Edit+beta: LQNN203
“Tích ~ ô ~ tích ~ ô ~”, tiếng còi cảnh sát cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh của thành phố Vân Giang. Ngay sau đó, sáu xe cảnh sát đến hiện trường vụ án trên đường Linh Sam.
Nạn nhân bị bắn vào đầu, sát thủ có thủ pháp gây án chuyên nghiệp, vì vậy Lục Hải Minh, người phụ trách vụ án của Tiết Vân Phi dẫn đầu đội điều tra vụ án tiếp theo này.
Tô Dao lấy cớ ra ngoài gặp người đưa tin vội vàng chạy tới.
Thi thể của nạn nhân được tìm thấy bên cạnh thùng rác trong con ngõ ở cửa sau của Câu lạc bộ Gia Hoa, cảnh sát đang ghi chép đối với người báo án.
Một dì quét dọn ngoài năm mươi tuổi mặc bộ quần áo lao công màu cam vỗ về trái tim với nỗi sợ hãi khôn nguôi: “Vốn dĩ rác ở đây phải được dọn vào lúc năm giờ sáng, sáng nay tôi không được khỏe nên phải chậm một chút, tới hơi muộn, khoảng tám giờ ba mươi, tôi tưởng là người say, bước tới nhìn, mẹ tôi ơi, là một người đã chết, giữa trán có một lỗ máu, hai mắt mở ra, dọa chết người mà!”
Dì lao công mở bình nước mang theo uống một hớp, tò mò hỏi: “Là tay súng thiện xạ bắn sao, giống như nhà vô địch Olympic vậy, ngay giữa trán.”
Viên cảnh sát không trả lời câu hỏi của dì lao công, hỏi một số câu hỏi chi tiết khác.
Hứa Gia Hải khám nghiệm tử thi sơ bộ, nguyên nhân cái chết đã rõ ràng, anh ta bị bắn vào đầu chết ngay tại chỗ: “Thời điểm tử vong là từ hai giờ đến hai giờ ba mươi phút sáng.”
Hứa Gia Hải giơ tay phải của nạn nhân lên và chỉ vào vết bầm tím trên xương ngón tay: “Vết bầm cũ, có vẻ như nạn nhân hôm nay là một kẻ cuồng bạo lực. Tám phần vết bầm trên tay tạo thành là do đánh người hoặc đánh vật trong một thời gian dài.”
Lục Hải Minh ngồi xổm ở một bên, tìm từ trong túi nạn nhân một tấm thẻ căn cước, so sánh tấm ảnh bên trên, cơ bản khẳng định là cùng một người.
Xong rồi ném chứng minh thư cho một cấp dưới bên cạnh: “Kiểm tra.”
Danh tính của nạn nhân nhanh chóng được tìm ra, cấp dưới báo cáo: “Dương Tập Văn, nam, 37 tuổi, chủ một công ty kế hoạch, tình trạng tài chính tốt, từng bị giam giữ trong mười lăm ngày vì đánh vợ.”
Lục Hải Minh ra lệnh cho một số người kiểm tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, máy quay gần đó, những người và phương tiện khả nghi.
Ngay sau đó, kết quả dò tìm vết đạn của phòng vật chứng đã đưa ra. Khẩu súng lục M460XVR mà sát thủ sử dụng được biết đến là khẩu súng lục nhanh nhất trong lịch sử, với đường kính 11,43 mm và tốc độ lên tới 700 mét/giây. Lực sát thương trí mạng.
Sát thủ đã xả súng trong ô tô cách nạn nhân 25m, tức là ở lối vào của con ngõ.
Hai giờ sáng, đèn trong ngõ mờ ảo, chỉ cần một phát là tên sát thủ đã có thể bắn vào giữa trán nạn nhân, chứng tỏ tài thiện xạ của tên sát thủ rất tốt, dường như là điên cuồng.
Vào giờ ăn trưa, Tô Dao gõ cửa phòng làm việc của Lục Hải Minh.
Lục Hải Minh vừa ăn mì gói vừa phân loại manh mối thì thấy Tô Dao đi vào, đưa cho cô một gói mì ăn liền: “Biết em sẽ đến.”
Tô Dao xé mở gói mì ăn liền: “Điều tra thế nào rồi?”
Lục Hải Minh lấy khăn giấy ra lau tay: “Qua điều tra mối quan hệ xã hội của nạn nhân, đã xác định mục tiêu nghi phạm là Ngụy Hạo Chí.”
“Ngụy Hạo Chí và vợ của Dương Tập Văn, Đinh Nhu, là bạn thân từ thời thơ ấu. Lúc trẻ từng có quan hệ yêu đương. Đinh gia đã nhờ một người xem bói nói rằng bát tự của Ngụy Hạo Chí xung khắc với Đinh Nhu nên đã chia rẽ bọn họ. Đinh Nhu được gia đình giới thiệu kết hôn với Dương Tập Văn.”
“Ngụy Hạo Chí yêu Đinh Nhu sâu sắc, vẫn luôn sống độc thân. Dương Tập Văn thường đánh đập bạo hành vợ và con gái của anh ta thô bạo. Ngụy Hạo Chí đã thuê người giết chết anh ta.” Lục Hải Minh dừng lại một lúc, tiếp tục, “Truy cập vào web đen, giao dịch tiền ảo, kẻ nhận lệnh là tổ chức sát thủ 'Bỉ Ngạn'.”
Tô Dao cau mày, lại là “Bỉ Ngạn”, như vậy sẽ không liên quan gì đến Trần Ngân Hà.
Đang nghĩ thì giọng nói của Lục Hải Minh vang lên: “Em có biết tài thiện xạ của Trần Ngân Hà như thế nào không?”
Tô Dao lắc đầu: “Không biết.”
Từ khi quen anh, cô mới chỉ thấy anh cầm súng một lần duy nhất, trên hòn đảo của Jesseni, vì cứu cô, anh đã giật súng từ trên tay tên bảo vệ của Jesseni, nếu không tận mắt chứng kiến chắc hẳn cô đã nghĩ anh không thể cầm súng.
Lục Hải Minh dựa vào bàn: “Trần Ngân Hà trước khi bị sa thải là một cao thủ thuộc top 10 trong hệ thống công an cả nước.”
Dự cảm không tốt trong lòng Tô Dao càng ngày càng mãnh liệt, mì gói bị ngâm đến nở ra cô cũng không buồn ăn.
Lục Hải Minh bật máy tính và phát video giám sát từ gần hiện trường vụ án.
Hai giờ sáng, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi chạy vào trong màn hình, xe dừng lại hai phút, sau đó cửa sổ xe từ từ mở ra, một đầu súng màu đen có ống giảm thanh thò ra, nã một phát súng về phía con ngõ nhỏ của câu lạc bộ Gia Hoa.
Họng súng được thu hồi, cửa sổ từ từ nâng lên, chiếc xe lái ra khỏi màn hình giám sát.
Trước khi cửa sổ đóng lại hoàn toàn, có thể nhìn thấy tay súng từ ghế lái. Đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng, máy quay đã quay được sườn mặt của anh ta.
Lục Hải Minh nhìn Tô Dao bằng ánh mắt bình tĩnh: “Là Trần Ngân Hà.”
Tô Dao nhíu mày, xem đi xem lại đoạn video vài lần: “Người này mặc áo sơ mi màu hồng, lại trông giống Trần Ngân Hà. Anh đã định trước rằng người này chính là anh ấy.”
“Hơn nữa, nếu thật sự là Trần Ngân Hà, anh ấy có ngu ngốc đến mức bị camera quay được không? Nếu muốn ra tay, anh ấy nhất định sẽ phá hủy máy quay trước đó.”
“Anh cũng không tin là cậu ấy lại để lại một sai sót lớn như vậy cho cảnh sát,“ Lục Hải Minh nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, “Nhưng mắt thấy vì thật, cậu ấy xác thực đã nổ súng.”
“Còn hiện trường vụ giết người của Tiết Vân Phi, em dám nói người ngồi trong xe không phải là cậu ấy?”
Tô Dao: “Đó thực sự là anh ấy, nhưng không có camera nào quay được anh ấy tấn công Tiết Vân Phi. Về phần Dương Tập Văn, chỉ có quần áo và sườn mặt không rõ ràng của sát thủ được quay lại và phân tích phiến diện là không đủ, ngay cả tòa án cũng không thể xác minh rằng khuôn mặt này là Trần Ngân Hà.”
Lục Hải Minh kéo ghế ấn Tô Dao ngồi vào, sau đó xoay người rót cho cô một cốc nước: “Tô Dao, em là cảnh sát hình sự. Em nên biết rằng không phải ngẫu nhiên mà có nhiều sự trùng hợp đến vậy.”
“Khương cục nói đúng ở một điểm. Tâm tư của em đối với Trần Ngân Hà quá nặng, đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán cơ bản của em.”
Không phải tâm tư riêng, là tin tưởng, cô nguyện ý tin tưởng anh. Tô Dao nhìn xuống những gợn sóng trong cốc nước, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Anh Lục, anh cũng cho rằng Trần Ngân Hà là quỷ sát thủ sao?”
Lục Hải Minh dựa vào bàn nghịch chiếc bật lửa trên tay: “Chúng ta là lực lượng chú trọng bằng chứng. Vô tội hay không vô tội, bắt về thẩm vấn chẳng phải sẽ biết sao?”
Tô Dao cắn môi, suýt chút nữa cắn đến chảy máu.
Lục Hải Minh vỗ vỗ vai cô: “Nếu cậu ấy vô tội thì mọi người vui vẻ, nếu cậu ấy không vô tội thì em nên sớm tỉnh ngộ kịp thời bứt ra, cũng không phải chuyện xấu.”
“Trong Cục có rất nhiều đàn ông tốt. Để ý ai anh Lục sẽ giới thiệu cho em làm quen.” Lục Hải Minh nghĩ tới điều gì đó, “Quên đi, không giới thiệu cho em thì hơn. Thể chất của em thật khủng khiếp.”
“Em sẽ không ở bên với bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ anh ấy,“ Tô Dao đứng dậy khỏi ghế, kiên định nói, “Em không tin là anh ấy giết người.”
Anh đã hứa với cô rằng anh sẽ quay lại và cưới cô một cách đường hoàng.
Lục Hải Minh không biết Trần Ngân Hà có thể là cảnh sát nằm vùng do Cục phó Vương sắp xếp vào “Bỉ Ngạn” không. Anh ấy nghi ngờ Trần Ngân Hà là điều không kỳ quái chút nào.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của đội hai, Tô Dao đi đến một nơi không có ai xung quanh, gọi điện cho Cục phó Vương, một giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên từ ống nghe: “Xin chào, số máy bạn gọi hiện đã bị tắt, vui lòng gọi lại sau...”
Cục phó Vương tắt máy, tại sao lại tắt máy?
Mãi đến bốn giờ chiều, Tô Dao nhìn thấy Cục phó Vương phong trần mệt mỏi ở cổng Cục Cảnh sát, mới biết ông ấy mới đáp chuyến bay từ Nam An đến Vân Giang.
Cục phó Vương kẹp cặp công văn dưới cánh tay, nhíu mày thật chặt, nghe Tô Dao gọi mình liền hạ tay về phía cô rồi đi thẳng đến văn phòng Khương cục đầu cũng không quay lại.
Ngay sau đó, Lục Hải Minh cũng được gọi vào, thật lâu không ra ngoài.
Hai giờ sau, Tô Dao chặn Cục phó Vương đang trở lại nghỉ ngơi tại nhà khách gần Cục Cảnh sát.
Sắc mặt Cục phó Vương trông rất tệ, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi khiến ông trông già đi mấy tuổi, thậm chí tóc bạc hai bên thái dương còn mọc lên gấp mấy lần.
Tô Dao theo sau: “Cục phó Vương!”
Cục phó Vương đưa Tô Dao vào trong một gian phòng ở nhà hàng lầu một của nhà khách, nhỏ giọng nói: “Khóa cửa.”
Tô Dao khóa cửa lại, Cục phó Vương lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Tô Dao lo lắng ngồi ở một bên, đợi Cục phó Vương hút hai điếu thuốc rồi mới hỏi: “Lần này ngài đến Vân Giang là vì Trần Ngân Hà sao? Rốt cuộc tình huống hiện tại của anh ấy như thế nào, sao lại thế này?”
Cục phó Vương cầm lấy một cái gạt tàn rồi gạt nhẹ vào gạt tàn.
Tim Tô Dao gần như thắt lại cổ họng, cô nhìn chằm chằm Cục phó Vương cau mày hút thuốc.
Điều gì có thể khiến một Cục phó của Cục Cảnh sát thành phố, người đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn lo lắng đến vậy. Mày Tô Dao bất giác nhăn lại.
Cục phó Vương dập tắt tàn thuốc đang hút dở, gạt thuốc sang một bên, chống tay lên bàn: “Suy đoán trước đây của cô là đúng, Trần Ngân Hà quả nhiên là cảnh sát nằm vùng, mục đích của cậu ta là lẻn vào 'Bỉ Ngạn', hợp tác với cảnh sát trong và ngoài, tiêu diệt tổ chức sát thủ đó.”
Ánh mắt Tô Dao không khỏi sáng lên: “Tốt quá, tôi biết anh ấy sẽ không phản bội cảnh sát, anh ấy trong sạch!”
Cục phó Vương thở dài: “Nhưng hiện tại cậu ta đã mất kiểm soát. Cậu ta đã tự mình thừa nhận với tôi rằng đã giết Dương Tập Văn, nói rằng chỉ sau khi giết hắn thì Cố Mộng mới đưa cậu ta trở lại căn cứ.”
Tô Dao từ trên ghế đứng lên, không kiểm soát được cao giọng lên mấy đề xi ben: “Không thể, anh ấy không thể giết người!”
“Cậu ta tự mình thừa nhận chuyện này, nếu không cô nghĩ tôi cần phải đích thân từ Nam An xa xôi chạy đến sao? Không phải đội trưởng Lục của Cục các cô cũng điều tra ra kẻ tình nghi tấn công Dương Tập Văn là Trần Ngân Hà sao,“ Cục phó Vương xoa lông mày, “Cậu ta đã bị hận thù làm mờ mắt, trở nên điên loạn. Tổ chức đã quyết định tạm dừng hoạt động nằm vùng của cậu ta.”
Tô Dao vẫn không thể tin được, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh ấy có một người em cùng cha khác mẹ. Họ rất giống nhau, đặc biệt là sườn mặt, quả thực giống nhau như đúc, liệu có thể là Chu Vũ Trần giết không?”
Trần Ngân Hà sẽ không giết người, anh đã hứa với cô.
“Đội trưởng Tô,“ Cục phó Vương ngắt lời Tô Dao, “Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là ngăn Trần Ngân Hà lại, để cậu ta tiếp tục trà trộn với nhóm ma quỷ giết người kia cậu ta sẽ chỉ càng ngày càng lún sâu hơn, càng ngày không khống chế được chính mình, cậu ta sẽ trở nên khát máu và tàn bạo như chúng, coi luật pháp như không có.”
“Để trả thù, cậu ta có thể giết cả người mà cậu ta không quen biết. Khi đối mặt với thủ lĩnh của nhóm sát thủ đã bắn vào đầu mẹ mình trước mặt cậu ta, cô nghĩ có thể kiểm soát bản thân mình không ra tay được sao? Một khi thủ lĩnh ban đầu bị giết, cậu ta sẽ tự động kế nhiệm và trở thành thủ lĩnh mới. Lúc đó cậu ta đã bị cảnh sát truy nã, cậu ta không còn đường lui, chỉ có thể ở trong hang động quỷ đó mãi mãi.”
Tô Dao nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ấy sẽ không!”
“Trở về Khương cục các người sẽ phát thông cáo, truy nã Trần Ngân Hà,“ Cục phó Vương nhìn Tô Dao, “Nếu như cô muốn tốt cho cậu ta, không nên nhìn cậu ta tiếp tục biến chất nữa.”
Giọng của Cục phó Vương dần trở nên nghiêm túc: “Cô là vị hôn thê của Trần Ngân Hà. Đừng quên, cô cũng là cảnh sát. Bất cứ ai phạm pháp, cho dù người đó là vị hôn phu của cô, cũng không phải là lý do để cô lách luật vì lợi ích cá nhân.”
Mãi cho đến khi Cục phó Vương đi ra khỏi gian phòng, một hồi lâu người phục vụ tiến vào dọn dẹp, Tô Dao mới chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
Trời đã tối hơn phân nữa, đèn đường mới bắt đầu bật sáng, vài chiếc xe đẩy bán đồ ăn tối dừng tại điểm bán hàng cố định trước nhà khách. Trong nồi bốc ra khói nghi ngút, hoành thánh quay cuồng trong nước sôi, tiếng sôi gào thét hết đợt này đến đợt khác.
Những nhân viên cổ cồn trắng* tan sở từng nhóm nói chuyện và cười đùa, thảo luận xem nên ăn gì và chơi gì. Đôi tình nhân nắm tay nhau bước qua, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
*Cổ cồn trắng: Nhân viên văn phòng.
Hai con chim sẻ xám nhỏ dừng lại trên cột điện, ríu rít không biết đang nói gì.
Đứng ở ven đường, Tô Dao đột nhiên cảm thấy tất cả náo nhiệt trên đời đều không liên quan đến cô.
Cô nhấc chân lên, chân như bị đổ chì, khó khăn lắm mới có thể nhích được một bước nhỏ về phía trước.
Rất nhanh, thông cáo truy nã Trần Ngân Hà được đưa ra cả nước, họ đã đưa tên anh vào cùng với tổ chức sát thủ “Bỉ Ngạn“.
Ngay khi thông cáo truy nã của cảnh sát được đưa ra, nhiều người đã rất sốc. Không ngờ tổ chức sát thủ chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại có thật, không ngờ một cảnh sát trẻ lại biến chất thành sát thủ.
Ngược đãi mèo, thả tội phạm quan trọng mà không được phép, và nhân cách chống đối xã hội. Trong vòng chưa đầy một tháng, anh đã giết chết hai người, một người chém vào cổ, một người bắn vào đầu, thủ đoạn tàn nhẫn và quyết đoán, không bao lâu nữa anh sẽ trở thành thủ lĩnh mới của tổ chức sát thủ.
Bộ Công an luôn coi tổ chức sát thủ này là cái gai, cấp trên đã nhiều lần họp bàn, phát lệnh xuất quân, bí mật huy động lực lượng tinh nhuệ trên cả nước, thề cuối năm sẽ xóa sổ khối u ác tính dai dẳng trong nhiều thập kỷ này.
Dám phạm một tội ác kinh thiên động địa như thế này, không ăn gan hùm mật gấu không thể làm ra chuyện như vậy.
Tô Dao về đến nhà, từ trong tủ tìm một bộ quần áo thuận tiện cho cô mặc vào, mang thêm vài bộ quần áo đến Cục Cảnh sát.
Mấy ngày sau cô không hề trở về nhà, ban ngày vừa làm việc vừa điều tra tung tích của Trần Ngân Hà, buổi tối lại ra ngoài tìm người, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng.
Năm ngày sau, sau khi tan sở, Tô Dao như thường lệ ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi ra ngoài thử vận may.
Lục Hải Minh nhìn thấy Tô Dao, thấy cô đang cất còng vào thắt lưng, cất còng xong lại giấu một con dao găm trên người, nghe nói cô còn hỏi Khương cục xin được cấp súng, bởi vì vụ án của Trần Ngân Hà không nằm trong sự quản lý của cô nên đã không được chấp thuận.
Lục Hải Minh tặc lưỡi: “Phụ nữ tàn nhẫn lên thật đáng sợ.”
Tô Dao xắn cổ tay áo quay đầu nhìn Lục Hải Minh: “Bọn anh bên kia thế nào, vẫn chưa lần ra dấu vết của kẻ tình nghi sao?”
Lục Hải Minh: “Anh nghi ngờ cậu ấy không còn ở thành phố Vân Giang nữa. Rất có thể cậu ấy đã khởi hành đến căn cứ.”
Di động của Tô Dao vang lên, cô nhìn một cái, ngước mắt lên nói với Lục Hải Minh: “Em đi trước.” Sau đó bắt máy.
Người gọi tới là Lý Thanh Tùng, một trong những người cung cấp thông tin tích cực cho Tô Dao, người lang thang đã bỏ mức lương hàng trăm vạn một năm của mình để theo đuổi sự tự do tuyệt đối.
Lý Thanh Tùng nói trong điện thoại: “Hình như tôi đã nhìn thấy Trần Ngân Hà.”
Trái tim Tô Dao lập tức nảy lên, đây là lần đầu tiên có người nói rằng đã nhìn thấy Trần Ngân Hà trong mấy ngày nay, cô quay đầu lại liếc nhìn Lục Hải Minh, người đã đi không xa rồi thì thầm vào điện thoại: “Thời gian địa điểm?”
Lý Thanh Tùng báo cáo địa điểm: “Mới vừa rồi, hai phút trước, tôi thấy cậu ta mua một túi kẹo lớn ở một cửa hàng kẹo, hiện tại hẳn còn chưa đi xa.”
Tô Dao bắt một chiếc taxi, nói với điện thoại di động: “Anh giúp tôi để ý xung quanh, tôi sẽ đến ngay!”