Edit+beta: LQNN203
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà gần trong gang tấc, không nói gì xoay người trở lại phòng ngủ.
Cô cảm thấy mình uống rượu uống đến hồ đồ rồi, một giấc mơ kéo dài lâu như vậy, cả đêm phong lưu thì thôi đi, đến bữa sáng cũng sắp xếp xong xuôi.
Cô dựa vào sau cửa trấn tĩnh một hồi, nhéo khóe miệng mình, hít sâu một hơi, xác nhận mình đã tỉnh mới mở cửa lại.
Trần Ngân Hà không như cảnh trong giấc mơ biến mất không thấy, anh mặc một chiếc tạp dề màu xám mang món trứng ốp la ra khỏi bếp.
Với một tiếng “ding”, lò nướng bánh mì vang lên một tiếng giòn giã, Trần Ngân Hà lấy ra chiếc bánh mì nướng nóng hổi.
Giữa hai lát bánh mì nướng là trứng ốp la, thịt xông khói, rau xà lách, giăm bông và nước sốt cay ngọt yêu thích của cô.
Trần Ngân Hà đặt bánh mì đã chuẩn bị sẵn lên đĩa sứ trắng, xoay người hâm nóng hai ly sữa, ngẩng đầu nhìn Tô Dao đang sững sờ trước cửa phòng ngủ, nhướng mày nhìn cô: “Rửa mặt rồi ra ăn sáng, đừng để lạnh, em không thể ăn lạnh được.”
Sau đó, Tô Dao mới chắc chắn rằng cô không phải đang mơ, trước mắt là Trần Ngân Hà thật.
Cô bước đến, nắm cổ tay anh chạm vào mình. Cô chưa kịp nói thì đã bị anh bế lên bàn ăn.
Con mèo nhảy từ ghế sô pha đến bàn cà phê, cọ mình làm rơi tờ giấy kiểm nghiệm xuống đất, uyển chuyển bước đến bàn ăn rồi nhảy lên ghế ăn cuộn thành một quả bóng.
Trần Ngân Hà chống hai tay bên hông Tô Dao, hơi khom xuống, chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh.
Hồi lâu anh không lên tiếng, cô đẩy anh: “Anh đến khi nào, sao không gọi điện báo trước cho em?”
Cô không hỏi tại sao anh lại đột ngột biến mất, hay anh đang làm gì, chỉ hỏi anh đến khi nào, cứ như thể anh không về chỉ vì một chuyện vặt vãnh mà thôi.
Trần Ngân Hà cúi đầu, đặt cằm lên vai Tô Dao, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô: “Tối hôm qua, lúc Ngô Thanh Đào rời đi.”
Anh liếc nhìn tờ giấy kiểm nghiệm trên sàn bị con mèo làm rơi, môi cọ vào vành tai cô: “Có phải vì anh mà tối hôm qua em say như vậy không?”
Tô Dao mím môi dưới, hơi nhíu mày, như thể cô đang cố gắng hết sức để tránh câu hỏi của anh, không muốn phá vỡ khoảnh khắc thân mật giữa họ.
Trần Ngân Hà lại rất vui vẻ, ôm cô xuống bàn ăn: “Em biết con người anh thích ghi thù mà, tính chiếm hữu và ghen tuông mạnh mẽ. Năm ngoái trong nhà hàng lẩu đó em vì Hứa Gia Hải mà say thành như vậy, anh vẫn canh cánh cho đến bây giờ, luôn nghĩ khi nào em mới có thể vì anh say một lần.”
Tô Dao áp trán vào ngực Trần Ngân Hà, giữa hai người để lại một khoảng trống: “Sao đêm qua anh không đánh thức em, để em tưởng rằng mình đang nằm mơ.”
Mấy trò hề sau khi say rượu của cô, anh hẳn đã nhìn thấy.
Trần Ngân Hà nhếch lên khóe môi, đưa tay đặt bên eo Tô Dao, ái muội vuốt ve cô, cà lơ nói: “Gọi được à, em ôm chặt cổ anh không buông, một hồi nói chỗ này ngứa, một hồi nói chỗ kia đau, muốn anh trai hôn rồi muốn anh trai thương, không biết có phải em giả vờ ngủ để chiếm tiện nghi anh không.”
Tô Dao vạch cổ áo mình ra, lộ ra một vết đỏ lớn trên cổ và xương quai xanh: “Mở mắt chó của anh ra nhìn xem, rốt cuộc ai chiếm tiện nghi ai?”
Trần Ngân Hà cười nhẹ, dụi dụi Tô Dao vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc cô: “Em nên mừng vì tối hôm qua em đến tháng, nếu không đợi đến tháng sau, ít nhất mười tháng nữa em không được bà dì ghé thăm nữa đâu.”
“Đừng nói nhảm,“ Tô Dao nâng đầu gối cọ lên chân Trần Ngân Hà, ngẩng đầu lên, nhìn anh với đôi mắt ngậm nước, “Lời cợt nhả ai mà không nói được? Nếu anh có bản lĩnh thật sự, em không ngại đánh một trận đẫm máu với anh.”
Trên người cô có sức hấp dẫn tự nhiên, anh bị đôi mắt đó hút vào, cọ vào đùi cô, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên vành tai và cổ của cô, cô hơi nghiêng đầu vội vàng tìm kiếm lòng bàn tay của anh.
Lúc đầu không định làm bất cứ điều gì, nhưng chỉ với một cái nhìn, một động tác, ngọn lửa bỗng bùng cháy lên.
Anh nhéo cằm cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa môi của cô, nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày nay em nghĩ gì về anh?”
Cô liếm ngón tay anh đặt trên môi mình, dùng ánh mắt thẳng thắn và nhiệt tình nhìn anh: “Anh là người có lỗi, em nên hỏi anh câu này mới đúng, mấy ngày nay anh nghĩ đến em như thế nào?”
Anh nhìn xuống môi cô, ánh mắt thâm thúy, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Anh quơ tay phải trước mắt cô: “Khi anh nhớ em anh sẽ coi nó như em, để nó thay em an ủi anh.”
Tô Dao hung hăng cắn ngón tay Trần Ngân Hà, để lại dấu cắn nặng nề trên ngón tay anh, mắng: “Lão lưu manh!”
Cô thoát ra khỏi vòng tay anh, xoay người đi về phía bàn ăn liền bị anh bắt lấy eo kéo lại.
Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào trên tấm khăn trải bàn màu hồng sẫm, mùi bánh mì nướng quyện với vị ngọt của sữa bò vắt thành một quả bóng bay trong không khí, cả không khí cũng trở nên loãng hơn.
Họ đã trao nhau nụ hôn dài trong nắng mai cuối hè, khi tách ra kéo theo một sợi tơ nhớ nhung, lấp lánh một kết tinh ngọt ngào.
Cô lau môi vào lớp áo sơ mi của anh, như là thuận miệng hỏi: “Buổi trưa anh định làm món gì ngon cho em?”
Trần Ngân Hà xoa đầu Tô Dao: “Em muốn ăn gì anh làm cho em, trừ những món có khẩu vị nặng, bà dì tới, không thể ăn những món đó.”
Nhận được câu trả lời như vậy từ anh cô đã biết, ít nhất anh sẽ không rời đi cho đến bữa trưa.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Anh cũng sẽ làm bữa tối cho em.”
Tô Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi mua sắm đi. Em muốn ăn thịt kho tàu, cá chua ngọt, cà tím kho cá, canh gà.”
Trần Ngân Hà kéo Tô Dao đến bàn ngồi xuống, đưa sandwich cho cô: “Được, chúng ta ăn sáng trước đã.”
“Lát nữa em cho anh mượn mũ và khẩu trang,“ Tô Dao cắn một miếng sandwich, “Chiếc khẩu trang em mới mua rất đẹp, màu hồng và có in hình cún con. Rất hợp với anh.”
Lục Hải Minh vẫn đang cử người theo dõi Trần Ngân Hà, nơi này lại gần Cục, rất dễ bị đụng phải ở gần đây.
Cô có chút không rõ hỏi: “Mang khẩu trang nhé?”
Trần Ngân Hà quả nhiên bắt đầu dở thói, anh bĩu môi, không muốn mang: “Tại sao anh phải mang thứ đồ phong ấn giá trị nhan sắc của mình, em có biết khuôn mặt của anh được người ta yêu thích như thế nào không?”
Tuy rằng người đàn ông này rất tự luyến, khiến người ta mỗi một giây đều muốn phang giày vào anh, nhưng Tô Dao chính là thích giọng điệu này của anh, cười cười dưới gầm bàn đá anh: “Anh muốn bị đội trưởng Lục bắt đi sao?”
Tô Dao suy nghĩ một chút: “Nếu không để em tự đi mua, anh ở nhà an toàn hơn.”
Trần Ngân Hà: “Không được, em sẽ không chọn được nguyên liệu nấu ăn, mua một đống rác về sẽ hạn chế kỹ năng nấu nướng của anh.”
Tô Dao: “Vậy anh phải mang khẩu trang.”
Trần Ngân Hà chỉ có thể ủy khuất thỏa hiệp: “Mang mang mang.” Sau đó anh cho Tô Dao uống một ngụm sữa.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh cũng không được mặc áo sơ mi màu hồng này nữa, nếu không anh đi cùng em dù đeo khẩu trang cũng sẽ bị nhận ra, cho nên anh phải mặc quần áo phong cách khác với ngày thường.”
Sau khi ăn sáng xong, Trần Ngân Hà dọn bàn rửa bát, Tô Dao trở về phòng thay quần áo: “Em đi ra ngoài một lát sẽ trở lại ngay.”
Trần Ngân Hà trả lời trong bếp: “Ừm.”
Tô Dao thay giày ở huyền quan, quay đầu nhìn phòng bếp mấy lần, miễn cưỡng đi ra ngoài, vì sợ khi cô quay lại Trần Ngân Hà sẽ biến mất.
Ánh mắt của cô bị anh thu vào, anh đứng ở bàn ăn, nhướng mày, lười biếng cười với cô: “Anh không đi.”
Tô Dao: “Vậy anh không được gạt em.”
Vẻ mặt Trần Ngân Hà trông như em đang nói gì vậy: “Anh đã gạt em khi nào chưa?”
Tô Dao trong lòng mắng, anh mẹ nó có khi nào mà không gạt em, trong miệng rốt cuộc câu nào mới là thật. Sợ cô không nhịn được sẽ quát mắng khiến anh sợ bỏ chạy, cô liền mở cửa rời đi.
Tốc độ của Tô Dao rất nhanh, cô nói sẽ về sớm, mười phút sau đã quay lại, trên tay còn cầm một chiếc túi nhựa trong suốt màu trắng. Bên trong không biết đồ gì, màu sắc rất sặc sỡ.
Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn: “Em mua quần áo nữ cho anh, anh không mặc, không có hứng thú đó.”
Tô Dao mở túi nhựa, lấy ra một chiếc áo sơ mi nam, một chiếc áo sơ mi in hoa màu xanh Hawaii, cầm ướm trên người Trần Ngân Hà: “Cũng vừa đấy, em đi giặt cho anh, phơi khô là có thể mặc.”
Trần Ngân Hà thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm tiên nam của mình: “Anh không mặc.”
Tô Dao: “Phản đối vô hiệu.”
Tô Dao nhanh chóng giặt sạch áo sơ mi rồi phơi trên ban công, khi đi qua phòng khách, cô cầm tờ báo cáo kiểm nghiệm trên sàn lên, liếc nhìn Trần Ngân Hà, không nói gì quay lưng lại xé tờ báo cáo kiểm nghiệm thành từng mảnh ném vào thùng rác.
Trần Ngân Hà đang ngồi xổm dưới đất cho mèo ăn, dư quang liếc thấy hành động của Tô Dao, đứng dậy đi về phía cô, từ phía sau ôm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô: “Em có muốn ăn tráng miệng không, anh nghe nói con gái đến tháng rất thích ăn đồ ngọt.”
Tô Dao xoay người, ôm lấy cổ Trần Ngân Hà, khoan thai nói: “Vậy anh nấu canh cho em đi.”
Trần Ngân Hà vào bếp nấu canh, Tô Dao ngồi trên sô pha nhìn anh không chớp, dường như cô muốn khắc ghi từng cử động của anh vào lòng, khi anh đột ngột biến mất, cô mới có thể lấy ra xem lại.
Trần Ngân Hà nấu canh, cho vào nồi ủ kín, quay lại ngồi bên cạnh Tô Dao hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Tô Dao nằm trên sô pha, ôm gối, tựa đầu vào lòng Trần Ngân Hà, nhìn anh nói: “Tạm thời không có, ngồi với em một lát đi, mười giờ ra ngoài, còn một tiếng nữa.”
Trần Ngân Hà vuốt tóc Tô Dao, giúp cô vén phần tóc trên trán ra sau tai, cúi đầu nhìn cô: “Được, hôm nay anh sẽ ở bên em cả ngày.”
Hôm nay ở bên cô, ngày mai chưa chắc, Tô Dao nhạy cảm nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Trần Ngân Hà, không hỏi thêm, cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng áp má mình vào lòng bàn tay anh.
Sau đó, cô đột nhiên mở miệng cắn vài cái vào tay anh.
Anh đau đớn rít lên, nhưng không nhúc nhích, để cô trút giận, cho đến khi ngón tay anh bị cắn chảy máu, cô nếm được mùi máu tanh mới buông anh ra: “Đau không?”
Trần Ngân Hà mỉm cười: “Không đau.” Anh nợ cô, đây là điều anh nên gánh chịu.
Tô Dao xoay người, đối mặt với Trần Ngân Hà, ôm eo anh: “Lần trước đi mua sắm với Ngô Thanh Đào, em đã thử váy cưới, nhưng nhìn không đẹp, đường cắt không tốt, chất liệu vải không tốt, kim cương cũng không sáng.”
Trần Ngân Hà: “Chờ lần sau anh sẽ cùng em chọn, mắt nhìn của Ngô Thanh Đào quá tệ.”
Tô Dao gật đầu: “Thiệp mời có phải in ảnh cưới của cô dâu chú rể không, nhưng chúng ta còn chưa chụp.”
Trần Ngân Hà: “Anh sẽ thu xếp.”
Tô Dao: “Kẹo cưới nên dùng loại nào mới được, kẹo sữa thỏ hay sô cô la?”
Trần Ngân Hà: “Dùng kẹo trái cây vị đào hết đi, mềm và cứng, không mềm cũng không cứng. Dù sao anh muốn những loại có vị đào.”
Tô Dao suy nghĩ một hồi: “Không thích hợp đâu. Anh thích kẹo có vị đào, nhưng khách có thể không thích mà. Em nghĩ tốt hơn hết là gọi các loại hương vị như nho, chuối, cam, táo, v.v.”
Trần Ngân Hà: “Anh quan tâm họ làm gì, anh muốn những loại có vị đào.”
Tô Dao mỉm cười, đôi mắt đẹp hơi cong lên, giọng điệu nuông chiều: “Được được được, đều nghe bông hoa bé bỏng, bông hoa bé bỏng thích ăn vị gì thì dùng vị đó.”
Trần Ngân Hà được dỗ dành vui vẻ, cong môi để Tô Dao ngồi trên đùi mình, vòng tay đỡ lưng cô, để đầu cô tựa vào khuỷu tay anh, ôm cô giống như một đứa trẻ.
Trần Ngân Hà tiếp tục: “Hoa trong tiệc cưới đều là hoa hồng phấn, nhiều lắm thêm một ít hoa bách hợp trắng, ngoài ra còn có hoa cúc non.”
Tô Dao: “Em muốn váy cưới của mình là màu trắng, lễ phục màu hồng.”
Trần Ngân Hà: “Anh sẽ chọn đồ lót. Mặc dù màu hồng rất đẹp nhưng màu đen cũng không tồi, phải ít vải một chút, không mặc là tốt nhất. Nếu không em đừng mặc đồ lót, để anh lúc nào cũng có thể---”
Trần Ngân Hà đang đợi Tô Dao ngắt lời, thay vì trước kia cô tức giận mắng anh là đồ lưu manh, lão súc sinh, lúc này cô nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Ngân Hà tự làm tự chịu, căng da đầu cũng phải nói cho xong, giọng anh khô và khàn tiếp tục với những lời vừa rồi: “-- muốn em.”
Tô Dao véo vành tai đỏ bừng của Trần Ngân Hà, mỉm cười trong vòng tay anh.
Ánh mặt trời trở nên ấm áp dần dần từ ban công truyền đến phòng khách. Tô Dao liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường: “Đã mười giờ, chúng ta ra ngoài thôi.”
Trần Ngân Hà hâm nóng canh, Tô Dao lấy áo sơ mi in hình bông hoa Hawaii trên ban công ném cho Trần Ngân Hà: “Đi thay, nếu không em không đưa anh ra ngoài.”
Tô Dao ăn canh, nhìn thấy Trần Ngân Hà từ phòng ngủ đi ra: “Sao lại xụ mặt thế, cười lên, đẹp trai lắm.”
Trần Ngân Hà sửa lại cúc áo sơ mi: “Thật không?
Tô Dao: “Thật, em lừa anh làm gì?”
Cô ở trong lòng nói, anh cả ngày đều lừa em, lừa em khắp nơi, em lừa anh một lần thì có làm sao.
Tô Dao trở lại phòng, lấy một chiếc khẩu trang màu hồng cho Trần Ngân Hà đeo vào, đồng thời lôi ra một chiếc kính râm màu nâu trà, hóa trang cho anh không ra gì cả: “Được rồi, chúng ta có thể ra ngoài.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên cảm thấy rất lạ khi anh ăn mặc thế này, đồ mặc trên người có chút phong cách Tây, có một loại độc đáo, đẹp trai phá cách.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thật là đáng sợ.
Sau khi ra khỏi nhà, Trần Ngân Hà nhìn xuống chiếc áo sơ mi hoa trên người, nghĩ rằng mình hỏng não nên mới mặc như thế này.
Đó là cô, nếu người khác yêu cầu anh mặc như thế này, anh có thể sẽ đem bộ quần áo này nhét vào miệng người đó.
Ra khỏi hành lang, Trần Ngân Hà quay lại nhìn xung quanh.
Tô Dao kéo cánh tay của anh: “Đừng căng thẳng, anh bây giờ cho dù có nghênh diện với đội trưởng Lục anh ấy cũng không thể nhận ra anh đâu.”
Trần Ngân Hà không đề phòng Lục Hải Minh, ngay cả khi mười Lục Hải Minh được trang bị đầy đủ và bao vây anh, anh cũng không sợ.
Khi đến siêu thị, Trần Ngân Hà tháo kính râm, móc vào túi áo sơ mi hoa, cẩn thận lựa chọn nguyên liệu cho bữa trưa và bữa tối.
Trần Ngân Hà đẩy xe hàng, Tô Dao đứng bên cạnh, cô không dám lại gần anh vì sợ gặp người quen, nhiều lần muốn khoác tay anh nhưng đều cố gắng nhịn xuống.
“Thêm một ít cẩu kỷ vào canh gà, ở nhà không cẩu kỷ. Còn cái này thì sao, giảm giá 40%.”
“Em cho anh ăn loại hàng giảm giá sắp hết hạn sử dụng này?” Trần Ngân Hà không thèm nhìn đến túi trong tay Tô Dao, chọn một lọ đắt nhất trên kệ bỏ vào giỏ hàng, “Có phải em đang cố gắng mưu sát chồng mình không?”
“Để thừa kế gia sản của anh nuôi bảy tám tiểu tình nhân bên ngoài.”
Tô Dao cười cười: “Chuyện đã lâu vậy mà anh còn nhớ rõ, sao dấm nào anh cũng ăn vậy, tiểu tiên nam.”
Trần Ngân Hà cảm thấy khẩu trang ngột ngạt nên kéo xuống treo lên cằm, Tô Dao sợ ở chỗ này cô sẽ được gặp đồng nghiệp ở Cục, một bên nói đùa với Trần Ngân Hà nhưng dư quang một chút cũng không dám thả lỏng, sợ Lục Hải Minh bất ngờ xuất hiện, còng tay Trần Ngân Hà đưa đi trước mặt cô.
Tô Dao đột nhiên thấy Trần Ngân Hà bất động, ngay sau đó anh liền đeo khẩu trang và kính râm, vô thức giữ khoảng cách với cô, đẩy xe hàng trốn sau một cái kệ, ánh mắt cảnh giác, như thể đang đối mặt với kẻ thù.
Tô Dao thầm mắng, không phải chứ, hôm nay không phải là chủ nhật sao, đội trưởng Lục không ở nhà giúp Lục Tiểu Bàn làm bài tập mà lại tới chỗ này dạo siêu thị làm gì.
Tô Dao giấu Trần Ngân Hà sau lưng cô, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là đội trưởng Lục không?”
Trần Ngân Hà: “Gần như vậy.”
Tô Dao: “Phải là phải, không phải là không phải, sao lại là gần như?”
Cho đến khi cô nhìn thấy Hứa Gia Hải đang ném đồ vào giỏ hàng cách đó không xa.
Làm nửa ngày thì ra là anh đang trốn Hứa Gia Hải: “Anh và Hứa Gia Hải xảy ra chuyện gì à, sợ anh ấy giao anh đến Cục?”
Trần Ngân Hà vẫn nói: “Gần như vậy.”
Tô Dao cảm thấy thương hại cho tình bạn của họ, muốn giúp hàn gắn: “Các anh có mâu thuẫn gì, có phải hiểu lầm gì không?”
Trần Ngân Hà: “Thực ra cậu ta luôn không ưa anh. Từ năm nhất cấp hai cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, chỉ cần có anh ở chỗ nào, cậu ta không thể là hotboy của lớp hay của trường được. Hai người chúng ta đứng cùng nhau, các cô gái mãi mãi chỉ nhìn thấy anh, cậu ta đố kỵ sắc đẹp của anh, tính tình biến thái vặn vẹo. Ước gì anh bị sa lưới, bắn chết anh, diệt trừ anh là cậu ta liền có thể trở thành người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới.”
Tô Dao: “Không thể nào, Hứa Gia Hải không phải là người như vậy.”
Trần Ngân Hà nói một cách nghiêm túc: “Tiếp xúc ít hơn một chút có nghĩa là ít nguy hiểm hơn một chút.”
Tô Dao bị Trần Ngân Hà thuyết phục, dù thế nào thì Trần Ngân Hà cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác lúc này: “Đồ mua cũng đủ rồi, chúng ta tính tiền về nhà đi.”
Cả hai đang định đi vòng từ phía bên kia giá hàng, thì khi nhìn lên, họ đã thấy Hứa Gia Hải đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Trần Ngân Hà xoay người, nắm tay Tô Dao rời đi, ngay cả chiếc xe đẩy hàng đã được lựa chọn cẩn thận cũng không cần.
Tiếng cười sảng khoái của Hứa Gia Hải vọng ra từ kệ hàng: “Điện thoại di động của tôi đâu rồi, tôi phải nhanh chụp để ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ trong đời.”
Không những thế, anh chàng còn định đăng bức ảnh lên các nhóm chat của trường cấp hai và cấp ba, Cục Cảnh sát thành phố Nam An và Cục Cảnh sát thành phố Vân Giang, để mọi người thấy được sự xuống cấp của hotboy trường và hotboy cảnh sát năm xưa.
Vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, Trần Ngân Hà như bóng ma xẹt qua trước mặt anh ta, nhìn anh ta qua kính râm màu nâu: “Còn dám cười nữa tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.”
Hứa Gia Hải nhìn chiếc áo sơ mi hoa rẻ tiền trên người Trần Ngân Hà, chỉ vào lối vào siêu thị: “Bên kia đường có một cửa hàng bán trang sức vàng, đi, tôi đưa cậu đi mua một sợi dây chuyền vàng lớn, còn có một phòng khám nha khoa bên cạnh, vào nạm răng vàng đi.”
Hứa Gia Hải đã bị Trần tiểu tiên nam xinh đẹp thanh tú đè bẹp nửa đời người, hôm nay rốt cuộc có thể nhướng mày cười ngông cuồng rồi: “Ngài đúng là có thể khống chế mọi phong cách đấy.”
Trần Ngân Hà sửa lại cổ áo sơ mi, từ từ xắn tay áo lên, câu môi dưới: “Tôi là người sắp kết hôn, ở đây chấp cẩu độc thân như cậu làm gì.”
Nói xong ôm vai Tô Dao: “Đi thôi vợ, về nhà động phòng nào.”
Hứa Gia Hải bĩu môi.
Vừa nói chuyện thì một người phụ nữ nhỏ nhắn chậm rãi đi ra, hai má ửng hồng, trông rất rụt rè, nhẹ giọng nói: “Hứa Gia Hải.”
Tô Dao quan sát một chút, bọn họ nhìn qua không giống một đôi, chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.
Hứa Gia Hải ôm lấy vai Trần Ngân Hà đưa anh qua một bên, thấp giọng nói: “Không phải cậu nói sắp tới sẽ rời Vân Giang sao?”
Trần Ngân Hà quay đầu lại liếc nhìn Tô Dao: “Mấy ngày nữa đi.”
Hứa Gia Hải vỗ vai Trần Ngân Hà: “Lúc đó cậu phải cẩn thận, bảo vệ khuôn mặt tuấn tú của mình, cũng đừng có thiếu tay thiếu chân, nếu không cậu sẽ bị so sánh với phù rể là tôi khi kết hôn đấy.”
“Còn nữa, cậu yên tâm, tôi hứa sẽ không thêm mắm dặm muối một cách sinh động về sự xuất hiện của cậu trong chiếc áo sơ mi hoa Hawaii, khẩu trang hồng và kính râm màu nâu trong các nhóm cựu học sinh và đồng nghiệp đâu.”
Sắc mặt Trần Ngân Hà sa sầm: “Tuyệt giao!”
Hứa Gia Hải suốt ngày bị Trần Ngân Hà xỉa xói, hôm nay tính ra đã trả được thù.
Tô Dao nhìn thời gian, đi tới ngăn cách hai người không thể tách rời ở giữa: “Lão Trần, đã đến giờ chúng ta về nhà nấu cơm rồi.”
Thời gian ở lại của Trần Ngân Hà có hạn, cho Hứa Gia Hải mượn vài phút cũng không sao, nhưng thời gian dài Tô Dao luyến tiếc.
Về đến nhà, Trần Ngân Hà cởi bỏ chiếc áo sơ mi hoa trên người, giống như đã phải chịu một sự sỉ nhục nào đó, anh ném chiếc áo sơ mi vào thùng rác, đi tắm, thay chiếc áo sơ mi tinh xảo màu hồng của mình vào, lúc này mới cảm giác tiên khí trên người mình đã trở lại.
Tô Dao dời một cái ghế ngồi ở cửa phòng bếp, nhìn Trần Ngân Hà mặc tạp dề vào, xắn cổ tay áo, mở túi đồ, lấy nguyên liệu nấu ăn ra.
Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao, cắt một đĩa hoa quả cho cô vừa nhìn vừa ăn.
Tô Dao ăn xong trái cây trong đĩa, để lại miếng đào ngọt nhất, đứng dậy đút cho Trần Ngân Hà.
Anh nhíu mày, cảm thấy chua, anh phải hôn cô mới ngọt trở lại.
Hai tay anh dính nước rửa rau, giơ giữa không trung, anh dùng thân thể chặn cô bên bếp, cúi đầu hôn cô, mút sạch sẽ vị đào trong miệng cô.
Hai người náo loạn trong bếp một lúc rồi tách ra tiếp tục nấu bữa trưa nếu không sẽ đói.
Trần Ngân Hà nhìn cả con gà trên thớt, chê bai không thèm cầm con dao, quay đầu lại hô ra bên ngoài phòng bếp: “Vợ.”
Tô Dao xắn tay áo vào, cầm lấy con dao làm bếp do Trần Ngân Hà đưa cho, “phập phập phập” vài cái chặt con gà ra từng khúc.
Khi hơi nước nóng bốc ra từ nồi, gà, mộc nhĩ, măng tiêm, cẩu kỷ ở trong nồi quay cuồng, mùi canh gà vờn quanh khắp nhà.
Chẳng mấy chốc, cá chua ngọt cũng ra khỏi nồi, Trần Ngân Hà lại làm một món khác là cần tây và cà tím kho cá, Tô Dao ngồi vào bàn ăn chờ đợi: “Cho em một cái bát lớn để đựng cơm.”
Trần Ngân Hà đặt cơm trắng rắc mè đen lên trước bàn Tô Dao, múc một bát canh gà từ trong nồi ra, cười hỏi cô: “Em thích không?”
Tô Dao gật đầu: “Thích, thơm lắm, đừng nói là thịt, em còn có thể ăn hết canh không sót một giọt.”
“Hửm?” Trần Ngân Hà cười, giọng điệu ái muội, cà lơ phất phơ, “Muốn ăn thịt, nước cũng muốn uống hết không sót một giọt.”
Tô Dao phản ứng lại mình bị lão súc sinh nào đó trêu ghẹo, cầm đũa trên bàn làm bộ muốn đánh người, nhưng lại bị lão súc sinh nắm cổ tay nhéo nhéo ngón tay, tê đến mức không thể động đậy.
Anh ngồi xuống: “Ăn đi, canh nguội sẽ không ngon.”
Tô Dao thu tay lại, nơi bị đầu lưỡi của anh chạm vào vừa nóng rực vừa tê dại, cô không khỏi nghĩ đến lần cuối cùng cô nhìn thấy anh trong bệnh viện. Anh ấn cô vào tủ, dùng ngón tay trêu ghẹo môi lưỡi cô, và hơn thế nữa.
Mặt cô đỏ bừng, hận không thể vùi đầu vào thau nước lạnh.
Ngược lại, anh vẫn như người bình thường, coi như không có chuyện gì xảy ra, gắp cho cô một cái đùi gà: “Ăn cơm với anh mà còn lơ đãng, em đang nghĩ gì vậy, hả?”
Tô Dao nhấp một ngụm canh gà, làm ẩm cổ họng khô khốc: “Không có gì.”
Anh đặt đũa xuống, nhìn cô qua bàn ăn, tầm mắt lướt qua má, mắt, môi và tai đã ửng đỏ của cô: “Em biết, anh luôn nhìn người rất chuẩn.”
Tô Dao nuốt xuống canh gà: “Ừm, cơ bản không nhìn lầm gì.”
“Em đang muốn quấy rối anh,“ Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao, “Người phụ nữ xấu xa này, trên bàn cơm còn muốn làm chuyện đó với anh.”
Tô Dao vừa xấu hổ vừa tức giận: “Em không có!”
Trần Ngân Hà xoa tai: “Sao em lại hét ầm lên vậy?”
“Em không hét!” Tô Dao ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà, dùng chân chạm vào anh dưới gầm bàn, “Mau ăn đi.”
Được chạm vào chân cô như thế này, anh dường như đã tìm thấy một điều gì đó thú vị, thỉnh thoảng anh lại lén dùng mũi chân của mình câu vào chân cô, từ mắt cá đến bắp chân và đầu gối của cô, chậm rãi hướng lên trên.
Tô Dao không chịu nổi nữa để đũa xuống: “Anh thế này em ăn không được!”
Trần Ngân Hà cười nhẹ, gắp cho Tô Dao một miếng thịt gà: “Ăn đi.”
Tô Dao mắng: “Lăn!”
Lúc này, điện thoại di động của Trần Ngân Hà vang lên, Tô Dao không nhìn, tựa như đột nhiên cảm thấy cơm trong bát trông ngon hơn.
Trần Ngân Hà lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, nhưng không trả lời, bấm ngắt máy.
Trong năm phút tiếp theo, cuộc gọi đến hai lần, tiếng chuông ngày càng dồn dập, dường như chỉ cần anh không trả lời, bên kia sẽ tiếp tục gọi.
Tô Dao tiếp tục nhìn cơm trong bát, giọng nói thấp đến mức sắp khóc: “Nếu anh có chuyện gì...”
Trần Ngân Hà cúp điện thoại, nhấn nút nguồn, ném điện thoại sang một bên, nhìn Tô Dao chăm chú: “Anh nói sẽ nấu bữa tối cho em, bây giờ lại đuổi anh đi?”
Tô Dao ngước mắt: “Trưa nay em ăn nhiều quá cũng không đói. Bữa tối nấu trễ một chút được không?”
“Được,“ Trần Ngân Hà đưa tay lên xoa đầu Tô Dao, âu yếm nhìn cô, “Bảo bối của anh.”