy đến chỗ thư ký, lấy điện thoại định giải thích với ông già trong video, nề hà ông già hoàn toàn không nghe mà trực tiếp cúp điện thoại.

Chiêm Thế Bác không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng mặc quần áo, than phiền thư ký không hiểu chuyện, đồng thời mặc quần áo cách qua quýt, sau đó chạy nhanh đến công ty.

Hơn mười phút sau, Chiêm Thế Bác đến công ty, gặp Chiêm Đông Minh ở văn phòng chủ tịch.

“Bố, thật ra con ở nhà...”

Trên đường đi, Chiêm Thế Bác đã nghĩ xong cái cớ che giấu cho hành vi muốn diễn kịch của mình. Phim lớn hơn trời, anh ta sẽ nói mình muốn làm diễn viên, đang diễn một tuồng kịch, muốn lấy cớ này qua loa với ông già nhà mình.

Nhưng suy nghĩ của anh ta rất tốt, thực tế lại đầy tàn nhẫn, thậm chí còn đau rát, bởi vì chưa kịp nói xong thì anh ta đã bị Chiêm Đông Minh tát một bạt tai. Cái tát khiến anh ta nổi sao đầy đầu, khóe miệng méo xệch, người không biết còn tưởng rằng là trúng gió đấy!

Đánh xong bạt tai này, Chiêm Đông Minh không hiểu sao lại dâng cơn tức, bổ thêm một cước, đạp Chiêm Thế Bác ngã xuống đất.

“Thằng chó mày, càng ngày càng quá đáng rồi. Lại còn quỳ trên mặt đất như nô lệ ngửi tất cho người ta nữa chứ. Sao mày lại vô dụng như vậy? Ông đây nuôi mày lớn như vậy là để mày quỳ trên đất như chó hầu hạ người ta sao?!”

Câu hỏi tức giận của Chiêm Đông Minh khiến Chiêm Thế Bác khúm núm, nhưng anh ta vẫn muốn giải thích, dù sao thì anh ta cũng đã nghĩ ra lý do thoái thác rồi.

Chỉ là không đợi anh ta nói ra lí do thoái thác thì Chiêm Đông Minh lại lên tiếng lần nữa: “Được rồi, chuyện này ông đây sẽ từ từ tính sổ với mày. Nào, bố hỏi mày một chút, chuyện của tập đoàn Đại Minh rốt cuộc là sao!”

Chiêm Thế Bác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không đào sâu vấn đề này là tốt rồi. Về chuyện tập đoàn Đại Minh, chỉ là chuyện nhỏ...

Trong thời gian sau đó, anh ta bèn hời hợt kể lại chuyện này bằng giọng điệu vô cùng thoải mái.

Nhưng vừa dứt lời, anh ta lại hứng trọn một bạt tai khác của Chiêm Đông Minh.

Trước đây, chuyện anh ta quỳ trên mặt đất liếm chân chỉ phải nhận một bạt tai mà thôi. Bây giờ lời hơn rồi, một bạt tai mạnh hơn. Lần này khiến Chiêm Thế Bác hoang mang, hoàn toàn không thể đoán trước được kết quả như vậy.

Thậm chí anh ta còn nói với vẻ khó tin: “Bố, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, bố có cần phải tức giận như vậy không?”

“Chuyện nhỏ? Mày còn nghĩ rằng là chuyện nhỏ?”

Lại thêm một bạt tai, Chiêm Đông Minh nói với Chiêm Thế Bác: “Mày có biết đó là tập đoàn Đại Minh không. Bất cứ chi nhánh nào cũng đủ sức cạnh tranh với sự tồn tại của tập đoàn Đông Minh chúng ta. Nếu tổng bộ phát huy sức mạnh, tiêu diệt tập đoàn Đông Minh của chúng ta là chuyện trong vài phút. Bây giờ mày lại nói với tao là chuyện nhỏ? Vậy mày nói cho tao biết, cái gì mới là lớn, chẳng lẽ là ngửi tất thối hả?!”

Chiêm Thế Bác hiểu những gì Chiêm Đông Minh nói, và anh ta cũng biết khả năng của tổng bộ tập đoàn Đại Minh.

“Nhưng bây giờ anh ta không phải là ông chủ của một chi nhánh thôi à. Anh ta có khả năng gì để đối phó với tập đoàn Đông Minh của chúng ta? Anh ta là rồng, không phải giả, nhưng chúng ta cũng là rắn địa phương. Chúng ta không yếu hơn họ, không cần sợ anh ta!”

“Bố, con cảm thấy bố đúng là càng già càng nhát gan rồi. Khi bố còn trẻ đâu có nhát gan như vậy...”

Chiêm Thế Bác không nghĩ lại mà còn coi đó là do Chiêm Đông Minh nhát gan, điều này khiến Chiêm Đông Minh không nhịn được cười thành tiếng.

Ông ta thật sự không nói nên lời. Sao mình lại có thể nuôi ra một đứa con trai ngu dốt và thiếu hiểu biết như vậy?

Nhưng dù sao cũng là con ruột của ông ta, đánh mắng đơn thuần cũng vô ích, ông ta nhất định phải để Chiêm Thế Bác hiểu ra chân tướng!

Vì vậy trong khoảng thời gian sau đó, Chiêm Thế Bác châm một điếu thuốc, ngồi trên sô pha nói với Chiêm Thế Bác: “Chuyện này không đơn giản như mày nghĩ, hơn nữa Trần Thanh Xuyên cũng không đơn giản như mày nghĩ. Người ta với mày hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.”

“Mày cho rằng cậu ta chỉ là một tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Đại Minh bình thường, nhưng tao nói cho mày biết, toàn bộ tập đoàn Đại Minh đều là của nhà cậu ta. Cậu ta là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh, tài sản của cậu ta cao hơn mày gấp ngàn lần vạn lần!”

“Vả lại việc chúng ta hợp tác với tập đoàn Đại Minh thực ra là do người ta lười tiêu diệt chúng ta, chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền thôi, nên họ mới hợp tác với chúng ta. Thực ra là chúng ta đang chiếm lợi của người khác đấy.”

“Hơn nữa mày cho là mọi thứ đơn giản như vậy ư? Không, mọi thứ phức tạp hơn mày nghĩ. Với khả năng của Trần Thanh Xuyên... Không phải mày hỏi tao lần trước ai đã khiến tao chịu thiệt trong hội đấu giá sao? Được, bây giờ tao nói cho mày biết, chính là Trần Thanh Xuyên, người khiến tao phải nín nhịn ăn Hoàng Liên, có đắng cũng không nói được thành lời!”

“Ngay cả ông già mày là tao cũng không phải là đối thủ của cậu ta, bị cậu ta dắt đi vòng vòng, mày còn duỗi đầu chó đi đối nghịch, bới lông tìm vết cậu ta. Nói đi, chính mày nói đi, mấy bạt tai tao đánh mày có oan không? Mẹ nó, mày không oan chút nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.