Edit+beta: LQNN203
Tô Dao nhanh chóng chạy vào trong con hẻm, nhìn thấy một bóng người đứng sâu trong hẻm, liền hét lên: “Đứng lại!”
Bóng người bỏ chạy khi nghe thấy âm thanh, đi sâu vào con hẻm hơn, ngay sau đó biến mất.
Tô Dao chạy đến cuối hẻm, nhìn hai con ngõ trước mặt, cô không biết đối phương chạy vào đường nào.
Tô Dao lùi lại vài bước, lấy đà chạy về phía trước, dẫm lên mấy viên gạch ven tường, hai ba bước leo lên tường, từ trên cao nhìn xuống.
Bóng người chạy về bên trái, cô nhanh chóng từ trong tung ngang ngõ dọc tìm ra con đường chặn đối phương.
Tô Dao nhảy xuống tường, đi về phía bên trái, chui vào con hẻm sâu hơn, đi đường tắt để chặn đường bóng người kia, đợi đối phương ở bên đường.
Đối phương không biết phía trước có người, vẫn luôn quay đầu nhìn về phía sau, Tô Dao từ trong hẻm đi ra, đạp vào bụng người đó: “Chạy đi đâu?”
Cô một chút cũng không mềm lòng, đem hết lửa giận cả tháng nay mà đạp: “Có năng lực theo dõi em nhìn lén em mà không dám tới gặp em. Em thấy anh không ăn đòn là không được, đồ hèn nhát.”
Tô Dao bước tới, định giẫm lên lưng người nọ trên mặt đất thì nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông sau khi bị đá, cảm thấy có điều gì đó không ổn, người đàn ông này dường như không phải là Trần Ngân Hà.
Cô xấu hổ rụt chân lại, ngồi xổm xuống nhìn, thật sự không phải Trần Ngân Hà.
Tô Dao vội vàng đỡ người đàn ông dậy: “Thực xin lỗi người anh em, tôi nhận lầm người. Anh không sao chứ?”
Người trên mặt đất đứng lên, ôm bụng, nhe răng trợn mắt đau đớn: “Cô đá gãy xương sườn của tôi rồi, ít nhất hai cái đấy.”
Tô Dao: “Nếu không tôi đưa anh đến bệnh viện khám, tôi sẽ lo tiền thuốc men điều trị cho anh.” Sau này cô bảo Trần Ngân Hà trả, dù sao thì cú đá của cô là do anh gây ra.
“Không được, tôi đang vội, tôi không có thời gian đến bệnh viện, nếu không cô đưa tôi một ít tiền đi, tôi sẽ tự đến bệnh viện sau,“ người đàn ông xoa bụng đau đớn, “Tôi cũng không làm khó cô, cô đưa tôi một vạn là được, Alipay hay WeChat đều được.”
Tô Dao đã hiểu ra, cô bị lừa.
Người này cũng thật không có mắt, lừa người lừa trúng cảnh sát.
Người đàn ông đang định nói tiếp, nhưng một vài tấm ảnh đột nhiên từ trong túi áo rơi ra, Tô Dao cầm lên nhìn, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi anh chạy cái gì?”
Vẻ mặt đối phương lo lắng, vươn tay muốn lấy tấm ảnh trên tay Tô Dao, Tô Dao giơ tay lên, anh ta chỉ nắm trúng không khí, xoa cổ, ngập ngừng trả lời: “Cái gì mà tôi chạy cái gì, không phải cô đuổi theo tôi trước tôi mới chạy sao!”
Tô Dao câu môi dưới: “Trong lòng anh không có quỷ, anh cần chạy sao?”
Những bức ảnh này là của cùng một người, một nhân viên phục vụ tại một quán ăn. Khung cảnh trong mỗi bức ảnh là khác nhau, bức ảnh được rửa ra, cho thấy đây không phải là lần đầu tiên tên này chụp lén nữ phục vụ.
Tô Dao lấy ra thẻ cảnh sát quơ quơ trước mặt người đàn ông, nắm cổ áo của anh ta: “Đi thôi, cùng tôi đến đồn cảnh sát.”
Bụng của người đàn ông đột nhiên không đau nữa, anh ta vội vàng xin tha: “Chị cảnh sát, tôi sai rồi, tôi không nên lừa gạt tiền, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát.”
“Đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Tô Dao lôi kéo cổ áo người đàn ông đi ra ngoài, gọi điện thoại đến đồn cảnh sát yêu cầu cảnh sát tuần tra gần đó đến tiếp ứng.
Người đàn ông kêu gào bị Tô Dao lôi đi, trong lúc đó còn bị rơi một chiếc giày.
Tô Dao đưa anh ta đến đối chứng với nữ nhân viên phục vụ ở quán ăn khuya, biết được rằng hai người là người yêu cũ, họ đã chia tay một năm, cô gái không muốn nhìn thấy người đàn ông, người đàn ông vẫn luôn dây dưa với cô gái, theo dõi cô gái khắp nơi.
Anh ta còn nói nếu cô gái không quay lại với mình, anh ta sẽ giết cô, không chỉ giết cô mà còn giết cả gia đình cô.
Tô Dao tìm thấy một con dao gọt hoa quả từ trên người người đàn ông, có vẻ như anh ta đã lên kế hoạch làm điều đó vào tối nay, trời xui đất khiến gặp phải cô, lúc này mới ngăn chặn một thảm kịch xảy ra.
Khi nữ nhân viên phục vụ nhìn thấy con dao gọt hoa quả, khuôn mặt cô ấy tái đi vì sợ hãi, cô ấy khóc và cảm ơn Tô Dao, nói rằng cô đã cứu sống cô ấy và tính mạng của cả gia đình cô ấy.
Ngay sau đó, cảnh sát tuần tra của đồn cảnh sát đã đến đưa người đàn ông về đồn để điều tra, nữ nhân viên cũng đi theo để cho lời khai.
Xe cảnh sát đậu trước cửa quán ăn, xung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt, đám đông vỗ tay tán thưởng Tô Dao.
Tô Dao xua tay: “Vì nhân dân phục vụ, mọi người giải tán đi, đừng chặn đường.”
Tô Dao quay lại quán ăn ngồi xuống, thịt nướng trên bàn đã nguội, ông chủ giúp bọn họ nướng cái mới, sống chết muốn miễn phí cho Tô Dao.
Cách đó không xa, Trần Ngân Hà dập tàn thuốc, nhìn bóng lưng Tô Dao, híp mắt, đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới.
Một tháng không gặp, cô vẫn nóng nảy như vậy.
Trần Ngân Hà từ Nam An đến, vừa xuống máy bay không lâu.
Tô Dao uống hết nửa ly bia, như có cảm giác mà quay đầu lại, nhưng cô chỉ thấy dòng người hối hả.
Loa của quán ăn vẫn đang phát bài hát của Tiết Vân Phi, lần này là một bản tình ca nhẹ nhàng. Tô Dao tự giễu cười, cho rằng cô thật đa nghi, còn tưởng rằng anh sẽ xuất hiện sau lưng cô.
Sau khi tách khỏi Ngô Thanh Đào, Tô Dao mang tai nghe nghe nhạc và về nhà.
Trước khi đi, Trần Ngân Hà có để lại cho cô một chùm chìa khóa, đó là một ngôi nhà trong tòa nhà đối diện với nhà anh, cùng tầng, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phòng ngủ của người bên kia.
Tô Dao mở cửa bước vào, cô bước tới cửa sổ nhìn vào phòng của Trần Ngân Hà, bên trong tối om, đèn không bật, khả năng cao là không có ai ở đó.
Đèn trong phòng khách nhà anh bật sáng, tám phần Hứa Gia Hải đang ở nhà.
Tô Dao đi tắm rồi nằm trên giường, nhắm mắt ngủ nghe Tiết Vân Phi hát. Giọng của Tiết Vân Phi quá giống với Trần Ngân Hà, như thể Trần Ngân Hà đang ở bên cạnh cô.
Tô Dao hiếm khi có một giấc ngủ ngon.
Kể từ lần cuối cùng cô nói chuyện với Khương cục tại mộ của bố mẹ Trần Ngân Hà, cô đã gặp ác mộng mỗi đêm khi biết về những trải nghiệm và cảm xúc trong quá khứ của anh.
Cô mơ thấy Hạ Nhược Đàn bị bắn vào đầu và ngã xuống trước mặt Trần Ngân Hà non nớt, đôi mắt anh tan vỡ, linh hồn của anh bị lấy đi, cơ thể nhỏ bé của anh biến thành một con quái vật có thể ăn thịt người.
Tô Dao rời giường bắt đầu làm bữa sáng cho bản thân, chuẩn bị chiên món trứng ốp la hình trái tim như Trần Ngân Hà đã làm, thật không may, kỹ năng nấu nướng của cô quá kém nên những quả trứng rán đều bị nhão.
Cuối cùng cô lấy ra ba cái bánh bao cấp tốc đông lạnh từ tủ lạnh rồi hấp chúng, lại hâm nóng một ly sữa bò, làm thành bữa sáng của riêng cô.
Trong nhà chỉ có một mình cô, trống trải, cô bèn bật loa và phát bài hát của Tiết Vân Phi, giống như Trần Ngân Hà đang ăn sáng với cô vậy.
Từ hôm nay, Tô Dao từ chưa từng theo đuổi thần tượng bắt đầu theo đuổi thần tượng, cô bắt đầu chú ý đến tin tức của Tiết Vân Phi, xem clip của anh ta ở nhà ga B, còn mua mấy tấm poster về nhà dán.
Cô biết Tiết Vân Phi không phải Trần Ngân Hà, ủng hộ anh ta, mua vé cho các album và buổi hòa nhạc của anh ta với hy vọng anh ta có thể làm ra những bài hát hay.
Cô rất lý trí trong việc theo đuổi các ngôi sao, sẽ không suốt ngày gọi Tiết Vân Phi là chồng như những cô gái khác, sinh khỉ con cho anh ta. Cô chỉ thích giọng hát của anh ta, chỉ vậy mà thôi.
Sau khi công việc buổi sáng hoàn thành, Tô Dao quay đầu nhìn Ngô Thanh Đào: “Đào, bạn học theo đuổi thần tượng lần trước mà em nói bây giờ thế nào rồi? Trở nên lý trí hơn chưa?”
Ngô Thanh Đào bất lực thở dài: “Không những không lý trí mà càng ngày càng trở nên điên cuồng. Hôm qua em nghe thấy một người bạn học khác của em nói rằng cô ấy đã ăn cắp giấy phép bất động sản của bà nội và định bán nhà, cũng may trên giấy phép bất động sản không có tên của cô ấy nên cô ấy không thể bán được.”
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Ngô Thanh Đào đổ chuông, bảo vệ gọi đến, nói rằng một cô gái họ Vương đang tìm cô ấy, tên là Vương San.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thanh Đào đi tới bên cửa sổ liếc nhìn về phía cổng, quay sang Tô Dao nói: “Vương San tới tìm em, không biết cô ấy có phải muốn hỏi em mượn tiền nữa hay không, để em đi xem thử.”
Người đã đến cô ấy không thể vờ như không nhìn thấy, lỡ như có chuyện khác xảy ra.
Tô Dao đứng dậy: “Chị đi với em.”
Tô Dao đi theo Ngô Thanh Đào đi ra cổng Cục Cảnh sát, từ xa nhìn thấy một cô gái mặc váy đen.
Cô gái cao gầy, tóc dài ngang lưng buộc đuôi ngựa thấp nhẹ nhàng, gương mặt trang điểm nhẹ, khóe mắt hơi rủ xuống, ánh mắt mơ màng, khí chất u buồn.
Cô gái đi tới đi lui ở cổng Cục Cảnh sát, cúi đầu, vẻ mặt có chút buồn bã.
Sau khi ra khỏi tòa nhà của Cục, Ngô Thanh Đào quay đầu lại nói với Tô Dao: “Cô ấy gầy đến mức sắp không nhận ra rồi. Trước đây khi có da có thịt cô ấy xinh đẹp hơn nhiều so với bây giờ, đáng tiếc gặp một tên cặn bã, con mất. Bây giờ lại theo đuổi thần tượng theo đuổi đến điên cuồng, cuộc sống đã bị hủy hoại.”
“Trước kia cô ấy là người rất tốt, tốt bụng lại đơn thuần nên mới bị tra nam lừa gạt,“ Ngô Thanh Đào thở dài, “Em sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy một lần nữa.”
Ngô Thanh Đào gọi: “Vương San.”
Vương San ngước mắt, cười cười: “Ngô Thanh Đào.”
“Ăn trưa chưa?” Ngô Thanh Đào bước tới, “Quán mì đó ngon lắm, để mình mời cậu ăn. Đúng rồi, đây là đồng nghiệp của mình.”
Tô Dao cầm điện thoại di động trong tay, trên ốp lưng điện thoại là album nhạc của Tiết Vân Phi.
Thấy vậy, Vương San cười với Tô Dao: “Chị cũng là fan của Tiết Vân Phi?”
Tô Dao: “Đúng vậy.”
“Chị Tô, hôm qua chị mời em ăn thịt nướng, hôm nay em sẽ đãi chị món mì,“ Ngô Thanh Đào nói với Tô Dao, “Chị đừng đến nhà ăn. Hôm nay là thịt lợn om dầu, quá dầu đi.”
Tô Dao hiểu ý của Ngô Thanh Đào, cô ấy muốn cô cho Vương San thấy biểu tình tích cực trong việc theo đuổi thần tượng: “Có quầy rầy tụi em ôn chuyện không?”
Vương San nhìn ốp điện thoại trong tay Tô Dao: “Không đâu, đi cùng đi ạ.”
Cả ba lên lầu hai của một quán mì tương đối yên tĩnh, gọi ba tô mì và ba món ăn nhẹ.
Vương San nhìn sườn và mì trứng trước mặt: “Thơm thật, lâu rồi mình chưa món ăn mì ngon như vậy.” Để tiết kiệm tiền theo đuổi thần tượng, cô ấy thường chỉ ăn mì tương hoặc cháo. Một ngày tiền cơm sẽ không vượt quá năm tệ.
Ngô Thanh Đào rất đúng lúc nói: “Cậu đừng chi nhiều tiền như vậy theo đuổi thần tượng, đối xử tốt với chính mình hơn. Ví dụ như đồng nghiệp của mình này, lãnh đạo của mình, chị ấy rất lý trí.”
Tô Dao ăn một miếng thịt: “Đúng vậy, chị chỉ duy trì trong phương diện âm nhạc.”
Vương San cười khổ: “Mọi người không hiểu anh ấy có ý nghĩa như thế nào với mình đâu.”
“Lúc đó bạn trai mình bỏ trốn, mình chỉ còn con trai. Con trai duy nhất lại mất vào ngày thứ một trăm. Mọi người chưa bao giờ làm mẹ, không biết tuyệt vọng như thế nào đâu. Chính âm nhạc của Tiết Vân Phi đã cứu vớt mình. Từ trong bài hát của anh ấy mà mình có được sức mạnh và cuộc sống mới, nếu không mình đã đi với con trai mình rồi.”
Bàn bên cạnh có hai mẹ con đang ăn, cậu bé khoảng hai tuổi, trên cổ đeo một chiếc yếm vịt màu vàng rất dễ thương, răng cũng chưa mọc hết, ăn hai miếng rồi bập bẹ, miệng ê a nói mọi người không hiểu.
Vương San thỉnh thoảng nhìn cậu bé, ánh mắt dịu dàng và hoài niệm, mang một nỗi buồn khôn nguôi.
Ngô Thanh Đào chưa từng làm mẹ, chưa từng tự mình trải qua những gì Vương San từng trải, không biết an ủi cô ấy như thế nào đành phải gắp đồ ăn cho cô ấy, bảo cô ấy ăn nhiều một chút.
Vương San cười: “Ngô Thanh Đào, hôm nay mình không tới hỏi mượn tiền, mình đến đặc biệt cảm ơn hai trăm tệ mà lần trước cậu cho mình mượn.”
Ngô Thanh Đào nói nhỏ: “Chỉ là hai trăm, không có việc gì phải cảm ơn.”
Cô ấy đã cho Vương San vay tổng cộng hơn năm nghìn rồi.
Vương San: “Mình đã dùng hai trăm để mua một bức ảnh riêng tư ở nhà của Tiết Vân Phi từ một fan hâm mộ lớn.”
Ngô Thanh Đào trong lòng thở dài, nghĩ thầm, Vương San một khi có tiền là sẽ đắp hết vào Tiết Vân Phi, một tấm ảnh rách bán đi bán lại nhiều lần cũng có thể bán được hai trăm tệ, quả thật là đắt.
Ngô Thanh Đào rất tò mò: “Là ảnh gì, có thể cho mình xem được không?”
Vương San vén vài sợi tóc lòa xòa sau tai cô ấy, lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Ngô Thanh Đào.
Tô Dao nhìn theo, đó không phải là một bức ảnh riêng tư, mà là một bức ảnh ở nhà rất bình thường.
Trong ảnh Tiết Vân Phi mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, ngồi trước chiếc đàn piano sáng tác nhạc. Xem bối cảnh thì có vẻ là thư phòng, sau lưng anh ta có một giá sách nhỏ, trên đó có một vài quyển sách âm nhạc và đồ trang trí, còn treo một loạt huy hiệu như là huy chương.
Bức ảnh trông không có gì đặc biệt, hai trăm tệ thì hơi đắt.
Vương San cất điện thoại, giọng nói trầm thấp như đang nói với chính mình: “Mình cảm thấy bức ảnh này không đắt, cho dù là hai vạn, mình nghĩ cũng đáng giá.”
Tô Dao nhìn cô ấy: “Bức ảnh này có gì đặc biệt không?”
Vương San mỉm cười: “Không.” Sau đó cô ấy chuyển sự chú ý sang cậu bé ở bàn bên cạnh.
Ngô Thanh Đào hỏi: “Cậu đã tìm được công việc mới chưa?”
Trước đây để theo đuổi thần tượng, Vương San cùng với một nhóm fan cuồng đã theo Tiết Vân Phi bay khắp đất nước, concert nào cũng không vắng mặt, còn công việc của cô ấy cũng đã mất từ lâu.
Ngô Thanh Đào nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu để Vương San dành hết tâm sức cho công việc, sẽ phân tâm theo đuổi thần tượng.
Vương San: “Mình đã phỏng vấn cho một công ty, vẫn là công việc cũ, làm tài vụ, mấy ngày nữa có thể đi làm.”
Ngô Thanh Đào rất vui mừng: “Thật tốt!”
“Làm việc chăm chỉ, tiết kiệm tiền, cậu đừng lãng phí tiền cho thần tượng nữa, chỉ cần ủng hộ một chút giống như chị Tô của mình là được. Ngừng lại trước bờ vực, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
Vương San cười khổ: “Làm sao có thể, nỗi đau mất con sẽ không bao giờ vơi đi trong cuộc đời của mình, sau này sinh con rồi cậu sẽ biết.”
“Mình đã thoát fan, sẽ không hâm mộ anh ấy nữa,“ Vương San quay sang Tô Dao nói, “Em khuyên chị không nên quá đắm chìm.”
Tô Dao cảm thấy ngược ngạo, cô và Ngô Thanh Đào là tới khuyên Vương San theo đuổi thần tượng một cách lý trí, bây giờ trái lại cô bị Vương San khuyên nhủ.
Tô Dao mỉm cười: “Yên tâm, một con quỷ nghèo bận rộn đến chân không chạm đất như chị sẽ không tiêu tốn thời gian và tiền bạc có hạn đâu.”
Vương San cúi đầu ăn một miếng mì: “Vậy thì tốt.”
Tô Dao đang rất thắc mắc tại sao Vương San vốn là một fan cuồng lại đột nhiên thoát fan, kể từ lần trước Vương San vay tiền của Ngô Thanh Đào, Tiết Vân Phi không hề có bất cứ tin tức xấu gì, thậm chí anh ta còn quyên góp số tiền một nghìn vạn cho quỹ Hy Vọng vào ngày hôm qua. Các khoản quyên góp rõ ràng đối với fan rất có thiện cảm.
“Mạo muội hỏi một chút, tại sao em lại thoát fan?”
Đứa trẻ ở bàn bên cạnh bị sặc mì, khóc ré lên, người mẹ vỗ vào lưng nó, cậu chàng nhổ ra một ngụm mì, rồi lại cười, không ngừng bi bô nói chuyện với mẹ mình.
Vương San thu hồi ánh mắt: “Không có lý do, chỉ vì đột nhiên không thích nữa.”
Người khác không muốn nói Tô Dao cũng không tiện hỏi thêm, dù sao đây cũng là một điều tốt cho Vương San, cô ấy thoát fan và có một công việc mới, mọi thứ đang phát triển tốt lên.
Sau khi ăn cơm xong, Ngô Thanh Đào thanh toán, ba người chuẩn bị xuống lầu.
Một người phục vụ đi qua với một nồi mì mới ra lò trên khay.
Không biết ai đã làm đổ một vũng nước nhỏ xuống sàn, người phục vụ không thấy đã giẫm phải, chân bị trượt, “ầm” một tiếng, nồi mì bay ra khỏi tay của người phục vụ, đứa trẻ hai tuổi đang ngồi bên cạnh anh ta.
Nồi dùng để nấu mì là nồi bằng đá, loại nồi này truyền nhiệt tốt và tản nhiệt kém, duy trì nhiệt độ của thức ăn ở mức tối đa, vừa được đưa ra khỏi bếp, mặt trong của nồi vẫn còn phát ra tiếng xèo xèo, nước súp và mì đều đã sôi.
Không thể tưởng tượng được bi kịch sẽ xảy ra như thế nào nếu nồi mì này bị đổ lên mặt và cơ thể của đứa trẻ sơ sinh với làn da non nớt.
Nồi mì nóng hổi đã bị văng ra ngoài, Tô Dao và Ngô Thanh Đào ở xa, căn bản không kịp đưa đứa bé đi.
Mẹ đứa bé rõ ràng đang hoảng sợ, cả người dại ra, như người mất hồn, bất động.
Vương San, người ngồi gần bàn nhất, cúi xuống, ôm cậu bé trong lòng, nồi mì đổ lên người cô ấy.
Nồi mì quá nóng khiến cô ấy bị xé toạc một mảng da lớn trên cổ, lộ ra da thịt đỏ ửng.
Tô Dao nhanh chóng đi tới kéo khóa váy sau lưng của Vương San, toàn bộ lưng cô ấy nổi đầy mụn nước lớn nhỏ, phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức: “Nước đá, nhanh lên!”
Chủ quán mì cũng hoảng sợ trước tai nạn bất ngờ, vội xách một chậu nước đá vào.
Trong lúc chờ 120 đến Tô Dao dùng nước đá để rửa sạch nước mì trên lưng Vương San.
Lưng của Vương San không thể thẳng lên được nữa, lùi lại hai bước trong khi vẫn giữ tư thế khom người.
Đứa trẻ sợ hãi khóc, há miệng gào khóc.
Như phát ngốc, Vương San ôm chặt lấy cậu nhóc trước mặt, vừa khóc vừa an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, Bối Bối đừng khóc.”
Sức lực quá lớn khiến cậu bé gần như tắt thở khi ôm, mặt tái xanh, mẹ đứa trẻ vội vàng giật lấy đứa trẻ khỏi tay cô ấy, nhẹ nhàng dỗ dành.
Vương San nhìn cậu bé, đưa tay ra muốn ôm cậu, mẹ cậu bé rất biết ơn Vương San đã cứu người, nhưng chị ta không còn dám để cô ấy ôm con mình nữa, cảnh giác bảo vệ đứa con của mình.
Ngô Thanh Đào thì thầm với Tô Dao: “Bối Bối là tên con trai đã qua đời của Vương San. Cô ấy chắc hẳn nhớ tới con mình.”
Sau khi xe cấp cứu đến, bố của đứa trẻ cũng đến, cùng Vương San lên xe cấp cứu với chủ tiệm mì.
Tô Dao nói với Ngô Thanh Đào: “Em cũng đi đi.”
Buổi chiều, Ngô Thanh Đào từ bệnh viện trở lại nói Vương San bị thương nặng, da sau gáy đã bị hủy hoại hoàn toàn, cần được ghép da. Phần lưng không nghiêm trọng lắm, không cần ghép da nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo.
May mắn chủ quán mì sẵn sàng chịu chi phí chữa bệnh, còn bố của đứa trẻ cũng sẵn sàng chi tiền bồi bổ để tỏ lòng biết ơn.
Ngô Thanh Đào ngồi xuống uống một cốc nước: “Vương San từ chối chữa trị, nói rằng không quan trọng, xấu thì xấu, bố đứa trẻ và ông chủ đang cố gắng thuyết phục cô ấy, cô ấy không nghe, nói rằng mình không có thời gian tịnh dưỡng lâu dài, cô ấy không muốn mất công việc vừa được nhận cách đây không lâu.”
Ngô Thanh Đào hoàn toàn không hiểu được quyết định của Vương San: “Mất việc có thể tìm lại được. Hủy dung là chuyện cả đời.”
Tô Dao: “Dù sao mọi thứ là do cô ấy tự quyết định, kết quả là do cô ấy gánh chịu. Giống như việc cô ấy điên cuồng theo đuổi thần tượng, dẫn đến nợ nần chồng chất, chọc cho bố mình tức đến mức phát bệnh tim. Đây là tất cả những thứ cô ấy phải chấp nhận.”
Ngô Thanh Đào thở dài: “Thật may là cô ấy lạc đường biết quay trở lại, hy vọng cô ấy sẽ khá hơn trong tương lai.”
Tô Dao vẫn luôn suy nghĩ về nguyên nhân khiến Vương San thoát fan Tiết Vân Phi, linh tính của cô cho rằng nó có liên quan đến bức ảnh mà cô ấy mua với giá hai trăm tệ.
Tô Dao mở Weibo trên điện thoại, liên hệ với một fan lớn của Tiết Vân Phi trong nhóm người hâm mộ, nói rằng cô muốn mua ảnh riêng tư của Tiết Vân Phi, muốn xem anh ta sáng tác nhạc tại nhà.
Sau khi xem xong ảnh chụp màn hình mua nhạc số, poster và vé xem buổi hòa nhạc do Tô Dao gửi, fan lớn đã xác nhận tư cách thành viên fan của cô và gửi tin nhắn: “Ảnh chụp do chị đại diện bí mật chụp, hai trăm tệ một tấm, không được phép phát tán, nếu không bạn sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Tô Dao chuyển tiền và nhận được bức ảnh giống như của Vương San.
Cô phóng to bức ảnh, nhìn chằm chằm vào nó vô số lần, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường trong bức ảnh, thậm chí còn mang đến đội vật chứng để giúp xem xét.
Nhân viên vật chứng dày dặn kinh nghiệm nhìn ảnh chụp dưới kính hiển vi hồi lâu, thậm chí còn không buông tha nốt ruồi trên mặt Tiết Vân Phi, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Tô Dao cảm ơn, chuẩn bị rời đi thì nhân viên vật chứng đã gọi cô lại: “Để lại bức ảnh đi, tôi sẽ kiểm tra lại.”
Tô Dao: “Phát hiện vấn đề gì sao?”
Nhân viên vật chứng: “Không, chỉ thấy bức ảnh này quái quái, có chút kỳ lạ.”
Tô Dao cười nói: “Không bí ẩn như vậy chứ.” Cô để lại bức ảnh, dặn nhân viên vật chứng có thông tin hãy liên lạc với cô.
Buổi tối sau khi tan sở, khi mọi người trong văn phòng đều rời đi, Tô Dao ngồi vào bàn của Trần Ngân Hà một lúc.
Cô đã nhờ Cung Dương giúp kiểm tra, có thể thấy từ hành trình của Trần Ngân Hà rằng một thời gian trước anh vẫn luôn ở Nam An, mới quay trở lại Vân Giang gần đây.
Cuộc điều tra của đội đặc nhiệm chống tội phạm xã hội đen ở Nam An về việc Trần Ngân Hà thả Minh Nguyệt vẫn chưa công bố kết quả, anh đã trở về có nghĩa là cuộc điều tra đã kết thúc, chẳng qua kết quả điều tra vẫn chưa được công bố.
Tô Dao lấy điện thoại di động ra gọi cho Cục phó Vương, người phụ trách đội đặc nhiệm.
Cục phó Vương không ngạc nhiên trước cuộc gọi của cô, cũng không đi đường vòng: “Quả thực, cuộc điều tra đã kết thúc, kết quả xử phạt sẽ được thông báo đến toàn bộ mạng lưới trong hệ thống ngay lập tức.”
Tô Dao nghe đến hai từ xử phạt, trong lòng chùng xuống, tay cầm điện thoại cũng có chút lạnh lẽo.
Cục phó Vương: “Kết quả điều tra cho thấy đúng là Minh Nguyệt đã được Trần Ngân Hà thả đi. Theo lời khai của cậu ta, cậu ta thả Minh Nguyệt đi không vì lý do gì cả, chỉ là nhất thời nổi hứng, muốn thả cô ta đi. Các chuyên gia tâm lý học tội phạm đã tiến hành kiểm tra tâm lý đối với cậu ta kéo dài đến sáu tiếng, phát hiện cậu ta có khuynh hướng chống đối xã hội.”
Tô Dao lớn tiếng nói: “Không thể nào, các người hẳn là nhầm rồi, Trần Ngân Hà không thể có nhân cách phản xã hội được!”
Giọng điệu của Cục phó Vương trở nên nghiêm túc: “Cô có thể bênh vực vị hôn phu của mình, nhưng không thể phủ nhận uy tính của một chuyên gia tâm lý. Chuyện trả lời bảng câu hỏi kiểm tra tâm lý trong vụ 'ngược đãi mèo' lần trước, Trần Ngân Hà đã khống chế hẳn là cô không quên đi, cậu ta là một kẻ nguy hiểm.”
Tô Dao cắn chặt môi dưới, suýt nữa chảy máu: “Vậy các người đã kiểm tra chưa, ai đã gửi đoạn video anh ấy thả Minh Nguyệt đi đến Cục cảnh sát, đó là một người có ý đồ xấu, có người cố tình rắp tâm hãm hại anh ấy.”
“Cho dù ai đã gửi video, nội dung của video không phải là bịa đặt. Lập trường và trạng thái tâm lý của Trần Ngân Hà không thích hợp để cậu ta làm cảnh sát.” Cục phó Vương ngừng lại một chút, giọng nói không chút tình cảm, “Thông báo sẽ được đưa ra vào ngày mốt. Cậu ta sẽ bị trục xuất khỏi đội ngũ cảnh sát, cả đời không được tuyển dụng. Đây đã là một hình phạt nhẹ cho công lao nằm vùng của cậu ta rồi. Đừng nói bất cứ lời cầu xin gì, cấp trên đã phê duyệt, hiện tại cậu ta không phải là cảnh sát nữa.”
Cục phó Vương chặn mọi lời nói của Tô Dao.
“Ngoài ra, chúng tôi đã khôi phục một đoạn video từ đám mây di động của Minh Nguyệt, điều này xác nhận rằng những gì Minh Nguyệt nói là đúng, Trần Ngân Hà đã ngược đãi mèo,“ Cục phó Vương nói, “Cô còn điều gì muốn nói không?”
Tô Dao giữ chặt điện thoại của cô: “Đoạn video ngược đãi mèo đó là giả, nếu các người xem vết thương ở bên trong cổ tay của anh ấy, các người sẽ biết thứ anh ấy đâm không phải là con mèo, mà là cổ tay của chính anh ấy, máu trên mặt đất và trên con mèo đều là của anh ấy!”
“Con mèo đó do em trai anh ấy là Chu Vũ Trần chăm sóc. Cuối tuần tôi sẽ đến nhà Chu Vũ Trần, mượn anh ta con mèo, mang đến tận Nam An cho ngài xem, để Minh Nguyệt cũng có thể xem qua.”
Cục phó Vương im lặng một lúc: “Cho dù những gì cô nói là sự thật, cho dù cậu ta không ngược đãi mèo, thì việc cậu ta là một kẻ có nhân cách phản xã hội cũng không thay đổi được.”
Tô Dao tức giận đến mức hai tay phát run, không kiềm chế được lớn tiếng nói: “Cái gì gọi là cho dù, là vốn dĩ như vậy, anh ấy vốn dĩ là một người tốt, là một cảnh sát tốt. Các người, các người không thể đối xử với anh ấy như vậy!”
Cục phó Vương giọng nói đầy tức giận: “Đây là cách cô nói chuyện với Cục phó đấy hả, thái độ gì vậy!”
“Tôi không quan tâm ông mắng tôi như thế nào, cho dù có sa thải tôi tôi cũng chấp nhận, nhưng ông không thể đối xử với Trần Ngân Hà như thế này, càng đừng nói đến việc gán ghép anh ấy là kẻ phản xã hội.” Tô Dao dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng hết sức đè nén sự tức giận và chua xót trong lòng, “Người khác sẽ đối đãi với anh ấy như một con quái vật đáng sợ, đời này của anh ấy coi như xong rồi!”
Cục phó Vương: “Trước tình trạng tinh thần vô cùng bất ổn của cậu ta, đã nhờ các cơ quan liên quan ở Vân Giang can thiệp giúp cậu ta. Cậu ta đã làm những gì, không đến điều trị, điện thoại thì trực tiếp tắt máy không liên lạc được, giờ không thể xác định được vị trí.”
Tô Dao ngắt lời Cục phó Vương: “Ngài có phải lo lắng anh ấy sẽ gây nguy hiểm cho xã hội?”
Cục phó Vương không nói chuyện một hồi, Tô Dao nghe thấy tiếng bật lửa, bên kia hẳn đang châm thuốc, sau đó nói: “Tiểu Tô, tôi có liên hệ với Khương cục của các cô, biết cô là một đồng chí tốt ghét cái ác như kẻ thù, cô và Trần Ngân Hà còn chưa lãnh chứng, mau chia tay với cậu ta đi, bằng không đến cuối cùng không biết mình chết như thế nào.”
Tô Dao thì thào: “Cho dù cả thế giới từ bỏ anh ấy, tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy. Nếu anh ấy thật sự làm chuyện có hại cho xã hội, tôi sẽ chính tay bắt anh ấy vào nhà lao.”
Dùng quãng đời còn lại chờ anh ra tù.
Cục phó Vương thở dài: “Tôi biết các người hiện đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt. Chờ khi cô thấy cậu ta trở thành người mà cô không quen biết, cô sẽ tỉnh ngộ.”
Tô Dao ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen kịt, không trăng không sao, phía chân trời có một đám mây đen cuồn cuộn, hình như sắp mưa to.
“Sẽ không, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy.”
Sau cuộc điện thoại với Cục phó Vương, TôDao cầm ly nước của Trần Ngân Hà và rót một ly nước, làm ẩm cổ họng khô khốc của cô, bắt đầu gọi điện cho Trần Ngân Hà.
Điện thoại di động của anh không phải không kết nối được, mà là tắt máy, số điện thoại di động này không còn là của anh nữa.
Tô Dao gọi điện cho Cung Dương và yêu cầu cậu ta kiểm tra tất cả thông tin liên lạc dưới tên của Trần Ngân Hà, phát hiện anh đã không đăng ký số điện thoại di động mới.
Tô Dao ở trong văn phòng thật lâu, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Ngân Hà không phải đồ vật, cho dù anh thật sự bị đuổi việc, cô cũng không bận tâm.
Nhưng anh lại im lặng mất liên lạc và không thèm giải thích với cô, điều này khiến cô rất tức giận.
Nhưng cô thậm chí còn không nghĩ đến việc chia tay với anh ấy dù rất tức giận, cô chỉ muốn bắt anh về và đánh cho anh ấy một trận xem xương cốt phản xã hội của anh lớn lên ở đâu.
Dù khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ giúp anh rút cục xương đó ra, để anh sống dưới ánh mặt trời.
Tô Dao đá mạnh vào ghế của Trần Ngân Hà, tốt hơn hết anh nên trốn cho kĩ, đừng để cô bắt được, nếu không cô sẽ bẻ chân anh và nhốt anh lại để xem sau này anh sẽ chạy như thế nào.
Tô Dao trong đầu đã mô phỏng đủ loại cách hành hạ Trần Ngân Hà, để cho cơn tức giận trong lòng cô nhẹ bớt đi một chút.
Khi cơn giận nguôi ngoai hoàn toàn, cô lại bắt đầu nghĩ về anh.
Những suy nghĩ choáng ngợp bao trùm toàn bộ cơ thể cô, cô chỉ có thể nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nhưng đêm nay nhiều mây và không có sao.
Tô Dao dựa vào cửa sổ, đeo tai nghe và phát bài hát của Tiết Vân Phi trên điện thoại di động.
Trước khi bài hát kết thúc, điện thoại đã đổ chuông.
Tô Dao: “Alo, Kỳ Bác Nhiên, có chuyện gì vậy?”
Kỳ Bác Nhiên: “Cảnh sát Tô, lần trước cô nhờ tôi xin chữ ký của Tiết Vân Phi giúp cô, tôi lấy được rồi này!”
Giọng Kỳ Bác Nhiên tràn đầy nhiệt huyết. Đã hơn nửa năm kể từ khi điều tra vụ án bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang trên đường Khang Dân, nam diễn viên ngốc bạch ngọt với tinh thần trọng nghĩa này vẫn không hề thay đổi. Đem yêu cầu trả ơn Tô Dao thuận miệng nói được coi là ưu tiên hàng đầu.
Dường như thứ anh ta muốn không phải là chữ ký của Tiết Vân Phi, mà là cung cấp manh mối quan trọng của một vụ án hình sự lớn.
Tô Dao cảm ơn Kỳ Bác Nhiên: “Khi nào anh tiện, tôi sẽ qua lấy.”
Kỳ Bác Nhiên: “Hiện tại rất tiện, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô cứ đến lấy.”
Tô Dao: “Được.”
Cô vừa tức giận và đau lòng cho Trần Ngân Hà, về nhà cũng không thể ngủ được, đến chỗ Kỳ Bác Nhiên để lấy chữ ký coi bộ sẽ nhẹ nhõm hơn.
Nửa giờ sau, Tô Dao đến nhà hàng Kỳ Bác Nhiên nói.
Quán có lầu cao, kín đáo, rất nhiều người nổi tiếng thích đến đây dùng bữa.
Khi Kỳ Bác Nhiên nhìn thấy Tô Dao đi vào cùng với người phục vụ, anh ta vẫy tay với cô: “Cảnh sát Tô, ở đây.”
Kỳ Bác Nhiên gần như giống như trước đây, vẫn ăn mặc như một người rắn rỏi, với áo phông đen ở trên, quần jean xanh đậm ở dưới, chân đi một đôi giày Martin, cố ý để râu màu xanh ở cằm.
Tô Dao bước tới nhìn thấy một người đang ngồi bên cạnh Kỳ Bác Nhiên, cô không thể tin vào mắt mình, người này hóa ra là Tiết Vân Phi.
Kỳ Bác Nhiên không những mang bức ảnh có chữ ký của Tiết Vân Phi đến mà còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, hẹn chính Tiết Vân Phi ra ngoài thay cô.
Tô Dao không che miệng rơi lệ như một cô gái theo đuổi thần tượng thông thường, cô chỉ hâm mộ nhạc của Tiết Vân Phi và thích giọng hát của anh ta, vì vậy cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mỉm cười và bắt tay Tiết Vân Phi.
Tiết Vân Phi không chỉ giống giọng của Trần Ngân Hà, mà diện mạo cũng ba phần tương tự, thân hình và đầu tóc cũng tương tự.
Tô Dao đã hơn một tháng không gặp Trần Ngân Hà, nhìn thấy một người có phần giống với Trần Ngân Hà, cô không thể không liếc thêm vài cái.
Khi Tiết Vân Phi nói, cô sẽ lắng nghe rất cẩn thận.
Tiết Vân Phi nghe nói Tô Dao là cảnh sát, nói rằng chú của anh ta cũng là cảnh sát, hai người đã tìm ra chủ đề chung.
Tô Dao đã kiểm tra thông tin của Tiết Vân Phi từ lâu, biết gia cảnh quê hương của anh ta không tốt lắm, anh ta đến từ một vùng núi hẻo lánh, sau khi tốt nghiệp Nhạc viện, anh ta đến Vân Giang làm việc chăm chỉ, trong nhà không có nhân mạch, vì vậy anh ta bắt đầu với tư cách là một ca sĩ trong một quán bar. Sau này tham gia thi tài năng, không được mấy vòng đã bị loại.
Vận may của anh ta không được tốt lắm.
Tô Dao ngưỡng mộ những người đạt được thành công bằng chính nỗ lực và tài năng của họ.
Tiết Vân Phi nghe xong, không rất tán đồng cười một chút: “Nhạc do tôi sáng tác mấy năm đầu không tệ hơn hiện tại, chắc là gặp may thôi.”
Tô Dao nói đùa: “Anh đã mua chuỗi đổi vận sao, hay đã thờ cúng ở ngôi chùa nào? Tôi cũng sẽ đi cúng xem.”
Có lẽ nếu may mắn, khi ra cửa cô sẽ tình cờ gặp được Trần Ngân Hà
Tiết Vân Phi cầm đũa gắp đồ ăn, dường như không muốn nói thêm: “Một ngôi chùa giống như vậy chắc là cũng có thể.”
Tô Dao dự định cuối tuần này sẽ tìm đến một ngôi chùa để cúng bái xem vận may có được như Tiết Vân Phi hay không, cô không yêu cầu thăng chức, tăng lương mà chỉ muốn bắt được Trần Ngân Hà.
Sau bữa ăn, Kỳ Bác Nhiên nhận một cuộc gọi và vội vã rời đi, nhờ Tiết Vân Phi đưa Tô Dao về nhà.
Trên đường đi, Tô Dao nói chuyện phiếm với Tiết Vân Phi rất nhiều, chủ yếu cô thích nghe giọng nói của anh ta, vì vậy cô nói nhiều hơn bình thường.
Cho đến khi xe chạy đến tầng dưới, Tô Dao ra khỏi xe, nói chuyện với Tiết Vân Phi qua cửa kính xe hạ xuống, cảm ơn anh ta một lần nữa về bức ảnh có chữ ký và bữa tối.
Tiết Vân Phi dựa vào lưng ghế xe, câu môi dưới, cười nhẹ: “Được phục vụ phụ nữ xinh đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Góc độ này của anh ta trông giống với Trần Ngân Hà hơn, thậm chí giọng điệu cũng rất giống, Tô Dao giật mình một lúc rồi mỉm cười: “Lái xe cẩn thận.”
Theo phép lịch sự, Tô Dao đứng bên hành lang đợi xe của Tiết Vân Phi lái đi rồi mới quay người lên lầu.
Vừa mở cửa, cô tinh ý phát hiện có điều gì đó không ổn, có người vào.
Tô Dao không bật đèn, đi nhẹ từ cửa vào, cảnh giác kiểm tra phòng khách, ban công và phòng ăn, nhưng không thấy bóng dáng nào.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, không thấy ai, bật đèn lên thì thấy tấm poster ca nhạc của Tiết Vân Phi mà cô dán trên đầu giường đã biến mất.
Cuối cùng cũng tìm thấy tấm poster bỏ đi bị vò nát thành một quả bóng trong thùng rác.
Tấm poster vốn đã nhăn nhúm, khuôn mặt của Tiết Vân Phi bị con dao rạch nhiều nhát, đặc biệt là cổ họng bị chém một đường dài, gần như tách toàn bộ tấm poster ra làm đôi.
Poster rất dày, ở chỗ mép dao rạch qua lộ ra vụn giấy trắng như tuyết, khắc trên tấm áp phích màu đỏ sậm, nhìn có vẻ ghê người, hiệu quả thị giác mang lại không khác gì một hiện trường vụ án kinh hoàng, giống như con dao kia rạch không phải là poster, mà là chính Tiết Vân Phi.
Tô Dao xoay người kiểm tra khóa cửa, không có dấu hiệu cạy cửa, đối phương dùng chìa khóa đi vào.
Căn nhà này là của Trần Ngân Hà, chìa khóa chỉ được giao cho cô, thậm chí Hứa Gia Hải cũng không có.
Những người duy nhất có thể sử dụng chìa khóa để vào là cô và Trần Ngân Hà.
Tô Dao nhìn khuôn mặt của Tiết Vân Phi nát bét trên tay, lòng bàn chân bốc lên một cỗ khí lạnh.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi đứng không vững, tức ngực, một lúc sau mới hoàn hồn, đi vào bếp rót nước cho chính mình, liền nhìn thấy năm cái trứng tráng hình trái tim đặt ngay ngắn bên cạnh bàn ăn.
Trần Ngân Hà đến khi cô không có nhà, anh cắt mặt và cổ họng của Tiết Vân Phi trên poster, chiên trứng cho cô rồi bỏ đi không nói một lời.
*****
Một buổi chiều mười ngày sau, Tô Dao đang xử lý công việc của mình như thường lệ, đang vò đầu bứt tai xem báo cáo kết thúc một vụ án.
“Reng reng reng”, một hồi chuông điện thoại gấp gáp vang lên.
Giang Bất Phàm nhấc máy, sau khi cúp máy nói: “Đội trưởng Tô, vừa nhận cuộc gọi từ viên cảnh sát. Có một vụ án mạng ở sân gôn Lục Vận. Ca sĩ nổi tiếng Tiết Vân Phi bị chém vào cổ, mất mạng tại chỗ.”