“Không lẽ nào… lôi kiếp này không phải lôi kiếp phi thăng thành tiên… mà là phi thăng thượng tiên!!?”
Không chỉ mình Hi linh khiếp sợ, ngay cả Rết tinh cũng không tự kiềm chế được nữa, Hi Linh chưa kịp phản ứng, hắn đã nhảy lên trên nóc động Thanh
Linh. Lỗ hổng trên nóc động bị phù phép, suốt mười năm qua cho dù nhìn
vào vẫn chỉ là một mảng tối đen, hiện tại thiên kiếp diễn ra, cấm chế
được mở, từ trên cao có thể nhìn thấy bên trong…
“Chết tiệt!”
Đập vào mắt là hình bóng hắn nhớ mong bấy lâu nay đã gục ngã bên trong, cả
người nàng chật vật, y phục cháy sém rách nát vài nơi. Có lẽ nàng cũng
không ngờ được thiên kiếp không chỉ là bốn chín đạo thiên lôi, vì vậy
đạo thiên lôi thứ năm mươi đánh xuống bị nàng lãnh trọn.
“Rết
thúc! Đừng có manh đ… Tỷ tỷ!!!” Hi Linh sốt ruột nhảy lên muốn kéo hắn
lùi ra, nhưng nhìn thấy tình cảnh bên trong, cậu ta liền không kiềm chế
được hét lớn. “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!!!“
“Đừng gọi nữa, nhóc con chắc chắn đã kiệt sức sau đạo thiên lôi vừa rồi rồi. Chỉ sợ muốn nàng tỉnh dậy
bây giờ là không có khả năng.”
“Vậy thiên kiếp của tỷ tỷ…”
“…”
Trên đầu mây đen vẫn không ngừng vần vũ, từng ánh sáng xanh trắng lóe lên
lại vụt tắt, tiếng nổ đì đùng lẩn lút giữa những đụn mây đầy đe dọa, bất kì lúc nào cũng sẵn sàng đánh xuống những ngọn lôi hỏa khổng lồ.
Hắn cắn răng, nhóc con bất tỉnh rồi, chắc chắn không thể chịu thêm bất kì
đạo thiên lôi nào nữa. Nếu để mặc nàng bị lôi hỏa giày xéo, vậy kết cục…
… chính là nguyên thần tiêu tan, hồn phi phách tán!
Thiên tính của yêu tinh là sợ sấm sét.
Rết tinh hắn dù đã sống ngàn năm cũng sẽ không ngoại lệ. Mặc dù sẽ có ngày
hắn phải đối mặt với thiên kiếp, dù sẽ có ngày hắn sẽ phải chống lại
thiên lôi… nhưng hiện tại có phải quá sớm hay không…
Hắn tu hành ngàn năm, tích lũy đạo hành để một ngày có thể phi thăng…
“Rết thúc thúc… ta thật sự rất thích thúc!”
Nắm chặt lấy bàn tay không ngừng run rẩy, hắn kìm xuống tâm tình kích động. Phi thăng thì sao, thành thần tiên thì sao? Lại thêm một ngàn năm rồi
một ngàn năm nữa cô độc như trước kia, không có nàng, mười năm hắn còn
không chịu nổi!
Quay sang Hi Linh, hắn hỏi bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Tiểu tử, ngươi có biết lập kết giới không?”
“… Có biết một chút.”
“Pháp lực của ngươi…”
“Chắc chắn cao hơn tỷ tỷ lúc mười lăm tuổi!”
“Vậy giúp ta một việc được không?”
“… Được.”
…
Thanh Sơn chấn động, đệ tử phái Thanh Thanh toàn bộ đều kinh hãi.
Đã vài trăm năm rồi bọn họ không còn được chứng kiến tình cảnh người ta
lịch kiếp phi thăng nữa. Hôm nay thấy uy lực khủng khiếp của thiên lôi,
lại thấy được sức bền bỉ của tiểu bán tiên hơn hai mươi năm tuổi. Qua
được bảy bảy bốn chín đạo thiên lôi đã khiến họ nể phục vạn phần, vậy mà cảm khái còn chưa qua, thiên lôi lại dường như vẫn thấy chưa đủ, tiếp
tục giáng xuống hàng loạt những ngọn lôi hỏa khủng khiếp gấp mười lần
nữa.
Nhưng những đợt lôi hỏa này dường như có gì đó khác lạ, mỗi
một đợt đánh xuống đều như muốn xé nát cả Thanh Sơn, khiến cả ngọn núi
rung chuyển như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Là đạo thứ sáu mươi rồi! Không lẽ vẫn còn tiếp tục!?”
“Tiểu Song Linh không phải chỉ lịch kiếp phi thăng thành tiên sao? Tại sao lôi kiếp lại nhiều như vậy!?”
“Đạo thứ sáu sáu rồi! Chắc chắn sẽ còn kéo dài hơn!”
“Chẳng lẽ là chín chín tám mốt…”
“Đừng đùa! Đó là thiên kiếp phi thăng thượng tiên đó!”
“Nhưng nhìn xem… đạo thứ bảy hai rồi!!!”
“Thực sự là phi thăng thượng tiên sao!? Tiểu Song Linh tu hành còn chưa được trăm năm, làm sao có thể chống chọi nổi…”
“Không biết… Hay là chúng ta tới đó xem thử…”
“Ngươi đừng có điên! Không thấy lửa cháy đỏ cả cánh rừng phía tây sao? Tới đó không chừng lôi hỏa nướng chín cả ngươi!”
“…”
…
Tại Vô Thường cung, đại điện rộng lớn lại không thắp một ngọn đèn nào, vắng lặng như thể không có sự sống, Hoa Linh thượng tiên ngồi thẳng lưng
hướng về phía vùng trời đỏ rực bên dưới nhìn xuống. Ánh mắt bình thản
như thể nàng chỉ đang nhìn một sự việc hiển nhiên, không hề coi lửa cháy bên kia là cái gì to tát.
Một tay nhè nhẹ xoa bụng lớn đã nhô
vượt ngang mặt, tay còn lại nhón một quả nho tím nàng yêu thích nhất cho vào miệng, thật chua, nàng đành nhấp một ngụm trà súc miệng, sau đó đặt tách trà xuống.
Bàn tay thon dài nắm lấy tay nàng, giúp nàng cố
định lại tách trà suýt chút bị nàng đánh rơi, đồng thời vuốt ve từng
ngón tay mảnh mai đang run rẩy.
“Hai đứa nó sẽ không việc gì.”
Bảo Linh vỗ nhè nhẹ lên tay thê tử để trấn an, nhưng nếp nhăn nơi chân
mày của chàng chưa từng giãn ra, biểu cảm lạnh nhạt thường ngày có chút
khiên cưỡng.
“Hi Linh quá hấp tấp, lại muốn giúp Rết tinh…”
“Sẽ không việc gì.”
“Sao chàng biết chúng sẽ không việc gì?”
“Vì chúng là con của chúng ta.”
“Ta từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần những đồng môn, những sư tỷ,
sư muội, những đồ đệ, đồ tôn đạo hạnh cao cường vì lịch kiếp không
thành mà hồn phi phách tán…”
“… Ta biết.”
“Bảo Lang, những người đó đều thân cận với ta, đều có kỷ niệm với ta… nhưng khi ta nhìn
họ hồn phi phách tán lại chẳng có một chút kích động nào, tồn tại của
bọn họ giờ đây chỉ còn là ký ức mấy trăm năm qua của ta… Ta luôn cho
rằng đó là điều đương nhiên…”
“Ta biết… ”
“Bảo Lang, có phải ông trời đang trừng phạt ta vì không biết cảm thông không?”
“Không đâu.”
“Bảo Lang, chàng lẽ ra đã có thể lịch kiếp phi thăng từ lâu, nhưng chàng lại vì ta…”
“Là ta cảm thấy làm bán tiên cũng không có gì không tốt, ít nhất thì nàng sẽ không phải lo lắng.”
“Bảo Lang…”
“…”
“Nếu Rết tinh chết… Tiểu Song Linh có hận ta hay không?”
“… Sẽ không đâu.”
Nắm tay đan vào nhau, chặt càng thêm chặt…
…
Hi Linh cảm thấy đầu váng mắt hoa, sức lực toàn thân gần như bị rút cạn,
bất kì lúc nào cũng có thể bị mất đi ý thức, nhưng cậu vẫn kiên định
niệm chú, kiên định duy trì kết giới bao xung quanh động Thanh Linh, bảo vệ Thanh Sơn khỏi uy lực thiên lôi bạo phát.
Mà cảnh tượng bên trong kết giới…
Đó là hình ảnh Hi Linh vĩnh viễn không bao giờ quên.
Con Rết khổng lồ như thể không hề biết đau, toàn thân phát ra ngọn lửa đỏ
rực như cháy cả sinh mạng mình, cuộn mình bao kín lỗ hổng trên nóc động
không để lọt ra bất kì kẽ hở nào, lôi hỏa đánh xuống, đều bị lửa đỏ dung hòa rồi nuốt lấy..
Từng đợt từng đợt thiên lôi, phần lớn uy lực
đều do Rết tinh lãnh trọn, tàn lực tản ra bốn phía, va vào thành kết
giới của Hi Linh lại dội trở về, hoàn toàn không thể phát tán xa hơn.
Bên trong kết giới tựa tu la địa ngục, bên ngoài kết giới, ngọn cỏ phất
phơ bị đánh rạp bởi từng trận gió linh lực, nhưng thủy chung cũng không
bị ảnh hưởng gì lớn…
Hi Linh nuốt xuống bụm máu tanh ở cổ họng, so với người ở bên trong kia thương tổn của cậu nào có đáng kể gì…
Lửa đỏ suy yếu, dần dần cũng không thể duy trì khắp toàn thân, đành chỉ tập trung ở những phần cơ thể trọng yếu. Một lần lĩnh trọn thiên lôi là một lần những phần thân thể không được bảo vệ bị nướng thành than, tan vào
trong không khí đầy mùi cháy khét. Phần cơ thể cũ bị tách ra, lại ngay
lập tức mọc ra phần thân mới, lại bị sét đánh, lại tuần hoàn như thế…
Cho đến khi lớp vảy đỏ bên ngoài không thể phục hồi, hồi phục lại chỉ có phần thịt mềm bên trong…
Cho tới khi ngay cả lửa đỏ cũng không thể giữ được… toàn thân đều bị lôi hỏa nướng chín…
Nguyên hình khổng lồ không thể duy trì, chỉ còn lại một bóng cao lớn giang
rộng hết chân tay, xòe rộng hơn hai mươi cánh tay thành một tấm lá chắn
đón lấy cái nóng cực đại thiêu đốt. Tay không thể mọc thêm, vẫn không
gục ngã, vẫn loạng chạng đứng lên, tiếp tục giang những cánh tay còn lại đón lấy những ngọn lôi hỏa tiếp theo…
“Bảy mươi…”
“Bảy mươi hai…”
“Bảy mươi bả… không… bảy mươi tám…”
“Bảy mươi… tám…”
“Bảy chín…”
Từng lời thì thầm của hắn theo gió bay đi, bay đến tai Hi Linh khiến cậu run rẩy.
“Cố lên…” Không rõ từ khi nào, lấm lem trên mặt lại nhiễm thêm một tầng
nước mặt, cậu cắn răng, không để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến
niệm chú. Rết tinh nhận phần bảo hộ tỷ tỷ, việc của cậu là bảo hộ Thanh
Sơn!
Tỷ tỷ… Trước khi nhập quan tỷ đã dặn đệ đừng vướng vào
hồng trần, đừng vì chữ “tình” mà lao tâm khổ tứ, đừng bước vào sai lầm
của tỷ.
Tỷ tỷ… Cái tỷ gọi là "sai lầm" đó, liệu có phải là sai lầm hay không?
Tỷ tỷ… Rốt cuộc chữ “tình” đó là gì?
Người chắn trên cao rốt cuộc cũng không thể mọc lại hai cánh tay nữa, vững
vàng đứng thẳng trên hai chân, hứng lấy ngọn thiên lôi thứ tám mốt…
Tỷ tỷ…
Tỷ có thấy được không?