Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 14: Chương 14: Chương 7.1






Thác nước trên Thanh Sơn vẫn ngày đêm đổ xuống ầm ầm, che giấu đằng sau nó là một lối vào bí mật chỉ vừa lớn bằng một người đi qua, lối vào này vốn dĩ chỉ có hai người biết, một tháng nay lại càng yên tĩnh đến lạ thường.

Đi vào sâu hơn hai trăm trượng, sau đó rẽ thêm vài chục khúc quanh, mỗi lần rẽ đều phải chọn lựa kĩ càng, thủy động bên trong mở ra rộng lớn như thể xuyên suốt cả ngọn núi, tại nơi lạnh lẽo tối tăm nhất, tưởng chừng như sẽ chẳng có sự sống nào ở đây lại có ánh sáng le lói.

Tầng sâu nhất của thủy động này chính là “nhà mới” gần hai mươi năm nay của Rết tinh – Động Rết. Mặc dù nơi này không rộng rãi tiện nghi như “nhà cũ” của hắn, nhưng được cái rất kín đáo, cũng chẳng lo sẽ có ai tới làm phiền được hắn. Bên trong động bài trí đơn giản, hắn cũng không định sẽ đón khách gì tới nhà, cho nên từ cửa động đi vào trực tiếp là phòng ngủ, một ngách nhỏ khác thông tới phòng chứa dược, là nơi hắn điều chế các loại độc dược và giải dược, ngoài ra không còn bất kì một ngách phụ, lối thoát khẩn cấp hay động chứa bí mật nào khác.

Rết tinh đại gia đại danh đỉnh đỉnh tu luyện ngàn năm, “hang ổ” của hắn thậm chí còn đơn sơ hơn cả một con yêu tinh vừa mới có linh tính!

Trước đây khi Song Linh tới tham quan chỗ hắn ở còn bĩu môi chê hắn quá mức lười biếng, ngay cả nơi ở của bản thân mà cũng qua loa. Nhưng nàng cũng thừa biết hắn đây là quá tự tin, thậm chí một lối thoát cho mình cũng không thèm làm, nếu thực sự có kẻ tới nhà hắn gây rối, hắn chắc chắc sẽ đứng ra giao chiến. Dù gì hắn cũng quen lẩn trốn mấy trăm năm, hắn hiểu rằng chỉ có kẻ yếu thế mới trốn tránh, hắn đây là đang chứng minh bản thân rất mạnh, không cần phải chạy trốn nữa.

Hiện tại Rết tinh đang ngồi trên giường đá của mình đẽo tượng gỗ, dựa vào ánh sáng dạ minh châu đặt trên vách đá phát ra, hắn nhẹ nhàng dùng móng tay đã được dũa nhọn của mình khắc trên thanh gỗ lim dài hơn hai thốn. Một tháng nay hắn vẫn khắc cái này, từ khi nhóc con không đến tìm hắn nữa, hắn phát hiện ra mình lại rảnh rỗi đến phát hoảng. Cả ngày chỉ loanh quanh trong núi, đến đêm nhập tọa tu luyện cũng không thể chuyên tâm. Hắn từng muốn xuống núi kiếm chút đồ ngọt, lại nghĩ lỡ trong lúc mình không có ở đây, nhóc con đến tìm sẽ không thấy, vậy là hắn dứt khoát kiếm một khúc gỗ tốt ngồi chơi. Từ một khúc gỗ xù xì được hắn vụng về đẽo gọt, bây giờ cũng đã có thể nhìn ra hình dạng. Tượng gỗ khắc hình người, khuôn mặt vẫn chưa được hoàn thiện hoàn toàn, nhưng dựa theo dáng vẻ thì đó là một tiểu cô nương.

Đêm nay hắn không lên đỉnh núi ngồi trên tán hồng mai như mọi khi, hắn biết đêm nay nhóc con không có ở trong phòng. Nàng cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi, nhưng nàng ra ngoài lại không phải để gặp hắn. Hắn đâu phải kẻ ngốc, hắn đã sớm biết nàng đang trốn tránh mình. Hàng đêm hắn chăm chú chờ đợi bóng dáng trốn sau khung cửa lén nhìn hắn kia sẽ không nhịn được bước ra, nhưng chờ tròn một tháng, cũng thất vọng hết một tháng. Hắn sợ rằng đêm nay khi nàng trở về phòng nhìn thấy hắn sẽ khiến nàng khó xử, cho nên dứt khoát nhốt mình trong động.

Còn vì lý do gì nàng tránh mặt hắn sao?

Hắn không biết.

Nhưng nếu nàng làm gì sẽ có lý do của nàng, hắn sẽ không cố tìm hiểu. Hắn tôn trọng quyết định của nàng, cho nên hắn chờ đến khi nàng muốn nói.

Đang trầm tư đẽo tượng, bỗng Rết tinh cảm nhận được có người đang tiến vào. Không cần đoán cũng biết là ai, có thể tìm được đường vào chỗ này chỉ có hắn và Song Linh. Chưa đầy một khắc, luồng tiên khí quen thuộc đã tiến gần tới cửa động, nhưng mà đêm khuya thế này nàng đến đây làm gì? Hơn nữa khí tức sao lại hỗn loạn như vậy!?

Hắn vội đứng dậy, giấu tượng gỗ xuống dưới gối, sau đó lập tức lao ra cửa động, vừa vặn đón được thân thể mềm nhũn của Song Linh.

“Ngươi uống rượu?”

“Rết thúc thúc…”

Song Linh được hắn đón lấy, hai cánh tay lớn như bồ tượng của hắn giữ cho nàng đứng thẳng, thân thể nàng lại không nghe lời chỉ trực đổ xuống, đôi mắt nhìn lên phủ một tầng sương mù mơ màng, từ cánh mũi nhỏ xinh đến hai mang tai trải dài một ráng hồng diễm lệ, đôi môi anh đào khẽ chu ra, giọng điệu nũng nịu gọi hắn như thể cây chùy lớn gõ lên đại não, khiến hắn tê liệt.

“Ngươi làm gì mà uống say tới mức như vậy?”

Hắn vừa bực vừa vô lực, nhóc con dạo gần đây đều không muốn nghe lời hắn nữa. Uống rượu say mèm còn đi trong đêm? Có biết thủy động này vốn là mê cung rất nguy hiểm hay không? Chỉ cần rẽ nhầm một lần liền không thể trở ra được nữa, làm sao nàng có thể làm càn đến mức này?

“Rết thúc thúc… hức…Rết thúc thúc… Ta thật khó chịu…” Song Linh không ngừng rên rỉ, thân thể thuận thế ngả luôn vào người hắn, vốn dĩ muốn dụi mặt lên ngực hắn, nhưng đứng thế nào cũng chỉ tới ngang thắt lưng, nàng dứt khoát vòng tay ôm ngang bụng hắn!

“Thật sự là càng lớn càng muốn làm càn.”

Rết tinh không hề để ý mấy động tác thừa của Song Linh, nhẹ nhàng vác nàng lên vai muốn đưa nàng ra ngoài.

“Thúc muốn đưa ta đi đâu?” Song Linh hoảng hốt.

“Đưa ngươi trở về phòng.”

“Đừng! Phụ thân nhất định sẽ biết ta uống rượu… Người sẽ trách phạt ta… Ta thật sự rất thảm… hức… rất thảm…” Song Linh chỉ cứng được một lúc liền xìu xuống, “… ta không muốn phụ mẫu biết mình uống rượu… cho nên mới trốn đến đây…”

“… Hừ!”

Hắn quay hướng ngược lại, đi ngang qua động Rết vào thẳng trên giường đá, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chăn vải gai.

“Thúc vẫn chẳng chịu thay chăn đệm gì cả.” Song Linh kéo cao chăn thô lên mũi ngửi, chất vải kém cọ lên mũi nàng ngưa ngứa, bởi vì hắn hầu như chẳng bao giờ dùng cái giường này, nên nàng có hít bao nhiêu lần cũng chỉ có mùi bụi…

“Ngủ đi.” Hắn tiện tay vò tóc nàng mấy cái, cảm giác trơn mượt như tơ lụa thượng hạng khiến hắn lưu luyến vò thêm vài cái nữa, sau đó mới định quay bước rời đi.

“Đừng đi!”

Bàn tay vừa rời đi đã bị níu lại, hắn quay đầu khó hiểu nhìn Song Linh bám chặt tay mình không buông, ánh mắt khẩn thiết nhìn lên, cả người nhổm dậy gần như ôm lấy cánh tay hắn.

“Thúc đừng đi có được không?”

“Nhóc con, lại ương bướng cái gì đó?”

“Ta muốn đêm nay thúc ở cùng ta!”

“… Không được.”

“Tại sao!?”

“Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi, ngươi không nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân à?”

“Chỉ cần ta gả cho thúc là sẽ không mất thanh danh chứ gì!?”

“Lại nữa, ta đã nói với ngươi rồi, làm sao có thể? Ngươi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được thế nào là thành thân...”

“Ta không cần! Ta cũng đã mười lăm tuổi rồi! Có thể gả được rồi!”

“Tùy tiện! Ngươi làm như vậy không sợ phụ thân ng…”

“Đừng có nhắc tới phụ thân!!!”

“…”

Cả Động Rết bỗng yên tĩnh đến kinh ngạc. Rết tinh trợn mắt, đồng tử như không còn tiêu cự, cả cơ thể cứng đờ tê dại như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Khi đôi môi non mềm rời khỏi môi mình, hắn vẫn còn thất thần thật lâu.

“Rết thúc thúc… ở lại cùng ta, có được không?”

Nhân lúc hắn vẫn còn chưa phản ứng kịp, trời đất đã đảo lộn một vòng, đến khi định thần lại, cả cơ thể đã ngã trên giường đá, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được từng cơn run rẩy của người đang ngồi trên thắt lưng hắn.

“Rết thúc thúc… ta thật sự rất thích thúc!” Hơi thở gấp gáp đứt quãng, gương mặt mê ly vốn hồng hồng vì say rượu nay bị kích thích đến đỏ ửng, nàng nắm chặt lấy vạt áo của hắn, cố gắng áp chế thân thể run rẩy dữ dội, nhưng làm thế nào cũng không thể kìm nén được. “Để ta gả cho thúc đi… Để ta làm nữ nhân của thúc!”

Nàng muốn điên rồi! Có thể vì rượu, cũng có thể vì bị hắn kích thích, nhưng nàng thật sự điên rồi! Từ trước tới nay nàng vẫn luôn e dè thăm dò hắn, đây là lần đầu tiên nàng phó mặc cho cảm xúc của mình.

Say?

Cứ cho là nàng say rượu làm càn đi!

Trút bỏ xuống xiêm y hồng phấn bên ngoài, trên người chỉ còn lại áo yếm và quần trong, dẹp bỏ hết mọi sự xấu hổ cùng e lệ, nàng cúi xuống gặm lấy môi hắn!

Động tác của nàng ngây ngô, trúc trắc thăm dò hắn. Người nào đó lại như con cá chết, từ lúc áo yếm của nàng lộ ra hắn vẫn trợn mắt lên, tầm mắt không hề rời khỏi bờ vai thon gầy trắng nõn trước mặt.

Song Linh trước tiên mút lấy môi hắn, cảm xúc ào đến khiến nàng rùng mình một cái, nàng cảm giác được hạ thân vừa mới giật lên, bụng dưới trướng đau. Hơi thở nóng ấm như có như không phả vào mặt, nàng vô thức rên lên một tiếng thở gấp, tham luyến làn da nóng hổi bên dưới lớp y phục kia, nàng liền vạch áo ngoài của hắn, da thịt cả hai như có như không cọ xát mang đến cơn khoái cảm khó nói thành lời. Rời khỏi môi hắn, nàng liền cúi xuống vùng ngực căng cứng màu đồng của hắn hôn xuống, lông ngực của hắn vờn quanh má làm cảm giác tê buồn khiến nàng thích thú.

“Nhóc con… đừng làm càn.” Giọng Rết tinh khàn đi, đồng tử bình thường đen thẳm bỗng lóe sắc xanh kì dị, nhưng bàn tay to lớn kia nắm lấy bả vai nàng lại không có chút sức nào.

“Thúc… cũng đừng làm càn.” Hàng mi dài rợp bóng che khuất một nửa ánh mắt mơ màng động tình, không rõ là say rượu hay say tình, nhưng nàng bây giờ hoàn toàn sẵn sàng muốn trở thành nữ nhân của hắn.

Trong đầu vừa hỗn loạn vừa quyết tâm, những lời thôi thúc của Tiểu Mị vờn quanh khiến nàng mê mang.

“Nam nhân ấy mà, cho dù có mở mồm quân tử đạo đức tới đâu, chỉ cần nắm được đũng quần hắn, đảm bảo bản chất đều lộ ra sạch sẽ.”

Cho nên, nàng học theo lời Tiểu Mị, cắn răng, tay ngọc hướng hạ bộ hắn sờ xuống! Miệng cũng không nhàn rỗi gặm lấy môi hắn!

Xúc cảm đột ngột tràn tới.

Nàng nghe được tiếng hắn run rẩy hút khí…

Nàng cảm nhận được thứ nóng bừng trong tay mình…

Đầu lưỡi tiến vào trong miệng hắn thăm dò…

Bỗng cơn đau nhói ập đến.

Khi nàng định thần lại, mùi máu đã lan tràn ra cả hang động.

Như thể một gáo nước lạnh đổ xuống, cuốn trôi mọi cơn say, cuốn sạch mọi xúc cảm.

Ngay thời khắc nàng ngỡ rằng hắn đã chấp nhận mình, hắn lại vội vã đẩy nàng ra.

Ôm lấy khuỷu tay đau nhói vẫn còn nhỏ máu, nàng loạng choạng dứng dậy khỏi nền đá lạnh lẽo. Trong lúc hốt hoảng không khống chế được lực đạo, hắn đã đẩy nàng ngã khỏi giường. Khuỷu tay đập xuống chảy máu, cơn đau cuối cùng cũng khiến nàng tỉnh lại.

“Xin lỗi.” Rết tinh vội vàng nhảy khỏi giường, y phục xốc xếch đi đến đỡ nàng.

“Thúc không sai… Là ta sai.”

“Lỗi của ta, ta không nên để ngươi làm càn như vậy.” Hắn ân cần phủ ngoại bào lên cho nàng, trong giọng nói không giấu được áy náy. “Ngươi chưa hiểu chuyện, không thể trách ngươi, có trách cũng là trách ta quá dung túng ngươi.”

“Thúc im đi!”

“…”

“Ta còn nhỏ! Ta chưa biết sự đời! Ta không hiểu chuyện! Ta làm càn! Ta tùy tiện! Đến khi nào thúc mới thôi không coi ta là trẻ con nữa!?”

“Ta..”

“Ta hỏi thúc! Bọn họ nói thúc thích phụ thân ta… có phải hay không!?”

“…”

Lại một lần nữa, im lặng kéo đến vây hãm không gian, không khí trở nên ngột ngạt đến đáng sợ. Tiếng thở hổn hển của nàng từ từ đứt quãng, cho đến khi chết lặng.

Nàng chờ hắn lên tiếng nói “Không”

Nàng chờ hắn sẽ phủ nhận.

Nhưng hắn im lặng.

Im lặng là thừa nhận sao? Im lặng nói cho nàng rằng người hắn thích bao lâu nay là phụ thân nàng, là người thân sinh ra nàng!

Bao nhiêu ôn nhu trước nay vỡ tan, bao nhiêu ngày tháng ngọt ngào rạn nứt.

Tốt với nàng, quan tâm nàng, dung túng nàng.

Tất cả chỉ vì muốn được gần người ấy…

Bởi vì khuôn mặt nàng giống người ấy đến bảy phần…



Ngày hôm sau.

Toàn phái Thanh Thanh bất ngờ trước tin nhi nữ của Hoa Linh thượng tiên – Song Linh cuối cùng cũng thông suốt, không muốn phí hoài thời gian vô bổ nữa. Nàng quyết định nhập quan trong Động Thanh Linh, sẵn sàng chuẩn bị để lịch kiếp phi thăng.

Song Linh vuốt tan hai bọng mắt đỏ hoe, đêm hôm qua nàng đã khóc cả đêm, đã nghĩ cả đêm. Nói nàng đoạn tuyệt duyên trần cũng được, nói nàng hèn nhát trốn tránh cũng được. Ngay cả chút tự tôn cuối cùng nàng cũng đã tự tay đập nát trước mặt hắn rồi.

Trước khi bước vào động Thanh Linh, nàng xoa đầu dặn dò Hi Linh đã khóc đến ướt nhẹp cả mặt, khuyên hắn đừng như mình, chỉ cần chuyên tâm tu hành, sẽ không cần phải vào động Thanh Linh cắt đứt hồng trần. Sau đó quỳ xuống hành đại lễ với phụ mẫu.

Khóe mắt dừng lại ở một góc áo lam đằng xa, nàng nhắm mắt, hơi do dự, cuối cùng cũng quyết tâm, khi mở ra là ánh mắt cương quyết, bước thẳng vào trong sơn động đen ngòm.

Tảng đá lớn chắn ngoài động từ từ được Hoa Linh thượng tiên phẩy tay hạ xuống.

Cắt đứt hồng trần.

Coi như tình kiếp đã vượt qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.