Rơi Vào Ngân Hà

Chương 95: Chương 95: Nhưng em vẫn yêu anh




Edit+beta: LQNN203

Xuyên qua sân dài, Tô Dao theo lão quản gia đi tới vườn hoa của biệt thự, từ xa nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng đang ngồi dưới chiếc ô che nắng.

Có một tấm thảm nhỏ màu đen trải trên bãi cỏ bên cạnh, một con mèo Ragdoll đang nằm trên tấm thảm phơi nắng.

Nhìn từ bên sườn mặt, Chu Vũ Trần và Trần Ngân Hà trông quá giống nhau, Tô Dao đã không gặp Trần Ngân Hà gần hai tháng, vì vậy cô không thể không nhìn chăm chú vào Chu Vũ Trần thêm vài lần nữa.

Vườn hoa của Chu gia rất kỳ lạ, chỉ có hai loại hoa là cúc non vàng trắng và hoa hồng phấn. Hạ Nhược Đàn thích hoa cúc non, không cần phải nói, Trần Ngân Hà và Chu Vũ Trần đều thích hoa hồng phấn.

Chú mèo Ragdoll nghe thấy tiếng động, lỗ tai khẽ nhúc nhích, đôi mắt híp lại mở ra, không hề sợ hãi khi nhìn thấy người lạ, tiếp tục nằm trên thảm tắm nắng, thỉnh thoảng dụi đầu vào ống quần Chu Vũ Trần.

Nhìn qua là một con mèo ngoan ngoãn và bám người.

Chu Vũ Trần quay đầu lại nhìn thấy Tô Dao, từ trên ghế đứng dậy, khoé mắt cong lên, lộ ra ý cười ôn hòa: “Tôi nên phái người tới đón cô mới đúng.”

“Không cần đâu,“ Tô Dao bước tới, “Thật ra tôi đến để nhờ anh giúp đỡ.”

Một nữ giúp việc bưng khay đi tới, đặt đồ uống mới ép có vị đào đã chuẩn bị sẵn lên bàn rồi khom người lui xuống.

Chu Vũ Trần cười: “Ngồi đi.”

Tô Dao lái xe đến khu biệt thự lưng chừng núi này, có chút mệt và khát, cô ngồi xuống, liếc nhìn đồ uống trên bàn, khẽ liếm đôi môi khô khốc, nhưng cô vẫn không với lấy.

Không phải cô ngại, mà là cô rất có tinh thần cảnh giác với Chu Vũ Trần, sợ anh ta sẽ hạ độc mình trong đó.

Chu Vũ Trần cầm bình nước đào trên bàn, rót một chút vào ly bên cạnh, uống cạn trước mặt Tô Dao, nhẹ nhàng đẩy ly nước đào trước mắt Tô Dao: “Bị cô nghi ngờ như vậy tôi rất buồn đấy.”

Thân thể Tô Dao vô thức lùi về phía sau, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa cảnh giác: “Anh có thể đừng nói chuyện bất ổn như vậy được không?”

Nghe giọng điệu của anh ta khiến cô luôn cảm thấy tiếp theo anh ta sẽ giam cầm cô, mỗi ngày hỏi cô mười nghìn lần, cô có còn nghi ngờ tôi không, còn nghi ngờ tôi không, còn nghi ngờ tôi không, sao cô dám nghi ngờ tôi, sao cô dám....

Tô Dao bị tưởng tượng của mình làm cho rùng mình, cuối cùng không uống nổi ly nước đào.

Cô đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm xuống chạm vào con mèo Ragdoll màu hồng trên thảm.

Con mèo thoải mái vùi vào lòng bàn tay cô.

Tô Dao nhướng mắt nhìn Chu Vũ Trần: “Tôi muốn mượn con mèo của anh chụp mấy bức ảnh độ nét cao và một vài đoạn phim ngắn được không?”

Chu Vũ Trần nhấc con mèo trên thảm lên, đưa cho Tô Dao: “Sao cô không mang đi?”

Tô Dao sửng sốt, không ngờ Chu Vũ Trần lại dễ nói chuyện như vậy: “Đây là Trần Ngân Hà cho anh nuôi, sao tôi mang nó đi được, hơn nữa tôi chưa từng nuôi mèo bao giờ nên không biết nuôi, sợ nuôi nó chết mất.”

Chu Vũ Trần lại đặt con mèo lên thảm.

Tô Dao lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chụp ảnh và quay video, sau khi chụp ảnh xong, cô nóng lòng gửi cho blogger tung tin đồn về việc ngược đãi mèo của Trần Ngân Hà: “Thấy rõ ràng chưa, chính là con mèo này, nó còn sống, còn mập lên nữa!”

Blogger nhanh chóng trả lời: “Mặc dù con mèo của cô rất giống con đã bị giết, nhưng làm sao cô có thể chứng minh rằng nó là cùng một con, tôi không nghĩ chúng giống nhau chút nào, ảnh và video của cô không thể thuyết phục được tôi.”

Tô Dao: “...”

“Làm người sao không thể không nói đạo lý như vậy được!”

Blogger: “Cô là người đẹp, người đẹp thích nói dối nhất. Cũng giống như bạn gái cũ của tôi vậy, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ luôn yêu tôi, còn không phải ngủ xong với tôi liền bỏ chạy sao.”

Vì sự vô tội của Trần Ngân Hà, Tô Dao cố gắng hết sức để kiềm chế cơn cáu kỉnh của mình: “Chờ tôi tìm được chủ nhân ban đầu của con mèo chính miệng thừa nhận cho anh xem, chuẩn bị đưa ra lời xin lỗi đi!”

Cô nói xong liền đóng Weibo, cất điện thoại, quay sang Chu Vũ Trần nói: “E là tôi phải mượn nó hai ngày rồi.”

Cô đã lên kế hoạch đưa con mèo đến Nam An để Minh Nguyệt xác nhận danh tính của con mèo, không chỉ cho blogger, mà còn cho Cục phó Vương và tất cả những người hiểu lầm Trần Ngân Hà là một kẻ biến thái và một con quái vật xem.

Anh không nên bị người ta chỉ trỏ như vậy, cho dù anh không bận tâm, cô cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Chu Vũ Trần đồng ý yêu cầu mượn mèo của Tô Dao, nói sẽ đưa cô đi dạo quanh nhà.

Tô Dao cau mày từ chối: “Sợ là không có thời gian. Tôi phải về nhà thu dọn đồ đạc đi Nam An, thứ hai còn phải quay lại làm việc.”

Chu Vũ Trần cười: “Tôi giống anh trai mình như vậy, cô lại thích anh ấy, tại sao lại phòng bị và sợ tôi như vậy, tôi thực không hiểu lắm.”

Giống như khi anh ta còn nhỏ, anh ta không hiểu tại sao mẹ và anh trai mình khát vọng nhất lại không thích anh ta.

Mặc dù bị phòng bị, nhưng đôi mắt của Chu Vũ Trần vẫn hơi cong lên, trông anh ta thích cười hơn Trần Ngân Hà, nhưng trong mắt anh ta luôn có một tia lạnh lẽo, khiến người ta nghĩ rằng anh ta đang cười nhưng không vui vẻ gì.

Tô Dao liếc nhìn Chu Vũ Trần vài cái, trước đây cô đã từng xem ảnh chụp Hạ Nhược Đàn ở chỗ Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà và Hạ Nhược Đàn trông rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt như hoa đào, giống hệt nhau.

Nhìn vào đôi mắt hơi cười của Chu Vũ Trần, Tô Dao mới biết, diện mạo của Chu Vũ Trần thực sự được tạc cùng một khuôn với Hạ Nhược Đàn.

Nụ cười của Hạ Nhược Đàn rất dịu dàng, trong mắt bà có cả một mùa xuân đang nở rộ. Trần Ngân Hà cũng như vậy. Còn trong mắt Chu Vũ Trần là băng tuyết của mùa đông khắc nghiệt. Đây là sự khác biệt giữa Chu Vũ Trần và Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà giống linh hồn của Hạ Nhược Đàn, còn Chu Vũ Trần giống hình dáng của Hạ Nhược Đàn.

Tô Dao ngước mắt lên nhìn căn biệt thự trước mặt, đây là nơi Trần Ngân Hà sinh ra, anh đã bị giam ở đây tám năm, đây là điểm khởi đầu của mọi thứ.

Tô Dao liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Khi nào có thời gian tôi sẽ trả lại con mèo, bây giờ vội đi Nam An.”

Chu Vũ Trần không nói nhiều, sai người lấy giấy chứng nhận kiểm dịch của con mèo ra đưa cho Tô Dao, để cô dễ dàng lên máy bay ký gửi.

Chu Vũ Trần nhấc con mèo lên khỏi tấm thảm, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Tô Dao đứng sang một bên nhìn Chu Vũ Trần tính tình khiến người ta cảm thấy quá bệnh hoạn. Dù anh ta nhẹ nhàng vuốt ve con mèo nhưng cô vẫn đề phòng. Cô luôn cảm thấy giây sau anh ta sẽ đại khai sát giới với con mèo đáng thương, máu bắn tung tóe vào mặt cô.

May mắn thay Chu Vũ Trần không làm gì con mèo. Anh ta đem con mèo bỏ vào túi vũ trụ rồi khóa kéo, lại đích thân chuẩn bị bao đồ ăn cho mèo và đồ ăn vặt, bảo quản gia đưa ra xe cho Tô Dao.

Chu Vũ Trần lại hỏi người làm vườn một chiếc kéo, thong thả xắn tay áo lên, cắt một bó hoa cúc và hoa hồng phấn rực rỡ nhất trong vườn.

Hoa cúc non được anh ta cắm vào bình hoa trên bàn, hoa hồng phấn buộc bằng ruy băng màu xám và vải tuyn, đưa cho Tô Dao: “Chắc cô sẽ không muốn đi máy bay riêng của tôi đâu, tôi đã nhờ người giúp cô đặt vé máy bay rồi.”

Điện thoại di động của Tô Dao rung lên, liếc thấy thông tin vé máy bay. Điều này cho thấy Chu Vũ Trần biết thông tin cá nhân chi tiết của cô, khiến cô cảm thấy rằng quyền riêng tư của mình đã bị xâm phạm.

Tô Dao hoàn trả tiền vé trước mặt Chu Vũ Trần và tự mình đặt vé mới.

Chu Vũ Trần tiễn Tô Dao tới cổng biệt thự, nhìn Tô Dao mở cửa xe đi vào, sau đó đóng cửa lại “rầm” một tiếng, khởi động xe rời đi.

Anh ta đứng đó, nhìn chiếc xe khuất dần ở cuối đường núi, khẽ cau mày, trong mắt hiện lên những nghi vấn chân thật.

Anh ta không hiểu, anh ta đã rất cố gắng để lấy lòng cô, tại sao cô vẫn không thích anh ta.

Cũng giống như mẹ và anh trai của anh ta hồi đó, dù anh ta có cố gắng gần gũi họ thế nào, họ cũng không thích anh ta. Ngay cả người mẹ thân thiện với bất kỳ ai cũng muốn bóp cổ anh ta, nhìn anh ta như người đàn ông kia vậy.

Đó là sự căm ghét, sợ hãi và ghê tởm từ sâu thẳm trong tâm hồn.

...

Tô Dao lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, Chu Vũ Trần trong chiếc áo sơ mi màu hồng đang đứng ở cổng biệt thự xinh đẹp, nhìn từ xa có vẻ như Trần Ngân Hà đang đứng ở đó.

Ba giờ sau, Tô Dao cùng con mèo đến Nam An, xuống máy bay lên xe của Tiền Du, đi thẳng đến Cục Cảnh sát thành phố Nam An, gõ cửa văn phòng của Cục phó Vương.

Không giống như Khương cục có khuôn mặt phúc hậu, Cục phó Vương cao gầy, xương gò má cao, đa số thời gian vẻ mặt rất nghiêm túc, không bao giờ uống trà cẩu kỷ hoa cúc, chỉ uống nước đun sôi để nguội bình thường.

Tô Dao chưa kịp nói, Cục phó Vương đã trở nên không vui, sầm mặt nhìn cô: “Lần trước không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng nhúng tay vào chuyện của Trần Ngân Hà, đừng vì một cảnh sát đã phản bội mà hủy hoại tiền đồ của mình.”

“Đối với tôi, anh ấy không phải là kẻ phản bội, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi,“ Tô Dao đặt túi vũ trụ lên bàn của Cục phó Vương, lúc này mới có thời gian để hít thở một hơi và nghỉ ngơi, “Ngài nhìn xem, con mèo kia của Minh Nguyệt vẫn chưa chết, vẫn đang sống rất tốt.”

Cục phó Vương không có hứng thú với con mèo, thậm chí còn không thèm nhìn nó: “Cô tới tận nơi là để cho tôi xem con mèo, cho dù con mèo này thật sự là của Minh Nguyệt thì thế nào, không thay đổi được kết quả gì, cô đang làm việc vô ích.”

Tô Dao nhìn con mèo trong túi vũ trụ, ánh mắt dịu dàng và kiên định: “Trên người anh ấy bị dán rất nhiều nhãn hiệu điên rồ. Tôi sẽ giúp anh ấy gỡ từng cái một. Hãy bắt đầu với 'tên biến thái ngược đãi mèo' này đi. Một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh ấy trong sạch trở về cùng tôi kết hôn.”

Cục phó Vương trĩu khóe môi xuống: “Các ngươi còn ở bên nhau?”

Tô Dao dừng lại, mở miệng, một lúc sau mới thì thào nói: “Không, tôi đã không gặp anh ấy gần hai tháng rồi.”

Cục phó Vương dựa vào lưng ghế, sắc bén nhìn Tô Dao, rất cố gắng làm ra tư thế an ủi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Hiện tại cậu ta đã mất sự kiểm soát của cảnh sát rồi, là một người nguy hiểm.”

Tô Dao: “Anh ấy dùng dao đâm vào cổ tay mình để cứu con mèo. Anh ấy không phải là người nguy hiểm.”

“Cục phó Vương, làm ơn giúp tôi chứng minh con mèo này là do Minh Nguyệt nuôi đi.” Tô Dao ngồi xuống, tay cầm túi vũ trụ, lần đầu tiên trong đời giở trò ăn vạ trước mặt lãnh đạo, “Nếu ngài không giúp tôi, tôi sẽ ở lại văn phòng của các ngài không đi.”

Nhà của Cục phó Vương có một cô con gái nhỏ hơn Tô Dao mấy tuổi, thấy cô như vậy suýt chút nữa tức giận bật cười, sầm mặt trách mắng: “Khương cục có biết cô đến đây làm loạn không?”

“Tôi không làm loạn. Nó đúng là do Minh Nguyệt nuôi.” Tô Dao nói, “Tôi không nhờ ngài tạo lời khai giả.”

Cục phó Vương liếc nhìn Tô Dao, gọi điện thoại nội bộ rồi gọi một cảnh sát đến, yêu cầu mang con mèo cho Minh Nguyệt nhận.

Hai mươi phút sau, người cảnh sát quay lại: “Báo cáo Cục phó Vương, Minh Nguyệt nói rằng con mèo này không phải của cô ta nuôi.”

Tô Dao đập mạnh xuống ghế: “Cô ta cố ý nói dối, cô ta sắp chết rồi, muốn kéo Trần Ngân Hà xuống nước!”

Người cảnh sát đặt túi có con mèo lên bàn và nói tiếp: “Minh Nguyệt một mực khẳng định như vậy, có vẻ như không giống nói dối.”

Tô Dao lại muốn phản bác, Cục Phó Vương đè cô xuống và nói với người cảnh sát: “Đưa con mèo này đến tổ vật chứng, kiểm tra kỹ càng rồi so sánh với con mèo của Minh Nguyệt.”

Hiệu suất của tổ vật chứng rất nhanh, nhanh chóng đưa con mèo về: “Con mèo này không phải màu hồng, nó là màu trắng, màu hồng trên người đã bị người ta dùng thuốc nhuộm. Đây quả thực không phải là con mèo của Minh Nguyệt.”

Tô Dao không tin vào điều đó, cô lấy bản báo cáo kiểm nghiệm vật chứng, nhìn chằm chằm vào từng chữ trên đó.

Vật chứng là sự thật.

Tinh thần của Tô Dao vẫn còn hoảng hốt cho đến khi cô bước ra khỏi Cục Cảnh sát thành phố Nam An với chiếc túi đựng con mèo. Trần Ngân Hà đã nói dối cô, con mèo của Minh Nguyệt e là đã chết từ lâu.

Anh lại nói dối cô, cô không biết anh đã nói dối cô bao nhiêu lần.

Tô Dao thất hồn lạc phách đứng ở cổng Cục Cảnh sát, ngước mắt liếc về phía nhà khách đối diện nơi cô ở cùng anh, xoay người đi vào góc tường.

Túi vũ trụ đựng con mèo rơi xuống đất, Tô Dao dựa vào tường co rụt lại trong bóng đen.

Cuối tháng tám, ánh nắng vẫn rất gay gắt, nhiệt độ hôm nay ở Nam An là 36 độ, nhưng cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh, như bị đẩy vào nước đá, từ đầu đến chân, mỗi một tấc da thịt của cô được bao phủ bởi băng.

Trái tim cô cũng đóng băng, sẽ vỡ tan như một viên pha lê trong suốt chỉ với một cú chạm.

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi nhận được chứng cứ mong muốn từ Cục phó Vương, cô sẽ ở lại nhà Trần Ngân Hà một đêm, mang theo chìa khóa mà anh để lại cho cô ở đây.

Sau đó cô sẽ đi dạo gần nhà, mua một số món ăn vặt đặc sản ở Nam An mà anh thích rồi mang về Vân Giang. Một nửa trong số đó được giữ lại cho Chu Tiểu Nghiên đang hôn mê, nửa còn lại cho Trần Ngân Hà. Khi anh trở lại cô sẽ nói với anh rằng cô luôn tin tưởng anh.

Nhưng bây giờ cô không chắc nữa, anh đã nói dối cô rất nhiều lần đến nỗi cô không thể phân biệt được lời nào của anh là thật lời nào là giả.

Tô Dao mua vé máy bay trở về Vân Giang vào chiều hôm đó, về nhà lúc tám giờ tối.

Cô thả con mèo ra khỏi túi vũ trụ, nghĩ mình là một đứa ngốc, tính cách của con mèo này rất ngoan ngoãn và dễ chịu, trông không giống như đã trải qua đêm mưa lúc hai giờ sáng kia.

Tô Dao nói với con mèo: “Mày thật may mắn vì không bị đâm vào bụng chết thảm thương như đồng loại mình.”

Cô như trút hết sức lực, mệt mỏi gục đầu xuống sàn, hồi lâu không nhúc nhích.

Cả thế giới im lặng

Thật lâu sau, một loạt nhạc chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí im lặng, Tô Dao chống tay xuống sàn, cầm điện thoại di động trên bàn lên liếc nhìn.

Ngô Thanh Đào gọi.

“Chị Tô, chị ở đâu, tụi em tới rồi, đang đợi chị này!” Giọng nói sôi nổi của Ngô Thanh Đào phá vỡ sự im lặng chết chóc trong phòng, “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Vu, hay chị quên rồi, Tiểu Vu rất đau lòng đấy ạ.”

Tô Dao vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng khô khốc, cả ngày không uống một giọt nước.

Giọng nói lớn của Ngô Thanh Đào lại phát ra: “Alo, chị Tô, chị có ở đó không, sao không nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Dao nuốt nước bọt làm ẩm cổ họng, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn khàn: “Không có gì, chị sẽ tới ngay.”

Cúp điện thoại xong, Tô Dao đổ chút thức ăn cho mèo rồi thay quần áo đi ra ngoài, tốt hơn là ở nhà một mình suy nghĩ lung tung.

Nhà hàng nơi họ mở tiệc là nhà hàng lẩu gần Cục Cảnh sát thành phố nơi họ thường đến. Tô Dao rất nhanh đã đến, cùng mọi người nói cười tán dốc, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo Tiểu Vu vài câu, hỏi cậu ấy có phải lòng cô gái nào không, cả đội giúp cậu ấy theo đuổi.

Trông cô vẫn như mọi khi, ngoài mặt không có gì bất thường.

Tiểu Vu đỏ mặt trước lời trêu chọc, bắt đầu kéo người khác chặn dao: “Mọi người hỏi Giang Bất Phàm đi, em nhìn thấy anh ấy cứ ngây ngốc, nhất định đã có người trong lòng rồi.”

“Cậu nói thiều thật.” Giang Bất Phàm từ không trung ném một quả quýt vào Tiểu Vu, Tiểu Vu bị ném liền hét lên, quay sang anh trai của mình cáo trạng.

Đám đông bắt đầu chọc phá Giang Bất Phàm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười, bữa ăn diễn ra sôi nổi.

Tô Dao ngồi ở ghế trong, tự rót cho mình ly bia thứ tám, ngửa đầu uống cạn.

Ngồi ở bên cạnh Tô Dao, Ngô Thanh Đào cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất có mấy chai bia rỗng, cô ấy nhanh chóng nhận lấy ly bia trên tay Tô Dao: “Chị Tô, nếu uống nữa sẽ say đấy ạ.”

Tô Dao hờ hững xua tay, cười nói: “Em cũng đánh giá thấp chị quá, quên chị ngàn ly không say rồi sao.”

Khả năng uống bia của Tô Dao đã được văn phòng công nhận, cô hiếm khi say khi uống bia.

Lần gần đây nhất là vì “tình yêu tan vỡ”, chính là ở quán lẩu này hơn một năm trước, Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải đi cùng một người phụ nữ, nên buồn bực và uống thêm vài ly nữa, cuối cùng là Trần Ngân Hà và Chu Tiểu Nghiên đã đưa cô về nhà.

Cô đã nôn trên xe anh, và anh, người rất thích sạch sẽ thậm chí không tức giận chút nào.

Tô Dao nhận lấy ly bia trên tay Ngô Thanh Đào, tự mình rót thêm hai ly, say đến mức nằm trên bàn mãi không dậy nổi.

Ngô Thanh Đào đưa Tô Dao về nhà, pha cho cô một ly nước mật ong, lại giúp cô lau mặt, đặt cô lên giường rồi rời đi sau khi thấy cô đã ngủ say.

Trần Ngân Hà đứng sau ngọn đèn đường cách đó không xa, nhìn thấy Ngô Thanh Đào từ hành lang bước ra, nhấc chân lên lầu.

Anh dùng chìa khóa mở cửa, bước vào phòng khách, nhìn thấy một con mèo Ragdoll màu hồng nằm trên ghế sofa, trên bàn cà phê có tờ giấy kiểm nghiệm có chữ ký của tổ giám định vật chứng ở Cục Cảnh sát thành phố Nam An.

Vẻ mặt của Trần Ngân Hà trở nên nghiêm nghị sau khi đọc tờ giấy kiểm nghiệm. Anh ngồi xổm trước sô pha nhìn con mèo Ragdoll màu hồng, nhất thời không nhúc nhích.

Cho đến khi có một tiếng “rầm” trong phòng ngủ.

Trần Ngân Hà đứng dậy đi vào phòng ngủ, Tô Dao ngã xuống giường, cô say đến mức không biết đau, trở mình tiếp tục nằm trên sàn nhà ngủ.

Trần Ngân Hà bước tới, cúi xuống bế Tô Dao trên mặt đất đặt lên giường.

Cô bị hành động của anh đánh thức, khẽ mở mắt ra, ánh mắt dần dần tập trung, vừa nhìn thấy anh liền nhếch môi cười, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Trần Ngân Hà giúp Tô Dao đắp chăn bông, xoay người đi vào bếp tìm một ít nguyên liệu nấu một bát canh giải rượu, nhấc cô lên khỏi giường, dùng thìa bón vào miệng cho cô.

Anh ngồi ở mép giường nhìn cô, cơn say khiến hai má cô đỏ bừng bất thường, có lẽ là cô cảm thấy nóng, cổ áo sơ mi bị cô mở ra hai cúc.

Anh ngửi thấy mùi rượu còn lưu lại trên người cô, nhíu mày, dìu cô vào phòng tắm, cho cô tắm rửa sạch sẽ, để cho mùi hương của sữa tắm và dầu gội thơm mùi đào rửa sạch mùi rượu trên người cô.

Anh ngửi ngửi trên người cô, vẫn có thể ngửi thấy.

Anh nhìn chằm chằm môi cô như kẻ thù, đứng dậy đi tới bồn rửa mặt, ngẩng đầu đổ đầy một ngụm nước súc miệng, đưa vào miệng cô rồi để cô nhổ ra.

Thỏa mãn khi mùi rượu trên người cô đã bị xua đuổi, anh bế cô ra khỏi phòng tắm và đặt cô lên giường phủ đầy khăn tắm. Cô không mặc gì trên người, những giọt nước như pha lê trượt xuống làn da trắng như tuyết của cô, nhỏ xuống chiếc khăn tắm mềm mại.

Anh chống lại dòng máu và sức nóng trào ra từ đáy lòng, quấn khăn tắm cho cô rồi lau người cho cô một cách bừa bãi. Đọc truyện hay, truy cập ngay # t rùmtruуện. VN #

Cô say đến bất tỉnh nhân sự, ngoan như một con búp bê Tây Dương mặc cho người khác sắp xếp. Anh không nghi ngờ gì nữa, cho dù bây giờ anh có đặt cô lên, cô cũng không biết phải phản kháng như thế nào.

Anh nghiêng người nhìn cô, tham lam ngửi mùi thơm trên người cô, chóp mũi dụi dụi lên cổ cô.

Cô ngứa ngáy, kêu một tiếng quay đầu lại, chiếc cổ thon dài nõn nà của cô tiếp xúc với môi anh mà không chút lưu tình.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trở nên nguy hiểm và nóng bỏng, giống như một dã thú ngủ yên trong bóng tối, cô là con mồi của anh, anh có thể xé xác cô ra và nuốt chửng cô chỉ bằng một ngoạm.

“Trần Ngân Hà,“ cô gọi tên anh trong giấc ngủ, “Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà.”

Hơi thở của anh nặng nề đến mức gần như nghiền nát xương cốt của cô, anh cúi đầu ngăn môi cô, chặn hết mọi suy nghĩ và oán hận của cô đối với anh.

Anh điên cuồng hôn cô, khóe môi cô bị anh cắn đến rách da, cô bị đau mở mắt ra, vừa nhìn thấy người đàn ông trên người, cô gọi anh: “Trần Ngân Hà.”

Cô vẫn còn say, còn tưởng rằng mình đang mơ, hoàn toàn phóng túng chính mình, ôm chặt lấy anh, hôn anh, đánh anh, cắn và mắng anh: “Trần Ngân Hà, đồ khốn!”

Ngay cả trong mơ, cô vẫn yêu anh, dần dần không còn sức lực để bị anh hôn, những lời mắng mỏ cũng dần ít đi, cuối cùng biến thành tiếng khóc nghẹn ngào: “Nhưng em vẫn yêu anh.”

Động tác của Trần Ngân Hà dừng lại, tim như bị đâm mạnh, đau đến mức thở không ra hơi.

Anh ôm cô, hôn lên giọt nước mắt từ khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp đến mức chính anh cũng không nghe thấy: “Đợi anh, đợi anh một chút thôi.”

Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, từ trên tủ đầu giường lấy ra một chiếc quần an toàn màu hồng phấn mặc vào cho cô, quỳ trên giường đắp chăn cho cô.

Anh trầm mặc nhìn cô một hồi, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, sau đó quay lại nằm trên giường, ôm chặt cô vào lòng.

...

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào trên chiếc chăn bông màu hồng cam, Tô Dao mở mắt ra, kéo chăn đắp lên đầu mình.

Đêm qua cô mơ thấy Trần Ngân Hà, nội dung của giấc mơ khiến mặt cô nóng bừng, khi nhớ lại cảm thấy mặt đỏ bừng.

Tô Dao nằm trên giường một lúc, chuẩn bị dậy hấp hai cái bánh cho bữa sáng.

Cô nhìn xuống mình thấy quần áo của mình đã không còn, chỉ mặc một chiếc quần an toàn màu hồng. Cả người cô thơm ngát, và cô không bị chóng mặt, không giống như tỉnh dậy sau say rượu.

Còn những vết đỏ lớn nhỏ này trên người cô là chuyện gì, cô rõ ràng không phải dị ứng với rượu. Làm thế nào những vết đỏ này trông giống như dấu hôn.

Tô Dao nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo mặc vào, mang dép lê bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn vào phòng bếp.

Chiếc chảo phát ra âm thanh “cạch cạch”, Trần Ngân Hà đứng bên bếp nấu ăn đang đập trứng vào khuôn trứng tráng. Chẳng bao lâu, một quả trứng ốp la hình trái tim đã được chiên xong.

Tô Dao sững sờ tại chỗ, thấy anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt như hoa đào cong lên, cười nhẹ với cô: “Chưa từng thấy tiên nam hạ phàm, hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.