Rơi Vào Ngân Hà

Chương 98: Chương 98: Khống chế toàn cục




Edit+beta: LQNN203

Cố Mộng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mục tiêu nhiệm vụ đi ra từ câu lạc bộ Gia Hoa, cúi đầu đi qua đường, nhanh chóng bước vào một cửa hàng tiện lợi.

Cố Mộng quay lại nhìn Trần Ngân Hà: “Vừa rồi là cơ hội tốt nhất, sao anh không bắn?”

Trần Ngân Hà ném súng cho Cố Mộng, sắc mặt sa sầm: “Lần trước tôi đã nói, tôi ghét nhất người khác tính kế và đe dọa.”

Cố Mộng cắn chiếc bánh rán, cất súng vào bao da quanh eo, cười nói: “Đừng trách chủ nhân, thân phận của anh thật sự rất nhạy cảm, anh từng là cảnh sát, nếu không để trên tay anh dính mạng người, ai biết được anh có phải là cảnh sát nằm vùng hay không.”

Cố Mộng cắn một miếng bánh rán, liếm đường dính trên môi, ngọt đến nheo mắt lại: “Nếu em mang một cảnh sát nằm vùng trở về căn cứ, em sẽ là tội đồ mất.”

Cố Mộng nghiêng đầu nháy mắt tinh nghịch với Trần Ngân Hà: “Em đáng yêu như vậy, anh cũng không muốn em bị ép buộc trở thành kẻ phản bội căn cứ và bị chủ nhân bắn chết đâu nhỉ.”

“Ồ, không, chủ nhân sẽ không giết em bằng một phát súng nào, ông ta sẽ tóm cổ em và ấn em vào trong thủy ngân, làm một tiêu bản treo lên cổng căn cứ để cảnh cáo những người khác.”

Bước vào cửa hàng tiện lợi, người đàn ông không hề bước ra, Cố Mộng ăn xong chiếc bánh rán, lau tay, khởi động xe: “Anh có biết tại sao hắn phải chết không?”

Trần Ngân Hà không quan tâm đến điều này.

Cố Mộng đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh, không chờ anh đáp lại liền tự nói: “Tên đó là đồ cặn bã, đã lừa dối nhiều phụ nữ, lâu nay lại ngược đãi vợ con, thường xuyên đánh vợ đến mặt mũi bầm dập, rất nhiều lần suýt bóp cổ vợ đến chết, dùng mạng của con gái uy hiếp vợ, nói rằng nếu chị ta dám ly hôn sẽ đánh con gái bọn họ cho đến chết, đúng vậy, là con gái ruột.”

Giọng của Cố Mộng không hề dao động, như thể đang giải thích một chuyện nhỏ nhặt không có độ ấm: “Người vợ phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn địa ngục này vì đứa con của mình. Người ra giá mua mạng sống là thanh mai trúc mã của người vợ, chỉ khi người đàn ông kia chết người vợ mới có thể thực sự được giải thoát.”

“Người đàn ông đó vốn là một tên cặn bã, súc sinh, hắn đáng chết,“ giọng nói của Cố Mộng mang theo dụ dỗ, “Anh còn lý do gì không muốn nổ súng nữa.”

Trần Ngân Hà dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn đường phố trong đêm, ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu trên sườn mặt anh khiến vẻ mặt anh mơ hồ không rõ.

Cố Mộng cười: “Trần Ngân Hà, anh sẽ không nghĩ mình là người tốt lại vô tội chứ? Tầm nhìn của chủ nhân không thể sai được, ông ấy đã chọn anh đã nói lên bản chất anh trời sinh là sát thủ máu lạnh vô tình.”

“Cũng giống như em,“ Cố Mộng dùng đầu lưỡi liếm môi trên, liếm sạch đường còn sót lại trên môi, cười rất vui vẻ, “Đúng rồi, nhà khoa học có công cống hiến lớn chính là do em giết đấy, 'pằng' một tiếng, một lỗ máu xuyên qua bộ não thông minh của hắn, đó là nhiệm vụ có giá trị cao nhất mà em từng làm, tận một trăm triệu đô la.”

Trần Ngân Hà nhếch khóe môi dưới chế giễu: “Vậy cô đúng là quân bán nước vô sỉ.”

Cố Mộng cười: “Cảm ơn vì lời khen.”

“Giống như tên cặn bã vừa rồi, anh nên bắn hắn không thương tiếc,“ Cố Mộng nói, “Vì anh trước đây là cảnh sát, hẳn là chưa từng giết ai.”

Một nụ cười khát máu hiện trên khuôn mặt của Cố Mộng, đôi mắt sáng lên trong bóng tối: “Khi anh giết người đầu tiên, người thứ hai, thứ ba và vô số người khác, liền sẽ trở nên rất đơn giản, giống như dễ dàng dẫm chết một con kiến. Tin em đi, anh sẽ thích cảm giác hưng phấn khi giết người.”

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi xa, Trần Ngân Hà nhìn một dãy cửa hàng nhỏ trên phố, đột nhiên nói: “Sao cô lại thích bánh rán như vậy, mỗi lần giết người đều để đám người đó mua bánh rán cho cô.”

Không ngờ Trần Ngân Hà lại đột ngột nói ra lời này, Cố Mộng quay đầu lại, đôi mắt cong cong, cười nói: “Còn vì sao cái gì, đương nhiên là vì bánh rán rất ngon, muốn ăn.”

Trần Ngân Hà cong khóe môi dưới: “Cô có biết tại sao tôi thích ăn kẹo vị đào không?”

Cố Mộng cau mày, chiếc xe bị lệch đi ở góc cua, cô ta nhanh chóng sửa lại, tiếp tục lái xe về phía trước, tốc độ xe trở nên nhanh hơn đáng kể.

Trần Ngân Hà cười nói tiếp: “Bởi vì khi còn nhỏ tôi không được ăn nó, vì thiếu thốn và ham muốn.”

Cố Mộng nhìn chằm chằm vào con đường phía trước: “Thật không?”

Cô ta không thích cuộc trò chuyện khó giải thích này, cũng không thích bị ai dẫn dắt, vì vậy đưa chủ đề trở lại nhiệm vụ: “Tổ chức đã nhận được tiền đặt cọc từ khách hàng, tên bạo hành gia đình nhất định phải chết.”

“Thật ra, để hắn sống thêm hai ngày nữa không phải là không được. Em thích thành phố này, bánh rán ở đây rất ngon, đàn ông lại đẹp trai,“ Cố Mộng lấy lại thế chủ động, quay lại nhìn Trần Ngân Hà, ném súng qua lần nữa, “Vẫn còn năm ngày nữa, đủ để anh ra tay.”

“Tôi sẽ không để cái loại ngu xuẩn cặn bã đó làm bẩn đôi tay cao quý của mình,“ Trần Ngân Hà ném súng cho Cố Mộng, dùng khăn giấy khử trùng chậm rãi lau tay rồi mỉm cười nhẹ, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo trong đêm, “Nói cho chủ nhân cô biết, hắn là người duy nhất tôi muốn giết từ đầu đến cuối.”

Cố Mộng huýt sáo: “Ở 'Bỉ Ngạn', người thừa kế sẽ chủ động kế vị nếu giết được chủ nhân đời trước. Anh là người thừa kế do chủ nhân lựa chọn, giết ông ta là số mệnh của anh, giết ông ta anh cũng chính là chủ nhân mới.”

Trần Ngân Hà cười thích thú, nhặt khẩu súng trên tay, chĩa vào thái dương của Cố Mộng: “Là chủ nhân mới, nếu tôi yêu cầu cô tự sát, cô có tự bắn mình không?”

Họng súng lạnh lẽo áp vào da thịt, Cố Mộng liếm môi dưới cười: “Sẽ, không ai dám làm trái mệnh lệnh của chủ nhân.”

“Có điều, có thể nói những điều như thế này cho thấy rằng anh không biết chủ nhân, và anh thậm chí không biết ông ta là một người đáng sợ như thế nào,“ Cố Mộng câu môi dưới, “Ông ta sẽ không để anh hủy hoại tâm huyết cả đời của mình, không cần biết trước kia anh là loại người gì, ông ta có cách biến ngươi thành ma quỷ.”

“Giết người đàn ông đó đi, em sẽ đưa anh trở về căn cứ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, như vậy anh có thể báo thù rửa hận cho mình.”

*****

Tô Dao lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, nhìn thấy nam sinh đại học có tài khoản marketing đã đánh cược với cô lúc trước gửi tin nhắn cho cô, nhắc nhở cô đừng quên hẹn gặp tối nay.

Theo kế hoạch ban đầu, Tô Dao sẽ mang theo giấy chứng nhận do Cục Cảnh sát thành phố Nam An cấp cho thấy con mèo của Minh Nguyệt vẫn còn sống, sau đó người này sẽ công khai xin lỗi Trần Ngân Hà, cô thành công đem nhãn dán “kẻ biến thái ngược đãi mèo” trên người anh gỡ xuống.

Nhưng bây giờ con mèo của Minh Nguyệt đã chết, những gì cô có trong tay là đồ giả được nhuộm.

Tài khoản marketing gửi tin nhắn mới vào: “Người đẹp ơi, sao không trả lời tin nhắn? Không phải là không lấy được chứng cứ nên không dám tới đấy chứ?”

Tô Dao nhìn nhìn, trả lời: “Hẹn gặp lại vào sáu giờ rưỡi tối.”

Cô muốn biết Trần Ngân Hà rốt cuộc đang làm gì, nếu muốn trả lại sự trong sạch cho anh, cô phải tìm ra từ đâu mà đối phương lấy được những bức ảnh và thông tin mà cảnh sát thậm chí còn không có.

Vào lúc sáu giờ ba mươi phút tối, Tô Dao đến quán cà phê đã thỏa thuận đúng giờ, nhìn thấy một nam sinh viên đại học mặc áo hoodie trắng và đeo kính cận đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu nghịch điện thoại.

Tô Dao bước tới, gõ bàn trước mặt đối phương.

Nghe thấy động tĩnh, nam sinh đại học ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Dao, nâng kính lên sống mũi, cười nói: “Mỹ nữ, cô so với ảnh chụp trên mạng còn đẹp hơn.”

Tô Dao không buồn nói nhảm với cậu ta, cô ngồi xuống, lấy thẻ cảnh sát ra đưa trước mặt cậu ta: “Cậu có thể gọi tôi là cảnh sát Tô.”

Nam sinh đại học thở dài, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, cậu ta vốn dĩ cho rằng sẽ cùng mỹ nhân này phát triển thêm.

Tô Dao nâng cằm: “Sao vậy, không vui sao?”

Nam sinh đại học vội vàng nói: “Không, không, là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát xinh đẹp như vậy, không thể tin được.”

“Không phải cô muốn khóa tài khoản của tôi chứ, tài khoản của tôi có năm trăm vạn người hâm mộ, rất có giá trị.”

Tô Dao: “Biết tại sao cảnh sát mạng yêu cầu cậu xóa Weibo về quỷ sát thủ không?”

Nam sinh đại học hiển nhiên không phục: “Tôi không có nói bậy, tôi đều đã gửi ảnh chụp cho cô rồi, người đó ngược đãi mèo.”

Tô Dao ném một tập tài liệu cho nam sinh viên đại học với giọng điệu nghiêm túc: “Tự mình xem có phải bịa đặt hay không. Bịa đặt là trái pháp luật, cậu nên mừng vì đã xóa Weibo kịp thời.”

Nam sinh đại học xem thông tin trong tay, trong đó liệt kê các cáo buộc khác nhau về Trần Ngân Hà trên Weibo, sau đó là thời gian gây án và vị trí của Trần Ngân Hà vào thời điểm gây án.

Tô Dao: “Trong năm vụ đánh bom, Trần Ngân Hà không phải đang làm bài kiểm tra giữa kỳ thì cũng là kỳ thi cuối kỳ cấp ba. Con dấu của Đại học Công an trong tệp đính kèm không thể bị làm giả. Khi vụ đánh bom cuối cùng xảy ra, anh ấy là người thực vật đang trong trạng thái hôn mê.”

Tô Dao câu môi dưới mỉa mai: “Cậu có biết tại sao anh ấy lại trở thành người thực vật không? Tôi cho rằng người như cậu không quan tâm chút nào, cậu chỉ nghĩ đến lưu lượng, vì lợi ích của lưu lượng mà thậm chí dám ngậm máu phun người vào một cảnh sát ưu tú.”

Tô Dao nói: “Cho dù anh ấy có tội, chỉ có tòa án mới có thể xét xử anh ấy, mà không phải người như cậu.”

Nam sinh đại học cứng họng, nhưng không muốn bị chỉa mũi dùi, căng da đầu phản bác: “Vậy, vậy thì bức ảnh ngược đãi con mèo là thật!”

Tô Dao nhẹ nhàng nhướng mày: “Những bức ảnh đó cậu lấy ở đâu ra?”

Cô nhìn đối phương bằng ánh mắt sắc lẹm: “Còn thông tin về 'Bỉ Ngạn', ai đưa cho cậu?”

Nam sinh đại học rụt cổ: “Tôi có quyền riêng tư, nếu cô muốn hỏi thì phải làm thủ tục của cơ quan Công an.”

Cậu ta có thể thấy rằng mặc dù cô là cảnh sát, nhưng cô không có quyền xử lý vụ án này, nếu không cô sẽ gọi thẳng cậu ta đến Cục Cảnh sát thay vì gặp riêng cậu ta.

Tô Dao nở nụ cười: “Cậu đừng tưởng cảnh sát sẽ không tới tìm cậu. Chờ đi, không bao lâu nữa sẽ có người gọi là đội trưởng Lục triệu tập cậu.”

Nam sinh đại học tuy suốt ngày mang tài khoản marketing đi rêu rao trong vòng xoáy của Internet nhưng dù sao cũng còn trẻ và ít kinh nghiệm xã hội, Tô Dao chỉ dọa một chút đối phương đã bắt đầu hoảng sợ.

Tô Dao chậm rãi rút khăn giấy đưa qua: “Lau mồ hôi đi. Nếu cậu thấy nóng, tôi sẽ mời cậu uống cà phê đá.”

Ngoại hình cô sáng sủa, lại là cảnh sát hình sự nhiều năm, chỉ cần ngồi yên, khẽ trĩu khóe môi xuống là đã rất hung hãn và có tính răn đe rồi.

Nam sinh đại học nhìn Tô Dao, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi: “Cô, cô rốt cuộc là ai, cô muốn làm gì?”

Tô Dao đưa tay đeo nhẫn cưới ra trước mặt đối phương: “Anh ấy là vị hôn phu của tôi.”

Nam sinh đại học rốt cục nhìn thấy nữ cảnh sát trước mặt có một chút hơi thở sôi nổi, cũng bớt chút sợ hãi, chỉnh lại kính: “Kỳ thật không có cái gì không thể nói.”

“Thông tin tôi có được là do bạn gái cũ của tôi cung cấp cho tôi. Cô ấy nói rằng chú của cô ấy làm việc tại Cục Cảnh sát, cô ấy cam đoan rằng thông tin đó là sự thật.”

Tô Dao câu môi dưới: “Tôi có chú, có dì, chị họ của bạn học, em họ của đồng nghiệp... Tin đồn chính là đến từ như thế.”

Nam sinh đại học vẫn không thể tin được: “Mộng Mộng không thể nói dối tôi, cô ấy nói rằng tôi là người đàn ông cô ấy yêu nhất.”

Tô Dao: “Cậu bị lợi dụng rồi.”

Nam sinh đại học cau mày: “Ý của cô là?”

Tô Dao lấy điện thoại di động ra, mở lên một bức ảnh: “Đây là bạn gái cũ của cậu đi.”

Trước khi đến đây, Tô Dao đã liên lạc với Đường Chu nhờ anh ta cho cô xem camera hành lang khi Trần Ngân Hà xuất viện, cô đã lấy ra được khuôn mặt của người phụ nữ mặc sườn xám đưa Trần Ngân Hà ra khỏi bệnh viện.

Nam sinh đại học nhìn vào: “Đúng vậy, sao lại có ảnh chụp cô ấy, cô ấy ở bệnh viện làm gì?”

“Cậu không cần biết những gì không nên biết,“ Tô Dao nói, “Từ giờ trở đi tôi hỏi, cậu trả lời.”

Nam sinh viên nhận ra bạn gái cũ không phải là người đơn giản, cậu ta có thể bị chơi rồi.

Mặc kệ một người như cậu ta mất uy tín và không tin tưởng vào nhân viên công an đến đâu, thì trong tiềm thức cậu ta sẽ muốn dựa vào sự bảo vệ của cảnh sát khi cảm thấy nguy hiểm. Nam sinh đại học gật đầu: “Cô hỏi đi.”

Tô Dao lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm, đặt lên bàn: “Nói về bạn gái cũ của cậu, thông tin cá nhân chi tiết, từ khi quen biết đến khi chia tay, sự hiểu biết cũng như nhận định của cậu về cô ta, bắt đầu đi.”

Nam sinh đại học cầm lấy nước khoáng trên bàn uống một hớp, chọn lọc từ ngữ nói.

“Chúng tôi gặp nhau hai tháng trước, cô ấy đã liên lạc với tôi trên Weibo. Cô ấy tên là Từ Mộng Mộng, là sinh viên năm hai của trường đại học sát bên. Sau khi chia tay, tôi đã nhờ người kiểm tra thì không có người tên là Từ Mộng Mộng ở trường đó, cũng không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”

Nói đến đây, nam sinh viên đại học lộ rõ ​​vẻ mặt buồn bã: “Tôi thực sự không thể hiểu được lý do tại sao cô ấy lại bỏ rơi tôi, tại sao lại bỏ đi sau khi ngủ với tôi.”

Tô Dao: “Có thể là chê cậu không được.”

Nam sinh viên đại học trông thất thần.

Tô Dao không xen vào nữa: “Xem ra cậu đã bị lừa rồi, không biết đối phương cải trang thành nữ sinh đại học sao?”

“Cô ấy giả vờ giống đến mức không khác gì các bạn nữ trong trường. Trước kỳ thi cuối học kỳ, ngày nào tôi cũng đến trường tìm cô ấy, tôi nhìn cô ấy ra khỏi ký túc xá nữ, đi nghe giảng môn tự chọn với cô ấy. Còn chính tai nghe giáo viên điểm danh tên cô ấy. Cô ấy sẽ phàn nàn với tôi về đồ ăn không ngon ở căng tin, chia sẻ với tôi niềm vui nhận được học bổng, nghỉ hè còn muốn vừa học vừa làm,“ Nam sinh đại học bị lừa gạt nói, u sầu thở dài, “Cảnh sát Tô, nếu là cô, cô sẽ nghi ngờ một người như vậy sao?”

“Mặc dù tôi đã có nhiều bạn gái, nhưng cô ấy thực sự là người đáng nhớ nhất của tôi, thậm chí còn khó quên hơn mối tình đầu thời cấp hai của tôi.” Nam sinh đau khổ ôm đầu mình, “Cô ấy đơn thuần, hoạt bát, lại không mất đi vẻ quyến rũ, cô ấy thực sự rất mê người, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.”

Tô Dao cười lạnh một tiếng: “Thật sao?”

Tất cả những thông tin mà “Từ Mộng Mộng” để lại đều là sai sự thật, một điều mà Tô Dao có thể chắc chắn rằng cô ta chính là sát thủ của “Bỉ Ngạn“.

“Bỉ Ngạn” là tổ chức sát thủ bí ẩn nhất trên thế giới, không ai biết hang ổ bọn chúng ở đâu. Chúng đã lên kế hoạch cho vô số vụ giết người, đánh bom và tấn công khủng bố. Chúng vô nhân tính và thích giết người, kể cả trẻ sơ sinh, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền và giết chóc.

Sau khi tạm biệt với nam sinh viên đại học, Tô Dao về nhà đóng cửa và gọi cho Cục phó Vương ở Nam An.

Cục phó Vương tỏ ra không chào đón cuộc gọi của cô: “Cô gọi tới lại muốn làm gì?”

Tô Dao đứng trên ban công để gió đêm cuối hè phả vào mặt: “Thực xin lỗi Cục phó Vương, đã muộn như vậy còn làm phiền ngài.”

Cục phó Vương: “Vậy cô còn làm phiền.”

Tô Dao “Để không làm mất quá nhiều thời gian của ngài tôi sẽ không nói nhiều lời. Tôi muốn biết khi Trần Ngân Hà nằm vùng ở nhà Minh Nguyệt có phải anh ấy có tiếp xúc gì đó với tổ chức sát thủ 'Bỉ Ngạn' không?”

Bức ảnh Trần Ngân Hà ngược đãi mèo do nam sinh viên đại học gửi cho cô không phải do bị máy giám sát quay lại mà do một bên thứ ba chụp lại, người này rất có thể chính là “Từ Mộng Mộng”, người phụ nữ đi cùng Trần Ngân Hà.

Cục phó Vương lựa chọn một vài thông tin có thể tiết lộ: “Có một sát thủ đang rình rập trong nhà của Minh Nguyệt. Sát thủ ăn mặc như một người hầu gái và chịu trách nhiệm chải đầu cho Minh Nguyệt. Sau khi hoạt động thu lưới kết thúc, nữ sát thủ đó đã trốn thoát.”

Tô Dao xâu chuỗi một chút, Trần Ngân Hà thả Minh Nguyệt đi điều này không thể nghi ngờ, sau đó cảnh sát lần theo dấu vết của Minh Nguyệt, bắt giữ mấy tôm tép của Minh gia còn sót lại.

Rất có thể cảnh sát cố tình sắp xếp chuyện này, vừa dọn dẹp tàn tích của Minh gia lại vừa có thể làm tê liệt nữ sát thủ, khiến cô ta cho rằng lập trường của Trần Ngân Hà không vững nên thả Minh Nguyệt đi, phản bội lại công an.

Và đoạn video Trần Ngân Hà thả Minh Nguyệt đi tám phần đã bị nữ sát thủ gửi cho cảnh sát.

Dụ dỗ các tài khoản marketing có ảnh hưởng để bôi nhọ Trần Ngân Hà, dàn cảnh anh giết Tiết Vân Phi, tất cả đều nhằm tách Trần Ngân Hà ra khỏi cảnh sát và lợi dụng tâm lý trả thù của Trần Ngân Hà để đưa anh đi.

Giọng Tô Dao dần trở nên hưng phấn: “Cục phó Vương, ngài có rất nhiều công lao, đã giải được vô số vụ án lớn. Hẳn sẽ không thể không nhìn ra nữ sát thủ và tổ chức của cô ta đang gài bẫy Trần Ngân Hà. Tôi tin rằng những vấn đề mà ngay cả tôi có thể nhìn thấy ngài cũng sẽ nhìn ra, cái gọi là bài kiểm tra tâm lý, cái gọi là nhân cách chống đối xã hội, tôi nghĩ chúng đều được ngụy tạo.”

Điều này cho thấy những gì cô nghĩ là đúng, Trần Ngân Hà và Cục phó Vương đang bày mưu tính kế, Cục phó Vương đã cố tình theo ý bọn chúng sa thải Trần Ngân Hà và để anh lẻn vào “Bỉ Ngạn”, nhằm tiêu diệt tổ chức sát thủ độc ác kia.

Nhịp tim của Tô Dao bắt đầu tăng nhanh, một niềm vui sướng gần như nhấn chìm toàn thân cô.

Nhóm sát thủ nghĩ rằng chúng đã tính kế Trần Ngân Hà, nhưng trên thực tế Trần Ngân Hà là người chơi cờ, kiểm soát toàn bộ tình hình từ đầu đến cuối.

Tay cầm điện thoại di động của Tô Dao khẽ run lên, cô vừa mừng vừa lo: “Anh ấy phải trở về kết hôn với tôi. Tôi không muốn trên mặt anh ấy có sẹo, thiếu tay thiếu chân. Mọi người phải trả anh ấy về với tôi nguyên vẹn!”

“Cô đang nói cái gì vậy,“ Cục phó Vương có vẻ không hiểu lời Tô Dao, “Tại sao cảnh sát lại phải đảm bảo an toàn cho một tên tội phạm có nhân cách phản xã hội?”

Cục phó Vương nói tiếp: “Tiểu Tô, cô còn nhỏ, đừng thu mình, ra ngoài gặp mấy người đàn ông tốt đi.”

Tô Dao: “Những gì ngài nói vừa rồi đã được tôi ghi âm. Khi Trần Ngân Hà trở lại tôi sẽ mở cho anh ấy nghe. Ngài biết tính khí của anh ấy rồi đó.”

Cục phó Vương: “...” Tại sao cái tốt không học, lại học những chiêu trò rẻ tiền này.

Tô Dao quay lại nhìn lên bầu trời đêm xanh thẫm bao la điểm xuyết những vì sao tinh xảo và một dải ngân hà dài cắt ngang bầu trời, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong mắt cô.

Giọng của Cục phó Vương lại phát ra từ ống nghe: “Đội trưởng Tô, cô có biết tại sao Khương cục không để cô tham gia vào vụ án của Tiết Vân Phi không?”

Tô Dao: “Bởi vì nghi phạm là Trần Ngân Hà và tôi là vị hôn thê của anh ấy, tất nhiên tôi nên tránh để bị nghi ngờ.”

Cục phó Vương nghiêm nghị nói: “Tôi nghĩ còn hơn thế nữa. Cô không nghĩ là mình quá cảm tính sao? Tất cả những suy luận mà cô đưa ra đều dựa trên sự trong sạch của Trần Ngân Hà, xuất phát điểm suy nghĩ của cô là sai. Cô sợ hãi, sợ phải đối mặt với loại kết quả không muốn nhìn, Tô Dao, cô nhìn xem cô, nào còn dáng vẻ của một cảnh sát nên có!”

Cục phó Vương dừng lại một lúc, giọng điệu chậm lại một chút: “Không ai có thể duy trì sự tỉnh táo và lý trí tuyệt đối khi đối mặt với huyết hãi thâm thù. Cậu ta không phải là cảnh sát nằm vùng. Cậu ta đã bị đẩy đến bước đường cùng bởi hận thù.”

Tô Dao cắn chặt môi: “Tôi không tin.”

Cục Phó Vương nói tiếp: “Tình trạng hiện tại của cô không ổn lắm, sao không cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, đi xa, du lịch để thư giãn.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dao trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha một lúc, cô không tin cũng không muốn tin những gì Cục phó Vương nói.

Nhưng bất kể lập trường của Trần Ngân Hà là gì, có một điều chắc chắn, tình cảnh của anh đang rất nguy hiểm, sẽ càng ngày càng nguy hiểm.

Tô Dao lấy ra chiếc phong bì màu hồng nhạt mà Trần Ngân Hà đưa cho cô trước khi rời đi, hướng chiếc phong bì ra ánh sáng, cố gắng xem bên trong có gì.

Trần Ngân Hà nói có một người đàn ông tốt nhất trên thế giới mà anh đã tìm thấy cho cô, nếu anh chết, cô sẽ tìm đến người đàn ông trong phong bì.

Chất lượng phong bì rất tốt, nếu không mở ra sẽ không nhìn thấy bên trong có gì, Tô Dao đưa tay lên phần niêm phong, nghĩ ngợi một chút, cô vẫn không mở ra.

Đối với cô, đàn ông trên đời có thể chia thành hai loại, một loại là anh và một loại không phải là anh.

Nếu anh chết, người trong phong bì không quan trọng là ai, tất cả đều giống nhau, không phải là anh.

...

Sáng sớm hôm sau, Tô Dao đến văn phòng, Ngô Thanh Đào từ bên ngoài vội vàng chạy vào: “Chị Tô, không hay rồi!”

Tô Dao đang đổ nước vào máy tạo độ ẩm của Trần Ngân Hà, đóng lại, bật công tắc, để làn sương trắng mờ ảo bay ra: “Có chuyện gì vậy, gấp gáp như vậy?”

Ngô Thanh Đào hít vào một hơi: “Vừa rồi em gặp Khương cục ở hành lang, Khương cục bảo em nói với chị đến phòng làm việc của ông ấy. Sắc mặt của Khương cục rất xấu, em chưa bao giờ thấy Khương cục hung dữ như vậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người, làm em sợ chết khiếp.”

Tô Dao cười hả hê khi có người gặp họa: “Đó là bởi vì ông ấy bị vợ đuổi ra khỏi nhà, phu nhân đòi ly hôn.”

Ngô Thanh Đào sửng sốt, không thể tin được: “Không, không, không thể nào, Khương cục đã phạm phải chuyện lớn gì vậy.”

Không biết Ngô Thanh Đào đầu óc nghĩ gì, thì thầm nói: “Không phải Khương cục nổi tiếng bị vợ quản nghiêm sao? Ông ấy sẽ không phạm phải loại sai lầm mà đàn ông trên thế giới đều mắc phải đó chứ!”

Tô Dao đánh vào sau đầu Ngô Thanh Đào: “Em nghĩ đi đâu vậy? Cho Khương cục mười lá gan ông ấy cũng sẽ không dám xằng bậy bên ngoài, nếu không phu nhân Khương cục có thể đã khai quật mười tám đời tổ tiên của ông ấy rồi.”

Ngô Thanh Đào gãi đầu: “Vậy thì là gì nhỉ?”

Tô Dao cười: “Trần Ngân Hà được Khương cục và phu nhân chứng kiến trưởng thành. Phu nhân coi Trần Ngân Hà như con ruột. Khương cục suốt ngày la hét đòi đánh đòi giết Trần Ngân Hà, phu nhân có thể không tức giận sao?”

Ngô Thanh Đào lấy một ít khăn giấy khử trùng giúp Trần Ngân Hà lau bàn, thở dài, lần thứ N mỗi ngày lẩm bẩm nói: “Khi nào thì đội phó Trần mới có thể trở lại đội đây?”

Tô Dao không nói chuyện, sau cuộc điện thoại với Cục phó Vương, cô càng thêm bối rối.

Cô tin tưởng Trần Ngân Hà, nhưng cô phải thừa nhận rằng có một câu Cục phó Vương nói rất đúng, cô không còn có thể đánh giá những gì Trần Ngân Hà làm một cách tỉnh táo và lý trí, cô quá thiên vị anh.

Tô Dao hít một hơi trước bàn làm việc của Trần Ngân Hà rồi quay người đi đến văn phòng Cục trưởng.

Văn phòng Cục trưởng hôm nay rất sôi động, khi cô bước vào đã có sẵn hai người, Hứa Gia Hải và Lục Hải Minh.

Khương cục đứng trước bàn làm việc chắp tay sau lưng, nhìn Hứa Gia Hải, sau đó nhìn Lục Hải Minh: “Hai người đều bị cậu ta cho uống mê hồn dược rồi, nhất là cậu đó biển rộng, ở trong siêu thị kề vai bá cổ với tội phạm, khó tách ra, cậu có còn nhớ mình là cảnh sát không!”

Hứa Gia Hải mở miệng, đang muốn nói với Khương cục đừng gọi anh ta là biển rộng, lại nghĩ mình đang bị giáo huấn, đành nhịn xuống, nhịn đến mức mặt đỏ bừng.

“Biết đỏ mặt là tốt rồi,“ Khương cục hài lòng liếc nhìn Hứa Gia Hải, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, “Nhận ra sai lầm của mình lần sau đừng tái phạm nữa!”

“Lục Hải Minh, cậu cười cái gì!” Khương cục nhìn Lục Hải Minh, “Cậu cho rằng cậu không có vấn đề gì sao? Tô Dao đưa tin nói con bé bị nghi phạm cưỡng bức, cậu không theo dõi sao, hai vợ chồng chúng nó vụng trộm, đây là kiểu cưỡng bức gì?”

Khương cục nhìn thấy Tô Dao: “Cháu lại đây, đứng ở giữa.”

Tô Dao bước tới, sát cánh cùng Hứa Gia Hải và Lục Hải Minh, cúi đầu nghe giáo huấn.

“Các cô cậu đều mơ tưởng Trần Ngân Hà vô tội. Có bao giờ nghĩ nếu cậu ta thật sự giết người, Tô Dao, Hứa Gia Hải, hai người là đồng bọn, hai người có xứng với cảnh phục trên người không?” Sắc mặt Khương cục sa sầm, “Đặc biệt là cháu Tô Dao. Vốn dĩ cháu đã có nhiều cơ hội khuất phục cậu ta, nhưng lại để cậu ta chạy mất vì tình cảm cá nhân, để cậu ta tiếp tục gây hại cho xã hội. Nếu có thêm nhiều vụ án mạng, liệu cháu có thể gánh vác trách nhiệm này không?”

Tô Dao mím chặt môi, Trần Ngân Hà sẽ không giết người.

“Cộc cộc cộc”, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Dao một cách lạnh lùng tàn nhẫn.

Một cảnh sát bước vào: “Khương cục, đội trưởng Lục, có một vụ án mạng xảy ra ở cửa sau trong con ngõ nhỏ của câu lạc bộ Gia Hoa, số 345 đường Linh Sam. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên 37 tuổi. Vụ án có liên quan đến súng, người chết bị bắn vào đầu. Hiện trường vụ án đã được phong tỏa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.