Edit+beta: LQNN203
Ban đêm, Tô Dao đứng trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài lâu đài, lính canh có súng đang tuần tra, mọi thứ vẫn như lúc cô mới đến.
Bỗng một bóng người trèo ra ngoài cửa sổ lầu hai, giẫm lên bức phù điêu trên mái hiên rồi run rẩy dịch vào tường, đó là “hàng hóa” vừa được giao cách đây vài ngày.
Người nọ không ngừng quay đầu nhìn lính tuần tra, chờ chúng xoay người mới dám tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách năm sáu mét ngắn ngủn được anh ta đi trong hãi hùng khiếp vía.
Tô Dao nhìn người nọ, giống như cô lúc đầu, người nọ định sẽ dẫm lên đầu tường, khi thay người tuần tra thì nhảy xuống chạy trốn.
Ngây thơ.
Tô Tư Ngôn đứng phía sau Tô Dao, ném một hòn đá nhỏ vào người kia, nhắc nhở anh ta không được đi nữa, càng đừng nói đến việc nhảy xuống tường, sẽ bị bầy sói xé nát, hoặc sẽ bị đưa đi sốc điện.
Bóng người bị hòn đá nhỏ đập vào, cho rằng kế hoạch chạy trốn của chính mình bị bại lộ và phát hiện, sợ tới mức cả người run lên, thiếu chút nữa từ trên tường ngã xuống. Chờ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Tư Ngôn và Tô Dao, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Tư Ngôn lắc đầu với người nọ, giống như cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy Tô Dao ghé vào cửa sổ cố gắng chạy trốn, lắc đầu với cô.
Bóng người thấy Tô Tư Ngôn, hiểu ý của cậu ta, biết mình không được tiếp tục chạy trốn nữa.
Nhưng anh ta sao có thể cam tâm, ở lại trở thành “hàng hóa” cho người khác lựa chọn, sau đó bị ngược đãi đến chết, không bằng nghĩ cách chạy trốn, cho dù có chết trên đường chạy trốn anh ta cũng không hối hận.
Bóng người tiếp tục tiến về phía trước, rốt cuộc dẫm lên hàng rào, tránh ở trong bụi hoa tường vi. Cũng giống như quá trình chạy trốn của Tô Dao, anh ta thấy đám sói kia, bị lính canh phát hiện, rồi bị Jesseni mang đến phòng tra tấn sốc điện.
Tô Dao từ bên cửa sổ đứng dậy, đứng trước một tấm gương thật lớn, chỉ còn năm ngày nữa là đến phiên bán đấu giá, bọn chúng bắt đầu chăm sóc cô tỉ mỉ hơn, mỗi ngày để cô tắm trong sữa bò, trong phòng châm tinh dầu hoa hồng, cho cô nghe nhạc cổ điển, phái những người mát xa hàng đầu đến mát xa cho cô, chỉ hầu hạ cô mặc quần áo, chải đầu đã có năm người hầu gái.
Trên người cô đang mặc chiếc váy dài màu đen, cổ chữ V, tay phồng, thắt eo, làn váy được may hai mươi lớp, mỗi một tầng sa mỏng như cánh ve, tầng tầng lớp lớp, xa hoa mà uyển chuyển nhẹ nhàng.
Hầu hết quần áo bọn chúng chuẩn bị cho cô đều là như thế này, bởi vì cô là Queen được bọn chúng lựa chọn, là trọng điểm của toàn bộ cuộc đấu giá.
Phòng của cô đã được chuyển từ tầng ba lên tầng cao nhất, từ cửa sổ có thể quan sát cả tòa lâu đài, thậm chí biển rộng ở phía xa đều có thể nhìn thấy.
Từ tấm gương trước mặt có thể thấy bầu trời đêm phía sau cô, cô nhìn ánh sao trong gương, ngẩn ra một chút, ánh mắt mới dần dần từ một mảnh xám đen trở nên sáng lên.
Nhưng ánh sáng rực rỡ chỉ kéo dài được vài giây, rất nhanh lại tối sầm xuống.
Tô Tư Ngôn biết cô suy nghĩ cái gì, đi tới: “Chị, chị lại muốn về nhà phải không?”
Tô Dao cười khổ một tiếng: “Không thể quay về được nữa, đây là một hòn đảo biệt lập.”
Cô đã thăm dò rõ ràng, hòn đảo này thuộc sở hữu tư nhân, không có sự cho phép của chủ hòn đảo người khác không thể tùy ý đi vào. Cũng giống như nhà của một người, tùy ý vào nhà riêng mà không được cho phép là trái pháp luật.
Xung quanh hòn đảo được bao bọc bởi đại dương mênh mông, không có tàu thuyền qua lại, ít nhất cô đã ở chỗ cao của tòa lâu đài quan sát vài ngày, một con thuyền từ bên ngoài vào cũng chưa thấy qua.
Tô Dao quay đầu nhìn Tô Tư Ngôn: “Em còn muốn về nhà không?”
Tô Tư Ngôn gật đầu, ánh mắt sáng ngời: “Muốn.”
Vốn dĩ cậu đã tuyệt vọng, nhưng từ khi Tô Dao xuất hiện, cô đã thắp lên hy vọng trong cậu, lần lượt dẫn theo cậu chạy trốn, cho dù cuối cùng phát hiện đây là một hòn đảo biệt lập không có khả năng chạy trốn, cho dù Tô Dao đã từ bỏ hy vọng chạy trốn, cậu cũng không từ bỏ.
Tô Tư Ngôn nhìn vào mắt Tô Dao: “Sẽ có rất nhiều người đến vào ngày đấu giá, chúng ta có thể lẻn ra ngoài, nhảy xuống biển, lẻn lên thuyền của họ ẩn nấp, đợi thuyền cập bến, đến với thế giới bình thường chúng ta hẵng đi ra.”
Tô Tư Ngôn có đôi mắt rất xinh đẹp, đôi mắt đen tuyền như một viên ngọc đen sáng lấp lánh, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt càng xinh đẹp hơn.
Cho nên cậu mới bị ông trùm băng nhóm này để ý đến, cuối cùng ông trùm cũng không đành lòng giết cậu.
Tô Dao bảo Tô Tư Ngôn ngồi xuống: “Em cho rằng đám người Jesseni không nghĩ đến sao, những con thuyền đó sẽ được đặc biệt trông coi, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.”
Tô Tư Ngôn: “Đường bờ biển dài như vậy, cho dù bọn chúng nhiều người đi chăng nữa cũng không thể canh chừng mỗi một chỗ bờ biển, chúng ta chỉ cần lẻn xuống biển dưới mí mắt của chúng, bơi từ dưới nước lên thuyền.”
Tô Dao lắc đầu: “Chúng ta có thể sẽ chết đuối vì thể lực chống đỡ không nổi.”
Đôi mắt Tô Tư Ngôn vẫn sáng lên: “Không thử thì làm sao biết, còn tốt hơn chờ chết sau khi bị mua.”
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, đột nhiên nghĩ đến thời điểm mình mới vừa bị đưa tới nơi này, cũng giống như Tô Tư Ngôn vậy, niềm tin tràn đầy, tràn ngập hy vọng. Khi đó Tô Tư Ngôn chỉ trống rỗng chết lặng, cảm thấy tuyệt đối không thể từ nơi này thoát ra.
Tâm lý của hai người đã chuyển một bước ngoặt 180 độ.
Tô Tư Ngôn rũ mắt, nói với Tô Dao: “Chị không biết những người đó biến thái bao nhiêu đâu, bọn chúng đều là những kẻ thần kinh, có người thích ngược đãi, có người thích tắm bằng máu người, có người thích nghe tiếng kêu thảm thiết của người khác.”
Tô Dao không hỏi ông trùm mua Tô Tư Ngôn đã làm những gì với cậu, đó hẳn là ký ức đau buồn.
Tô Tư Ngôn: “Không phải chị còn phải quay về tìm người yêu sao, tiên nam đẹp trai và giàu có ấy.”
Mấy ngày này Tô Dao phát hiện trí nhớ mình càng ngày càng kém, thường xuyên quên mình muốn làm gì, cô sợ mình quên Trần Ngân Hà. Cô không cho phép anh phai màu trong trí nhớ mình, kể cho Tô Tư Ngôn rất nhiều chuyện về Trần Ngân Hà, nhắc đi nhắc lại mình không được quên.
Tô Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm xanh thẳm, sao không nhiều lắm, chỉ rải rác.
“Ngày đầu khai giảng em bị bắt đến đây sao,“ Tô Dao hỏi Tô Tư Ngôn, “Em học trường nào, chuyên ngành gì?”
Tô Tư Ngôn nói tên một trường học, là một trường đại học nổi tiếng ở trong nước, lại nói chuyên ngành của mình: “Em học chuyên ngành vật lý, thích ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, làm nghiên cứu khoa học.”
Tô Dao thở dài: “Đáng lẽ ra em sẽ là một nhà khoa học, là người đẹp trai nhất trong các nhà khoa học.”
Hiện giờ chỉ có thể ở nơi này trở thành đồ chơi của người khác, làm công việc nhiều nhất là bưng trà hâm sữa.
“Em chỉ mất tích, không có thôi học, học bạ vẫn ở đó, chờ trở về lại có thể đi học,“ Tô Tư Ngôn thấp giọng nói, “Kỳ thực em chưa nghĩ đến chuyện đi học, chỉ nghĩ trở về gặp bà.”
Tô Tư Ngôn đem địa chỉ nhà mình nói cụ thể cho Tô Dao: “Lỡ như em không thể chạy thoát, nhưng chị có thể, hãy đến gặp bà thay em. Bà ấy thích món gà quay bán ở cửa hàng đồ ăn ngon ở lối vào tiểu khu của chúng em. Giúp em mua cho bà ấy một con, đừng để nhân viên bán hàng cắt nhỏ, bà thích tự tay xé ăn.”
Tô Dao cũng nói cho Tô Tư Ngôn địa chỉ nhà của cô và Cục Cảnh sát: “Em trai chị cũng trạc tuổi em, nhưng nó không thích học hành, em thay chị mắng nó vài câu. Sau đó đến Cục Cảnh sát, tìm một người đàn ông tên Trần Ngân Hà, nói với anh ấy chị ra đi rất bình yên, không chịu sỉ nhục gì cả.”
Tô Tư Ngôn bị lời nói của Tô Dao chọc cho buồn cười: “Em sẽ không giúp chị truyền lại lời này đâu, em sợ còn chưa nói xong đã bị anh ấy tức giận mà bóp chết.”
Tô Dao cười: “Trước kia rốt cuộc chị đã nói gì với em, làm em cho rằng anh ấy tức giận là muốn giết người.”
Tô Tư Ngôn nghĩ: “Em quên rồi.”
Tô Dao cũng nghĩ: “Chị cũng quên rồi.”
Hai người liếc nhau, đồng thời nở nụ cười.
Mấy ngày hôm trước bọn họ điên cuồng muốn chạy trốn, bình quân mỗi ngày bị đưa tới phòng tra tấn chịu ba lần sốc điện, lưu lại di chứng càng ngày càng nặng, trí nhớ bọn họ càng kém.
Cũng may có thể đảo ngược, sau khi trải qua luyện tập và điều trị thích hợp, mấy tháng sau là có thể khôi phục bình thường.
Tô Tư Ngôn đứng dậy: “Chị, không còn sớm nữa, chị đi ngủ đi, ngày mai chúng ta lại thảo luận xem chạy trốn như thế nào.”
Tô Dao cười, khóe môi cong cong: “Được.”
Tô Tư Ngôn sau khi rời khỏi đây, hai người hầu gái trẻ tuổi đi vào, chăm sóc Tô Dao trước khi đi ngủ.
Hôm nay trong bồn tắm là hoa hồng, cánh hoa hồng phủ kín mặt nước, Tô Dao trần trụi thân bước vào bồn tắm, vùi mình trong hương hoa hồng.
Cô nghĩ đến mặt biển ở thôn Liễu Hà, anh đã tặng cho cô một đóa hồng lớn nhất trên thế giới.
Cô nghĩ đến lần thứ mười nghìn, không thể từ bỏ, cô phải chạy đi, chạy đi gặp anh.
*****
Ngày hôm sau, Tô Dao trở nên tự tin trở lại, ở trong lòng nghĩ ra năm kế hoạch trốn thoát, ngay khi Tô Tư Ngôn vừa đến cô liền kéo cậu ngồi xuống, hưng phấn đem kế hoạch của mình nói cho cậu nghe.
Tô Tư Ngôn nghe giọng Tô Dao, rũ mắt đánh gãy lời cô: “Đêm qua em mơ thấy bà, bà đã qua đời, linh hồn bà tới gặp em, đắp chăn cho em.”
Tô Dao an ủi Tô Tư Ngôn: “Mơ và hiện thực đều trái ngược nhau, bà em khẳng định vẫn đang sống bình an, chờ em về nhà mua gà quay cho bà.”
Cảm xúc của Tô Tư Ngôn cực kỳ thấp: “Đây là một hòn đảo biệt lập, chúng ta trốn không thoát.”
Tô Dao tiếp tục nói kế hoạch chạy trốn của mình cho Tô Tư Ngôn: “Đến lúc đó chúng ta đánh gục hai người đấu giá, thay quần áo của bọn họ, trốn ra ngoài!”
Tô Tư Ngôn lắc đầu: “Ra vào hòn đảo này đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, không thể ra ngoài được.”
Tô Dao bắt lấy tay Tô Tư Ngôn: “Không, chúng ta nhất định có thể trở về, nhất định có thể về nhà!”
Trạng thái mấy ngày này Tô Dao và Tô Tư Ngôn chính là như vậy, một người lâm vào tuyệt vọng, người khác niềm tin tràn đầy. Hai người họ thay nhau tuyệt vọng và hy vọng mỗi ngày.
Có đôi khi là đồng thời tuyệt vọng, lúc này bọn họ sẽ ngồi ở trong phòng, nơi nào cũng không đi, nhìn ra biển rộng xa xăm ngoài cửa sổ, nói với nhau người trong lòng mình đang nhớ, để lại cho nhau di ngôn.
Có đôi khi là đồng thời tràn đầy niềm tin, lúc này bọn họ sẽ thực thi các loại kế hoạch trốn chạy, mỗi một lần đều chạy trốn tới bờ biển lại bị bắt trở về, có mấy lần là bị vớt từ trong nước ra, lúc sau bị mang đến phòng tra tấn sốc điện.
Bọn họ giống như có hai nhân cách trong một người, tuyệt vọng nhìn lên những vì sao.
Tới buổi chiều, Tô Tư Ngôn được Tô Dao động viên trở lại, nhưng Tô Dao lại lâm vào sa sút vì nghĩ đến một chuyện.
“Còn bốn ngày nữa chính là ngày đấu giá, ngày đó là 14 tháng 4,“ Tô Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, những tảng lớn hoa tường vi phủ kín khắp tường, trong vườn ngoài sân nở rộ từng đóa hồng phấn, hồng đỏ, cho dù đứng ở tầng cao nhất của lâu đài đều có thể ngửi được mùi hoa, cô dừng một chút, “Là ngày đầu tiên chị và anh ấy gặp nhau.”
Tô Dao từ trong quần áo lấy ra quyền trượng thần tiên, nhìn vào: “Suýt chút nữa chị đã quên anh ấy trông như thế nào.”
Thực kỳ diệu, dáng vẻ anh càng mơ hồ bao nhiêu, cô càng yêu và nhớ anh bấy nhiêu.
Tô Dao nói với Tô Tư Ngôn: “Nếu ngày đó chị bị bọn chúng bắt đi, không có năng lực đánh trả, thậm chí năng lực tự kết liễu cũng không có, em hãy giúp chị, cho dù giết chị, cũng đừng để chị rơi vào tay bọn chúng.”
“Chị sợ anh ấy biết sẽ điên mất, chị tình nguyện đã chết.”
Tô Tư Ngôn không nói chuyện, xoay người ra khỏi phòng, một lát sau trở về, trên tay ôm một bó hồng lớn vừa hái ở sân, cắt tỉa từng cành một, cắm vào bình hoa, đặt trên bàn bên cửa sổ.
Cậu biết cô thích hoa hồng phấn, cậu muốn cho cô vui vẻ một chút: “Cho dù chúng ta trốn không thoát, người chị thích cũng sẽ tới cứu chị.”
Tô Dao xoay người nhìn vệ binh canh giữ nghiêm ngặt dưới lâu đài, lại nhìn biển cả vô biên: “Đám bắt cóc này làm việc quá cẩn thận, chưa nói đến thuyền và người qua lại trên biển, chỉ một con chim nhỏ bay qua đảo cũng bị bọn chúng dùng súng bắn chết.”
Tô Dao còn chưa nói hết, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, một con nhạn đen bị bắt chết, từ giữa không trung vuông vức rơi xuống, rơi vào sâu trong rừng cây.
“Bọn chúng lại mang theo người mới tới,“ Tô Tư Ngôn chỉ vào một con thuyền từ biển khơi xa xa, “Không phải hàng hóa, là tặng phẩm.”
Tô Dao nhìn qua: “Tặng phẩm?”
Tô Tư Ngôn: “Hàng hóa bán đấu giá như em và chị đều ở trên thuyền lớn. Còn thuyền nhỏ mang đến đây là tặng phẩm, trong mắt bọn chúng thấp hơn hàng hóa. Đều là mang đến cho vệ binh ở đây, trợ lý của người bán đấu giá và những người khác thưởng thức miễn phí. Một khi cuộc đấu giá kết thúc, họ sẽ bị cầm tù và trở thành nô lệ của các băng nhóm tội phạm trên hòn đảo này.”
Tô Tư Ngôn cúi đầu nhìn xuống mặt đất của lâu đài: “Bọn họ đều bị nhốt ở tầng hầm lâu đài này.”
Tô Dao nhìn đám người Jesseni từ lâu đài đi ra chuẩn bị nghênh đón “Tặng phẩm”: “Bọn súc sinh đáng chết.”
“Tên lừa các cô ấy bắt đến đây cũng đáng chết.”
Tô Dao tự nghĩ băng nhóm tội phạm này không quen thuộc với tình hình ở Trung Quốc, việc chúng theo dõi cô sẽ không phải là một sự tình cờ, phải có một ai đó hoặc một tổ chức nào đó, tương tự như người môi giới, giúp chúng tìm kiếm ứng cử viên, lựa chọn “hàng hóa” và “tặng phẩm“.
Đầu óc Tô Dao bị điện giật có chút trì độn, không còn linh hoạt như trước kia, nhưng cô vẫn rất nhanh nghĩ tới một người, Ngô Nguyệt Oánh.
Chú của Ngô Nguyệt Oánh từng bị kết án vì tội buôn bán lao động xuyên quốc gia, dù chuỗi tội phạm này đã bị cảnh sát bắt gọn, nhưng ai biết còn che dấu bao nhiêu bí mật.
Trần Ngân Hà nói Ngô Nguyệt Oánh ghen ghét cô, còn nói với cô đừng bao giờ xem thường ác ý của một người.
Tô Dao nhìn con tàu trên biển cập bến trên bờ, nhất thời cảm thấy khó chịu, không biết lại có cô gái nào bị bắt vào luyện ngục trần gian này.
Buổi chiều, Tô Dao bị hai người hầu gái đưa tới hoa viên, theo lời của Jesseni, Queen là linh hồn của lâu đài, tất cả những bông hoa đều nở rộ vì cô. Chúng rất vinh dự khi được cô nhìn thêm lần nữa, mà cô cũng sẽ bị hương thơm ấy quấn quanh, cùng lâu đài này hòa hợp thành một thể.
Tô Dao nghe Jesseni nói thiếu chút nữa nôn ra ngoài, bắt cóc chính là bắt cóc, dùng loại lý do đường hoàng này thoái thác không đẹp mặt hơn gì.
Tô Tư Ngôn rót cho Tô Dao một chén trà hoa, ngước mắt nhìn cánh cổng lớn của lâu đài: “Mở cửa, 'tặng phẩm' tới.”
Từ vườn hoa đến cổng có một khoảng cách khá xa, ở giữa có một đài phun nước rất lớn, Tô Dao nhìn thấy một người phụ nữ đi theo Jesseni, cô cảm thấy người phụ nữ đó có chút quen thuộc, khi họ đến gần hơn, Tô Dao cuối cùng cũng nhìn rõ. “Tặng phẩm” này hóa ra là Ngô Nguyệt Oánh!
Cô ta không phải tội phạm ở một phương sao, làm sao lại trở thành nạn nhân bị bắt vào đây?
Khi đi ngang qua bãi đá cuội bên vườn, Ngô Nguyệt Oánh nhìn thấy Tô Dao, cô đang ngồi trên một chiếc ghế tinh xảo, mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, chiếc váy được khảm những viên kim cương tinh xảo dài đến mắt cá chân, đôi giày cao gót màu trắng làm bằng da cừu non với hai viên ngọc trai trắng được đính ở trên, mắt cá chân lộ ra sáng đến giật mình.
Tóc cô được quấn lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, giữa hai xương quai xanh có một viên ngọc bích. Viên ngọc cực kỳ loá mắt, đến hoàng hôn cũng phải kém hơn vài phần.
Bắt mắt nhất không phải là viên ngọc bích, mà là khuôn mặt, đôi môi ửng hồng, đôi mắt đen láy quyến rũ, hoa nở sau lưng cũng không bằng một phần vạn phong tình của cô.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô, nhưng không dám nhìn trắng trợn, như thể sợ va chạm cô.
Cô là Queen thực sự ở đây.
Sự ghen tị trong mắt Ngô Nguyệt Oánh gần như biến thành sự thật xé nát khuôn mặt của Tô Dao.
Ngô Nguyệt Oánh đi về phía Tô Dao, bị Jesseni nắm lấy cánh tay: “Cô định làm gì Queen của chúng tôi?”
Ngô Nguyệt Oánh liếc mắt nhìn Jesseni, tức giận vì đối phương bảo vệ Tô Dao: “Tôi không có tìm Queen của các người.”
Tô Dao từ trên ghế đứng dậy đi tới, bàn tay buông thõng bên cạnh nắm chặt thành quả đấm: “Thật sự là cô, Ngô Nguyệt Oánh.”
Ngô Nguyệt Oánh chế nhạo: “Là tôi cho cô thành tựu, sao cô còn có thái độ này, như là muốn ăn thịt người vậy.”
Tô Dao cong môi dưới: “Thành tựu, cho cô thành tựu như vậy cô muốn không?”
Ngô Nguyệt Oánh quay đầu nói với Jesseni: “Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, tôi muốn khiêu chiến với cô ta, muốn trở thành Queen của nơi này!”
Jesseni nhún vai: “E rằng phần thắng của cô không lớn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.”
Ngô Nguyệt Oánh hoàn toàn bị ánh mắt khinh miệt của Jesseni chọc giận, giọng nói lớn hơn vài phần: “Nếu không anh cho rằng tôi vì cái gì tới chỗ này?”
“Hàng hóa” và “tặng phẩm” ở hòn đảo này có kết cục gì, Ngô Nguyệt Oánh so với ai khác đều rõ ràng.
Tô Tư Ngôn có chút không hiểu: “Chị, chị ta hình như là người đã lên kế hoạch bắt chị tới đây, vì sao lại tự mình muốn đến đây chịu chết?”
Ngô Nguyệt Oánh cáu kỉnh đáp lại Tô Tư Ngôn: “Tôi không phải đi tìm cái chết, tôi là Queen, là Queen duy nhất!”
Tô Dao cảm thấy buồn cười: “Cho dù cô là Queen thì thế nào, kết cục còn không phải giống nhau sao, bị người ta mua, rồi bị đùa bỡn đến chết.”
Tô Dao nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Nguyệt Oánh: “Nói đi, vì cái gì muốn đem chính mình đến đây chịu chết?”
Ngô Nguyệt Oánh cũng không tính trả lời câu hỏi của Tô Dao, Jesseni nhìn qua rất không vui: “Oánh, Queen hỏi thì cô phải trả lời.”
Ánh mắt hắn đánh giá trên người cô ta một chút: “Nếu không hiện tại mang cô đi thực hiện nghĩa vụ mà một 'tặng phẩm' cần phải thực hiện.”
“Anh dám?!” Ngô Nguyệt Oánh nghiến răng, giọng nói phẫn nộ, “Tôi nói tôi làm Queen, tôi tới đây thay thế cô ta, dám đụng đến tôi, không sợ ông chủ các người giết sao?!”
Theo quy tắc ở đây, đích xác, bất luận kẻ nào đều có thể khiêu chiến với Queen, chỉ cần thắng liền có thể thay thế Queen ban đầu.
Người bị trói tới nơi này đại đa số đều nơm nớp lo sợ, vì mạng sống và vận mệnh của mình mà cảm thấy lo lắng, không ai có tâm tư đi khiêu chiến với Queen, dù sao mọi người kết cục cuối cùng đều giống nhau.
Ngô Nguyệt Oánh là người thứ nhất ra khiêu chiến với Queen.
Tô Dao liếc nhìn Ngô Nguyệt Oánh: “Cô còn chưa nói, vì sao lại muốn đến đây chịu chết.”
Jesseni đáp một câu: “'Tặng phẩm' mà cô ta chuẩn bị cho chúng tôi đã gặp trục trặc. Chưa kể 'tặng phẩm' bị trói nhầm người, thậm chí còn tự tử bằng cách đập đầu vào tảng đá. Cô ta đã thay thế 'tặng phẩm' bằng chính mình.”
Tô Dao: “Không đúng, không phải nguyên nhân này.”
Ngô Nguyệt Oánh nở nụ cười: “Phải, là có nguyên nhân khác.”
“Tôi đã bị cảnh sát theo dõi, không biết ngày nào sẽ bị bắt vào nhà lao, trong phòng giam vừa tối vừa dơ, còn phải mặc đồng phục tù nhân xấu xí, lại bị người ta dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi nhìn vào, không bằng chết,“ Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao, “Người đàn ông của cô đã ra 'Thông báo tìm vợ', cô có biết tiền thưởng là bao nhiêu không?”
Nghe được Ngô Nguyệt Oánh đang nói về Trần Ngân Hà, trái tim Tô Dao đập thình thịch, hô hấp nháy mắt ngưng trọng, cô đã bị nhốt ở đây sáu mươi hai ngày, không có bất luận tin tức gì ở bên ngoài, càng không cần phải nói là về Trần Ngân Hà.
Cô vội vàng muốn biết tin tức của Trần Ngân Hà, muốn biết khi cô bị bắt anh thế nào, mỗi ngày làm gì, liệu theo thời gian trôi qua dần dần đã quên cô hay không.
“Thông báo tìm vợ”, chữ anh dùng chính là “vợ”, Tô Dao cảm thấy vô cùng đau lòng đồng thời cũng thấy rất hạnh phúc, anh vẫn luôn tìm cô, giống như tìm kiếm vợ của mình.
Anh còn vì cô mà treo thưởng, Tô Dao nghe Ngô Nguyệt Oánh nói, nghĩ thầm, Trần Ngân Hà có tiền như vậy, hẳn sẽ ra giá treo thưởng tương đối cao: “Một trăm vạn.”
Ngô Nguyệt Oánh trào phúng câu môi dưới: “Cô đang cố ý khiến tôi ghê tởm đấy à!”
Tô Dao lại suy nghĩ một chút, nghiến răng từ một trăm vạn gấp thêm năm lần: “Năm trăm vạn.”
Năm trăm vạn có thể mua được hai căn hộ ở trung tâm thành phố Vân Giang, cô cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, Trần Ngân Hà vì cô cũng là bỏ vốn gốc.
Ngô Nguyệt Oánh cười lạnh một tiếng: “Tám nghìn vạn, anh ta tuyên bố tiền thưởng là tám nghìn vạn!”
Khi cô ta nhìn thấy con số này cũng cảm thấy không thể tin tưởng, Tô Dao dựa vào cái gì mà đáng giá như vậy, cô quý giá như vậy sao!
Vào lúc đó, sự ghen ghét của cô ta với cô đạt tới đỉnh điểm, cô ta nhất định phải mạnh hơn cô, đáng giá hơn cô, chói lọi hơn cô, cô ta mới là Queen cao quý nhất và duy nhất nên được săn đón của trung tâm cuộc đấu giá.
Ngô Nguyệt Oánh bị mang đi, Tô Dao trở lại hoa viên ngồi xuống ghế, tiền không thể đại diện cho tình cảm, nhưng có thể thấy được một người quan tâm người khác như thế nào.
Tô Tư Ngôn nói khẽ nói với Tô Dao: “Anh ấy nhất định sẽ đến cứu chị.”
Tô Dao nhìn bụi hoa hồng nở rộ trước mặt: “Đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ đến cứu chị!”
Tô Dao nói với Tô Tư Ngôn: “Mấy ngày nay em hãy ở gần chị, không có chuyện gì thì đừng rời khỏi, chờ anh ấy tới cứu chị, em theo tụi chị trở về, về nhà tìm bà em.”
Tô Tư Ngôn cười gật đầu: “Được, chờ chúng ta trở về nhà, chị dẫn em đi gặp em trai chị đi, có lẽ em và cậu ấy có thể trở thành bạn, em dẫn tụi chị về nhà ăn cơm bà em nấu.”
Hai người lại bùng lên hy vọng, cùng nhìn về phía cánh cổng của lâu đài, chờ cánh cổng từ bên ngoài mở ra, chờ Trần Ngân Hà tới cứu bọn họ.
Cách đó không xa, Jesseni cùng một người cấp dưới nghe thấy Tô Dao và Tô Tư Ngôn nói chuyện.
Cấp dưới nói: “Lần lượt bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt về, xem ra Queen vẫn không chịu ngoan ngoãn, còn đang suy nghĩ bỏ trốn, buổi đấu giá có thể xảy ra sơ suất không?”
Jesseni cười: “Thứ nhất, nơi này tuyệt đối an toàn, người lạ không thể vào được. Thứ hai, tao có cách khiến cô ta hoàn toàn từ bỏ chống cự, trở thành Queen thực sự hòa nhập với lâu đài này.”
Ngô Nguyệt Oánh đưa ra lời thách đấu với Tô Dao, Tô Dao đã chấp nhận lời thách đấu và họ sẽ đấu vào sáng hôm sau.
Không rõ cách thức của trận đấu.
Tô Tư Ngôn không thể hiểu được sự sẵn sàng chấp nhận thử thách của Tô Dao, cậu biết cô không phải là người có tính cách tự đề cao và không quan tâm đến ngôi vị Queen, vậy tại sao cô phải cạnh tranh với Ngô Nguyệt Oánh?
Dù thắng hay thua, kết quả vẫn như nhau, vô nghĩa.
Tô Dao trả lời nghi ngờ của Tô Tư Ngôn: “Bởi vì anh ấy.”
Tô Dao cười nói: “Em không biết anh ấy kiêu ngạo và chảnh chọe như thế nào đâu. Anh ấy phải ăn ngon, mặc đẹp. Anh ấy kén chọn và nghĩ rằng chỉ những thứ tốt nhất trên đời mới xứng với anh ấy.”
“Anh ấy là King, vị vua duy nhất trên thế giới. Vợ của nhà vua không phải là Queen sao? Chị không sống theo 'Thông báo tìm vợ' của anh ấy, mà phải sống với số tiền thưởng tám nghìn vạn của anh ấy.”
Tô Tư Ngôn: “Tình yêu thật buồn nôn.”
Tô Dao xoa đầu cậu cười: “Em vẫn còn nhỏ, sau này gặp được người con gái mình thích, nhất định sẽ còn buồn nôn hơn thế này.”
Tô Tư Ngôn không nói một lời, làm sao một người như cậu ta vừa bị lạm dụng vừa bị đùa bỡn, nào có tư cách gì khao khát được yêu.
Jesseni đưa Tô Dao và Ngô Nguyệt Oánh đến bãi cỏ trong sân lâu đài, xung quanh là những chiếc ghế trắng tinh được trang trí bằng hoa, và “hàng hóa” được đưa ra để xem cuộc đấu của nữ hoàng.
Jesseni mở một chiếc hộp nhỏ, tinh xảo, nặng nề, được bao phủ bởi nhung đen, có một chiếc vương miện ở giữa.
Vương miện được làm bằng vàng và đá quý, chế tác tinh xảo, đính những viên kim cương lớn nhỏ, khảm một viên đá quý màu hồng chói.
Jesseni cung kính giơ lên chiếc vương miện và liếc nhìn “hàng hóa” hiện tại: “Người chiến thắng sẽ trở thành Queen của cuộc đấu giá. Ngoài Ngô Nguyệt Oánh ra còn có ai thách đấu nữa không?”
Không ai trả lời, trong mắt những kẻ bắt cóc, chiếc vương miện này chẳng có ý nghĩa gì và cũng sẽ bị tra tấn đến chết. Ai quan tâm đến những thứ này.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn chiếc vương miện chói mắt trước mặt, hai mắt sáng ngời như muốn nuốt chửng chiếc vương miện một cái, cô ta nuốt nước bọt, không khỏi vươn tay, muốn chạm vào viên ngọc hồng trên đó.
Jesseni liếc nhìn cô ta: “Nó vẫn chưa phải của cô.”
Jesseni đưa cho Tô Dao và Ngô Nguyệt Oánh mỗi người một thanh kiếm dài: “Chỉ được chạm nhẹ vào, không được làm tổn thương đối phương, người để lại sẹo trên cơ thể đối phương cũng được coi là kẻ thua cuộc.”
Ngô Nguyệt Anh liếc nhìn thanh kiếm trong tay: “Không công bằng, cô ta là cảnh sát, làm sao tôi có thể đánh thắng cô ta được?”
Jesseni giang hai tay: “Không còn cách khác, quá trình là như vậy.”
Ngô Nguyệt Oánh không phục: “Vì là Queen tại một cuộc đấu giá, không thi về ngoại hình hay khí chất, khả năng hầu hạ đàn ông, tại sao lại là đấu kiếm?”
Jesseni cười, bảo Ngô Nguyệt Oánh nhìn nhóm “hàng hóa” đang ngồi: “Cô nhìn xem các cô gái ấy, người nào cũng khuynh quốc khuynh thành, vì sao họ không được chọn trở thành Queen?”
Jesseni nhìn Tô Dao, cô đang cầm một thanh kiếm trong tay, vẻ ngoài xinh đẹp, đường nét cơ thể mềm mại và mạnh mẽ, sự hoang dại và dịu dàng hoàn toàn hợp nhất trong cơ thể cô. Vẻ đẹp này không phải thứ có thể bắt gặp mỗi năm.
Tô Dao nâng kiếm về phía Ngô Nguyệt Oánh, nghiêm mặt chỉ vào cô ta: “Hôm nay tôi sẽ cùng cô khiêu chiến. Một mặt, tôi muốn làm Queen. Mặt khác, tôi là cảnh sát, còn cô một kẻ buôn người độc ác. Nghĩ đến việc bị cô gài bẫy, những cô gái bị bắt cóc kia, cô nghĩ tôi có thể tha cho cô được không?”
Ngô Nguyệt Oánh nhếch khóe môi dưới: “Cô đừng nói lung tung như vậy cứ như mình đại biểu cho phe chính nghĩa, còn tôi thì độc ác vậy.”
Trước khi giọng nói của cô ta rơi xuống, Tô Dao đã ra đòn bằng kiếm của mình.
Ngô Nguyệt Oánh thậm chí không thể giữ vững thanh kiếm của mình, cô ta ngã xuống một bên với vẻ xấu hổ, gần như ngã xuống đất. Đây là một cuộc đấu tay đôi không hồi hộp.
Tô Dao vung kiếm về phía cổ của Ngô Nguyệt Oánh.
Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi, vì sợ Tô Dao sẽ cắt cổ Ngô Nguyệt Oánh.
Trong giây tiếp theo, thanh kiếm của Tô Dao vụt qua cổ Ngô Nguyệt Oánh, những sợi tóc của cô ta rơi xuống.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn mái tóc đã bị cắt của mình, khuôn mặt tái nhợt hét lên.
Tô Dao cất kiếm đi: “Hoảng sợ cái gì? Vốn dĩ cô vào tù cũng phải cắt tóc. Tôi chỉ giúp cô cắt trước thôi.”
Ngô Nguyệt Oánh chạm vào mái tóc được cắt làm đôi, nửa dài nửa ngắn khiến cô ta trông lố lăng như một tên hề.
Cô ta nắm lấy thanh kiếm trên mặt đất, quơ nó về phía đầu của Tô Dao như một con sư tử đang giận dữ, nhưng cô ta quá yếu, cơ thể của Tô Dao chỉ hơi né qua, cô ta chỉ chém vào hư không, theo thanh kiếm lảo đảo về phía trước vài bước, ngã úp mặt xuống đất.
Mặt lấm lem bùn đất, tóc dính lá cỏ, quần áo lấm lem, cô ta bật dậy khỏi mặt đất như một con chó rơi xuống nước.
Một vài tên canh giữ cách đó không xa không khỏi bật ra tiếng cười.
Tô Dao không có thiện cảm với Ngô Nguyệt Oánh, cô không bao giờ có thiện cảm với tội phạm.
Đôi mắt của Ngô Nguyệt Oánh trở nên điên cuồng, nhìn chằm chằm vào Tô Dao, cho rằng sự xấu hổ của mình là do cô.
Trước kia đi học chính là như vậy, chỉ cần cô ở đó, không ai có thể nhìn thấy cô ta, cô có thể dễ dàng nhận được sự quan tâm và chú ý cho dù cô ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Jesseni nâng cao chiếc vương miện trên tay, dõng dạc tuyên bố: “Tô Dao thắng, cô ấy sẽ là Queen của buổi đấu giá này!”
Tô Dao khinh thường liếc nhìn Jesseni và chiếc vương miện trong tay, cảm thấy bộ não của những người này thực sự có vấn đề.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn vào mắt Tô Dao, cô dám khinh thường thứ mà cả đời này cô ta không thể có được, chính là đang sỉ nhục cô ta.
Ngô Nguyệt Oánh lại cầm kiếm lên, muốn đi gặp Tô Dao, nhưng đã bị hai thị vệ kéo đi.
Lúc này đếm ngược ngày thứ tư cách buổi đấu giá, mấy ngày cho đến khi bắt đầu đấu giá, Tô Dao và Tô Tư Nguyên không hề từ bỏ chạy trốn.
Họ vẫn đang tìm cách vạch ra kế hoạch tẩu thoát cuối cùng vào ngày đấu giá, thừa dịp người nhiều sẽ luôn có cơ hội lợi dụng.
Hai tiếng trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, Tô Dao được đưa vào một phòng thay đồ riêng trong sảnh đấu giá, ba người giúp việc phụ trách trang điểm cho cô, Tô Tư Ngôn đứng bên cạnh phục vụ trà cho Tô Dao, cũng rót cho ba người hầu gái.
Hầu gái uống nước xong ngã xuống đất, Tô Dao quay đầu nhìn Tô Tư Ngôn, nói nhỏ: “Em bỏ thuốc vào nước à, em lấy thuốc ở đâu?”
Kể từ khi Jesseni phát hiện ra bọn họ ăn trộm thuốc gây mê, trong phòng tra tấn đã không còn thứ đó, chứ đừng nói là thuốc khiến người ngất đi.
Tô Tư Ngôn nở nụ cười ranh mãnh, nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng trở nên sinh động: “Em tìm thấy một ít mạn đà la trong góc vườn, trộn với cỏ và gỗ mun, làm một loại thuốc 'Mông hãn', thế là đủ để làm cho họ ngủ một lúc.”
Tô Dao cởi giày cao gót ra, thay vào đó là dép lê đi lại dễ dàng hơn một chút, từ khe cửa phòng thay đồ liếc ra ngoài: “Em có thể ăn trộm hai bộ quần áo của lính canh không?”
Tô Tư Ngôn gật đầu: “Chị ở chỗ này chờ em.”
Tô Dao bất an nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm hãy từ bỏ hành động, đừng để lộ ra ngoài, bình an vô sự trở về.”
Nếu không phải nhờ thân phận đặc biệt, cô đi đâu cũng lập tức thu hút sự chú ý, cô sẽ không để Tô Tư Ngôn mạo hiểm.
Trong sáu mươi sáu ngày cô bị giam giữ trên đảo, cô và Tô Tư Ngôn đã trở thành một người, nếu không có cậu, cô khó có thể sống sót.
Cũng may Tô Tư Ngôn đã sớm trở lại, Tô Dao thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta mau thay quần áo đi.”
Tô Tư Ngôn chỉ mang đến một bộ quần áo: “Chị, chỉ có một bộ, chị thay đi, em có đặt một chiếc thuyền nhỏ sau tảng đá lớn bên bờ biển, trên đó có đồ ăn có thể chống đỡ một tháng, chị lấy thuyền đi đi, về nhà, đi tìm người chị yêu.”
“Không được, phải đi cùng, chị sẽ không bỏ mặc em,“ Tô Dao nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tô Tư Ngôn, “Bà em còn đang đợi em về nhà, bà đã lớn tuổi như vậy, em nhẫn tâm để bà luôn đợi em mãi không được sao?”
Giọng Jesseni từ ngoài phòng thay đồ truyền đến, nói với “hàng hóa” bằng tiếng Anh: “Các vị khách quý lần lượt đến rồi, các người nhanh lên đi, cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng đập cửa, Tô Dao nhìn thoáng qua hầu gái đang nằm trên mặt đất, nói ra bên ngoài: “Tôi đang thay quần áo.”
Giọng nói nhu hòa săn sóc của Jesseni truyền vào: “Tốt, cô sẽ là sao trời sáng nhất đêm nay.”
Khi bước chân của Jesseni đã đi xa, Tô Tư Ngôn nhét quần áo của thủ vệ vào trong vòng tay của Tô Dao: “Chị, nếu không rời đi thì sẽ muộn đấy!”
Tô Dao ném quần áo của thủ vệ xuống đất, mặc quần áo của người hầu nữ vào, nắm lấy tay Tô Tư Ngôn: “Chúng ta phải đi chung, muốn chết cùng chết.”
Tô Tư Ngôn nhìn Tô Dao: “Mỗi người phục vụ cố gắng trốn thoát đều bị bọn chúng giết chết mà không thèm nhìn lấy. Chị phải mặc quần áo của thủ vệ để không bị phát hiện.”
“Rất nhiều người đấu giá đã đến rồi, vệ binh cũng rất bận rộn. Nếu chị ở trong số đó, nhất định sẽ trốn được.”
Giọng cậu càng lúc càng trầm: “Thực ra em cũng cảm nhận được điều đó từ lâu rồi. Bà em chắc đã mất rồi. Bà ấy già rồi, lại bị đả kích. Bà ấy sống không nổi, không có ai đợi em cả. Người chị yêu vẫn còn sống, chị đi tìm anh ấy đi.”
Tô Dao nhặt áo thủ vệ khoác lên người Tô Tư Ngôn với giọng điệu kiên quyết: “Mặc vào đi theo chị!”