Rơi Vào Ngân Hà

Chương 97: Chương 97: Tình thánh




Edit+beta: LQNN203

Sau khi ăn cơm trưa ngon lành, Tô Dao dựa vào cửa phòng bếp nhìn Trần Ngân Hà rửa bát, buổi trưa hai người nằm trên sô pha không ngừng nói chuyện hoặc hôn nhau.

Giữa lúc ấy anh còn làm vài cái bánh hạt dẻ nhỏ cho cô, gói một hộp hoành thánh với thịt thái rồi để trong tủ lạnh, bảo cô buổi tối tan làm về ăn: “Không nên hấp, hấp sẽ ăn không ngon.”

Anh không yên tâm, vừa viết vào tờ giấy nhắn vừa dặn cô: “Nước sạch, cho một chút muối, cho hành lá băm nhỏ và tôm khô vào, khi nổi bọt nhỏ thì cho hoành thánh vào nồi, nấu cho chín thêm hai phút nữa đến khi hoành thánh nổi lên, tắt bếp và thêm một chút dầu mè cho vừa ăn.”

Viết xong dán tờ giấy lên tủ lạnh: “Anh nói em hiểu không?”

Tô Dao đứng ở một bên: “Không.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Đơn giản như vậy sao có thể không hiểu, em cũng quá... đáng yêu.”

Nếu là đổi thành người khác anh đã bắt đầu chế nhạo, đơn giản như vậy nghe cũng không hiểu, đúng là không có đầu óc.

“Món hoành thánh đông lạnh thật sự rất khó, không trách em được,“ Trần Ngân Hà kiên nhẫn nói với Tô Dao một lần nữa, “Còn chỗ nào không hiểu không?”

Tô Dao hoàn toàn không để ý, đổi thành cô tự tay nấu hoành thánh, hấp hoành thánh đã xem là hoàn thành, nhưng Trần Ngân Hà chắc chắn sẽ nói rằng cho lợn ăn.

“Quá khó, chỗ nào cũng không hiểu,“ sự chú ý của cô đổ dồn về phía anh, nhịn rồi lại nhịn nhưng không được, cô thấp giọng hỏi, “Anh không nấu cho em được sao?”

Trần Ngân Hà xoa đầu Tô Dao: “Sau này anh sẽ nấu món này cho em, ngày nào anh cũng nấu cho em.” Nói xong, anh lấy ra một tờ giấy A4 trong phòng làm việc, vẽ ra quá trình nấu hoành thánh.

Trần Ngân Hà đã từng thực hành phác thảo chân dung tội phạm trước đây, vẽ tranh khá tốt. Anh vẽ từng chiếc hoành thánh nhỏ một cách dễ thương và sinh động, rồi dán lên tủ lạnh: “Thế này thì sẽ không lầm nữa.”

Đứng trước tủ lạnh, Trần Ngân Hà suy nghĩ một hồi, tự hỏi mình có bỏ qua chuyện gì không: “Trời sắp trở lạnh rồi, đừng quên mặc thêm quần áo vào, chiếc khăn quàng cổ anh tặng em mùa đông năm ngoái còn không?”

Tô Dao nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cuối tháng tám vẫn còn rất nóng, không khác giữa mùa hè là mấy, điều hòa trong nhà vẫn bật. Anh nói như vậy là đã nghĩ mình sẽ không về ngay được, ít nhất trước khi trời trở lạnh vẫn chưa về.

Tô Dao quay trở lại phòng ngủ, lấy từ trong tủ chiếc khăn quàng cổ màu hồng mà Trần Ngân Hà đan cho cô, chìa ra cho anh xem: “Đây này.”

Trần Ngân Hà bước vào phòng ngủ của Tô Dao, mở tủ quần áo, ghét bỏ nhìn qua, lấy ra tất cả quần áo cũ của cô ném xuống sàn.

Khi những bộ quần áo này mặc trên người cô, anh nghĩ chúng trông đẹp, nhưng khi không mặc trên người cô, anh bắt đầu nghĩ chúng không tốt lại còn xấu, thậm chí không xứng dùng làm giẻ rách cho cô: “Những thứ này là em mua hai tệ một cái ở chợ đầu mối, hay nhặt về từ bãi rác vậy?”

Tô Dao túm lấy một chiếc áo khoác màu đen từ tay Trần Ngân Hà: “Anh không thể vứt cái này được, em đã mua nó trong trung tâm thương mại, sau khi giảm giá còn sáu bảy trăm tệ. Em mặc nó được ba năm rồi, nó là người bạn già của em, em không thể sống thiếu nó mỗi mùa đông, chất lượng rất tốt.”

Cô chưa kịp nói hết lời, chỉ nghe thấy một tiếng “roẹt”, bả vai bị xé toạc một đường, lông trắng tuôn ra rơi vãi khắp nơi.

Trần Ngân Hà: “Bây giờ nó có thể rời khỏi em.”

Tô Dao: “Hôm sau em sẽ ra chợ, nhờ người ta đổi cho em một chiếc áo lông, mùa đông mặc ở bên trong, theo cách này nó có thể đồng hành cùng em tiếp.”

“Roẹt roẹt,“ Trần Ngân Hà kéo mạnh chiếc áo ra, lông bay khắp phòng, “Bây giờ nó có thể rời khỏi em.”

“Đồ phá gia!” Tô Dao nhìn sắc mặt của Trần Ngân Hà, đột nhiên phát hiện điều gì đó, cảm thấy khó tin và kinh ngạc, “Anh mẹ nó sẽ không ăn dấm đến cả quần áo chứ?”

Trần Ngân Hà bỏ chiếc áo khoác đã hỏng vào túi ni lông: “Đúng vậy, dựa vào cái gì anh chỉ quen em một năm hai tháng, còn nó có thể đi cùng em ba năm.”

Tô Dao bị người đàn ông này làm cho tức cười, dứt khoát mặc kệ anh: “Được được được, người là tiểu công chúa kiêu ngạo danh giá, người định đoạt.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà vứt đi 90% quần áo trong tủ của cô, 10% còn lại lại bị anh chọn lựa một lần nữa, lại ném đi một nửa.

Tô Dao: “Chờ đến khi trời lạnh em chỉ có thể khỏa thân thôi.”

Trần Ngân Hà lấy điện thoại di động ra sử dụng tài khoản của Chu Tiểu Nghiên để liên hệ với một số nhân viên mua sắm mà anh thường mua quần áo. Anh chuyển một số tiền lớn yêu cầu họ đến giao quần áo hai tuần một lần. Phải là loại đắt nhất và những mẫu mới nhất, còn phải dễ mặc và tiện hành động.

Những món đồ này Tô Dao rất thích, ngoại trừ giá cả.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà điền số tiền dự trữ vào thẻ thành viên của cửa hàng, số tiền này lên đến gần một trăm vạn.

Lòng cô đau đớn đến hít thở không thông: “Em suốt ngày ở bên ngoài làm nhiệm vụ, dầm mưa lăn lê bò trườn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lên núi xuống biển lục soát, anh mua cho em quần áo đẹp thế này không phải lãng phí quá sao?”

Trần Ngân Hà: “Hàng gửi đi không thể trả lại.”

Anh nhìn quanh phòng ngủ, mua thêm hai chiếc chăn lông ngỗng cho cô, thêm bốn bộ chăn ga gối đệm rồi quay sang hỏi: “Còn thiếu gì nữa không?”

Tô Dao thở dài: “Anh có phải cảm thấy không thể chăm sóc tốt cho em nên cố gắng bù đắp cho em đúng không? Em không cần những thứ đó.”

Thứ cô cần không phải là vật, mà là anh.

“Em không mặc quần áo, ngủ không có chăn bông?” Trần Ngân Hà vào phòng tắm xem xét lại một lần nữa, “Anh đã chuẩn bị sẵn một bộ sữa tắm và dầu gội cho em, cũng như tinh dầu, nhớ dùng để có thể ngủ ngon.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà điên cuồng đặt hàng trên điện thoại di động, thêm một đống đồ vào giỏ hàng: “Khoan đã, anh mua bao cao su làm gì?”

Trần Ngân Hà vừa trả tiền vừa trả lời: “Chờ anh về không phải có thể sử dụng sao?”

Tô Dao: “Vậy anh không cần phải mua một trăm hộp một lúc, lỡ hết hạn thì sao?”

Trần Ngân Hà câu môi dưới: “Em nghĩ anh sẽ để thứ này hết hạn sử dụng sao?“. truyện đam mỹ

Anh ném điện thoại di động sang một bên, ôm Tô Dao lăn trên giường, đè lên người cô, đánh mạnh vài cái rồi híp mắt nhìn cô: “Vừa rồi em nghi ngờ anh?”

Nói rồi anh cúi đầu hôn cô, quấn chặt lấy cô.

Một lúc lâu sau, không khí trở nên loãng, hơi thở anh nặng nề ở bên tai cô nói: “Không đùa đâu, nếu không phải bà dì của em tới---”

Tô Dao ôm Trần Ngân Hà, ôm lấy anh trước mặt cô, lật người đè anh xuống, cúi đầu hôn lên cổ và yết hầu của anh.

“Rắc”, một âm thanh nho nhỏ, thắt lưng của anh đã bị cô cởi bằng một tay.

Cảm nhận được cử động của cô, hơi thở anh ngưng trệ, anh mở mắt ra, nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn cô thật sâu: “Em---”

Cô hôn lên bàn tay anh đang nắm cổ tay cô, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn anh, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Để em yêu anh thật tốt.”

Không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ trời đã tối một nửa, đèn đường vừa sáng, một đám mây lớn màu xanh sẫm bao phủ bầu trời, vây chặt xung quanh vô số ngôi sao.

Tô Dao đi xuống xoa xoa bàn tay mỏi, miệng đỏ bừng.

Cô đỏ mặt đá anh: “Anh thế này, em và kích cỡ của anh không hề xứng đôi, sau này làm thật, em sẽ bị anh giết chết mất.”

Trần Ngân Hà lấy trong tủ ra một bộ quần áo để thay, cúi đầu nhìn Tô Dao, giơ tay lên dùng ngón tay lau môi cho cô.

Cô nhận ra anh đang lau cái gì, lại đá anh một cái, nhỏ giọng mắng: “Đều là tại chỗ đó.”

Tô Dao đi tắm trước, khi cô bước ra, Trần Ngân Hà đã thay ga trải giường bẩn.

Trần Ngân Hà vào phòng tắm, Tô Dao lắng nghe tiếng nước chảy ào ào và nhìn thời gian, đã sáu giờ bốn mươi chiều.

Ngày hôm nay sắp trôi qua, giống như phép màu trên cô bé Lọ Lem, khi đến thời gian mọi thứ sẽ biến mất.

Trần Ngân Hà nấu bữa tối, cả hai ngồi đối mặt trên bàn ăn. Tô Dao nói, “Đã tám giờ.”

Trần Ngân Hà gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho Tô Dao: “Ăn trước đi.”

Anh không ăn mà nhìn cô ăn.

Tô Dao: “Anh cũng ăn đi.” Cô không biết anh sẽ phải đối mặt với những gì khi bước ra khỏi cánh cửa này, và liệu anh có còn thời gian và tâm trạng để ăn một bữa ngon miệng hay không.

Tô Dao gắp tới gắp lui ăn hết một bát cơm, nói Trần Ngân Hà xúc cho cô bát thứ hai, nhưng đến khi cô muốn bát thứ ba thì anh không cho.

Trần Ngân Hà đứng dậy thu dọn bàn ăn, Tô Do nắm lấy cổ tay anh, có chút tùy hứng mất bình tĩnh: “Em còn chưa no, anh dọn cái gì.”

Trần Ngân Hà nghiêng người xoa bụng Tô Dao: “Ăn thành như vậy, có thai rồi?”

Tô Dao: “Anh cũng chưa đi vào. Nếu em có thể mang thai, vậy đó là của một người đàn ông khác.”

Ánh mắt Trần Ngân Hà hơi trầm xuống: “Cho dù là đang nói đùa, cũng không được phép nói những lời như vậy. Nói mang thai con của tên khác khiến anh muốn phát điên.”

Tô Dao mếu máo, giống như bị anh làm cho sợ, nước mắt đồng loạt tuôn ra, từng giọt lớn rơi xuống.

Bọn họ đều biết tại sao cô lại khóc, sau khi bữa tối kết thúc, phép thuật của Lọ Lem phải biến mất.

Tô Dao bị ôm đặt trên ghế sô pha, Trần Ngân Hà đơn giản thu dọn bàn ăn, cho bát đĩa và đũa vào máy rửa bát, rửa tay cẩn thận, cởi tạp dề, xoay người đi tới phòng khách, ngồi xổm trước mặt Tô Dao, nắm tay cô nhìn lên.

Cô khẽ nhéo tay mình, bị anh nắm chặt.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, mở miệng: “Anh...”

Có thể không đi được không?

Cô không nói, anh hẳn cũng hiểu.

Trần Ngân Hà đặt tay Tô Dao lên môi và hôn lên chiếc nhẫn của cô: “Anh hứa với em, sẽ một thân trong sạch trở về cưới em.”

Con mèo Ragdoll được nhuộm màu hồng phấn nhảy khỏi ghế ăn, đi tới sô pha, cọ cọ dưới chân Tô Dao, tìm một góc thoải mái cuộn mình thành quả bóng, nhắm mắt ngủ.

Tô Dao nhìn tay Trần Ngân Hà, phát hiện vết sẹo trên cổ tay anh, xoa nhẹ, mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời không muốn tiếp nhận.

“Vết sẹo này là do anh tự rạch,“ Trần Ngân Hà nhìn xuống con mèo dưới chân Tô Dao, “Con mèo ấy lúc đó vẫn còn sống.”

Anh đang nói về con mèo của Minh Nguyệt mà anh đã rạch tay mình để cứu vào lúc hai giờ sáng.

Trần Ngân Hà siết chặt lòng bàn tay Tô Dao, cười: “Em không tin anh sao?”

“Anh luôn nói dối em, em không biết lời nào của anh là thật lời nào là giả,“ Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, “Em hiểu anh sốt ruột báo thù, đó dù sao cũng là huyết hải thâm thù, cho nên đến cảnh sát anh cũng không làm nữa, nhưng anh có thể giữ mình trong sạch không, đừng giết người, đừng biến mình trở thành tội phạm giết người.”

Tô Dao buông tay Trần Ngân Hà, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: “Nếu không em sẽ tự tay bắt anh vào tù.”

“Em sẽ đưa bạn trai mới của em đến gặp anh trong tù, nắm tay, ôm hôn anh ta trước mặt anh, hành hạ anh đến chết trước khi anh bị hành quyết, làm cho anh sống không bằng chết.”

“Bạn trai mới,“ Trần Ngân Hà nhếch môi dưới, khóe mắt hạ xuống, ánh mắt âm trầm, “Em có người để chọn sao, Hứa Gia Hải, Giang Bất Phàm, Đại Vu, Tiểu Vu hay là ai khác?”

Tô Dao cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, cố gắng kìm chế không cho nước mắt rơi xuống.

Trần Ngân Hà từ trong túi lấy ra một chiếc phong bì màu hồng nhạt, đưa cho Tô Dao: “Những người đàn ông đó không tốt, không thích hợp với em, lỡ như anh có chuyện gì, em hãy mở phong bì này ra, trong đó có một tấm ảnh, đó là người đàn ông tốt anh tìm cho em.”

“Cái giờ gọi là lỡ như anh có chuyện gì xảy ra? Không có lỡ như,“ Tô Dao ném phong thư lên mặt Trần Ngân Hà, tức giận nói, “Em không cần anh tìm đàn ông cho em.”

Cô nhìn anh, cười lạnh một tiếng: “Anh hẳn là cũng đã viết di thư rồi, phân chia tài sản thừa kế xong cả rồi, phần lớn để lại cho em, đúng không?”

“Chờ khi anh ra đi, em sẽ vì anh làm góa phụ trong hai năm, sau đó lấy tài sản thừa kế khổng lồ mà anh để lại, nuôi bảy tám tiểu tình nhân, một tuần không trùng ai,“ Tô Dao cười tàn nhẫn, “Đây là lý tưởng cuối cùng của em trong cuộc đời, anh quên rồi sao?”

Câu nói này thật sự đã thành công chọc giận Trần Ngân Hà, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, trong mắt không còn vẻ dịu dàng, chỉ còn lại sự ghen tuông cháy bỏng. Nhưng giọng nói của anh không lớn, thậm chí còn rất bình tĩnh: “Em dám?!”

Cũng giống như vùng biển không gió vào mùa hè, ẩn dưới sự yên ả là trận cuồng phong và sóng thần.

“Trong số bảy người họ phải có người có giọng nói giống anh, đôi mắt giống anh, tai giống anh và môi giống anh,“ Tô Dao vừa khóc vừa đưa tay ra chạm vào yết hầu, mắt, tai và môi của Trần Ngân Hà, tiếp tục nói, “Một người có thân hình giống anh, một người giống anh khi ghen tuông, một người giống anh khi cười.”

Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, cô cúi người, vùi mặt vào đầu gối khóc: “Nếu không em không sống nổi, em sống không nổi!”

Trần Ngân Hà nhặt phong thư trên mặt đất nhét vào trong tay Tô Dao: “Nếu không sống nổi hãy đi tìm anh ta.”

Tô Dao ngước mắt, nhìn Trần Ngân hà với đôi mắt đỏ hoe đó rồi bỏ phong bì vào túi như trả thù: “Được, khi anh chết em sẽ mở phong bì, em sẽ đi gặp anh ta.”

Điện thoại di động của Trần Ngân Hà vang lên, phá tan sự phẫn nộ và không cam lòng trong phòng, chỉ còn lại sự miễn cưỡng khắc sâu trong lòng.

Anh không nghe điện thoại, cũng không quan tâm đến tiếng chuông đòi mạng.

Anh ôm cô, mang cô ra khỏi ghế sô pha, đè cô xuống tấm thảm hôn điên cuồng.

Chuông điện thoại lại vang lên, hai người trên sàn càng thêm quấn quít lấy nhau.

Họ giống như hai con sói mắt đỏ, cắn xé nhau, muốn níu giữ, muốn ăn tươi nuốt sống, cho dù có bị tiêu diệt đi chăng nữa.

Cho đến khi nếm mùi máu tanh của nhau, mệt đến mức hụt ​​hơi, anh mới kéo cổ áo cô ra, cắn cô một cách dữ dội lên bờ vai trắng nõn của cô, để lại dấu răng hình tròn hung tợn.

Anh ôm cô lên khỏi mặt đất, giúp cô chỉnh lại quần áo và đầu tóc, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng và lưu luyến: “Anh đi đây.”

Cô nhìn anh cầm điện thoại trên bàn cà phê, xoay người đi tới huyền quan thay giày, vươn tay nắm tay nắm cửa.

Cô như chợt bừng tỉnh, đi chân trần chạy tới, ôm chặt eo anh từ phía sau rồi áp má vào lưng anh.

Anh dừng một chút, quay đầu cười với cô: “Anh sẽ trở về sớm.”

Cứ như thể anh đang đi ra ngoài để mua đồ.

Sau khi Trần Ngân Hà đi, Tô Dao đứng tại chỗ một lúc cũng không nhúc nhích, mùi hương của anh dường như vẫn còn vương trong không khí. Cô sợ rằng nếu cô di chuyển, những mùi vị và hơi thở đó sẽ bị phá vỡ, không để lại một chút dấu vết nào cho cô.

“Tích ~ ô ~ tích ~ ô ~”, tiếng còi cảnh sát đánh thức Tô Dao khỏi cơn mê, cô nhanh chóng chạy ra ban công và nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát đang đậu ở tầng dưới.

Sau đó có tiếng gõ cửa phòng khách, và Lục Hải Minh, người được trang bị đầy đủ vũ khí, đứng ở cửa, theo sau là hai hàng người.

Lục Hải Minh liếc nhìn Tô Dao, thấy cô đã an toàn, ra hiệu với những người phía sau, hai hàng người xông vào nhà.

Lục Hải Minh nhìn Tô Dao từ trên xuống dưới, thấy hai mắt cô đỏ bừng, tóc tai bù xù, môi chảy ra máu, cổ đầy vết đỏ, quần áo xộc xệch, không đành lòng nói: “Em... em có sao không?”

Tô Dao vén phần tóc lòa xòa bên mặt ra sau tai. Cảnh giác nhìn Lục Hải Minh: “Không sao, sao các anh lại tới đây?”

Lục Hải Minh nhíu mày: “Không phải em gửi tin nhắn cho anh nói nghi phạm Trần Ngân Hà lẻn vào nhà em cưỡng bức sao?”

Tô Dao lấy điện thoại di động ra xem, hai mươi phút trước, điện thoại di động của cô có gửi một tin nhắn như vậy.

Không phải cô đã gửi nó, chính Trần Ngân Hà đã gửi nó bằng giọng điệu của cô khi cô không chú ý.

Tô Dao cất điện thoại di động, xoay người ngồi trên sô pha, một nữ cảnh sát đội ba ngồi ở bên cạnh Tô Dao an ủi: “Đội trưởng Tô, có cần khám sức khỏe không?”

Tô Dao vẫy tay: “Không, tôi không sao, anh ấy, anh ấy không làm gì tôi cả.”

Hai cảnh sát ra khỏi phòng ngủ và báo cáo với Lục Hải Minh: “Đội trưởng Lục, chúng tôi đã tìm kiếm, nghi phạm không có trong phòng.”

Lục Hải Minh hỏi Tô Dao: “Có tổn thất tài sản nào không?”

Tô Dao lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi phòng bếp lấy một đống ly giấy dùng một lần, rót từng ly nước, từ trong tủ lạnh lấy ra một quả dưa hấu, nhiệt tình chiêu đãi nói: “Vất vả rồi, mọi người, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Lục Hải Minh liếc nhìn thời gian: “Nghi phạm có lẽ ở đây mười phút trước. Cậu ta chưa chạy xa đâu.”

“Tiểu Chu, theo dõi camera giám sát gần tiểu khu xem cậu ta chạy hướng nào.”

Tô Dao nắm chặt cánh tay Lục Hải Minh: “Anh Lục!”

Lục Hải Minh dừng lại, vỗ vỗ mu bàn tay Tô Dao, dùng ánh mắt an ủi cô, quay đầu nói với cấp dưới: “Chú ý thực thi pháp luật văn minh.”

Nói xong liền dẫn người đi.

...

Ngày hôm sau, báo chí đưa tin về một vụ tai nạn ô tô, một chiếc ô tô màu đen mất kiểm soát đâm vào lan can bên cạnh vành đai xanh, phần đầu xe bị phá hủy hoàn toàn.

Chiếc ô tô bị cảnh sát truy đuổi trước đó, sau khi ô tô tông vào lan can, nghi phạm bỏ lại xe bỏ chạy, để lại vết máu lớn trên xe.

Nhìn tin tức trên máy tính bảng, Tô Dao nhận ra chiếc xe chính là chiếc xe xuất hiện gần hiện trường Tiết Vân Phi bị giết trước đó.

Cô bấm vào bức ảnh, phóng to, nhìn vết máu trên ghế lái rồi cầm máy tính bảng đến phòng pháp y.

Hứa Gia Hải đang hướng dẫn trợ lý pháp y Tiểu Kỳ tiến hành giám định thương tích của nạn nhân với vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy Tô Dao, anh ta đứng dậy bước ra ngoài, tháo khẩu trang ra: “Sao vậy, sắc mặt kém như vậy?”

Sắc mặt Tô Dao tái nhợt, nhíu mày thật chặt, đưa máy tính bảng trong tay cho Hứa Gia Hải: “Anh nhìn xem, lượng máu này, lượng máu này, có thể chết người chưa?”

Hứa Gia Hải nhìn lướt qua bản tin, sau đó nhìn ảnh: “Tổng cộng chỉ có bốn, năm trăm mililít. Lượng máu còn không nhiều bằng lúc tôi hiến máu trong một lần. Đừng lo lắng.”

Tô Dao thì thào: “Cơ thể anh ấy không phải yếu ớt sao, khả năng miễn dịch không tốt bằng người khỏe mạnh bình thường. Máu chảy nhiều như vậy có phải mất nửa cái mạng của anh ấy không.”

Hứa Gia Hải trấn an Tô Dao: “Cô xem cậu ấy đi, dù bị đội trưởng Lục đuổi theo như con chó hoang chạy loạn, cậu ấy không phải vẫn chạy thoát sao.”

“Chờ đã,“ Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm Tô Dao, “Ngày hôm qua không phải Trần Ngân Hà ở cùng cô sao, đội trưởng Lục làm sao lại nhận được tin tức?”

“Cô, đội trưởng Tô, không thể nào, cô thật sắc đá, thật nhẫn tâm. Đó là vị hôn phu của cô, cô thực sự đã mật báo cho đội trưởng Lục yêu cầu họ đến bắt chồng của chính mình.” Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao thở phào nhẹ nhõm trong lòng, “Cũng may là hồi đó tôi không thích cô, nếu không bây giờ tôi là người bị đuổi như con chó hoang.”

Tô Dao giải thích: “Không phải tôi, chính anh ấy đã gọi cảnh sát.”

Sau khi suy nghĩ một chút, Hứa Gia Hải hiểu ra: “Cậu ấy không muốn liên lụy đến cô, bảo vệ cô, sợ có ngày cảnh sát sẽ tìm đến cô.”

Tô Dao rũ mắt xuống: “Anh ấy gửi tin nhắn cho đội trưởng Lục trên điện thoại di động của tôi khi tôi không chú ý.”

Hứa Gia Hải nhìn chiếc xe gần như bị đâm thành một đống nát bét trên máy tính bảng: “Đây là mẹ nó chính là tình thánh tuyệt thế, mạng của mình cũng không cần, tự mình gọi cảnh sát đến bắt chính mình, quá gan.”

“Khoan,“ Hứa Gia Hải phát giác có điều không ổn, “Cô bị cậu ta qua mặt, có khi nào còn có kẻ xui xẻo vô tội liên quan đến chuyện này không?”

Anh ta chưa kịp nói hết câu, một cảnh sát hình sự từ trong thang máy đi ra, chặn trước mặt Hứa Gia Hải: “Chủ nhiệm Hứa, đội trưởng Lục mời anh đi hợp tác điều tra.”

“Máy quay cho thấy vào lúc mười một giờ hai mươi phút sáng hôm qua, anh đã gặp Trần Ngân Hà, nghi phạm bị tình nghi giết Tiết Vân Phi trong siêu thị gần Cục Cảnh sát, còn cùng anh ta kề vai thì thầm, khó mà chối bỏ.”

“Chủ nhiệm Hứa, mời đi hợp tác điều tra.”

Chủ nhiệm Hứa: “...”

Chủ nhiệm Hứa đỡ chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, quay đầu lại nói với Tô Dao: “Nếu cô nhìn thấy Trần Ngân Hà, hãy nói cho tôi biết. Khi chúng tôi gặp lại, cậu ta và tôi sẽ là kẻ thù không đội trời chung.”

Sau khi Hứa Gia Hải bị cảnh sát hình sự dẫn đi, Tô Dao quay trở lại văn phòng, ngồi trên ghế nhìn lên chỗ ngồi đối diện của Trần Ngân Hà.

Hứa Gia Hải tuy rằng nói rất nhẹ nhàng, nói rằng anh sẽ không sao, nhưng vết máu nhìn quá kinh khủng, lỡ như đụng phải vào đầu chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao.

Tô Dao đang lo lắng cho Trần Ngân Hà, cô không có tâm trí để ăn trưa, trông như người mất hồn.

*****

Tám giờ tối, một chiếc ô tô màu đen dừng lại gần cửa sau của một hội quán.

Cố Mộng, người mặc đồ đen, ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Anh thực sự không bị thương sao?”

Trần Ngân Hà cong môi dưới một cách khinh thường: “Có túi máu đựng máu lợn, dọa mấy tên cảnh sát ngu ngốc đó thôi.”

Một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra khỏi hội quán, Cố Mộng chĩa súng vào đầu người đàn ông: “Người đàn ông đó là nhiệm vụ của chúng ta, có người đã bỏ ra sáu nghìn vạn để mua mạng ông ta.”

“Pằng,“ Cố Mộng cười vờ nã một phát súng vào người đàn ông, ném súng cho Trần Ngân Hà, “Chủ nhân nói, chúng ta có thể quay trở lại căn cứ khi nhiệm vụ này hoàn thành.”

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không biết mình đã bị thần chết nhắm vào đầu, đang cầm điện thoại di động trêu đùa người trong điện thoại.

Cố Mộng cắn một miếng bánh rán trong tay, nheo mắt thật ngọt ngào, quay sang nhìn Trần Ngân Hà, cong lên khóe môi: “Bắn đi, sao anh không bắn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.