Rơi Vào Ngân Hà

Chương 93: Chương 93: Câu ngôi sao




Edit+beta: LQNN203

Sau khi nghe Khương cục chất vấn, Tô Dao vẫn nói: “Máy quay chỉ ghi lại anh ấy đánh người, nhưng không ghi lại anh ấy giết người.”

Tô Dao nhìn vào đôi mắt của Khương cục, dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào lãnh đạo trưởng bối quả thật bất lịch sự, ít nhiều có chút phạm thượng.

Cô chỉ muốn biết tại sao Khương cục không tin Trần Ngân Hà.

Khương cục dùng một loại uy nghiêm đè nặng ánh mắt Tô Dao, giọng điệu có chút không hài lòng: “Cháu là cảnh sát, cảnh sát không phải nên tin nhất là chứng cứ sao? Nếu có nghi ngờ sao không điều tra?”

“Được, vậy chúng ta xem chứng cứ đi,“ Tô Dao liếc nhìn video giám sát trên máy tính bảng, bức ảnh bị bấm dừng ở khung hình cuối cùng, Trần Ngân Hà hoàn toàn lộ mặt trước máy quay, “Anh ấy là cảnh sát, là cảnh sát rất thông minh, anh ấy có thể không biết ở đó có camera sao? Nếu biết, tại sao anh ấy lại ngẩng đầu lên để camera quay lại mình? Anh ấy không ngu xuẩn như vậy.”

Khương cục mỉm cười: “Được, vậy cháu nói xem, cậu ấy đang muốn làm cái gì?”

Tô Dao đột nhiên nghẹn lời, cô không thể nghĩ ra lý do gì để Trần Ngân Hà làm điều này, ngoại trừ... khiêu khích.

Trần Ngân Hà đã bị trục xuất khỏi lực lượng cảnh sát, thông báo cho toàn bộ mạng lưới trong hệ thống an ninh công an đã được đưa ra cách đây năm ngày.

Anh bây giờ chỉ là một công dân bình thường, nếu đổi thành người khác dám bất chấp pháp luật và khiêu khích cảnh sát, Tô Dao sẽ không bao giờ bỏ qua, cô sẽ điều tra người đó như một nghi phạm chính.

Khương cục liếc nhìn Tô Dao: “Xét về mối quan hệ của cháu là vị hôn thê của Trần Ngân Hà, đừng theo dõi vụ án của Tiết Vân Phi nữa, hãy để chuyện đó cho...”

Khương cục còn đang suy nghĩ xem đội nào không quá bận rộn, nhưng Tô Dao đã xoay người chạy: “Cháu sẽ tổ chức một cuộc họp phân tích vụ án ngắn gọn và đưa người đến nhà Tiết Vân Phi xem xem, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.”

Cô muốn tận tay bắt hung thủ và trả lại sự trong sạch cho Trần Ngân Hà.

Khương cục còn muốn nói gì, Tô Dao đã cao chạy xa bay rồi, ông chỉ có thể hướng về phía cô biến mất rồi mắng: “Còn chưa gả đi đâu mà đã học được không ít bản lĩnh da mặt dày rồi.”

Tô Dao vừa đi vừa yêu cầu các thành viên trong đội báo cáo tiến trình điều tra.

Tiểu Vu: “Tình hình tài chính của Tiết Vân Phi bình thường, mọi khoản thu chi đều có thể kiểm tra, không có thu chi bất thường.”

Giang Bất Phàm: “Máy quay ở khu vực Tiết Vân Phi chơi bóng đã bị phá hủy từ trước, hình ảnh của anh ta khi bị giết không được quay lại.”

Tô Dao: “Khu vực khác thì sao?”

Giang Bất Phàm: “Tiết Vân Phi đến sân gôn Lục Vận lúc 2 giờ 30 phút chiều. Từ khi vào sân gôn cho đến khi bị giết, anh ta không hề tiếp xúc với bất kỳ người lạ nào ngoại trừ nhân viên của sân gôn. Các cuộc điều tra về nhân viên đã được hoàn thành, mọi thứ đều bình thường, khả năng nhân viên phạm tội gần như có thể bị loại trừ.”

Tô Dao trầm ngâm một hồi: “Điều tra từng khách hàng ra vào sân gôn ngày hôm đó xem có kẻ khả nghi nào không.”

Giang Bất Phàm: “Rõ!”

Tô Dao đẩy cửa phòng họp: “Tiểu Trương, báo cáo kết quả điều tra gần sân bóng.”

Tiểu Trương mở máy tính xách tay của mình, kết nối với máy chiếu và phát một đoạn video được sao chép từ camera giám sát, nhấp vào nút phát, nói: “Phát hiện một chiếc xe hơi với hành tung đáng ngờ.”

Màn hình giám sát cho thấy một ngã tư ở bên phải cổng sân bóng. Tiết Vân Phi bị giết lúc 3 giờ 30 chiều, chiếc xe ô tô đi vào ngã tư lúc 3 giờ và rời đi lúc 3 giờ 45, ngay khoảng thời gian gây án.

Máy quay chỉ nắm bắt được ra vào của phương tiện chứ không thể xác định được điểm đỗ.

Chiếc xe là Volkswagen màu đen có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường phố, trên thân xe không có thông tin nhận dạng.

Tiểu Trương tắt video và mở một bức ảnh: “Đây là ảnh chụp màn hình video đã được bộ phận kỹ thuật làm sắc nét.”

Máy quay không quay được chân dung chính diện, bức ảnh trước mặt được quay từ phía sau xe.

Tô Dao nhìn vào, trên xe có hai người ngồi, người ngồi ở ghế lái cúi xuống, lộ ra nửa bên phải sau đầu và cổ, người ngồi ở ghế phụ chỉ lộ ra một khuỷu tay nhỏ và một một sợi tóc đen dài.

Tiểu Trương phóng to bức ảnh, chỉ vào người đàn ông mặc áo hồng trên ghế lái: “Nghi phạm có một nốt ruồi màu hồng nhạt sau gáy.”

Nếu đối phương không nghiêng người và di chuyển cổ áo của mình một chút, thì nốt ruồi nhỏ đó đã không lọt vào ống kính.

Trần Ngân Hà có một nốt ruồi như vậy ở sau gáy.

Những người ngồi ở đây đều là cảnh sát hình sự, từ trang phục, hình dáng và tác phong của những người trên xe, có thể suy ra người này chính là Trần Ngân Hà.

Tô Dao không hề che miệng mọi người: “Nếu có nghi ngờ gì thì cứ nói ra. Có ai có thể nhìn ra người này là ai không?”

Tiểu Dương rụt rè giơ tay lên, cau mày, thấp giọng nói: “Đội trưởng Tô, người này hình như là đội phó Trần.”

Mặc dù Trần Ngân Hà đã bị sa thải và không thể quay lại Cục Cảnh sát, bọn họ vẫn thường gọi anh là đội phó Trần khi nhắc đến anh.

Tô Dao: “Còn nghi ngờ gì nữa không?”

Đại Vu nói: “Nếu đội phó Trần muốn đánh người hay giết người, với chỉ số thông minh của cậu ấy, cậu ấy sẽ không bao giờ để lại sơ hở, huống chi là những sơ hở rõ ràng như vậy. Anh cho rằng hung thủ không phải là đội phó Trần, cậu ấy chỉ vì nguyên nhân nào đó tình cờ ở gần hiện trường vụ án mà thôi.”

Tiểu Vu sốt ruột: “Đúng vậy, hẳn là có người hãm hại đội phó Trần của chúng ta.”

Tô Dao đồng ý với Đại Vu và Tiểu Vu, nhưng cô không thể tỏ ra thiên vị trước mặt nhiều cấp dưới, bắt đầu cuộc điều tra theo quy trình bình thường: “Trần Ngân Hà và Tiết Vân Phi có một số tranh chấp về tình cảm, vì vậy anh ấy tạm thời bị liệt vào danh sách nghi ngờ, và anh ấy cũng là người cho đến nay có khả năng giết Tiết Vân Phi nhất.”

“Đại Vu, anh phụ trách liên lạc với Trần Ngân Hà yêu cầu anh ấy đến Cục điều tra. Nếu không liên lạc được, sử dụng biện pháp điều tra tội phạm để truy tìm anh ấy.”

“Tiểu Trương Tiểu Lâm điều tra mối quan hệ cá nhân của Tiết Vân Phi, chú ý đào sâu. Giang Bất Phàm đưa người đến công ty của Tiết Vân Phi để tìm kiếm chứng cứ,“ Tô Dao vừa nói vừa bước ra ngoài phòng họp, “Những người khác theo tôi đến nhà của Tiết Vân Phi, hành động!”

“Rõ, đội trưởng Tô!”

Lúc này, điện thoại di động của Tô Dao vang lên, là nhân viên vật chứng gọi tới, bảo Tô Dao đến phòng chứng cứ, anh ta có một phát hiện quan trọng.

“Mọi người trên xe chờ tôi,“ Tô Dao nhanh chóng đi tới tổ vật chứng, “Có chuyện gì, phát hiện ra gì à?”

Nhân viên vật chứng bấm vào một tấm ảnh trong tay, phóng to rồi lại phóng to: “Mười ngày trước không phải cô đem ảnh chụp nhà của Tiết Vân Phi cho tôi xem sao, lúc đó không phát hiện ra gì.”

Nhân viên vật chứng chỉ vào bức ảnh: “Bây giờ, cô hãy nhìn lại chỗ này xem.”

Nhân viên vật chứng chỉ một dãy huy chương và những thứ tương tự treo trên tủ trang trí phía sau Tiết Vân Phi. Tô Dao nhìn vào đó, không thấy gì bất thường.

Sau khi nhân viên vật chứng chỉ, Tô Dao thấy có một huy chương ở giữa khác với những huy chương khác.

Huy chương này bị che bởi các huy chương khác, chỉ có khoảng một phần ba diện tích lộ ra, tấm thẻ được treo bằng một sợi chỉ đỏ. Mặt thẻ được làm bằng vàng bạc và ngọc bích, trên ngọc bích có hình bông hoa nổi màu xanh như vỏ sò, hình dáng rất độc đáo.

Tấm thẻ được khắc với các hoa văn cực kỳ phức tạp, giống như phù văn.

Thứ này làm cho mọi người ta cảm thấy rất khó chịu, Tô Dao: “Đây không phải huy chương.”

Nhân viên vật chứng đẩy kính trên sống mũi xuống: “Đây là 'quỷ thẻ'. Rất có thể Tiết Vân Phi đã nuôi tiểu quỷ ở nhà.”

Trong làng giải trí luôn có tin đồn cho rằng những người nổi tiếng nuôi tiểu quỷ, một số người tin rằng nuôi tiểu quỷ có thể tăng vận may và khiến bản thân trở nên nổi tiếng.

Tô Dao nghĩ đến trước đây một paparazzi đã chụp được ảnh Tiết Vân Phi đến một cửa hàng quần áo trẻ em, nếu anh ta thực sự nuôi tiểu quỷ ở nhà, thì những bộ quần áo đó hẳn là được mua cho tiểu quỷ ở nhà.

“Để làm 'quỷ thẻ', cần phải dùng đến vật dụng cá nhân của trẻ em lúc còn sống,“ viên vật chứng chỉ tấm thẻ màu xanh ngọc bích, “Cô hãy điều tra cái này, có thể sẽ thu hoạch được gì đó.”

Tô Dao nhanh chóng đưa người đến nhà Tiết Vân Phi, tìm thấy “quỷ thẻ” trong đống huy chương trong thư phòng của anh ta.

Ngô Thanh Đào dùng mũi chó của mình ngửi khắp nơi trong thư phòng: “Có mùi nến, nhưng không tìm được ở đâu.”

Có rất nhiều dấu vết về cuộc sống của trẻ em trong nhà của Tiết Vân Phi, chẳng hạn như bát và đũa rõ ràng là nhỏ hơn một cỡ trong nhà bếp, một đôi dép nhỏ trên ban công và đồ chơi cho trẻ nhỏ bên cạnh ghế sô pha.

Tô Dao dò xét khắp nhà của Tiết Vân Phi, cuối cùng trở lại thư phòng, nhìn một bức tranh phong cảnh treo trên tường cạnh tủ trang trí.

Tô Dao bước tới tháo bức tranh ra, áp tai vào tường, dùng tay gõ vào tường: “Bên trong trống không.”

Không tìm được công tắc mở tường, sau khi xác nhận không phải tường chịu lực, Tô Dao trực tiếp nhờ người đập tường để mở.

Một tiếng “oành---”, tường sụp đổ, gạch đá văng tung tóe trên sàn, trong không khí bay lên bụi bặm. Tô Dao ho khan vài tiếng, lấy tay quạt bụi bặm ra, nhìn thấy rõ đồ vật cất giấu trong tường.

Trước mặt là một khoảng đất nhỏ rộng hai mét vuông, trước mặt hiện ra một xác chết của một đứa trẻ nhỏ.

Sau khi được xử lý đặc biệt, xác chết đã được làm khô, bề ngoài được mạ vàng, trước mặt họ đặt một vài cây nến đã đốt chỉ còn lại đuôi, một lớp tro hương dày được tích tụ trong hộp đựng tro hương.

Các bức tường của không gian này được trang trí bằng vải đỏ có khắc phù văn vàng, hai ngọn đèn đỏ mờ nhạt được thắp sáng ở hai bên, chiếu sáng toàn bộ không gian bằng một màu đỏ rực, trông rất âm trầm quỷ dị.

Ngô Thanh Đào nhìn thi thể đứa nhỏ, tức giận nói: “Tiết Vân Phi này, buổi tối ngủ không sợ gặp ác mộng sao?”

“Uổng công nhiều người hâm mộ rất thích anh ta, không ngờ anh ta là một người như vậy.”

Mang bao tay vào, Tô Dao tự tay lấy thi thể của đứa trẻ ra, đặt lên trên một tấm vải lụa mềm màu trắng rồi nhẹ nhàng dùng vải đó quấn lấy thi thể.

Triệu Dương ngồi ở ghế sau ôm thi thể đứa bé: “Chờ đến Cục xét nghiệm ADN của nó, nếu may mắn có thể từ cơ sở dữ liệu tìm ra bố mẹ nó.”

“Không cần, trực tiếp so sánh DNA của Vương San đi.” Tô Dao gọi Ngô Thanh Đào lên xe phía sau, “Em đi cùng Tiểu Lâm đưa Vương San đến Cục.”

Nếu đứa trẻ này là con của Vương San, cô ấy sẽ có động cơ để giết Tiết Vân Phi.

Việc thoát fan của Vương San bắt đầu khi cô ấy nhìn thấy bức ảnh ở nhà của Tiết Vân Phi. Có lẽ cô ấy đã nhận ra khối ngọc bích độc nhất trên thẻ quỷ kia.

Tô Dao còn chưa về Cục thì Ngô Thanh Đào đã gọi đến, nói rằng Vương San đã biến mất.

Tô Dao nhờ người định vị tín hiệu điện thoại di động của Vương San, nhanh chóng tìm được vị trí của Vương San, tự mình dẫn người qua.

Vương San không đi đâu xa, chỉ ở trên nóc ngôi nhà cho thuê nơi cô ấy ở.

Cô ấy đang ngồi trên lan can tầng sáu, chuẩn bị nhảy xuống.

Vương San quay lại nhìn Tô Dao và đám người Ngô Thanh Đào. Cô ấy hẳn đã ôm quyết tâm chết, vì vậy không chút che giấu thừa nhận hành vi phạm tội của mình: “Là em thuê người giết Tiết Vân Phi.”

Tô Dao thuyết phục: “Thi thể con trai em vẫn chưa được hỏa táng, còn chưa được chôn cất. Em không định đưa nó đi đoạn đường cuối cùng sao?”

“Chuyện này không còn ý nghĩa gì nữa, nó chết rồi, sẽ không khóc cũng không cười nữa,“ Vương San lau nước mắt cười khổ, “Em chỉ hối hận, cảm thấy hai mắt mình mù rồi mới đem hung thủ đã giết con trai mình trở thành thần tượng. Còn cố gắng dựa vào anh ta để thoát khỏi màn sương của sự mất mát, thật là châm chọc!”

Tô Dao nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là lỗi của em. Nhìn xem, không phải chị là cảnh sát nhưng cũng yêu thích Tiết Vân Phi sao, vẫn luôn nghĩ anh ta là người tốt.”

Vương San vừa khóc vừa nói: “Em không giống chị, vì anh ta mà em không còn gì cả. Em đã bán nhà và xe, nợ nần chồng chất, còn chọc cho bố vất vả nuôi lớn em tức giận đến mức phát bệnh tim mà qua đời, cái giá em phải trả là quá lớn, không thể quay trở lại được nữa!”

Tô Dao lặng lẽ tiến lên nửa bước, đưa tay về phía Vương San: “Em muốn mạng sống của Tiết Vân Phi, bây giờ anh ta đã chết. Em muốn nhìn anh ta thân bại danh liệt, gửi email cho truyền thông và fan hâm mộ, rất nhanh tội ác của anh ta sẽ sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng, em không muốn tận mắt nhìn thấy sao?”

Vương San lau nước mắt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Email gì, em không gửi email.”

Tô Dao cau mày, Vương San thậm chí đã thừa nhận tội ác giết Tiết Vân Phi thì không cần phải từ chối một email. Email không phải do Vương San gửi, sẽ là ai gửi, tại sao người đó lại làm ầm ĩ lên.

Điều quan trọng nhất lúc này là ngăn Vương San tự tử, Tô Dao nói: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là Tiết Vân Phi sẽ bị dư luận phán xét, cho dù là đã chết.”

Nhìn thấy ánh mắt của Vương San chuyển động, Tô Dao dùng lời nói chọc vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô ấy: “Tụi chị đã tìm thấy Bối Bối trong thư phòng của Tiết Vân Phi. Cậu bé hơi lạnh, nếu được mẹ ôm vào lòng để giữ ấm, cậu bé chắc chắn sẽ ra đi rất thanh thản.”

Vương San sững người một lúc, ánh mắt rõ ràng dịu đi.

Tô Dao tiến lên một bước dài, ngập ngừng nói: “Đưa tay cho chị, chị sẽ đưa em đến gặp Bối Bối.”

Thấy Vương San sắp bị thuyết phục đi xuống, nhưng tai nạn xảy ra trong tích tắc. Vương San thấy trên sân thượng có vài bộ quần áo trẻ em đang phơi.

Đó là một bộ áo liền quần màu vàng nhạt với họa tiết hoa bồ công anh dễ thương được vẽ trên đó. Khi bị gió thổi, bông hoa bồ công anh trên đó đung đưa, như thể nó trở nên sống động từ lớp vải, khiến người ta nghĩ đến đứa trẻ mặc chiếc áo này cũng sẽ rất sinh động, đầy sức sống.

Tâm trạng của Vương San đột nhiên suy sụp: “Bối Bối chết rồi, không về được, không về được!” Nói xong, cô ấy nặng nề ngả người ra sau, từ trên lan can ngả ra.

Tô Dao chồm người tới, nhưng vẫn không giữ được Vương San.

Cái chết của Vương San không ảnh hưởng nhiều đến cuộc điều tra tiếp theo, Tô Dao nhanh chóng tìm ra sự thật.

Tiết Vân Phi đã thất bại trong ngành giải trí vài năm. Anh ta muốn tài năng của mình được công nhận nhiều hơn. Lần lượt thất bại làm cho anh ta điên cuồng, chỉ cần tác phẩm của mình được nhiều người biết đến, anh ta không tiếc trả bất kỳ cái giá nào.

Tình cờ, Tiết Vân Phi nghe nói nuôi tiểu quỷ có thể nhanh chóng nổi tiếng nên đã nhờ cao nhân tính toán bát tự, mua tin tức ở khoa sản của bệnh viện, phát hiện con trai của Vương San là phù hợp nhất với mình.

Tiết Vân Phi bắt đầu theo dõi Vương San và phát hiện cô ở tầng một và sống một mình, nhân lúc cô ra ngoài mua đồ ăn đã lẻn vào nhà bóp chết đứa trẻ đang ngủ, sau đó dàn cảnh như vô tình chết ngạt, rồi từ nhân viên hỏa táng mua xác đứa trẻ về, nhờ người làm thành “Tiểu quỷ” rồi đưa về nhà thờ cúng.

Ngay sau đó Tiết Vân Phi trở nên nổi tiếng, như anh ta mong muốn, các tác phẩm của anh ta đã được thị trường công nhận, tài năng của anh ta được công nhận, và anh ta không còn thất bại nữa.

Trên tay anh ta dính đến mạng người, anh ta làm từ thiện để rửa sạch tội lỗi của mình.

Tất nhiên, sự nổi tiếng của Tiết Vân Phi không phải vì anh ta đã nuôi tiểu quỷ, mà là bởi vì có người bí mật hỗ trợ anh ta. Người này chính là người cuồng anh trai, Chu Vũ Trần, bởi vì giọng nói của Tiết Vân Phi giống với Trần Ngân Hà.

Sau khi Vương San phát hiện ra sự thật từ bức ảnh, cô muốn gọi cảnh sát, nhưng cô lo lắng Tiết Vân Phi có tiền và có thể nhờ luật sư tốt nhất để minh oan cho anh ta. Cô lo lắng rằng anh ta sẽ không bị kết án tử hình, không thể chân chính trả thù cho con trai mình, vì vậy bắt đầu lên kế hoạch.

Trên tầng hai của tiệm mì trước cổng Cục Cảnh sát, cổ và lưng của Vương San bị bỏng một mảng lớn, nhưng cô không muốn điều trị mà chỉ muốn đến làm việc ở công ty mới càng sớm càng tốt, mục đích làm tài vụ là để tham ô công quỹ.

Cô tham ô công quỹ của công ty đó hai mươi vạn tiền mặt, dùng để thuê sát thủ.

Cảnh sát tìm thấy một bức thư tuyệt mệnh trong túi của Vương San, nói rằng sau khi chết, cô ấy đã bán nội tạng và đưa tiền bán nội tạng cho công ty, coi như trả ơn.

Tô Dao cầm bản báo cáo điều tra do Giang Bất Phàm giao cho và xem xét: “Vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ. Hai mươi vạn không bao giờ có thể thuê được một sát thủ ở cấp độ như vậy.”

Trừ khi sát thủ cũng có thù oán với Tiết Vân Phi, muốn giết Tiết Vân Phi thì mới không quan tâm đến tiền bạc.

Kẻ chủ mưu là Vương San, đã chết, việc cần làm tiếp theo là truy tìm tên sát thủ xuất quỷ nhập thần kia.

Tô Dao đã cố gắng hết sức để không nghĩ về Trần Ngân Hà, nhưng ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy Trần Ngân Hà là tên sát thủ đó.

Đây là một sự dàn dựng có chủ đích, chắc chắn phải có một âm mưu lớn đằng sau.

Tô Dao cau mày, tự hỏi Trần Ngân Hà đang làm gì.

Tại sao anh lại dính líu đến tên sát thủ đó, và lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, người phụ nữ mặc sườn xám đón anh từ bệnh viện, mối quan hệ của cô ta với anh là gì, sao họ lại biết nhau, biết nhau như thế nào?

Tô Dao nghĩ về những gì Khương cục đã nói với cô trước bia mộ của bố mẹ Trần Ngân Hà. Sát thủ đã vi phạm lệnh ngừng bắn của Chu Chính Thanh, bắn vào đầu Hạ Nhược Đàn trước mặt Trần Ngân Hà.

Đây là nút thắt của Trần Ngân Hà.

Dựa trên những gì Tô Dao biết về Trần Ngân Hà, anh sẽ giết tên sát thủ bằng chính tay mình. Vì vậy anh đã từ bỏ việc tiếp tục làm cảnh sát để tìm kiếm cơ hội trả thù, tự đẩy mình sang một con người khác hoàn toàn đen tối.

Tô Dao càng nghĩ càng đau đầu, không thể để anh càng ngày càng lún sâu, cô phải lôi anh ra trước khi quá muộn.

“Reng reng reng---” Tiếng chuông điện thoại bàn trên bàn cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Dao, thư ký của Cục trưởng, Tiểu Kim, gọi điện bảo cô đến văn phòng Cục trưởng.

Khương cục không chỉ gọi một mình cô, mà còn gọi cho Lục Hải Minh, đội trưởng của đội hai.

Khương cục nhấp một ngụm trà trên bàn, đặt xuống, nhìn Tô Dao: “Công việc tiếp theo về vụ án của Tiết Vân Phi giao cho đội hai.”

“Là vị hôn thê của Trần Ngân Hà, cháu phải tránh tị hiềm, đạo lý này không cần chú nói đi.”

Tô Dao cau mày, không kìm được cao giọng lên vài đề xi ben: “Chú cho rằng Trần Ngân Hà là tên sát thủ đã giết Tiết Vân Phi sao?”

Lục Hải Minh ấn bả vai Tô Dao: “Chị đại à, đừng gấp, anh cũng tin không phải đội phó Trần làm.”

Dù Tô Dao phản đối thế nào, Khương cục vẫn giao việc điều tra hung thủ cho Lục Hải Minh.

Tô Dao đi theo Lục Hải Minh ra khỏi văn phòng Khương cục: “Nếu anh phát hiện ra Trần Ngân Hà, hãy cho em biết. Đừng lo lắng, em sẽ không can thiệp vào việc xử lý vụ án của anh.”

Lục Hải Minh gật đầu: “Được.”

Buổi chiều Tô Dao cho mình nghỉ phép nửa ngày, cô một mình ra khỏi tòa nhà Cục Cảnh sát, đứng ở dưới lầu một lúc, không biết phải làm sao.

Mặt trời từ trên cao chiếu xuống, đổ bóng xuống mặt đất, cô giẫm lên bóng mình và đi đến bãi đậu xe của tòa nhà. Cuối cùng dừng trước chiếc Bentley mà Trần Ngân Hà để lại cho cô, mở cửa ngồi vào.

Trên tầng hai của một quán cà phê đối diện với Cục Cảnh sát, Trần Ngân Hà nhìn xuống chiếc xe kia, đã hai tiếng rưỡi trôi qua, cô vẫn ngồi trong xe không chịu ra ngoài.

Dường như cô rất nhớ anh, anh rất hài lòng.

Anh rất tham lam, hy vọng cô nghĩ về anh nhiều hơn, yêu anh nhiều hơn, lại hy vọng cô đừng buồn.

Những cảm xúc trái ngược và phức tạp này đan xen lẫn nhau trong lòng anh, chúng xuyên qua nội tạng của anh một lần, khi rơi trên mặt anh lại biến thành sát khí lạnh lẽo cứng rắn.

Một người phụ nữ mặc áo phông trắng, quần jean đen, đầu đội nón lưỡi trai đi tới, ngồi đối diện với Trần Ngân Hà, nụ cười trong sáng tươi tắn trên môi: “Anh Ngân.”

Sát khí trong mắt Trần Ngân Hà rất áp bức: “Cô gửi email cho giới truyền thông và người hâm mộ của Tiết Vân Phi?”

Cố Mộng gọi một tách cà phê: “Xin lỗi anh Ngân, nếu không làm mọi thứ tồi tệ hơn và biến anh thành con dao giết chết Tiết Vân Phi, làm anh không có đường lui. Em sợ anh sẽ không một lòng theo tụi em.”

“Đoạn video tôi thả Minh Nguyệt là các người gửi cho cảnh sát, bây giờ lại cố tình biến tôi thành kẻ sát hại Tiết Vân Phi,“ Trần Ngân Hà nhướng mắt, giọng nói lạnh lùng, “Tôi không thích bị người khác tính toán, nên đừng để chuyện này tái diễn, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Cố Mộng mỉm cười, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, giọng nói mơ hồ: “Anh sẽ không khách sáo với em thế nào?”

Trần Ngân Hà chậm rãi đặt tách cà phê trong tay xuống, hành động tao nhã như một quý ông thực thụ, giây tiếp theo ngón tay anh nhéo vào cổ Cố Mộng.

Móng tay của anh cắm sâu vào động mạch chủ của cô ta một cách không thương tiếc, giọng nói anh lạnh lùng từ trong xương tủy, như thanh băng sắc nhọn rỉ máu: “Tôi không còn là cảnh sát nữa, đừng tưởng rằng tôi không dám giết người.”

Nhân viên phục vụ đang dọn bàn bên cạnh nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, do dự có nên gọi cảnh sát hay không.

Cố Mộng ngẩng đầu, phát ra tiếng nói từ cổ họng: “Đối diện là Cục Cảnh sát, anh hẳn là không muốn quấy rầy đến người phụ nữ đó đâu.”

Trần Ngân Hà buông tay ra, để lại dấu móng tay đỏ ửng trên chiếc cổ thon gọn và đẹp đẽ của Cố Mộng, cô ta quay đầu cười với nhân viên phục vụ: “Không sao đâu, tranh chấp tình cảm ấy mà.”

Trần Ngân Hà liếc nhìn Cố Mộng, cong môi dưới mỉa mai: “Người như cô mà cũng có tình cảm à, nực cười.”

Cố Mộng mỉm cười nhấp một ngụm cà phê trên bàn: “Cảnh giới cao nhất của một sát thủ chẳng phải là không có tình cảm sao, một ngày nào đó anh sẽ trở thành giống như em, không có tình cảm, không có cảm xúc, lúc ấy anh mới hoàn mỹ.”

Di động của Cố Mộng vang lên, cô ta nghe máy, nhếch môi dưới nói với đối phương: “Dọn dẹp rồi đợi đấy, tôi sẽ tới ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Mộng nói: “Em có hẹn với một nam sinh viên, đi trước đây.”

Cô ta là một sát thủ vô cảm với hai sở thích duy nhất trong đời.

Đầu tiên, mỗi khi giết ai đó đều sẽ phóng túng buông thả mấy ngày. Thứ hai, thích biểu diễn, diễn xuất là một trong những phẩm chất cần thiết của một sát thủ hàng đầu. Cô ta có thể nhập vai vào nhiều danh tính khác nhau và áp sát mục tiêu.

Lần trước cô ta gặp Trần Ngân Hà trong một cửa hàng bánh ở Nam An, cô ta đóng vai một người phụ nữ nghèo và nội tâm, ngại mua một miếng bánh cho mình. Bây giờ cô ta vào vai một nữ sinh viên đại học sôi nổi và đầy nhiệt huyết.

Trần Ngân Hà: “Khi nào chúng ta đến căn cứ?”

Bước chân của Cố Mộng dừng lại: “Đừng sốt ruột, hãy đợi thông báo của sư phụ, em sẽ đưa anh đến đó khi thời gian đến.”

Sau khi Cố Mộng rời đi, Trần Ngân Hà gọi thêm một tách cà phê và ngồi bên cửa sổ nhìn chiếc Bentley màu đen trong sân Cục Cảnh sát.

Tới giờ tan sở, Tô Dao đẩy cửa xe bước ra, cô không về nhà mà lại vào tòa nhà của Cục.

Hứa Gia Hải ra khỏi văn phòng pháp y, nhìn thấy Tô Dao đang đứng ở hành lang: “Tìm tôi có việc à?”

Tô Dao gật đầu: “Tôi muốn nhờ anh một việc.”

Hứa Gia Hải xắn cổ tay áo lên, đưa Tô Dao đi theo hướng thang máy: “Cô nói đi.”

Tô Dao: “Anh có thể giả bộ theo đuổi tôi được không, hoặc tôi giả bộ theo đuổi anh cũng được.”

Có thể thấy từ việc Trần Ngân Hà đánh Tiết Vân Phi, mọi hành động của cô đều nằm dưới con mắt của Trần Ngân Hà, và anh chắc hẳn đang quan sát cô ở gần đây.

Cô muốn kéo anh ra.

Hứa Gia Hải quay đầu nhìn Tô Dao: “Muốn tôi chết thì cứ nói thẳng. Tôi có thể kết liễu cuộc đời mình bằng dao mổ, đừng phiền Trần Ngân Hà ra tay.”

Anh ta không muốn bị đánh giống như Tiết Vân Phi, Hứa Gia Hải nói, “Cậu ta biết tôi không thích cô, không có ý gì với cô. Cô theo đuổi tôi hay tôi theo đuổi cô, nhắm mắt cũng biết đây là một cái bẫy, cậu ta không ngu ngốc đến mức chủ động nhảy vào bẫy đâu.”

Hứa Gia Hải vừa dứt lời liền nhận ra lời mình vừa nói là sai, đối với tên Trần Ngân Hà biến thái cố chấp cuồng này, là một tên dấm vương mà nói, dù biết mọi chuyện đều là giả, cũng không tránh khỏi khiến cậu ta ghen ghét đố kỵ.

Ngay cả khi biết rằng tất cả đều là những âm mưu và cạm bẫy chống lại mình, cậu ta vẫn sẽ liều lĩnh lao vào. Dù thông minh và xảo quyệt đến đâu thì đầu óc vẫn đang chìm trong tình yêu.

“Một ý tưởng tồi có thể đạt được mục đích cũng không phải là một ý tưởng tồi,“ Hứa Gia Hải suy nghĩ một chút, “Tôi sẽ giúp cô câu cá, à không, câu ngôi sao, giúp cô câu ngôi sao thì được nhưng cô phải đảm bảo an toàn tính mạng của tôi, cô nhất định không được để cho khuôn mặt tuấn tú này của tôi bị đánh, tôi là người nhờ mặt kiếm cơm đấy.”

Nhìn thấy Hứa Gia Hải chịu giúp đỡ, Tô Dao vội vàng nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo vệ anh.”

Hứa Gia Hải dừng lại: “Chờ tôi một chút, tôi quay lại lấy một thứ.”

Hứa Gia Hải trở lại phòng mổ, chọn ra con dao mổ sắc bén nhất, cho vào túi áo trong, dùng phòng thân.

Khi bọn họ xuống lầu, Tô Dao dựa vào bên người Hứa Gia Hải: “Chúng ta đi ăn cơm đi?”

Hứa Gia Hải: “Không cần ăn đâu. Nếu cô định giả vờ theo đuổi tôi thì đến tiệm hoa bên kia đường mua cho tôi một bó hoa đi, vừa lúc để tôi đi hẹn hò tối nay cần dùng.”

Tô Dao: “Không thành vấn đề, soái ca Hứa.”

Tô Dao đi tới cửa hàng hoa đối diện, nhìn đủ loại hoa trước mặt, thoáng nhìn thấy trong thùng có mấy đóa hoa hồng phấn.

Hoa hồng phấn chỉ dành riêng cho Trần Ngân Hà, anh khẳng định không muốn nhìn thấy cô tặng hoa hồng như vậy cho người đàn ông khác, nhất định sẽ tức giận.

Mặc dù trừng phạt hơi tàn nhẫn, Tô Dao vẫn mua một bó hoa hồng phấn thật lớn.

Những ngày qua cô đã vì anh mà chịu đựng quá nhiều, đã đến lúc để anh đau một chút, nếm trải nỗi đau của cô.

Nhìn thấy Tô Dao bước tới với một bó hồng, Hứa Gia Hải nghĩ phụ nữ khi tàn nhẫn thật khủng khiếp.

Tô Dao đưa bó hoa cho Hứa Gia Hải, mỉm cười với anh ta một cách ngọt ngào, dáng vẻ trêu ghẹo nói: “Anh biển rộng, hãy nhìn những bông hoa này đi, chúng rất tươi sáng và rất phù hợp với anh.”

Hứa Gia Hải bị dọa nổi cả da gà, phải thấp giọng nhắc nhở cô: “Đừng gọi tôi là biển rộng, bỏ chữ anh ra luôn đi, nếu Trần Ngân Hà mà nghe thấy, lần sau cô gặp tôi sẽ là một cái xác chết đấy, không đùa được đâu.”

Tô Dao và Hứa Gia Hải cùng nhau đi bộ về nhà, vì sợ Trần Ngân Hà không thể nhìn thấy họ, nên quãng đường chưa tới mười phút họ đã đi mất hai mươi phút.

Tô Dao quay trở lại ngôi nhà mà Trần Ngân Hà để lại cho cô, Hứa Gia Hải cầm bó hoa hồng quay lại nhà Trần Ngân Hà, mở điện thoại di động tiếp tục nói chuyện với Tô Dao.

Hứa Gia Hải lấy chìa khóa mở cửa, đặt bó hoa hồng phấn lên bàn ăn, lẳng lặng đặt điện thoại đang nói chuyện ở mặt sau bên cạnh bó hoa, trở về phòng ngủ tắm rửa thay quần áo.

Hứa Gia Hải rất cảnh giác, sợ máu bắn tung tóe trong phòng tắm, anh ta khóa hết cửa phòng ngủ và phòng tắm, giữ con dao mổ trên người, năm phút sau mới đi tắm trong sợ hãi.

Anh ta để mắt đến, bật vòi hoa sen, tạo ra tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm, tạo ra ảo giác rằng anh ta đang tắm, trong khi đó bí mật mặc quần áo, bước ra khỏi phòng tắm, cầm con dao mổ, ghé vào cạnh cửa phòng ngủ, mở ra một khe hở, nhìn về phía bó hồng.

Hoa đâu?!

Chỉ nhìn thấy ba mươi ba bông hoa hồng trên bó hoa, mỗi bông hồng đều bị vặt một cách thô bạo vứt trên sàn, chỉ để lại một cánh hoa trên cành.

Hứa Gia Hải không nghe thấy một tiếng động, thậm chí còn không để ý Trần Ngân Hà đến từ bao giờ, cũng không biết cậu ta còn ở trong nhà này hay không.

Điều quan trọng là phải cứu tính mạng và khuôn mặt tuấn tú của anh ta trước, Hứa Gia Hải sợ mình lìa khỏi thân như đóa hoa hồng, nhanh chóng thu người lại, trốn đi.

“Rầm---” Cánh cửa phòng khách bị một người mạnh bạo từ bên ngoài đẩy vào.

Tô Dao đi vào, dùng tay khóa trái cửa lại, đi tới chỗ bó hồng trụi lũi, quay đầu nhìn xung quanh, đôi mắt đẹp sầm xuống, cô nhấc một cái ghế bên bàn ăn lên: “Đồ chó kia, em biết anh ở đây, lăn ra đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.