Rể Hổ Hào Môn

Chương 96: Chương 96




Trước khi vào công trường, Trần Thanh Xuyên đã đến siêu thị gần đó để mua một chiếc túi xách, một gói thuốc lá Trung Hoa và một số thứ khác.

Anh đeo túi xách dưới nách, bỏ gói thuốc Trung Hoa vào trong rồi loạng choạng bước vào công trường.

Ông bác đang canh cổng ở công trường ngăn lại, anh khoát tay: “Tránh ra đi, tôi tới tìm ông chủ của mấy người để bàn việc.”

Ông bác thật ra cũng làm hết trách nhiệm, kiên quyết không cho anh vào, còn gọi điện thoại liên hệ với bên trong.

Khi ông bác hỏi, Trần Thanh Xuyên đã nhân cơ hội nói: “Tôi tới tận cửa tặng tiền mà còn bị ngăn lại, làm gì có đạo lý đó chứ.”

Quả nhiên có một số việc chỉ cần một câu nói là dễ dàng giải quyết, ông bác đó sau khi nhận lệnh đã ra hiệu cho Trần Thanh Xuyên có thể đi vào.

Trần Thanh Xuyên hỏi ông bác đó văn phòng bộ phận dự án ở đâu, sau đó đi vòng quanh công trường đến văn phòng.

Sau khi đến văn phòng, Trần Thanh Xuyên bước vào phòng của người phụ trách hạng mục của công trường, Phùng Ngọc Bảo.

Lúc này, Phùng Ngọc Bảo đang nằm trên ghế tựa trong phòng làm việc, nhàn nhã thụ hưởng máy lạnh.

Có điều thân hình mập mạp gần một trăm năm mươi ký của anh ta khiến người khác phải lo lắng cho cái ghế tựa đó thôi, đừng bất ngờ gãy sập, nếu không anh ta sẽ chết ngay tức khắc.

Trần Thanh Xuyên gõ cửa, bước vào phòng làm việc, lập tức lấy gói thuốc Trung Hoa ra: “Anh Phùng, hút thử một điếu.”

Phùng Ngọc Bảo nhận lấy điếu thuốc, để Trần Thanh Xuyên châm cho mình, sau đó anh ta nhìn Trần Thanh Xuyên bằng đôi mắt ti hí: “Anh là ai?”

Trần Thanh Xuyên lập tức tự giới thiệu: “Tôi là một ông chủ nhỏ ở công trường gần đây, anh Phùng là một ông chủ lớn, chắc chắn chưa nghe nói đến tôi. Tôi nghe nói ở đây có một vị bồ tát sống là anh toạ trấn nên đặc biệt đến đây để gặp riêng ạ.”

Nói xong, Trần Thanh Xuyên lấy ra một chiếc phong bì đỏ từ trong túi xách và đặt nó lên bàn.

Phong bì màu đỏ như không có gì, nhưng khi Phùng Ngọc Bảo sờ tay vào thì biết đó là một tấm thẻ.

Điều này khiến anh ta rất vui, người trẻ tuổi này đúng là hiểu chuyện!

“Được đấy, còn trẻ mà rất tốt, rất có triển vọng. Công việc kinh doanh của sa trường gần đây thế nào?”

Phùng Ngọc Bảo gợi mở, đương nhiên Trần Thanh Xuyên phải chớp nhanh thời cơ: “Sa trường này không tốt lắm, không có quý nhân giúp. Chiều hôm qua tôi rất lo lắng nghĩ không được không được, nên mới tìm một thầy bói, kết quả ông ta nói quý nhân nằm ở ngay phía đông bắc. Tôi tính toán một hồi, đây không phải là anh hay sao, cho nên tôi mới vội vã đến đây gặp anh.”

Phùng Ngọc Bảo bật cười: “Cậu thanh niên này, thật khéo miệng.”

“Nhưng cũng thật trùng hợp, bên tôi chỉ cần cát đá, giá bên này thế nào?”

Trần Thanh Xuyên lại cười, lấy trong túi xách ra một phong bao đỏ đặt lên bàn: “Tôi không biết giá thị trường nên tin tưởng anh Phùng nói thế nào thì giá sẽ thế đó.”

Phùng Ngọc Bảo đập bàn một cái chát: “Anh em rộng rãi thoải mái, anh Phùng tôi cũng thích người thoải mái như vậy.”

Ngay sau đó, Phùng Ngọc Bảo nói với Trần Thanh Xuyên: “Đã vậy, anh Phùng cho cậu một cái giá, một ba bảy, thế nào?”

Cái gọi là một ba bảy không phải là đầu số điện thoại di động, mà là nói đến lợi nhuận của một tấn cát đá là ba bảy. Phùng Ngọc Bảo tay không chiếm ba phần, Trần Thanh xuyên bỏ chi phí thì chiếm bảy phần, nếu cộng lại thì lợi nhuận của Trần Thanh Xuyên còn không bằng Phùng Ngọc Bảo.

Nếu là người khác, nhất định sẽ không làm, ít nhất người đó cũng phải cò kè mặc cả với Phùng Ngọc Bảo, nhưng Trần Thanh Xuyên thì không.

“Anh Phùng là người rộng rãi thoải mái, tôi cũng không nói gì, cứ làm theo lời anh Phùng.”

“Nhưng có một điều là chất lượng cát đá của em qua loa có hơi…”

“Ai dà, chuyện này không thành vấn đề.” Phùng Ngọc Bảo xua tay, đã thương lượng một ba bảy rồi, việc cỏn con ấy có đáng gì.

“Yên tâm, dù sao tất cả đều là cho người thường ở, thiếu một ít cũng không có vấn đề gì. Nếu sau ba năm bán ra mà không bị sụp đổ thì coi như đã xong, ai mà rảnh đi điều tra đủ tiêu chuẩn chống động đất cơ chứ, như vậy sẽ tốn rất nhiều chi phí. Đương nhiên cát đá của em trai đây sẽ là loại tốt nhất rồi. Tôi nói hợp lệ chính là hợp lệ.”

Trần Thanh Xuyên tỏ vẻ xấu hổ: “Nhưng tôi nghe nói nhóm của anh có cục kiểm tra chất lượng, chuyên kiểm tra chất lượng vật liệu kỹ thuật, nếu bị phát hiện không chỉ bị phạt mà còn bị báo cảnh sát, anh Phùng xem chuyện này thế nào…”

Phùng Ngọc Bảo lại xua tay: “Ôi người anh em ngốc này, có anh Phùng ở đây, cứ yên tâm.”

“Nói thật nha, trưởng phòng kiểm tra chất lượng cũng họ Phùng, nói vậy cậu hiểu rồi chứ?”

Trần Thanh Xuyên hiểu ra: “Vậy thì được, anh Phùng cứ làm việc đi, tôi về lo liệu rồi tối sẽ làm đại cục, đến lúc đó vừa chơi vừa bàn bạc chi tiết, sẵn tiện quyết định hợp đồng luôn. Anh Phùng, anh làm việc đi ạ…”

Sau khi chào Phùng Ngọc Bảo, Trần Thanh Xuyên rời khỏi công trường.

Trước khi ra khỏi cổng, anh đã đưa gói thuốc cho người gác cổng, theo ý kiến của anh thì người gác cổng làm việc còn có trách nhiệm hơn Phùng Ngọc Bảo.

Lúc này, Phùng Ngọc Bảo nóng lòng muốn mở phong bao lì xì ra.

Nhưng sau khi mở ra, anh ta mới nhận ra đúng là có một tấm thẻ trong đó, nhưng tại sao lại là thẻ búp bê cho trẻ con chơi?

Lúc đầu anh ta còn nghĩ đó là phiên bản hoạt hình của thẻ ngân hàng, nhưng sau khi xem kỹ lại, thậm chí còn không có đường quẹt thẻ.

Phùng Ngọc Bảo lập tức nổi giận, đây là tên khốn kiếp nào, đến tận đây để lừa cơ à?

Nhưng sau đó anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, chắc chắn bên trong chuyện này có vấn đề.

Chẳng lẽ cậu thanh niên đó yêu cầu cấp dưới bỏ phong bao lì xì nhưng cấp dưới cố tình bỏ sai?

Đúng vậy, chắc là như thế này, bởi vậy Phùng Ngọc Bảo nghĩ kỹ, tối nay gặp lại, chắc chắn phải nói với cậu thanh niên kia mới được.

Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên đã quay trở lại xe và ra lệnh cho Ngô Thiến Thiến.

“Gọi cho phó tổng giám đốc điều hành Bao Tư Hà và yêu cầu ông ta kiểm tra mối quan hệ giữa trưởng bộ phận kiểm tra chất lượng và Phùng Ngọc Bảo, đồng thời kiểm tra tất cả các mánh khóe giữa hai người, gửi nó đến bàn của tôi trước sáu giờ chiều nay.”

Phó tổng giám đốc Bao Tư Hà là người hùng mà Triệu Hồng Vũ để lại cho Trần Thanh Xuyên. Triệu Hồng Vũ đã nói với Trần Thanh Xuyên ngay từ bữa tiệc tối rằng người này đáng trọng dụng, tuyệt đối trung thành với tập đoàn Đại Minh, thiết diện vô tư.

Người có thể được Triệu Hồng Vũ tin tưởng và tiến cử thì Trần Thanh Xuyên cũng tin tưởng.

Sau khi Ngô Thiến Thiến gọi điện xong, lại hỏi Trần Thanh Xuyên: “Sếp Trần, phó tổng giám đốc đã đồng ý, vậy giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi đến nhà cô.”

“Hả?” Ngô Thiến Thiến sững sờ, cô ấy không ngờ Trần Thanh Xuyên lại nghĩ ra điểm đến này.

“Buổi trưa không phải cô nói thuê nhà ở gần đây sao? Bây giờ chúng ta đi xem thử thế nào.”

Ngô Thiến Thiến đáp lại, rồi dẫn đường cho tài xế đến nơi cô ấy ở.

Thư ký là một vị trí rất quan trọng bên cạnh sếp, người này phải là người đáng tin cậy, và nền tảng của sự tín nhiệm là sự trung thực.

Buổi trưa hôm nay Ngô Thiến Thiến đã nói rất nhiều về gia đình cô ấy, nên Trần Thanh Xuyên phải xác minh, nếu là sự thật thì sẽ giúp đỡ, không bao giờ để nhân viên của mình gặp khó khăn. Nhưng nếu là giả... thì xin lỗi, Ngô Thiến Thiến chỉ có thể ra khỏi công ty, anh không cần một diễn viên bên cạnh.

Dưới sự hướng dẫn của Ngô Thiến Thiến, chiếc Bentley quẹo bảy tám lần, và cuối cùng bị mắc kẹt trong một con hẻm.

“Sếp Trần, xe dài quá, không quẹo vào được.”

Người lái xe rất khó xử, vì sợ rằng Trần Thanh Xuyên sẽ không hài lòng.

Ngô Thiến Thiến còn xấu hổ hơn, Trần Thanh Xuyên thậm chí không thể lái xe đến nơi cô ấy sống, còn phải tự đi bộ vào.

Nhưng mà Trần Thanh Xuyên không quan tâm, anh xuống xe bước đi, đi vài bước sẽ không chết, anh cũng không phải là một ông chủ bình thường.

Sau khi xuống xe, Trần Thanh Xuyên được Ngô Thiến Thiến dẫn đường, cuối cùng cũng đến nơi ở của cô ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.