Rể Quý Trời Cho

Chương 1017: Chương 1017: Suy nghĩ thật kỹ xem mình nên nói thế nào




Vừa dứt lời, Lâm Thanh Diện lập tức tàn nhẫn đè Mã Thế Siêu xuống mặt đất, sau đó lại giáng mấy phát tát lên mặt anh ta.

Mã Thế Siêu còn muốn chống cự, Lâm Thanh Diện điểm mấy huyệt trên người anh ta, anh ta lập tức không cách nào sử dụng sức lực nữa.

“Con mẹ nó để tao đứng dậy, mày dám đánh tao, tao đảm bảo sẽ không bỏ qua cho mày!” Mã Thế Siêu gào lớn về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Còn mạnh miệng? Xem ra vẫn chưa đánh đủ.”

Nói xong, anh lại giơ tay lên, một tát lại một tát đánh lên trên mặt Mã Thế Siêu.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc, ở Thành phố Y dám đánh cậu chủ Mã như vậy, Lâm Thanh Diện tuyệt đối là người duy nhất.

Hơn nữa trong mắt bọn họ, Lâm Thanh Diện làm như vậy quả thật là không muốn sống nữa rồi, cho dù bây giờ Lâm Thanh Diện được lợi, nhưng chuyện này qua đi, chắc chắn tập đoàn Đằng Phi sẽ không bỏ qua cho Lâm Thanh Diện.

Mà người bị tập đoàn Đằng Phi để mắt đến, trên cơ bản cuối cùng đều lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

“Người này thật sự lỗ mãng quá rồi, mặc dù Mã Thế Siêu đánh không lại anh ta, nhưng dựa vào bối cảnh của người ta, tùy tiện tiêu ít tiền tìm mấy vệ sĩ là có thể trừng trị anh ta rồi, thật sự là làm việc không cân nhắc hậu quả.”

“Mặc dù biết số phận cuối cùng của người anh em này chắc chắn sẽ rất thảm, nhưng nhìn thấy cậu chủ Mã bị đánh cũng rất khiến người ta hưng phấn, tôi nằm mơ cũng không ngờ mình có thể nhìn thấy cảnh cậu chủ Mã bị đánh thảm như vậy.”

“Ôi, cho dù người này muốn sảng khoái nhất thời, vậy cũng phải suy nghĩ cho vợ con mình chứ, anh ta đánh người thì trút giận rồi đấy, nhưng sau đó vợ con anh ta vẫn phải xui xẻo cùng, theo tôi thấy, anh ta đúng là không có đầu óc gì cả.”

...

Vân Đóa nhìn thấy Mã Thế Siêu bị đánh, vừa sốt ruột lại vừa bất đắc dĩ, Lâm Thanh Diện lập tức nhấc Mã Thế Siêu lên khỏi mặt đất, một cô gái yếu ớt như cô ta chắc chắn không đối phó được, vì vậy chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt nhìn Mã Thế Siêu bị đánh.

“Anh mau buông anh ta ra, chẳng lẽ anh không sợ chết thật sao? Anh ta chính là cậu cả của tập đoàn Đằng Phi đấy!”

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để ý đến Vân Đóa, tiếp tục quạt cho Mã Thế Siêu hai phát tát.

“Tao cho mày thêm một cơ hội, suy nghĩ thật kỹ xem chính mình nên nói thế nào, nếu như nói sai, vậy không chỉ đơn giản là mấy phát tát thế thôi đâu.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Lúc này Mã Thế Siêu đã bị đánh sợ, anh ta vốn dĩ không có biện pháp tránh thoát khỏi bàn tay của Lâm Thanh Diện, vì vậy chỉ có thể thừa nhận sợ hãi.

“Em... em sai rồi, anh trai, cầu xin anh thả em ra, sau này em cũng không dám cướp vị trí của anh nữa, đều là em có mắt không tròng, chiếm đoạt vị trí của anh trai, cầu anh nương tay, bỏ qua cho em đi.”

Lâm Thanh Diện thấy Mã Thế Siêu đã nhận sai, lúc này mới dừng tay, đứng dậy.

“Nhớ kỹ những lời mày vừa nói, tao biết chắc chắn trong lòng mày vẫn còn muốn báo thù, nhưng chỉ cần mày dám báo thù, tao sẽ cho mày hiểu rõ cảm giác hối hận là như thế nào.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

“Vâng vâng vâng, em đã biết, anh trai, tha cho em đi.” Mã Thế Siêu không dám cãi lại, vội vàng trả lời.

“Cút đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Mã Thế Siêu lập tức cắn răng đứng dậy, quay người chạy ra khỏi nhà hàng.

Chờ ra đến bên ngoài nhà hàng, anh ta mới hung dữ thoáng nhìn vào trong, mắng: “Con mẹ mày, chờ đó cho tao, thù này không báo, ông đây không phải là cậu cả của tập đoàn Đằng Phi!”

Vân Đóa nhìn thấy Mã Thế Siêu chạy rồi, chính mình cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, hơn nữa lỡ như bị người ta nhận ra cô ta là ai, chắc chắn đến lúc đó lại có chuyện phiền phức.

Cô ta không nói gì liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Mọi người xung quanh đều thổn thức, không ngờ Lâm Thanh Diện lại đánh Mã Thế Siêu chạy mất.

Sắc mặt ông chủ nhà hàng u ám đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, lên tiếng: “Chàng trai, cậu vẫn nên mau đi đi, chắc chắn cậu chủ Mã sẽ không chịu để yên, không chừng anh ta sẽ lập tức dẫn người đến gây phiền phức cho cậu, cậu tiếp tục đợi ở chỗ này, nhất định sẽ chọc phải phiền toái lớn.”

Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nói: “Ông yên tâm, nếu như chờ lát nữa anh ta thật sự đến gây phiền phức, tất cả tổn thấc của nhà hàng các ông đều tính lên đầu tôi, tôi đến nơi này là để ăn cơm, còn chưa ăn cơm đã đi thì không được rồi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện đi ra ngoài gọi Hứa Bích Hoài vào.

Ông chủ thấy Lâm Thanh Diện cố chấp như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể cảm thán rằng mình xui xẻo rồi.

Mọi người xung quanh cũng lộ vẻ bội phục với Lâm Thanh Diện, chọc phải phiền phức như vậy rồi mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm, loại khí phách này, quả thật không phải người bình thường có thể có, bởi vậy bắt đầu có người nghi ngờ có phải Lâm Thanh Diện là người có bối cảnh lớn gì hay không, cho nên mới không sợ Mã Thế Siêu.

Ông chủ nhà hàng cũng nghĩ đến khả năng này, nếu Lâm Thanh Diện đã không sợ phiền phức, vậy tất nhiên ông ta cũng không thể đuổi Lâm Thanh Diện đi, lỡ như Lâm Thanh Diện cũng là nhân vật lớn, đến lúc đó đắc tội người ta, cũng không tiện bàn giao.

Lâm Thanh Diện đưa menu cho Hứa Bích Hoài xem, để cô gọi mấy món muốn ăn.

Sau khi gọi món xong, Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng: “Vừa rồi ở bên ngoài em nghe bọn họ nói Mã Thế Siêu là cậu chủ của tập đoàn Đằng Phi, tập đoàn Đằng Phi có sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố Y, người kia chịu thiệt, chắc chắn sẽ còn quay lại gây phiền phức.”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Cũng không phải lần đầu chúng ta gặp phải loại chuyện này, em cứ yên tâm ăn cơm là được, còn lại để anh giải quyết.”

Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại.

“Điều tra tập đoàn Đằng Phi của Thành phố Y giúp tôi xem chúng ta có quan hệ hợp tác với bọn họ hay không?”

“Thưa thiếu chủ, tập đoàn Đằng Phi là một công ty mới lên sàn, quy mô cũng không phải rất lớn, còn không đủ trình độ hợp tác với chúng ta.” Đầu bên kia truyền đến tiếng trả lời, chính là nhân viên công tác của Quan Lĩnh.

“Mới lên sàn?” Lâm Thanh Diện mỉm cười: “Vậy mua vào số lượng lớn cổ phần của tập đoàn Đằng Phi, khống chế giá cả cổ phiếu công ty bọn họ, chờ đến khi tôi cần, bán khống hết cổ phần của tập đoàn Đằng Phi cho tôi.”

“Đã hiểu!”

Sau khi sắp xếp xong, Lâm Thanh Diện yên tâm ăn cơm với Hứa Bích Hoài, Nặc Nặc mới hơn một tuổi, món có thể ăn vẫn còn ít, rất nhiều món cũng chỉ có thể nếm thử hương vị.

Lâm Thanh Diện cũng không lo lắng Mã Thế Siêu sẽ quay lại gây phiền phức, thực lực của anh đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, chỉ cần cử động một ngón tay đã có thể đánh ngã một đám người bình thường, bảo vệ Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc không bị tổn thương quả thật chính là dễ như trở bàn tay.

Nhưng hai người Lâm Thanh Diện ăn cơm xong xuôi, Mã Thế Siêu cũng không tìm đến gây phiền phức, đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng sẽ không chờ anh ta, dẫn Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc về khách sạn.

Sau khi bọn họ đi được chừng năm phút, Mã Thế Siêu dẫn theo một đám người xông vào trong nhà hàng Xuân Phong, hung hăng hùng hổ, bày ra dáng vẻ muốn chém người,

“Tên ngu xuẩn kia ở đâu rồi, mau bảo anh ta đi ra đây cho tao!” Mã Thế Siêu cắn răng nghiến lợi hô.

Ông chủ vội vàng bước đến, lên tiếng: “Cậu chủ Mã, người kia đã đi rồi, anh ta không ở nơi này của chúng tôi.”

Trong lòng Mã Thế Siêu thầm mắng một tiếng, vừa rồi khi anh ta gọi người, phát hiện điện thoại của mình bị Lâm Thanh Diện làm hỏng, vào cửa hàng mua một cái mới rồi mới gọi điện thoại gọi người, vì vậy làm chậm trễ không ít thời gian.

Lúc này anh ta đảo tròn con mắt, nghĩ đến Vân Đóa nói Lâm Thanh Diện là nhân viên quét dọn của khách sạn InterContinental, ánh mắt cũng híp lại, tự nhủ: “Hừ, chạy trời không khỏi nắng, ông đây không tin không tìm được mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.