Rể Quý Trời Cho

Chương 1210: Chương 1210: Tôi không ăn ảnh




“Cái gì? Có vấn đề?”

Mọi người phía dưới đều ngạc nhiên hô lên.

Tình hình thay đổi quá nhanh, Linh Trần Tử cũng rất ngạc nhiên.

Nước mắt nhanh chóng biến mất, Linh Trân Tử vội vàng hỏi: “Cố Bản Hoàn thì có thể có vấn đề gì? Cậu nhìn ra từ chỗ nào? Không phải cậu nói cậu không rành y thuật lắm sao? Nếu không hiểu thì đừng nói lung tung”

Lâm Thanh Diện cười nhẹ: “Mặc dù tôi không rành về y dược lắm, nhưng tôi cũng khá có hiểu biết về cỏ tỉnh khiết”

“Cậu có hiểu biết về cỏ tinh khiết?” Cập nhật nhanh tại truyen.one.

Linh Trân Tử cau mày, lòng thâm nghĩ: Sư phụ từng nói cỏ tinh khiết là báu vật của thời gian, rất hiếm có mà Lâm Thanh Diện lại nói rất quen thuộc, có phải đang lừa mình không?

“Vậy cậu nói xem thuốc của tôi có vấn đề gì?” Linh Trân Tử hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn mọi người và nói: “Cỏ tinh khiết quả thực là một loại thảo dược rất thân kỳ, trước đây vợ tôi bị bệnh cũng từng dùng nó. Đồng thời tôi cũng trông một ít sau vườn nhà họ Lâm ở Kinh Đô, nếu mọi người không tin thì có thể tới tham quan, đương nhiên tôi sẽ lo vé máy bay khứ hồi”

“Thì ra là vậy!”

“Quả nhiên nhà họ Lâm ở Kinh Đô thật giàu có, bảo vật quý hiếm như vậy lại có thể trông ở sau vườn!”

“Cậu Lâm đã nói vậy thì chắc chắn là thật rồi!”

Mọi người xì xào bàn tán.

Lâm Thanh Diện tiếp tục nói: “Sở dĩ tôi nói viên thuốc này có vấn đề là bởi vì viên thuốc này không được làm từ cỏ tỉnh khiết!”

“Hả? Sao… sao có thế?”

“Đúng thế, chẳng lẽ thuốc làm từ cỏ tinh khiết không có dáng vẻ như vậy?”

Mọi người hỏi.

Linh Trần Tử bước tới, hấp tấp nói: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu từng dùng thuốc được làm từ cỏ tinh khiết rồi?”

“Chưa.” Lâm Thanh Diện nói thật.

“Nếu chưa dùng thì sao cậu lại nói thuốc của tôi là giả?”

Linh Trân Tử bắt được “sơ hở”

của Lâm Thanh Diện rồi hỏi.

Sau đó ông ta xoay người, kích động nói với mọi người: “Người này đang đổi trắng thay đen, rõ ràng không biết gì lại giả vờ bí ẩn”

Nói xong ông ta nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt âm hiểm, độc ác: “Tôi thấy cậu không phải cậu chủ nhà họ Lâm mà chỉ là một kẻ mạo danh!”

Nghe Linh Trân Tử nói vậy, quân chúng bên dưới lại do dự.

“Ông nói, tôi không phải Lâm Thanh Diện?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Đúng, bây giờ tôi đang vô cùng nghỉ ngờ, trừ khi cậu có thể chứng minh!”

Linh Trần Tử nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ thâm, hiện tại là thời khắc mấu chốt liên quan đến tài phú của ông ta, ông ta không thể nhận thua được.

“Được, tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục”

Nói xong, Lâm Thanh Diện rút thẻ đen ra!

“Đây là cái gì?”

“Sao trông không giống thẻ ngân hàng của tôi nhỉ?”

“Xuỳ, chỉ có một tấm thẻ ngân hàng mà lại nói mình là Lâm Thanh Diện, trò này trẻ con quá đấy” Linh Trần Tử nói.

“Ông không biết, tôi không trách ông” Lâm Thanh Diện hờ hững nói.

Thẻ đen của ngân hàng Thế giới không phải thứ người bình thường có thể thấy, Linh Trần Tử không biết cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Đây… đây là thẻ đen của ngân hàng Thế giới!”

Giữa đám đông, có ai đó nói lớn.

“Ngân hàng Thế giới?”

“Thẻ đen?”

Mọi người kinh ngạc nhìn lại, người đàn ông trung niên lúc trước nói.

“Tôi là giám đốc một ngân hàng ở thị trấn nhỏ, tôi biết tấm thẻ này, là thẻ đen của ngân hàng Thế giới!”

“ð Mọi người chợt hiểu ra.

Linh Trần Tử trên khán đài nói: “Thẻ đen ngân hàng Thế giới thì sao?

Có thể chứng minh được thân phận của cậu à? Khi nào có thời gian, tôi cũng đi làm vài cái chơi”

Nghe thấy câu này, Lâm Thanh Diện nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

“Ông nói ông muốn làm thẻ đen ngân hàng Thế giới? Còn làm vài tấm?”

Lâm Thanh Diện hỏi.

“Làm sao? Cậu làm được mà tôi lại không làm được à?” Linh Trần Tử không phục.

Lâm Thanh Diện lắc đầu bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy Linh Trần Tử ngốc đến độ khá đáng yêu!

“Thẻ đen của ngân hàng Thế giới mới phát hành một trăm tấm, chỉ cần có tấm thẻ này thì có thể chỉ tiêu không giới hạn ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới, chỉ những người giàu thực sự mới có tư cách có nói”

Người đàn ông trung niên nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu với ông ấy, như vậy cũng tốt, anh đỡ phải giải thích.

“Chúa ơi, chi tiêu không giới hạn?”

Mọi người ồ lên, một thanh niên trong số đó nhìn tấm thẻ tín dụng có số tiền thấu chi 900 triệu trong tay, đột nhiên cảm thấy không còn ưa thích nữa.

“Thế nào, đã đủ chứng minh thân phận của tôi chưa?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Điều này..” Linh Trần Tử cắn răng, rõ ràng kế hoạch muốn đổi trắng thay đen để thoát thân của ông ta đã phá sản.

“Cậu ấy đúng là Lâm Thanh Diện, cậu chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô!”

Một cô gái trẻ giơ điện thoại lên và nói: “Nhìn xem, đây là ảnh trong danh sách những người giàu có mới nhất, nước €, người đầu tiên là Lâm Thanh Diện”

Nói xong cô gái mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện, mặt hơi ửng hồng: “Không biết vì sao tôi thấy người thật còn đẹp hơn trong ảnh”

“Đó là bởi vì tôi không ăn ảnh”

Lâm Thanh Diện thản nhiên giải thích.

Giờ đây, thân phận Lâm Thanh Diện đã không còn cần phải nghi ngờ nữa, Linh Trần Tử cũng không có cớ gì để đảo ngược đúng sai.

“Tiếp theo, tôi sẽ nói tới vấn đề Cố Bản Hoàn của ông”

Lâm Thanh Diện nhìn Linh Trần Tử nói.

“Vậy cậu nói đi, có vấn đề gì?”

Linh Trần Tử hỏi: “Cậu còn chưa từng thấy thuốc được làm từ cỏ tinh khiết, sao lại nói có vấn đề? Cho dù cậu là Lâm Thanh Diện thì cũng không thể nói lung tung, vấy bẩn sự trong sạch của tôi!”

Lâm Thanh Diện nhìn ông ta với vẻ khinh miệt, cầm viên thuốc trong tay lên.

“Cỏ tỉnh khiết, toàn thân đều là màu xanh lục, cho dù hoà cùng bất kỳ loại thảo dược nào cũng không thể giấu được màu xanh lục của nó”

Lâm Thanh Diện nói vậy là có căn cứ.

Trước đây anh dùng loại đá mài đắt tiền để nghiền cỏ tinh khiết, ngay chính bản thân viên đá mài cũng hấp thụ màu xanh lục của cỏ tinh khiết.

“Mọi người nhìn viên thuốc này đi, nó màu vàng nhạt, không có chút màu xanh nào, trong đây sao có thể chứa cỏ tinh khiết được?” Lâm Thanh Diện nói.

“Đúng thế, Lâm Thanh Diện nói đúng!”

“Đúng là không có màu xanh lá!

Uống vào có vị hơi ngọt thôi!”

Mọi người phụ hoạ theo.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Uống vào có vị hơi ngọt là bởi vì có trộn một ít mật ong”

“Mật ong?”

Tất cả mọi người đều trố mắt, thậm chí có người còn tức giận nói: “Mẹ nó, ông đây bỏ ra mấy triệu chỉ để mua một viên mật ong nho nhỏ này?”

“Linh Trần Tử, ông phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Đúng, cho chúng tôi một lời giải thích!”

Linh Trần Tử thấy tình hình càng lúc càng mất kiểm soát, ông ta cắn răng đấu tranh: “Cậu dám nói thuốc của tôi là mật ong, không có cỏ tinh khiết, tại sao sau khi mọi người uống vào đều không mắc bệnh lần này nữa?”

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy hơi mờ mịt.

Vì trong số họ, đúng là sau khi uống viên Cố Bản Hoàn này vào thì không còn mắc phải căn bệnh nặng lần này nữa.

“Sao, các người không nói nữa à?”

Linh Trần Tử thấy lời mình nói có tác dụng, ông ta hét lên: “Lão đạo đã rất vất vả chế thuốc cho mọi người, thu chín triệu một viên của mọi người là tiền gốc thôi, vậy mà mọi người lại nghe người ngoài nói nhăng nói cuội, từ nay về sau tôi không bán Cố Bản Hoàn nữa!”

“Việc này…

Mọi người đều tỏ vẻ khó xử, ai nấy đều rơi vào trạng thái do dự.

“Mọi người đừng hoảng loạn”

Lâm Thanh Diện giơ tay ra hiệu: “Sở dĩ mọi người không nhiễm bệnh, đương nhiên không phải nhờ viên thuốc này: “Vậy thì vì cái gì?”

Bên dưới có người hỏi.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Rất đơn giản, nguyên nhân nằm ở chính mọi người”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.