Edit+beta: LQNN203
Nơi dừng chân là một đồn cảnh sát trong huyện gần rừng núi Sùng Tả, trời còn chưa sáng Tô Dao đã dậy, đến gõ cửa phòng Hứa Gia Hải trước: “Mau lên chủ nhiệm Hứa, lát nữa phải xuất phát rồi.”
Hứa Gia Hải liếc nhìn bầu trời nửa tối, ngáp một cái, muốn ngủ tiếp nhưng chăn bị Tô Dao trực tiếp nhấc lên.
Hứa Gia Hải ngồi bên giường trong bộ đồ ngủ: “Sau này tôi phải mách với Trần Ngân Hà, nói với cậu ta cô nhấc chăn của tôi lên.”
Tô Dao: “Vậy anh nghĩ anh ấy sẽ đánh tôi hay anh?”
Hứa Gia Hải: “...”
Nếu Trần Ngân Hà biết Tô Dao nhấc chăn của anh ta vào sáng sớm, anh ta sẽ bị anh đánh chết. Hai vợ chồng này, mỗi người một nơi, đều không dính dáng đến chuyện của người.
Sau khi Hứa Gia Hải rửa mặt sạch sẽ, anh ta đã bị Tô Dao kéo đến đợi Cục phó Vương ở lối vào văn phòng chỉ huy.
Giữa lúc Hứa Gia Hải đi mua bữa sáng, cùng Tô Dao mỗi người ba cái bánh bao, ngồi ở bậc đá ở cửa chờ.
Tô Dao ngước mắt lên nhìn thấy một tờ thông báo tìm người mất tích được dán trên cột điện bên đường, trên đó có in khuôn mặt của một cậu bé năm tuổi.
Đôi mắt cậu bé to tròn, long lanh, khuôn mặt tròn và đôi má lúm đồng tiền nhỏ khi cười.
Bị nụ cười của đứa trẻ thu hút, Tô Dao đứng dậy đi tới xem thông tin tìm người phía trên: “Tên thật của đứa trẻ là Ngô Hướng Dương, nhũ danh là Dương Dương, năm nay năm tuổi, hai tháng trước khi đang chơi ném vòng trên phố thì mất tích.”
Cô chưa kịp nói xong thì một người phụ nữ trạc ba mươi bước tới.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy hoa màu xanh đậm, tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt hốc hác, đôi môi khô như đã lâu không uống một giọt nước.
Người phụ nữ cầm trên tay một xấp giấy thông báo tìm người dày đặc, vừa nhìn thấy có người liền hỏi: “Cô có nhìn thấy đứa trẻ ở trên không, tên là Ngô Hướng Dương, nhũ danh là Dương Dương.”
Tô Dao lắc đầu với người phụ nữ: “Không có, chúng tôi không phải là người địa phương, chúng tôi đến đây để du lịch.”
Vẻ mong đợi trên khuôn mặt của người phụ nữ bỗng biến mất, đôi mắt của cô ấy như ngọn đèn đã tắt, bao phủ bởi sự tuyệt vọng và bóng tối.
Không bao lâu, người phụ nữ lại nhìn thấy Hứa Gia Hải, đi về phía anh ta, chỉ vào tấm ảnh trên tờ thông báo tìm người: “Anh có nhìn thấy đứa trẻ trong này không?”
Hứa Gia Hải lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng tới đây du lịch, không nhìn thấy đứa trẻ này.”
Đôi mắt của người phụ nữ lại trở nên tuyệt vọng, cô ấy tiếp tục đi về phía trước với xấp thông báo tìm người mất tích, gặp người liền hỏi, hỏi đi hỏi lại, lại bị dập tắt hy vọng hết lần này đến lần khác, cứ như thế lặp lại, giống như một cực hình không bao giờ dứt.
Cục phó Vương cùng hai người đi tới, liếc nhìn Tô Dao và Hứa Gia Hải đang ngồi ăn bánh bao trên bậc thang: “Ăn xong tản mùi rồi lăn vào đây.”
Tô Dao hai ba ngụm là nhét xong, bị nghẹn ợ lên một tiếng, đi vào văn phòng.
Hứa Gia Hải đưa điện thoại di động cho Cục phó Vương: “Tôi đã nói chuyện với Hứa Tiểu Uyển, nói tôi và đồng nghiệp đến Sùng Tả du lịch, nhờ cô ấy giới thiệu cho các điểm tham quan gần đó.”
Cục phó Vương cau mày: “Cô ta biết nghề nghiệp của cậu không?”
Hứa Gia Hải nâng kính lên sống mũi: “Lúc trước tôi đã giúp cô ấy đuổi mấy tên côn đồ ở quán bar. Thấy cô ấy rụt rè quá, tôi sợ làm cô ấy sợ nên không nói ra mình một bác sĩ pháp y làm việc với xác chết cả ngày, chỉ nói là một bác sĩ.”
Sợ Cục phó Vương không cho đi, Tô Dao vội vàng nói: “Vậy thì tôi là y tá, bảo vệ ở cổng bệnh viện cũng được. Đúng đúng đúng, tôi là bảo vệ, vừa lúc bảo vệ Hứa Gia Hải.”
Hai người bên cạnh Cục phó Vương, một người là người của tỉnh điều xuống, người còn lại là chi đội trưởng của Cục Cảnh sát thành phố Nam An, cộng thêm Tô Dao và Hứa Gia Hải, năm người tụ một chỗ ở đây.
Cục phó Vương mở một tờ giấy trắng ra, phác thảo địa hình khu vực mà Trần Ngân Hà phát tín hiệu theo dõi, nói: “Nơi này cây cối rậm rạp, nhiều cây cổ thụ cao lớn, trời tối nhìn không thấy đường, tổng cộng có ba ngọn núi, vách đá dựng đứng, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống, chỗ này có con đường quanh núi, nếu không thông thuộc địa hình thì không cần lái xe, nếu không sẽ chết không nghi ngờ.”
Bầu trời tối đen, vách đá dựng đứng, chết không nghi ngờ. Tô Dao tự nghĩ, chẳng trách tổ chức sát thủ có thể che giấu tốt như vậy, hơn ba mươi năm nay Bộ Công an không tìm ra, quả là một thế giới hoàn toàn biệt lập.
Cục phó Vương nói tiếp: “Tất cả đều sử dụng tín hiệu vệ tinh để liên lạc, thông tin gửi và nhận nội bộ có thể bị chặn. Mọi người nên chú ý bảo vệ an toàn cho bản thân, đừng để lộ ra ngoài.”
Mấy người thảo luận về kế hoạch thâm nhập cụ thể, Tô Dao nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Cục phó Vương, biệt danh nằm vùng của Trần Ngân Hà là gì?”
Biệt danh nằm vùng phải rất khí chất và phong cách, khiến tội phạm nghe đến phải sợ vỡ mật, Tô Dao thử đoán xem: “Liệp báo, đại bàng, hổ sói, đao bén?”
Cục phó Vương ho nhẹ phất tay: “Chuyện bây giờ biệt danh đã không còn quan trọng, không nói cũng vậy.”
Chi đội trưởng gật đầu đồng ý: “Phải.”
Bọn họ càng mơ hồ, Tô Dao càng tò mò: “Biệt danh là ký hiệu nằm vùng, làm sao có thể không quan trọng?”
Hứa Gia Hải vừa thấy đã biết, người nào đó khẳng định không đặt cái tên không sốc đời không nể, lòng hiếu kỳ nổi lên: “Tên đó rốt cuộc tự đặt cho mình cái tên gây sốc gì vậy?”
Cục phó Vương liếc nhìn chi đội trưởng: “Đội trưởng Lý, cậu nói đi.”
Chi đội trưởng: “Ngài là tổng tư lệnh, đương nhiên phải là ngài nói chuyện quan trọng như vậy.”
Tô Dao: “...” không phải chỉ là một biệt danh hành động, khó nói như vậy sao?
Cục phó Vương vẻ mặt nghiêm túc: “Huyết hồng đêm đen.”
Chi đội trưởng nhắc nhở: “Chấm, có một chấm ở giữa nữa. Đội trưởng Trần nói không có chấm đó là không có linh hồn.”
Cục phó Vương đáng thương đã già như vậy, khuôn mặt vừa hằn học vừa ghét bỏ, đọc cái tên đáng xấu hổ nhất: “Huyết hồng. đêm đen.”
Chi đội trưởng: “Chấm!”
Cục phó Vương sầm mặt nói: “Huyết hồng chấm đêm đen.”
Hơn phân nửa đời ông làm cảnh sát, bản thân cũng từng nằm vùng, cấp dưới nằm vùng càng vô số, lần đầu tiên thấy phong cách như Trần Ngân Hà. Cái tên này nghĩa là gì, vừa thứ cấp vừa không chính thống, vừa đen tối lại vừa dài dòng lê thê.
Mỗi lần liên lạc với anh đều giống như thế này, “Huyết hồng chấm đêm đen, nhiệm vụ diễn ra thế nào?”, “Huyết hồng chấm đêm đen hãy yên tâm, vị hôn thê của cậu vẫn an toàn”, “Nhận được thư trả lời, huyết hồng chấm đêm đen.”
Kiểu màu mè khiến người ta nhìn không ưa nổi.
Tô Dao thầm niệm trong lòng: “Huyết hồng chấm đêm đen.”
Cô mỉm cười, quay đầu liếc nhìn dãy núi dài vô tận phía xa, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng, như thể đã nhìn thấy anh xuyên qua sương mù rừng rậm.
Tô Dao và Hứa Gia Hải về phòng thu dọn đồ đạc, khoác ba lô mà Cục phó Vương đã chuẩn bị từ trước để làm bộ như đang đi du lịch.
Khi đi ra ngoài, Tô Dao lại nhìn thấy người phụ nữ tìm con mình, cô ấy đang đứng ở ven đường, một tay cầm xấp thông báo mất tích, một tay cầm món điểm tâm địa phương, vừa ăn sáng vừa nhìn vào trong đám người.
Tô Dao xoay người, cùng Hứa Gia Hải đi bộ tới nhà ga, mua vé vào bìa rừng núi rồi lên xe.
Trên xe có rất nhiều người, có người là dân buôn hàng miền núi vác theo bao tải, có người đi du lịch, đầy ắp người.
Tô Dao cởi ba lô ra, ôm trong ngực, dưới chân cô đặt bó hoa cúc non mà cô mang theo.
Chùm cúc này có ba cây nhỏ bám vào rễ và dính bùn đất nên không bị héo.
Hứa Gia Hải lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt trầm tư liên lạc với Hứa Tiểu Uyển, thỉnh thoảng nhíu mày thật chặt.
Tô Dao: “Làm sao vậy?”
Hứa Gia Hải: “Mở miệng nói dối một cô gái thuần khiết tốt bụng, lương tâm cắn rứt.”
Giọng nói của Tô Dao vô cùng lãnh đạm: “Thân phận của cô gái đó, có người bố như vậy, trời sinh chính là gánh theo tội. Anh đừng coi cô ấy là phụ nữ, coi như tội phạm là được.”
Tô Dao thấp giọng: “Bây giờ anh không phải là đàn ông, mà là cảnh sát. Có vô số con tin tội nghiệp đang chờ anh giải cứu. Không chừng trong số những con tin đó có người yêu tương lai của anh đấy.”
Hứa Gia Hải: “Đừng tẩy não tôi, không bị cô lừa đâu.”
Tô Dao mỉm cười, tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn rừng cây và ngọn núi xa xa ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cô lấy trong ba lô ra một chiếc phong bì màu hồng, xem xét kỹ lưỡng trên tay.
Hứa Gia Hải liếc nhìn: “Đây là gì, thư tình Trần Ngân Hà viết cho cô sao?”
“Không phải,“ Tô Dao đặt phong thư ở nơi có ánh sáng mặt trời, nheo mắt nhìn nội dung bên trong, “Trần Ngân Hà đã đưa nó cho tôi trước khi đi, anh ấy nói trong đó là người đàn ông tốt nhất trên đời mà anh ấy tìm được cho tôi, nếu anh ấy chết, bảo tôi tìm người đàn ông trong phong bì.”
Hứa Gia Hải dường như đã nghe thấy một trò đùa lớn nào đó: “Vớ vẩn, loại người như cậu ta lại để cho cô ở bên với người đàn ông khác, còn tự mình tìm kiếm, không thể nào.”
Tô Dao nhìn chằm chằm vào phong bì: “Vậy thì có gì trong đó?”
Hứa Gia Hải suy nghĩ một chút: “Nếu là tôi, tôi sẽ để người phụ nữ mình yêu sống tốt, tìm một người đàn ông tốt yêu cô ấy, hạnh phúc sống hết một đời.”
“Có lẽ tên đó đột nhiên phát hiện trong lương tâm của mình cũng nghĩ như vậy. Sợ cô sống không tốt sau khi cậu ta chết nên đã tìm trước cho cô, giải thích giống như di ngôn.”
“Có lý,“ Tô Dao đặt phong bì vào ngăn trong cùng của ba lô, “Tôi hy vọng phong thư này sẽ không bao giờ được mở ra.”
Ba mươi phút sau, cả hai xuống xe tiến vào khu rừng rậm như kế hoạch ban đầu.
Hai tiếng sau, khi điện thoại vẫn còn một chút tín hiệu, Hứa Gia Hải liên lạc với Hứa Tiểu Uyển, nói rằng anh ta đã lạc đường.
Hứa Tiểu Uyển nhanh chóng trả lời: “Mọi người đừng đi lung tung, trên núi còn có rất nhiều dã thú, mọi người đứng tại chỗ chờ em, em đi đón mọi người.”
Hứa Gia Hải cất điện thoại di động, quay đầu lại nói với Tô Dao: “Đợi ở đây.”
Tô Dao ngồi xổm bên dòng suối trong vắt, đổ một ít nước lên bó hoa cúc non mà cô mang theo, rồi ngồi trên một phiến đá nghỉ chân.
Hứa Gia Hải đưa cho Tô Dao một chai nước: “Sát thủ tên Cố Mộng đó đã nhìn thấy cô, cô định làm gì?”
Tô Dao uống nước rồi cất nửa chai còn lại vào ba lô của mình: “Tiên hạ thủ vi cường, tống khứ cô ta trước khi cô ta giải quyết tôi.”
Giống như sát thủ giết người không chớp mắt, không biết trên tay có bao nhiêu sinh mạng, chết chưa hết tội.
Tô Dao cúi xuống xắn ống quần ướt sũng bị nước làm ướt, giọng nói lạnh lùng: “Theo thông tin chúng ta có được thì Cố Mộng do chính Hứa Tiềm đào tạo, là cánh tay phải của hắn ta, cách đây hai năm một nhà khoa học bị bắn chết chính là Cố Mộng ra tay, cô ta cũng đã bắn chết một đứa trẻ ba tuổi.”
Cả hai đang nói chuyện thì Tô Dao đột nhiên dừng lại, ra hiệu bằng mắt cho Hứa Gia Hải im lặng.
Có một âm thanh cách đó không xa, không phải từ gió và động vật, mà là giọng nói của con người.
Tô Dao chắn Hứa Gia Hải sau lưng, lấy dao găm giấu trên người ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cố Mộng đứng trên cây cao cách đó không xa, trên tay cầm chiếc bánh rán đang ăn dở, cúi đầu nhìn Tô Dao và Hứa Gia Hải, khẽ liếm khóe môi dưới.
Cô ta đang định đi ra ngoài tìm cô thì cô tự mình tới cửa.
Lưng của Cố Mộng bị roi đánh đến chảy máu, mặc dù cô ta đã được bôi thuốc nhưng sẽ không nhanh chóng lành lại trong một thời gian, điều này đã cản trở hành động của cô ta.
Cô ta rất muốn đánh với nữ cảnh sát kia, bóp cái cổ mảnh mai của người kia, túm tóc cô đập vào đá, nhìn khuôn mặt đầy máu của cô, nghe cô rên rỉ vì đau đớn, sẽ rất thú vị khi ghi lại giọng nói này gửi cho Trần Ngân Hà.
Đáng tiếc khi sư phụ bảo cô ta bắt sống. Phương thức tra tấn người của sư phụ là hung ác nhất, khi cô rơi vào tay sư phụ, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.
Cố Mộng nở nụ cười khát máu, cô ta từ trên cây nhảy xuống, trên tay cầm súng, bắn Hứa Gia Hải hai phát, lũ chim bị kinh động trong rừng cây bay ra.
Tô Dao đưa Hứa Gia Hải trốn sau tảng đá, “đoàng đoàng đoàng”, một loạt tiếng súng vang lên, một viên đạn bay ra sượt vào vai Hứa Gia Hải, áo sơ mi của anh ta bị cắt một vết sắc bén, trên da xây xát vết máu.
Cố Mộng xoay khẩu súng trong tay: “Tô Dao, đi ra, tôi đưa cô tới căn cứ uống rượu cưới.”
Tô Dao cau mày, rượu cưới gì, bọn chúng muốn tổ chức hôn lễ tại căn cứ thì liên quan gì đến cô.
Cố Mộng mỉm cười: “Cô vẫn chưa biết đi, bốn ngày nữa là ngày cưới của Trần Ngân Hà và sư muội tôi, ha ha ha.”
Hứa Gia Hải ấn Tô Dao xuống: “Đừng nóng vội, ở đây hẳn là có hiểu lầm. Lão Trần không phải loại người như vậy.”
Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải tống khứ Cố Mộng ngay lập tức, Hứa Tiểu Uyển đi tới sau này cũng không thể biết được thân phận của bọn họ, nếu không sẽ không thể âm thầm lẻn vào được.
Tô Dao hét lên: “Tại sao tôi phải tin cô?”
Cố Mộng nghĩ mà thấy buồn cười: “Tin hay không cứ đi với tôi không phải được rồi sau, chủ nhân của tôi cũng muốn gặp cô.”
Tô Dao nghe ra, Cố Mộng không dám giết cô.
Tô Dao yêu cầu Hứa Gia Hải trốn đi, thấp giọng nói: “Anh chờ Hứa Tiểu Uyển ở đây, tôi đi cùng Cố Mộng, chúng ta sẽ gặp nhau ở căn cứ.”
Sau khi nói xong, cô bước ra từ phía sau phiến đá, nói với Cố Mộng: “Tôi sẽ đi với cô, nhưng cô phải để bạn đồng hành của tôi đi.”
Cố Mộng cất súng đi, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, ánh mắt chuyển động ranh mãnh: “Được, dù sao thì hắn cũng đã lạc đường, hắn không thể ra khỏi khu rừng này, chờ chết đói hoặc bị chó rừng cắn chết đi.”
Tô Dao xách ba lô, cầm bó hoa cúc non trong tay đi vài bước, quay đầu liếc nhìn Cố Mộng: “Sao cô không đi?”
Cố Mộng mỉm cười: “Cô đi trước.”
Tô Dao gật đầu: “Được.”
Vừa đi cô vừa lặng lẽ đặt tay lên eo, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Cố Mộng ngừng bước chân, lấy súng ra, hướng về phía đầu Hứa Gia Hải, nhếch khóe môi cười, giống như một con rắn độc trơn bóng lạnh lùng.
“Đoàng”, tiếng súng vang lên, một tia máu bắn ra.
Cố Mộng còn chưa kịp nổ súng đã ngã xuống đất, cô ta nhìn lên Tô Dao đang cầm súng: “Cô, cô...”
Tô Dao cất súng, thờ ơ nhìn Cố Mộng đang nằm trên vũng máu, đôi con ngươi như muốn kết băng: “Tôi không ngốc, đi cùng cô để cô bắt tôi về uy hiếp Trần Ngân Hà?”
Cố Mộng bị bắn vào gáy không chết ngay lập tức, cô ta mở to mắt nhìn Tô Dao.
Trong miệng cô ta có máu, vết máu loang lổ không đều trên hàm răng trắng của cô ta, khi cười toe toét trông cô ta rất đáng sợ, giống như một con quái vật vừa nuốt máu người vậy.
Tô Dao: “Có trách thì trách bản thân cô tham lam lại kiêu ngạo. Nếu không phải cô muốn tính mạng bạn đồng hành của tôi, tự đưa lưng mình về phía tôi thì cô đã không chết sớm như vậy.”
Cố Mộng phun ra một ngụm máu lớn, cô ta yếu đến mức không thể ngẩng đầu lên được, gương mặt áp vào đám cỏ khô.
Các ngón tay của Cố Mộng cử động, Hứa Gia Hải cho rằng cô ta đang tìm súng nên anh đã chạy về phía trước đá văng khẩu súng trên mặt đất.
Nữ sát thủ chỉ còn một hơi thở cũng không nghĩ sẽ tìm súng, dùng hết sức duỗi tay nắm lấy nửa chiếc bánh rán rơi trên mặt đất.
Cô ta không còn nhớ gì về gia đình mình mà chỉ biết rằng cô ta đã bị Hứa Tiềm bắt cóc bằng một chiếc bánh rán, sau đó được Hứa Tiềm huấn luyện để trở thành một con quái vật khát máu.
Một cơn gió núi xẹt qua mặt đất, thổi bay những chiếc lá khô trên mặt đất nhảy nhót, Cố Mộng chộp lấy chiếc bánh rán nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc lạ lùng.
Hứa Gia Hải nhìn di động: “Hứa Tiểu Uyển nói sắp đến rồi.”
Tô Dao ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng của Cố Mộng cất đi, rồi hướng dẫn Hứa Gia Hải cùng cô khiêng xác Cố Mộng ra sau tảng đá để che giấu.
Hứa Gia Hải lau máu trên cánh tay bị viên đạn sượt qua, cách tròng kính nhìn Tô Dao, động tác cô bình tĩnh, giọng nói bình thản, như thể vừa rồi không phải giết người mà là giẫm chết một con kiến.
Tuy Hứa Gia Hải cả ngày xử lý xác chết, cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên với Tô Dao: “Đội trưởng Tô, cô là người làm chuyện lớn.”
Thời bình, nhiều cảnh sát cả đời cũng chưa từng bắn ai, cô giết người không chớp mắt, máu lạnh như Cố Mộng cũng bị cô bắn chết.
Tô Dao ngồi xổm bên con suối để rửa sạch vết máu trên tay, lau tay trên quần áo, nghiêm nghị nói: “Tôi đến đây để giúp anh ấy, không phải để kéo anh ấy xuống. Tôi sẽ làm những gì tôi phải làm.”
Cô không thể để Trần Ngân Hà bị uy hiếp dù chỉ là một mối đe dọa nhỏ nhất vì cô, anh không thể chịu được mối đe dọa như vậy.
Sau khi thu dọn sạch sẽ dấu vết của Cố Mộng, Tô Dao khoác ba lô lên, cầm bó hoa cúc lên, quay đầu nói với Hứa Gia Hải: “Đi thôi, đi uống rượu cưới của ai kia nào.”
Hứa Gia Hải cảm thấy một luồng sát khí ghen tuông, nhìn xuống bàn tay vừa mới giết người của Tô Dao, cảm thấy lần này Trần Ngân Hà có chạy đằng trời cũng không thoát.
Hứa Gia Hải nói với Tô Dao: “Nếu vừa rồi không có cô, tôi đã bị Cố Mộng giết chết, tôi nợ cô một mạng.”
“Không sao, tôi vốn dĩ là vệ sĩ của anh mà,“ Tô Dao vừa đi vừa nói, “Hứa Tiềm sẽ không mất nhiều thời gian biết về cái chết của Cố Mộng. Sau khi hội họp với Trần Ngân Hà, chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
Trong rừng cây vang lên một loạt tiếng bước chân gấp gáp, giọng nói của Hứa Tiểu Uyển vang lên: “Anh Gia Hải!”
Hứa Gia Hải chỉnh lại kính, đi về phía Hứa Tiểu Uyển, còn chưa kịp thay quần áo, trên cánh tay có thể nhìn thấy rõ ràng một vết máu.
Hứa Tiểu Uyển nhìn Hứa Gia Hải nhíu mày: “Cánh tay của anh bị sao vậy?”
Hứa Gia Hải: “Tôi bị cành cây cào.”
Hứa Tiểu Uyển dường như không mảy may nghi ngờ: “Vậy anh nhanh chóng khử trùng tiêu độc, đừng để bị viêm.”
Hứa Gia Hải lấy trong ba lô ra một hộp thuốc bỏ túi, vừa xử lý vết thương vừa nói: “Tôi và đồng nghiệp ở đây đã lâu, như thế nào cũng không tìm được đường ra.”
Hứa Tiểu Uyển nhìn Hứa Gia Hải lau vết thương bằng bông cồn, không khỏi nhíu mày đau lòng, đôi lông mày mảnh khảnh chụm vào nhau: “Mọi người đã đi quá sâu vào rừng cây, chỉ sợ trời tối cũng không ra được. Chờ trời tối đen, sẽ có sói và gấu hoang, rất nguy hiểm.”
“Vậy phải làm sao đây, nếu ngủ ở bên ngoài bị sói tấn công thì chết chắc,“ Tô Dao vẻ mặt lo lắng nói, “Hứa Gia Hải còn đang bị thương, có mùi máu, bầy sói nhất định có thể ngửi thấy.”
Tô Dao đang dùng lời lẽ để dụ Hứa Tiểu Uyển đưa họ về căn cứ.
Hứa Tiểu Uyển nhìn vẻ mặt Hứa Gia Hải, nhẹ giọng nói: “Nếu không em đưa mọi người về nhà em, nhà em ở sâu trong rừng, trước khi trời tối có thể về đến nhà, chỉ là...”
Hứa Tiểu Uyển có chút xấu hổ: “Chỉ là người nhà của em tính tình không tốt lắm, sợ bọn họ làm khó mọi người.”
Tô Dao: “Còn tốt hơn là bị sói xé nát và ăn thịt ở bên ngoài.”
Hứa Gia Hải băng bó vết thương xong, cất hộp thuốc đi, từ trong ba lô lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào: “Đi thôi.”
Hứa Tiểu Uyển cao hứng cười cười: “Tốt quá rồi. Anh Gia Hải, anh là bác sĩ, có thể đến khám bệnh cho chị của em. Chị ấy bị đánh vào lưng, chảy đầy máu.”
Một cơn gió thổi qua, hất tung những chiếc lá trên mặt đất, lộ ra một nửa chiếc bánh rán nhuốm máu, ngay bên cạnh chân Hứa Tiểu Uyển.
Hứa Gia Hải nhấc chân giẫm lên chiếc bánh rán dưới chân, chặn tầm mắt của Hứa Tiểu Uyển.
Hứa Tiểu Uyển hưng phấn nói: “Nhà em còn chưa có khách, chúng ta nhanh nhanh chóng trở về ăn cơm tối đi. Ăn cơm xong, em sẽ đưa mọi người đi ngắm sao.”
Tô Dao và Hứa Gia Hải đi theo Hứa Tiểu Uyển vào sâu trong rừng cây, gặp mấy người cầm súng tuần tra, nhìn thấy Hứa Tiểu Uyển dẫn đầu, bọn họ chỉ hỏi vài câu, không dám ngăn cản.
Tô Dao giả vờ sợ hãi co người lại, thấp giọng hỏi Hứa Tiểu Uyển: “Tại sao bọn họ mang súng trên người vậy?”
Hứa Tiểu Uyển vắt óc giải thích cho Tô Dao và Hứa Gia Hải: “Trên núi có rất nhiều thú dữ, dân làng sợ thú dữ tấn công thôn nên mang theo súng canh giữ ở đây.”
Trời tối dần, Tô Dao và Hứa Gia Hải đi theo Hứa Tiểu Uyển băng qua một thác nước khổng lồ, đi về phía trước năm sáu trăm mét, gạt cành cây rậm rạp sang một bên, trước mặt họ hiện ra một ngôi làng.
Trong thôn sáng rực đèn đuốc, trước cổng có người canh giữ.
Tô Dao lấy cớ buộc dây giày cho mình, đi sau Hứa Gia Hải và Hứa Tiểu Uyển một bước, lặng lẽ giấu súng dưới gốc cây to, phủ đầy cành lá, đứng dậy đi vào thôn.
Khi đến cổng quả nhiên họ bị khám xét, lính canh không tìm thấy gì nên cho Tô Dao và Hứa Gia Hải vào.
Hứa Tiểu Uyển khoác tay Hứa Gia Hải, nhiệt tình nói chuyện với anh ta.
Tô Dao đi theo phía sau, vừa quan sát tình hình trong thôn vừa lặng lẽ tìm kiếm Trần Ngân Hà.
Hứa Gia Hải luôn tâm niệm nhiệm vụ của một người làm công cụ, anh ta chỉ vào chiếc đèn lồng lớn màu đỏ có in chữ “Hỉ” ở ven đường hỏi: “Ở đây của các cô có người sắp kết hôn à?”
Đôi mắt Hứa Tiểu Uyển đột nhiên tối sầm lại, cô khẽ nhíu mày: “Bố em tìm đối tượng cho em, ép em kết hôn.”
Nói rồi nhìn Hứa Gia Hải: “Em không muốn kết hôn với người đàn ông đó. Em và anh ấy cũng chưa tiếp xúc gì, em không thích anh ấy. Em sẽ tiếp tục cầu xin bố, em không muốn kết hôn với anh ấy.”
Hứa Gia Hải từ khóe mắt liếc nhìn Tô Dao, tiếp tục hỏi Hứa Tiểu Uyển: “Người đàn ông đó nghĩ như thế nào, có nguyện ý cưới cô không?”
Hứa Tiểu Uyển nhíu mày: “Ban đầu anh ấy miễn cưỡng, nhưng sau khi kết thân với em, anh ấy nói anh ấy yêu em, nói em là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới, anh ấy nhất định phải cưới em.”
Hứa Gia Hải: “...” Đồng chí huyết hồng chấm đêm đen này xảy ra chuyện gì vậy, bị sắc đẹp của địch mê hoặc, làm phản ư?
Vị hôn thê của cậu vác bụng bự... Không đúng, là mạo hiểm tính mạng đến đây tìm cậu, nhưng cậu thì hay rồi, lại trở mặt còn sắp cưới một người phụ nữ khác.
Hứa Gia Hải cảm thấy mình là một tên cặn bã, sau khi thấy Trần Ngân Hà mới biết được, thế nào là một tên cặn bã thực sự, đại cặn bã bất khả chiến bại!
Hứa Gia Hải nghe thấy tiếng bẻ ngón tay, sau đó nhìn thấy Tô Dao vô cảm lắc hai tay, vầng sáng lớn màu đỏ trên đèn lồng chiếu vào một bên mặt, khiến cô trông có vẻ hung ác và nóng nảy, như thể giây tiếp theo có thể vặn gãy cổ tên cặn bã nào đó.
Hứa Gia Hải vô thức sờ sờ túi của mình, muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Ngân Hà, bảo anh chạy càng xa càng tốt, đến cùng trời cuối đất, đừng bao giờ quay lại, nếu không sẽ chết thảm.
Lại nghĩ rằng Trần Ngân Hà nằm vùng không dùng được điện thoại di động, Hứa Gia Hải thu tay về, bỏ đi, sau này mỗi năm nhất định phải mua thêm tiền giấy đốt cho Trần Ngân Hà, để anh có thể sống dư dả thoải mái dưới lòng đất, cũng coi như cạn tình nghĩa anh em.
Gió đêm xào xạc, một đoàn người tụ tập ở bãi săn phía sau thôn, đuốc sáng rực, ánh mắt ai cũng đỏ bừng.
Ở giữa bãi săn, một người đàn ông đang giao chiến sinh tử với một con gấu đen mạnh mẽ, xung quanh anh ta vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, mọi người không ngừng đặt cược ầm ĩ.
Một người và một con gấu, chỉ một người có thể sống sót thoát ra khỏi bãi săn.
Một nửa khuôn mặt của người đàn ông bị móng vuốt của con gấu đen cào, rỉ máu, một bên tai bị xé làm đôi, máu chảy ròng ròng.
Con gấu đen bị con dao găm làm mù mắt, nó gầm lên dữ dội tấn công vào người đàn ông.
Người đàn ông né tránh, đi vòng ra phía sau con gấu đen, khống chế cổ con gấu đen từ phía sau, dùng sức vặn vẹo cánh tay, con gấu đen há hốc mồm ngã xuống đất, người đàn ông cưỡi trên lưng con gấu đen, rút dao găm. Anh ta cắt cổ con gấu đen, với một tiếng “phập”, một dòng máu đen sẫm phun ra.
Trần Ngân Hà theo dõi cuộc chiến, ước tính hiệu quả chiến đấu của sát thủ, từ đó tính toán trình độ của toàn bộ ngôi làng. Nếu giao tranh trực diện, cảnh sát phải phái ra bao nhiêu nhân lực mới có thể đánh hạ nơi này.
Điểm mấu chốt nhất, những con tin bị Hứa Tiềm bắt giam.
“Này, tiểu tử,“ một bác gái từ trong thôn đi tới nói với Trần Ngân Hà, “Tôi thấy Tiểu Uyển từ bên ngoài dẫn theo một người đàn ông về, thoạt nhìn rất thân thiết, cậu không nhanh đi xem một chút đi.”
Mọi người trong thôn đều biết đám cưới của Trần Ngân Hà và Hứa Tiểu Uyển sẽ diễn ra vào bốn ngày sau.
Trần Ngân Hà ra khỏi bãi săn, quay người đi về phía ngôi làng.
Hứa Tiềm rất yêu thương Hứa Tiểu Uyển, sẽ cho mọi người chúc mừng hôn lễ. Chỉ trong ngày cưới, những con tin bị giam giữ mới được thả ra khỏi ngôi nhà chôn bom uống rượu cưới, đó sẽ là thời điểm tốt nhất để cảnh sát triển khai hoạt động.
Vì vậy đám cưới này phải được tổ chức, măc kệ Hứa Tiểu Uyển có muốn hay không.
Trần Ngân Hà hái một vài bông hoa không rõ tên ở ven đường, buộc chúng thành một bó bằng dây gai dầu, bước đến nhà Hứa Tiểu Uyển với bó hoa trên tay.
Anh vừa đi vừa nghĩ đường lui cho mình, Tô Dao lúc này hẳn đã biết anh nằm vùng, cô không thể ở Vân Giang nên sẽ đến gặp Cục phó Vương, sẽ tham dự vào ngày cảnh sát hành động.
Lồng đèn đỏ được treo rực rỡ khắp thôn, hôn lễ tất nhiên không giấu được cô, anh có thể đổ lỗi cho Hứa Gia Hải... Không được, Hứa Gia Hải không có ở đây, không đổ lên đầu cậu ta được.
Chu Vũ Trần, nói rằng người kết hôn với Hứa Tiểu Uyển là Chu Vũ Trần.
Như vậy anh không cần phải quỳ trên bàn giặt, sầu riêng hay bàn phím nữa.
Trần Ngân Hà tự mình sắp xếp đường lui xong, cầm bó hoa đẩy cửa nhà Hứa Tiểu Uyển, đi qua sân, hét lớn: “Tiểu Uyển.”
Cửa phòng khách được mở ra, Hứa Tiểu Uyển đứng ở cửa.
Trần Ngân Hà đưa bó hoa trên tay về phía trước, định mở miệng nói dối thì thấy cánh cửa phòng phía sau chuyển động, một bóng người mảnh khảnh bước ra.
Tô Dao câu môi dưới, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Yo, chú rể đến rồi.”