Rể Quý Rể Hiền

Chương 419: Chương 419: Nhặt ve chai?




Nhìn thái độ của Hạ Vy, Kim Tuyết Mai cũng gạt bỏ hoài niệm về những cảm xúc trước đây, với vẻ mặt xấu xa nắm tay Cao Phong, Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nói: "Cao Phong, đi thôi anh!"

"Này, Tuyết Mai, hai người không phải đến đây bằng chiếc xe ba bánh này chứ? Trời ơi!"

Hạ Vy vờ kêu lên rồi lại nhanh chóng che miệng lại, sau đó nói: "Cao Phong có tiền mua biệt thự sao, tại sao còn không mua nổi xe? BMW của anh thì sao?"

Sắc mặt Kim Tuyết Mai càng xấu hơn, nhưng cô sẽ không phí công giải thích với Hạ Vy.

"Để tôi đoán xem... Không phải anh thuê xe và nhà đấy chứ?"

"Hay là, Cao Phong trước đây mượn tiền của mấy tên đại ca béo phì mặt phù như bị đánh, bây giờ trả nợ không nổi nên dẫn cô ra ngoài gom đồng nát?"

Hạ Vy giả bộ nghiêm túc, vẻ mặt đầy châm chọc.

Cô ta nói một câu, khóe miệng Cao Phong nhếch lên một chút xem màn tấu hài của cô ta.

Cao Phong cất điện thoại, không gọi cho Lâm Vạn Quân nữa, thay vào đó, anh muốn xem Hạ Vy sẽ tiếp tục vở kịch này như thế nào.

"Sao anh lại im lặng vậy? Tôi nói đúng rồi sao?" Hạ Vy giả bộ kinh ngạc.

Lúc này, mấy nhân viên khách sạn cùng Ngô Minh Huy và mười mấy thanh niên đứng sau BMW cũng thấy rõ tình hình.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai không phải là bạn của Hạ Vy và cậu chủ Ngô, mà là kẻ thù của Hạ Vy!

"Hạ Vy, cô muốn tôi đánh cô mới có thể nhận thức rõ ràng?" Cao Phong thờ ơ hỏi.

"Anh đánh tôi?" Hạ Vy sửng sốt, nở nụ cười: "Anh dựa vào cái gì đánh tôi? Anh chỉ là thứ rẻ rách nhà họ Kim không muốn nhìn thấy. Còn dám đánh tôi?"

"Anh có biết Ngô Minh Huy đây là con trai duy nhất của nhà họ Ngô, sau này sẽ là làm chủ nhà họ Ngô, còn tôi là vợ của anh ấy."

“Về thứ bậc trong gia đình, phải gọi tôi một tiếng thím, hahaha!" Hạ Vy bật cười.

Ngô Minh Huy hơi nhíu mày, nhưng vì thể diện của Hạ Vy, anh cũng không nói nhiều.

"Hạ Vy, chuyện gì khiến cô trở nên như vậy? Trước đây cô không phải như vậy." Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng thở dài.

Hạ Vy nghe vậy sửng sốt, sau đó hơi nhíu mày: "Đừng nói nhảm nữa! Nói cái này bây giờ có ích lợi gì không?"

“Đi thôi Minh Huy, chúng ta vào đi, không thèm nói chuyện với người mấy tên nghèo tả tơi." Hạ Vy nắm lấy cánh tay Ngô Minh Huy.

Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu thở dài không nói gì thêm.

Cái gọi là tình chị em không thể thoát khỏi một chữ tiền.

Ngô Minh Huy cười nhạt, liếc nhìn Kim Tuyết Mai với vẻ châm chọc, kiêu ngạo quay người rồi đi thẳng về phía thảm đỏ.

Lúc này, hàng chục thanh niên đứng sau BMW mới nhận ra đây cậu chủ Ngô đã bao trọn!

Ngay cả Hạ Vy cũng có cảm giác mình thượng đẳng hơn hẳn, giống như một nữ vương, nắm lấy cánh tay Ngô Minh Huy, chậm rãi bước lên thảm đỏ.

"Cậu Minh Huy, chờ một chút!"

Đột nhiên, đội trưởng bảo vệ là anh Thẩm gọi, ngăn bước chân của Ngô Minh Huy.

“Có chuyện gì?" Ngô Minh Huy khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.

"Chuyện này... đêm nay khách sạn được bao trọn, không tiếp khách." Đội trưởng bảo vệ da nổi gai ốc, nhưng vẫn giải thích.

“Cái gì?” Ngô Minh Huy sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía anh Thẩm.

Hạ Vy cũng ngây người ra, bao gồm mấy chục thanh niên đứng sau BMW, tất cả đều có chút bối rối.

Đây không phải là cậu Ngô bao trọn sao?

"Đúng vậy, cậu Minh Huy, khi tôi gọi điện cho cậu, chưa kịp nói với cậu thì cậu đã cúp điện thoại rồi."

"Hôm nay khách sạn này chỉ mở cửa cho một người..." Anh Thẩm vẻ mặt xấu hổ giải thích, vì sợ làm mất lòng cậu Ngô này.

"Anh đang đùa tôi à?" Ngô Minh Huy cảm thấy mất mặt, lập tức trừng mắt nhìn anh Thẩm.

Anh Thẩm sắc mặt nghiêm trọng, nhanh chóng cúi đầu: "Không phải... chuyện này thật sự là lệnh bắt buộc, không ai có thể thay đổi được."

"Đùa gì thế!" Ngô Minh Huy cong môi khinh thường hỏi: "Nói đi, ai bao? Để tôi xem ai có mặt mũi lớn như vậy?"

"Chuyện này tôi cũng không biết, chỉ có tổng giám đốc của chúng tôi mới biết." Anh Thẩm nhanh chóng giải thích.

"Vậy thì gọi tổng giám đốc của anh đi!" Ngô Minh Huy lạnh nhạt.

"Tổng giám đốc đang ở trên đó, tự mình hướng dẫn cách bài trí trong phòng..." Anh Thẩm nhanh chóng đáp lại, sau đó vẻ mặt chua xót giải thích: "Cậu Minh Huy, đừng làm chúng tôi khó xử, hôm nay thật sự là không được! Nếu không, tôi cho không cho ai vào cũng phải cho anh vào! "

Ngô Minh Huy tức giận liếc nhìn anh Thẩm, trên mặt đầy xấu hổ giận dữ.

“Tôi muốn ông chủ của anh đây ngay xin lỗi tôi!” Ngô Minh Huy nhìn chằm chằm anh Thẩm.

"Ha ha." Lục Phong cười nhạt, sờ sờ chóp mũi không lên tiếng. Mong muốn của Ngô Minh Huy cứ như nằm mơ giữa ban ngày.

Bởi vì anh ta thậm chí không biết ông chủ của khách sạn quốc tế New Island này bây giờ là ai.

"Cao Phong, anh cười cái gì? Anh còn đứng đó làm gì? Sao không cút nhanh đi?" Hạ Vy lập tức quay đầu lại chửi bới Lục Phong.

Vốn dĩ đã cảm thấy xấu hổ vì không thể vào khách sạn, nhưng bây giờ Cao Phong và Kim Tuyết Mai lại chứng kiến một màn này khiến Hạ Vy càng thêm tức giận.

Cô vốn dĩ muốn vào khách sạn và thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt Kim Tuyết Mai, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, cô thậm chí còn không có tư cách bước trên thảm đỏ.

"Chúng tôi là ở khách sạn này, tại sao phải cút? Những người không vào được khách sạn mới phải cút chứ?" Cao Phong cười nhạo.

"Anh đang nói cái gì vậy?" Ngô Minh Huy đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Cao Phong, hắn luôn cảm thấy lời nói của Lục Phong đang ám chỉ mình.

"Cậu Minh Huy! Cậu đừng tức giận, tôi kêu bọn họ đi ngay!" Anh Thẩm nhanh chóng thuyết phục Ngô Minh Huy.

"Loại người gì cũng có thể đến đây. Nếu loại giẻ rách này mà ở trong khách sạn, tôi cả đời này cũng không ở khách sạn này." Hạ Vy nhếch môi khinh bỉ.

"Vâng, cậu Minh Huy, cô Hạ Vy, tôi sẽ đuổi bọn họ đi." Anh Thẩm gật đầu, sau đó thay đổi vẻ mặt đột ngột, quát hai nhân viên bảo vệ: “Đuổi bọn họ đi, để họ đứng đây ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu Minh Huy, các người có đủ khả năng gánh hậu quả không? "

Hai nhân viên bảo vệ không dám sơ suất, vội vàng đuổi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đi.

"Haha, còn muốn vào khách sạn. Chúng ta còn không vào được, các người cho rằng các người là ai chứ." Hạ Vy chế nhạo trên mặt là sự khinh thường.

Một nhân viên bảo vệ vươn tay giữ lấy xe ba bánh, một nhân viên bảo vệ khác trực tiếp đẩy vào người Cao Phong.

“Tôi khuyên anh, tốt hơn không nên đụng vào tôi." Cao Phong nhẹ liếc nhìn bảo vệ.

"Tại sao không thể đụng vào anh? Nhanh lên!" Bảo vệ cũng mất hết kiên nhẫn chửi bới Cao Phong tiếp tục đấy Cao Phong.

"Dừng lại!"

Đột nhiên, một tiếng mắng vang lên, cuồn cuộn như sấm.

Hành động của hai nhân viên bảo vệ dừng lại ngay lập tức, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Ngô Minh Huy, Hạ Vy m, và hàng chục thanh niên cũng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Nhìn thấy một thanh niên khoảng 30 tuổi, mặc vest chỉnh tề đang đi về phía bên này với vẻ mặt lo lắng.

Trên ngực trái bộ vest của chàng trai trẻ có một bảng tên ánh kim thể hiện chức vị của anh ta trong khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.