Rể Quý Rể Hiền

Chương 279: Chương 279: Anh có thể giải quyết chuyện này ư?




Xe Bentley Mulsanne phiên bản đặc biệt số lượng có hạn trị giá không dưới 10 tỷ đồng, đầu tiên không nói tới chuyện sửa lại nẹp kim loại thì cần bao nhiêu tiền, chỉ bàn về giá tiền trên trời của chiếc xe này thì cũng không có gara sửa xe nào dám nhận hàng!

Bây giờ Lâm Thiên Hùng đụng lõm nẹp kim loại của người ta, chờ đợi anh ta là kết cục gì? Đừng nói là đầu anh ta bị đụng sưng lên, cho dù bị đụng thành chấn động não thì cũng không ai thèm quan tâm, bởi vì có lẽ Lâm Thiên Hùng còn không đáng giá bằng chiếc xe này.

“Chắc... Chắc không khoa trương đến thế đâu nhỉ?” Lâm Thiên Hùng nuốt nước miếng, trợn to mắt hỏi.

“Từ săm lốp tới nẹp kim loại, cùng với linh kiện của chiếc xe này, thậm chí ngay cả sơn xe cũng đều là hàng nhập khẩu, yêu cầu xưởng sản xuất chế tạo riêng.”

“Quan trọng là ở chỗ chúng ta, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được linh kiện của loại xe này.” Nam sinh am hiểu về xe cộ thở dài nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều á khẩu.

Sau khi đã biết giá trị của chiếc xe, mọi người mới biết Lâm Thiên Hùng đã gây ra tai họa lớn cỡ nào!

“Hay là... Chúng ta chạy trốn đi?” Lâm Thiên Hùng im lặng thật lâu rồi nói.

Có người vội gật đầu, nhưng người khác lại ngăn cản: “Phạm vi mấy trăm mét chung quanh khách sạn New Island đều bị bao trùm camera ghi hình 360 độ không có góc chết, tất cả đều dùng camera hồng ngoại, chúng ta có thể chạy đi đâu được đây?”

“Huống chi... Mọi người ngẫm lại mà xem, chủ nhân của loại xe này phải là nhân vật tầm cỡ như thế nào?” Có người nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, mọi người lập tức đánh mất ý định bỏ trốn. Tạm thời không bàn tới chuyện chi phí sửa chữa của một chiếc xe sang số lượng có hạn trị giá mười mấy tỷ là bao nhiêu, chỉ bàn chuyện người có thể sở hữu loại xe như thế nào thì thân phận thấp đi đằng nào? Nếu ôn tồn nói chuyện với người ta, không chừng vẫn còn có cơ hội giải quyết. Song nếu lặng lẽ bỏ trốn thì người ta chắc chắn sẽ không để yên, đến lúc đó không ai có thể chạy thoát được.

“Không thể bỏ trốn! Chờ chủ xe đi ra, chúng ta chủ động thừa nhận sai lầm, nhất định phải khiêm tốn, không chừng người ta sẽ không so đo với chúng ta đâu.” Tống Thủy Tiên nhíu mày nói.

“Đại ca, anh Lê, anh Lê anh phải giúp em!” Lâm Thiên Hùng căng thẳng đến tột độ, thậm chí quên mất cục u trên đầu.

“Chuyện của cậu thì tôi giúp kiểu gì đây?” Lê Trọng Việt cắn răng hỏi.

Anh ta phủi sạch quan hệ còn không kịp nữa là, sao có thể giúp Lâm Thiên Hùng giải quyết chuyện này? Quan trọng nhất là chính anh ta còn không thể giải quyết nữa là!

Trong lòng Lâm Thiên Hùng rất kích động, thậm chí vô cùng hối hận. Sớm biết vậy, đáng lẽ anh ta nên đi xe taxi như Cao Phong ấy!

“Làm sao bây giờ? Tôi nên làm sao bây giờ?” Lâm Thiên Hùng đáng thương nhìn mọi người, vẻ mặt tràn đầy năn nỉ.

“Chúng ta cứ đứng đây chờ đi. Chờ chủ xe đến đây rồi bàn bạc với người ta.” Lê Trọng Việt trầm giọng nói.

Mọi người gật đầu, chỉ còn cách đó mà thôi. Nếu không thể chạy trốn thì chỉ có thể thừa nhận sai lầm của mình. Chẳng qua không phải ai cũng chịu ở lại đây, chẳng mấy chốc đã có bảy tám nam sinh nữ sinh rời đi.

Họ đều thấy rõ rành rành, lỡ chủ xe Bentley không chịu để yên thì những người này không thể thoát được đâu. Chẳng lẽ lúc đó, họ cũng phải bồi thường giúp Lâm Thiên Hùng hay sao? Họ không ngốc đến thế đâu.

Thấy bạn học cũ của mình lần lượt rời đi, trong lòng Lâm Thiên Hùng tràn đầy tuyệt vọng.

Chuyện hôm nay thật sự quá lớn!

Bên kia, Cao Phong hút xong một điếu thuốc rồi mới rời khỏi đại sảnh, sau đó thấy Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng đang đứng chờ mình.

Lâm Đan Phượng rất nghe lời, Cao Phong bảo cô đi cùng, thế mà cô lại thật sự đứng đó chờ luôn.

Trong lòng Kim Tuyết Ngọc còn rất nhiều thắc mắc, nhưng lúc này không tiện đặt câu hỏi nên đành phải giữ im lặng.

Sau khi bước ra từ cổng khách sạn, ba người lập tức thấy đám đông đứng bên này. Cao Phong nhíu mày, đã lâu thế rồi mà đám người này còn chưa rời đi à?

“Họ đang làm gì vậy?” Kim Tuyết Ngọc kinh ngạc hỏi. Cô ta thấy đám người Lê Trọng Việt vây quanh xe của Cao Phong, hình như đang nói gì đó thì phải?

“Không biết nữa, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó. Chúng ta mau qua đó xem thử đi.” Lâm Đan Phượng hơi sốt ruột. Dù sao họ cũng là bạn học của cô.

Kim Tuyết Ngọc hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn đi theo Lâm Đan Phượng qua đó. Cao Phong sờ mũi, cũng đi theo sau hai cô gái.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Lâm Đan Phượng đến gần hỏi.

“Hừ!” Tống Thủy Tiên liếc nhìn Lâm Đan Phượng và Kim Tuyết Ngọc, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Những người khác cũng im lặng. Nếu nhắc lại chuyện này thì chẳng khác nào xát muối vào vết thương của Lâm Thiên Hùng.

“Lâm Thiên Hùng, chuyện gì vậy?” Lâm Đan Phượng hỏi lại lần nữa.

“Tôi.” Lâm Thiên Hùng sửng sốt, sau đó cắn răng đáp: “Tôi lỡ đụng trúng chiếc Bentley này.”

“Hả?” Lâm Đan Phượng và Kim Tuyết Ngọc đồng thời la lên. Điểm khác biệt là Lâm Đan Phượng bị hoảng sợ, còn Kim Tuyết Ngọc thì hơi lo cho Bentley nhà mình.

Cao Phong cũng hơi kinh ngạc. Tên Lâm Thiên Hùng này bị sao vậy? Ăn no rửng mỡ đi đụng vào Bentley làm gì? Chẳng trách chúng vẫn chưa rời đi, thì ra là vì vụ này.

“Hỏi gì mà hỏi? Nói cho mấy người, chẳng lẽ mấy người giải quyết được hay sao?” Tống Thủy Tiên hừ lạnh một tiếng.

“Tôi.” Lâm Đan Phượng im lặng.

“Ai bảo bọn tôi không thể giải quyết?” Nhưng Kim Tuyết Ngọc lại tiến nên, lạnh giọng nói.

“Ha ha.” Tống Thủy Tiên đáp lại bằng một tiếng cười lạnh, không cãi cọ với Kim Tuyết Ngọc.

“Đừng nói nhảm nữa, cậu có giỏi thì giải quyết đi!” Bạn của Tống Thủy Tiên lại không chịu để yên.

“Chỉ bằng cô ta với Cao Phong á? Giải quyết bằng tiền đi taxi của tụi nó à? Ha ha ha.”

“Ha ha ha, vốn đang nghiêm túc mà cậu nói vậy làm tôi buồn cười quá.”

“Mấy người có ý gì hả? Cao Phong với Kim Tuyết Ngọc đi taxi thì đã sao?” Đúng lúc này, bỗng một thanh niên giận dữ đứng ra nói.

Mọi người ngơ ngác nhìn về phía thanh niên, thậm chí Tống Thủy Tiên rất khó hiểu, người này không phải cùng nhóm với họ à? Sao bây giờ lại nói thay Kim Tuyết Ngọc?

Thấy mọi người đều nhìn mình, tên thanh niên kia mới bỡn cợt nói: “Người ta đi xe buýt, xe buýt cũng trị giá cả tỷ đồng đấy nhé, nếu ngồi tàu hỏa thì càng ghê gớm hơn, trị giá mấy chục tỷ cơ. Ha ha ha!”

“Ha ha ha.”

“Đúng đấy đúng đấy, nếu ngồi máy bay thì có thể khoe với người khác là xe của mình trên trăm tỷ!”

Mọi người vốn còn đang lo lắng cho Lâm Thiên Hùng, bây giờ thấy ba người Cao Phong lại đây, lập tức bắt đầu chế nhạo ba người.

Lê Trọng Việt cũng cười lạnh liên tục. Cho dù Cao Phong quen biết với Đường Ngọc Diệp thì đã sao? Cậu Phan nể mặt anh thì đã sao? Điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh đi taxi tới đây!

“Tôi không rảnh nói nhảm với mấy người đây. Tôi bảo là có thể giải quyết, tức là sẽ giải quyết được!” Kim Tuyết Ngọc hừ lạnh, sau đó quay lại nhìn Cao Phong.

Cao Phong nhẹ nhàng bước tới trước. Đã đến nước này rồi, có những việc không thể che giấu được nữa. Cao Phong rất muốn kín tiếng, nhưng đám Lê Trọng Việt này lại không cho anh kín tiếng.

“Này..” Cao Phong lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.