Rơi Vào Ngân Hà

Chương 48: Chương 48: Những năm khi anh nằm vùng




Edit+beta: LQNN203

Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường, có thể nghe rõ tiếng thở của từng người, Tô Dao bị giam ở trước người Trần Ngân Hà, anh mới tỉnh dậy được vài ngày không biết sức lực từ đâu ra, cô dùng sức đẩy anh nhưng không đẩy ra được.

Hai người thân thiết đến mức cô phải nghiêng đầu, nếu không môi sẽ chạm vào cổ anh.

Tô Dao vươn tay nắm lấy tay Trần Ngân Hà đang đặt ở eo cô: “Anh buông ra.”

Người đàn ông dường như không nghe thấy, càng lấn lướt thêm, ôm cô kéo gần đến trước người mình, rũ mắt nhìn cô, thanh âm khàn khàn: “Đừng nhúc nhích, động đậy lại cương lên đấy.”

Tô Dao: “...” Người này bị bệnh một thời gian sao da mặt càng ngày càng dày vậy, chẳng lẽ trong lúc ngủ nằm mơ trộm được công pháp tu luyện thành lưu manh gì?

Tô Dao đỏ mặt, định co chân lại dùng đầu gối đẩy lão lưu manh này ra thì đối phương đã đoán trước được hành động của cô liền giữ chân cô trước.

Tô Dao: “...” Cô chưa bao giờ chịu thiệt thòi trong cuộc chiến với bất kỳ ai.

Tô Dao: “Anh là bệnh nhân, tôi không thể động thủ với anh, tôi nhường anh đấy.”

Người đàn ông hơi cúi xuống, dán môi mình lên tai cô, gần đến mức gần như chạm vào tai cô: “Tại sao đêm qua không tới?”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, Tô Dao cảm thấy nửa khuôn mặt mình sắp bị thiêu cháy: “Anh buông ra trước đi, từ từ sẽ nói cho anh biết, được không?”

Người đàn ông bất động thanh sắc, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của cô.

Tô Dao: “Tối hôm qua tôi đợi báo cáo kết quả ở Cục, rồi chợp mắt một lúc. Đúng rồi, tôi có mơ thấy anh lúc ngủ.”

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy sườn eo mình buông lỏng, anh có vẻ hơi hài lòng với câu trả lời này.

Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn Tô Dao: “Tôi trông như thế nào trong giấc mơ của em?”

Tô Dao có chút không chắc chắn hỏi: “Anh thực sự muốn nghe sao?”

Trần Ngân Hà nhìn bộ dáng Tô Dao muốn nói lại thôi, đại khái đoán được cô mơ thấy gì: “Giống như trong giấc mơ của tôi?”

“Cũng là loại không mặc quần áo?”

Tô Dao: “...” Anh đang nói cái gì vậy?

Trần Ngân Hà: “Không phải?”

Tô Dao đỏ mặt: “Không phải!”

Nếu không phải chuyện anh tháo bom cứu mạng cô thì giờ cô đã giết anh rồi.

Trần Ngân Hà quay lại ngồi bên cạnh giường, vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho Tô Dao ngồi xuống.

Tô Dao ngồi xuống, cầm một quả chuối trong giỏ trái cây trên đầu giường lột ra cắn một miếng.

Trần Ngân Hà nghiêng mắt nói: “Không được ăn chuối trên giường của tôi.”

Tô Dao: “?”

“!

“Rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy, bị người ta cho uống xuân dược à, không nói nhảm nhí là không được đúng không?”

Trần Ngân Hà quay lại nhìn Tô Dao, ánh mắt anh luôn ở trên môi cô: “Ai bảo đêm qua em không tới ở với tôi, tôi bị nghẹn hỏng rồi, không được sao?”

Tô Dao ăn chuối xong, đem vỏ chuối ném vào thùng rác: “Để tôi kể cho anh nghe giấc mơ đêm qua, nhất định sẽ sảng khoái tinh thần.”

“Mấy ngày nay không phải anh sốt cao sao, tôi mơ thấy não anh bị đốt cháy rồi trở thành một tên ngốc. Tôi không thể bỏ mặc anh nên đi đâu cũng mang theo anh, trong buổi xem mắt, kết hôn cũng mang theo, kể cả đêm động phòng hoa chúc...”

Trần Ngân Hà cười: “Đem chồng em ném ra ngoài sân, cùng tôi ở trên giường tân hôn lêu lổng suốt đêm. Tôi không ngờ em thích kịch bản này.”

Tô Dao: “Không phải, là đem anh trói dưới gốc cây lớn ở lối vào sân, dưới gốc cây cho anh bóc đậu phộng và hạt sen cả một đêm.”

Trần Ngân Hà nhướng mày: “Còn em?”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, khóe môi anh cong lên nhìn qua có chút ý cười, nhưng cô biết nếu cô nói điều anh không muốn nghe, anh nhất định sẽ không buông tha cho cô: “Tôi còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là đang đợi hạt sen và đậu phộng của anh đem đi nấu canh rồi.”

Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dao: “Dám lêu lổng với tên đàn ông khác tôi sẽ làm cho các người chết thảm.”

Tô Dao: “Tôi không phải đang nằm mơ sao, giấc mơ đều là giả, huống chi tôi chẳng mơ thấy gì cả.”

Trần Ngân Hà: “Nằm mơ cũng không được.”

“Bá đạo như vậy sao, quan tâm cả giấc mơ của người ta,“ Tô Dao bật dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn máy chạy bộ, tạ và bao cát trước mặt, “Anh muốn ở trong phòng bệnh tập thể hình à?”

Trần Ngân Hà: “Chuẩn bị cho tương lai.”

Tô Dao dựng một ngón tay cái với Trần Ngân Hà: “Anh thực sự là một cảnh sát tốt.”

Trần Ngân Hà cong môi cười, ánh mắt khắc họa hình dáng người phụ nữ trước mặt, anh muốn khôi phục sức khỏe càng sớm càng tốt, không chỉ để trở thành một cảnh sát tốt.

Hai người ở trong phòng bệnh một lúc, Tô Dao nói với Trần Ngân Hà về diễn biến của vụ án: “May mắn anh đã cho tôi đến trung tâm thương mại Kim Ương mua đồ ngủ, nếu không tôi không thể bắt gặp Tôn Lệ Na đang làm một con búp bê, cũng sẽ không được dẫn dắt, tìm được bằng chứng kết tội Lý Thư Bân.”

“Anh có phải đã biết có điều gì đó không ổn với con búp bê mà Lương Tiểu Ninh đưa cho Lý Thư Bân đúng không, cố tình để tôi đến cửa hàng búp bê của Tôn Lệ Na?”

Trần Ngân Hà đưa cho Tô Dao một quả táo đã gọt vỏ: “Tôi vừa mới tỉnh dậy, nào biết Tôn Lệ Na sẽ làm búp bê cho bố mẹ Lương Tiểu Ninh.”

“Chứng cứ là do em tìm ra, đừng bao giờ nghi ngờ sự xuất sắc của chính mình.”

Tô Dao tiếp nhận quả táo cắn một miếng: “Cảm ơn.”

Tô Dao nhớ tới Chu Tiểu Nghiên nói, nói anh đã từng ở cạnh một người phụ nữ, hay là quan hệ tình nhân gì đó.

Tô Dao giả vờ vô ý hỏi: “Tôi nghe nói lúc trước anh bị ám sát.”

Trần Ngân Hà gật đầu: “Không có gì to tát, chuyện cũ sau cuộc nằm vùng bí mật lần trước.”

Tô Dao ăn táo xong xoa xoa tay: “Kể cho tôi nghe về chuyện anh nằm vùng khi trước đi, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi.”

Trần Ngân Hà lên máy chạy bộ, thiết lập chương trình rồi bắt đầu chạy: “Có gì hay để kể đâu, em cũng là cảnh sát, không phải không biết cuộc sống nằm vùng là như thế nào.”

Tô Dao nhặt quả tạ trên đất nâng lên: “Cuộc sống nằm vùng bình thường thì tôi biết, nhưng anh không phải người bình thường.”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Hửm?”

Tô Dao nói ra sự nghi ngờ bấy lâu nay của cô: “Anh hẳn là biết, phàm khi nằm vùng, khuôn mặt càng bình thường thì càng tốt, càng không đáng nhớ thì càng tốt. Xấu quá hay quá đẹp trai đều không hợp, quá gây sự chú ý.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Đặc biệt là kiểu diện mạo chỉ cần liếc mắt một cái cũng kinh diễm.”

Trần Ngân Hà mỉm cười, đôi mắt như hoa đào cong lên: “Có nghĩa là tôi quá đẹp quá soái, làm em kinh diễm?”

Tô Dao: “Năng lực nắm bắt trọng điểm của ngài vĩnh viễn không làm người ta thất vọng.”

Trần Ngân Hà: “Quá khen.”

Nói xong ngừng chạy bộ, cầm khăn lông trên bảng điều khiển lau mồ hôi.

Sức khỏe của Trần Ngân Hà từ trước đến nay không được tốt lắm, làn da trên người không phải lạnh đến kinh người thì cũng là nóng đến kinh người, Tô Dao chưa bao giờ thấy anh đổ mồ hôi.

Một giọt mồ hôi trượt từ thái dương, xuống cằm, rồi từ cổ xuống xương quai xanh, và biến mất trong áo ngủ.

Anh cầm lấy chai nước khoáng trên bàn và mở nắp, ngẩng đầu lên uống hết nửa chai, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống khi anh nuốt xuống.

Tô Dao: “Tôi cũng hơi khát.”

Trần Ngân Hà đưa chai nước khoáng trong tay qua, Tô Dao nhìn miệng chai bị môi anh chạm vào, không nhận.

Lại liếc nhìn vài chai nước khoáng bên cạnh vẫn chưa mở nắp, nói với Trần Ngân Hà: “Tốt hơn là tôi nên tập thể dục trước, lát nữa uống sau vậy.”

Trần Ngân Hà có thể nhìn ra những gì cô đang nghĩ, vì vậy anh bước qua, đem ba chai nước còn lại chưa mở lần lượt mở ra, mỗi chai uống một ngụm.

Tô Dao: “...” Tiện nhân này.

“Được đó người đẹp, lớn nhanh đến mức có thể mở nắp chai nước được rồi, thật giỏi!”

Trần Ngân Hà đưa chai nước đã uống một nửa trong tay cho Tô Dao, hào phóng nói: “Cho em thêm một cơ hội, uống hay không?”

Tô Dao nhận lấy, mở nắp chai, ngẩng đầu lên, chai nước nghiêng trên môi cô cách hai centimet, uống vài ngụm mà không chạm vào miệng chai.

Sau khi uống xong, cô liếc nhìn Trần Ngân Hà, cong môi, nói với giọng khiêu khích: “Tưởng tôi không có cách sao?”

Trần Ngân Hà cười xoa tóc Tô Dao, trên đời này sao lại có một người phụ nữ xinh đẹp mà còn đáng yêu như vậy chứ?

Tô Dao uống nước xong, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh còn chưa nói, làm sao anh lẻn vào được tập đoàn xã hội đen She kia nằm vùng được?”

Trần Ngân Hà không trả lời, để Tô Dao nói.

Tô Dao: “Lợi hại nhất là nằm vùng, nhất là phải nhẫn nhục và chịu đựng, bắt đầu từ tên côn đồ dưới đáy, hút thuốc, uống rượu đánh bài, sống trong một ngôi nhà không có điều hòa và mưa dột, chịu nhiều khổ cực, đạt được sự tin tưởng của một tiểu lâu la dưới đáy của trung tâm tội phạm cốt cán từ đó mới có đủ tư cách để bày trò cho mọi người. Lại thông qua bản lĩnh đánh nhau và bị đánh, đạt được sự tin tưởng của một tên cầm đầu nhỏ, trong lúc đó còn phải học được kỹ năng diễn các loại ăn nhậu chơi gái cờ bạc cho bọn chúng xem, thần kinh thời khắc nào cũng căng thẳng, không thể thật sự phạm tội, càng không thể bị bọn chúng phát hiện thân phận của mình, bằng không chính là con đường chết.”

Tô Dao hít một hơi và nói tiếp: “Sau đó, anh có một số thủ hạ, thủ đoạn phạm tội bắt đầu thăng cấp, khi cần thiết trên tay cũng phải dính máu, có khi sẽ chạm vào ma túy. Thân là một cảnh sát, trong lòng anh là chính nghĩa, làm mỗi một chuyện xấu lương tâm anh đều phải chịu dày vò, nhưng anh biết, khi đã dấn thân vào con đường này thì phải trả giá bằng máu và nước mắt.”

Tô Dao tưởng tượng ra cảnh Trần Ngân Hà, một thiếu gia được cưng chiều với khối tài sản kếch xù, vì để trừng trị cái ác hướng thiện. Anh bị đánh đập khắp người máu me be bét cũng không rên một tiếng, một mình điều trị vết thương trong căn phòng trọ đơn sơ.

Bên ngoài cửa sổ vầng trăng sáng vằng vặc, anh châm một điếu thuốc, tự nghĩ, đến bao giờ mới có thể mở một con đường đẫm máu ra khỏi luyện ngục trần gian này. Chưa kịp hút hết điếu thuốc, hai vết thương trên bụng lại rỉ máu.

Nhìn Trần Ngân Hà, Tô Dao ngay lập tức cảm thấy hình ảnh của anh thật vững chãi, cứng rắn và cao như núi.

“Cuối cùng, sau khi trải qua đủ mọi khó khăn và nguy hiểm, anh đã đột nhập thành công vào tầng lớp cốt cán của băng nhóm và chuyển cho cảnh sát rất nhiều manh mối quý giá. Tên lão đại xã hội đen không phải là một nhân vật bình thường, hắn là boss, rất khó đối phó. Để kiểm tra anh, hắn ta đưa cho anh một khẩu súng và yêu cầu anh bắn chết một cảnh sát, nếu anh không nổ súng vào người cảnh sát đó, boss sẽ bắn anh.”

Tô Dao đã rất khó chịu khi nói ra những điều đó, cô không thể tưởng tượng nổi, nếu là cô, phải làm thế nào để cứu người đồng nghiệp cảnh sát bị chĩa súng vào người, và cô phải tự mình thoát thân như thế nào để không mất lòng tin của boss.

“Nói tóm lại, anh đã thành công. Tuy nhiên, trong lần hành động cuối cùng, anh vẫn để lộ thân phận của mình. Làm sao boss có thể buông tha anh, một tên phản bội và một tên nằm vùng, bắt anh, tra tấn anh, đánh anh bằng roi và dùng thanh sắc đã nung nóng thiêu anh; dùng tiền tài, mỹ nữ, chức cao lôi kéo anh, yêu cầu anh cho biết vị trí cảnh sát phục kích, anh mím chặt môi, dù răng có gãy, dù có bị đánh tới tấp đến chết, anh cũng sẽ không phản bội tín ngưỡng của mình.”

Tô Dao cảm thấy hốc mắt có chút nóng, nếu không quá tê dại, cô muốn kính lễ với Trần Ngân Hà, tri ân người cảnh sát chìm!

Trần Ngân Hà dựa vào máy chạy bộ nghe Tô Dao kể câu chuyện xưa về một anh hùng chìm với vẻ mặt phức tạp.

Tô Dao: “Sao, tôi nói sai sao?”

Trần Ngân Hà lật đổ tập đoàn xã hội đen She, thế lực tà ác lớn nhất thành phố Nam An. Tình hình thực tế có lẽ căng thẳng và đáng sợ hơn cô tưởng tượng, một thế giới mà không ai có thể tưởng tượng được.

Trần Ngân Hà: “Tình huống của tôi mà em vừa nói... Tám chín không cách mười mấy.”

Tô Dao không ngờ trước đây Trần Ngân Hà đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, thêm vụ án của Lương Tiểu Ninh nữa, anh đã lên núi gỡ bom và cứu sống được ba nạn nhân, sốt cao, hôn mê, hiện tại vẫn chưa được xuất viện.

Tô Dao không muốn đợi lâu nữa, cô vội vàng tạm biệt Trần Ngân Hà, gọi điện cho Khương cục thì được biết ông ấy đang làm thêm giờ ở thị Cục, cô bắt taxi đến gõ cửa văn phòng cục trưởng.

Cô muốn xin công lao cho Trần Ngân Hà, ít nhất cũng phải có phần thưởng.

Khương cục sau khi nghe Tô Dao nói: “Trường hợp của Lương Tiểu Ninh thực sự đáng được khen ngợi, lần nằm vùng trước đó của cậu ấy cũng xác thực chịu khổ và bị thương dẫn tới sức khỏe hiện tại vẫn chưa khôi phục.”

Khương cục bưng tách trà hoa cúc trên bàn nhấp một ngụm: “Nhưng hành động nằm vùng lần đó của cậu ấy thật sự không phải như cháu nói.”

Tô Dao cau mày: “Không phải mọi người muốn quỵt nợ không muốn khen ngợi anh ấy đó chứ, hay là bởi vì còn nghi ngờ anh ấy thả con cá lọt lưới kia đi?”

Khương cục đặt tách trà xuống: “Không ai muốn quỵt nợ, chờ điều tra xong sẽ cho cậu ấy công đạo.”

Khương cục liếc nhìn Tô Dao rồi mới nói: “Cháu biết không, diện mạo của Trần Ngân Hà không thích hợp nằm vùng, cậu ấy quá anh tuấn.”

Tô Dao gật đầu: “Nhưng anh ấy vẫn hoàn thành công việc nằm vùng rất tốt, anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn, đổ mồ hôi và máu rất nhiều mới vào được bên trong tập đoàn xã hội đen She kia.”

Khương cục: “Cháu có biết cậu ấy làm thế nào mới vào nằm vùng được không?”

“Cậu ấy bị con gái của lão đại xã hội đen bên đường coi trọng cướp đi, mỗi ngày sống trong biệt thự sang trọng nhất, lái chiếc siêu xe tốt nhất, uống rượu vang đỏ đắt tiền nhất, tiếp xúc với trung tâm cơ mật nhất. “

Tô Dao: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.