Rơi Vào Ngân Hà

Chương 81: Chương 81: Ngân hà nhân gian




Edit+beta: LQNN203

Tô Dao đi tới cửa, thấy Jesseni và thuộc hạ không có ở bên cạnh, liền lặng lẽ mở cửa đưa Tô Tư Ngôn ra ngoài.

Phòng thay đồ công cộng rất lớn, có bốn mươi lăm người bị bắt cóc đang thay quần áo, quần áo và giày dép của mọi người đều lộng lẫy. Họ rất buồn bã, một số cô gái đã khóc đến mức không thể trang điểm được.

Tô Dao thầm nghĩ khi trốn thoát sẽ cùng với cảnh sát các nơi trên thế giới ập đến bắt giữ băng nhóm buôn người khủng khiếp này.

Tô Dao mặc đồ hầu gái, trên tay bưng một cái khay bạc đựng một ly nước, cúi đầu nhẹ, hành động đoan trang như một người hầu gái.

Tô Tư Ngôn đi theo Tô Dao, dáng người gầy gò, áo choàng của lính canh không phù hợp với cậu.

May mắn thay, không có ai để ý đến họ ở hiện trường. Ngay sau đó, Tô Dao và Tô Tư Ngôn đã đi qua phòng thay đồ công cộng, cửa lớn không thể đi được, có bảo vệ nên họ đi ra ngoài qua cánh cửa nhỏ bên phía sân khấu lớn ở ngoài.

Khoảng hai mươi người đấu giá đã đến hội trường, cộng thêm các trợ lý và thư ký bên cạnh, dường như chiếm một nửa không gian nhỏ của hội trường.

Những người này đủ mọi lứa tuổi, từ trẻ đến ngoài hai mươi tuổi, người già tóc bạc, nam nữ đều không nói chuyện với nhau, ánh mắt ai cũng sáng ngời, đó là dã thú đang bị kích thích bởi mùi vị của con mồi.

Một lũ biến thái.

Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, nhíu mày thật chặt, đoán chừng cậu nhớ tới ký ức xấu xa khi bị trở thành “hàng hóa” đấu giá.

Tô Dao bắt tay Tô Tư Ngôn thì thào nói: “Đừng sợ, chị nhất định có thể đưa em ra ngoài.”

Tô Dao nhận thấy cơ thể Tô Tư Ngôn đang run rẩy, theo tầm mắt của cậu, cô nhìn thấy một người đàn ông Âu Mỹ đang hút xì gà ở độ tuổi 50. Trong lòng Tô Dao trào lên một sự kinh tởm: “Ông ta là trùm của băng nhóm tội phạm này phải không?”

Tô Tư Ngôn đại đa số thời gian rất dũng cảm, lúc này trong mắt chỉ có sợ hãi, Tô Dao không thể tưởng tượng được sau khi cậu bị ông trùm đưa đi đã trải qua những gì.

Tô Dao xoa nhẹ lòng bàn tay Tô Tư Ngôn rồi nhẹ giọng trấn an: “Chị là cảnh sát, một cảnh sát Trung Quốc, là chị của em. Nhất định có thể đưa em về nhà.”

Cơ thể Tô Tư Ngôn cuối cùng cũng ngừng run rẩy, cậu nắm chặt tay Tô Dao đi theo cô ra ngoài.

Jesseni bước vào hội trường, đang nói chuyện với ông chủ của mình.

Tô Dao đưa Tô Tư Ngôn nấp sau một dãy rèm tường dày, từ từ đi ra cửa, bước ra giữa những người đấu giá khi họ bước vào.

Tô Tư Ngôn đã sống trong lâu đài này hơn một năm, Tô Dao cũng đã ở hơn hai tháng, cũng đã quen thuộc với mọi thứ ở đây.

Họ băng qua khu vườn, nấp sau một bức tượng xanh lá to lớn, tìm cơ hội trèo lên hàng rào để trốn thoát.

Sợ vô tình làm tổn thương những người đấu giá nổi tiếng, Jesseni đã để bầy sói bên ngoài hàng rào đi, đây là cơ hội hiếm có cho họ.

Tô Dao nắm lấy Tô Tư Ngôn, nói: “Chỉ cần một bước nữa thôi. Chỉ cần chúng ta nhảy ra khỏi bức tường và chạy về phía trước, chúng ta có thể rời đi bằng thuyền!”

“Chị, chị đi trước đi,“ Tô Tư Ngôn chỉ vào đùi trái, “Em trèo lên không được.”

Chân cậu bị dao cứa vào, máu vẫn chưa ngừng chảy hẳn, bởi vì cậu mặc quần đen nên vừa rồi Tô Dao không nhìn ra: “Chân của em bị sao vậy?”

Tô Tư Ngôn: “Phòng bọn chúng bị khóa, em không thể trộm quần áo được nên đã tấn công một người bảo vệ ở hành lang, đánh nhau với hắn vì quần áo của hắn ta, bị cắt một chút trên đùi. Nhưng chị đừng lo, em đã làm hắn ngất và giấu đi rồi, trong một khoảng thời gian sẽ không ai phát hiện ra.”

Tô Tư Ngôn vừa nói vừa mở khóa quần áo của thủ vệ mặc vào cho Tô Dao: “Nếu mặc vào thì dù bị phát hiện, trước tiên phải xác nhận xem có phải đồng bọn của mình không, không dám bắn ngay lập tức, chị mau chạy đi, nhất định sẽ trốn thoát.”

Cậu ta bị thương, cho dù trèo rào nhảy ra ngoài cũng không chạy nhanh được, chỉ biết kéo chân Tô Dao mà thôi.

Tô Dao ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên chân Tô Tư Ngôn, thoạt nhìn cậu không phải loại cường tráng như vậy, lúc bị thương lại càng thêm gầy gò.

Vết thương dài bảy tám phân, có thể nhìn ra thịt, còn đang chảy máu, vết thương càng sâu, có thể nhìn thấy xương.

Cô không biết cậu đã chịu đựng suốt đường đi như thế nào, thế nhưng không nói một lời nào.

Tô Dao đứng dậy: “Đau không?”

Tô Tư Ngôn lắc đầu, quay đầu liếc nhìn về phía cửa: “Bảo vệ bắt đầu đổi người canh gác rồi, nhanh lên, về nhà tìm người chị yêu. Khi nào rảnh hãy đến nhà em, mua một con gà quay cho bà của em, nếu bà đã chết, hãy đến mộ bà và đốt một ít giấy thay em.”

Tô Dao nhìn Tô Tô Tư Ngôn bằng ánh mắt kiên định: “Mặc kệ bà của em có còn sống hay không, bà ấy nhất định hy vọng em có thể sống tốt, đi theo chị!”

Nếu Jesseni phát hiện cô chạy trốn, hắn sẽ chuyển đi hoặc giết “hàng hóa” và “tặng phẩm” trên hòn đảo này càng sớm càng tốt, tiêu hủy bằng chứng.

Để Tô Tư Ngôn ở lại là để cậu chết ở đây.

Tô Dao giúp Tô Tư Ngôn trên tường: “Em giẫm lên lưng của chị đi, đừng sợ chân đau, cố chịu đựng, chúng ta nhất định có thể thoát thân!”

Tô Tư Ngôn cười lau nước mắt: “Được, chúng ta cùng nhau rời đi, rời khỏi nơi quỷ quái này!”

Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, đầu ngón tay xoa nốt ruồi lệ trên khóe mắt cậu: “Đi thôi, nhà khoa học xinh đẹp của chị, về nhà tìm bà của em.”

Cô chưa kịp nói hết lời thì đã nghe thấy một tiếng “đoàng”, một viên đạn găm vào ngực Tô Tư Ngôn, ngực cậu lập tức bê bết máu.

Tác động cực lớn của viên đạn khiến cậu ngã ngửa ra sau.

Cậu dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt của cậu là sững sờ và thất thần trong giây lát.

“Chị.” Cậu còn chưa kịp nói lời từ biệt với Tô Dao, thậm chí còn chưa phát ra tiếng rên rỉ đau đớn đã ngã vào vòng tay của cô.

Cậu nhắm mắt trước mặt cô đột ngột như vậy, Tô Dao ôm chặt Tô Tư Ngôn, kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt: “Tư Ngôn!”

Bàn tay run rẩy của Tô Dao thăm dò hơi thở của Tô Tư Ngôn, hơi thở yếu ớt đến mức người ta khó có thể cảm nhận được, máu trên ngực cậu vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ bàn tay cô.

Người thiếu niên này, người vẫn khao khát tự do và về nhà cách đây vài giây, giờ không thể cử động được nữa.

Trái tim cô như đông cứng lại, đôi môi bắt đầu run rẩy trong vô thức, sự tức giận trong mắt cô gần như thiêu rụi cả lâu đài.

Tô Dao quay lại, thấy một người bảo vệ đang cầm một khẩu súng, người đó tên là Kerry, người thường đi theo Jesseni.

Tô Dao nhẹ nhàng đặt Tô Tư Nguyên bên tường, để cậu ngồi dựa vào tường, xoay người đi về phía Kerry, đá vào bụng hắn.

Kerry lưng đập vào bức tượng kim loại, hắn không dám nhặt súng rơi trên mặt đất, cô là Queen, hắn cũng không dám bắn cô, nếu không, dù có mười cái mạng cũng không đủ.

Kerry đứng dậy, làm tư thế chiến đấu gần, nói vài từ tiếng Anh, Tô Dao không hiểu cũng không quan tâm đến những gì hắn đang nói, tấn công một lần nữa.

Hận thù hoàn toàn kích thích sức mạnh trong xương tủy cô, cho dù Kerry cao lớn hơn cô, cô vẫn đánh hắn ngã xuống đất nôn ra máu.

Tô Dao giẫm lên lưng Kerry, dùng bàn chân đè lên vai hắn, ngồi xổm xuống túm tóc hắn, bắt hắn ngẩng đầu nhìn mình: “Ai cho mày bắn, ai cho mày bắn hả!”

Kerry nhổ một chiếc răng gãy ra khỏi miệng, khóe môi vẫn còn đang rỉ máu, hắn nói được vài từ tiếng Anh.

Tô Dao nặng nề đập đầu Kerry xuống đất, đứng dậy đi tới bên người Tô Tư Ngôn, cô muốn mang cậu đi, cho dù có là thân thể của cậu, cô cũng sẽ đưa cậu về nhà.

Nghe thấy tiếng súng “đoàng”, Tô Dao quay đầu lại, thấy Jesseni từ đâu xuất hiện bắn vào đầu Kerry.

Jesseni cất súng, nói với giọng nhẹ nhàng thường ngày: “Dám làm cho Queen của chúng ta không vui, thật đáng chết.”

Kerry mở to mắt nhìn Jesseni, sớm đã tắt thở.

Jesseni nhìn Tô Dao, thù hận trong người cô còn chưa hoàn toàn tiêu tan, trong mắt ẩn chứa một con dao sắc bén, tựa hồ có thể chém ra ngàn mảnh bất cứ lúc nào.

Jesseni tán thưởng: “Đây mới là Queen chân chính, người đâu, đưa Queen tôn quý nhất của chúng ta đi trang điểm, cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Hắn cho phép Tô Dao đến gần Tô Tư Ngôn, dung túng họ chạy trốn hết lần này đến lần khác mà không có chút can ngăn nào, tiêu tan hy vọng của họ, khiến họ rơi vào tuyệt vọng, nhìn họ động viên nhau và trở thành chỗ dựa tinh thần của nhau.

Kế hoạch của hắn là giết Tô Tư Ngôn trước mặt Tô Dao, nhìn thấy cô tức giận, khơi dậy sự hoang dã và giết người trong xương tủy cô, hoàn toàn hòa nhập với lâu đài trở thành một Queen thực sự và hoàn hảo.

Tô Dao bị hai tên thị vệ bắt đi, quay đầu nhìn Tô Tư Ngôn đang dựa bên tường, cúi đầu, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm lại, nốt ruồi lệ ở cuối mắt giống như cánh hoa đào nhỏ bị gió thổi bay.

Nhìn cậu chết trước mặt cô, trong mắt cô dường như có thứ gì đó tan vỡ, cô không thể ghép lại được nữa. Cô biết mình không thể trốn thoát, và cô sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn trên hòn đảo bẩn thỉu này như cậu.

Cô vẫn chưa nhìn thấy Trần Ngân Hà.

Jesseni nhìn Tô Dao bị đưa vào lâu đài, quay sang hai tên lính canh, nói: “Ném hai cái xác này xuống biển cho cá ăn.”

Một trong hai người bảo vệ kéo Kerry, người kia kéo Tô Tư Ngôn.

Đúng lúc này, một người phục vụ bước đến và nói với Jesseni bằng tiếng Anh: “Có một vị khách muốn mua xác của Tô Tư Ngôn. Đây là thư mời của vị khách đó.” Sau đó báo giá.

Jesseni xem thư mời: “Giao cho hắn.” Đó là một vị khách mới, có vẻ rất giàu có, ra giá rất cao.

Jesseni buôn người từ năm mười bảy, mười tám tuổi, đã ở hòn đảo này năm sáu năm, gặp đủ loại khách.

Sở thích của những vị khách này rất đa dạng, xác chết của con người đối với họ là mong muốn hạnh phúc nhất hoặc món ăn ngon nhất trên thế giới.

Jesseni quay trở lại lâu đài và đi đến phòng thay đồ dành riêng cho nữ Queen, một người hầu gái chạy đến nói bằng tiếng Anh: “Không hay rồi thưa ngài Jesseni, một 'tặng phẩm' chạy từ tầng hầm ra, đang ở trong phòng thay đồ, cô ta... cô ta đã làm hỏng chiếc váy của nữ hoàng!”

Jesseni vội vã đến phòng thay đồ và nhìn thấy Ngô Nguyệt Oánh đang ngồi trước gương trang điểm, mặc chiếc váy đỏ được cắt may thủ công.

Cô ta đang trang điểm cho mình, tô son đỏ tươi lên môi, nhìn Tô Dao trong gương, bất bình thường nói: “Queen chỉ có thể là tôi.”

Cô ta đứng dậy, đứng trước một tấm gương lớn toàn thân soi gương: “Một lúc nữa thôi, khi tôi lên sân khấu, mọi người trong hội trường sẽ đổ dồn ánh mắt say mê vào tôi, và tôi sẽ được bán đấu giá, với giá đắt nhất thế giới, cao hơn tám nghìn vạn.”

Tô Dao nhìn Ngô Nguyệt Oánh, như nhìn không khí, cô không quan tâm đến điều đó nữa, tâm trí cô chỉ toàn là hình bóng của Tô Tư Ngôn trong vòng tay của cô, cô hứa sẽ đưa cậu về nhà nhưng cô không làm được.

Còn Trần Ngân Hà, anh đang ở đâu, tại sao anh không đến cứu cô.

Nếu anh không đến, cô sẽ bị mua rồi bị giết.

Ngô Nguyệt Oánh nhìn mình trong gương, Tô Dao đã cắt một nửa tóc cô ta, một nửa dài đến thắt lưng và một nửa dài đến cổ, trông rất nực cười.

Cô ta nhặt một chiếc kéo làm tóc trên bàn trang điểm, cắt bỏ nửa dài còn lại, “cạch” một tiếng ném kéo xuống đất.

Thật là xấu xí, đầu tóc không đều, giống như bị chó gặm. Cô ta tức giận đến mức quay đầu nhìn Tô Dao chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ngô Nguyệt Oánh giận dữ chỉ kéo dài trong vài giây, cô ta không biết nghĩ gì, đột nhiên cười trở lại, bước đến chỗ Tô Dao: “Tiện thể, tôi quên chia sẻ một tin tức với cô.”

Ánh mắt Tô Dao chuyển động một chút, nhìn về phía Ngô Nguyệt Oánh, cô không muốn nói gì với cô ta.

Sự hờ hững của Tô Dao không ảnh hưởng đến Ngô Nguyệt Oánh, cô ta càng vui vẻ hơn: “Cô vẫn đang đợi bạch mã hoàng tử đến cứu mình sao?”

Nghe thấy tên của Trần Ngân Hà, Tô Dao nhướng mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Ý cô là gì?”

“Cô không đọc tin tức sao?” Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao, “Ồ, đây là một hòn đảo biệt lập, không có báo chí, cô cũng không thể lấy điện thoại di động.”

Trong lòng Tô Dao có một linh cảm không lành, như có tảng đá đè lên trái tim cô và kéo cô xuống.

Ngô Nguyệt Oánh nhìn đôi mày cau lại của Tô Dao, mỉm cười hài lòng: “Đừng lo lắng, màn đặc sắc còn ở phía sau.”

“Bốn ngày trước đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô trên một đoạn đường cao tốc ở Vân Giang. Một chiếc xe tải lớn nặng hơn chục tấn đã mất lái và đâm vào một chiếc ô tô màu đen. Đoán xem ai là người ngồi trong xe, vì sao anh ta lại xuất hiện ở đó?”

Đại não Tô Dao nổ tung, không được, không thể là Trần Ngân Hà!

Ngô Nguyệt Oánh nói tiếp: “Để tránh va chạm vào chiếc xe tải lớn, chiếc xe đã lao ra khỏi đường cao tốc và tông vào một tấm bia bằng đá bên đường. Đầu xe bị đâm nát thành nhiều mảnh, ha ha ha.”

Sắc mặt Tô Dao lập tức tái nhợt, sợ hãi trong mắt gần như nhấn chìm toàn thân, anh sẽ không chết, sẽ không!

Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Cô có biết tại sao anh ta muốn đi đường cao tốc không, là vì cô, anh ta đang theo dõi kẻ bắt cóc, anh ta muốn tìm cô, muốn cứu cô. Nhớ kỹ Tô Dao à, cô đã giết anh ta, là cô đã giết người mà mình yêu nhất, nếu không có cô, anh ta sẽ không chết!”

Tô Dao đưa tay bóp cổ Ngô Nguyệt Oánh, trên mu bàn tay cô nổi lên gân xanh, ngón tay dùng sức, cổ Ngô Nguyệt Oánh suýt bị cô vặn gãy: “Đồ rác rưởi tung tin đồn nhảm, cút đi!”

“Khụ... khụ...” Ngô Nguyệt Oánh thoát ra khỏi tay Tô Dao, hít vài hơi, ho liên tục, cười nói: “Đừng có tự lừa dối mình, chỉ là cô không muốn tin chuyện đó là sự thật thôi!”

Ngô Nguyệt Oánh nhìn vào gương, dùng kem che khuyết điểm đè lên che dấu đỏ trên cổ bị Tô Dao bóp, đứng ở giữa bàn trang điểm, nhìn chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm có vương miện trên bàn, lẩm bẩm: “Vương miện là của tôi, tôi là Queen duy nhất được chú ý.”

Cô ta run run mở hộp, nhìn chiếc vương miện lấp lánh trên tấm vải nhung đen, đôi mắt gần như phát điên.

Cô ta với lấy nó, khi những ngón tay của cô ta sắp chạm vào vương miện, chỉ để nghe thấy một tiếng nổ.

Giữa mày Ngô Nguyệt Oánh bị một viên đạn bắn xuyên qua, cô ta liếc nhìn chiếc vương miện ở rất gần mình nhưng không thể chạm vào, cơ thể cô ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Jesseni thu hồi súng, dặn dò hai cô hầu gái: “Kéo kẻ mất trí này xuống biển cho cá ăn, tôi đã chịu đựng cô ta lâu rồi.”

Xác của Ngô Nguyệt Oánh được mang ra ngoài, vết máu trên mặt đất đã được lau sạch.

Jesseni cầm chiếc vương miện trong hộp và đội lên cho Tô Dao: “Cô mới là Queen chân chính.”

Ánh mắt Tô Dao nhìn vào khoảng không, vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn: “Cô ta đang nói dối, đúng không? Chắc chắn cô ta đang nói dối!”

Jesseni rất hài lòng với tình trạng hiện tại của Tô Dao, cô đang trên đà suy sụp, hắn không ngại làm cho cô sụp đổ thêm một chút: “Xin lỗi, Queen thân mến, cô ta không nói dối, tên cảnh sát Trung Quốc ấy xác thực đã chết trong vụ tai nạn xe hơi khi đang theo dõi người của chúng tôi, nếu có thể tìm ra đến bước đó, hắn đã rất mạnh mẽ và dũng cảm, xin hãy nén bi thương.”

Jessrni lấy điện thoại di động ra, vào một trang web tin tức của Trung Quốc, tìm một tin tức, bấm vào trang có hình ảnh, đưa màn hình cho Tô Dao.

Tô Dao rũ mắt xuống, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen gần như bị đâm nát, như lời Ngô Nguyệt Oánh nói, đầu xe đã bị đâm nát vụn.

Jesseni không thể tùy tiện lừa dối cô bằng một bức ảnh chụp của một vụ tai nạn xe hơi. Tô Dao liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đây là xe theo dõi của cảnh sát.

Trong Cục có vài chiếc xe như vậy, nhưng chiếc này là chiếc mà Trần Ngần Hà thích lái. Không thể nói là anh thích lái, anh ghét bỏ thật sự. Cho rằng xe của Cục là rác, ghế quá cứng hay âm thanh khởi động quá lớn. Điều quan trọng nhất là chúng đều xấu xí, không xứng với anh.

Nếu chiếc Bentley của anh không quá bắt mắt, không thích hợp theo dõi và truy tìm, anh đã không lái xe của Cục.

Chiếc xe trong hình là xe mới mua hồi đầu năm, Trần Ngân Hà thường lái khi làm nhiệm vụ. Anh rất ra vẻ, không phải chiếc xe này là không làm việc, vì vậy anh đã bị Tô Dao mắng nhiều lần.

Tô Dao nhìn bức ảnh trước mặt, khi phóng to bức ảnh, cô phát hiện ngón tay mình đang run lên không ngừng.

Người trong xe đã được đưa đi, cô nhìn chằm chằm vào ghế lái trống, thấy lưng ghế lái phụ có một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt.

Một nửa chiếc áo sơ mi bị vấy máu, đỏ đến mức gần như làm mù mắt người ta.

Tô Dao vuốt màn hình điện thoại, đang muốn xem nội dung tin tức, Jesseni lấy điện thoại lại, yêu cầu hai người giúp việc chỉnh trang cho cô, cung kính cúi đầu và lùi ra sau: “Xin hãy nén bi thương.”

Phiên đấu giá vẫn đang diễn ra, hầu hết “hàng hóa” đã được mua, những người tham gia đấu giá sau khi trả giá đều không muốn ra về, ở lại chờ xem màn đặc sắc cuối cùng trong đêm.

Không khí càng sôi động khi càng về cuối, nữ MC mặc váy đen bước ra giữa sân khấu, phát thanh sự xuất hiện của Queen bằng tiếng Anh.

Một tràng pháo tay rầm rộ tại hiện trường, những người đấu giá nhìn chằm chằm vào sân khấu, vinh dự được nhìn thấy qua Queen.

Những người đầy tham vọng đã bắt đầu tính toán đến tài sản mà họ mang trong người. Không biết Queen của năm nay sẽ được bán đấu giá với mức giá cao ngất ngưởng nào.

Đèn pha lê trên trần khán phòng đã tắt, trên tường chỉ còn đèn trang trí, tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, cả không gian chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Người nghệ sĩ vĩ cầm ngồi ở phía bên của sân khấu và chơi một bản nhạc cổ điển.

Đèn pha chói lọi của sân khấu vụt tắt, ánh đèn sân khấu màu trắng tinh khôi và dịu dàng chiếu vào, chiếu hình vương miện hình tròn trên sàn ở trung tâm sân khấu, sẵn sàng chào đón Queen cao quý nhất của lâu đài.

Những cánh hoa hồng phớt hồng rơi từ trên sân khấu trải dài trên mặt đất, hương thơm của hoa hồng phảng phất trong không khí khiến người ta say mê.

Trên bục tròn màu đen, đường kính khoảng một mét từ từ hạ xuống, có một người phụ nữ đứng giữa bục tròn.

Tóc của cô được vấn sau đầu, đội một chiếc vương miện nạm đá quý trên đầu, mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn với những viên kim cương tinh xảo ở viền, trông giống như một bầu trời đầy sao dưới ánh sáng.

Làn da trắng như tuyết, đôi môi ửng hồng lộng lẫy, đôi mắt đen láy, có tia sáng mờ ảo trên đôi mắt ấy, mờ ảo, đĩnh đạc, gợi cảm, mỏng manh như gốm sứ, lại có chút phóng túng khó tả.

Cô cao cao tại thượng, tôn quý vô song, chỉ những kẻ có dã tâm độc đoán nhất mới dám vọng tưởng đem cô về làm của riêng.

Khung cảnh cuộc đấu giá trở nên im lặng, những người đấu giá nín thở vì sợ rằng một âm thanh duy nhất sẽ làm cô vỡ vụn.

Đứng giữa sân khấu, Tô Dao nhìn xuống những cánh hoa hồng phớt hồng dưới chân mình, cảm thấy chúng thật buồn tẻ, chưa bao giờ đóa hoa đó lại đẹp hơn đóa hoa anh thắp cho cô trên biển ở thôn Liễu Hà.

Cô đứng bất động, không quan tâm mình đang ở đâu, tâm hồn bị mắc kẹt trong quá khứ, lang thang trong từng khung hình của anh.

Cô chưa kịp nhìn anh lần cuối, dáng vẻ của anh đã mờ đi vì bị sốc điện hết lần này đến lần khác.

Cô sắp chết, cô không thể nhớ đến anh.

Cô không thể nhớ rõ mắt, mũi, môi, yết hầu của anh, những nơi cô đã hôn qua.

Bao nhiêu ngày, sáu mươi ngày, hay bảy mươi ngày, cô không thể nhớ họ đã xa nhau bao lâu. Lần cuối cùng họ gặp nhau dường như là ở kiếp trước của cô. Cô đã cố gắng hết sức nhưng không thể chạy đến một khoảng cách xa như vậy.

||||| Truyện đề cử: Trốn Thoát Khỏi Ác Ma |||||

Cô không thể đi được nữa, không thể đi được.

Sao anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy, tại sao anh không đến với cô, cô đã đợi anh, tại sao anh lại không đến, tại sao anh không đến?

Chiếc áo sơ mi màu hồng dính máu trên ghế lái phụ chợt lóe lên trong đầu, đầu cô bắt đầu đau, tim như bị một mũi tên độc đâm thủng, toàn thân đau đớn.

Những ánh mắt của những người tham gia đấu giá quấn lấy cô như một con rắn, cô mặc quần áo đắt tiền và đứng trên sân khấu lộng lẫy nhất, linh hồn của cô đã bị kéo vào một địa ngục bẩn thỉu và lạnh lẽo.

Đèn góc hai bên khán phòng bật sáng, ánh mắt Tô Dao chuyển động.

Ánh mắt của cô vô tình quét qua đám người, lại đột nhiên yên vị ở giữa hội trường, đụng phải một đôi mắt như hoa đào.

Cô sững người trong giây lát, như thể cô không biết anh.

Đôi mắt cô quấn chặt lấy anh, nước mắt bắt đầu rơi xuống, như vừa khóc vừa cười.

Bọn họ cách nhau giữa biển người, chỉ một cái liếc mắt cô đã bị anh kéo từ địa ngục lạnh lẽo đến với ngân hà nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.