Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tán hồng mai khiến cành lá lay động, vài
cánh hoa theo gió thả mình rơi xuống, hòa với biển cánh hoa tạo thành
một cơn mưa hoa rực rỡ trong ánh nắng chói chang. Xuyên qua tán cây,
bóng dáng to lớn khuất xa tầm mắt đứng trong cơn mưa cánh hoa bay khắp
trời, hắn dường như đã mỉm cười với nàng.
“Nhóc con, bảo trọng.”
…
…
Cơ thể thật thư thái…
Làn mi dày khẽ động rồi từ từ mở ra, đôi mắt vốn hoạt bát tinh anh ngày nào lại phủ một tầng tĩnh lặng. Song Linh khẽ chớp mắt, xác định nơi này là khuê phòng của mình khi xưa. Mười năm trôi qua chỉ như một cái búng
tay, khuê phòng của nàng vẫn y nguyên như trước đây, nhưng thủy chung
nàng lại không cảm nhận được cảm giác thân thuộc nữa.
Khẽ động thân thể, thực sự rất nhẹ nhàng, chân khí cuồn cuộn chảy bên trong lại không khiến nàng cảm thấy thành tựu.
Mở cửa bước ra ngoài, Vô thường cung, rừng hồng mai, Thanh Sơn, đại điện,
những nơi từng quen thuộc từ nhỏ dường như đã mang một màu sắc khác xưa…
Thỉnh an phụ mẫu, nhận tội bất hiếu, hỏi han tình hình mẫu thân mang thai, giọng nói phát ra lại đều đều đến vô vị.
"Song Linh thượng tiên, vị thượng tiên đắc đạo sớm nhất trong lịch sử phái Thanh Thanh."
Tân nhiệm trưởng môn cùng các trưởng lão bái kiến, nàng nhận tung hô quỳ
bái, bên trong vẻ cung kính là những nể phục và thèm thuồng, nàng chỉ
cảm thấy phiền chán mà cáo từ đi trước.
Lịch kiếp thành công
có thể được lên Thiên giới nhập tiên tịch, được sống tiêu dao tự do tự
tại, ngày ngày hưởng thụ thảnh thơi trên trời, đó là ước mơ ngàn đời của bao kẻ tu tiên. Nàng bây giờ đã là Thượng tiên, có thể tùy ý đi về hai
giới, nhưng nàng không muốn nhập tiên tịch. Khác với mẫu thân vì lưu
luyến mỹ vị trần gian mà không chịu lên trời, nàng bởi vì vẫn còn khúc
mắc mà không muốn đi.
Thượng tiên ư?
Từ bao giờ mà chỉ vượt qua được bốn chín đạo thiên lôi liền có thể thăng lên Thượng tiên rồi?
Nàng nhớ rõ ràng đêm đó nàng chỉ đỡ được bốn chín đạo thiên lôi mà thôi.
Phút cuối cùng ngỡ rằng thiên kiếp đã kết thúc nên bản thân thả lỏng quá sớm, kết quả là mất cảnh giác, thiên lôi bất ngờ đánh xuống khiến nàng
không kíp vận lực chống trả, cứ như vậy mà ngất đi. Tỉnh dậy lại được
tung hô là thượng tiên, không phải rất khôi hài sao?
Muốn tìm đệ
đệ hỏi nghi vấn, đệ đệ từ sớm đã xuống núi tu học, nghe nói là vâng lời
mẫu thân đi ngao du tứ hải, thực chất là đi lừa nhi nữ của Bạch Thử tỷ
tỷ rước về... Nàng nghe xong, cũng chẳng hề thấy tiếc khi không được gặp đệ đệ. Dù sao nam nữ khác biệt, đệ đệ đã tới tuổi thiếu niên, ngày ngày bị đám nữ đệ tử thanh xuân trong phái bao quanh cũng không thích hợp
lắm.
Muốn tìm mẫu thân giải đáp, người chỉ cười cười xoa bụng,
sau đó liền lấy cớ buồn nôn kéo phụ thân tới chăm sóc rồi nhân cơ hội
rời đi… Người đã mang thai tới tháng thứ chín, thân thể lại là thượng
tiên, cớ gì vẫn còn nôn nghén khổ sở như vậy!?
Hỏi các sư tỷ muội đồng môn, bọn họ đều nhất tề miêu tả lại đêm đó quả thật là đủ tám mươi mốt đạo lôi hỏa đánh xuống Thanh Sơn, thậm chí vài chục ngọn thiên lôi
cuối cùng uy lực còn khủng khiếp gấp mười lần lúc đầu. Trong lời kể tràn đầy ngưỡng mộ khiến nàng mỉm cười cay đắng.
Thực sự đã trải qua tám mốt đạo thiên lôi sao?
Đã trải qua được hơn ba mươi đạo thiên lôi trong khi hoàn toàn mất đi ý thức sao?
…
Thác nước dưới Thanh Sơn vẫn y nguyên như ngày nào, mê cung trong thủy động
cũng không hề sai lấy một lối ngoặt. Khác biệt duy nhất là giờ đây, Động Rết đã không còn là ổ yêu tinh duy nhất trong chốn này nữa.
Đám yêu tinh trú ngụ trong thủy động ngỡ rằng nơi này là cực kì bí mật, sau khi đào được qua loa một cái hốc coi như chỗ trú thân, liền hoàn toàn
buông lỏng cảnh giác, ngày ngày hưởng thụ tiên khí Thanh Sơn. Ai ngờ một ngày đẹp trời lại có một vị thượng tiên thực sự bước vào, làm cả lũ đều hoảng hồn nhảy dựng lên.
Song Linh không buồn để ý đến chúng,
ngay cả Xích kiếm cũng im lặng nằm im trong bao đeo bên hông. Nàng bình
thản bước đi hướng về Động Rết trước kia, mỗi bước chân đi qua đều khiến đám yêu tinh há mồm không khép lại được.
Động Rết vẫn là Động
Rết, tại nơi tận cùng tăm tối nhất của thủy động chiếm lấy một góc không lớn không nhỏ, đám yêu tinh kính sợ Rết tinh ngàn năm, cho dù nơi đó bỏ hoang cũng không dám xâm phạm nửa bước.
Tấm chăn gai theo thời
gian đã trở nên mục nát, đồ đạc phủ một lớp bụi dày, kho thuốc mốc meo
ẩm thấp, cho thấy rất lâu rồi hắn hoàn toàn không trở về đây…
Đi đâu rồi…
Nàng tìm kiếm một lần lại một lần, hoàn toàn không tìm ra được dấu hiệu gì hắn đã từng ở đây ít nhất là mười năm.
Bỏ đi rồi sao?
Nàng chỉ muốn tìm gặp hắn, muốn hỏi hắn một chút… Nếu hơn mười năm qua hắn
thực sự không trở về đây, vậy có lẽ nàng đi chuyến này uổng công rồi.
Quay đầu bước ra khỏi động, bất giác lại nhìn về phía cái giường kia…
Đêm đó nàng bày tỏ với hắn, đêm đó vứt bỏ tự tôn đánh cuộc một lần, đêm đó…
Đáy mắt tĩnh lặng dường như dao động, chủ nhân của đôi mắt ấy dường như lại chìm vào kí ức vốn đã chôn chặt từ rất lâu rất lâu…
“Phụ nữ khỏa thân ở trước mặt mà mắt không liếc lấy mộ cái, bị xuân dược
kích thích cũng có thể bình thản ném lò hương đi, được đủ loại nữ nhân
quyến rũ cũng không siêu lòng. Chỉ có hai loại người.”
Ngày đó vì muốn khảo nghiệm hắn, nén xuống cảm giác khó chịu vì ghen tỵ mà
gian khổ bày trò, lén tra sổ sách mật ở phòng trưởng môn Cao Linh mà bị
phạt quỳ đến tê dại đầu gối, cốt chỉ vì muốn tìm ra người trong lòng hắn trước kia là ai.
…
“Ta muốn gả cho thúc! Trở thành thê tử của thúc có được hay không?”
“Sao có thể?”
…
“Nhóc con, lại ương bướng cái gì đó?”
“Ta muốn đêm nay thúc ở cùng ta!”
“… Không được.”
“Tại sao!?”
“Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi, ngươi không nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
“Chỉ cần ta gả cho thúc là sẽ không mất thanh danh chứ gì!”
“Sao có thể? Ngươi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được.”
…
“Một là loại cực kì chung tình, trong mắt chỉ có duy nhất một người, ngoài người đó ra tất cả nữ nhân khác đều là rác rưởi.”
…
Hắn từ đầu đến cuối đều là người chung tình, chỉ có mình nàng trẻ con ương bướng muốn bám vào hắn.
“Loại thứ hai ấy à… Aiya... loại thứ hai chính là không có hứng thú với phụ nữ!”
…
“Bọn họ nói, thúc thích phụ thân ta… có phải hay không?”
Đáp án là sự im lặng của hắn.
Hắn im lặng thừa nhận rằng người hắn thích bao năm chính là phụ thân của nàng!
Đám yêu tinh xung quang nghe thấy tiếng động cực lớn bên kia đều kinh
hoảng, nháo nhào chạy trốn cho thật xa. Song Linh bên này định thần lại, Xích kiếm bị nàng siết trong tay phát ra đấu khí bừng bừng, mà giường
đá duy nhất đã bị nàng chẻ làm đôi.
Đám bụi trong động bị chưởng
lực đánh xuống làm xáo trộn, phiêu đãng trong khí tạo thành lớp màng
mỏng bay khắp nơi, bao phủ bóng dáng hồng phấn đứng trong góc tối, lưỡi
kiếm đỏ rực chạm xuống đất lại đầy nổi cô đơn.
Cho tới khi xao động trong đáy mắt tan đi, nàng dứt khoát quay đầu rời khỏi.
Cạch…
Mũi kiếm vô tình lướt qua đống chăn gối mục rách trong đống đổ nát của
giường đá, một khúc gỗ nhỏ bị hất tung ra, xoay tròn rồi dừng lại bên
mũi chân nàng.
Tượng gỗ hình người nhỏ chỉ bằng bàn tay, chất gỗ
rất tốt, mặc dù đẽo gọt vụng về, vẫn còn rất nhiều vết lồi lõm, nhưng
đại khái có thể nhìn ra hình dáng nho nhỏ, tóc dài ngang eo, trên đầu
chỉ cài duy nhất mộ đóa hồng mai…
Bên dưới tượng gỗ cài một dây
tết tua rua, mặc dù màu nhuộm đã phai theo thời gian, nhưng cách tết
vụng về này, hoa văn kì quái này… chính là dây tết đầu tiên nàng tặng
cho hắn, sau này bởi vì ghen với Tiểu Mị nên đã vứt đi, không ngờ hắn
lại nhặt về.
…
“Rết tinh sao? Chính là con đại yêu
sống trong núi của chúng ta từ hơn hai mươi năm trước đúng không? Mười
năm trước hắn đột nhiên biến mất, kể từ đó đám yêu tinh lắt nhắt liền
kéo về gây cho chúng ta không ít phiền phức đâu.” Vân Linh nói xong liền ngự kiếm bay đi, nghe nói dưới chân núi có yêu tinh nhiễu loạn thành
trấn.
...
“Đại yêu Rết tinh? Hắn cút rồi, rất lâu rồi
chúng ta không còn phải truy bắt hắn nữa. Hừ! Nếu thực sự gặp hắn, nhất
định ta sẽ lột da hắn! Mối thù hạ độc toàn phái không trả không được
mà!” Nhan Linh trưởng môn đập bàn giấy, nghiến răng nghiến lợi nghĩ về
nỗi nhục nhã ngày xưa, dung nhan tuyệt thế của nàng suýt chút bị hủy!
Đáng hận!
...
“Không rõ, …” Trúc Linh đang bận đánh đàn nhàn nhạt trả lời, âm cuối gảy lên lại cao hơn nửa nhịp.
...
“Từ ngày con nhập quan hắn cũng liền biến mất, nghe nói có xuất hiện một
lần ở Hỏa mạc để giao chiến với Bọ cạp tinh, sau đó thì không rõ tung
tích…” Hoa Linh thượng tiên vừa ăn nho vừa xoa bụng bầu.
“…”
...
Hỏa mạc, Bọ cạp tinh vừa mới hồi phục lại sau trận chiến với Rết tinh không lâu, đang lúc dưỡng thương lại có con mồi xinh đẹp tìm đến nạp mạng
khiến hắn vui mừng khôn xiết, sau đó thì kêu khổ không thôi.
“Thượng tiên tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù không nhận ra người, xin người đại ân đại lượng khai ân!”
“Nghe nói trước đây không lâu ngươi đã giao chiến với Rết tinh của Kim quốc?”
“… Phải ạ.”
“Sự việc thế nào?”
“Hừ! Tên khốn đó cùng với con đàn bà thối Nhện tinh thông dâm lập mưu hãm
hại tiểu nhân! Con tiện nhân kia không những mò tới chỗ tiểu nhân định
quyến rũ tiểu nhân, còn lập mưu ăn thịt tiểu nhân để chiếm đoạt đạo
hạnh. Sau đó Rết tinh tới cứu ả, lời qua tiếng lại, hắn cùng tiểu nhân
liền giao chiến một trận.”
“Sau đó… Hắn đi đâu?”
“Cái này
tiểu nhân không biết, tiểu nhân bị hắn đánh cho tơi tả, lúc tỉnh lại thì hắn đã đưa con tiện nhân kia đi rồi… Thượng tiên người tìm hắn có việc
gi… Thượng tiên… Thượng tiên?” Ngẩng đầu lên, người đã đi mất từ lúc
nào, hắn bỏ xuống bộ dạng khúm núm, nhổ toẹt một bãi nước bọt. “Hừ! Năm
nay chẳng lẽ là năm hạn của lão tử sao? Toàn là khách nhân quái dị ghé
thăm!”
…
Tượng gỗ nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay, Xích kiếm vững vàng dừng lại trên mặt biển xanh thẳm. Giữa mặt biển bao la,
một bóng dáng hồng phấn đứng lặng người mặc cho gió thổi y phục cùng tóc mây bay phần phật.
Muốn thả tâm tư kia vào trong biển, nhưng làm thế nào cũng không thể buông tay. Rõ ràng đã hiểu thấu hồng trần, đã
đoạn tuyệt được chữ “tình” kia, vậy mà chỉ cần nghe mọt chút tin tức về
hắn tâm can liền xao động.
Hắn… rốt cuộc đã đi đâu…
“Nhóc con, bảo trọng.”