Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 22: Chương 22: Chương 9.2




“…Này…”



“Này!?...”



Cơ thể cùng nguyên thần đau đớn đến cực độ thúc giục hắn tỉnh lại từ cơn mê. Cả người tê dại, mùi tro cùng mùi thịt cháy xộc vào mũi khiến hắn buồn nôn.

“Khục khục…”

“Tỉnh?”

“… Ừ.”



Từ từ mở mắt, một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trước mặt hắn, cả người cậu ta lấm lem, ngồi bên cạnh dùng cán quạt bằng ngọc chọc chọc vào mặt hắn. Cậu ta có ngũ quan tinh tế, mắt phượng môi đỏ, mũi cao da trắng, mặc dù cả người chật vật bẩn thỉu, nhưng phục sức toàn là chất liệu thượng hạng, thoạt nhìn có đến bảy phần giống nhóc con khi giả nam trang, khiến cho hắn thất thần thật lâu mới nhận ra điểm khác biệt.

“… Ngươi là...?”

“Ta là Hi Linh, đệ đệ của Song Linh tỷ tỷ.”

“…”

À phải, lần cuối hắn thấy tên nhóc này cũng là mười năm trước, cậu ta xem ra cũng phải trưởng thành rồi, mà nhóc con, nhóc con…

“Thúc hẳn là vị Rết tinh kia trong lời phụ thân ta thường nói?”

“… Ừ.”

Tiếng nổ đinh tai bên cạnh khiến hắn hoàn toàn định thần, đồng thời nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra. Hắn lập tức vùng lên, quên đi cả đau đớn mà hướng đến cửa động bên kia lao tới.

“Này! Này này này!!! Thúc muốn đi đâu?”

“Bảo hộ tỷ tỷ ngươi.”

Hi Linh trợn mắt, cậu ta vội vàng kéo lấy tay áo rách te tua của hắn, ngăn hắn dừng lại, nhưng chất vải xấu cùng với đã bị thiên lôi nướng qua trở nên cháy sém, vừa chạm vào đã rách tươm, không còn cách nào khác, cậu ta đành lao đến ôm chân hắn.

“Thúc đừng có đi! Này! Nghe ta nói đã! Này! Thúc mà nhảy ra là sẽ hại cả tỷ tỷ đó!!”

“Có ý gì?”

“Thúc bình tĩnh đã! Thúc nhìn ta xem, vốn dĩ không có chật vật như vậy, nhưng bởi vì thúc đỡ một ngọn lôi kiếp kia nên mới thành ra thế này.”

“…”

Hắn nghĩ nghĩ, toàn thân đều ê ẩm đau rát, hóa ra là do vừa nãy bị lôi hỏa đánh trúng sao? Mặc dù khi đó là ngoài ý muốn... nhìn lại khung cảnh xung quanh, hắn bất giác rùng mình, cây cối toàn bộ đều cháy rụi, mặt đất bị cày xới nứt toác thành hững rãnh sâu, tro tàn cùng lửa đóm bay khắp nơi trong không khí, thực không khác nào cảnh địa ngục trần gian.

“Lôi kiếp vốn dĩ không có nặng như vậy.” Hi Linh chắc chắn hắn sẽ không lao đi, lúc bấy giờ mới phủi người đứng dậy. “Mẫu thân ta nói, muốn phi thăng thành tiên, người lịch kiếp phải tự mình vượt qua lôi kiếp…”

“Vậy nếu không thể vượt qua?”

“… Thì hồn phi phách tán…”

“Mẫu thân ngươi còn nhớ nữ nhi của mình tu luyện được bao nhiêu năm chứ?”

“… Ta biết. Nhưng mẫu thân làm gì đều có lý do của người, chúng ta cũng không thể làm trái được.”

“…”

Hắn nhớ tới vẻ ngơ ngác của vị thượng tiên nào đó, thậm chí tiên môn của mình gặp đại họa còn ngây ngô đi hỏi có chuyện gì. Lại nhớ những hành động nông nổi của nàng ta. Rồi lại nhớ tới quả đắng mà mình nhận phải sau đó…

Kẻ thâm sâu khó lường nhất chính là kẻ giấu mình hoàn hảo nhất trong lớp vỏ bọc ngây thơ.

Nhưng ít nhất cũng không nên dùng mạng của chính nhi nữ của mình ra đùa chứ!?

“Mẫu thân người chỉ nhàn tản uống trà nhìn trời, phụ thân luôn nghe lời mẫu thân nên cũng không muốn giúp. Mẫu thân còn đặc biệt căn dặn ta phải tới đây canh chừng, ngăn thúc lại trước khi thúc làm cái gì nóng nảy. Ta ở đây chờ cả ngày không thấy thúc, ai ngờ thúc vừa xuất hiện đã nhảy vào đỡ lôi kiếp kia… Sau đó ta liền thực sự hiểu lời của mẫu thân.”

“…”

“…”

“Ngươi nói, không được đỡ lôi kiếp, là ý gì?”

“Bởi vì lôi kiếp là khảo nghiệm xem người lịch kiếp đó có đủ tư cách trở thành tiên nhân hay không, sống chết đều do năng lực bản thân và thiên mệnh an bài. Nếu có kẻ muốn đỡ thay, vậy tức là muốn trái lại thiên đạo, sẽ bị trừng phạt, uy lực lôi kiếp giáng xuống… sẽ mạnh hơn gấp mười lần. Tới khi đó không chỉ người đỡ thay bị tổn thương, ngay cả người lịch kiếp cũng khó mà bảo toàn.”

“…”

“Lôi hỏa đánh xuống động Thanh Linh gần một ngày nhưng sinh vật xung quanh gần như không hề bị tổn hại gì. Vừa nãy thúc mới chỉ đỡ một ngọn, uy lực phát ra khiến cả ta ở gần đó cũng bị đánh bay.”

“Vậy chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tỷ tỷ ngươi bị lôi kiếp hành hạ?”

“… Thúc phải có lòng tin với tỷ tỷ chứ?”

“Hàm hồ! Nhóc con mới chỉ có hơn hai mươi năm đạo hạnh…”

“Thì sao? Có thể bình thưởng tỷ tỷ ở trước mặt thúc luôn tỏ ra vô tư ngốc nghếch, nhưng thúc đừng quên tỷ ấy là nhi nữ của mẫu thân ta, nữ nhi của Hoa Linh thượng tiên, là bán tiên mang tiên cốt từ khi sinh ra, ba tuổi thuộc làu tiên thư, bảy tuổi đã vượt qua những đệ tử tu hành hơn trăm năm khác, đứng đầu Đại hội đấu kiếm Thanh Thanh tổ chức mười năm một lần. Sao có thể dùng chuẩn mực của phàm nhân để đánh giá tỷ tỷ được?”

“…”

Ba tuổi, nàng vì không thể ngự kiếm mà ngày ngày vác Mặc kiếm lên vách núi tập luyện, đọc sách không hiểu liền bắt hắn phải giảng giải cho nàng nghe, tiên thuật không thông sẽ chạy tới bắt hắn thị phạm, luyện kiếm quá nặng lại đòi hắn bắt gà rừng cho nàng tẩm bổ, phụ thuộc vào hắn, ỷ lại vào hắn, trong trí nhớ của hắn luôn mặc định nàng là đứa nhóc cần người ta bảo vệ.

Nhưng hắn lại quên, sau khi trút bỏ Mặc kiếm cồng kềnh, nàng ngự Xích kiếm liền bay nhanh hơn, cao hơn bất kì ai. Kinh thư hắn giảng giải nàng nghe một lần liền ghi nhớ tất cả. Tiên thuật đơn giản nàng thi triển mãi không xong, nhưng pháp thuật cao cấp hơn chỉ cần nhìn một lần nàng đều có thể làm lại. Mà luyện kiếm, khi đó nàng còn tít mắt khoe với hắn chiếc cung linh bằng ngọc ngũ sắc là giải thưởng đại hội…

“Người không đủ năng lực, căn bản không thể gọi lên lôi kiếp. Tỷ ấy tu luyện hai mươi năm lại lịch kiếp trước cả những người tu hơn trăm năm, thúc không thấy đó chính là sự khác biệt sao? Hơn nữa…”

Ánh sáng cực đại cùng tiếng nổ lần nữa lóe lên, ngọn lôi hỏa khổng lồ từ trên cửu trùng thiên đánh thẳng xuống lỗ hổng của động Thanh Linh khiến mặt đất dưới chân rung chuyển, nhưng bên ngoài lại gần như không bị ảnh hưởng gì.

“… vừa rồi là đạo thiên lôi thứ bốn mươi bảy. Mây chưa hề tan đi, chừng nào người lịch kiếp còn sống thì lôi kiếp sẽ không dừng lại cho tới khi hoàn thành, tỷ tỷ vẫn còn đang chống cự lại lôi kiếp… vẫn còn sống. Tỷ ấy cố gắng như vậy, thúc cũng phải tin vào tỷ ấy chứ?”

Nắm tay thật chặt lại thả ra, cơn đau toàn thân không thấm tháp gì cơn đau trong tâm khảm.

Người ở bên trong kia là nhóc con của hắn. Người đó bởi vì chết tâm với hắn mà nguyện ý nhập quan, chấp nhận đối mặt với thiên lôi cũng không muốn đối diện với hắn.

Đạo thiên lôi thứ bốn tám đánh xuống như xé toang cả bầu trời.

Hắn ngỡ rằng mình đã cho nàng rất nhiều, vì nàng rất nhiều.

Luôn tưởng rằng mình rất hiểu nàng, lại dường như cái gì cũng không hiểu. Nhóc con của hắn hóa ra lại mạnh mẽ mà cũng dứt khoát hơn hắn. Phút do dự thất thần của hắn khiến nàng chết tâm, nàng liền dùng mười năm cho hắn thấy không có nàng hắn sống vô nghĩa như thế nào.

Đạo thiên lôi thứ bốn mươi chín cuối cùng kết thúc, trái tim treo trên cao của hắn theo đó cũng được buông lỏng.

“Thành công rồi!” Hi Linh hét lớn. “Tỷ tỷ cuối cùng cũng qua được bốn mươi chín đạo thiên lôi rồi!”

Thành công, nhóc con của hắn đã thành công phi thăng.

Cửa động Thanh Linh được phù phép sẽ chỉ mở ra khi người bên trong hoàn thành lịch kiếp, Rết tinh đè nỗi kích động suốt mười năm qua xuống, một mực cùng Hi Linh ngóng trông tảng đá lớn kia sẽ mở ra…

Hắn đã chờ ngày này suốt mười năm. Hắn đã tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn lần khi nàng bước ra từ trong kia hắn sẽ làm gì.

Nhưng hắn đợi rồi đợi, người hắn mong chờ mãi chẳng thấy tăm hơi.



“Tại sao lại im lặng như vậy? Tại sao chưa có mở ra?”

Hi Linh sốt ruột nắm chặt quạt ngọc, trên vầng trán tinh xảo nhiễm một tầng mồ hôi, cậu ta chạy tới bên tảng đá chắn ngoài cửa động ra sức sờ nắn, mong mỏi bề mặt trơn nhẵn kia sẽ xuất hiện vết vứt nào đó. Nhưng tảng đá vẫn y nguyên như suốt mười năm qua, không hề suy suyển hay nứt ra bất kì kẽ hở nào.

“Bảy bảy bốn chín đạo thiên lôi đã kết thúc, tại sao cửa động còn chưa có mở ra?”

Hi Linh kích động, Rết tinh lại bình tĩnh nhìn lên trời, đáy lòng trùng xuống.

Mây đen chưa tan…

Để trả lời cho nghi vấn của Hi Linh, đạo thiên lôi thứ năm mươi từ trên trời giáng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.