Edit+beta: LQNN203
Cầm ghế dựa, Tô Dao xoay người tìm trong phòng ăn và phòng khách: “Trần Ngân Hà, ra đây!”
Chiếc ghế đập mạnh vào bàn và tủ, phát ra âm thanh “bang bang bang”, như thể giây tiếp theo có thể đập một cái lỗ lớn trên đầu người ta.
Hứa Gia Hải chưa từng thấy người phụ nữ nào đem lại cảm giác an toàn mạnh mẽ như vậy, anh ta vứt dao mổ trong tay, trốn sau lưng Tô Dao.
Chỉ cần anh ta theo sát Tô Dao, Trần Ngân Hà sẽ không dám ra tay, không dám đánh chết anh ta.
Tô Dao lục soát phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, ban công, thậm chí cả phòng ngủ của Trần Ngân Hà nhưng không thấy anh đâu cả.
Ngay sau khi Hứa Gia Hải trở về không lâu, Tô Dao đã từ nhà cô đi xuống, vẫn luôn ở dưới tầng nhà Trần Ngân Hà. Cô nghe thấy một tiếng gió ngắn và vội vã bất thường qua điện thoại di động, đi lên lầu thì thấy bó hoa hồng phấn đã bị nhổ xuống.
Cô dọc theo một đường đi lên, nếu Trần Ngân Hà xuống chắc chắn sẽ bị cô nghênh diện đụng phải.
Cô không thấy anh trên đường lên lầu, nếu anh không phải còn ở trong nhà thì đã chạy ra khỏi bằng cầu thang.
Đây là tầng mười tám, với tính cách tiểu tiên nam chê õng chê eo của anh, anh sẽ không bao giờ đi cầu thang, sẽ cảm thấy mệt mỏi, bê tông bẩn thỉu, thà bị cô đụng phải còn hơn phải chịu kiểu ủy khuất như vậy.
Vì vậy, anh vẫn ở trong ngôi nhà này.
Tô Dao đặt cái ghế trong tay trở lại bàn ăn, cứng không được nên cô quyết định mềm mỏng.
Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dựa vào đệm phía sau, sờ sờ bụng: “Trần Ngân Hà, em có thai rồi, đã hơn một tháng.”
Không biết Trần Ngân Hà có nghe thấy không, nhưng Hứa Gia Hải đã sợ chết khiếp.
Theo những gì anh ta biết, họ không hề động phòng. Tô Dao mang thai, Trần Ngân Hà vẫn là xử nam, chuyện này... không thể nào.
Hứa Gia Hải hoàn toàn rối tung lên.
Tô Dao tiếp tục chạm vào bụng mình, nói: “Đứa trẻ là con của anh, mau ra đây nhận bố đi.”
Căn nhà vẫn im lặng, ngoại trừ tiếng nước chảy ra từ phòng tắm của Hứa Gia Hải.
Hứa Gia Hải xoay người trở về phòng ngủ tắt vòi hoa sen, vào phòng tắm liền nhìn thấy Trần Ngân Hà đang dựa vào bồn rửa mặt với vẻ mặt ảm đạm.
Cứ cho là vẻ mặt anh u ám, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, khóe môi anh nhếch lên, rõ ràng là đang cười khi nghe thấy lời Tô Dao. Cho thấy anh rất vui khi được làm bố, gương mặt anh rõ ràng là bình thản.
Hứa Gia Hải bị cảnh tượng u ám này làm cho hoảng sợ, tự nghĩ điều này giống hệt như miêu tả của giới truyền thông về anh, một tên quỷ sát thủ tàn nhẫn, biến thái, máu lạnh.
Trần Ngân Hà nhướng mi liếc Hứa Gia Hải, sát khí trong mắt gần như biến thành sự thật chặt đứt bàn tay đã nhận bó hoa hồng phấn của Tô Dao.
Hứa Gia Hải đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhức, anh ta vừa “chơi” Trần Ngân Hà, chột dạ không dám lên tiếng, giống như bị bắt làm con tin, giơ tay tắt vòi hoa sen rồi bước ra khỏi phòng tắm như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tô Dao còn đang sờ sờ bụng, lớn tiếng nói: “Không ra đúng không? Em sẽ mang theo con tái hôn đây.”
“Hứa Gia Hải...”
“Cậu ta có lẽ đã đi rồi, cô nói cậu ta cũng không nghe thấy đâu.” Hứa Gia Hải vội vàng ngắt lời Tô Dao, vì sợ rằng anh ta sẽ chết mất xác nếu cô nói những lời như để anh ta làm bố dượng của con cô.
Tô Dao từ trên ghế sô pha đứng dậy, đứng tại chỗ một hồi, nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái, nhấc chân đi về phía cửa phòng khách.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của Tô Dao, Hứa Gia Hải hơi mềm lòng, có chút không đành lòng, mở miệng muốn ngăn cô lại, nói cho cô biết Trần Ngân Hà đang ở trong phòng tắm của anh ta.
Cuối cùng anh ta vẫn im lặng.
Khi Tô Dao rời đi, Hứa Gia Hải quay trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu.
Theo tầm mắt của anh, Hứa Gia Hải nhìn thấy Tô Dao đang đi ra khỏi hành lang và đi về phía tòa nhà đối diện.
Trên đường chỉ có duy nhất một mình cô, cô cúi đầu, ánh đèn đường kéo bóng cô thật dài lộ ra một chút cô đơn vô cớ.
Hứa Gia Hải nhướng mày: “Cậu bây giờ có chuyện gì vậy, bỏ đi không nói một lời, còn ở bên ngoài gặp rắc rối lung tung, không cho con gái người ta chút công bằng nào, đồ cặn bã, cậu so với tôi còn cặn bã hơn nhiều, ít nhất khi tôi chia tay với phụ nữ sẽ nói rõ ràng với người ta, còn ở thời điểm các cô ấy cần kịp thời xuất hiện.”
Trần Ngân Hà đưa tay ra chạm vào quần của Hứa Gia Hải.
Hứa Gia Hải lùi lại nửa bước, giống như con gái nhà lành bị gạ gẫm: “Làm gì vậy!”
Trần Ngân Hà nhướng mi liếc Hứa Gia Hải, từ trong túi quần anh ta lấy ra một bao thuốc lá, đưa tay ra: “Bật lửa.”
Hứa Gia Hải quay lại lấy một chiếc bật lửa trên bàn ném cho Trần Ngân Hà.
Hai người họ đứng bên cửa sổ hút một điếu thuốc.
Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: “Cậu có chuyện gì vậy, ngay cả vị hôn thê của mình cũng trốn.”
Trần Ngân Hà cười khổ nhìn tòa nhà đối diện qua làn khói thuốc còn sót lại, căn phòng của Tô Dao đã sáng đèn, Trần Ngân Hà vụt qua cửa sổ, dựa vào tường.
Nhìn từ góc độ đối diện, chỉ có thể thấy Hứa Gia Hải.
Trần Ngân Hà nhìn thấy Hứa Gia Hải vẫy tay về phía đối diện, đá vào chân anh ta, khiến anh ta loạng choạng, suýt nữa thì va vào chiếc tủ bên cạnh.
Hứa Gia Hải đáp trả lại Trần Ngân Hà, đạp anh ngã xuống bức rèm: “Cậu nghĩ lại đi, không ai có thể đợi cậu mãi đâu, có lẽ ngày hôm sau người ta sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn cậu ngàn vạn lần, đến lúc đó cậu muốn khóc cũng không kịp!”
“Không thể nào,“ Trần Ngân Hà cúi đầu kéo thẳng cổ áo, “Trên đời này không có người đàn ông nào tốt hơn tôi, cũng không có người nào thích hợp với cô ấy hơn tôi.”
“Bớt ảo tưởng lại đi,“ Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà, “Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao không ra nói rõ Tiết Vân Phi không phải do cậu giết?”
Trần Ngân Hà hơi nheo mắt, nhếch khóe môi, cười lạnh nói: “Sao cậu biết Tiết Vân Phi không phải tôi giết?”
“Cậu mẹ nó nghiện diễn kịch biến thái rồi phải không?” Hứa Gia Hải lấy ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá đưa cho Trần Ngân Hà, cân nhắc nói, “Cậu có phải đang nằm vùng không?”
Trần Ngân Hà cầm điếu thuốc, nghiêng đầu châm: “Cậu xem nhiều phim truyền hình về cảnh sát bắt tội phạm quá à?”
Hứa Gia Hải hít sâu một hơi: “Thứ cho tôi không thể lý giải, vì sao cậu một hai phải đi tới cuối con đường này?”
Trần Ngân Hà dựa vào tường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Rất đơn giản, năm đó sát thủ đã giết bố mẹ tôi, bố nuôi của tôi cũng vì truy tìm tung tích của hắn mà bị giết hại. Tôi cho dù có chết cũng phải lôi hắn ra, cho dù có trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, thậm chí sẽ biến chất thành một quỷ sát thủ giống hệt hắn.”
Hứa Gia Hải không nói chuyện, trầm mặc hút điếu thuốc.
Trần Ngân Hà: “Thực ra, là hắn tìm tôi trước, muốn tôi kế thừa tổ chức sát thủ của hắn.”
“Điên rồi,“ Hứa Gia Hải cảm thấy thế giới đều điên cuồng, ngoại trừ anh ta những người khác đều là kẻ kiên, “Hắn không sợ cậu giết hắn sao?”
Trần Ngân Hà mỉm cười: “Cho nên hắn là một kẻ mất trí, một ác quỷ như Chu Chính Thanh. Hắn đang dùng mạng sống của mình để dẫn tôi đến đó.”
Hứa Gia Hải: “Tại sao hắn lại chọn cậu?”
Bởi vì tôi là người giống như hắn, Trần Ngân Hà ở trong lòng trả lời, nhưng không nói ra.
Hứa Gia Hải hút mấy điếu thuốc: “Tôi hiểu cậu đang muốn trả thù. Dù gì thì đó cũng là huyết hải thâm thù, là nút thắt của cuộc đời cậu, nhưng cậu không cần phải đặt mình vào để trả thù. Một khi cậu lấy thân phận sát thủ để giết người, cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống của mình nữa.”
Hứa Gia Hải cố gắng hết sức để thuyết phục Trần Ngân Hà, cố gắng tác động đến tên tội phạm tiềm ẩn nguy hiểm này: “Tô Dao là một cảnh sát, một cảnh sát tốt, ngay thẳng, ghét cái ác như kẻ thù. Cậu đặt mình vào phía đối lập với cô ấy, đã xem xét đến cảm thụ của cô ấy chưa? Cậu muốn đích thân cô ấy tống cậu vào tù sao?”
Trần Ngân Hà gạt nhẹ gạt tàn, hồi lâu không lên tiếng, trầm mặc một lát mới nói: “Đã đến lúc tôi phải đi rồi.”
Hứa Gia Hải ngăn Trần Ngân Hà lại: “Hãy nhắn lại cho Tô Dao đi. Làm người không thể vô trách nhiệm như vậy được.”
“Cậu nói với cô ấy, bảo cô ấy...” Trần Ngân Hà đứng ở bên cửa không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Bảo cô ấy đợi tôi trở về rồi sẽ cùng cô ấy động phòng.”
Hứa Gia Hải: “Được, tôi sẽ thuyết phục cô ấy tái hôn.”
Trần Ngân Hà quay đầu lại, liếc nhìn Hứa Gia Hải: “Cậu đã có tên trong danh sách ám sát của tôi, tự mình cầu phúc đi.”
Hứa Gia Hải giơ chân lên, hất chân về phía mông của Trần Ngân Hà trong không khí, dùng khẩu hình mắng chửi một từ thô tục.
Trần Ngân Hà nghe thấy tiếng gió, quay đầu lại: “Muốn chết à.”
Hứa Gia Hải tiến lên hai bước: “Cậu còn chưa nói, tại sao cậu không dám gặp Tô Dao?”
“Gặp cô ấy, cô ấy nhất định sẽ thuyết phục tôi quay đầu, không muốn tôi ngày càng lún sâu. Tôi không thể quay đầu lại, con đường mà tôi phải đi là con đường chết,“ Trần Ngân Hà dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Tôi không thể cũng không có cách nào dừng lại.”
“Thiện ác không đội trời chung, chúng tôi nhất định sẽ cãi nhau,“ Trần Ngân Hà thấp giọng nói, “Cô ấy sẽ chia tay với tôi. Tôi thà rằng cô ấy trách tôi, hận tôi, mắng tôi là người vô trách nhiệm, cũng không muốn chia tay với cô ấy.”
Ánh mắt Hứa Gia Hải chuyển động, cảm thấy Trần Ngân Hà rất đáng thương. Một bên là huyết hải thâm thù, một bên là người phụ nữ mình yêu thương, nếu đổi lại là người nào bị kẹp ở giữa cũng sẽ bị xé nát.
“Cậu...” Hứa Gia Hải tiến lên hai bước, ôm lấy bả vai Trần Ngân Hà, “Thôi bỏ đi, tôi sẽ không khuyên cậu, khuyên cũng không được. Đừng làm Tô Dao quá khó xử.”
Tô Dao đại diện cho phe chính nghĩa, còn Trần Ngân Hà là phe của tổ chức sát thủ độc ác, khi hai người cạnh tranh, Tô Dao là người đau khổ nhất.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Trần Ngân Hà nói: “Tôi sẽ rời Vân Giang một thời gian.”
Hứa Gia Hải: “Đi đâu, đi Tây Á bắt gian à?”
“Lăn đi,“ Trần Ngân Hà dùng cùi chỏ thúc vào bụng Hứa Gia Hải, nói tiếp, “Tôi không biết nơi đó ở đâu, chỉ biết chúng rất giỏi che giấu, nếu không nhiều năm như vậy cảnh sát vẫn không lần ra được.”
Hứa Gia Hải thở dài: “Cậu đừng chơi chết chính mình đấy.”
Trần Ngân Hà: “Tôi sẽ không chết, nhưng nếu tôi chết, cậu phải giúp tôi một việc.”
“Giúp cái gì, giúp cậu chăm sóc Tô Dao?” Hứa Gia Hải rất muốn sinh tồn, vì vậy anh ta nhanh chóng giải thích, “Ý tôi đang nói là chăm sóc như một người bạn.”
“Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi giết cô ấy, để cô ấy xuống dưới ấy cùng tôi,“ Trần Ngân Hà suy nghĩ một chút, “Không, tôi không thể đối xử với cô ấy như tên điên Chu Chính Thanh đã đối xử với mẹ tôi được.”
Hứa Gia Hải sợ hãi nói một câu: “Thảo nào lão đại của tổ chức sát thủ lại chọn cậu. Cậu mẹ nó là một kẻ mất trí biến thái tận xương tủy. Tự cậu đi tìm chết đi, Tô Dao không có nghĩa vụ phải xuống đó với cậu.”
“Cũng đúng,“ Trần Ngân Hà nhếch khóe môi, “Giúp tôi giết hết những tên đàn ông theo đuổi cô ấy, tôi sẽ để lại cho cậu một nửa tài sản của mình.”
Hứa Gia Hải tính toán tài sản của Trần Ngân Hà: “Làm sao bây giờ, tôi thực sự có chút động lòng.”
Trần Ngân Hà: “Vậy thì mọi chuyện ổn thỏa. Trở về tôi sẽ liên hệ với luật sư của mình sửa lại di chúc.”
Hứa Gia Hải luôn cho rằng Trần Ngân Hà đang nói đùa với mình, nghe anh nói về luật sư và di chúc, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nhíu mày nhìn anh: “Cậu còn viết di chúc?”
Trần Ngân Hà: “Đúng vậy, vốn dĩ tôi để lại tất cả cho cô ấy, nhưng bây giờ 50% trong số đó là của cậu.”
Hứa Gia Hải tức giận mắng: “Cậu mẹ nó đầu óc có bệnh à.”
Cả hai cùng nhau đi ra cửa, thay vì đi theo con đường chính của tiểu khu, họ đi vòng quanh khu vườn bên cạnh.
Hứa Gia Hải giúp Trần Ngân Hà bắt một chiếc taxi, Trần Ngân Hà mở cửa xe, quay đầu nhìn Hứa Gia Hải.
Hứa Gia Hải: “Cậu không cần lưu luyến như vậy đâu.”
Một cơn gió thoảng qua bên tai, khi Hứa Gia Hải phản ứng lại, Trần Ngân Hà đã nắm lấy tay anh ta.
“Tôi và cậu tuy rằng tình anh em sâu đậm, nhưng cũng không cần nhiệt tình như vậy. Kéo tay tôi làm gì, nếu Tô Dao nhìn thấy hiểu lầm cậu có gian tình với tôi, không phải...” Hứa Gia Hải một câu còn chưa kịp nói xong, xương cổ tay đau nhói, đau đớn hét lên một tiếng, “A!”
Tay anh ta bị Trần Ngân Hà gập lại, mu bàn tay gần như dính chặt vào cánh tay anh ta, cứ như thể bị một con dao vô hình chặt đứt.
“Dao mổ của tôi đâu, tôi không nên tử tế với cậu,“ Hứa Gia Hải thống khổ xoa xoa cổ tay, nhìn chiếc xe chở Trần Ngân Hà lái đi xa, lớn tiếng mắng, “Khốn kiếp!”
Anh ta cầm bông hồng của Tô Dao bằng tay phải, và Trần Ngân Hà, một kẻ mang thù tất báo, liền bẻ tay phải anh ta đau điếng.
Giờ đây anh ta đơn phương tuyên bố, anh ta và Trần Ngân Hà tuyệt giao.
“Chủ nhiệm Hứa,“ Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải đứng ở ven đường nhìn một chiếc xe taxi phóng đi, liền đi tới, “Hứa Gia Hải.”
Nghe thấy giọng nói của Tô Dao, Hứa Gia Hải giật mình, anh ta vừa tiếp tay cho Trụ giấu tung tích của Trần Ngân Hà.
Hứa Gia Hải nâng chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên: “Đi ăn tối à?”
“Ừm, ăn cơm, nhân tiện đi mua chút đồ,“ Tô Dao liếc mắt nhìn chiếc taxi rẽ ở ngã tư phía trước, nghi ngờ nhìn Hứa Gia Hải, “Anh tiễn bạn?”
Hứa Gia Hải mặt không chút thay đổi nói: “Ừm.”
Tô Dao đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn xe cộ và đám đông trên đường, thấp giọng nói: “Có phải người ngồi trong xe là Trần Ngân Hà không?”
Biết không thể trốn tránh Tô Dao, Hứa Gia Hải cũng không phủ nhận: “Phải, cậu ấy nhờ tôi nói với cô một chuyện.”
Tô Dao: “Không cần, có chuyện gì để anh ấy đích thân nói với tôi.”
Tô Dao xoay người đi về hướng cửa hàng tiện lợi, Hứa Gia Hải nhấc gót, hai người cầm hộp cơm, ngồi ở cửa hàng tiện lợi ăn tối.
Hứa Gia Hải: “Cô không muốn biết cậu ấy nhắn cho cô gì sao?”
Tô Dao: “Không muốn biết.”
Hứa Gia Hải nghĩ thầm, xong rồi, một khi phụ nữ bắt đầu nói chuyện theo kiểu âm dương quái khí như vậy có nghĩa là họ thực sự rất tức giận.
Sau bữa tối, Hứa Gia Hải nghe điện thoại rồi rời đi, Tô Dao ném hộp cơm thừa vào thùng rác, mua hai gói băng vệ sinh rồi về nhà.
Về đến nhà cô pha cho mình một bát trà gừng đường đỏ để làm ấm bụng, cơ thể bắt đầu dễ chịu hơn.
Ngồi tựa đầu vào chiếc gối và đắp chăn bông lên bụng, cô tải ứng dụng hẹn hò quyết định tìm một người bố mới cho đứa con không tồn tại trong bụng mình.
Những người đàn ông trên ứng dụng rất giỏi trong việc bao bọc bản thân. Các bức ảnh trên ứng dụng đều là ảnh nghệ thuật đã qua chỉnh sửa kỹ lưỡng 180 lần. Trình độ học vấn và hoàn cảnh làm việc của họ hơn hẳn nhau, thậm chí còn có cả những nghiên cứu sinh hay tiến sĩ từ các trường đại học nổi tiếng.
Tô Dao xóa ứng dụng trong vòng vài phút sau khi lướt vài vòng vì nghĩ rằng những người đàn ông này không đủ đẹp, hoặc vì không đủ cao, hoặc vì da của họ không đủ trắng, nếu không thì quá thô thiển, không thanh tú.
Tô Dao chán nản gãi đầu, cầm lấy một món đồ chơi nhồi bông trong tay rồi ném ra ngoài như để trút giận, mắng nhiếc mười tám đời tổ tiên của Trần Ngân Hà, ngoại trừ người đẹp Hạ Nhược Đàn.
Trước khi đi ngủ, Tô Dao lướt điện thoại một lúc, tìm vài từ khóa về vụ án của Tiết Vân Phi.
Trần Ngân Hà, người bị xem là xác thủ đã bị tung lên mạng, trong đó có một bài đăng trên Weibo đặc biệt phổ biến.
Lời nói của blogger sắc bén, chỉ trích Trần Ngân Hà bằng cách viết man rợ nhất, nói rằng anh là sứ giả của địa ngục và là quỷ sát thủ tàn ác nhất.
Người ta nói rằng anh đến từ một tổ chức sát thủ bí ẩn nhất trên thế giới - “Bỉ Ngạn”, trên tay dính vô số mạng người, thành thạo các công cụ ám sát khác nhau và quen thuộc với tất cả các loại chất độc.
Hơn nữa có nhiều dấu hiệu cho thấy anh là kẻ gây ra một số vụ ám sát nổi tiếng trong những năm gần đây, bao gồm một nhà khoa học có đóng góp xuất sắc và một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi.
Hình ảnh trong bài báo cho thấy những đóng góp xuất sắc của nhà khoa học đối với xã hội loài người, và khuôn mặt tươi cười của trẻ nhỏ trước khi qua đời.
Blogger này có một tài khoản marketing giỏi trong việc kích động dư luận, chỉ bằng vài câu nói đã châm ngòi cho sự tức giận của cư dân mạng, những kẻ ăn dưa không biết thật giả, không phân biệt được đúng sai bắt đầu ác ý tấn công Trần Ngân Hà trong khu vực bình luận.
“Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể ra tay được, đồ cầm thú!”
“Đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, nó chưa có thời gian để ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này.”
“Ám sát một nhà khoa học, đây mẹ nó là quân bán nước đi. Đất nước đào tạo ra một nhà khoa học không dễ chút nào.”
“Đã có gần năm vụ đánh bom, với tổng số người chết hơn năm mươi người. Đằng sau vụ này là thảm kịch của năm mươi gia đình. Đây mẹ nó là một nhân cách chống đối xã hội.”
“Tổ chức sát thủ được gọi là 'Bỉ Ngạn' thực sự tồn tại, tôi luôn nghĩ nó là giả.”
“Đại mỹ nhân Hạ Nhược Đàn trăm năm hiếm thấy đã bị tổ chức đó giết chết, bị bắn vào đầu. Thật quá tàn nhẫn.”
“Người này còn ngược đãi mèo. Người yêu mèo thật sự không chịu nổi, những kẻ ngược đãi mèo đều là biến thái. Chẳng trách hắn đã trở thành sát thủ. Hắn là ác ma thích giết chóc từ trong xương rồi!”
Blogger cũng bình luận về bình luận này: “Chú mèo con Ragdoll màu hồng ấy rất dễ thương, bị dao đâm vào bụng, máu loang lổ khắp nơi, vậy mà hắn vẫn còn cười, thật đáng sợ.”
“Bức ảnh không được đăng. Nó quá đẫm máu, sẽ bị chặn. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy nó và gặp ác mộng.”
Thậm chí có người muốn huy động vốn từ cộng đồng trong khu vực bình luận, ai có thể cung cấp cho cảnh sát manh mối hữu hiệu để bắt Trần ngân Hà có thể nhận được tiền thưởng.
Tô Dao tức giận đến run cả tay, tại sao những người này lại gán cho anh những tội danh điên rồ này khi không có chứng cứ?
Tô Dao liên lạc với một cảnh sát mạng có quen biết và gửi liên kết Weibo này, nói blogger này đã tung tin đồn, tung hỏa mù và lan truyền sự hoảng loạn trên mạng xã hội.
Cảnh sát mạng xem xét cẩn thận, thấy rằng Weibo này thực sự đã quy phạm quy định, bèn liên hệ với blogger và yêu cầu blogger này xóa Weibo.
Blogger miễn cưỡng xóa Weibo và đăng một cái mới, ám chỉ rằng cảnh sát đang che đậy.
Blogger này có gần năm trăm vạn người theo dõi và là một người có ảnh hưởng lớn. Người hâm mộ đã đặt câu hỏi điều gì đã xảy ra dưới Weibo và tại sao Weibo về “Quỷ sát thủ” lại biến mất.
Blogger trả lời: “Bị bộ phận liên quan sờ gáy, còn muốn cho tôi đến Cục Cảnh sát uống trà nữa.”
Người hâm mộ tràn ngập sự phẫn nộ, một hồi mắng mỏ các bộ phận liên quan, một hồi lại mắng mỏ “Quỷ sát thủ“.
Khi cảnh sát mạng liên lạc với blogger đã tuân theo các thủ tục pháp lý, chưa từng đề cập đến việc uống trà.
Sau khi blogger ngấm ngầm làm hoang mang người hâm mộ, người đó đã xóa Weibo bóng gió này, hành vi này đã lọt vào mắt người hâm mộ, xong rồi, các bộ phận liên quan đang để mắt tới blogger nhà tôi. Blogger nhà tôi vừa đăng một Weibo là bị hãm hại như thế này, thật đau lòng.
Blogger này đã chơi thủ đoạn lạm dụng fan hâm mộ rất tốt, đăng và xóa hai bài đăng trên Weibo, thu hút một lượng lớn người hâm mộ cuồng nhiệt và thu hút gần năm vạn người hâm mộ mới.
Tô Dao không quan tâm đến tài khoản marketing kia nữa, đối với cô miễn là xóa Weibo mắng chửi Trần Ngân Hà là được.
Cô ném điện thoại di động lên giường, chịu đựng cơn đau của bà dì, ôm bụng xuống giường, đi vào bếp rót nước nóng cho mình.
Lần này có vẻ đặc biệt đau, còn đau hơn bao giờ hết, dán miếng chườm ấm cũng vô dụng, cô gắng sức để bước đi, cuối cùng cũng bước vào bếp, nhưng bình nước lại không cầm chắc, “xoảng” một tiếng, bình nước rơi xuống sàn, lớp lót cách nhiệt vỡ tan, nước nóng tạt vào chân cô, mu bàn chân đỏ bừng.
Tô Dao chịu đựng cơn đau ở bụng và chân, ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ của lớp cách nhiệt bên trong, ngón tay lại bị mảnh vỡ cứa vào, máu chảy ra.
Cô ngồi bệt xuống đất nhìn vết máu trên tay, càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, bụng đau quặn, chân bị bỏng, tay còn đang chảy máu, sao cô lại phải chịu đựng như thế này.
Trước đây khi bà dì đến, Trần Ngân Hà sẽ hạn chế đồ ăn thức uống của cô trước một tuần, không cho cô ăn thức ăn có khẩu vị nặng và đồ lạnh để không bị đau bụng.
Anh sẽ pha trà gừng đường đỏ cho cô, đút cho cô từng thìa. Chỉ cần một ánh mắt của cô, anh sẽ mang nước ấm đến cho cô, thậm chí anh sẽ lao vào giúp cô trong công việc, nói rằng hoàng hậu nương nương đang có thai, không được gắng sức.
Tô Dao tủi thân lau nước mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, quét dọn sàn nhà, dán băng keo cá nhân trên ngón tay rồi lại chào hỏi mười tám đời tổ tiên của Trần Ngân Hà, vẫn như cũ bỏ qua Hạ Nhược Đàn.
Sau khi Tô Dao mắng chửi Trần Ngân Hà xong, cô cảm thấy thoải mái hơn, tiếp tục nằm lại trên giường và kiểm tra điện thoại di động của mình, nhìn vào Weibo của blogger và gửi cho đối phương một tin nhắn riêng: “Anh có ảnh ngược đãi mèo không, có thể gửi riêng được không?”
Thật bất ngờ blogger đã quay lại nhanh chóng và thực sự gửi một bức ảnh.
Đoạn video ngược đãi mèo diễn ra tại nhà của Minh Nguyệt, đây là tài liệu mật của cảnh sát, không ai có thể lấy được.
Tô Dao mở ra xem, Trần Ngân Hà một tay cầm dao, tay kia cầm con mèo, máu chảy khắp tay, cả con mèo và sàn nhà.
Góc quay của video này khác với đoạn video giám sát qua điện thoại di động của Minh Nguyệt, nó được quay bởi một người trốn trong bóng tối bằng điện thoại di động hoặc máy ảnh.
Điều này cho thấy ngoài Trần Ngân Hà còn có người thứ hai có mặt.
Trái tim Tô Dao nhảy dựng, người đó là ai, tại sao lại làm hãm hại Trần Ngân Hà, và blogger này làm sao có thể có trong tay đoạn phim này.
Tô Dao hít một hơi, gõ vào ô chat: “Sao tôi cứ nghĩ con dao đã đặt nhầm vào bụng con mèo nhỉ, anh ấy không đâm thật.”
Blogger này nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư, đều là lời mắng chửi Trần Ngân Hà, đây là người đầu tiên nói những điều tốt đẹp về Trần Ngân Hà, cho rằng thật thú vị nên huyên thuyên vài câu: “Máu chảy thế này, khẳng định đã giết chết con mèo.”
Tô Dao gõ: “Có thể là anh ấy đâm vào cổ tay mình.”
Blogger này thấy buồn cười: “Chị ơi, làm ơn đi, đây là một tên sát thủ biến thái, không phải tiểu tiên tử tốt bụng từ trên trời rơi xuống.”
Tô Dao nghiêm túc: “Weibo anh đăng đều là bịa đặt, không có cái nào được cảnh sát chứng nhận, kể cả vụ ngược đãi mèo này.”
“Hắn từng là cảnh sát. Cảnh sát chắc chắn sẽ không tát vào mặt mình đâu. Khẳng định chỉ thông báo trong nội bộ. Làm sao có thể cho người bình thường như chúng ta biết được,“ blogger này tốc độ gõ rất nhanh, vài tin nhắn đã được gửi đi trong vài giây, “Cô tự nhiên bệnh vực cho tên quỷ sát thủ biến thái phản xã hội này, tam quan cũng có vần đề quá đi.”
“Cô chưa từng thấy đàn ông sao? Nhìn thấy đàn ông đẹp trai là muốn dán tới, thật sự là không sợ chết.”
“Lời như vậy cũng dám nói, lương tâm bị chó ăn rồi?”
Sau đó Tô Dao bị blogger này đăng trên Weibo: “Bằng chứng ném lên mặt rồi còn không tin, không ngoa khi nói hắn là kẻ biến thái ngược đãi mèo. Ps: Mở to mắt ra mà nhìn, tôi không bịa đặt, đừng khiến tôi xóa blog của mình một lần nữa.”
Người hâm mộ không quan tâm, lôi Tô Dao và Trần Ngân Hà cùng nhau mắng mỏ, ngay cả các bộ phận liên quan cũng không tha.
Tô Dao bình luận trên Weibo này: “Tôi sẽ tìm bằng chứng bắt anh phải xin lỗi, có dám không?”
Blogger: “Đến đi!”
Tô Dao cho rằng mình già thật rồi, sao có thể lãng phí thời gian và tâm sức lải nhải với một người như vậy, chỉ cần dùng tay đấm cho đối phương một đấm mới là phong cách của cô.
Có lẽ là do bà dì, Tô Dao nghĩ, chính bà dì đã ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của cô.
Tô Dao xem thông tin cá nhân của blogger, đối phương là một nam sinh đại học 21 tuổi. Cô quyết định điều tra cậu ta, cậu ta lấy đoạn phim từ đâu và người đứng sau cậu ta muốn làm gì.
Tô Dao tự chụp một bức ảnh, đặt làm ảnh đại diện trên Weibo, sau đó cùng blogger thương lượng, đối phương quả nhiên trở nên dễ nói chuyện, chỉ cần cô có được bằng chứng, cậu ta không chỉ đăng lời xin lỗi trên Weibo trong một tháng, còn đồng ý giáp mặt xin lỗi cô.
Địa điểm gặp mặt đã bàn xong, một quán cà phê ở trung tâm thương mại, đối phương còn muốn mời cô uống cà phê.
Tô Dao nhìn ảnh đại diện của cô trên Weibo, nghĩ rằng mỹ nhân kế quả là một kế tốt trong ba mươi sáu kế. Không có gì lạ khi Trần Ngân Hà thích bán đứng sắc đẹp của mình đến vậy. Quá hữu ích.
Hôm sau là cuối tuần, ngày thứ hai kỳ kinh không đau đớn như ngày đầu, Tô Dao như sống lại, lái xe của Trần Ngân Hà lao đến núi Nhược Đàn.
Con mèo Ragdoll màu hồng được Chu Vũ Trần nuôi dưỡng là bằng chứng sống động cho thấy cô đã chiến thắng.
Đến trước ngôi nhà đẹp nhất núi Nhược Đàn, Tô Dao dừng xe đi xuống.
Cổng biệt thự tự động từ bên trong mở ra, quản gia ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, tựa hồ đã đợi cô từ lâu.
Người quản gia già hơi cúi xuống, cung kính nói: “Cô đến rồi.”
Tô Dao rất bất ngờ trước thái độ cung kính của lão quản gia, lần trước Lục Tiểu Bàn từ nhà họ Lục bỏ nhà đến đây tìm bố mẹ ruột của mình, lão quản gia gần như không có biểu hiện gì trên mặt, rất thờ ơ.
Tô Dao được lão quản gia dẫn đi vào trong, người làm vườn và người hầu nhìn thấy cô, thu dọn công việc, đứng sang một bên, hơi rũ mi, chờ cô đi ngang qua bọn họ mới tiếp tục làm việc, chào đón cô như chào đón chủ nhân của ngôi nhà này.