Rơi Vào Ngân Hà

Chương 90: Chương 90: Đồ CHÓ




Edit+beta: LQNN203

Tô Dao ngồi trong phòng làm việc, ngước mắt liếc nhìn chỗ ngồi của Trần Ngân Hà, đứng dậy bật máy tạo độ ẩm trên bàn lên, màn sương bay ra trước mắt cô trở nên mù mịt tiên khí.

Chỉ sau đó, Tô Dao mới cảm thấy thoải mái và tiếp tục vùi đầu làm việc.

“Chị Tô,“ Ngô Thanh Đào đem một đĩa dưa hấu đã cắt trong phòng làm việc đưa cho Tô Dao, hỏi: “Đã qua một tháng, khi nào thì đội phó Trần trở lại đội ạ?”

Tô Dao cầm miếng dưa hấu cắn một miếng, cảm thấy không ngọt, căng da đầu tiếp tục gặm: “Chị không biết, hẳn là phải đợi Nam An bên kia kết thúc điều tra anh ấy.”

Ngô Thanh Đào thở dài: “Đội phó Trần sẽ không sao đúng không ạ?”

Tô Dao ném vỏ dưa hấu còn sót lại vào thùng rác: “Sẽ không.”

Ngô Thanh Đào: “Đội phó Trần bây giờ đang ở đâu nhỉ? Dù đã bị đình chỉ công tác nhưng anh ấy vẫn có thể đến văn phòng mà. Sao anh ấy không đến thăm chúng ta? Mấy ngày trước em có gọi điện cho anh ấy, nhưng anh ấy không bắt máy, cũng không trả lời WeChat.”

Không nói đến Ngô Thanh Đào, ngay cả Tô Dao hiện tại cũng không liên lạc được với Trần Ngân Hà.

Tô Dao: “Ai biết anh ấy ở nơi nào, có lẽ đã chết ở bên ngoài.”

Theo quy trình bình thường, nửa tháng trước anh bị điều tra ở Nam An, kết quả điều tra vẫn chưa được công bố cho công chúng, và anh sẽ sớm được thả ra ngoài.

Bên cạnh anh còn có người phụ nữ mặc sườn xám, không cần biết mối quan hệ của họ là gì, anh mang theo một người phụ nữ chạy khắp nơi, không quan tâm đến vị hôn thê của mình chút nào. Tô Dao càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt u ám như sắp nhỏ nước.

Kể từ khi Trần Ngân Hà bị đình chỉ để điều tra, Tô Dao đã không rời đi sau giờ làm việc mà ở lại văn phòng cho đến khuya mới về. Thấy Tô Dao có tâm trạng không tốt, Ngô Thanh Đào muốn đưa cô ra ngoài thư giãn: “Chị Tô, tối nay chị có rảnh không? Em muốn mua một ít quần áo, chị đi với em đi.”

“Tiểu Vu có mắt nhìn tốt, để cậu ấy đi cùng với em, còn Giang Bất Phàm nữa, để cậu ấy đi theo xách túi,“ Tô Dao nói, “Hiện tại chị không có gì để mua, để lần sau đi.”

Nhìn thấy Ngô Thanh Đào lại thở dài, Tô Dao cười vỗ vỗ chân mình: “Sao vậy tiểu mỹ nhân của tôi, không vui à, ngồi lên đây để chồng xem nào.”

Ngô Thanh Đào đặt khay dưa hấu sang một bên: “Không phải em không vui, em sợ chị không vui.”

Tô Dao đứng dậy vỗ sau đầu Ngô Thanh Đào: “Làm sao mà không vui được, chị rất vui, bố mẹ chị cho rằng Trần Ngân Hà không đáng tin cậy, họ lại muốn sắp xếp cho chị xem mắt đây này, tan sở chúng ta đi mua quần áo đi, chị mua đồ để mặc khi đi xem mắt.”

Ngô Thanh Đào như gặp kẻ thù: “Không không không, chị Tô, em đột nhiên không muốn đi dạo phố mua quần áo nữa.”

Cô ấy còn đang chèo thuyền Tô Dao và Trần Ngân Hà, sao có thể để người thứ ba xen vào.

Tô Dao cười nói: “Chị chỉ đang đùa với em thôi. Chị không dám xem mắt đâu, với thể chất của chị không phải là một tai họa sao?”

“Buổi tối chúng ta đi dạo phố, chị mời em ăn cơm.”

Cả tháng nay cô không có kế hoạch giải trí nào, cả ngày đều ở cơ quan hoặc trên đường đi làm.

Ngay khi tan sở, Tô Dao và Ngô Thanh Đào đi ra ngoài, họ đi đến các khu mua sắm và phố ăn vặt ở trung tâm thành phố, nhìn dòng người qua lại và ăn vặt, cảm thấy khá thư thái.

Tô Dao mua hai cốc trà sữa đưa cho Ngô Thanh Đào một cốc, hai người ngồi trên băng ghế giữa khu mua sắm uống trà sữa.

Đối diện là một cửa hàng áo cưới, trong cửa kính có mấy bộ váy cưới được trưng bày, Tô Dao nhìn chằm chằm vào đó. Ngô Thanh Đào nhận thấy ánh mắt của cô, đưa tay chạm vào cô: “Đi thử không ạ?”

Tô Dao: “Em sắp kết hôn à?”

Ngô Thanh Đào đứng dậy, nắm tay Tô Dao kéo cô vào cửa hàng váy cưới: “Là chị, chị Tô, không phải đội phó Trần đã đồng ý lời cầu hôn của chị sao? Chờ đội phó Trần trở về là bọn chị có thể kết hôn, như váy cưới, lễ phục, ảnh cưới, khách sạn tổ chức tiệc cưới này, phải chuẩn bị trước ít nhất nửa năm đấy. Đi đi đi, đi thử váy cưới trước, bên cạnh có chụp ảnh cưới, cùng xem qua đi ạ.”

Nhắc đến video cầu hôn là Tô Dao ngứa tay muốn đánh người, ngày Trần Ngân Hà đi, tiện nhân đó đã gửi video cho tất cả đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát, kết quả Tô Dao bị mọi người bám theo đòi kẹo cưới một khoảng thời gian dài.

Chuyện này không tính là cái gì, chỉ cần cô rảnh rỗi là sẽ bị đồng nghiệp nữ chặn đường, bắt cô mở lớp dạy bọn họ cách theo đuổi người đàn ông họ thích. Cô đường đường là một cảnh sát hình sự, phút chốc liền biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm.

Tô Dao bị Ngô Thanh Đào kéo vào cửa hàng váy cưới, ở trong tiệm chọn, nữa ngày cũng không chọn ra một bộ thích hợp, đành phải lôi Ngô Thanh Đào ra ngoài.

Ngô Thanh Đào không hiểu: “Em thấy có mấy bộ không tồi này, cổ chữ V rất được, thích hợp với người có ngực lớn như chị Tô, còn kiểu đuôi cá nữa, chị Tô eo thon mông cong, chị mà mặc vào nhất định sẽ đẹp lắm.”

Tô Dao: “Em chưa chạm vào lớp vải đó sao? Cứng đến nỗi đâm cả vào tay.”

Ngô Thanh Đào: “Không, không phải tất cả váy cưới đều như vậy sao? Nếu không cứng cáp sẽ không giữ form được.”

Tô Dao: “Em đã nhìn thấy vết cắt chưa, chỉ thừa cũng chưa cắt.”

Ngô Thanh Đào: “Không sao, đó là sợi chỉ ở bên trong, nhìn từ bên ngoài không thấy đâu ạ.”

Tô Dao: “Còn cái gọi là kim cương đó so với nhựa còn nhựa hơn.”

Ngô Thanh Đào: “Không sao, dưới ánh đèn nhìn cũng rất hào nhoáng mà.”

Tô Dao khịt mũi bĩu môi: “Chị sẽ không mặc loại đồ rác rưởi đó, làm tổn thương làn da mỏng manh của chị thì làm sao, những viên kim cương giả bằng nhựa rẻ tiền kia nữa, trông chị cứ như ăn mày vậy.”

Ngô Thanh Đào nghe xong lời nói của Tô Dao, trầm mặc một lát, mới trầm giọng nói: “Chị Tô, có phải chị nhớ đội phó Trần không?”

Cho dù Ngô Thanh Đào có chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra, đó không phải là lời mà Tô Dao có thể nói, đó là giọng điệu của Trần Ngân Hà, giọng điệu kiêu căng và bắt bẻ.

Tô Dao uống cạn nửa cốc trà sữa trong tay, ném cái cốc vào thùng rác ở bên cạnh, xoay người lại: “Ai nhớ đồ chó đó chứ, chị ước gì anh ấy chết ở ngoài không về nữa.”

Ngô Thanh Đào đột nhiên cảm thấy mũi đau nhức, cố nén chua xót, cô ấy cười ôm cánh tay Tô Dao: “Em biết một quán thịt nướng rất ngon, chúng ta đi ăn thịt nướng đi.”

Hai người đi bộ đến cuối phố ăn vặt, đến một quán ăn.

Tô Dao ngồi xuống, gọi một đống thịt nướng, lại gọi vài chai bia.

Di động của Ngô Thanh Đào vang lên, cô nhìn lướt qua, do dự vài giây rồi mới trả lời: “Alo, San San.”

“Cái đó, gần đây mình đang thiếu tiền. Bố mẹ mình đã trả tiền mua nhà cho mình. Mình phải trả nợ hàng tháng, mình không còn nhiều tiền sau khi trả nợ nữa, thật ngại quá.”

“Bảo mình bán nhà? Cậu có nhầm không? Đó là bố mẹ mình mua cho mình, mình không có quyền bán nó. Hơn nữa, giá nhà ở Vân Giang ngày càng tăng, căn nhà đó vất vả lắm mình mới mua được, đánh chết mình cũng không bán.”

“San San, nghe lời khuyên của mình, theo đuổi thần tượng cũng phải lượng sức mình. Đừng có vay nợ bừa bãi, cậu sẽ tự chuốc họa vào thân đấy.”

“Đồng nghiệp mình gọi mình rồi, chúng ta không nói nữa, tạm biệt.”

Ngô Thanh Đào cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại thở dài.

Tô Dao: “Ai hỏi em mượn tiền à?”

Ngô Thanh Đào cất điện thoại gật đầu: “Đó là một người bạn học cấp ba của em. Trước kia vẫn bình thường, năm ngoái giống như bị điên. Theo đuổi thần tượng đến nỗi bán nhà và xe, muốn đến buổi biểu diễn của thần tượng. Những album kỹ thuật số và áp phích điện tử đó có giá hàng chục nghìn, táng gia bại sản cũng muốn theo đuổi thần tượng. Bố cô ấy bị bệnh tim, là bị cô ấy chọc cho tức chết, dù vậy cô ấy vẫn không chịu tỉnh ngộ, càng theo đuổi thần tượng trầm trọng hơn, xài hết tiền của mình thì vay mượn khắp nơi.”

“Vòng bạn bè của tụi em đã cho cô ấy cho mượn tiền vài lần, bây giờ mọi người không thích kết giao với cô ấy nữa. Cứ ba ngày một lần, mọi người được yêu cầu bình chọn cho thần tượng của cô ấy, làm dữ liệu, nói không được mấy câu là bắt đầu mượn tiền. Đã mượn mà không trả được thì ai mà dám cho cô ấy mượn, cô ấy mượn tiền đều tiêu hết cho thần tượng của mình, quá lãng phí.”

Tô Dao: “Cô ấy là bạn học với em, tuổi không tính là nhỏ nữa, cũng không phải vị thành niên. Sao có thể bốc đồng như vậy? Cô ấy theo đuổi ngôi sao nào, sức hấp dẫn lớn như vậy.”

Ngô Thanh Đào: “Tiết Vân Phi, là ca sĩ, trở nên nổi tiếng vào cuối năm ngoái.”

Tô Dao đã từng nghe qua cái tên này, anh ta thật sự quá nổi tiếng, chỉ cần mở các ứng dụng tin tức là có thể nhìn thấy anh ta. Các bài hát của anh ta được phát khắp nơi trên đường phố, thậm chí cả quán ăn ở đây và ngay bây giờ.

Giọng hát trầm ấm, trìu mến và bùng nổ của người đàn ông phát ra từ hai chiếc loa trước cửa cửa hàng.

“... Tôi chìm vào màn đêm, mất khả năng thở, có một tiếng gọi lạnh lùng từ địa ngục, như tiếng thì thầm của quỷ dữ, khi tôi có áo giáp, nhật nguyệt vì tôi lên ngôi, thiên hà vì tôi tỏa sáng...”

Loa trong quán ăn có chất lượng kém, tạo ra âm thanh xèo xèo giống như trục trặc ở âm vực cao, nhưng điều này vẫn không thể che được sự chấn động trong giọng hát của ca sĩ.

Khiến người ta cảm thấy tâm hồn như được gột rửa trở lại, những bẩn thỉu, sa đọa bị giẫm lên, có thể giơ tay đón sao, có thể nhón gót đứng sánh vai với mặt trời.

Nhiệt huyết, chữa lành, đoạn tuyệt đường lui mà xông pha.

Sau khi bài hát phát xong, Tô Dao tỉnh táo lại, lấy điện thoại di động ra: “Thật con mẹ nó dễ nghe, chị muốn đi mua album, ứng dụng nào mua được thì mua thêm vài bản nữa. Có thể bình chọn nữa này, Đào, nhanh bỏ phiếu...”

Ngô Thanh Đào: “...”

“Chị Tô, bình tĩnh lại đi ạ!”

Tô Dao: “Đừng lo, chị chỉ mua ba bản thôi. Cái nghèo đã khắc sâu vào xương thịt những người nghèo khổ chúng ta rồi. Dù một người đàn ông có sức hút đến đâu cũng đừng mơ lấy tiền của chị.”

Tô Dao kiểm tra thông tin và tin tức liên quan của Tiết Vân Phi: “Ca sĩ này không tệ nha, anh ta có thể được coi là một thần tượng chất lượng cao.”

Nghiệp vụ năng lực của Tiết Vân Phi rất mạnh, một số ca khúc nổi tiếng đều do chính anh ta sáng tác và soạn nhạc, là người theo đuổi nghệ thuật.

Anh ta rất hay làm từ thiện, 60% thu nhập từ việc bán album, buổi concert, phát ngôn,... đều được quyên góp. Điều hiếm có nhất là nhân phẩm của anh ta, anti-fan đã cố gắng hết sức để đào ra vết nhơ trong quá khứ của anh ta nhưng vẫn không có gì.

Không có chuyện đạo nhạc, không có scandal lùm xùm và tin duy nhất không bị coi là tin tiêu cực là Tiết Vân Phi bị chụp ảnh đang ghé thăm một cửa hàng quần áo trẻ em, bị nghi vấn có con trong một cuộc hôn nhân giấu mặt.

Sau đó, người ta đã làm rõ rằng anh ta đang mua quần áo cho cháu trai nhỏ của mình, và Tiết Vân Phi cũng đăng một bức ảnh của anh ta và cháu trai của mình lên Weibo, điều này đã làm dịu cơn bão.

Tô Dao tự rót cho mình một ly bia: “Mặc dù bạn học thời cấp ba của em không có lý trí, nhưng cô ấy rất có con mắt lựa chọn thần tượng đấy.”

Ngô Thanh Đào cắn một miếng xiên que vừa ăn vừa nói: “Thực ra Vương San khá đáng thương, Vương San là tên bạn học cấp ba của em. Cô ấy gặp phải một người không tốt, mang thai đứa con của một tên cặn bã. Tên tra nam đó lừa dối cô ấy bằng những lời lẽ hoa mỹ, không chịu lấy cô, cô sắp sinh nhưng tên cặn bã đó đã cao chạy xa bay, một mình cô ấy sinh con, bị hàng xóm soi mói không ít.”

“Còn chưa hết. Đứa trẻ đã mất trong vòng một trăm ngày sau khi sinh. Cô ấy đã phải chịu một trận đả kích lớn, không gượng dậy nổi. Đó là lúc cô ấy nghe thấy tiếng hát của Tiết Vân Phi và tìm thấy chỗ dựa tinh thần.”

Ngô Thanh Đào hơi mềm lòng, lấy điện thoại di động ra và gửi cho Vương San một bao lì xì hai trăm tệ, nói rằng cô cho cô ấy mượn tiền lần cuối, sau này sẽ không cho mượn nữa, đồng thời thuyết phục cô ấy tiết chế theo đuổi thần tượng, trở lại cuộc sống bình thường.

Ngô Thanh Đào có chút lo lắng nhìn Tô Dao: “Chị Tô, chị đừng học theo Vương San, theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma.”

Tô Dao mỉm cười: “Không đâu, không phải chị vừa nói không có người đàn ông nào có thể lấy tiền của chị sao.”

Một bài hát khác phát ra từ loa của quán ăn, vẫn là do Tiết Vân Phi hát, Ngô Thanh Đào nghe kỹ: “Chị Tô, sao em nghe giọng của Tiết Vân Phi có chút quen thuộc, gợi cảm, từ tính ấy nhỉ?”

Tô Dao cúi đầu rót cho mình một ly bia: “Có gì lạ đâu? Đó không phải là giọng của nam chính trong tiểu thuyết sao, chưa kể Tiết Vân Phi là ca sĩ, nếu giọng không dễ nghe thì sẽ không còn tác dụng nữa.”

Ngô Thanh Đào ngoáy ngoáy lỗ tai: “Không đúng, không giống nhau.”

Tô Dao đưa cho Ngô Thanh Đào một xiên que: “Em nghi thần nghi quỷ làm gì, mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon đâu.”

Sau khi Ngô Thanh Đào ăn xong xiên que, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra giọng của Tiết Vân Phi hơi giống Trần Ngân Hà.

Cô ngước mắt lên nhìn Tô Dao đang rót cho mình một ly bia, bên tai nghe thấy giọng của Tiết Vân Phi, mũi cô ấy lại bắt đầu chua xót.

Cô ấy là người chèo CP chịu nhiều đau buồn, ngay cả việc thử váy cưới hay nghe một bài hát cũng có thể làm tan nát trái tim người ta.

“Nhìn chị làm gì, ăn đi,“ Tô Dao quay đầu lại hô: “Ông chủ, có khói này, không phải nói là dùng than không khói sao, sao lại có nhiều khói như vậy?”

Nói xong, cô lấy mu bàn tay lau mắt, trong miệng nói: “Chị sẽ không bao giờ đến quán này để ăn thịt nướng nữa. Cay mắt quá.”

Ngô Thanh Đào cúi đầu lau đi nước mắt: “Vâng, em sẽ không tới nữa, cay mắt.”

Tô Dao nhìn Ngô Thanh Đào: “Sao đang ăn đột nhiên lại khóc?”

“Em không có khóc, bị cay mắt ạ,“ Ngô Thanh Đào đứng dậy, “Em đi vệ sinh.”

Ngô Thanh Đào nhốt mình trong toilet, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Ngân Hà, vẫn tắt máy, mở WeChat lên thì thấy cuộc trò chuyện năm ngày trước, cô ấy đã gửi cho Trần Ngân Hà một bức ảnh Tô Dao đang ngủ trên bàn làm việc. Cô ấy không biết anh có nhìn thấy bức ảnh hay không, nhưng dù sao thì anh cũng chưa bao giờ trả lời tin nhắn của cô ấy.

Ngô Thanh Đào gửi tin nhắn cho Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, anh đang ở đâu? Khi nào anh về đội, chị Tô đang khóc vì nhớ anh.”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cảm thấy không thích hợp, nếu Tô Dao nhìn thấy, cô ấy sẽ bị cô đánh chết, vì vậy cô ấy đã thu hồi và gửi lại.

“Đội phó Trần, anh ở đâu, khi nào thì trở về đội, tụi em đều rất nhớ anh.”

Hoàn hảo.

Ngô Thanh Đào không mong đợi Trần Ngân Hà sẽ trả lại tin nhắn của mình, rốt cuộc, ngay cả Tô Dao cũng không biết anh đang ở đâu.

Ngô Thanh Đào đang định đăng xuất khỏi WeChat thì nhìn thấy một dòng chữ hiển thị trên giao diện trò chuyện: “Đối phương đang gõ chữ...”

Dòng chữ này thoáng qua, không đến nửa giây, Ngô Thanh Đào suýt chút nữa cho rằng mình đã nhìn nhầm.

Cô ấy không nhận được tin nhắn của Trần Ngân Hà, vì vậy cất điện thoại của mình quay trở lại quán.

Khi đến gần cửa quán, Ngô Thanh Đào nhìn thấy một bóng người mặc áo sơ mi màu hồng đứng cách đó không xa.

Cô ấy dụi mắt, khi nhìn lại thì bóng dáng ấy đã biến mất.

Tô Dao thấy Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm phía sau không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía sau không thấy gì: “Đào, nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì, hoa mắt thôi ạ,“ Ngô Thanh Đào ngồi xuống liếc về hướng trong ngõ, “Em nhìn thấy một người đứng ở nơi đó, còn tưởng rằng là đội phó Trần.”

Ngô Thanh Đào chưa kịp nói hết, Tô Dao đã bật dậy khỏi ghế, vừa né vừa đuổi theo hướng trong ngõ, vừa đuổi theo vừa mắng: “Đồ chó kia, nếu để em bắt được, anh chết chắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.