Rể Hổ Hào Môn

Chương 149: Chương 149




Cuộc trò chuyện không chỉ là chuyện phiếm về Ngô Thế Hùng. Triệu Hồng Vũ đã sớm tiếp xúc với Ngô Thế Hùng, tất nhiên sẽ hiểu biết rõ hơn. Trên thực tế thì đúng là như thế, khi Trần Thanh Xuyên đề cập đến việc mình chuẩn bị sử dụng Ngô Thế Hùng, Triệu Hồng Vũ đã đưa ra kiến nghị.

“Quả thật người này có thể sử dụng, hơn nữa cũng có thể trọng dụng, nhưng đừng thái quá.”

“Theo tôi thấy ông ta rất trọng nghĩa khí, đây là ưu điểm lớn, nhưng cũng là một nhược điểm lớn.”

“Ông ta có thể nghĩa khí với chúng ta, nhưng vẫn có thể nghĩa khí với người khác, do đó, cho dù cậu đã cho ông ta một con đường dẫn đến quang minh chính đại, nhưng nếu trong bóng tối có tiếng hô hoán, với tính nghĩa khí đó, ông ta vẫn sẽ dũng cảm liều chết. Nói cách khác, ông ta sẽ không bán đứng cậu, nhưng rất có khả năng sẽ hỏng việc ở thời khắc quan trọng, vì thế tôi cho rằng có thể trọng dụng ông ta nhưng đừng thái quá.”

Không thể không nói, Triệu Hồng Vũ nhìn người xem việc cực kỳ chuẩn xác.

Trước khi đến đây, Trần Thanh Xuyên đã cân nhắc mấy chuyện này, quan điểm của anh cũng giống như Triệu Hồng Vũ, trước mắt nếu hai ý kiến đã trùng khớp nhau, coi như đã xác nhận chuyện tương lai sẽ sử dụng Ngô Thế Hùng.

Sau khi trong lòng đã có định đoạt, Trần Thanh Xuyên không còn nhắc đến chuyện của Ngô Thế Hùng nữa, mà ôm Triệu Hồng Vũ vào lòng, vuốt ve bờ vai xinh đẹp của cô ấy.

Trong lúc anh đang cưng chiều vuốt ve, Triệu Hồng Vũ đã lên tiếng hỏi về sự phát triển mối quan hệ giữa Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết.

“Chúng tôi vẫn đang trong quá trình phát triển ổn định, không có chuyện gì đặc biệt để nhắc đến.”

Trần Thanh Xuyên thành thật trả lời, Triệu Hồng Vũ nở nụ cười nói: “Vậy cậu phải cố gắng lên, mau chóng chinh phục cô ấy đi.”

Câu nói này đã khiến Trần Thanh Xuyên không khỏi nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Triệu Hồng Vũ: “Chinh phục thế nào, chị dạy tôi đi?”

Triệu Hồng Vũ đỏ bừng mặt, không biết là do thẹn thùng hay là vì cảm xúc mãnh liệt ban nãy, đôi môi đỏ tươi của cô ấy ghé sát vào tai của Trần Thanh Xuyên, thẹn thùng nói ra những lời mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Triệu Hồng Vũ càng đỏ bừng hơn, như muốn rỉ ra máu.

Trần Thanh Xuyên hơi không dám tin, không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng của Triệu Hồng Vũ.

“Chị đúng là nữ lưu manh, không ngờ lại nói ra trình tự một cách chi tiết, còn gọi thô tục như vậy...”

Trần Thanh Xuyên vẫn muốn nói, nhưng Triệu Hồng Vũ đã vươn tay ra bịt miệng anh lại, ngượng ngùng nói: “Cậu đừng nói nữa, ngại chết đi được.”

Lúc cô ấy nói ra thì không cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc Trần Thanh Xuyên nhắc đến thì cô ấy lại cảm thấy thẹn thùng. Đây là đạo lý gì chứ?

Nhưng lúc một nam một nữ ở bên nhau thì làm gì có thời gian giảng đạo lý...

Hôm sau khi hai người thức dậy đã hơn mười giờ sáng, Triệu Hồng Vũ không đi làm, mà cùng Trần Thanh Xuyên đi tham quan danh lam thắng cảnh ở gần đó. Tất nhiên, đi tham quan là phụ, chủ yếu là ở bên cạnh Trần Thanh Xuyên, cho dù hai người không làm gì cả, cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Tất nhiên bọn họ cũng phải làm chút gì đó, ít nhất là vẫn phải tán gẫu.

Trong lúc trò chuyện, Triệu Hồng Vũ hỏi Trần Thanh Xuyên: “Cậu có từng nghĩ tới một vấn đề, ông cụ khăng khăng bảo cậu cưới Tô Tuyết, dường như bên trong không chỉ đơn giản là vì giải mộng thôi đúng không? Tôi không biết tình hình cụ thể, nhưng với trí tuệ của ông cụ, chắc chắn sẽ không đến nỗi làm ra chuyện mất lí trí như vậy mới đúng.”

Thật ra Trần Thanh Xuyên cũng từng nghĩ tới vấn đề này, quan trọng nhất là trước đây anh cũng đã nghe ông cụ nói qua.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng nghe ý trong lời nói hình như Tô Tuyết có bối cảnh gì đó.

Nhưng Tô Tuyết có thể có bối cảnh gì chứ, Trần Thanh Xuyên đã tra rõ ràng toàn bộ lai lịch của cô, nên anh cũng rất tò mò.

Nhưng ông cụ không chịu nói rõ, mà bản thân Tô Tuyết lại chẳng biết gì, đương nhiên chuyện này không thể điều tra được gì.

Huống hồ bây giờ Trần Thanh Xuyên cảm thấy hứng thú với Tô Tuyết, chứ không phải là bối cảnh của cô, nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Trong khi hai người đang trò chuyện, trời bỗng đổ cơn mưa phùn bất chợt.

Hai người đang ở khu phong cảnh trong núi, muốn tìm được một ngôi nhà để trú mưa không phải là chuyện dễ dàng, nhưng lại dễ dàng tìm thấy một hang động.

Sau khi chạy về phía trước được vài bước, phát hiện có một hang động, hai người đã chui vào trong.

Nhìn từ bên ngoài hang động cũng không lớn cho lắm, nhưng bên trong lại có động thiên khác, e rằng quanh co khúc khuỷu hơn một trăm mét vuông.

Hai người chỉ chui vào trú mưa, cũng không có hứng thú nghiên cứu bên trong hang động có những gì, dù gì nơi người ở sẽ không bao giờ có dã thú.

Hai người đợi ở trong hang, Trần Thanh Xuyên nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt ở bên ngoài, còn Triệu Hồng Vũ thì lấy khăn giấy ra lau quần áo đã bị nước mưa thấm ướt. Cảnh tượng này rất quyến rũ, đến nỗi sau khi Trần Thanh Xuyên vô tình nhìn thấy đã không thể nào dời mắt đi được, rồi bắt đầu động tay động chân.

Triệu Hồng Vũ hơi đỏ mặt, đấm nhẹ vào người Trần Thanh Xuyên: “Cậu làm gì thế, cậu đúng là tên lưu manh.”

Cô ấy đâu phải là con ngốc, sao lại không biết Trần Thanh Xuyên muốn làm gì?

Trên thực tế thì đúng là như vậy, sau đó Trần Thanh Xuyên càng dứt khoát hơn, tùy ý bộc phát cảm xúc của mình...

Trong hang động hơn một trăm mét vuông, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, có rất nhiều tảng đá được hình thành tự nhiên che chắn, như đang tạo thành các ngõ ngách.

Các ngõ ngách có thể che khuất tầm mắt của con người, nhưng không thể ngăn cách giọng nói.

Hàn Sương cũng là khách du lịch trên núi, bị cơn mưa ép đến đây.

Bởi vì quần áo đã bị nước mưa thấm ướt, nên cô ta đã đi sâu vào trong hang động, vội vàng thay quần áo trong ba lô.

Nhưng cô ta vừa cởi quần áo trên người ra, còn chưa kịp mặc đồ mới vào đã có người đi vào trong.

Để không thu hút sự chú ý của người khác khi mặc quần áo, cô ta đã lặng lẽ chờ đợi ở sau phiến đá, không dám phát ra tiếng động.

Cô ta đợi sau khi hai người rời đi sẽ mặc đồ vào, ai dè hai người ở bên ngoài không những không rời đi mà còn làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Điều này đã khiến Hàn Sương xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, gần như muốn rỉ ra máu. Cho dù đã thu đầu về, nhưng trái tim nhỏ bé vẫn đang đập liên hồi, thậm chí còn có thể cảm nhận được cả người nóng bừng.

“Đúng là, hai người này đúng là không biết xấu hổ, sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”

Trong lòng Hàn Sương thầm oán trách, gương mặt nóng bừng, nhưng cô ta cũng không biết cụ thể là tại sao, mà ma xui quỷ khiến, cô ta lại chủ động thò đầu ra nhìn trộm, như thể trong lòng đang cất giấu một bảo vật quý giá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.