Tô Dao từ tiểu khu Lục Hải Minh đi ra, tới một quầy bán quà vặt bỏ ra một đồng mua một tờ báo, gói những bông hoa cúc dại lại, nhìn qua rất mang phong cách Tây.
Để tiết kiệm thời gian, Tô Dao chịu đựng cơn đau bắt một chiếc taxi.
Trần Ngân Hà ở trong một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô, Tô Dao đã đến đây một lần khi cô đang điều tra một vụ án trước đó. Các khoản phí trong đó cao đến dọa người, tất cả đến bảo hiểm y tế cũng không thể chi trả được.
Tô Dao xuống xe với bó hoa cúc dại trên tay, tiểu tiên nam tức giận, cô là người lỡ hẹn trước nên phải dỗ dành anh.
Đến cửa phòng bệnh, Tô Dao gõ cửa đi vào, giả bộ lo lắng: “Trần phi, nghe nói nàng bị bệnh, trẫm đặc biệt tới thăm nàng đây.”
Trần Ngân Hà mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc màu hồng nhạt ngồi ở đầu giường, sau lưng lót một cái gối dựa, nhìn thấy Tô Dao, liếc nhìn bó hoa tươi trong tay cô, sắc mặt trông khá hơn rất nhiều, ngoài miệng vẫn dở chút tính tình: “Cô còn biết tới?”
Tô Dao cười đi qua, đem hoa cúc dại đặt ở đầu giường, làm bộ làm tịch sờ soạng bụng Trần Ngân Hà một cái: “Trần phi đang có thai, dù bận thế nào trẫm cũng sẽ tới.”
Trần Ngân Hà đem tay Tô Dao từ trên bụng mình lấy ra: “Đừng có nghĩ trộm sờ cơ bụng của tôi.”
“Bận cái gì vậy, hung thủ trong vụ án 4.27 bị bắt chưa, hay là vụ án của Lương Tiểu Ninh có manh mối mới?”
Anh biết cô không phải là người không đúng giờ, vì vậy phải có nguyên nhân gì thập phần quan trọng mới chậm trễ.
“Không phải,“ Tô Dao ngồi xuống, lấy quả chuối trong rổ trái cây trên đầu giường lột vỏ ra ăn một miếng, đem cơn đói xua tan đi rất nhiều, “Là bị tiểu thế tử của Lục thân vương gia kéo đi.”
Trần Ngân Hà: “Nói tiếng người.”
Tô Dao ngắn gọn kể lại: “Con trai của đội trưởng Lục, trốn bỏ nhà đi bị tôi gặp được, sống chết muốn tìm bố ruột của mình, cuối cùng đương nhiên là không tìm được, sau đó tôi đưa cậu bé về nhà, rồi đến lúc này đây.”
“Thằng bé là trẻ con nên tôi không thể mặc kệ nó được.”
Trần Ngân Hà nhướng mi: “Vậy cô cũng nên gọi cho tôi biết trước.”
Làm hại anh từ sáu giờ rưỡi vẫn luôn xem thời gian, cho tới bây giờ, đã là mười giờ rưỡi.
Tô Dao cười cười xin lỗi: “Vô tình quên mất.”
Trần Ngân Hà: “...” Cô thật đúng là không để anh ở trong lòng.
Tô Dao không tuân thủ thời gian đã hứa, tự biết mình đuối lý, vì thế cô tìm một chuyện đối lập, chứng tỏ cô không vô tình với anh như vậy.
“Anh đây còn tốt, có một lần Giang Bất Phàm bị thương khi hành động, trên cánh tay bị nghi phạm chém một đường rất dài, chảy một thùng máu lớn, mãi cho đến khi cậu ấy xuất viện tôi cũng chưa nhớ phải tới thăm cậu ấy.”
Người nào chảy một thùng máu lớn mà vẫn còn sống, Trần Ngân Hà nghe Tô Dao nhắm mắt khoác lác: “Tôi và cậu ấy có thể giống nhau sao?”
Ở trong lòng cô anh và Giang Bất Phàm thế mà lại giống nhau?
Tô Dao mở to đôi mắt mờ mịt nhìn Trần Ngân Hà: “Bằng không thì?”
Cô và Giang Bất Phàm đã quen nhau nhiều năm, mới chưa đầy hai tháng quen Trần Ngân Hà, thật muốn nghiêm túc so sánh, nếu Giang Bất Phàm và Trần Ngân Hà rơi xuống sông cùng lúc.
Tô Dao cảm thấy mình quả thực tự làm khó xử, tại sao lại cho mình cái loại câu hỏi tử vong này, may mà không có ai bắt cô trả lời.
Ngay khi ý nghĩ đó vụt qua trong đầu, Trần Ngân Hà mở miệng: “Nếu tôi và Giang Bất Phàm cùng lúc rơi xuống sông...”
Tô Dao: “...”
Trần Ngân Hà không ngừng nhìn chằm chằm vào mắt Tô Dao, như là muốn nhìn thấu trái tim cô qua ánh mắt: “Cô sẽ cứu ai trước?”
May mắn thay, bộ não của Tô Dao đủ nhanh: “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là cứu anh trước.”
Sắc mặt Trần Ngân Hà tốt hơn nhiều, rốt cuộc anh khác với những người đàn ông khác trong lòng cô.
Chỉ nghe thấy Tô Dao nói thêm: “Bởi vì Giang Bất Phàm có vẻ như biết bơi.”
Trần Ngân Hà: “...”
Cô không phải tới thăm bệnh, là cố ý tới đây chọc tức anh.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, một người hộ sĩ xách theo một hộp đồ ăn tinh xảo đi vào: “Trần tiên sinh, cơm hộp anh gọi đã tới rồi.”
Hộ sĩ đưa đồ xong liền đi ra, Tô Dao đem hộp cơm đặt lên bàn, quay đầu hỏi Trần Ngân Hà: “Bệnh viện này không phải có cung cấp cơm sao, sao còn gọi cơm hộp?”
Trần Ngân Hà xốc chăn từ trên giường bước xuống, mở hộp đồ ăn ra: “Gọi cho cô đó.”
Tô Dao sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, rốt cuộc bị hương thơm đồ ăn đánh thức lương tâm, nghiêm túc dỗ dành người kia: “Hoa kia không phải mua ở cửa hàng hoa đâu.”
Trần Ngân Hà sớm đã nhìn ra, tám phần là cô tiện tay hái ở ven đường, ngay cả giấy gói là báo của tối nay, trên đó mơ hồ đưa tin về việc lãnh đạo thành phố đi thị sát một nhà máy nào đó.
Tô Dao cầm lấy bó hoa trên đầu giường đưa cho Trần Ngân Hà: “Tôi cảm thấy hoa trong cửa hàng hoa không đẹp bằng hoa tôi hái, phải hái từng bông từng bông một mới có thể yên tâm, chỉ có những bông hoa tươi như vậy mới xứng với anh.”
Trần Ngân Hà cầm lấy bó hoa, những bông hoa cúc dại màu vàng tươi dường như có sức sống, được ánh đèn phòng bệnh chiếu xuống, hương thơm như tỏa khắp gian phòng.
Trần Ngân Hà ừ một tiếng: “Đói bụng chưa, ăn cơm trước đi.”
Anh chính là người đàn ông dễ dỗ dành như vậy, chỉ cần đối phương nói một câu nhẹ nhàng, cho dù những lời này là giả, anh cũng nguyện ý nghe thành sự thật.
Tô Dao âm thầm thở ra, đưa cho Trần Ngân Hà một đôi đũa: “Anh cũng ăn chút đi.”
Trần Ngân Hà nhận đôi đũa rồi lại buông xuống: “Tôi ăn rồi.”
Tô Dao nhìn thức ăn trên bàn, tất cả đều là món cô thích ăn, anh là bệnh nhân, tuyệt đối không thể ăn loại đồ ăn có khẩu vị nặng này, anh thậm chí không gọi cho mình chút đồ ăn thanh đạm làm bữa khuya.
Trần Ngân Hà tìm khắp nơi trong phòng bệnh, muốn tìm bình hoa cắm bó hoa không dễ dàng còn tươi vào.
Tô Dao: “Tôi đi hỏi hộ sĩ một chút, xem xem có chai nhựa thừa linh tinh gì không.”
Rất nhanh Tô Dao quay lại sau khi ra khỏi cửa, bất đắc dĩ nói: “Họ nói không có.”
Trần Ngân Hà nói Tô Dao ăn cơm trước, còn anh thì ra ngoài, trong vòng hai phút cầm bình hoa trở lại, là một bình hoa pha lê khá xinh đẹp.
Tô Dao tặc lưỡi một tiếng: “Đẹp trai thật ghê gớm.”
Cô đùa nói: “Nếu sau này anh tiền không có, công việc cũng không có, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là có thể nuôi sống mình rồi.”
Trần Ngân Hà trộm cong khóe môi: “Đang khen tôi à?”
Tô Dao gật đầu: “Đương nhiên.”
Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn Tô Dao một cái, bình tĩnh hỏi: “Nếu tôi đẹp trai như vậy, ngày mai cô còn tới gặp tôi không?”
Tô Dao nuốt cơm, đánh giá phòng bệnh của Trần Ngân Hà còn lớn gấp đôi phòng bệnh VIP: “Nếu không phải không thích hợp, tối nay tôi muốn ở lại không đi rồi.”
“Đội trưởng Lục đang truy đuổi tên nghi phạm trong vụ 4.27, nghe nói đã có chút manh mối, chuyện cũng xảy ra mấy ngày qua. Khương Cục đã lệnh tôi hỗ trợ anh ấy, tôi phải quay lại đợi lệnh, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.”
Trần Ngân Hà ngồi đối diện với Tô Dao, tay cầm kéo tỉa cành hoa, cả hai trò chuyện vài câu về vụ án.
Tô Dao dùng bữa ngon lành và lau miệng: “Cũng không còn sớm nữa, lần sau tôi sẽ tới thăm anh.”
“Anh còn thích những bông hoa này à? Tôi hái ở núi Nhược Đàn đó.”
Trần Ngân Hà đang nghịch hoa cúc dại bỗng dừng lại một chút: “Cô đến đó bằng cách nào?”
Tô Dao: “Tôi đi với Lục Tiểu Bàn.”
Trần Ngân Hà nhìn đám hoa cúc dại chen chúc, nhất thời trầm giọng nói: “Mẹ tôi cũng thích loại hoa này.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, anh đang đứng sau một mảng lớn màu vàng tươi, màu vàng ấm áp dịu dàng hơn rất nhiều so với ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khiến anh trở nên mềm mại lên, như thể bị kéo vào một thời không khác.
Tô Dao biết mẹ của Trần Ngân Hà đã qua đời nhiều năm, hối hận vì đã khơi dậy nỗi buồn trong lòng anh.
Anh người này, đã quen cà lơ phát phơ, lại thường xuyên tự luyến, không phải cặn bã thì chính là tìm cái chết, Tô Dao chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Đó là một loại tưởng niệm năm tháng cũng không thể xóa nhòa, giống như ánh trăng bầu trời đêm ngân hà ngoài cửa sổ, thời gian cũng không làm cho chúng phai nhạt nửa phần.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, mặt anh rũ xuống, để lộ sống mũi cao và hình dáng đôi môi hoàn hảo. Cô cảm thấy nếu anh là phụ nữ, anh hoàn toàn có thể nổi danh là mỹ nhân trong truyền thuyết trăm năm hiếm thấy kia.
Trần Ngân Hà nhướng mắt, bắt gặp ánh mắt của Tô Dao chưa kịp né tránh, ngả ngớn nhướng mày: “Nhìn lén tôi?”
Tô Dao tràn đầy tự tin, không có chút chột dạ: “Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nhìn anh là vinh hạnh của anh.”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, như là thuận miệng hỏi, “Ngày mai cô có đến gặp tôi không?”
Tô Dao: “Sợ rằng tôi không thể đến được.”
Trần Ngân Hà: “Ngày mốt thì sao?”
Tô Dao: “Cũng không được.” Cô thực sự rất bận.
Tô Dao nhìn thời gian: “Muộn lắm rồi, tôi phải về rồi.”
“Tôi gọi xe giúp cô đậu ở cửa bệnh viện rồi.” Trần Ngân Hà báo biển số xe, “Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi.”
Sau khi Tô Dao rời đi, Trần Ngân Hà bước đến bên cửa sổ, nhìn cô đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, qua khu vườn nhỏ giữa sân, ra khỏi cửa bệnh viện.
*****
Hai ngày sau, Tô Dao nhận được điện thoại của Lục Hải Minh, yêu cầu cô để ý nhất cử nhất động của Lý Thư Bân, chồng cũ của Lương Tiểu Ninh, cử người theo dõi khi cần thiết.
Sau khi cúp máy, Tô Dao gọi điện cho Lý Thư Bân, nói lần trước mẹ anh ta đã cho cô canh gà, bình canh vẫn còn ở chỗ cô, hỏi anh ta khi nào rảnh, cô sẽ trả lại cho anh ta.
Lý Thư Bân: “Bây giờ tôi không ở thành phố, tôi về quê rồi.”
Các trường đại học đã bắt đầu kỳ nghỉ hè. Lý Thư Bân về quê là chuyện bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy có vấn đề, như là vì vụ án 4.27 được khởi động lại nên mới cố tình về.
Tô Dao ôn tồn hỏi: “Khi nào anh về, bình canh đặt ở chỗ tôi cũng không thích hợp.”
Giọng nói của Lý Thư Bân mang sự trầm lắng đặc biệt của một người làm văn hóa: “Giỗ ba mươi năm ngày mất của bố tôi, dựa theo phong tục của quê hương chúng tôi, phải mất nửa tháng.”
Tô Dao: “Được rồi, chờ khi nào anh trở lại thì liên hệ với tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dao kiểm tra xác nhận lời nói của Lý Thư Bân là sự thật, đó đúng là ngày giỗ của bố anh ta.
Buổi chiều, Tô Dao tình cờ gặp Lục Hải Minh.
Lục Hải Minh đã trằn trọc đi quanh thành phố Vân Giang trong nhiều đêm, quầng thâm trên mặt anh ấy còn lớn hơn quầng thâm dưới mắt của vật trang trí gấu trúc trên cặp sách của con trai anh ấy vào ngày cậu nhóc trốn đi.
Tô Dao xoa xoa thái dương: “Mí mắt phải của em đã nhảy dựng lên kể từ khi em nhận được cuộc gọi của anh vào buổi sáng, em luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.”
Tô Dao mang theo một tấm bản đồ và nói, “Nhà của Lý Thư Bân ở thôn Liễu Hà nằm ở phía đông thành phố Vân Giang, có núi và biển, nếu anh ta thực sự ngửi thấy gì đó và định chạy trốn, thì sẽ chạy vào núi hoặc một cú nhảy khỏi thuyền, không thể đuổi kịp anh ta.”
“Với manh mối bây giờ anh có, anh có thể trực tiếp bắt anh ta không?”
Lục Hải Minh dựa vào lưng ghế: “Nếu có thể thì tốt rồi, người em hãy giúp anh coi chừng.” Sau đó, anh ấy nghe điện thoại rồi lại rời đi.
Năm giờ chiều, Tô Dao nhận được điện thoại của Lục Hải Minh, sau năm năm, cuối cùng nghi phạm trong vụ án 4.27 cũng bị bắt.
Lục Hải Minh nói qua điện thoại: “Nghi phạm đã biến mất, chỉ có mẹ của nghi phạm đã bị bắt.”
Tô Dao cau mày: “Ý anh là gì?”
Lục Hải Minh: “Theo lời mẹ của nghi phạm, nghi phạm sớm đã mất tích năm năm trước, bà mẹ biết con trai mình phạm tội, sợ bị cảnh sát bắt nên không dám gọi điện báo cảnh sát, bà ta nói với người thân và bạn bè rằng con trai bà ta đã đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, bà ta đã giúp trả tiền an sinh xã hội, tạo ra ảo tưởng rằng hắn vẫn bình an không có biểu hiện gì giả dối.”
“Bây giờ về cơ bản chắc chắn rằng Lương Tiểu Ninh không phải là nạn nhân của vụ án 4.27, anh sẽ làm đơn, một lần nữa lập vụ án mới cho Lương Tiểu Ninh.”
Trong vụ án Lương Tiểu Ninh, mẹ con Lý Thư Bân bị nghi ngờ nhiều nhất.
Tô Dao nói: “Em không tin Lý Thư Bân không liên quan gì đến vụ án khi anh ta trở về quê nhà vào thời điểm này. Nếu anh tiếp tục điều tra vụ án 4.27, em sẽ đem người về quê của Lý Thư Bân, âm thầm quan sát, mặt khác, chưa biết chừng có có thể tìm được manh mối mới ở thôn Liễu Hà.”
Tô Dao là một người thuộc phái hành động, nhanh chóng thu xếp công việc ở văn phòng: “Nghe lệnh của Đại Vu khi tôi và đội phó Trần đi vắng, Giang Bất Phàm và Ngô Thanh Đào sẽ cùng tôi đến thôn Liễu Hà.”
“Triệu Dương, Tiểu Trương ngày mai xuất phát.”
Tô Dao nhìn thời gian nói với Giang Bất Phàm và Ngô Thanh Đào, “Một giờ để về nhà tắm rửa thu dọn quần áo, sáu giờ rưỡi tập hợp dưới lầu thị Cục.”
Giang Bất Phàm và Ngô Thanh Đào nhận được lệnh, vội vàng trở về nhà thu dọn.
Tô Dao không về nhà, nhà cô quá xa, đi một chuyến mất gần một tiếng đồng hồ, quanh năm cô giữ một chiếc ba lô trong văn phòng nhỏ, trong đó có vài bộ quần áo, còn dầu gội đầu và sữa tắm tại những nơi dừng chân sẽ có.
Ba lô của cô đủ nhẹ để mang đi.
Một giờ sau, Tô Dao đứng dưới lầu thị Cục, nhìn thấy Ngô Thanh Đào chạy tới với chiếc ba lô to hơn ba lô của cô một chút, trên tay còn xách theo một chiếc túi giữ nhiệt.
Ngô Thanh Đào thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ em bắt mang nước sốt thịt bò đi, em nhất định phải mang theo, nếu không không để em ra cửa.”
Tô Dao: “Giang Bất Phàm làm sao rồi, nhà cậu ấy gần Cục nhất, sao còn chưa tới nữa.”
Vừa nói điện thoại của Giang Bất Phàm gọi tới, trên đường về, cậu ấy nhìn thấy một tên sắc lang đang quấy rối phụ nữ, thấy việc nghĩa liền hăng hái ra tay, kết quả tên sắc lang có đồng bọn, vài tên vây quanh đánh một mình cậu ấy.
Giang Bất Phàm: “Cánh tay em bị chém một đường dài, máu chảy một thùng, em đang ở bệnh viện băng bó, mọi người đi trước đi, em sẽ đến sau.”
Tô Dao cảm thấy lời nói của Giang Bất Phàm có chút quen tai, giống như đã nghe ở đâu rồi.
Hóa ra là khi cô dỗ Trần Ngân Hà đã nói ra.
Tô Nghiêu nghi ngờ Giang Bất Phàm bị lời nguyền của cô đột ngột bị thương, nhất thời cảm thấy có chút áy náy: “Đều đã chảy cả một thùng máu, xin nghỉ dưỡng thương hai ngày đi. Đừng tới, chỗ này bao quanh bởi núi và biển, không tiện hành động.”
Cúp điện thoại, Tô Dao hai tay đặt lên môi, ngẩng đầu hướng văn phòng hét lên, “Tiểu Vu!”
Để Tiểu Vu đi thay Giang Bất Phàm.
Cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn thấy Trần Ngân Hà đang lái xe vào: “Anh xuất viện sớm vậy?”
Trần Ngân Hà gật đầu: “Tôi đi cùng mọi người.”
Tô Dao có nói qua với Trần Ngân Hà rằng cô có thể đưa người về quê của Lý Thư Bân bất cứ lúc nào.
Trần Ngân Hà mở cốp xe, chuẩn bị chuyển hành lý của mình đến chiếc xe Volkswagen màu đen bên cạnh Tô Dao.
Chiếc Bentley của anh quá bắt mắt, không thích hợp dùng để theo dõi.
Tô Dao bước tới, nhìn những chiếc va li lớn nhỏ và túi hành lý trong cốp xe của Trần Ngân Hà: “Trần tiểu tiên nam, anh đây không phải chuẩn bị đi nghỉ phép đó chứ, đừng nói với tôi là anh còn mang theo mặt nạ.”
Trần Ngân Hà: “Không nhiều lắm, tôi chỉ mang theo mười chiếc vali.” Năm cái trong số đó là mang cho cô.
Tô Dao: “...”
Trần Ngân Hà duỗi tay nhấc chiếc vali nặng nhất lên, Tô Dao luôn cảm thấy anh là người bệnh, cơ thể không tốt không có sức, duỗi tay ra phải được hỗ trợ.
Trần Ngân Hà không cần giúp, tự mình nhấc vali xuống.
Tô Dao tán thưởng Trần Ngân Hà, cũng dùng ánh mắt tán dương anh: “Giỏi quá!”
Ngô Thanh Đào thấy thế, đi theo vỗ tay. Người được gọi tên đứng bên cửa sổ lầu ba là Tiểu Vu cũng vỗ tay.
Kiểu vỗ tay này rất dễ lây lan, hai đồng nghiệp đi ngang qua cũng bắt đầu vỗ tay: “Lợi hại!”
Đội phó Trần bọn họ có thể di chuyển vali, thật là tuyệt vời!
Trần Ngân Hà: “...”
Tô Dao quan sát sắc mặt Trần Ngân Hà: “Chuyến đi này không phải để mua vui, anh phải để mắt đến mẹ con Lý Thư Bân, đề phòng bọn họ trốn thoát, đồng thời tìm chứng cứ. Chỗ đó núi cao biển xa, thân thể của anh có chịu được không?”
Trần Ngân Hà: “Được.”
“Được cái rắm,“ Hứa Gia Hải từ tòa nhà văn phòng đi ra, ý thức được lời này có chút tức giận, đỡ chiếc mắt kính gọng vàng, thần sắc đạm mạc nói lần nữa, “Không được.”
Hứa Gia Hải là người liên hệ khẩn cấp của Trần Ngân Hà. Anh ta vừa nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng bệnh nhân đã chạy trốn, ngay sau đó anh ta đi ra khỏi cửa, thấy bệnh nhân chạy trốn khỏi bệnh viện kia.
Bác sĩ, cho dù là bác sĩ pháp y là anh ta, điều khó chịu nhất chính là bệnh nhân không hợp tác chữa trị, Hứa Gia Hải cũng không ngoại lệ: “Không phải nói sao, ít nhất phải ở lại tám ngày, cậu mới ở có mấy ngày, cậu định tìm đường chết à.”
Hứa Gia Hải nói xong liền gọi điện thoại đến bệnh viện: “Bệnh nhân đã được tìm thấy, các người có thể gửi xe đến đây, thêm hai nhân viên y tế nữa, địa điểm là ở Cục Cảnh sát thành phố...”
Trần Ngân Hà giơ tay cúp điện thoại của Hứa Gia Hải, đưa anh ta sang một bên, liếc nhìn Tô Dao, thấp giọng nói với Hứa Gia Hải, “Tôi có lý do đi công tác.”
Hứa Gia Hải khi nhìn thấy thần sắc của Trần Ngân Hà là biết anh không thể đi.
Hứa Gia Hải rất ngạc nhiên, trước đây, anh ta từng ép Trần Ngân Hà vào bệnh viện, nhưng lần này thì khác, anh chủ động vào trong đó, không những phối hợp điều trị, còn chủ động tìm bác sĩ muốn thảo luận phương án điều trị, thậm chí bác sĩ mở hội thảo anh cũng vào dự thính.
Các bác sĩ suốt ngày lấy anh làm tài liệu giảng dạy tích cực để giáo dục những bệnh nhân không hợp tác điều trị.
Chỉ trong hai ngày, anh đã trở thành sách giáo khoa của những bệnh nhân ngoan ngoãn, nếu không có lý do đặc biệt, anh sẽ không dễ dàng chạy ra ngoài làm gián đoạn quá trình điều trị phục hồi chức năng.
Hứa Gia Hải hiểu Trần Ngân Hà, bất luận là vụ án 4.27 cũng như vụ án của Lương Tiểu Ninh đều không đủ khiến anh quan tâm như thế.
Hơn nữa, là một đội trưởng cảnh sát hình sự, Tô Dao không thể không xử lý nổi một Lý Thư Bân, điểm này Trần Ngân Hà rất rõ ràng, không đến mức lo lắng một hai phải chạy đến.
Phải có lý do khác khiến Trần Ngân Hà nhất quyết đến thôn Liễu Hà.
Trần Ngân Hà quay đầu liếc nhìn Tô Dao, nói với Hứa Gia Hải bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Hai ngày nữa là sinh nhật cô ấy, tôi không muốn cô ấy ở một mình.”
Tô Dao đứng cách đó không xa, nhìn thấy Trần Ngân Hà nói nhỏ với Hứa Gia Hải. Hứa Gia Hải nghe xong, ái muội không rõ cười một chút, thế mà thả cho đi.
Tô Dao: “...”
Cô luôn cảm thấy rằng họ đang nói về cô, nhưng cô không có bằng chứng.