“Chúng tôi?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Đúng vậy, mặc dù hôm nay tôi mới tới thị trấn nhỏ này, nhưng tôi có thể cảm nhận được các biện pháp phòng hộ của mọi người đều được thực hiện rất tốt, đeo khẩu trang, khử trùng thường xuyên và giữ khoảng cách nhất định với nhau. Tôi nghĩ đây là mấu chốt quan trọng của việc mọi người không mắc bệnh nữa.” Lâm Thanh Diện nói.
Mọi người dưới khán đài nghe vậy thì đều gật đầu.
“Đúng thế, chuyên gia y tế Chung Sơn đã dặn chúng tôi như vậy, ông ấy yêu cầu chúng tôi làm như thế.”
“Ừm, nói ra thì chúng ta vẫn nên nghe lời chuyên gia.”
…
“Tin những người trong lĩnh vực chuyên môn, tôi nghĩ trong thời gian ngắn, bệnh này sẽ biến mất khỏi trấn chúng ta, mọi người đều có thể bỏ khẩu rang, thoải mái hít thở không khí.” Lâm Thanh Diện nói tiếp.
“Đúng, Lâm Thanh Diện nói đúng!”
“Bác sĩ Trung Sơn mới là anh hùng dân tộc, chúng ta nên tin ông ấy, chứ không phải tin ông già lão đạo này!”
…
Đám đông phẫn nộ, thậm chí có người còn lao tới, đòi Linh Trần Tử trả lại tiền.
Đối mặt với đám đông giận dữ dưới khán đài, Linh Trần Tử hơi hoảng sợ.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, Linh Trần Tử quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Lâm Thanh Diện đã sớm có chuẩn bị.
Thần hồn của anh đã bao phủ toàn bộ cửa hàng thuốc nhỏ này, Linh Trần Tử như va vào bức tường, bật ngược lại.
“Lẽ nào ông muốn chạy trốn?”
Hai mắt Lâm Thanh Diện như kiếm, anh nhìn đối phương.
Dưới uy thế đáng sợ, Linh Trần Tử bị ép không ngẩng đầu, thực lực Hóa Cảnh sơ kỳ của ông ta, ở trước Lâm Thanh Diện, không có chỗ cho sự phản kháng.
“Tôi… tôi trả tiền.”
Linh Trần Tử nói, quỳ hai chân dưới đất, sau đó rút một tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim ra.
Ông ta sở hữu tấm thẻ vàng này đủ để cho thấy mấy năm nay ông ta kiếm được rất nhiều tiền, chắc cũng đều là tiền kiếm từ những việc làm bất nghĩa.
Lâm Thanh Diện đưa thẻ cho giám đốc ngân hàng vừa nãy, anh sắp xếp để ông ta phân phát tiền cho mọi người.
Sau đó, Lâm Thanh Diện bảo mọi người ra về, dù sao trong thời khắc phi thường này nên ít người thì hơn.
Đám đông giải tán, nơi đây lại yên tĩnh trở lại.
Biểu ngữ “HÀNH Y CỨU NGƯỜI” đã bị giẫm nát từ lâu, Linh Trần Tử quỳ dưới đất, nước mắt lại lưng tròng.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đã có lý do để tin rằng đây là cảm xúc thực sự của ông ta.
“Hết rồi, kết thúc rồi, tất cả của cải tích luỹ bấy lâu nay đều không còn nữa.”
Lâm Thanh Diện chế nhạo, anh không hề thương xót loại người lừa đời lấy tiếng này.
“Cho dù viên thuốc này của tôi được làm từ mật ong và bột mỳ thì sao? Ít nhất sau khi uống vào, người ta không bị làm sao, tốt hơn những loại thuốc giả kia nhiều.”
Linh Trần Tử nói xong thì đứng dậy.
“Lâm Thanh Diện, không phải cậu từ Kinh Đô tới đây chỉ để vạch trần tôi thôi đấy chứ? Tôi đắc tội cậu chỗ nào rồi?” Linh Trần Tử hỏi.
“Ha ha, từ Kinh Đô tới đây chỉ để vạch trần ông? Ông cũng tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”
Lâm Thanh Diện nhìn ông ta, thầm nói người này bị hâm à.
“Tôi thấy thực lực của ông cũng không tồi, nhưng lại giở mánh khoé này, ông đúng là sự xấu hổ của giới tu luyện.” Lâm Thanh Diện nói tiếp.
“Nếu không phải tôi học nghệ không tốt thì sao lại xảy ra chuyện này, cậu nghĩ mà xem?” Linh Trần Tử nói.
“Học nghệ không tốt?”
Lâm Thanh Diện nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Rõ ràng đã ở thực lực Hóa Cảnh rồi, đủ để cho ông có chỗ đứng ở nước C, sao ông lại phải làm chuyện này?”
“Thực lực Hóa Cảnh thì có là gì!” Linh Trần Tử gào lên.
“Cái gì?”
Lâm Thanh Diện sửng sốt, anh cũng là Đỉnh phong Hóa Cảnh, thế nhưng ông lão này lại nói như vậy.
“Vốn dĩ là vậy còn gì, so với nhà luyện đan thì thực lực Hóa Cảnh có là gì?” Linh Trần Tử lại nói.
“Nhà luyện đan?”
Lâm Thanh Diện khẽ cau mày, qua những lời Lý Mộ Bạch nói lúc trước, anh cũng đã biết đôi điều về các nhà luyện đan.
“Theo tôi biết, ở nước C hiện nay, tài nghệ luyện đan của Dược Thần Cốc là có một không hai, nói như ông thì bọn họ còn mạnh hơn của cường giả Hóa Cảnh?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Dược Thần Cốc? Ha ha, những người ở bên đó chỉ là những nhà luyện đan cấp thấp nhất thôi, nhà luyện đan thực sự đều ở trong Công hội Luyện kim.”
“Công hội Luyện kim?” Lâm Thanh Diện lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
“Đúng vậy, chỉ cần là nhà luyện kim được đào tạo từ Công hội Luyện kim thì ai cũng lợi hại hơn Cốc chủ Dược Thần Cốc nhiều.” Linh Trần Tử nói.
“Tôi nghi ngờ ông nói khoác!” Lâm Thanh Diện khinh thường nói: “Nếu người của Công hội luyện kim lợi hại như vậy thì sao họ không làm được Cốc chủ của Dược Thần Cốc?”
“Cậu nói gì? Họ không làm được Cốc chủ?”
Linh Trần Tử cười khẽ: “Đó là vì họ không thèm.”
“Không thèm?”
“Đúng vậy!” Linh Trần Tử gật đầu: “Người trong Công hội Luyện kim chỉ cần chế được một viên đan dược đã là thần dược mà những người tu luyện đổ xô tới, dễ dàng kiếm được vài tỷ, sao phải nhốt mình trong cốc chứ? Nhàm chán!”
Nói đến đây, Linh Trần Tử như tìm lại được hứng thú: “Lấy tôi làm ví dụ đi, mặc dù vì học nghệ của tôi kém nên bị Công hội Luyện kim đuổi đi, nhưng nếu bảo tôi làm Cốc chủ Dược Thần Cốc, tôi cũng không làm, tôi thà kinh doanh nhỏ, kiếm được ít tiền, hưởng thụ cuộc sống, tự do tự tại.”
“Ông gọi việc ông làm là kinh doanh?” Lâm Thanh Diện phẫn nội bước lên một bước, túm lấy cổ áo ông ta.
“Ặc… lỡ lời, lỡ lời.”
Linh Trần Tử vội vàng nói: “Nhưng những lời tôi nói đều là thật, chỉ cần người được Công hội Luyện kim huấn luyện ra đều có thiên phú luyện đan cực cao. Lâm Thanh Diện, tôi không bốc phét đâu, mặc dù khả năng tu luyện của cậu đứng nhất trong giới, nhưng nói về luyện đan, cậu không bằng lão đạo đâu.”
Nói đến đây, ông ta có vẻ hơi đắc ý.
Công hội Luyện kim!
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, có thời gian anh cũng muốn quan sát một phen.
Nhưng bây giờ…
Lâm Thanh Diện đột nhiên đưa tay, một tay bóp cằm Linh Trần Tử, tay còn lại nhét Cố Bản Hoàn vào miệng đối phương.
“Cậu làm gì vậy…” Linh Trần Tử hỏi.
“Thuốc ông làm thì ông tự uống, đây coi như sự trừng phạt dành cho ông!” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
“Trừng phạt?” Linh Trần Tử cười nói: “Sao có thể? Thuốc làm từ mật ong và bột mỳ, uống vào có thể làm sao được…”
Đột nhiên, Linh Trần Tử cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng đang chuyển động, sau đó tấn công vào bụng dưới ông ta.
Bụng dưới chợt đau không chịu được.
“Ôi… Lâm Thanh Diện, cậu… cậu đã làm gì?” Linh Trần Tử ôm bụng đau đớn nói.
Lâm Thanh Diện cười nhẹ: “Không có gì, tôi chỉ hoà chút hồn lực vào trong viên thuốc của ông thôi, một tháng này e là ông phải sống trong nhà vệ sinh rồi.”
“Cậu… cậu… tôi không nói với cậu nữa, không nhịn được nữa rồi!”
Nói xong lão đạo cắn răng chịu đựng, nhanh chóng chạy khỏi đây, tìm một góc không người để giải quyết.
Tiêu chảy một tháng là hình phạt rất nặng với Linh Trần Tử, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi, nhưng là một cao thủ Hóa Cảnh, Linh Trần Tử vẫn có thể giữ được mạng mình.
Trời đã tối, trên đường không một bóng người.
Khách sạn Song Mộc.
Lâm Thanh Diện đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường.
Nếu khách sạn Song Mộc cũng đóng cửa thì e là tối nay anh sẽ phải ngủ trong xe một đêm.
Ngay khi Lâm Thanh Diện định mở cửa xe thì anh chợt nhận thấy có người phía sau đang đi về phía mình.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest đen đi tới.
“Anh là ai?” Lâm Thanh Diện hỏi người đàn ông lạ mặt.
“Chào anh Lâm!”
Người đàn ông cung kính gật đầu nói: “Cô chủ nhà chúng tôi đã đợi rất lâu rồi, mời anh đi theo tôi ôn lại chuyện cũ.”
- -------------------