Rể Quý Rể Hiền

Chương 289: Chương 289: Thái độ của nhà họ Phan




Đối với Cao Phong mà nói, 10 tỷ cũng không phải là một con số lớn. Nhưng đối với người khác, 10 tỷ thật sự không phải là một khoản tiền nhỏ.

Chẳng qua lúc này Cao Phong đang ngồi trong nhà, 10 tỷ này từ đâu đến? Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống? Hay là anh trúng xổ số?

Cao Phong không khỏi ngơ ngẩn nhìn tin nhắn này. Có người gửi nhầm tiền tới tài khoản của mình hay là tình huống khác?

Hiện giờ Lâm Vạn Quân đang bị Cao Minh Trí giám thị, chắc chắn sẽ không dám tự ý vận dụng tài chính của công ty, cho dù muốn chuyển khoản cho Cao Phong thì cũng phải được phê duyệt nhiều lần. Nhưng trừ Lâm Vạn Quân ra thì còn ai nữa? Chẳng lẽ là Khúc Đại Minh?

Ngoại trừ hai người này, Cao Phong thật sự không nghĩ ra ở thành phố Hà Nội này còn ai sẽ chuyển khoản cho mình.

Cao Phong nghĩ mãi không hiểu nên đang định gọi điện thoại cho Khúc Đại Minh, song đúng lúc này, bỗng có một số điện thoại lạ gọi tới.

“Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại.” Cao Phong đứng dậy nói với Kiều Thu Vân một tiếng, sau đó liền vào phòng Kim Tuyết Mai.

“A lô?” Sau khi đã vào phòng, Cao Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bắt máy.

“Anh Phong, tôi là Thanh Huy đây! He he.” Nghe thấy giọng Cao Phong, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng Phan Thanh Huy.

Cao Phong hơi khó hiểu, Phan Thanh Huy gọi điện cho mình vào lúc này để làm gì?

“Ừ, cậu có chuyện gì à?” Cao Phong gật đầu hỏi.

“He he, ừm... Anh Phong này, anh đã nhận được thông báo chuyển khoản chưa? 10 tỷ đồng ấy.” Giọng điệu Phan Thanh Huy nghe có vẻ phấn khởi. Nhưng nghe vậy, Cao Phong lại nhíu mày.

Thì ra 10 tỷ đó là Phan Thanh Huy chuyển khoản cho mình. Anh ta làm vậy là có ý gì?

Cao Phong muốn thâu tóm thành phố Hà Nội để đối đầu với nhà họ Cao thì đúng là cần tóm gọn những thế lực lớn ở Hà Nội này vào trong tay. Nhưng Cao Phong thật sự không thiếu tiền. Phan Thanh Huy định dùng tiền để lấy lòng anh ư?

“Cậu hãy lấy lại số tiền đó đi.” Cao Phong lạnh nhạt đáp.

“Không phải đâu anh Phong, đó là tiền của anh! Tôi chỉ gửi trả lại tiền cho anh thôi mà.” Phan Thanh Huy vội giải thích.

“Tiền của tôi ư?” Nghe vậy, Cao Phong càng thêm khó hiểu.

“Đúng thế. Có phải là anh đã nạp mấy tỷ vào app live stream không? Vừa lúc tập đoàn Phan Thị chúng tôi cũng có cổ phần trong nền tảng đó nên sau khi biết tin này, tôi đã lập tức yêu cầu họ trả lại khoản tiền đó cho anh Phong.”

“Anh Phong chịu sử dụng app của chúng tôi là nể mặt chúng tôi lắm rồi, sao chúng tôi dám nhận tiền của anh Phong chứ?” Phan Thanh Huy vội vàng giải thích.

Lúc này, lông mày của Cao Phong mới chậm rãi giãn ra, hiểu được ý của Phan Thanh Huy. Tiền ảo mà anh nạp trên app live stream đều phải tiến hành

liên kết với thẻ ngân hàng và xác nhận tài khoản bằng tên thật, có lẽ Phan Thanh Huy đã thông qua những thông tin này mà nghe ngóng được tin tức của mình.

Nhưng phải công nhận cách làm của Phan Thanh Huy thật thú vị.

“Anh Phong, anh đừng từ chối. Cha tôi đã bảo tôi chọn một món quà để tặng cho anh Phong, nhưng tôi không dám quấy rầy anh, cũng không biết anh thích thứ gì, cho nên..” Phan Thanh Huy cẩn thận giải thích, nhân tiện nhắc tới Phan Thanh Sơn. Anh ta tin rằng Cao Phong sẽ hiểu ý mình.

Đương nhiên Cao Phong có thể suy nghĩ cẩn thận. Xem ra Phan Thanh Sơn, cha của Phan Thanh Huy đang bày tỏ thái độ cho mình thấy.

“Ừ, thay tôi cảm ơn tấm lòng của cha cậu.” Cao Phong thản nhiên gật đầu.

“Vâng vâng, tôi hiểu rồi anh Phong, thế nên tôi xin được trả lại hết số tiền mà anh đã nạp vào app nhé. Đối với chúng tôi thì đó chỉ là tiền ảo thôi! Anh Phong cần bao nhiêu, cứ gọi điện thoại cho tôi là được, tôi sẽ nạp mấy tỷ vào tài khoản cho anh Phong!” Phan Thanh Huy hào sảng nói.

Cao Phong khẽ mỉm cười, càng nhận thấy Phan Thanh Huy và cha anh ta, Phan Thanh Sơn thực sự khác hẳn với tính cách của Vũ Hoàng Minh.

Mặc dù đạo cụ trên nền tảng chỉ là tiền ảo, nhưng số tiền ảo đó vào tay streamer thì đều sẽ biến thành tiền thật vàng thật! Mà số tiền đó đương nhiên phải do công ty của Phan Thanh Huy chi ra. Cho dù chỉ cần một nửa của 10 tỷ thì ít nhiều gì cũng phải mất 4 - 5 tỷ.

Thế mà Phan Thanh Huy lại không hề nhắc tới chuyện này, rõ ràng là vì sợ Cao Phong sẽ từ chối mình.

“Tôi thích giao tiếp với người thông minh. Nhà họ Phan cứ tiếp tục thông minh như thế thì tôi bảo đảm, tập đoàn của nhà anh sẽ vẫn yên bình tồn tại ở Hà Nội này, không bước theo con đường cũ của tập đoàn Vũ Vương.” Cao Phong trầm ngâm một lát rồi khẽ đáp.

Mặc dù anh chỉ tùy ý nói một câu, nhưng lại khiến Phan Thanh Huy chấn động, phấn khởi đến mức nói lắp bắp.

Cho dù vẫn là câu nói đó, nhưng người khác nói ra thì cũng đại biểu cho ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Vâng vâng vâng, anh Phong, Thanh Huy hiểu rồi!” Phan Thanh Huy gật đầu lia lịa. Anh ta nói nhiều làm nhiều như thế chẳng phải chính vì những lời này của Cao Phong sao?

Sau đó, Cao Phong bèn cúp điện thoại. Đầu dây bên kia, Phan Thanh Huy thở phào một hơi, cực kỳ hài lòng bỏ điện thoại xuống.

“Sao? Cậu Phong có đồng ý không?” Phan Thanh Sơn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, thấy Phan Thanh Huy gọi điện thoại xong thì lập tức hỏi ngay.

“Anh Phong đã đồng ý rồi.” Phan Thanh Huy gật đầu.

“Được lắm!” Phan Thanh Sơn vỗ lên bàn: “Trừ số tiền mà app sẽ lấy thì chỉ còn lại 4 tỷ mà thôi. Hơn 4 tỷ đổi lấy thiện cảm của cậu Phong, chỉ lời chứ không lỗ.” Phan Thanh Sơn hài lòng cười.

“Anh Phong nói anh ấy thích giao tiếp với người thông minh. Chỉ cần chúng ta tiếp tục thông minh như trước thì anh ấy sẽ bảo đảm chúng ta có thể sống yên ổn ở Hà Nội này, không cần đi theo con đường cũ của tập đoàn Vũ Vương” Phan Thanh Huy lặp lại câu nói của Cao Phong.

Phan Thanh Sơn càng nghe càng mừng rỡ. Ông ta sợ nhất là Cao Phong không chấp nhận nhà họ Phan bọn họ đầu quân. Bây giờ Cao Phong đã đồng ý, vậy thì sau này họ sẽ còn nhiều cơ hội thân cận với anh.

“Mấy tỷ này chỉ là quà ra mắt thôi. Sau này con phải tranh thủ cơ hội thân cận với cậu Phong, lúc nào cũng bày tỏ lòng tôn kính của mình.”

“Nhớ kỹ, phải tôn kính từ tận đáy lòng.” Phan Thanh Sơn lại căn dặn.

Thấy Phan Thanh Sơn coi trọng Cao Phong hơn cả mình, trong lòng Phan Thanh Huy hơi rối rắm.

“Cha, thực ra chúng ta còn chưa biết thân phận thật sự của Cao Phong, chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi, thế mà đã đánh bạc cơ nghiệp của nhà họ Phan thì có phải là hơi mất lý trí không?” Phan Thanh Huy nhíu mày hỏi.

“Không, con không hiểu đâu.” Phan Thanh Sơn lại xua tay, nói tiếp: “Chắc chắn công ty bất động sản Phong Mai có quan hệ với Cao Phong, hơn nữa còn không phải là quan hệ bình thường đâu.”

“Mà ô dù của công ty bất động sản Phong Mai là gì? Con nhớ lại xem.”

Phan Thanh Huy trầm ngâm một lát rồi đáp: “Là nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh.”

“Đúng thế! Cậu Phong cũng họ Cao, còn có khả năng phá hủy tập đoàn Vũ Vương một cách dễ dàng, con đã liên tưởng tới điều gì chưa?” Phan Thanh Sơn nói một câu đầy hàm ý.

“Shhhh!” Phan Thanh Huy tức khắc hít thật sâu: “Cha, ý cha là Cao Phong cũng là người nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh?”

“Trừ nhà họ Cao ra, còn ai có thể tiêu diệt con quái vật lớn là tập đoàn Vũ Vương mà không ai hay biết? Cha thật sự không thể nghĩ ra còn ai làm được điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.