Rể Quý Rể Hiền

Chương 280: Chương 280: Anh Phong, giúp em!




“Gì? Muốn mượn tiền đi taxi hả?” Tống Thủy Tiên liếc nhìn Cao Phong.

“Ha ha ha! Thật hả? Ngay cả tiền đi taxi cũng không có à? Thế để tôi tài trợ cho anh 2000 nhé?”

“Tôi cho 4000” Mọi người lập tức cười phá lên. . ngôn tình ngược

Cao Phong lại hờ hững, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn đám Tống Thủy Tiên.

“Cậu có thể rời đi được rồi.” Cao Phong bình tĩnh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Thiên Hùng.

Xe Bentley chỉ gặp vấn đề nhỏ, nếu thật sự bắt Lâm Thiên Hùng đền tiền thì anh ta cũng chưa chắc đã đền nổi.

“Cái gì?” Lâm Thiên Hùng ngẩn ngơ, đám người chung quanh cũng sửng sốt.

Cao Phong bảo Lâm Thiên Hùng bỏ trốn á? Đây chính là cách giải quyết của anh ta ư?

“Cao Phong, anh bị điên hả? Anh muốn Lâm Thiên Hùng gây chuyện rồi bỏ chạy à? Anh muốn đẩy Lâm Thiên Hùng vào hố lửa chứ gì?” Lê Trọng Việt cắn răng nói, những người khác cũng nhao nhao gật đầu, gây chuyện rồi bỏ chạy chính là phạm tội đấy nhé! Huống chi, lỡ như chủ xe Bentley là người dễ tính thì sao? Nhưng nếu Lâm Thiên Hùng gây chuyện rồi bỏ chạy thì không chừng sẽ ghi hận, sau đó đối phó với Lâm Thiên Hùng!

“Đúng thế! Anh tưởng anh là ai? Đó chính là cách giải quyết của anh hả? Đừng khoe khoang chỉ số thông minh của mình nữa được không?” Tống Thủy Tiên cũng hừ lạnh.

Lúc này, trong lòng Lâm Thiên Hùng rất hoảng hốt, thậm chí không có tâm trạng nào mà nói móc Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhíu mày. Anh vốn định kêu họ mau chóng rời đi, sau đó anh mới lặng lẽ lái xe về nhà, nhưng đám người này lại hoàn toàn không muốn tiếp thu, đúng là không biết lòng tốt của người khác.

“Em muốn làm sao đây?” Cao Phong quay lại hỏi Kim Tuyết Ngọc.

Kim Tuyết Ngọc im lặng chốc lát mới đáp: “Dù sao cũng là bạn học, anh để họ đi đi.”

Cao Phong gật đầu, sau đó lại nhìn mọi người: “Tôi quen biết với chủ xe Bentley này, các cậu đi đi, tôi sẽ nói với anh ấy.”

Nghe vậy, mọi người đều ngơ ngẩn. Cao Phong vừa nói anh ta quen biết với chủ xe Bentley ư? Đùa nhau à? Người có thể lái chiếc xe như thế nào, ít ra cũng phải có tài sản hàng trăm tỷ, Cao Phong mà quen biết với kẻ tai to mặt lớn tài sản cả trăm tỷ à? Còn có thể nói chuyện với người ta nữa ư?

Đừng nói là đám Lê Trọng Việt không tin, ngay cả Lâm Đan Phượng cũng không tin. Suy cho cùng thì cái danh hiệu “tỷ phú” cách họ quá xa xôi.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều rúng động.

Lâm Thiên Hùng bị rúng động mãnh liệt, lập tức nhìn Cao Phong bằng ánh mắt đầy mong chờ và kích động. Nếu Cao Phong thật sự quen biết với chủ xe Bentley, chỉ cần Cao Phong sẵn lòng giúp mình, vậy thì mình sẽ không cần phải đền tiền nữa!

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Hùng chỉ hận không thể cúi đầu trước Cao Phong.

“Cao Phong... À không, anh Phong, cứu em với, giúp em với!” Lâm Thiên Hùng nói rồi định tiến lên.

“Lâm Thiên Hùng, cậu điên rồi hả? Cậu tin lời của anh ta à?” Lê Trọng Việt cắn răng quát lên.

Thấy tay sai của mình gọi Cao Phong là anh Phong, Lê Trọng Việt quả thực không thể nhịn được nữa.

Nghe tiếng quát của Lê Trọng Việt, Lâm Thiên Hùng lập tức dừng bước, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại. Đúng thế, tại sao mình lại tin lời Cao Phong chứ? Nếu anh ta thật sự quen biết với tỷ phú thì còn cần đi taxi tới đây sao? Trực tiếp nhờ người ta đưa mình tới đây bằng Bentley, chẳng phải sẽ rất hãnh diện hay sao?

Nghĩ đến đây, tia hy vọng trong mắt Lâm Thiên Hùng lại tan biến.

“Anh coi chúng tôi là kẻ ngốc chắc? Tôi còn nói tôi quen biết với chủ tịch công ty bất động sản Phong Mai đây này, mọi người tin sao?” Tống Thủy Tiên bĩu môi.

“Đúng thế, nói mồm thì ai mà chẳng nói được? Tôi còn dám nói chủ xe Bentley này là chú hai của tôi đấy nhé, ha ha ha!” Một thanh niên cười phá lên.

Kim Tuyết Ngọc cắn môi không nói lời nào. Cô ta muốn chống mắt lên xem thử rốt cuộc Cao Phong sẽ làm gì.

“Cao Phong, nếu anh quen với chủ xe Bentley thì anh hãy gọi người ta ra đây cho chúng tôi thấy đi.” Lê Trọng Việt cười lạnh.

Cao Phong thản nhiên liếc nhìn Lê Trọng Việt, không có ý định gọi điện thoại cho người khác.

“Sao nào? Không kêu được hay là không biết số của người ta?”

“Nào, để tôi đọc cho anh nhé, để tôi xem thử có số điện thoại của chủ xe ở đây không.” Một thanh niên cười nhạo nói.

“Không cần gọi chủ xe đâu.” Cao Phong hờ hững nói.

“Kêu không được chứ gì?” Lê Trọng Việt bĩu môi.

“Bởi vì... Tôi chính là chủ xe.” Cao Phong dừng một chút, cuối cùng mới nói thẳng.

Lê Trọng Việt sững người, sau đó cười phá lên.

“Cao Phong, vừa nãy anh đâu có uống rượu, sao lại say thế?”

“Sao anh không nói khách sạn New Island này là của anh? Sao anh không nói chủ tịch công ty bất động sản Phong Mai lớn nhất Hà Nội này là anh?” Lê Trọng Việt vừa cười vừa thở hổn hển.

Không chỉ mình Lê Trọng Việt, trừ Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng, cùng với Lâm Thiên Hùng, những người khác đều cất tiếng cười to. Họ quả thực mới nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, Cao Phong vừa nói anh ta chính là chủ chiếc xe Bentley Mulsanne này ư? Chủ nhân của chiếc xe Bentley Mulsanne phiên bản đặc biệt trị giá từ 10 tỷ trở lên này chính là Cao Phong? Có đánh chết Lê Trọng Việt cũng không tin đâu.

“Bíp bíp!”

Trong lúc mọi người đang cười to thì đèn xe Bentley Mulsanne bỗng nhấp nháy, đồng thời tiếng loa xe vang lên. Thế là đám người lập tức ngừng cười, ngưng bặt việc trào phúng Cao Phong.

Xe Bentley vừa được mở khóa? Chủ xe... Chủ xe thật sự đã đến đây ư?

Mọi người tức khắc nhìn chung quanh để tìm kiếm chủ xem, mà Lâm Thiên Hùng như bị điện giật, vất vả quay đầu nhìn chung quanh, muốn xem thử chủ xe Bentley đang ở đâu.

Anh ta đã quyết định cho dù phải quỳ trước mặt chủ xe thì cũng phải giải quyết chuyện này.

Nhưng họ tìm mãi mà không thấy ai khác xuất hiện ở đây.

“Lê Trọng Việt, anh thật ngây thơ, anh hoàn toàn không biết tại sao Phan Thanh Huy lại khách sáo với tôi đến thể.”

“Anh hoàn toàn không biết tại sao anh ta lại bị Cao Phong tôi đây đè đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.”

Cao Phong thương hại nhìn Lê Trọng Việt.

Không chờ Lê Trọng Việt mở miệng, Cao Phong đã lướt qua trước mặt mọi người, đi về phía chiếc Bentley. Thấy vậy, Kim Tuyết Ngọc cũng kéo tay Lâm

Đan Phượng đuổi theo Cao Phong.

“Sao vậy Tuyết Ngọc? Lâm Đan Phượng ngây người.

“Cao Phong đã bảo cậu đi theo bọn tớ rồi mà.” Kim Tuyết Ngọc vừa kéo Lâm Đan Phượng đi theo Cao Phong vừa nhỏ giọng đáp.

“Nhưng... Nhưng trạm xe buýt không nằm ở hướng này mà?” Lâm Đan Phượng vẫn không hiểu.

“Không cần gọi xe.” Kim Tuyết Ngọc khẽ đáp, tiếp tục kéo tay Lâm Đan Phượng đi về phía trước.

Đám Lê Trọng Việt thấy Cao Phong lại dám đi về phía Bentley, hoàn toàn không kịp suy nghĩ lời nói vừa rồi của Cao Phong, chỉ lo kêu gào.

“Cao Phong, anh lại định làm trò gì hả?” Lê Trọng Việt cắn răng cười lạnh.

“Cho anh nhìn xem tôi có phải là chủ xe hay không.” Cao Phong đặt tay lên thân xe, thản nhiên đáp.

“Anh!” Lê Trọng Việt sửng sốt, sau đó cười phá lên: “Anh có giỏi thì làm màu tiếp đi! Nếu anh là chủ xe Bentley Mulsanne thì tôi sẽ gọi anh là ông nội!”

“Nhưng tôi không thèm một thằng cháu trai như anh.” Cao Phong lấy chìa khóa xe Bentley ra, ấn một phát.

“Mời ngài đưa vân tay vào.”

Đồng thời, tay nắm cửa của xe Bentley tự động di chuyển, chậm rãi mở một khe hở, để lộ bộ phận xác nhận vân tay màu xanh lam.

Mọi người đều ngây ra như phỗng, trợn to mắt nhìn động tác của Cao Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.