Rể Quý Trời Cho

Chương 1016: Chương 1016: Anh đã thành công chạm đến điểm mấu chốt của tôi




Ông chủ của Nhà hàng Xuân Phong vội đứng trước mặt ba người nhà Lâm Thanh Diện, mở miệng xin lỗi: “Thưa ngài, thật ngại quá, bàn kia vốn là các ngài đặt trước, nhưng vài phút trước, đã bị cậu chủ của Tập đoàn Đằng Phi ở Thành phố Y chiếm mất, hay là chúng tôi trả lại tiền cọc, dặn nhà bếp làm vài món, các ngài mang về ăn, ngài thấy sao ạ?”

Lâm Thanh Diện sau khi nghe ông ta nói vậy, nhíu mày, khó chịu mở miệng nói: “Cái bàn này là chúng tôi đặt trước rồi, anh ta dựa vào cái gì mà chiếm? Nếu anh ta đã muốn ăn ở đây, tại sao lại không đặt trước?”

Ông chủ thấy Lâm Thanh Diện tức giận, vội giải thích: “Thưa ngài, hẳn các ngài là khách du lịch từ nơi khác đến, có thể không biết đến cậu chủ nhà họ Mã.”

“Cậu chủ nhà họ Mã là con trai cả của tổng giám đốc Tập Đoàn Đằng Phi đứng đầu Thành phố Y, mà Tập đoàn Đằng Phi ở Thành phố Y có thể nói là thế lực thâm hậu, cho nên cơ bản không có ai dám động đến cậu chủ nhà họ Mã.”

“Hơn nữa cậu chủ nhà họ Mã này tính tình táo bạo, căn bản là không nghe ai khuyên, nếu anh thực sự so đo với anh ta, rốt cuộc chỉ có hại, cho nên anh nghe tôi, chuyện này cho qua đi.”

Ông chủ xử lý có thể nói là hết sức chu đáo, dù sao ông ta cũng là ông chủ của một nhà hàng, dù có thế nào, cũng không thể đối nghịch với cậu chủ Tập đoàn Đằng Phi, đồng thời ông ta cũng lo lắng cho Lâm Thanh Diện, người từ nơi khác tới, càng không có khả năng đấu lại Mã Thế Siêu.

Nhưng với tính cách của Lâm Thanh Diện, anh không thể im lặng nuốt cục tức này.

Hơn nữa, anh vất vả đưa vợ con đi một chuyến, là muốn ăn uống bên trong nhà hàng, nếu mang về ăn, hương vị sẽ giảm đi rất nhiều.

Còn nữa, Lâm Thanh Diện căn bản là không để vào mắt cái gọi là Tập đoàn Đằng Phi.

“Ý tốt của ông tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng mà cái bàn là tôi đặt trước, người khác không có quyền chiếm lấy, hôm nay tôi nhất định phải ở chỗ này ăn cơm, mặc kệ là cậu chủ nhà họ Mã hay cậu chủ nhà họ Ngưu, cũng chưa có tư cách lấy chỗ của tôi.”

Lâm Thanh Diện nói một câu với ông chủ, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Em đưa Nặc Nặc ra ngoài chờ đi, tìm chỗ nào an toàn, anh đi xử lý chuyện này.”

Hứa Bích Hoài gật đầu.

Lâm Thanh Diện phi thẳng vào bên trong nhà hàng, ông chủ thấy thế, thần sắc kinh hãi, chạy nhanh theo sau, miệng còn hô: “Thưa ngài, ngàn vạn lần không được, cậu chủ nhà họ Mã không phải ai cũng có thể đắc tội, tôi đây là muốn tốt cho anh!”

Lâm Thanh Diện không để ý tới lời nói của ông ta, sau khi vào trong nhà hàng, mở miệng hỏi: “Người nào là cậu chủ nhà họ Mã?”

Ông chủ bất lực, nghĩ thầm, người này thật đúng là mù quáng, ông ta nói như vậy chắc chắn anh hiểu được, nhưng vẫn muốn tìm đến phiền phức.

Nhưng ông ta không thể ngăn cản được, chỉ có thể chỉ tay vào chỗ Mã Thế Siêu và Vân Đóa, ở phía bàn bên kia, nói: “Ở bàn kia, chính là cậu chủ nhà họ Mã.”

Lâm Thanh Diện lập tức đi tới, đứng ở bên cạnh Mã Thế Siêu, mở miệng nói: “Cái bàn này là tôi đặt trước, mời hai người tránh ra, vợ và con tôi muốn ăn cơm ở đây.”

Mã Thế Siêu đang tán gẫu vui vẻ với Vân Đóa, đột nhiên nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: “Cái gì anh đặt trước? Hiện tại tôi ngồi ở đây, thì cái bàn này chính là của tôi, anh muốn ăn cơm thì cút sang một bên đi.”

Lâm Thanh Diện thấy thái độ hống hách của Mã Thế Siêu, nhíu mày.

Lúc này Vân Đóa nhìn Lâm Thanh Diện, kinh ngạc, đây không phải là nhân viên vệ sinh đã giúp cô vứt rác hay sao?

Một tên dọn vệ sinh nho nhỏ mà cũng dám tìm đến Mã Thế Siêu gây phiền toái, thật sự là ăn tim gấu mật báo.

Hiện tại cô ta đang muốn lôi kéo cậu chủ Mã mắc câu, cho nên đứng về phía Mã Thế Siêu.

“Anh không phải là nhân viên vệ sinh của Khách sạn InterContinental sao? Tôi khuyên anh đi nhanh đi, đây chính là cậu chủ nhà họ Mã, anh hẳn rõ ràng biết anh ta là ai, nếu chọc giận cậu chủ nhà họ Mã, hậu quả anh không tưởng tượng được đâu.” Vân Đóa mở miệng nói một câu.

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Vân Đóa, phát hiện người này chính là cô gái sáng nay đã nhờ anh đổ rác ở khách sạn InterContinental, nhưng anh cũng không biết Vân Đóa là ai, nên cũng không để ý.

Mã Thế Siêu sau khi nghe thấy lời nói của Vân Đóa, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, anh ta không ngờ người chạy tới lại là một tên dọn vệ sinh.

Dạo gần đây đúng là có nhiều chuyện mới mẻ, một tên dọn vệ sinh mà cũng đòi lấy cái bàn của anh ta.

Mã Thế Siêu trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tôi còn tưởng anh là nhân vật lớn tôn quý nào, náo loạn nửa ngày hóa ra lại là một tên dọn vệ sinh hạ tiện, thế nào, anh chán sống rồi, vợ con anh cũng chán sống luôn hả, dám chạy đến trước mặt tôi làm loạn?”

Nghe lời nói của Mã Thế Siêu, sắc mặt của Lâm Thanh Diện trầm xuống, dùng giọng nói lạnh như băng đáp lại: “Tôi khuyên anh nên thức thời một chút đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không muốn lãng phí thời gian với anh ở đây.”

Mã Thế Siêu nghe nói thế, bật cười ha hả, lúc sau nói với Vân Đóa: “Cô nghe anh ta nói cái gì không? Anh ta thế mà lại bảo tôi phải thức thời một chút! Chẳng lẽ kẻ hạ tiện bây giờ cũng ngang ngược thế sao? Dám bảo tôi phải thức thời, chắc là chán sống rồi.”

Vân Đóa không nói gì, nhìn sang Lâm Thanh Diện, đưa ra ý kiến ngu xuẩn: “Anh không phải có bệnh chứ, người giống như anh, cậu chủ nhà họ Mã chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết, kêu cút đi là đã tha cho anh rồi, anh đừng không biết tốt xấu.”

Chung quanh mọi người đều chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thách thức với Mã Thế Siêu, tất cả đều ngạc nhiên.

Ở Thành phố Y này, chuyện này thật hiếm có.

Nhất là sau khi Vân Đóa nói ra Lâm Thanh Diện là một nhân viên vệ sinh, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lâm Thanh Diện.

Hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thanh Diện gây phiền phức cho Mã Thế Siêu, cũng tức là tự mình đào hố chôn.

“Tôi thấy người không biết tốt xấu chính là các người đó! Vợ và con tôi đang chịu đói, tôi cho các người ba phút để rời đi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt!”

Lâm Thanh Diện cho hai người Mã Thế Siêu và Vân Đóa cơ hội cuối cùng.

Mã Thế Siêu thấy lời nói của Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để anh ta vào mắt, trên mặt lộ ra vẻ nham nhiểm, lạnh lùng nói: “Anh có tin nếu anh còn ở chỗ này không biết tốt xấu, ngày mai tôi sẽ cho anh không còn nhìn thấy vợ con nữa?”

“Nói cách khác, anh không muốn vợ con anh sẽ gặp chuyện gì đúng không?”

Lâm Thanh Diện thấy Mã Thế Siêu dám đem vợ con anh ra uy hiếp, sự nhẫn nại đối với Mã Thế Siêu đã tới cực hạn.

Anh vươn một bàn tay ra, chộp vào cổ Mã Thế Siêu, nhấc bổng anh ta lên.

Mọi người ở trong nhà hàng đều sợ hãi hét lên, không ai nghĩ đến Lâm Thanh Diện dám động thủ với Mã Thế Siêu.

Vân Đóa lại càng sợ hãi, lập tức đứng lên, nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

“Anh… anh muốn làm gì vậy?” Mã Thế Siêu mặt đỏ bừng, nói chuyện không có chút sức lực.

“Tôi hận nhất người dám lấy vợ con tôi ra để uy hiếp tôi, anh đã thành công chạm đến điểm mấu chốt của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.