Vệt sáng đỏ từ hướng Hỏa mạc bay qua xé nát bầu trời đêm trên Thổ quốc, vài người bắt gặp còn ngỡ là tinh tú hạ phàm, âm thầm chắp tay cầu nguyện
vạn sự bình an.
Rết tinh hắn đang rất gấp gáp, gấp gáp đến độ
không thèm để ý thương tích trên người vẫn còn đang nhỏ máu ròng ròng mà bay, thậm chí còn không thèm che giấu hành tung, dùng tốc độ cực đại
bay trở về Thanh Sơn.
“Chàng ngốc thật hay giả vờ không biết?”
“Chẳng lẽ tiểu tiên tử chưa từng nói cho chàng? Chẳng lẽ chàng chưa từng ý thức được tiểu tiên tử rất thích chàng sao?”
“Chàng còn cười nhạo nàng lúc nàng nói muốn làm thê tử chàng.”
“Còn có… Nàng phát hiện ‘tiên tử’ mà chàng theo đuổi cả trăm năm trước hóa
ra là phụ thân nàng, chàng lại còn thừa nhận phụ thân nàng đẹp nhất
Thanh Sơn, còn có, hỏi chàng có thích phụ thân của nàng không chàng lại
im lặng, có ai mà chịu nổi đả kích này?”
“Uổng cho chàng tu hành ngàn năm, rốt cuộc não của chàng vẫn chỉ nhỏ cỡ con rết!”
Hắn bỏ mặc Tiểu Mị giữa Đại mạc, chỉ nháy mắt đã bay được nửa đường trở về.
Chết tiệt!
Nhóc con ngốc nghếch!
Ngốc nghếch hết thuốc chữa!
Hắn đâu có biết tâm tư của nàng lại biến đổi khôn lường như vậy? Đâu có
biết trong đầu nàng lại toàn những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy?
Ngay lúc này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ phải lập tức trở về.
Hắn sẽ phá nát cái động đó, sẽ lôi nhóc con ngốc nghếch hết thuốc chữa
bên trong ra trừng trị một trận!
Bầu trời đêm mùa xuân của
Thổ quốc vốn trong lành, nhưng càng về gần tới Thanh Sơn, bản năng của
hắn lại mách bảo có gì đó không ổn. Mây mù phía trước ngày càng dày,
nhưng trong không khí lại không có một chút hơi ẩm nào báo hiệu là trời
sắp mưa. Như thể…
Dự cảm xấu thôi thúc hắn gia tăng tốc độ, mắt không ngừng dán lên bầu trời ngày càng đen đặc phía trước.
Không phải lúc này!
Không phải lúc này!
Đất trời tối đen một mảng, ngay đến vầng trăng cũng bị mây đen che khuất,
trước mắt ngoài bóng đêm cũng chỉ có bóng đêm. Hắn bay đến gần Thanh Sơn lại càng thêm kinh hãi, dừng lại từ xa quan sát mây đen vần vũ, xoáy
thành một vòng lớn bao phủ khắp cả ngọn núi, ở trung tâm cuộn xoáy là lỗ hổng lớn thông tới chín tầng trời, mà bên trong đó lấp loáng ẩn hiện
sấm chớp, như thể bất kì lúc nào cũng sẽ có lôi điện phóng xuống.
Thiên địch của yêu tinh sấm sét, lôi kiếp đánh trúng có thể thanh tẩy yêu
khí, chống đỡ không được còn bị hồn phi phách tán. Bản thân Rết tinh hắn là tinh ngàn năm, nhưng khi nhìn thấy sấm sét lập tức sẽ không ngừng
run rẩy.
Là lôi kiếp! Lôi kiếp đánh xuống Thanh Sơn!
Hắn
nhìn quy mô của lôi kiếp này, chắc chắn kẻ lịch kiếp phải chịu không
dưới bảy bảy bốn chín đạo. Là thiên kiếp để phi thăng thành tiên nhân!
Thanh Sơn có nhiều bán tiên như vậy, rốt cuộc là lôi kiếp của kẻ nào?
Trong đầu vụt lên ý nghĩ không may, hắn liền mau chóng lắc đầu phủ nhận.
Không thể!
Nàng chỉ mới tu luyện hơn hai mươi năm, so với đám người đã tu luyện hơn
trăm năm đầy rẫy kia căn bản cơ hội ít hơn. Nhưng lôi kiếp lớn như vậy,
hắn trú tại Thanh Sơn gần ba mươi năm nay cũng chưa hề gặp qua.
Bay một vòng qua Thanh Sơn, trông thấy đám đệ tử bên dưới nhao nhác chỉ trỏ lên trời, ngay cả các trưởng lão cũng lụ khụ chống gậy đi ra, trên mặt
kẻ nào cũng mang một tầng lo lắng, hắn liền lấy làm khó hiểu. Thanh
Thanh trước nay vốn là tiên môn, đệ tử tiên đạo lịch kiếp phi thăng
không hề ít, bọn họ nhìn nhiều đã sớm quen, nhưng tình cảnh này là gì?
Điểm mặt một lượt, hầu hết những ứng viên có khả năng lịch kiếp nhất mà hắn
biết đều đang ngơ ngác nhìn lên trời, ngay cả Nhan Linh tân trưởng môn
cũng mang biểu cảm bứt rứt không yên, không hề có dấu hiệu gì của kẻ sẵn sàng lịch kiếp.
Hắn ngửi mùi khét trong không khí, đoán chừng
lôi kiếp kia không phải chỉ mới bắt đầu. Núi rừng xung quanh vẫn y
nguyên, chỉ là chim chóc sớm đã bay tán loạn, yêu tinh trong rừng cũng
chẳng còn con nào.
Thanh Sơn trước đây vốn là hai đỉnh núi song
song, sau khi Vô Linh thượng thần lịch kiếp, lôi hỏa đánh xuống làm sụp
một bên đỉnh núi, tạo thành dãy núi trải dài và một đỉnh núi sừng sững
như hiện nay. Vô Linh thượng thần đau lòng Thanh Sơn vì mình mà tổn hại, sau đó lập nên Động Thanh Linh thu hút lôi hỏa, cốt là để giảm xuống
thiệt hại mà lôi kiếp mang lại xuống thấp nhất.
Lôi kiếp... đánh xuống động Thanh Linh.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không muốn nghĩ nhiều nữa, hắn mặc kệ cơ
thể đầy thương tích, nhắm mắt lao như kẻ điên về hướng quen thuộc kia.
Lỗ thủng lớn trên nóc động hiện ra trong tầm mắt, lông tóc toàn thân hắn bỗng dựng lên một lượt.
Đất trời bỗng sáng trắng một mảng.
Chưa kịp phản ứng, cơn nóng rát tê dại cực đại từ sau lưng đã truyền tới.
Đồng tử co lại rồi giãn ra, ánh sáng chói lòa trong chớp mắt thiêu đốt
con ngươi hắn.
Sau đó, mùi da thịt cháy khét tràn đầy khoang mũi, ý thức cũng dần dần tê liệt.