Edit+beta: LQNN203
Mười phút trước, Trần Ngân Hà ở trong phòng mở mắt ra, một người máy đang ngủ, người máy còn lại đang canh anh với chiếc đèn ngủ trên đỉnh đầu.
Sau khi anh tỉnh dậy, người máy đang ngủ cũng thức dậy, rót cho anh một cốc nước sôi để nguội, còn người máy đèn ngủ thì đem đèn chỉnh sáng lên và rót cho Trần Ngân Hà một cốc nước chanh.
Hai người máy tranh sủng đưa cốc nước đến trước mặt Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà lấy cốc nước sôi để nguội uống một hớp, nhấc chăn ra khỏi giường.
Anh không biết mình đã ngủ bao nhiêu ngày, hai ba ngày, hoặc có thể hơn.
Nó chẳng là bao lâu đối với anh, thật tốt khi có thể tỉnh dậy và vẫn còn sống.
Trong phòng không có cửa sổ, khắp nơi đều có máy móc thiết bị lạnh lẽo, đến nơi thoáng khí cũng không có.
Anh quen rồi, ra khỏi giường, đi vòng quanh phòng rồi quay lại giường, giọng khàn khàn: “Thất Thượng.”
Thất Thượng là người máy rót nước đun sôi để nguội đã tranh sủng thành công: “Tiên sinh, anh có yêu cầu gì?”
Trần Ngân Hà dựa vào đệm dựa: “Thời gian.”
Thất Thượng đáp: “Hai giờ sáng.”
Một người máy khác sợ mình bị chủ cho ra rìa nên vội vàng chạy tới, trên tay cầm một màn hình điện tử, trong đó ghi lại tất cả những khách đã đến phòng bệnh thăm anh kể từ khi Trần Ngân Hà được đưa vào khu này, bao gồm cả thời gian đến thăm và thời gian ở lại.
Động thái này rõ ràng đã thu hút sự chú ý của Trần Ngân Hà, anh nhìn chằm chằm vào màn hình và xem xét cẩn thận, cố gắng tìm ra cái tên mà anh muốn nhìn thấy từ những vị khách này.
Một giọng nói máy móc giận dữ vang lên trong phòng: “Bát Hạ, anh là đồ vua nịnh nọt.”
Người máy Bát Hạ vẫn duy trì tư thế tay giữ màn hình, trợn mắt với Thất Thượng: “Có bản lĩnh thì đánh bại tôi đi!”
Mắt thấy hai người máy lại muốn cãi nhau, Trần Ngân Hà xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Câm miệng.”
Hai người máy được lệnh im lặng chỉ có thể ngậm miệng, trừng mắt nhìn nhau bằng một cặp mắt điện tử.
Trần Ngân Hà lật xem danh sách khách, Hứa Gia Hải đến năm lần, Khương cục đến hai lần, Chu Vũ Trần đến một lần, bác sĩ điều trị đến mười hai lần, và trợ lý bác sĩ điều trị Đường Chu đến bốn mươi lần.
Không có tên của Tô Dao trong danh sách khách đến, nhưng Đường Chu vẫn liên tục mang theo một sinh vật lạ đến kiểm tra thăm hỏi.
Bất cứ ai không có quyền truy cập vào khu vực này sẽ bị gán là sinh vật vô danh.
Sinh vật vô danh này không đến vào ban ngày, bắt đầu xuất hiện lúc chín giờ rưỡi tối, kế tiếp là lúc mười hai giờ, tiếp nữa là lúc hai giờ rưỡi, lúc bốn giờ rưỡi và lúc sáu giờ rưỡi.
Mỗi lần Đường Chu đi vào phòng kiểm tra người đó lại đi theo một lần, hẳn là bác sĩ thực tập hoặc y tá bên cạnh Đường Chu.
Trần Ngân Hà không thích phòng bệnh này thậm chí đến cửa sổ cũng không có, vì vậy anh định đi đến bên cửa sổ hành lang để hít thở không khí.
Thất Thượng và Bát Hạ đi theo phía sau Trần Ngân Hà, bị Trần Ngân Hà liếc mắt một cái, không dám nhúc nhích.
Trần Ngân Hà mở cửa đi ra ngoài, xoay người đi về phía cuối hành lang, nhìn xuống thì thấy một người đang nằm trên sàn, trên người đắp một chiếc chăn nhỏ rất quen thuộc.
Trần Ngân Hà cúi xuống nhìn rõ mặt người đó.
Trong bệnh viện bật điều hòa cả ngày lẫn đêm, sàn nhà lát đá cẩm thạch thấm đủ điều hòa, cô dường như không cảm thấy lạnh, chăn nhỏ trên người cũng bị vứt sang một bên.
Khi Trần Ngân Hà nhìn người phụ nữ trước mặt, anh đương nhiên hiểu rằng chính là cô, Tô Dao, người không ngừng đi theo Đường Chu ra vào phòng bệnh.
Nhìn thấy cô nằm co quắp trên sàn nhà trước cửa phòng bệnh, anh vừa mừng vừa xót xa, ước gì có thể bế cô vào phòng cùng cô chia sẻ một chiếc giường.
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào Tô Dao, từ đôi mắt nhắm nghiền đến khuôn miệng như anh đào, chiếc cổ thon gọn và nửa xương quai xanh vô tình lộ ra của cô, cuối cùng đưa mắt trở lại môi cô.
Anh muốn hôn lên môi cô, muốn đánh thức cô, một khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng anh như lửa đốt, mắt anh trở nên nóng rực, từng tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào muốn chiếm hữu cô.
Có tiếng bước chân ở đằng xa, Trần Ngân Hà tỉnh dậy sau một ý nghĩ xấu xa.
Anh đưa tay ra, cố gắng nhấc cô lên khỏi sàn để cô ngủ trên giường của anh.
Ngay khi tay anh chạm vào eo cô, người phụ nữ đang ngủ say đột nhiên vùng dậy như một cái xác chết, bỗng nhiên hung bạo, trước mắt có một cơn gió cuộn trào.
Trần Ngân Hà đã hôn mê ba ngày cơ thể vô cùng trì độn, không kịp tránh né.
Một tiếng “rầm”, anh bị người phụ nữ này đạp ra vài mét, lưng đập mạnh vào tường hành lang, xương sườn và cột sống gần như bị cô đá gãy.
“Đi chết đi, sắc lang!” Tô Dao rụt chân lại, ngước mắt lên, sự ngạc nhiên và bàng hoàng đồng thời hiện lên trong đầu cô, “Trần, Trần Ngân Hà?”
Lúc gác đêm cô thấy đèn hành lang quá sáng, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, nên đã đem đèn ở đoạn này tắt đi, căn bản không thấy rõ người.
Vừa rồi cô đang nằm trên sàn nhà ngủ, đối phương cũng đang ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô trần trụi, đưa tay muốn chạm vào eo của cô.
Ai thường đánh nhau đều biết người nằm trên mặt đất là người tuyệt đối bất lợi, dễ bị người khác khuất phục, Tô Dao muốn đánh trả, tự nhiên phải nhanh và sức phải mạnh, tốt nhất là đá vào đối phương với một cú đá chết khiếp.
Tô Dao có thể nhìn ra người bị cô đá chết khiếp là Trần Ngân Hà, người vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, tay cô run run khi bước tới kiểm tra.
Anh yếu ớt đến mức chỉ có thể ở trong phòng vô trùng, nếu bị cô đá chết, cô cả đời này cũng không sống nổi, đành phải chôn cùng anh.
Tô Dao đỡ Trần Ngân Hà từ dưới đất dậy: “Anh dậy từ khi nào, sao không nói lời nào, tôi còn tưởng anh là lưu manh, cho nên mới...”
Trần Ngân Hà vẫy tay với Tô Dao: “Không sao.”
Đường Chu đến kiểm tra phòng, tiếng bước chân vừa rồi là của anh ta, còn chưa kịp tới gần thì đã thấy Tô Dao từ dưới đất đứng dậy, đá Trần Ngân Hà bay ra ngoài.
Đường Chu vội vàng bật đèn ngoài hành lang, bước nhanh đi tới, Tô Dao đỡ Trần Ngân Hà dậy: “Khóe miệng bị đá chảy máu rồi.”
Trần Ngân Hà dùng cổ tay áo xoa xoa môi dưới, đồng phục bệnh nhân màu hồng nhạt dính vết máu đỏ rất lớn: “Nói bừa, máu ở đâu.”
Đường Chu: “...” Có thể là anh ta bị mù.
Đường Chu đỡ Trần Ngân Hà đến ghế bên cạnh, ngồi xổm xuống ấn vào bụng anh: “Đau không?”
Trần Hành Hà cảm thấy bụng đau nhói, chóp mũi đổ mồ hôi: “Không đau, không có cảm giác.”
Đường Chu để Trần Ngân Hà quay lưng lại, lại giúp anh kiểm tra cột sống đã va vào tường: “Có cảm thấy tê không?”
Trần Ngân Hà cúi người, chỉ cần anh di chuyển nửa người trên, toàn bộ xương sống đều đau nhức, dùng sức một chút sẽ gãy: “Không tê, cũng không đau, không có việc gì.”
Tô Dao nhìn vết máu trên cổ tay áo của Trần Ngân Hà, tự biết cô đã gây ra họa lớn, ảo não đứng sau lưng Đường Chu không dám lên tiếng, sợ bị vị bác sĩ này chỉ tay vào mũi mắng.
Đổi một góc độ khác suy nghĩ, nếu cô là bác sĩ, cô sẽ chăm sóc bệnh nhân của mình ngày đêm, dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô, cuối cùng bệnh nhân cũng tỉnh dậy.
Kết quả người đã bị đá còn nửa cái mạng sau khi tỉnh dậy chưa được vài phút, cô phải tức giận đến chết.
Còn Khương cục và Hứa Gia Hải, nếu họ biết những gì cô đã làm, thế nào cũng băm vằm cô ra.
Dù tính tình của Đường Chu có tốt đến đâu, giọng điệu của anh ta không khỏi trách cứ: “Người đã tỉnh, cô nhìn chân mình đi, phải quay lại nằm một lần nữa.”
Trước khi Tô Dao kịp xin lỗi, Trần Ngân Hà đã lên tiếng trước: “Cậu nói cô ấy làm gì, không phải là cô ấy đá.”
Đường Chu: “...” Đây là lần đầu tiên thấy một người trợn mắt nói dối như vậy, thực sự coi anh ta như một người mù sao?
Tô Dao vừa mở miệng muốn nói, nhưng lại bị Trần Ngân Hà chặn lại: “Có chuyện gì?”
“Sáng mai đi chụp phim đi, nếu như bị thương đến xương sẽ rất phiền phức,“ Đường Chu nhìn Tô Dao, rồi lại nhìn Trần Ngân Hà, “Quay lại Hứa Gia Hải bọn họ nhất định sẽ hỏi, muốn truy cứu trách nhiệm, cậu muốn tôi nói như thế nào?”
“Bởi vì có quá nhiều y tá vây đến phòng bệnh muốn xem người đẹp ngủ tỉnh dậy, gây tắc nghẽn khiến người đẹp ngủ bị ngã và bị thương.”
Đường Chu: “...”
Bác sĩ Đường có chút yếu ớt: “Được rồi, tôi biết nói thế nào rồi.”
Tô Dao và Đường Chu dìu Trần Ngân Hà vào phòng, cửa kính phòng bệnh vô trùng phân biệt thông tin của Trần Ngân Hà và sinh vật, tự động mở ra.
Trần Ngân Hà gọi Thất Thượng và Bát Hạ lại, thay đổi một số dữ liệu trên hai người máy, Tô Dao được các máy móc trong phòng này phán là: Người bệnh, chủ nhân.
Tô Dao: “...” Cô không bệnh, cũng không hiểu chủ nhân là ý gì.
Đường Chu giải thích: “Có nghĩa là cô cũng như Trần Ngân Hà, là người có quyền cao nhất trong phòng này, có thể ra vào tùy ý mà không cần kiểm soát ra vào, và cô cũng có thể được chăm sóc.”
Đường Chu đã sớm lăm le hai người máy trong phòng bệnh của Trần Ngân Hà, giọng điệu khi nói chuyện với Tô Dao gần như là ghen tị, suýt nữa khiến người ta nghĩ rằng anh ta yêu thầm Trần Ngân Hà, coi Tô Dao như tình địch.
Thất Thượng Bát Hạ đi tới, giọng nói máy móc của Thất Thượng vang lên: “Bác sĩ Đường, anh không được ở trong phòng bệnh quá hai phút.”
Giọng nói của Bát Hạ càng thêm ngang tàng: “Bác sĩ Đường, anh có thể ra ngoài, nếu không sẽ bị xác định là một sinh vật xâm lấn nguy hiểm, và chúng tôi sẽ phát động một cuộc tấn công bằng tia laze vào anh.”
Đường Chu hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Thất Thượng và Bát Hạ một lúc, thấy thời gian đã gần hết, liền nói với Trần Ngân Hà: “Nghỉ ngơi cho tốt, nếu đau quá để tôi đi gọi bác sĩ chỉnh hình đến đây xem.”
Trần Ngân Hà nằm trên giường giống như một bệnh nhân bị dập nát toàn thân, hơi thở mỏng manh: “Không đau, còn sống không phải tốt rồi sao? “
Đường Chu thật sự nhìn không ra, lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thiên vị người khác tới trình độ như vậy: “Không có gì để nói, chúc hai người bách niên hảo hợp.”
Sau khi Đường Chu rời đi, Tô Dao đứng trước giường bệnh của Trần Ngân Hà, trong lòng sợ muốn chết: “Thật là anh không có việc gì chứ?”
Xương cốt cả người Trần Ngân Hà đều đau, cơ hồ không phát ra được âm thanh gì.
Tô Dao ngồi xổm xuống nhìn về phía Trần Ngân Hà: “Nếu anh bị tôi đá chết thì sao?”
Trần Ngân Hà cười, khó khăn nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không mang theo tấm thân xử nam này chết đâu.”
Tô Dao: “Đây là thân tàn chí kiên sao?”
Tô Dao không dám nói đùa nữa, vắt khăn lau vết máu trên khóe môi Trần Ngân Hà, chờ trên người anh không còn đau như vậy nữa, nói chuyện không phải tốn sức nữa cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dao đỡ Trần Ngân Hà nằm xuống, đắp chăn cho anh rồi mới lạ nhìn xung quanh phòng, sờ sờ đầu của Thất Thượng một lúc, xoa cánh tay Bát Hạ một cái, thậm chí còn ngồi xổm xuống gõ sàn nhà nghiên cứu, cô chưa bao giờ nhìn thấy vật liệu công nghệ cao như vậy.
Trần Ngân Hà nằm trên giường liếc mắt: “Tôi không đáng để em nhìn lần thứ hai à?”
Tô Dao bước đến giường bệnh của Trần Ngân Hà, Thất Thượng giúp cô dọn ghế, đợi cô ngồi xuống rồi Bát Hạ bắt đầu xoa bóp vai và cổ cho cô.
Trần Ngân Hà: “Khát.”
Thất Thượng và Bát Hạ nghe vậy vội tranh đi rót nước, nhưng bị Trần Ngân Hà ra lệnh vào trạng thái ngủ đông.
Trần Ngân Hà: “Khát.”
Tô Dao đứng dậy rót một cốc nước cho Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, hai tay đặt trên chăn vẫn không nhúc nhích: “Cánh tay của tôi bị em đá đứt rồi, không thể cầm cốc được.”
Tô Dao: “Muốn tôi bón nước cho anh?”
Anh rũ mắt, ánh sáng trắng từ phòng bệnh chiếu vào hàng mi dài của anh, đổ bóng nhỏ lên mi mắt dưới, khiến anh lộ ra vẻ yếu ớt và bất lực, giống như một đóa hoa sen trắng trong sáng và đáng thương: “Thật ra thì tôi không uống nước cũng không thành vấn đề, dù sao đã ba ngày không uống nước rồi, không uống cũng không sao.”
Tô Dao nhìn dáng vẻ anh thế này, đau lòng mà đưa cốc nước lên môi anh: “Uống đi, tôi bón cho anh.”
Trần Ngân Hà hài lòng uống nước trong tay Tô Dao xong, dịch sang một bên: “Em lên đây ngủ đi.”
Tô Dao quay lại nhìn phòng bệnh, nhưng không thấy một cái giường gấp có thể dùng để ngủ, thậm chí không thấy một chiếc ghế sô pha. Căn phòng không được thiết kế dành cho người thứ hai vào ở.
Tô Nghiêu suy nghĩ một chút: “Nếu không tôi ngủ trên ghế ngoài cửa đi.”
Cuối cùng, Trần Ngân Hà yêu cầu Đường Chu mang một chiếc giường gấp trong phòng làm việc của trưởng khoa cho Tô Dao ngủ.
...
Tô Dao thức dậy vào sáng sớm hôm sau, khi Đường Chu nhờ người chụp phim cho Trần Ngân Hà, biết xương sườn của anh không hề bị cô đá gãy cô mới quay trở về Cục.
Đội ngũ luật sư Chu Vũ Trần thuê cho Lý Thư Bân đặc biệt khó chơi, họ quyết tâm giúp Lý Thư Bân thoát khỏi nghi án giết Vưu Hải Ba và âm mưu giết Tiêu Quảng Lan, muốn tuyên bố trắng án.
Tô Dao hỏi vị luật sư đứng đầu: “Chu Vũ Trần đã đưa cho anh bao nhiêu tiền pháp lý?”
Luật sư duỗi ra hai ngón tay.
Tô Dao: “Hai triệu để mua mạng Lý Thư Bân, Chu tiên sinh thật keo kiệt.”
Luật sư đính chính: “Mỗi người hai triệu.”
Có năm luật sư, một người là hai triệu, không phải là mười triệu sao, Tô Dao: “Anh ta muốn gì?”
Luật sư đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này.
Trở lại văn phòng, Tiểu Vu đoán: “Mọi người đều biết về một bộ phim truyền hình của Mỹ tên là 'Breaking Bad', Nhân vật chính là một giáo viên dạy hóa học, giống như Lý Thư Bân.”
Tô Dao: “Chu Vũ Trần đã bỏ ra mười triệu để cứu Lý Thư Bân là vì anh ta sử dụng kiến thức hóa học của mình để điều chế độc, nhất định phải là loại độc có độ tinh khiết cao, độc nhất vô nhị trên thị trường?”
Tiểu Vũ gật đầu: “Ngoài cái này ra, trên người Lý Thư Bân thật sự không tìm được lý do gì để Chu Vũ Trần chi mười triệu cứu mạng anh ta.”
Đại Vu đi tới đập vào ót Tiểu Vu: “Không có việc gì thì xem phim truyền hình ít thôi.”
Tô Dao ngồi xuống, để Lý Thư Bân điều chế độc là không có khả năng, hiện thực không phải phim truyền hình, Lý Thư Bân chỉ là giáo viên hóa học bình thường, không có bản lĩnh lớn khuấy động tình hình trên thị trường ma túy.
Chu Vũ Trần làm điều này, hẳn là phải có gì đó liên quan đến Trần Ngân Hà.
Ưu tiên hàng đầu là phải tìm ra bằng chứng cho thấy Lý Thư Bân đã giết Vưu Hải Ba càng sớm càng tốt, để cho dù Chu Vũ Trần có chi ra mười triệu hay một trăm triệu, có tiêu bao nhiêu tiền cũng sẽ chẳng là gì cả.
Điện thoại di động của Tô Dao rung lên, liếc mắt một cái, là tin nhắn từ Trần Ngân Hà.
Người khác còn chưa nói, nhưng cô không thể không xem anh.
Trần Ngân Hà yêu cầu cô mang cho anh một bộ đồ ngủ khi cô đến bệnh viện canh gác tối nay.
Tô Dao nghĩ thầm, tại sao anh không để Hứa Gia Hải mang một bộ từ nhà mình đi. Nghĩ đến bộ đồ ngủ trên người anh là bị cô đá một cú hộc ra máu làm dơ, cô ngại từ chối.
Tô Dao biết Trần Ngân Hà kén chọn, cao sang, lại là công chúa đậu Hà Lan, đồ ngủ mặc trên người, đành đến lấy lòng anh một chút.
Buổi tối, Tô Dao đến trung tâm mua sắm cạnh Cục Cảnh sát thành phố chọn đồ ngủ cho Trần Ngân Hà, cuối cùng cô chọn một bộ ba trăm tệ, chất vải rất mềm, khác với bộ ba mươi tệ cô mặc.
Khi đến phòng bệnh, Tô Dao lấy bộ đồ ngủ ra, khoa tay múa chân trước mặt Trần Ngân Hà: “Tôi mua theo chiều cao của anh, sau khi giặt và phơi khô là có thể mặc rồi.”
Tô Dao đưa bộ đồ ngủ cho Trần Ngân Hà như một báu vật: “Anh sờ vào vải xem, nhìn vào đường cắt đường may này xem, không hổ là ba trăm tệ, tiền nào của nấy.”
Trần Ngân Hà vươn tay, hạ mình cao quý sờ soạng một chút, vẻ mặt ghét bỏ thu tay lại, giương mắt lên nhìn Tô Dao: “Em đang bố thí ăn xin sao?”
Tô Dao: “...” Lúc này không phải anh nên nói “Em chọn tôi đều thích” sao?
Bộ đồ ngủ của chính cô có ba mươi, mua cho anh những ba trăm anh còn dám ghét bỏ, đây là tiểu công chúa tuyệt thế gì vậy.
“Vải cứng quá, mặc lên bị châm chích,“ Trần Ngân Hà cầm tờ ghi chú và viết một chuỗi địa chỉ, “Em hãy mua ở đây.”
Tô Dao không nhận: “Có cái mặc là tốt rồi, cái này cái kia làm gì, tự anh đi mua đi.”
Trần Ngân Hà che bụng dưới của mình: “Xương sườn giống như lại bắt đầu đau.”
Tô Dao: “...”
Được rồi, cô đá cú đá đó, và cô phải chịu trách nhiệm với anh. Tô Dao cầm tờ giấy ghi chú ra xem, trung tâm mua sắm Kim Ương, trung tâm mua sắm lớn nhất ở thành phố Vân Giang, cũng là nơi cô và Lý Thư Bân đã gặp nhau trong buổi xem mắt lần trước.
Ngày hôm sau sau khi tan sở, Tô Dao đến cửa hàng mà Trần Ngân Hà nói, chịu đựng đau đớn chọn một bộ ba nghìn tệ, coi như báo đáp ân cứu mạng của anh, ba nghìn tệ cũng không đắt.
Tô Dao chuẩn bị đến bệnh viện với bộ đồ ngủ, cô đi ngang qua một cửa hàng bán búp bê. Đây là cửa hàng thuộc sở hữu của bạn thân nhất của Lương Tiểu Ninh, Tôn Lệ Na, cô đã vào cùng Lý Thư Bân lần trước.
Tô Dao bước vào cửa hàng đứng một lúc, Tôn Lệ Na cũng chưa phát hiện ra cô.
“Tôn tiểu thư.”
Tôn Lệ Na đang ngồi trước bàn làm việc với một con búp bê do chính tay cô ấy làm. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào con búp bê đến xuất thần, nghe thấy giọng Tô Dao mới hồi phục tinh thần lại: “Cảnh sát Tô.”
Sau khi thi thể của Lương Tiểu Ninh đã được tìm thấy, Tôn Lệ Na đã cùng bố mẹ Lương đến Cục nhiều lần, đã quen thuộc với Tô Dao và rất biết ơn cô đã đưa Lương Tiểu Ninh về nhà.
Tôn Lệ Na rót một cốc nước cho Tô Dao: “Lần trước tôi nói tặng cô một con búp bê, cô nhìn xem có thích con nào không?”
Thấy Tô Dao nhìn chằm vào con búp bê đang làm hơn phân nửa trên bàn làm việc, Tôn Lệ Na có chút xin lỗi nói: “Ngại quá, cái này không tặng được.”
Tô Dao không muốn con búp bê, cô bị vẻ ngoài của con búp bê thu hút: “Cô dựa vào dáng vẻ của Lương Tiểu Ninh để làm?”
Tôn Lệ Na gật đầu: “Là cho cô chú, hy vọng con búp bê này có thể ở bên họ thay Tiểu Ninh.”
Tô Dao nhấc con búp bê lên và nhìn nó, nụ cười trên khuôn mặt con búp bê không bị kiềm chế, sự tự tin và thanh thoát không thể ngăn cản trong đôi mắt của cô ấy, đó là Lương Tiểu Ninh chân chính ban đầu.
Ngoại trừ dung mạo và khí chất trên khuôn mặt, quần áo và cách trang điểm của búp bê gần như giống hệt con búp bê mà Lương Tiểu Ninh tặng cho Lý Thư Bân.
Tôn Lệ Na cầm bức ảnh bên cạnh lên: “Nó được làm theo bức ảnh này, Tiểu Ninh thích bức ảnh này nhất.”
Việc hoàn thành búp bê đã đạt 95%, chỉ còn một số chi tiết nhỏ cần chỉnh sửa, Tô Dao khó hiểu nói: “Tại sao kẹp tóc không có màu sắc?”
Tôn Lệ Na thở dài: “Tôi không có thuốc màu phù hợp, vừa rồi thất thần chính là nghĩ về vấn đề này, có thể lấy sơn ở đâu đây.”
Tô Dao nhìn bức ảnh: “Trong đây không phải chỉ là màu xanh lá cây bình thường sao?” Nó chỉ tươi hơn và đẹp hơn một chút so với màu xanh lá cây thường thấy.
“Đây không phải là màu xanh lá bình thường, nó gọi là màu xanh lục Scheler,“ Tôn Lệ Na quay đầu lại liếc nhìn cửa tiệm, thấy không có khách hàng đi vào, cô ấy nói nhỏ với Tô Dao, “Cảnh sát Tô, cô có thể giúp tôi được không?”
Tô Dao: “Cứ nói đi.”
Tôn Lệ Na: “Cô có cách nào lấy thạch tín không?”
Nghe thấy hai chữ thạch tín, Tô Dao lập tức trở nên căng thẳng, bình tĩnh hỏi, “Cô muốn thạch tín để làm gì?”
Tôn Lệ Na chỉ vào chiếc kẹp tóc không màu trên đầu búp bê: “Màu xanh lục Scheler được chiết xuất từ thạch tín, đương nhiên có thể trộn lẫn với bột màu, luôn thiếu một thứ cảm giác, một cảm giác thân thiết.”
“Nhưng đừng lo lắng, một lượng nhỏ như vậy sẽ không gây tổn hại gì cho cơ thể con người, cũng không gây hại cho cơ thể của cô chú đâu.”
Tô Dao nghĩ đến con búp bê mà Lương Tiểu Ninh tặng cho Lý Thư Bân, chiếc kẹp tóc là màu xanh lá này, có thể nó cũng được chiết xuất từ thạch tín hay không.
Tô Dao nói với Tôn Lệ Na: “Xin lỗi, thạch tín rất độc, tôi không thể cho cô thứ này được.”
Sau đó, cô quay người rời đi, một mạch trở lại Cục, đi đến văn phòng của Lục Hải Minh lấy con búp bê Lương Tiểu Ninh làm kia cầm đến phòng kiểm tra vật chứng: “Kiểm tra chiếc kẹp tóc này xem có Asen trong đó không, cũng chính là thạch tín.”
Kết quả kiểm tra vật chứng rất nhanh đã cho ra kết quả, màu xanh lá Scheler của kẹp tóc trên đầu con búp bê được chiết xuất từ thạch tín.
Tô Dao: “Có thể chứng minh thạch tín giết chết Vưu Hải Ba đến từ cùng một đợt không?”
Viên kiểm tra vật chứng: “Cái này cần phải tiến hành một cuộc thực nghiệm mới có thể đưa ra kết luận.”
Tô Dao lúc này mới có thời gian thở phào: “Được, càng sớm càng tốt!”
Tô Dao lại đến phòng kỹ thuật, đọc tất cả các tập tin văn bản, hình ảnh và video mà các kỹ thuật viên đã tìm thấy trên điện thoại di động và máy tính của Lương Tiểu Ninh.
Một số dữ liệu bị xóa cũng đã được bộ phận kỹ thuật khôi phục.
Lương Tiểu Ninh đã tự tay quay lại quá trình làm ra con búp bê và tặng cho Lý Thư Bân cùng với con búp bê như một món quà.
Lúc đó, nhà mới của họ đang được sửa sang, nhà cho thuê không còn phòng trống, Lương Tiểu Ninh đã tìm một chỗ trong phòng thí nghiệm của Lý Thư Bân và lẻn vào làm búp bê khi Lý Thư Bân không có trong phòng thí nghiệm.
Giống như quan niệm nghệ thuật của Tôn Lệ Na, Lương Tiểu Ninh cũng tin rằng màu xanh do bột màu thông thường tạo ra không đủ để thể hiện tình yêu của cô ấy dành cho Lý Thư Bân.
Lương Tiểu Ninh và Lý Thư Bân là bạn học đại học, cả hai đều học hóa học, không khó để cô ấy làm được một chút Arsenic trioxide.
Arsenic trioxide là tên hóa học của của thạch tín.
Trong video, Lương Tiểu Ninh đứng dậy chuẩn bị làm thạch tín trong phòng thí nghiệm, khi tìm tài liệu, cô ấy phát hiện trong ngăn kéo có một chai ống nghiệm có bột màu trắng bên trong.
Cô ấy đổ ra tò mò nhìn, ngửi rồi nhanh chóng phán đoán chất này là thạch tín.
Nhiều người học hóa học tiếp xúc với thạch tín trong phòng thí nghiệm, đây không phải là chuyện hiếm gặp, Lương Tiểu Ninh không để nó ở trong lòng, lấy ra một chút, bắt đầu tạo màu xanh lá Scheler, cuối cùng làm thành thuốc màu áp dụng lên kẹp tóc trên đầu của con búp bê.
Thời điểm Lý Thư Bân điều chế Arsenic trioxide Lương Tiểu Ninh vẫn chưa xảy ra chuyện, anh ta hẳn là làm thực nghiệm hóa học ở đây, anh ta đã sử dụng nó khi giết Vưu Hải Ba, sau đó xử lý thạch tín còn dư trong phòng thí nghiệm, cho nên cảnh sát mới không lục soát được gì.
Chỉ cần chờ kết quả thực nghiệm vật chứng được đưa ra, chứng minh thạch tín trong thuốc màu của chiếc kẹp tóc trên đầu búp bê mà Lương Tiểu Ninh tặng cho Lý Thư Bân hoàn toàn giống với đợt giết Vưu Hải Ba, thì hiềm nghi trên người Lý Thư Bân sẽ không rửa sạch được nữa.
Ngay sau đó, kết quả thực nghiệm vật chứng được đưa ra, khẳng định suy luận của Tô Dao.
Tiêu Quảng Lan nóng lòng muốn gánh tội thay cho Lý Thư Bân, nói rằng thạch tín được mua ở chợ đen, lời nói dối của bà ta đã sụp đổ.
Tô Dao đến thẩm vấn Lý Thư Bân.
Lý Thư Bân trông gầy hơn rất nhiều so với lúc mới vào, nhưng thần thái rất tốt, tuy gò má gầy nhưng đôi mắt sáng.
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu be, ngồi trên ghế thẩm vấn như ngồi trên bục giảng trong lớp học đại học, trông hiền lành và tinh anh, không có vẻ hoảng sợ như những nghi phạm tội phạm bình thường.
Anh ta chắc chắn rằng cảnh sát không thể tìm thấy bằng chứng phạm tội của mình, và anh ta đã tự mình đẩy mẹ mình ra để cảnh sát khép lại vụ án.
Cực kỳ thông minh và cực kỳ lãnh đạm, ích kỷ.
Không phải anh ta không yêu mẹ mình, nếu không thì anh ta đã không vu oan và giết Vưu Hải Ba để giúp mẹ mình thoát tội. Chỉ là anh ta yêu bản thân mình hơn cả mẹ mình.
Khi Tô Dao đang đánh giá Lý Thư Bân, Lý Thư Bân cũng đang đánh giá Tô Dao.
Khi biết Tô Dao là cảnh sát, anh ta bày tỏ ý định tiếp tục dây dưa với cô, chỉ để dùng thân phận của cô che đậy tội ác của anh ta và mẹ mình.
Anh ta có thể từ một thôn xa xôi hẻo lánh đi học đại học và trở thành một giáo viên đại học, điều đó đủ cho thấy anh ta không phải là kiểu người hời hợt, ở trường tiểu học và trung học, điểm số của anh ta đều thuộc hàng top, là con cưng của thầy cô, là tấm gương của các bạn cùng lớp, và anh ta là con nhà người ta trong miệng hàng xóm.
Anh ta kiêu ngạo và cũng tự phụ, tin tưởng rằng chỉ cần Tô Dao kết hôn với anh ta, anh ta có thể kiểm soát tâm trí của Tô Dao, giống như anh ta đã thao túng Lương Tiểu Ninh biến cô ấy thành một người khác.
Cuối cùng, Lương Tiểu Ninh đề nghị ly hôn với anh ta, không phải vì cô ấy mất khống chế mà vì anh ta quá mệt mỏi với cô ấy. Chỉ cần anh ta muốn, Lương Tiểu Ninh cả đời đừng nghĩ một lần nữa tìm lại chính mình.
Anh ta tự tin rằng mình đã xử lý hết thạch tín đầu độc Vưu Hải Ba, cảnh sát không thể tìm ra chứng cứ thì anh ta sẽ sớm ra ngoài, chưa kể trong tay anh ta còn có một đội ngũ luật sư.
Tô Dao: “Anh có biết Chu tiên sinh đã bỏ ra mười triệu để thuê luật sư cho anh không?”
Lý Thư Bân: “Tôi không biết.”
Tô Dao: “Sẽ không vô duyên vô cớ có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống mà không có lý do, anh dám nhận khi anh không biết anh ta?”
Lý Thư Bân cười: “Vẫn tốt hơn là bị nhốt trong tù hoặc bị giết bởi một viên đạn.”
Tô Dao nhìn Lý Thư Bân và thấy anh ta thực sự giống Tiêu Quảng Lan, ánh mắt và đôi mắt hai mẹ con gần như giống hệt nhau, ích kỷ, gian xảo.
Tô Dao đưa ra con búp bê Lương Tiểu Ninh tự tay làm cho Lý Thư Bân: “Nhận ra không?”
Lý Thư Bân gật đầu, sau khi Lương Tiểu Ninh chết, anh ta vốn dĩ muốn vứt nó đi, nhưng anh ta cảm thấy giữ nó sẽ có giá trị hơn, ít nhất để cho đồng nghiệp và bạn bè của anh ta nghĩ anh ta là một người đàn ông tốt, rất trọng tình trọng nghĩa.
Còn bố mẹ vợ cũ của anh ta, họ chỉ có một cô con gái duy nhất là Lương Tiểu Ninh, hàng tháng anh ta đều đến thăm họ, giả vờ hiếu thuận, chờ khi họ qua đời vì tuổi già, sẽ để lại căn nhà kia cho anh ta. Thật đáng tiếc đôi vợ chồng già lại ngu ngốc và lú lẫn, không tiếc bán hết tài sản cũng phải đi tìm kiếm Lương Tiểu Ninh đã chết.
Tô Dao phát đoạn video Lương Tiểu Ninh làm búp bê cho Lý Thư Bân, bao gồm cả việc Lương Tiểu Ninh phát hiện ra thạch tín trong phòng thí nghiệm của Lý Thư Bân và chiết xuất màu xanh lá Scheler từ nó, sử dụng để sơn kẹp tóc trên đầu búp bê.
Đồng tử của Lý Thư Bân đột nhiên giãn ra, lòng bàn tay bất giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh, anh ta chưa từng xem qua đoạn video này!
Tô Dao: “Chưa xem đúng không? Cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Khi Lương Tiểu Ninh vui vẻ gửi cho anh đoạn video tự tay làm búp bê, có lẽ anh cho rằng thật lãng phí thời gian nên đã xóa nó đi không mở ra xem.”
Lý Thư Bân cẩn thận nhớ lại một chút, xác thật là như vậy, sớm biết có video này tồn tại, anh ta liền hủy con búp bê kia.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng Lương Tiểu Ninh là người lưu lại bằng chứng giết người của anh ta!
Lý Thư Bân từ trên ghế đứng lên, bị một cảnh sát ấn xuống, lạnh giọng quát lớn: “Ngồi im, không được lộn xộn!”
Lý Thư Bân liếc nhìn viên cảnh sát, tức giận trong mắt gần như biến thành sự thật bắn ra đem người khác đâm chết.
Lý Thư Bân nhìn Tô Dao, đột nhiên nhếch môi cười, giọng nói lạnh như rắn: “Vậy thì sao, tôi đã ký giấy ủy quyền của luật sư, tôi có đội ngũ luật sư giỏi nhất thành phố Vân Giang, ai thắng ai thua tại tòa còn chưa rõ đâu.”
Tô Dao đứng dậy nói: “Vậy hẹn gặp lại tòa.”
Tô Dao quay lại phòng nghỉ hít thở một hơi, từ tối hôm qua đến giờ cô chưa chợp mắt, vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa phòng vật chứng và phòng thẩm vấn.
Lúc bận thì không thấy buồn ngủ nhưng khi bận xong thì mí mắt cứ nặng như chì.
Tô Dao giật mình và tỉnh dậy từ trên ghế, cô đã quên điều gì đó.
Bộ đồ ngủ cô mua ném đi đâu rồi, cô bỏ ra một số tiền khổng lồ ba nghìn tệ để mua, ba nghìn tệ!
May mắn thay, Tôn Lệ Na đã gọi điện tới, nói túi đồ của cô đã bỏ quên trong cửa hàng của cô ấy.
Tô Dao vội sắp xếp công việc và đến cửa hàng của Tôn Lệ Na.
Tôn Lệ Na đã làm xong con búp bê cho bố mẹ của Lương Tiểu Ninh, kẹp tóc đã được thay thế bằng màu vàng tươi thay vì màu xanh lá cây ban đầu.
Tô Dao cho rằng màu vàng tươi thích hợp với Lương Tiểu Ninh hơn vào lúc này, trong sáng và lộng lẫy, giống như đóa hoa mặt trời ấm áp nhất, luôn luôn tỏa sáng.
Tô Dao cất túi đồ và bắt taxi đến bệnh viện Đồng Nhã, Trần Ngân Hà vẫn đang đợi để mặc đồ ngủ, không thể để anh khỏa thân ngủ được.
Trần Ngân Hà đã chuyển từ phòng bệnh vô trùng khép kín hoàn toàn sang phòng bệnh thường.
Hôm nay là cuối tuần, trong phòng bệnh đứng một vòng người.
Khương cục, phu nhân Khương cục, Chu Tiểu Nghiên, Lục Hải Minh, Hứa Gia Hải, và một số người khác không biết.
Cửa phòng không đóng, Tô Dao trực tiếp đi vào.
Trần Ngân Hà đang ngồi trên giường nhận lời động viên từ mọi người, mặc bộ đồ ngủ mà cô mua cho anh, chất liệu vải quá cứng và quá thô, không phù hợp với làn da mỏng manh của anh.
Phu nhân Khương cục mở bình giữ nhiệt đựng canh gà, đổ đầy một bát canh gà cho Trần Ngân Hà để anh uống khi còn nóng.
Trần Ngân Hà cầm lấy bát canh và uống từng muỗng nhỏ, mọi người quây quanh giường xem anh uống canh gà một lúc.
Hứa Gia Hải không nhịn được nữa: “Cậu là danh môn thục nữ à, còn uống từng hớp nhỏ, uống canh muốn uống đến ngày mai luôn ư?”
Trần Ngân Hà trả lại bát canh cho phu nhân Khương cục rồi nói với Hứa Gia Hải: “Tôi sợ canh đổ ra.”
Vì Trần Ngân Hà là một bệnh nhân và có một chút nghiện sạch sẽ, có thể hiểu được nên Hứa Gia Hải không nói thêm gì nữa.
Thấy Trần Ngân Hà đang nhìn mình chằm chằm, Hứa Gia Hải: “...”
“Ngài còn di ngôn gì muốn nói sao?”
Trần Ngân Hà: “Sao cậu không hỏi tôi vì sao tôi sợ làm đổ canh?”
Hứa Gia Hải: “...”
“Được rồi, sao cậu sợ canh bị đổ ra ngoài?”
Trần Ngân Hà sửa sang lại một chút cổ áo ngủ mới của mình: “Tôi vốn dĩ không muốn nói, nhưng vì cậu một hai hỏi.”
Hứa Gia Hải: “...” Không có ai một hai đòi hỏi cậu cái này cả.
Trần Ngân Hà cuộn cổ tay áo ngủ lại: “Bộ đồ ngủ trên người tôi là do Dao Dao mua cho tôi, nếu chẳng may dính canh lên, cô ấy sẽ nói tôi không trân trọng tâm ý của cô ấy, giận dỗi với tôi thì làm sao bây giờ.”
“Cô ấy sợ tôi mặc không thoải mái, ngủ không ngon, nên đã chọn cho tôi loại vải mềm nhất,“ Trần Ngân Hà đưa cánh tay tới trước mặt Hứa Gia Hải quơ quơ, “Cậu sờ vào loại vải này xem, nhìn đường may đường cắt này xem.”
Hứa Gia Hải, người vừa mới thất tình hai tiếng trước: “Tôi không sờ, tôi không nhìn!”
Tô Dao đứng ở cửa phòng bệnh lặng lẽ chuồn ra ngoài khi mọi người không chú ý đến cô. Chờ đám người Hứa Gia Hải đi rồi cô mới gõ cửa đi vào phòng bệnh của Trần Ngân Hà.
Tô Dao nhìn bộ đồ ngủ trên người Trần Ngân Hà: “Rất vừa vặn.”
Trần Ngân Hà nhấc chăn lên bước xuống giường: “Cố gắng mặc thôi.”
“Sao để công chúa nhỏ của chúng ta chịu ủy khuất được,“ Tô Dao bước tới, khi định cởi cúc đồ ngủ của Trần Ngân Hà, cô cố ý nói: “Châm chích như vậy anh đừng mặc chứ.”
Trần Ngân Hà lùi lại hai bước, dựa vào tủ quần áo ven tường.
Tô Dao đã mở được ba cúc áo, rất trơn tru. Anh không nhúc nhích khi cô cởi quần áo, chỉ dựa vào tủ quần áo, hơi nâng cằm lên, rũ mắt nhìn cô với tư thế lười biếng, ánh mắt anh như muốn bốc lửa.
Mỗi đêm trước cô đều đến với anh, nhưng tối hôm qua cô không đến, hại anh tương tư, hại anh trằn trọc, cả đêm không ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ nhớ lại mình vừa tỉnh dậy đã thấy cô nằm ngủ dưới sàn trước cửa phòng bệnh, lúc đó anh muốn ôm cô, muốn hôn lên môi cô, nhưng anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế.
Khi anh nhớ lại lần nữa, hình ảnh trong tâm trí anh đang hoàn toàn phát triển theo hướng mất kiểm soát, lửa rừng cháy lan ra cả một đồng cỏ, thiêu rụi cả người khó chịu của anh.
Ngón tay Tô Dao chạm vào cúc áo thứ tư của Trần Ngân Hà, ngực anh mở rộng một mảng lớn, tuy rằng anh gầy nhưng cơ bắp có không ít.
Nhìn dọc theo xương quai xanh sắc bén của anh, cô thấy yết hầu anh lăn lộn, cô không thể cởi nổi nữa, động tác trên tay cũng dừng lại.
Một đôi bàn tay to khô nóng đặt lên eo cô, nhẹ câu, lại thật mạnh thu lại, dùng sức kéo cô đến trước người mình, khàn giọng nói: “Cởi ra, sao không cởi nữa?”