Rơi Vào Ngân Hà

Chương 36: Chương 36: Ở chung một phòng




Edit+beta: LQNN203

Ba người lên xe, trải qua hai tiếng rưỡi lái xe thì đến thôn Liễu Hà trước buổi tối nghỉ ngơi.

Thôn Liễu Hà nằm ở một vị trí hẻo lánh, dựa lưng vào núi và biển, rất có điểm trở lại nguyên trạng.

Người thành phố sống trong các tòa nhà bê tông cốt thép thích chạy vào núi, vì vậy trong thôn bỏ trống ra một mảnh đất, xây dựng thành một Nông gia lạc*.

*Nông gia lạc: Là một hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới nổi, một hình thức du lịch giải trí gần gũi với thiên nhiên để có được sự thư thái về thể chất lẫn tinh thần.

Dựa theo kế hoạch, ba người đi vào Nông gia lạc chuẩn bị nghỉ chân, không nghĩ tới chỉ còn lại một phòng.

Ba người, hai người phụ nữ và một người đàn ông, bị nhồi nhét trong một căn phòng chỉ có một chiếc giường, thấy thế nào cũng đều không phù hợp.

Ông chủ nghĩ ra một cách hay: “Như vậy đi, người độc thân có thể ở chung với con gái tôi, người yêu của nhau ở chung một phòng.”

Ngô Thanh Đào rất tự giác đem mình xếp vào hạng “độc thân”, quay đầu nhìn Tô Dao, chờ cô quyết định.

Tô Dao nghĩ rồi nói: “Không tốt đâu.”

Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn Tô Dao: “Chỗ nào không tốt?”

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà sang một bên: “Tôi là phụ nữ thật ra không sao cả, anh nói anh là đàn ông, trở về để người ta biết anh ở chung phòng với một người phụ nữ không rõ ràng, anh còn muốn trong sạch hay không, trở về không ai muốn anh thì làm sao bây giờ?”

Tuy rằng Tô Dao nói giỡn, nhưng cũng có lý, trai đơn gái chiếc không thích hợp ở chung một phòng.

Trần Ngân Hà: “Tôi không ngại cái này. “

Ở nông thôn khác với thành phố rực rỡ ánh đèn, khi trời tối xuống cả bầu trời cao và xa đen kịt khiến các ngôi sao trên bầu trời đặc biệt sáng, giống như một sân khấu khổng lồ được hình thành, vì thế thiên địa vạn vật đều trở thành nền, trong mắt chỉ còn lại người trước mắt.

Tô Dao bị vẻ đẹp của Trần Ngân Hà mê hoặc một chút: “Anh nói anh xinh đẹp như vậy, lỡ tôi cầm lòng không đậu mà làm ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, tính tội ai đây?”

Trần Ngân Hà cong môi cười một chút: “Vậy phương án cô nói càng thích hợp.”

Tô Dao nghiêm túc cân nhắc lại, ba người chen chúc trong một phòng, tắm rửa đều phải xếp hàng. Cần phải có một người ở chung với con gái ông chủ.

Tô Dao quay đầu nhìn Ngô Thanh Đào: “Nếu không em và đội phó Trần một phòng đi?”

Ngô Thanh Đào vừa nghe, bị dọa chết, liên tiếp lùi về sau vào bước: “Không không không, em không được, nửa đêm em ngủ ngáy, sẽ ảnh hưởng đến đội phó Trần.”

Nói xong vội vàng đẩy Tô Dao ra: “Chị Tô không ngủ ngáy, chị và đội phó Trần chung một phòng đi.”

Tô Dao còn chưa kịp nói thì Trần Ngân Hà đã tiếp nhận chìa khóa phòng trên tay ông chủ, kéo vali xoay người lên lầu.

Người ta là đàn ông còn không ngại, phụ nữ là cô làm ra vẻ cái gì, Tô Dao cũng không để tâm, xách ba lô lên lầu.

Phòng không lớn, phương tiện không tính là quá đơn giản, nhưng cũng tuyệt đối không tính là tốt, một chiếc giường, một cái tủ quần áo, một chiếc TV, một chiếc máy tính bàn, một bàn ăn nhỏ và hai cái ghế dựa.

Giường thật ra không nhỏ, là giường đôi.

Tô Dao cảm thấy cô là lãnh đạo, Trần Ngân Hà lại là bệnh nhân, tự giác nhường giường: “Lát nữa tôi sẽ gọi ông chủ cho một chiếc chiếu trải dưới sàn nhà, anh tắm rửa trước đi, tôi đi ra ngoài một chuyến, không cần đợi tôi.”

Tô Dao từ trong phòng đi ra, trong bóng tối tìm được nhà của Lý Thư Bân, trốn ở chỗ tối xem xét, xác nhận là Lý Thư Bân và mẹ anh ta Tiêu Quảng Lan đều ở đó.

Một lúc sau, chờ đèn trong nhà vụt tắt, Tô Dao lẻn vào sân thần không biết quỷ không hay lắp một thiết bị theo dõi ẩn dưới xe của Lý Thư Bân.

Tới khi đó Tô Dao quan sát qua vị trí và địa mạo ở đây, chỉ cần Lý Thư Bân đi bằng đường bộ, nhất định sẽ phải lái xe, xe vừa di chuyển là cô có thể theo dõi, anh ta tuyệt đối không thể trốn thoát.

Tô Dao cài đặt thiết bị theo dõi xong, đi về phía bờ biển, đường bộ đã được giải quyết, vẫn còn đường biển, cô phải tìm cách chặt đứt đường biển của Lý Thư Bân, để anh ta có mọc cánh cũng khó thoát.

Phái người tới canh giữ bãi biển khẳng định không được, diện tích bờ sông ở khu vực này quá lớn, phái toàn bộ người của thị Cục đến canh giữ cũng không đủ.

Tô Dao dự định làm theo cùng một phương pháp, cài đặt thiết bị theo dõi trên tất cả các thuyền buôn đánh cá trên biển, để có thể kiểm soát chuyển động của từng con thuyền dưới con mắt của chính cô.

Tô Dao nghĩ thật may, thật may là cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng và mang theo rất nhiều đồ theo dõi chống thấm nước khi đến.

Vừa đến bờ biển, Tô Dao đã chết lặng, trong khu vực này có quá nhiều thuyền, không chỉ có người ở thôn Liễu Hà đang sử dụng bờ biển và bến thuyền ở đây, mà còn có một số thôn và thị trấn gần đó.

Có thuyền lớn và thuyền nhỏ, thuyền đánh cá thương mại, thuyền du lịch, thuyền cập bờ sông và lênh đênh trên biển.

Tô Dao nhìn một chiếc máy theo dõi trong tay, đừng nói là khống chế hàng nghìn con thuyền trên biển, mỗi một con thuyền trước mặt cô đây cũng không thể khống chế được.

Các thôn ven biển, chưa kể gia đình nào cũng có thuyền thì ít nhất một trong ba người đều có, cô không thể đột nhập vào nhà người khác để cài đặt máy theo dõi từng người một được.

Tô Dao thở dài, đề này không có lời giải.

Lý Thư Bân thực sự muốn đi bằng đường biển, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc thúc giục đội trưởng Lục tìm ra manh mối và bằng chứng càng sớm càng tốt, để mẹ con Lý Thư Bân có thể bị bắt trước khi họ bỏ trốn.

Nhưng tám phần hung thủ trong vụ án ngày 4.27 đã chết, không ai biết bằng cách nào mà hắn ta lại bị buộc phải vẽ hình con cừu ở nơi xảy ra tai nạn của Lương Tiểu Ninh trước khi chết.

Lúc này, Tô Dao nhận được cuộc gọi từ Lục Hải Minh, biết được Lục Hải Minh đã phát hiện ra Lương Tiểu Ninh đã đến nhà Lý Thư Bân vào đêm trước khi cô ấy mất tích và đã có một cuộc cãi vã gay gắt với mẹ của Lý Thư Bân.

Khi đó, Lý Thư Bân có một cuộc họp trao đổi học thuật ở một nơi khác, có bằng chứng ngoại phạm, nhưng Tiêu Quảng Lan thì không.

Lục Hải Minh cho biết: “Anh đã đưa bức ảnh của Lý Thư Bân cho mẹ của Vưu Hải Ba, hung thủ trong vụ án 4.27, bà ta xác nhận rằng Vưu Hải Ba có liên hệ với Lý Thư Bân trước khi hắn ta mất tích, hai người vốn dĩ không quen biết, cho đến khi Vưu Hải Ba phạm tội và mất tích mới nhận ra.”

Tô Dao cầm điện thoại di động nhìn biển vô biên bao trùm trong bóng tối: “Lý Thư Bân vẫn luôn biết Vưu Hải Ba là kẻ giết người trong vụ án 4.27, thậm chí có thể đã tận mắt chứng kiến ​​hắn ta phạm tội, nhưng anh ta đã không báo cảnh sát.”

“Trong lần Lý Thư Bân tham gia một cuộc họp trao đổi học thuật ở nơi khác, Tiêu Quảng Lan và Lương Tiểu Ninh đã phát sinh xung đột và giết chết Lương Tiểu Ninh, sau khi Lý Thư Bân trở về, để xóa tội cho mẹ mình, anh ta đã đe dọa Vưu Hải Ba và quy chụp cái chết của Lương Tiểu Ninh cho Vưu Hải Ba.”

Lục Hải Minh châm một điếu thuốc, tiếp lời Tô Dao: “Để vụ án 4.27 mãi mãi không được giải quyết, Lý Thư Bân đã giết Vưu Hải Ba sau khi lợi dụng hắn ta.”

Rốt cuộc, chỉ có người chết mới không để lộ ra sơ hở.

Bằng cách này, mạng sống của Lương tiểu Ninh vĩnh viễn đóng dấu trên đầu Vưu Hải Ba.

Tô Dao nghe xong, một hồi lâu không nói chuyện, dừng lại một chút mới nói: “Thời gian trôi qua quá dài, đã năm năm, rất nhiều manh mối tìm không thấy, thi thể của Vưu Hải Ba và Lương Tiểu Ninh đều rất quan trọng.”

Lục Hải Minh hút điếu thuốc: “Rõ ràng, vùng nông thôn thích hợp để giấu xác hơn là thành phố, anh nghi ngờ mẹ con Lý Thư Bân đã giấu Lương Tiểu Ninh, có lẽ bao gồm cả thi thể của Vưu Hải Ba đều ở tại quê nhà.”

Chỉ cần phát hiện mẹ con Lý Thư Bân ở trong thôn Liễu Hà giấu xác, vụ án cơ bản đã được phá.

Lục Hải Minh không lập tức triệu tập mẹ con Lý Thư Bân vì sợ rút dây động rừng: “Đội trưởng Tô, em hãy để mắt, không thể để họ chạy thoát, còn phải làm cho bọn họ lộ ra nơi giấu thi thể.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao đi tới đi lui bên bờ biển, có thể nhìn chằm chằm mẹ con Lý Thư Bân không thành vấn đề, nhưng muốn không rút dây động rừng ngăn họ đi đường biển thì lại quá khó.

Vạn nhất hai mẹ con đột nhiên lên thuyền, đuổi hay không đuổi. Nếu đuổi theo thì chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, không đuổi thì họ sẽ bỏ chạy.

Tô Dao thực sự hy vọng cô sẽ trở thành một cái thuyền tinh, tất cả các thuyền ở đây đều nghe theo lời cô, cô có thể ra lệnh cho những chiếc thuyền này, không cho chúng ra khơi và chặn đường biển của mẹ con Lý Thư Bân.

Hiển nhiên, điều này là không thể.

Nhưng ai đó đã làm được.

Hai người phụ nữ đánh cá đi tới từ phía sau Tô Dao, vừa đi họ vừa hưng phấn đang thảo luận về một chuyện hay ho như tiền từ trên trời xuống.

“Bà có nghe nói chưa, có một thổ hào đến từ thành phố, thuê tất cả các thuyền của chúng ta chỗ này, bất kể lớn nhỏ, miễn là có thể ra khơi.”

“Dựa theo kích cỡ của chiếc thuyền, chiếc to nhất là mười vạn một ngày, thậm chí tàu đánh cá nhỏ nhất là một nghìn một ngày, tôi phải nhanh về nhà, kéo chiếc thuyền gỗ bị hỏng của mình qua.”

“Có thể lấy ít nhất tám trăm một ngày mà không làm gì cả, một ngày tám trăm, hai ngày là một ngàn sáu, ba ngày là hai ngàn bốn, ai u, phát tài rồi!”

Tô Dao gọi hai ngư dân lại: “Đại tỷ, hai người đang nói giỡn sao, nào có người nào ngu như vậy, bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê thuyền?”

Ngư dân dừng lại: “Thật là, trưởng thôn bên kia đã đăng ký phân phát tiền rồi.”

Tô Dao khó hiểu: “Thổ hào thuê nhiều thuyền như vậy để làm gì?”

Hai nữ ngư dân đã qua tuổi xuân thì nhìn nhau, cười cười, nụ cười có một tia ngượng ngùng lại có một tia ngóng trông, cuối cùng chuyển thành cực kỳ hâm mộ.

“Thổ hào nói anh ta muốn tổ chức sinh nhật cho bạn gái, đặt đèn trên thuyền và chiếu trên biển, giống như chương trình máy bay không người lái trên TV, lãng mạn quá đi.”

Tô Dao nhìn biển cả vô biên trước mặt, thử nghĩ đến tình huống mặt biển đều sáng đèn, không khỏi cũng thấy hâm mộ: “Tình yêu ngọt ngào vĩnh viễn thuộc về người khác.”

Ngư dân đáp lại: “Không phải sao, cô gái chắc là tới để đi du lịch, nếu hai ngày sau vẫn còn ở chỗ này, nhớ đến xem đấy.”

Tô Nghiêu cười: “Vâng.”

Hai ngư dân không muốn lãng phí nhiều thời gian, liền vội vàng về nhà tìm một chiếc thuyền, vì sợ thổ hào sẽ đổi ý không muốn thuê nữa.

Tô Dao xoay người đi về hướng nhà trọ, nghĩ thầm, người với người quả nhiên bất đồng.

Một số người có một ngày sinh nhật được cả thế giới ưa thích, một số người có một ngày sinh nhật mà ít người nhớ đến.

Hai ngày sau là sinh nhật của cô.

Tô Dao lạc lõng một mình một lúc, khi về đến khách sạn cô lại trở nên vô tâm vô phế.

Chủ nhà trọ đang chơi game ở quầy lễ tân, Tô Dao lên lầu sau khi trò chuyện với ông chủ một lúc.

Ngay khi cửa được mở ra, Tô Dao suýt chút nữa tưởng mình vào nhầm phòng.

Trong phòng có một mùi hương rất nhẹ, không gay, rất gãi đúng chỗ ngứa, nếu cô ngửi không lầm thì chắc hẳn có thành phần an thần trong đó.

Khăn trải giường, gối, chăn, thậm chí cả dép đi trong phòng không còn là những thứ mà ông chủ cung cấp ban đầu.

Trần Ngân Hà đang ngồi trên ghế bên cửa sổ đọc sách, trên bàn bên cạnh có nén hương, một lớp khói mỏng quanh quẩn quanh người.

Tô Dao đứng cạnh cửa, cung kính hô lên: “Đại sư Ngân Hà.”

“Ngài đang học thiền phải không ạ?”

Trần Ngân Hà đặt cuốn sách xuống: “Không, đang đợi cô.”

Tô Dao tính thời gian, từ lúc cô đi ra ngoài đến hiện tại đã hơn hai giờ: “Amh ngủ phần anh, chờ tôi làm gì.”

Trần Ngân Hà: “Tôi tự nguyện.”

Tô Dao lấy ra bộ đồ ngủ trong ba lô, bước vào phòng tắm, phát hiện dầu gội và sữa tắm đi kèm trong khu trọ tất cả đều được Trần Ngân Hà đổi đi, bao gồm cả khăn tắm đều đã thay đổi, mà còn là một cặp.

Cô biết trong hành lý lớn nhỏ của Trần Ngân Hà có gì rồi.

“Anh ném hết những thứ ban đầu thì tôi dùng cái gì?”

Trần Ngân Hà: “Dùng những thứ tôi mang theo.”

Tô Dao chỉ có thể dùng những thứ mà Trần Ngân Hà mang theo, những thứ của anh về cơ bản là hàng cao cấp, Tô Dao nghiên cứu nửa ngày cũng không hiểu được các chữ cái tiếng Anh ở trên có nghĩa là gì, dù sao thì rất thơm là được.

Hơn nữa độ lưu hương rất lâu, sau khi tắm xong, cô cảm thấy toàn thân như một trái đào chín, vừa ngọt vừa thơm.

Tô Dao nắm lấy một nắm tóc ngửi thử, là loại hương thơm trầm thấp, cô muốn cắn mình một cái.

Cô không thể trở thành thuyền tinh, mà biến thành một quả đào tinh.

Trần Ngân Hà tắm xong đi ra, Tô Dao đi qua ngửi một chút: “Tại sao mùi trên người của anh không rõ ràng bằng mùi của tôi?”

Cô vừa mới tắm xong, tóc còn ướt một nửa, còn có đôi môi căng mọng do hơi nóng trong phòng tắm, so với ngày thường càng thêm đỏ bừng, khi đi tới gần còn có thể ngửi thấy mùi đào chín.

Trần Ngân Hà tham lam hít vài cái, đi tới bên mép giường ngồi xuống: “Chúng ta dùng loại khác nhau, của tôi chỉ dành cho nam, còn của cô là của nữ.”

Hương thơm giống nhau, mùi thơm nhẹ là dùng trên người anh, mùi thơm nồng dùng cho cô, anh thích ngửi mùi trên người cô.

Trần Ngân Hà nằm xuống giường, lại đột nhiên đứng dậy.

Tô Dao quay đầu lại nhìn: “Làm sao vậy?”

Trần Ngân Hà: “Giường này không đúng.”

Tô Dao lập tức lên tinh thần, bước đến bên giường, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Nói xong cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cẩn thận quan sát tình hình bên trong và bên ngoài khu trọ.

Vào đêm ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, chủ trọ lắp đèn đường ngoài sân, bóng cây kéo dài từ ngoài sân hắt lên mặt đất và vách tường, khi có gió thổi qua giống như những bóng ma, có vẻ âm trầm đáng sợ.

Tô Dao đóng cửa sổ rồi khóa lại, kéo rèm thật kín, sau đó bước đến bên giường, ngồi xổm xuống dùng tay gõ vào ván giường, ngước mắt lên nói: “Bên trong liệu có cất giấu thi thể không?”

Trần Ngân Hà đang định nói, Tô Dao đột nhiên đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt.”

Sau đó cô xoay người đi tắt đèn, để lại đèn bàn, từ trong ba lô lấy ra một máy dò, quét khắp phòng, quay lại nói: “Đã xác nhận rồi, không có camera.”

“Nhấc ván giường lên xem thử.”

Trần Ngân Hà ngồi bên mép giường nhìn Tô Dao bận rộn trong ngoài, giống như những loại khách sạn khiêu dâm, cho dù có camera cũng đều là chụp lén ảnh cảnh sắc tình, cô một chút cũng không hề nghĩ đến phương diện đó, tâm trí cô chỉ toàn là vụ án giết người.

Trần Ngân Hà bất lực bật dậy khỏi giường: “Cô nằm xuống thử đi.”

Tô Dao leo ​​lên giường nằm úp tai vào ga trải giường, cô không nghe thấy âm thanh gì đặc biệt nên nhẹ nhàng lắc đầu với Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà đứng ở mép giường: “Cô có phát hiện ra vấn đề gì không?”

Tô Dao lại nằm xuống: “Nếu có vấn đề, thì chiếc giường này quá thoải mái.”

Ga trải giường là do Trần Ngân Hà mang đến, màu hồng nhạt có điểm xuyết hoa văn cây cỏ màu xám đậm, không biết chất liệu là gì, nó phẳng và mát hơn ga trải giường bình thường, lại ấm hơn một chút so với chiếu. Nằm trên đó giống như được ôm vào lòng.

Trần Ngân Hà đưa tay nâng tấm đệm lên, trong khi Tô Dao đứng nhìn như thể đối mặt với kẻ thù.

“Một hạt đậu Hà Lan?!”

Không có giết người, không có xác chết, chỉ là một hạt đậu Hà Lan nhỏ đã chuyển sang màu vàng.

Trần Ngân Hà lấy khăn giấy lấy hạt đậu ra, ném vào thùng rác: “Cô không phát hiện ra vấn đề lớn như vậy sao?”

Tô Dao: “…”

Vấn đề lớn như vậy sao?

Nó thực sự đủ lớn, sẽ bị coi là công chúa giả nếu bạn không tìm thấy một hạt đậu Hà Lan dưới tấm đệm dày.

Tô Dao nhìn công chúa đậu Hà Lan đang kiểm tra trước mặt: “Có chỗ ngủ là tốt rồi, thoải mái hay không thoải mái, làm sao có thể chú ý nhiều như vậy được.”

Nguy hiểm được giải trừ, Tô Dao đã thực sự buồn ngủ ngáp lớn, chuẩn bị trải chiếu trên sàn nhà ra ngủ.

Trần Ngân Hà đặt nệm vào chỗ cũ, sửa sang lại giường, đoạt chiếu trong tay Tô Dao rồi trải xuống.

“Đã đồng ý rằng tôi sẽ ngủ trên sàn nhà,“ Tô Dao ngồi xổm bên cạnh sàn nhà và chọc vào eo Trần Ngân Hà, “Tôi da dày thịt béo, không sao cả, ngủ ở đâu đều được, anh là bệnh nhân, ngủ trên giường đi.”

Ở nhà cô là chị, ở trong đội cô là đội trưởng, phải có tư tưởng giác ngộ cao, có nhiệm vụ chăm sóc người khác thật tốt.

Trần Ngân Hà quay lưng về phía Tô Dao: “Ngủ đi.”

Anh không quan tâm cô như thế nào với người khác, dù sao thì anh cũng sẽ cho cô những điều tốt nhất.

Thấy Tô Dao không nhúc nhích, Trần Ngân Hà khẽ nở nụ cười: “Ngủ một mình có phải là quá cô đơn, muốn ngủ cùng anh trai sao?”

Tô Dao: “...”

Loại chuyện này, cô còn muốn nhường giường cho anh, thôi quên đi.

Bây giờ ngay cả khi anh cầu xin cô cho ngủ giường, cô sẽ không nhường cho anh.

Tô Dao ở trên giường ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy thấy Trần Ngân Hà đã dậy, trong phòng tắm có tiếng giặt giũ.

Tô Dao vươn vai, bước ra khỏi giường đi đến cửa phòng tắm: “Công chúa đậu Hà Lan, dậy sớm vậy.”

Trần Ngân Hà mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, đang đứng trước gương cạo râu: “Còn được, không tính là quá sớm.”

Trần Ngân Hà cạo râu xong rồi lau cằm, cẩn thận sửa sang lại áo sơ mi trước gương, xắn cổ tay áo lên.

Tô Dao dựa vào cửa: “Nơi này thâm sơn cùng cốc, không có nhiều người, anh mặc đẹp như vậy cho ai nhìn?”

Trần Ngân Hà quay lại nhìn Tô Dao, có vẻ tâm trạng rất vui, khẽ cong môi: “Cô cảm thấy đẹp?”

Tô Dao thành thật gật đầu: “Khá đẹp.”

So với phụ nữ là cô càng đẹp hơn.

Trần Ngân Hà nhường phòng tắm cho Tô Dao: “Tôi ra ngoài xem bữa sáng có gì không.”

Tô Dao rửa mặt xong đi tìm Ngô Thanh Đào, hai người gặp nhau ở hành lang.

Ngô Thanh Đào vội vàng kéo Tô Dao sang một bên: “Chị Tô, đã xảy ra chuyện, hôm qua không phải em ngủ với con gái ông chủ sao, chị đoán thế nào?”

“Thế nào?” Tô Dao hơi suy nghĩ một chút.

Ngô Thanh Đào: “Chị đúng là thần cơ diệu toán, tối hôm qua cô gái đó liên tục hỏi em về đội phó Trần, còn muốn hỏi em thông tin liên lạc của đội phó Trần, còn định mua chuộc em bằng một bát hoành thánh thơm ngào ngạt, em không mắc câu đâu.”

Tô Dao cùng Ngô Thanh Đào vào nhà ăn ở tầng dưới.

Họ dậy sớm, trong nhà ăn không có nhiều người, vừa nhìn lên đã thấy Trần Ngân Hà đang nói chuyện với con gái trong lời đồn của ông chủ.

“Chị nói mà, tại sao mới sáng sớm đã bắt đầu chỉnh trang, hoa hòe lộng lẫy, hóa ra là hồng hạnh xuất tường,“ Tô Dao nhìn về phía Trần Ngân Hà rồi quay sang thảo luận với Ngô Thanh Đào, “Em nhìn bộ dạng của anh ta cười với người ta xem, mắt cong, môi cong, đó không phải là đang cố ý quyến rũ phụ nữ sao.”

“Em cảm thấy đội phó Trần nhìn qua rất bình thường, có thể là đang tìm hiểu tin tức,“ Ngô Thanh Đào cười cười, “Chị Tô hay là chị đang ghen?”

Tô Dao: “Không có, đừng nói bậy.”

“Nhường đường nhường đường, cẩn thận!” Một đầu bếp bước vào với một chiếc hộp, máu vẫn còn nhỏ trên mặt đất dưới đáy hộp, có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ xa.

Tô Dao đi theo đầu bếp vài bước: “Sư phụ, trong đó là loại thịt gì vậy, là để làm bữa trưa sao cho chúng tôi sao?”

Đầu bếp vừa đi vừa đáp: “Buổi sáng vừa mới mổ một con heo.”

Đầu bếp đặt cái hộp xuống đất nghỉ ngơi sau đó thở phào nhẹ nhõm, Tô Dao nhìn thoáng vào bên trong: “Đồ tể của các anh rất có tay nghề.”

Xương cốt được cắt rất gọn gàng, ngay ngắn, xương và thịt được tách ra và xếp gọn gàng. Vị đầu bếp lau mồ hôi và nhấc chiếc hộp lên lần nữa: “Chúng tôi không có đồ tể thực thụ nào ở đây, chúng tôi đã thuê người có sức và có kinh nghiệm trong làng để mổ.”

Tô Dao: “Mướn người mổ một con heo hết bao nhiêu tiền?”

Đầu bếp đã nhìn thấy rất nhiều người từ thành phố đến, ông đã quen với sự tò mò của họ: “Trước đây là 200, nhưng bây giờ giá đã tăng lên 220.”

Đầu bếp thuận miệng oán trách một câu: “Mẹ của Thư Bân cũng thật là, con trai đều ở trong thành phố an cư, cuộc sống tốt hơn chúng ta nhiều, còn kén chọn như vậy, thiếu mất một xu đều không được.”

Khi Tô Dao nghe thấy tên của Lý Thư Bân, cô sững người một lúc, nhưng cô không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, bắt lấy Ngô Thanh Đào đi giúp mình chọn món.

Tô Dao không phải là người kén ăn, vì vậy cô tùy tiện gắp một ít đồ ăn vừa ý, nghĩ muốn ăn nhanh, ăn xong liền đi quan sát Lý Thư Bân.

Còn phải tìm cách liên lạc với tên thổ hào đã thuê tất cả các con thuyền trong thôn Liễu Hà cho ngày sinh nhật của bạn gái hắn, xin đối phương giúp đỡ một chút, không được đem bất kỳ con thuyền nào cho bên khác thuê, phòng ngừa mẹ con Lý Thư Bân chạy thoát bằng đường biển.

*****

Happy new year các tềnh iu ~°•°~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.