Rể Hổ Hào Môn

Chương 150: Chương 150




Từ đầu đến cuối, cả Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ đều không hề hay biết trong hang động vẫn còn người khác.

Mãi đến khi hai người rời đi, Hàn Sương mới đỏ mặt mặc quần áo vào, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Lúc cô ta rời đi, mưa đã tạnh, Hàn Sương cố ý đi chậm lại, không muốn chạm mặt Triệu Hồng Vũ và Trần Thanh Xuyên.

Nhưng lúc ngồi cáp treo xuống núi, vẫn ma xui quỷ khiến chạm mặt nhau, hơn nữa đúng lúc ba người còn ngồi chung một cáp treo.

Hàn Sương ngồi đối diện với Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tầm mắt không biết nhìn đi đâu.

Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy vẻ mặt gượng gạo của cô ta, nhưng không cố ý vạch trần, mà chỉ làm bộ như không nhìn thấy.

Đến khi cáp treo đi xuống núi, Hàn Sương mới được “nhẹ nhõm”, vội vàng thoát khỏi bầu không khí lúng túng này.

Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Sương, Trần Thanh Xuyên nói với Triệu Hồng Vũ: “Chị có phát hiện ra cô ta hơi khác thường không?”

Nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh Xuyên, Triệu Hồng Vũ liền biết anh đang nói đến Hàn Sương, nên thẳng thắn trả lời: “Tôi không phát hiện ra điều gì khác thường, ngược lại tôi cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, có lẽ hợp với khẩu vị của cậu. Sao thế, cậu có ý đồ với người ta à?”

Trần Thanh Xuyên cực kỳ cạn lời, anh đâu phải là lợn giống, làm sao có thể vừa gặp đã có ý đồ với người khác giới, mặc dù trông Hàn Sương có vẻ rất xinh đẹp, nhưng anh thật sự không nghĩ đến phương diện đó. Anh cũng biết rất rõ một số chuyện không thể nào giảng đạo lý với phụ nữ, nên cách an toàn và đơn giản nhất chính là im lặng, thế là anh cũng làm y như thế, không tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.

Sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên ở lại thêm một ngày nữa, rồi mới rời đi bằng máy bay.

Triệu Hồng Vũ có chi nhánh riêng phải quản lý, mà Trần Thanh Xuyên cũng thế, do đó cả hai đều có việc riêng cần phải làm.

Sau khi quay về chi nhánh, Trần Thanh Xuyên liền thông báo cho Ngô Thiến Thiến liên lạc với Ngô Thế Hùng, đồng thời giao cho một phần công việc kinh doanh bảo Ngô Thế Hùng đi làm.

Tất nhiên ông ta vừa mới bắt tay vào làm nên không thể nào ủy thác trọng trách, mà đây chỉ là một công việc kinh doanh bảo vệ.

Công việc kinh doanh này yêu cầu kỹ năng khá thấp, nếu ngay cả việc này Ngô Thế Hùng cũng làm không tốt, vậy thì không có sau này nữa.

Ngô Thế Hùng cũng biết rõ điều này, nên không hề chê ít thịt mà nghiêm túc làm việc một cách đàng hoàng, công việc kinh doanh cực kỳ suôn sẻ.

Tạm thời Ngô Thế Hùng đã được sắp xếp, Trần Thanh Xuyên vẫn còn việc khác cần phải làm, bởi vì thế giới của anh không chỉ giới hạn trên người Ngô Thế Hùng.

Sau khi bận rộn cả ngày ở công ty, tối hôm đó Trần Thanh Xuyên đã quay về nhà của mình.

Anh vừa mới quay về nhà đã nhìn thấy Tô Tuyết đang nằm trên ghế tựa.

Hình như lúc này Tô Tuyết đang suy nghĩ điều gì đó, không hề chú ý đến việc Trần Thanh Xuyên đã quay về.

Trần Thanh Xuyên cũng không chạm vào cô, dù gì hai ngày nay anh đã trút gần hết ngọn lửa lên người Triệu Hồng Vũ rồi.

Thay giày xong, Trần Thanh Xuyên liếc nhìn cô hỏi: “Em đang suy nghĩ điều gì mà hồn vía lên mây vậy?”

Sau khi Trần Thanh Xuyên hỏi câu này, Tô Tuyết mới hoàn hồn lại, ý thức được Trần Thanh Xuyên đã quay về.

Cô vội vàng đứng dậy, vô thức hỏi Trần Thanh Xuyên đã ăn tối chưa.

Không thể không nói, bây giờ cô thật sự đã có giác ngộ của người giúp việc, việc đầu tiên cô mà nghĩ đến là Trần Thanh Xuyên đã ăn gì chưa.

Mặc dù Trần Thanh Xuyên vẫn chưa ăn tôi, nhưng cũng không đói, anh hỏi Tô Tuyết đã ăn gì chưa.

Tô Tuyết lắc đầu, bày tỏ mình cũng chưa ăn gì, nhưng cũng không đói.

Có lẽ cô thật sự không đói, hoặc không muốn ăn, nhưng rõ ràng cô không được quyền quyết định, sau khi biết Tô Tuyết vẫn chưa ăn gì, Trần Thanh Xuyên đã kéo cô đứng dậy đi ra ngoài ngay. Theo anh thấy, không có chuyện gì quan trọng hơn việc ăn cơm.

Anh đi về phía Tô Tuyết, sau khi đến bên cạnh cô, Trần Thanh Xuyên đã kéo cô đứng dậy ngay.

Lúc anh hành động, Tô Tuyết hơi bối rối, chỉ sợ Trần Thanh Xuyên lại động tay động chân với cô, nhưng sự thật thì không, Trần Thanh Xuyên chỉ kéo cô đứng dậy, rồi kéo ra ngoài. Mãi đến khi đi tới khách sạn ở gần đó, Trần Thanh Xuyên mới chịu buông tay.

Trần Thanh Xuyên tùy ý gọi mấy món, rồi cùng Tô Tuyết bắt đầu dùng bữa.

Trong quá trình ăn, rõ ràng Tô Tuyết hơi lo sợ bất an, chỉ sợ Trần Thanh Xuyên sẽ làm gì mình.

Nhưng không, mãi đến khi Tô Tuyết gần ăn no nê, Trần Thanh Xuyên vẫn không chạm vào nửa ngón tay của cô.

Cuối cùng Tô Tuyết cũng buông lỏng cảnh giác, tập trung ăn cơm.

Trong lúc ăn, điện thoại của Tô Tuyết bỗng đổ chuông.

Cô vốn không có tâm trạng nghe máy, nhưng lại không chịu đựng nổi tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, cuối cùng cô đành phải nhẫn nhịn nghe máy.

Là Chu Hồng Ngọc gọi tới, Tô Tuyết hỏi thẳng: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Cô vốn tưởng rằng lại là chuyện nhỏ nhặt kia, nhưng hình như ở đầu dây bên kia, Chu Hồng Ngọc đang rất căng thẳng.

Sau khi Tô Tuyết nghe thấy tiếng ú ớ thì ý thức được rất có khả năng đã xuất hiện vấn đề.

Với sự hiểu biết của cô về Chu Hồng Ngọc, cho dù trời có sập xuống, Chu Hồng Ngọc cũng sẽ không khách sáo với cô, do đó nếu bà ta ú ớ thì chắc chắn đã có chuyện.

Quả nhiên dưới sự truy hỏi của cô, lúc này Chu Hồng Ngọc mới nói: “Tiểu Tuyết, mẹ có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với con, chuyện này không

tiện nói qua điện thoại, không bằng con không về nhà một chuyến đi?”

Rõ ràng giọng điệu thương lượng này không phải là chuyện bình thường, Tô Tuyết nhận ra đã xuất hiện vấn đề lớn.

Bây giờ cô chẳng còn thiết tha đến việc ăn uống nữa, mà vội vàng đồng ý yêu cầu của Chu Hồng Ngọc.

Sau khi cúp máy, Tô Tuyết nói với Trần Thanh Xuyên: “Tôi phải về nhà gấp một chuyến, chắc chắn nhà tôi đã xảy ra chuyện rồi.”

Tất nhiên bây giờ Trần Thanh Xuyên cũng không cưỡng ép Tô Tuyết ở lại, mà gật đầu đồng ý chuyện này ngay, sau khi rời khỏi khách sạn cùng Tô Tuyết, anh còn cố ý lái xe chở Tô Tuyết về.

Sau khi đi tới bên dưới nhà của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên liền nói với cô: “Anh sẽ đợi em ở dưới nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng không cần phải lo lắng, anh sẽ chống đỡ thay em.”

Câu nói rất đơn giản, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, tràn đầy ý thức trách nhiệm mãnh liệt.

Rất rõ ràng, Trần Thanh Xuyên đã đặt mình vào vị trí người đàn ông của Tô Tuyết, để gánh vác trách nhiệm này.

Tô Tuyết nghe xong thì trong lòng cảm động, cô gật đầu lia lịa nhìn chằm chằm Trần Thanh Xuyên.

Có Trần Thanh Xuyên ở đây, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng hoàn toàn không sợ hãi.

Nhưng... chuyện sắp sửa xảy ra vào tối nay, dù thế nào cô cũng khó mà chấp nhận được, càng nằm mơ cũng không thể ngờ rằng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.