Edit+beta: LQNN203
Tô Dao đi cùng Tô Tư Ngôn về nhà, đến cổng tiểu khu, Tô Tư Ngôn dừng lại đi đến cửa hàng bán đồ ăn ngon bên cạnh để mua một con gà quay nguyên con, bà không thích cắt ra ăn mà thích xé.
Bữa tối, cả hai dùng bữa tại bàn cơm ở nhà của Tô Tư Ngôn, phần ăn là một con gà quay, để lại một chiếc đùi gà lớn vào chiếc bát trống ở bên cạnh.
Ngày hôm sau, Tô Dao muốn cùng Tô Tư Ngôn đến nghĩa trang gặp bà, nhưng Tô Tư Ngôn từ chối: “Chị, chị về Vân Giang trước đi. Em ở với bà mấy ngày, sau đó sẽ đi Vân Giang tìm chị.”
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, sắc mặt cậu tái nhợt, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng mờ đi rất nhiều. Cậu đang có một tâm trạng tồi tệ, đặc biệt là khi nghe tin bà của mình chết cóng ở tầng dưới để chờ mình về nhà.
Tô Dao ôm Tô Tư Ngôn: “Chị không yên tâm để lại em một mình.” Người thân duy nhất của cậu đã qua đời, một giọt nước mắt cũng không rơi, cô sợ cậu sẽ ở trong lòng nghĩ quẩn.
Tô Tư Ngôn cười: “Không sao đâu chị, em sẽ không ở trong lòng nghĩ quẩn đâu, nếu không em sẽ bị bà nội dùng gậy đánh chết khi xuống đó mất.”
Tô Dao ôm Tô Tư Ngôn vỗ vỗ lưng: “Vậy thì khóc đi, khóc ra là tốt rồi.”
Tô Dao nghe Tô Tư Ngôn một hồi lâu không lên tiếng, cho đến vai cậu từ từ bắt đầu run lên, cả người cũng phát run, bờ vai cô đã sớm ướt đẫm nước mắt của cậu.
“Đại học của em không phải ở Vân Giang sao, sau này hãy ở lại Vân Giang, chị sẽ mãi là người nhà của em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, chị sẽ bảo vệ em, không bao giờ để em trải qua loại chuyện như vậy nữa...” Tô Dao nghĩ đến những gì họ đã trải qua trên hòn đảo buôn người, đặc biệt là Tô Tư Ngôn, cậu từng là “hàng hóa” bị ông chủ bắt đi, cô vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an, “Ác mộng đã qua rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Tô Dao ôm Tô Tư Ngôn, cậu có một trái tim dũng cảm lương thiện, bị bắt trải qua cuộc sống như địa ngục, lại từ kề cận cái chết giãy dụa tỉnh lại.
Cậu rất gầy, làn da không phải trắng như tuyết mà là tái nhợt, tóc và mắt đen như mực, chỉ có nốt ruồi lệ ở khóe mắt và đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt cậu ấm áp nhưng cũng lạnh nhạt, cô thường cảm thấy cậu không giống một người sống trên đời.
Nghĩ đến đây, Tô Dao như chợt tỉnh ngộ, cô biết tại sao mình lại thích Tô Tư Ngôn, không chỉ vì họ cùng chạy trốn rồi bị bắt trở về, bị cuốn vào những tháng ngày tuyệt vọng, bọn họ đã từng coi nhau là chỗ dựa tinh thần, mà cô vì sao lại chọn Tô Tư Ngôn.
Tô Tư Ngôn có một phần nào đó giống với Trần Ngân Hà.
Tô Tư Ngôn đưa Tô Dao xuống lầu: “Chị, về Vân Giang tìm anh rể đi.”
Tô Dao nghĩ về những gì đã xảy ra với Trần Ngân Hà trong phòng bệnh: “Chị sẽ không quay lại.”
Tô Tư Ngôn: “Nửa tiếng qua chị đã nhìn vào điện thoại của mình ba, bốn lần rồi.”
Tô Dao nghĩ tới cuộc điện thoại với Trần Ngân Hà, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, nghe thấy đoạn video cầu hôn bị cắt đứt một cách thẳng thừng, anh nói qua điện thoại rằng anh yêu cô.
Tô Tư Ngôn lắc lắc điện thoại trong tay: “Em hứa, ngày nào em cũng sẽ gọi cho chị.”
Bảy giờ sáng, Tô Dao còn chưa ăn sáng, cô lái xe trở về Vân Giang, đến bãi đậu xe khu nằm viện của bệnh viện Đồng Nhã lúc 9 giờ 30 phút.
Tô Dao xuống xe, lên lầu, trong thang máy bắt gặp hai cô y tá nhỏ quen thuộc.
Cô y tá thỉnh thoảng lại nhìn trộm Tô Dao, không giống như lần trước tán gẫu cùng chúc phúc, vẻ mặt bọn họ có chút kỳ quái, tựa như đang đồng tình với cô vậy.
Tô Dao nghiêng đầu: “Trần Ngân Hà lại làm gì à?”
Cô y tá nhỏ xua tay lần nữa: “Không, không có gì đâu ạ.”
“Cảnh sát Tô, lần trước chị cầu hôn có thành công không?”
Tô Dao: “Thành công.”
Trần Ngân Hà đã nhận hoa của cô, là vị hôn phu của cô, mặc dù vị hôn phu của cô trông hơi bất tài trong chuyện giường chiếu.
Cô chủ động thành như vậy, bị anh làm cho khó chịu như vậy, hiển nhiên anh cũng không thể chịu đựng được nữa, sắp nổ tung mà vẫn không đi vào, cuối cùng là dùng tay giúp cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Dao lại bắt đầu xấu đi, anh có ý gì? Động phòng cũng không chịu, còn nói yêu cô, đây là loại tình yêu gì?
Đến tầng mười lăm, Tô Dao vừa ra khỏi thang máy, hai cô y tá nhỏ chỉ nhìn cô đầy thương cảm hỏi cô cầu hôn có thành công không, tám phần là cảm thấy cô cầu hôn thất bại, không theo đuổi được anh, bị đá.
Phải có lý do để họ nghĩ như vậy.
Tô Dao nhìn thấy một phụ nữ đi ra từ phòng bệnh của Trần Ngân Hà. Đam Mỹ H Văn
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu vàng cam, khoác áo choàng, mắt phượng, trên mặt không trang điểm, màu son nhẹ nhàng, không quá chói.
Sườn xám thêu hoa mận, hoa văn không tinh xảo, nhìn qua chất lượng trung bình, nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
Tô Dao chắc chắn rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này, đoán rằng cô ta chính là người đã gõ cửa phòng bệnh của Trần Ngân Hà ngày hôm qua, sau đó anh đã tắt video cầu hôn của họ.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất tốt, càng đừng nói là nữ cảnh sát khi yêu. Trong chớp nhoáng, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí Tô Dao. Vụ cháy ở trung tâm thương mại Kim Bích ở Nam An từng lên hotsearch. Trong một bức ảnh được cư dân mạng đăng tải, Trần Ngân Hà và một phụ nữ đang ngồi quay lưng lại với nhau trong một cửa hàng bánh nhỏ.
Tô Dao nhìn người phụ nữ mặc sườn xám đi về phía thang máy, tay cầm sổ khám bệnh của Trần Ngân Hà, trên cùng là chữ ký xuất viện của bác sĩ điều trị. Có vẻ như cô ta đang giúp anh xuất viện.
Vẻ ngoài của người phụ nữ không lộng lẫy, không bằng bộ sườn xám bắt mắt trên người, không thể so sánh với Minh Nguyệt được.
Nhưng Tô Dao biết người phụ nữ này không đơn giản, có thể làm Trần Ngân Hà giấu diếm cô và mọi người gặp riêng người phụ nữ này sao có thể đơn giản được.
Khi người phụ nữ vào thang máy, Tô Dao đẩy cửa phòng bệnh của Trần Ngân Hà, anh đang đứng bên giường gấp quần áo.
Tô Dao câu môi dưới mỉa mai, nếu Tô Tư Ngôn không đuổi cô để cô về sớm, lúc chiều cô mới về, có lẽ anh đã bỏ đi theo người phụ nữ khác sau lưng cô rồi.
Trần Ngân Hà quay đầu lại và nhìn thấy Tô Dao: “Không dành nhiều thời gian hơn cho Tư Ngôn sao?”
Tô Dao bước tới, vừa cầm súng vừa nói: “Anh không phải không được sao, sao còn có thể hái hoa ngắt cỏ vậy? Cho dù anh định rước thêm người cũng vô dụng, phương diện đó không được mà.”
Cô tức giận vì anh không chịu động phòng với cô.
Trần Ngân Hà đặt bộ quần áo đang cầm trên tay xuống, quay người lại gần Tô Dao, đè cô lên tủ quần áo, đặt hai tay lên hông cô, gắt gao giam cô lại, câu môi dưới: “Được hay không, chẳng phải sau này sẽ biết sao?”
Tô Dao quay đầu cắn một cái trên cánh tay Trần Ngân Hà, hàm răng của mình khẽ run: “Cả ngày chỉ biết khoe khoang, cho em xem đồ thật hàng thật đi.”
Người đàn ông giữ lấy cằm cô, đầu tiên ngón tay anh nhẹ nhàng chà xát lên môi cô, sau đó dùng sức bóp chặt khe hở giữa môi cô, thấp giọng dỗ dành cô: “Ngoan, để anh đi nào.”
Tô Dao há miệng, hung hăng cắn ngón tay anh, anh đau đớn rên lên một tiếng, đau đến mức nào cũng không giằng ra, vẫn để mặc trong miệng cô.
Trêu ghẹo cô bằng tay khác.
Cô vừa hận anh lại vừa yêu anh, chẳng mấy chốc cô không thể nhịn được nữa, mất đi sức lực.
Không biết đã qua bao lâu, có tiếng gõ cửa, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Anh Ngân?”
Tô Dao lưng dựa vào cửa tủ, ở trong tay anh không khỏi run lên, cảm giác cả người đều không thuộc về mình, cô không khỏi có chút không cam lòng, muốn thét chói tai, hủy diệt, nhưng lại không thể phát ra tiếng để người bên ngoài nghe thấy, cô sẽ chết trên tay anh mất.
Tiếng gõ cửa lại vang lên: “Anh Ngân?”
Trần Ngân Hà bế Tô Dao vào phòng tắm, đóng cửa “rầm” một cái, đặt cô lên bệ rửa mặt, nhìn phong tình trong mắt cô còn chưa phai nhạt: “Thoải mái không?”
Anh vặn vòi nước rửa tay, đôi mắt như hoa đào hơi cong xuống, nhìn cô trong gương: “Lại nhả tay anh ra.”
Tô Dao đỏ mặt như sắp nhỏ máu: “Trần Ngân Hà, anh muốn chết sao?!”
Trần Ngân Hà rửa tay, giúp Tô Dao chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhìn đôi má ửng hồng cùng khóe mắt phiếm hồng của cô: “Dáng vẻ em hấp dẫn như vậy, đừng đi ra ngoài.”
Nói xong, anh đi tới cửa phòng tắm, tay phải cầm tay nắm cửa, hơi dừng lại, không quay đầu: “Anh đi đây.” Sau đó anh mở cửa đi ra ngoài.
Anh không dám quay đầu nhìn lại, vì sợ rằng mình sẽ không muốn rời đi nếu nhìn cô thêm một lần nữa.
Tô Dao nghe thấy Trần Ngân Hà ném quần áo vào trong túi hành lý, nghe thấy anh dừng lại ở cửa phòng tắm một chút, không chút do dự nhấc chân lên.
“Đồ khốn,“ Tô Dao đá vào cửa phòng tắm vài cái, trút giận, “Trần Ngân Hà, tên khốn này!”
Người đàn ông dường như không nghe thấy, mở cửa phòng bỏ đi.
Hai mươi phút sau, Thất Thượng và Bát Hạ giúp Tô Dao mở cửa phòng tắm.
Tô Dao nhìn phòng bệnh trống rỗng lại chạy tới bên cửa sổ cũng không thấy nửa bóng người. Cô thậm chí còn không có thời gian để hỏi anh rằng người phụ nữ đó là ai và tại sao anh lại muốn đi cùng cô ta.
Cô bị lừa, vừa rồi anh chỉ muốn lấp kín miệng cô để cô không có cơ hội hỏi.
Con chó xảo quyệt này thực sự đã sử dụng những thủ đoạn xấu xa đó để âm mưu chống lại cô, đồ dối trá, vô liêm sỉ, khốn nạn!
Tô Dao tức giận đến mức ném chăn và gối của Trần Ngân Hà xuống đất, đồng thời ném hoa hồng cầu hôn mà cô tặng anh trong chiếc bình đầu giường vào thùng rác.
Anh rốt cuộc đang làm gì, còn có chuyện gì quan trọng hơn cô sao?
Anh đến tột cùng xem cô trở thành gì, đồng ý lời cầu hôn của cô, làm chuyện thân mật với cô như vậy, rồi quay lưng bỏ chạy với người phụ nữ khác, không thèm giải thích với cô.
Trần Ngân Hà đi rồi, Tô Dao không còn ý nghĩa gì ở lại phòng bệnh này nữa, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Hành lý cô mang theo đã không còn, chiếc lược cũng không còn, thậm chí còn thiếu cả bộ đồ ngủ.
Anh không những bỏ đi không nói một lời mà còn trộm đồ của cô. Lần trước anh còn nói bộ đồ ngủ của cô có mùi sữa, anh rất thích, đồ biến thái này!
Tô Dao gói ghém đồ đạc của cô một cách lung tung, cho vào túi giấy, đến thăm Chu Tiểu Nghiên một lát, liền rời đi không ăn cơm trưa.
Hôm nay là chủ nhật, không đi làm, Cục Cảnh sát thành phố không có nhiều người, trong đội cũng không có ai, Tô Dao in tên Trần Ngân Hà ra giấy A4, đến phòng huấn luyện đem tên anh dán trên bao cát. Hết chân rồi đến tay, đánh anh nửa tiếng liên tục, mệt đến mức thở không ra hơi, người đầy mồ hôi.
Vẫn chưa nguôi giận.
Cô biết Trần Ngân Hà không có quan hệ bất chính với người phụ nữ đó, cô vẫn có chút lòng tin này ở anh, nhưng điều đó không ngăn được cô không khỏi ghen tị và ghen tuông.
Bí mật của anh là với người phụ nữ khác, họ thân thiết, và cô chỉ là người ngoài cuộc trong mối quan hệ này.
Tô Dao gọi điện cho Trần Ngân Hà, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, lại gọi qua liền tắt máy.
Tô Dao nhìn chằm chằm cái tên trên bao cát như kẻ thù.
Một lúc sau, cô vứt bỏ đôi găng tay đấm bốc và ôm chặt lấy bao cát có ghi tên anh.
Lại một lúc sau, Tô Dao đi ra khỏi phòng huấn luyện, đi đến văn phòng Cục trưởng.
Khương cục hôm nay đang làm thêm giờ trong văn phòng.
“Khương cục, rốt cuộc Trần Ngân Hà sao lại thế này, chú biết gì đúng không ạ?” Tô Dao đứng đối diện với Khương cục, không thèm ngồi xuống ghế, cô chống tay lên bàn, hơi hướng người về phía trước, “Chú nhất định biết.”
Khương cục tựa lưng vào ghế lật xem tài liệu: “Cậu ấy đã bị đình chỉ điều tra vì vụ án ở Nam An, bây giờ cậu ấy không còn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta bên này. Bên Nam An sẽ tiến hành điều tra cậu ấy, chúng ta chỉ cần hợp tác một chút, chú cũng không biết nhiều.”
Tô Dao ngồi xuống, ánh mắt sắc bén như đang nhìn kẻ tình nghi, cố gắng tìm ra sơ hở trên mặt Khương cục: “Cháu không tin là chú không biết một chút nào.”
Dù sao Khương cục cũng là một con cáo già, trên mặt không có một chút sơ hở: “Cháu không phải là vị hôn thê của cậu ấy sao? Ngay cả cháu cũng không biết, sao chú biết được.”
“Chú nghĩ cậu ấy chỉ muốn lợi dụng việc đình chỉ điều tra này để đi chơi vui vẻ,“ Khương cục nhìn Tô Dao, “Cháu cũng có thể cân nhắc thời gian này không bằng đi dạo phố, thử váy cưới, lễ phục, chuẩn bị cho hôn lễ đi.”
Tô Dao biết Khương cục sẽ không tiết lộ gì, cô xoay người rời khỏi văn phòng Cục trưởng, đến dưới tòa nhà, cô nhìn thấy Tiểu Kim, thư ký Cục trưởng từ ngoài cổng đi vào, trong tay ôm một bó hoa cúc màu vàng và trắng.
Tô Dao né tránh nấp sau cột đá cẩm thạch bên cạnh, nhìn thấy Tiểu Kim đặt bó hoa trong xe Khương Cục thường ngồi.
Chờ Tiểu Kim lên lầu, Tô Dao đến cửa hàng tiện lợi trước Cục mua hai mẫu bánh mì, quay lại ngồi vào trong xe mình, vừa ăn bánh mì vừa nhìn chằm chằm vào tòa nhà văn phòng.
Một giờ sau, vào lúc ba giờ chiều, Khương cục và Tiểu Kim ra khỏi tòa nhà, lên xe, xe chạy ra khỏi cổng Cục Cảnh sát.
Tô Dao khởi động xe đi theo sau.
Cô không biết Khương cục mang hoa cúc đến nghĩa trang thăm ai. Có thể liên quan đến Trần Ngân Hà, hoặc có thể không liên quan gì đến anh.
Tô Dao theo xe của Khương cục ra khỏi thành phố, lái vào một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, rồi theo họ đến một ngôi mộ chung.
Tô Dao núp sau một cây tùng bách, nhìn thấy Khương cục đặt bó hoa cúc trước mộ, im lặng nhìn tên trên bia mộ, hồi lâu không lên tiếng.
Tô Dao ở quá xa, không thể nhìn thấy chữ trên bia mộ, nhưng chỉ có thể nhìn ra một chữ Trần từ xa.
Sau một lúc, Khương cục quay lại nhìn về hướng của Tô Dao.
Biết mình bị bại lộ, Tô Dao ngoan ngoãn từ sau cây tùng bách đi ra, đi tới trước phần mộ: “Khương cục.”
Tiểu Kim hơi cúi xuống nói với Khương cục: “Cháu đợi chú trên xe.”
Tô Dao cuối cùng cũng nhìn thấy tên trên bia mộ, đó là một ngôi mộ chung với hai cái tên được khắc trên đó, “Trần Giang” và “Hạ Nhược Đàn“.
Không cần phải nói, đây là mộ của bố mẹ Trần Ngân Hà.
Khương cục ra hiệu: “Lại đây cúi đầu với bố mẹ chồng đi.”
Tô Dao quỳ trước ngôi mộ và quỳ lạy ba lần.
“Lần trước chú đã bảo cháu tránh xa Trần Ngân Hà, nhưng cháu không chịu nghe. Bây giờ ngay cả Cục trưởng cũng dám theo dõi,“ Khương cục nhìn Tô Dao đang quỳ lạy đến nỗi trán hơi đỏ, “Có vẻ như cháu sẽ không bỏ cuộc.”
Tô Dao từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn hai bó hoa trước mộ, một là hoa cúc do Khương cục mang đến, còn lại là hoa cúc nhỏ màu vàng.
Trần Ngân Hà nói rằng mẹ anh rất thích hoa cúc.
Bông cúc nhỏ vẫn còn rất tươi, với những cánh hoa trắng tinh và nhị hoa màu vàng tươi, tươi như thể vừa mới được cắt ra, anh đã đến đây, không bao lâu thì cô đến.
Một con bướm trắng hồng dừng lại trên bia mộ, vỗ cánh nhẹ bay, Tô Dao nhìn tên trên bia mộ, Hạ Nhược Đàn, một đại mỹ nhân, dù đã qua đời hai mươi mốt năm, cũng sẽ có con bướm đẹp nhất vì bà mà đậu lại.
Tô Dao nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ của hai vị trưởng bối sao ạ?”
Khương cục: “Hôm nay là ngày mất của lão Trần, ngày mất của Nhược Đàn vẫn chưa tới.”
Nhìn thấy Tô Dao đang nhìn chằm chằm vào mình, Khương cục luôn có thể che giấu bản thân một cách hoàn hảo, ông hừ một tiếng: “Năm đó khi Nhược Đàn bị mấy tên bắt cóc bắt đi, cảnh sát tham gia giải cứu là lão Trần, chú và lão Cao, lão Cao là bố nuôi của Trần Ngân Hà.”
“Ba người tụi chú phá cửa xông vào, chú và lão Cao liều mạng chiến đấu với bọn bắt cóc. Lão Trần, đồ đê tiện và vô liêm sỉ ấy đã lợi dụng lúc hỗn loạn để cứu Nhược Đàn. Người ta rõ ràng đi được nhưng lão ấy nhất quyết đòi cõng. Lão ấy đã tự mình đóng toàn bộ vai anh hùng cứu mỹ nhân, còn hai nhân vật chính trong trận chiến là chú và lão Cao đã trở thành phông nền.”
Tô Dao vẫn luôn hiểu được làm thế nào mà một thiên kim tiểu thư trẻ đẹp dịu dàng như Hạ Nhược Đàn lại có thể sinh ra một Trần Ngân Hà mặt dày không biết xấu hổ như vậy. Giờ thì cô đã hiểu, anh được di truyền từ bố mình.
“Lão Trần mặt còn dày hơn tường thành, mồm mép, chú và lão Cao làm sao có thể là đối thủ của cái đồ khốn kiếp đó,“ Khương cục nhìn bia mộ, “Chú còn tốt, không để lỡ, nhanh chóng gặp được người mình yêu như bây giờ. Lão Cao số khổ hơn, cả đời không kết hôn, nuôi đứa trẻ đó.”
Tô Dao: “Chú Trần qua đời như thế nào vậy ạ?”
Khương cục: “Qua đời trong một vụ tai nạn trong lúc thi hành nhiệm vụ.”
Tô Dao: “Không thể nào.” Người tràn đầy sức sống và sáng ngời đó sẽ không qua đời trong một vụ tai nạn, ông ấy không thể để mặc người vợ đang mang thai ở nhà.
Nếu là Trần Ngân Hà, nếu cô mang thai đứa con của anh, anh vẫn sẽ sống sót để tìm cô.
Khương Cục không giấu giếm: “Bố của Chu Vũ Trần, Chu Chính Thanh, đã thuê sát thủ mạnh nhất giết lão Trần rồi ngụy tạo thành một vụ tai nạn. Khi đó, Nhược Đàn đang mang thai hơn bốn tháng.”
Sau đó, Tô Dao nghe Trần Ngân Hà nói Chu Chính Thanh đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, ông ta đã sớm thuê những sát thủ canh gác bên ngoài ngôi nhà xinh đẹp, nếu ông ta chết, những tên sát thủ đó sẽ tấn công Hạ Nhược Đàn, để bà chết cùng với ông ta.
“Trần Ngân Hà và mẹ của cậu ấy đã bị kẻ mất trí đó giam cầm trong bảy, tám năm. Sự dựa dẫm và dũng khí duy nhất để sống của cậu ấy là mẹ cậu ấy,“ Khương cục nhìn vào bia mộ và hít một hơi dài, “Lúc ấy cứu viện đã đứng dưới lầu, một phát súng vang lên, mẹ cậu ấy bị bắn vào đầu, chết ngay trước mặt cậu ấy.”
Trái tim Tô Dao như bị một đôi bàn tay vô hình nắm lấy, đau đến co quắp lại, cô chỉ biết Hạ Nhược Đàn bị sát thủ giết chết, nhưng không ngờ bà lại chết trước mặt Trần Ngân Hà.
Lúc đó anh chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi, thật tàn nhẫn khi tận mắt nhìn thấy mẹ mình, người mình nương tựa bị giết chết.
Khương cục nói: “Sau đó, cảnh sát tìm thấy trên điện thoại di động của Chu Chính Thanh một tin nhắn mà ông ta đã gửi trong hơi thở cuối cùng trước khi chết. Ông ta đã ra lệnh cho sát thủ ngừng bắn.”
Sát thủ vẫn nổ súng.
Khương cục: “Tên sát thủ không tìm được góc độ để nhắm vào Hạ Nhược Đàn nên đã nhắm vào con cô ấy. Hạ Nhược Đàn là một người phụ nữ thông minh. Cô ấy biết sát thủ đang đe dọa cô ấy và cô ấy không thể trốn thoát được, vì vậy chủ động để mình lộ ra, thay đổi cuộc đời của Trần Ngân Hà.”
“Khung cảnh đó là cơn ác mộng của Trần Ngân Hà. Cậu ấy phải giải quyết nút thắt này mới có thể sống tốt được,“ Khương cục nói với Tô Dao, “Có rất nhiều góc khuất trên thế giới này, nơi đó khủng khiếp và tàn nhẫn mà cháu không thể nào tưởng tượng được đâu. Còn lại chú không thể nói thêm, cháu đừng tìm cậu ấy, chờ cậu ấy trở về với cháu, nếu như cậu ấy có thể trong sạch sống sót trở về.”