Rết tinh ngẩn ngơ quan sát quá trình nhóc con nhập quan, hắn lặng lẽ đứng
từ một nơi cách rất xa chỗ đệ tử phái Thanh Thanh tụ tập, không một ai
có thể thấy hắn. Trong một thoáng, hắn tưởng rằng nhóc con đã phát hiện
ra mình, nhưng nàng lại dứt khoát quay đi, thẳng lưng bước vào cửa động
sâu hun hút.
Hắn biết nơi đó gọi là động Thanh Linh, địa hình bên trong tựa như một chiếc chuông úp xuống, ở bên trên nóc động có duy
nhất một cái lỗ lớn, một khi đã bước vào, cửa động khép lại, thì chỉ đến khi lịch kiếp phi thăng, lôi kiếp hoàn toàn chấm dứt mới có thể bước
ra.
Đây vốn là địa điểm Thượng thần Vô Linh tạo ra để bản thân
khi ứng kiếp sẽ không ảnh hưởng tới Thanh Sơn, về sau động Thanh Linh vô hình chung trở thành nơi dành cho đệ tử Thanh Thanh tu dưỡng chuẩn bị
lịch kiếp. Người ở trong động sẽ bày trận sẵn sàng dưới lỗ lớn, thiên
lôi thông qua lỗ kia đánh xuống, đối với tiên nhân là bảy bảy bốn chín
đạo, lên thượng tiên sẽ là chín chín tám mốt, trải qua đủ kiếp, tự nhiên sẽ được thăng cấp bậc cao hơn.
Từ trước đến nay, phái Thanh
Thanh qua hơn hai ngàn năm trải dài lịch sử, có thể toàn vẹn rời khỏi
động Thanh Linh sau chín chín tám mốt đạo thiên lôi cũng chỉ có hai
người. Một là trưởng môn nhân đầu tiên, cũng là người sáng lập ra phái
Thanh Thanh – Vô Linh thượng thần, người thứ hai chính là trưởng môn
nhân đời thứ hai mươi sáu, Hoa Linh thượng tiên.
Tảng đá lớn hơn mười người ôm từ từ hạ xuống, che kín toàn bộ cửa động, khóa lại luôn cả tâm tư hỗn độn của hắn.
Sáng sớm hôm nay hắn nghe loáng thoáng những tiểu đồng giặt quần áo bên suối nói chuyện mới biết được tin này.
Song Linh muốn nhập quan?
E rằng đó chỉ là cái cớ.
Nhập quan tu luyện tức là muốn cắt đứt với hoàn toàn bên ngoài, một lòng
muốn phi thăng, không còn bất kì lưu luyến gì với hồng trần nữa.
Lý do gì lại khiến một tiểu cô nương ngày ngày vui vẻ hoạt bát như nàng muốn từ bỏ hồng trần, một lòng muốn trở thành tiên nhân?
Từ trước đến nay đệ tử nguyện ý nhập quan trong động Thanh Linh rất hiếm,
phần lớn đều là các bán tiên đủ tự tin lịch kiếp thành tiên nhân lại
càng hiếm hơn, cho dù đạo hạnh đã trên trăm năm cũng chưa chắc chống đỡ
nổi bốn chín đạo thiên lôi, nếu không mười hai vị đồ đệ thiên tư hơn
người của Hoa Linh thượng tiên làm sao lại vong mạng.
Song Linh
thì hơi khác một chút, vừa sinh ra đã mang tiên cốt, nhưng nàng cũng mới chỉ mười lăm tuổi, thời gian tu hành quá ít, cho dù có tu luyện thêm
mười năm thì muốn chống chọi qua bốn chín đạo thiên lôi vẫn là không
thể.
Như vậy khác nào tự sát?
Hồ nháo!
Một mình
nàng không hiểu chuyện nháo loạn đã đành, hà cớ gì vị Hoa Linh thượng
tiên kia cũng lại hùa theo nàng? Còn cả đám Thanh Thanh kia nữa, chẳng
lẽ hơn hai ngàn cặp mắt lại không nhìn ra!?
Hắn hoang mang suy
nghĩ, cuối cùng vẫn không thể hiểu mình đã làm ra chuyện gì khiến nàng
thất vọng tới mức này. Có lẽ bắt đầu từ một tháng trước nàng tránh gặp
mặt hắn, hoặc có thể là lâu hơn.
Điều gì xảy ra khiến Song Linh đột nhiên thay đổi, hắn hoàn toàn không biết.
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, hắn sờ lên ngực mình, đằng sau lớp lông ngực
đen rậm nổi lên một đốm đỏ rát, nơi này là do Song Linh…
Khi đó…
lúc môi nàng chạm vào hắn, trong thân thể hắn bỗng xuất hiện một luồng
điện chạy dọc toàn thân. Đó là cảm giác từ trước đến nay hắn chưa từng
gặp qua, cho nên hắn chỉ có thể ngây ngốc mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nhóc con mà hắn nhìn từ lúc quấn tã đến giờ, tại thời điểm hắn không phát
hiện ra, đã trổ mã trở thành tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.
Chỉ
cần nhớ tới hình ảnh nàng thoát y phục, không hiểu sao hạ thân lập tức
rục rịch… Hắn tự phỉ nhổ bản thân nhiều lần, nhưng bờ vai nhỏ gầy trơn
bóng như sứ kia vẫn luôn thấp thoáng xuất hiện mỗi lần hắn nhắm lại, cái yếm màu hoa đào chắn trước ngực nàng, dây yếm bị bung ra lỏng lẻo, khẽ
trễ xuống để lộ một vùng trắng hơi nhô lên, bên trên còn có điểm nhũ hoa đẹp hơn cả hồng mai… Bàn tay bạch ngọc đưa xuống chạm vào nơi đó…
Hắn lập tức rùng mình, toàn thân lại trở về lạnh buốt.
Nhớ lại lúc đó hắn vẫn còn toát mồ hôi hột, nếu không phải nàng chạm vào
khiến đầu óc hắn trống rỗng một giây, nàng cũng sẽ không phải gặp nguy
hiểm như vậy.
Đầu lưỡi vô thức lia qua răng nanh sắc nhọn, khoang miệng vẫn còn nhớ như in cảm giác trơn mềm ướt át kia…
Nếu chỉ chậm một tích tắc… nếu đầu lưỡi mềm mại của nàng chạm vào nanh độc của hắn…
Hắn trước sau vẫn chưa từng quên bản thân là độc vật. Ngay cả tiên nhân đạo hạnh cao thâm trong phái Thanh Thanh trúng một lượng nhỏ độc của hắn
cũng chỉ có nước nằm chờ chết, nói gì tới nhóc con nếu trực tiếp trúng
phải? Hắn thầm trách bản thân phản ứng hơi thái quá, khiến nàng ngã từ
trên giường xuống, thậm chí còn khiến nàng bị thương.
Nhưng mà có điểm kì lạ hắn vẫn không hiểu. Hắn một lòng lo lắng cho nàng, cớ gì nàng lại nói hắn có thích phụ thân nàng không?
Aiz…
Cái này chính là quá khứ nhục nhã hắn muốn lãng quên nhất trong cuộc đời
ngàn năm tu hành, vậy mà nhóc con lại muốn moi ra! Không ngoại trừ khả
năng ai đó biết chuyện đã nói cho nàng, dù sao hắn cũng không quản được
mồm thiên hạ.
Nhưng mà hỏi hắn có thích phụ thân nàng không?
Hắn sẽ nói đã từng thích.
Con mẹ nó! Nghĩ tới đó hắn chỉ muốn chửi thề!