Nơi ở của Ngô Thiến Thiến thật đúng là… không biết phải đánh giá thế nào, càng không biết nên miêu tả ra sao.
Một con hẻm nhỏ rộng khoảng hai mét nằm giữa hai tòa nhà lớn, hai đầu hẻm cũng như phần đỉnh được che kín lại, đó chính là nơi ở của cô ấy.
Đối diện với căn nhà này, trên mặt Ngô Thiến Thiến hiện rõ vẻ xấu hổ và thẹn thùng: “Hiện chưa có chỗ ngồi, sếp Trần cứ ngồi tạm trên giường đi ạ!”
Thật đúng là không có chỗ ngồi, bên trong chỉ có mỗi chiếc giường ba tầng, nhìn đống nội y ở tầng trên cùng là biết của Ngô Thiến Thiến.
Rất rõ ràng, đây chính là nhà của Ngô Thiến Thiến, trên tường còn treo vài bức ảnh gia đình mấy năm trước của cô ấy.
“Tiền lương hiện tại của cô ở công ty là bao nhiêu?”
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Trần Thanh Xuyên, Ngô Thiến Thiến lập tức hiểu ra ý anh là gì.
“Tiền lương khoảng bốn ngàn, nếu thuê nhà ở vùng ngoại thành thì cũng đủ, chỉ khoảng tám trăm thôi, cộng thêm tiền mua sách vở với mấy thứ linh ta linh tinh nữa thì mỗi tháng vẫn còn dư được hơn một ngàn. Nhưng nếu thuê chỗ này, mỗi tháng tôi sẽ để dành được hơn hai ngàn lận, tôi còn phải tiết kiệm tiền cho em trai và em gái học đại học nữa.”
Trần Thanh Xuyên gật đầu, anh khẳng định Ngô Thiến Thiến là một cô gái tốt.
Không nói chuyện khác, chỉ bằng dung mạo này của Ngô Thiến Thiến, nếu cô ấy muốn, ngay cả biệt thự cũng có thể dọn vào ở, nhưng cô ấy lại chọn sống cuộc sống như vầy, vậy đủ hiểu lòng tự trọng và tính tự kiềm chế của cô ấy cao cỡ nào.
Trần Thanh Xuyên bước ra khỏi căn nhà, tới cửa sân: “Công ty có quy định của công ty, tăng lương trước khi có thành tích là chuyện viển vông, nhưng cá nhân tôi sẵn lòng trợ cấp miễn phí toàn bộ tiền học phí những năm kế tiếp của em trai và em gái cô, dù họ học lên tới tiến sĩ tôi cũng không sợ, trái lại vậy càng tốt, sau khi tốt nghiệp họ có thể lập tức vào tập đoàn Đại Minh làm việc.”
“Mặt khác, cô đi tìm một căn nhà khác, tôi giúp cô trả trước năm năm tiền thuê nhà, năm năm sau cô nhớ trả lại cho tôi là được.”
Ngô Thiến Thiến vô cùng cảm động, cảm động đến nỗi không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của cô ấy lúc này.
Cô ấy biết Trần Thanh Xuyên đang giúp đỡ cô ấy, hơn nữa trong lúc giúp cô ấy cũng không quên để ý tới thể diện và tôn nghiêm của cô ấy.
Nếu Trần Thanh Xuyên trực tiếp ném cho cô ấy hai tấm chi phiếu một triệu, cô ấy sẽ chỉ cảm thấy đây là lòng thương hại của những kẻ cao cao tại thượng, và cô ấy không cần bất cứ ai thương hại. Năm đó, ngay cả trong tình huống khó khăn như vậy mà cô ấy vẫn có thể kiên trì vượt qua, tất nhiên bây giờ cô ấy cũng có thể sống tốt.
Nhưng Trần Thanh Xuyên lại nói với cô ấy rằng sẽ giúp cô ấy trả trước năm năm tiền thuê nhà, bảo cô năm năm sau trả lại. Điều này đồng nghĩa với việc cô ấy cũng chỉ nợ Trần Thanh Xuyên cái ơn, sẵn lòng để em trai và em gái của cô ấy tới tập đoàn Đại Minh làm việc, cộng thêm cho cô mượn năm năm tiền thuê nhà thôi, trừ hai điều này ra thì không còn gì khác nữa. Với lại, thậm chí có thể quy hai điều này thành cuộc giao dịch giữa hai người, dù sao lực học của em trai và em gái cô ấy không hề tệ, sau khi tốt nghiệp có thể lập tức cống hiến cho tập đoàn; trong thời gian năm năm này, cô ấy cũng phải ở lại tập đoàn để làm việc.
Đương nhiên, tập đoàn Đại Minh cũng không thiếu ba chị em bọn họ, việc này chẳng qua là để cô ấy có thể càng thêm yên tâm thoải mái tiếp nhận thôi.
“Sếp Trần, cảm ơn anh!”
Ngô Thiến Thiến rất muốn từ chối, nhưng cô ấy không thể nào từ chối nổi, sự giúp đỡ đầy cẩn trọng của Trần Thanh Xuyên khiến cô ấy không nhẫn tâm từ chối.
Trần Thanh Xuyên chỉ “ừm” một tiếng đáp lại, tỏ vẻ nhận lấy phần biết ơn này của cô ấy, sau đó bước ra phía ngoài.
Hai người đi tới cạnh chiếc xe, tài xế lập tức xuống xe giúp Trần Thanh Xuyên mở cửa.
Sau khi lên xe, Trần Thanh Xuyên nói với anh ta: “Trở về nhớ báo cho tất cả tài xế, tôi nói là từ giờ về sau, tài xế không cần mở cửa xe cho bất cứ ai, kể cả khách nước ngoài đến tập đoàn hay là khách hàng quan trọng cũng vậy, nói họ tự mở cửa đi. Nếu còn ai nhắc nhở các cậu chuyện mở cửa xe, vậy phải nhớ đòi thêm phí phục vụ, các cậu tới đây là để làm tài xế, không phải để làm nhân viên phục vụ.”
Tài xế nghe vậy thì vô cùng vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn với Trần Thanh Xuyên.
Anh ta cũng không muốn mở cửa giúp người khác, cảm thấy bản thân như vậy thật giống mấy nô tài thời xưa, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đây chính là quy định của ban tài xế mà.
Nhưng giờ thì tốt rồi, tổng giám đốc mới nhậm chức đã trực tiếp sửa lại quy định này, điều này khiến anh ta có cảm giác như tìm lại được tôn nghiêm, tự tin ưỡn thẳng lưng.
Đúng vậy, tài xế chính là tài xế, phụ trách lái xe cho tốt, giữ gìn chiếc xe an toàn là đủ rồi, mắc mớ gì phải mở cửa xe cho người khác!
Ngô Thiến Thiến ngồi ở ghế phó lái cạnh tài xế, nên cô ấy có thể thấy rất rõ nét hân hoan trên mặt anh ta.
Lúc này, cô ấy vừa cảm thấy vui thay cho tài vế, vừa cảm thấy rất có hảo cảm với vị tổng giám đốc mặt lạnh như tiền vừa nhậm chức này.
Tuy rất lạnh lùng, nhưng vị tổng giám đốc mới này thật sự rất quan tâm đến họ, tỉ mỉ chu đáo, còn chú trọng đến tôn nghiêm của họ.
Có thể đi theo một ông chủ như vậy, cô ấy thật lòng cảm thấy rất vui.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
Nhưng đúng lúc này, tài xế lại đột ngột tấp xe vào lề.
Ngay sau đó, tài xế bước xuống xe, gõ gõ cửa xe, ý bảo Trần Thanh Xuyên xuống xe.
Sau khi Trần Thanh Xuyên xuống xe, tài xế đóng cửa xe lại kỹ càng rồi mới quay sang nói với Trần Thanh Xuyên bằng giọng đầy ngại ngùng: “Rất xin lỗi, sếpTrần.”
Trần Thanh Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẳng nhìn chằm chằm tài xế, nếu anh ta đã xin lỗi, vậy tất sẽ giải thích lý do khiến anh ta thấy áy náy.
Thực tế cũng diễn ra giống hệt vậy, ngay sau đó, tài xế lập tức nói tiếp: “Sáng nay trước khi tôi lái xe đi, trưởng ban ban tài xế của chúng tôi đã giao cho tôi một thiết bị nghe lén, sai tôi cài vào trong khe hở giữa gối đầu ở hàng ghế phía sau của anh…”
Trần Thanh Xuyên lập tức hiểu ra, chẳng trách tài xế lại gọi anh xuống xe rồi mới nói chuyện này.
“Rất xin lỗi, sếp Trần, vốn tôi cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, dù sao cũng là trưởng ban bảo tôi làm thế, nhưng vừa nãy chính anh đã dặn từ nay về sau chúng tôi không cần phải… mở cửa xe giúp người ta nữa, điều này khiến tôi cảm thấy trong mắt anh, tôi vẫn còn có tôn nghiêm. Các vị lãnh đạo khác thường không xem chúng tôi là con người, cả ngày hô tới quát lui, chúng tôi còn không dám hé răng phản bác, sợ bị họ gây khó dễ, chỉ có anh mới quan tâm chúng tôi như vậy.”
“Thế nên tôi nhất định phải báo chuyện này cho anh biết, dù anh có sa thải tôi, tôi cũng không hối hận!”
Những lời này của tài xế đều là lời từ tận đáy lòng, người khác đối tốt với anh ta một, anh ta sẽ dốc toàn lực trả lại cho người đó mười.
Nhưng Trần Thanh Xuyên không hề có ý định trừng phạt anh ta gì cả: “Không sao, anh cứ xem như hôm nay chưa từng nói với tôi chuyện này là được rồi.”
Trần Thanh Xuyên vỗ vai tài xế, sau đó trở lại xe, ra lệnh cho tài xế lái xe về công ty.
Về chuyện đặt máy nghe lén, Trần Thanh Xuyên chẳng hề nhắc tới dù chỉ một câu, nhưng không có nghĩa anh không thầm nghĩ trong lòng.
Một trưởng ban tài xế, tất nhiên không thể nào muốn nghe trộm anh, chuyện này không có ích gì với trưởng ban cả, thế nên người muốn nghe trộm anh tất phải là người có quyền lực cực lớn, hơn nữa có thể đoạt được nhiều lợi ích từ lời nói của anh.
Với điều kiện này, đếm sơ sơ thì cũng chỉ có mấy phó tổng giám đốc các bộ phận trong tập đoàn mà thôi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Trần Thanh Xuyên hiện lên nụ cười mỉa, trái lại anh muốn xem thử là ai đã bố trí thủ đoạn tinh vi như vậy để giám sát anh.
Sau khi xe trở lại công ty, Trần Thanh Xuyên để Ngô Thiến Thiến đi tìm trưởng ban ban tài xế tới.
Sau khi trưởng ban tiến vào văn phòng, lập tức mở miệng chào hỏi Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên lại nói thẳng: “Ông cảm thấy bị người khác cài máy nghe lén trong xe thì có tốt nổi không?”
Trưởng ban sợ hãi ra mặt, ông ta không ngờ Trần Thanh Xuyên sẽ biết chuyện này sớm như vậy.
Chỉ là không đợi ông ta kịp phản ứng lại, Trần Thanh Xuyên đã ngay lập tức đưa ra hai lựa chọn:
“Một là làm một người biết giữ bí mật, kiên quyết không khai ra ai đã sai ông đi nghe lén tôi.”
“Hai là trực tiếp nói tên của người nọ cho tôi biết, tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”
Trưởng ban cũng muốn giữ bí mật lắm, nhưng bây giờ Trần Thanh Xuyên đã biết chuyện, ông ta có giữ mồm giữ miệng nữa cũng chẳng ích gì.
Vì vậy, ông ta tức khắc nói hết mọi chuyện cho anh biết: “Là thư ký của Bao Tư Hà đưa cho tôi.”
Bao Tư Hà? Trần Thanh Xuyên cau mày, nhưng Triệu Hồng Vũ từng nói với anh rằng hoàn toàn có thể tin tưởng Bao Tư Hà mà…