Rơi Vào Ngân Hà

Chương 101: Chương 101: Đi tìm anh




Edit+beta: LQNN203

Tô Dao lái xe đến núi Nhược Đàn, vào cuối hè đầu thu, ngọn núi khoe sắc rực rỡ nhất bốn mùa trong năm, lá xanh, cam, vàng bao phủ cả ngọn núi.

Hai hàng cây phong được trồng ở hai bên đường đi lên núi, những chiếc lá phong đỏ rực như lửa, từ trên cây rơi xuống rung rinh, như những tia lửa nhỏ, thắp sáng mọi cảnh vật trên đường đi.

Những cây phong thô và cao, trông có vẻ già nua, Tô Dao không khỏi tự hỏi liệu Trần Ngân Hà, người đã sống trên ngọn núi này tám năm, đã leo lên những cây phong này chưa.

Đi thêm một đoạn nữa, chạy đến ngọn núi sau cây phong, trèo lên cây hái trái dại, xuống sông bắt cá nhỏ, cùng bạn bè cùng trang lứa cười đùa trong nắng.

Cô biết anh không có tuổi thơ mà tất cả những đứa trẻ bình thường phải có, anh bị giam cầm trong căn nhà không thấy ánh sáng.

Dù mỗi lần nhắc đến Trần Ngân Hà đều nhắc đến ngôi nhà xinh đẹp đó, nhưng đối với anh, tất cả những kỉ niệm về mẹ anh đều ở trong ngôi nhà đó.

Tô Dao không thích ngôi nhà đó, cô cho rằng nó u ám và đáng sợ, giống như một con quái vật đang gương nanh múa vuốt trong bóng tối.

Tô Dao liếc mắt nhìn con mèo trong túi vũ trụ trên ghế lái phụ, hôm nay cô đến trả con mèo cho Chu Vũ Trần, ngoài ra cô còn phải xác nhận một chuyện, Chu Vũ Trần có giết Dương Tập Văn hay không.

Xe dừng ở cổng biệt thự, giống như lần trước, cổng tự động từ bên trong mở ra, lão quản gia được đào tạo bài bản dẫn Tô Dao đi vào.

Chu Vũ Trần từ cửa phòng khách đi ra, trong tay cầm điện thoại di động, đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, trông rất bận rộn.

Tô Dao đi tới, Chu Vũ Trần cúp điện thoại, nhìn xuống túi vũ trụ trong tay Tô Dao, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, sau đó nở nụ cười: “Sao lại gửi lại?”

Tô Dao bỏ con mèo ra khỏi túi, ngồi xổm xuống sờ sờ nó, đứng dậy cầm một sợi lông mèo màu hồng trên đầu ngón tay lên: “Nó bị nhuộm bởi thuốc nhuộm, đây là con mèo không phải Minh Nguyệt nuôi, là đồ giả được anh tìm thấy.”

Trần Ngân Hà nói rõ với cô rằng anh đã giải cứu con mèo của Minh Nguyệt và giao nó cho Chu Vũ Trần nuôi. Bây giờ con mèo đã biến thành một con giả, cho thấy rằng nó thực sự đã chết, về việc nó chết như thế nào...

Tô Dao ngước nhìn Chu Vũ Trần.

Dưới ánh mặt trời, làn da của Chu Vũ Trần trắng như một lớp tuyết lạnh, khiến anh ta trông gầy hơn Trần Ngân Hà, dường như anh ta sẽ tan biến sau khi đứng dưới nắng một lúc.

Giống như Trần Ngân Hà, mắt và tóc anh ta đều đen tuyền, nhưng đồng tử của Trần Ngân Hà giống như bầu trời đêm đầy sao, Chu Vũ Trần thì lạnh lùng hơn, mặc dù anh ta luôn nở nụ cười trên môi.

Tô Dao chưa bao giờ gặp bố ruột của Chu Vũ Trần, Chu Chính Thanh, nhưng cô biết người đàn ông đó là một ác quỷ.

Ông ta đe dọa Hạ Nhược Đàn bằng tính mạng của Trần Ngân Hà và giam họ trong nhà suốt tám năm. Ông ta ép Hạ Nhược Đàn sinh Chu Vũ Trần. Ông ta thuê sát thủ ở gần đó, ngay khi ông ta chết, sát thủ sẽ giết Hạ Nhược Đàn để bà chết cùng với ông ta.

Ông ta nắm tay Trần Ngân Hà bắt anh giết con mèo một cách dã man.

Ông ta có thể ép Trần Ngân Hà, dường như cũng có thể ép Chu Vũ Trần. Vậy năm đó con mèo không bị Trần Ngân Hà siết cổ đến chết đã đi đâu?

“Bị tôi bóp cổ,“ giọng nói của Chu Vũ Trần vang lên bên tai Tô Dao, anh ta nhìn xuống tay mình, “Con mèo mà anh trai tôi đưa cho tôi đã bị tôi bóp cổ, tôi sợ anh ấy tức giận sẽ không bao giờ quan tâm tôi nữa, đành phải tìm một con giả.”

Tô Dao cau mày nhìn Chu Vũ Trần: “Nếu sợ anh ấy tức giận tại sao còn làm như vậy?”

Chu Vũ Trần đút tay vào túi quần, giương mắt nhìn dãy núi xa xa bên ngoài tường sân, cười khẽ, lộ ra một chút bất ổn: “Không biết, có lẽ là do tôi sinh ra là quái vật.”

Tô Dao cảnh giác nhìn Chu Vũ Trần, trong lòng thầm nuốt nước bọt: “Vậy, vậy anh là người giết Dương Tập Văn?”

Sở dĩ cô không rõ là bởi vì thủ pháp của người ra tay giết Dương Tập Văn rất lợi hại, hầu hết cảnh sát cũng khó làm được, huống chi là người bình thường không qua đào tạo.

Chu Vũ Trần đưa tay tới trước mặt mình nhìn nhìn, nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay, nhướng mi: “Cô cho rằng là tôi thì là tôi đi.”

Tô Dao nhìn chằm chằm Chu Vũ Trần, nhìn vào đôi mắt rét lạnh của anh ta: “Vấn đề này rất quan trọng. Thứ tôi muốn là đáp án thực sự, không phải phỏng đoán, không phải tôi cho rằng là được.”

Chu Vũ Trần quay đầu nhìn Tô Dao, đột nhiên cười thành tiếng, giọng nói vừa sung sướng vừa ghen tị: “Anh trai thật hạnh phúc, tất cả những người xung quanh đều cố gắng hết sức dùng cả đời mình yêu thương anh.”

Tô Dao đè xuống khóe môi: “Cho nên, anh sẽ nói cho tôi đáp án chứ?”

Thấy Chu Vũ Trần không có ý nói, Tô Dao tiếp tục: “Tôi sẽ tìm ra ngay cả khi anh không nói cho tôi biết. Anh đã ở đâu khi Dương Tập Văn bị bắn vào đầu?”

Chu Vũ Trần chậm rãi bước xuống cầu thang cửa phòng khách, nhìn về phía xa xăm: “Nhắc tới chuyện bắn vỡ đầu, để tôi đưa cô đến một nơi.”

Chu Vũ Trần nhìn Tô Dao, ánh mắt rơi vào trên lông mày nhíu chặt của cô, anh ta cười: “Cô đừng cảnh giác như vậy, tôi sẽ không làm cô bị thương, bởi vì cô là người mà anh trai tôi thích.”

“Đi cùng tôi,“ Chu Vũ Trần một tay đút túi, uyển chuyển đi tới cổng biệt thự, lại quay người đi về, vừa đi vừa nhẹ nhàng đếm: “Một, hai, ba...”

Anh ta bước từng bước nhỏ, dừng lại khi đếm đến số hai mươi mốt: “Đây rồi.”

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, mặt đất lát gạch đá màu xám xanh, xung quanh là bãi cỏ xanh, sân, cây cối, xa xa là núi non, không có gì dị thường.

“Tổng cộng hai mươi mốt bước. Một đứa trẻ bảy tuổi đi tới đây từ cổng phải mất hai mươi mốt bước,“ Chu Vũ Trần dùng ngón tay sờ mũi, quay đầu hỏi Tô Dao, “Cô ngửi thấy mùi máu không?”

Tô Dao hít mũi, nhưng cô không ngửi thấy mùi gì ngoại trừ mùi cỏ xanh, núi rừng.

Chu Vũ Trần nhìn xuống những viên gạch đá được sắp xếp có trật tự dưới lòng bàn chân, lông mi dài rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt: “Đây là nơi mẹ tôi ngã xuống, ngày đó mẹ mặc một chiếc váy màu vàng tươi, làn váy tầng tầng lớp lớp, sáng chói giống như mặt trời, bà ấy bảo vệ anh trai bằng cơ thể của mình.”

Tô Dao nhìn xuống gạch đá trên mặt đất, cô như nghe thấy tiếng súng tàn khốc, mỹ nhân tuyệt trần trong truyền thuyết ngã xuống, một cậu bé với đôi mắt đen và mái tóc đen đứng bên cạnh, theo mẹ ngã xuống, “oành” một tiếng, trong mắt anh có thứ gì đó vỡ tan, hóa thành tro tàn và tan biến.

Giọng của Chu Vũ Trần lại vang lên: “Hai mươi mốt năm rồi, anh tôi chưa từng đến đây kể từ khi được một người cảnh sát nhận nuôi. Tôi đoán anh ấy sợ hãi khi bước xuống con đường này.”

Tô Dao ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào gạch đá, tựa như sờ đến dòng máu tươi ấp áp lại lạnh lẽo.

Trần Ngân Hà chưa bao giờ miêu tả về cái chết của mẹ anh cho cô nghe, chỉ gói gọn trong vài câu ngắn gọn, có lẽ anh không thể chịu nổi khi nhớ lại, bởi vì mỗi lời nói xảy ra ở đây đều giống như một con dao đang nghiêng lên áp vào cổ anh.

“Vài ngày nữa sẽ là ngày mất của bà ấy,“ Chu Vũ Trần đứng giữa gạch đá, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, con ngươi dưới mí mắt khẽ nhúc nhích, mở mắt ra nói: “Chúng ta đã đợi hai mươi mốt năm, cuối cùng cũng đến lúc trả thù rửa hận.”

Chu Vũ Trần cúi đầu nghìn thoáng qua thời gian: “Một tiếng nữa tôi phải ra ngoài, không biết khi nào về, đưa cô đi ăn cơm.”

Tô Dao từ chối: “Không cần, anh chỉ cần nói cho tôi đáp án, rốt cuộc có phải anh giết Dương Tập Văn không?”

Chu Vũ Trần câu môi cười, đôi mắt màu lạnh cong lên: “Ăn cơm trước, ăn xong tôi sẽ nói cho cô biết đáp án.”

Tô Dao đi theo Chu Vũ Trần đến phòng khách, anh ta vui vẻ mở cửa phòng khách cho cô.

Tô Dao vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi vị trí của cô cho Ngô Thanh Đào.

Chu Vũ Trần nhìn chằm chằm điện thoại di động của Tô Dao, giống như đang nhìn cái gì nực cười, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt: “Cô cho rằng tôi sẽ làm tổn thương cô sao?”

Tô Dao không muốn duy trì bất kỳ mối quan hệ em chồng chị dâu đáng thương với Chu Vũ Trần, đôi mắt cô luôn cảnh giác: “Lúc trước con dao gấp nạm kim cương hồng mà Tưởng Chân Chân đưa cho Ôn Lương là của anh đi, sau đó là Lý Thư Bân, vì để đưa anh ta ra ngoài và cho nổ tung anh ta, anh đã thuê một đội ngũ luật sư cho anh ta. Sau này Jesseni suýt bị đánh chết hai lần trong tù. Anh đã làm tất cả những chuyện này, phải không?”

Chu Vũ Trần đưa Tô Dao vào phòng khách, quay lại nhìn cô: “Tôi chỉ tình cờ gặp Tưởng Chân Chân. Tôi thích cô bé vì cô bé xinh đẹp và giống một người mẹ. Tôi thề, tôi không ám chỉ hay chỉ dẫn cô bé bất cứ điều gì, mọi việc cô bé làm đều do cô bé tự lựa chọn, cô bé sẵn sàng dùng cái chết của chính mình để cứu Ôn Lương cùng cảnh ngộ với mình, đó chính là sự dịu dàng và nhân hậu của cô bé.”

Tô Dao câu môi dưới, ánh mắt có chút giễu cợt, hiển nhiên là không tin: “Lý Thư Bân và Jesseni thì sao, anh lại không nhịn được.”

Chu Vũ Trần nở nụ cười: “Tôi không muốn, chỉ tiếc không thể tự mình giết bọn chúng.”

“Lý Thư Bân nên bị nổ tan xác từng mảnh. Còn Jesseni, hắn đã đánh anh trai tôi như thế nào, kêu người đánh chết hắn đã hời cho hắn rồi,“ Chu Vũ Trần hạ khóe môi dưới, đáy mắt hiện lên một tia điên cuồng bệnh hoạn, “Tất cả những ai làm tổn thương anh tôi đều đáng chết.”

Tô Dao nhìn Chu Vũ Trần, làn da của anh ta cũng trắng như Trần Ngân Hà, nhưng mỏng hơn Trần Ngân Hà, có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh nhạt trên mặt và mu bàn tay của anh ta, trong mắt anh ta chỉ có băng giá, không bao giờ có thể bị tan chảy, khiến anh ta trông lạnh lùng và u ám, không có sinh khí.

Nhìn thấy cảnh giác trong mắt Tô Dao tăng lên thay vì giảm đi, Chu Vũ trần cười xin lỗi: “Tôi luôn như vậy, không giống anh tôi luôn dỗ phụ nữ vui vẻ, họ sợ hãi khi nhìn thấy tôi.”

Thông tin định vị mà Tô Dao gửi cho Ngô Thanh Đào luôn cho thấy không thể được gửi ra ngoài, tín hiệu dường như rất yếu.

Chu Vũ Trần: “Tín hiệu trên núi không tốt.”

Đây là khu biệt thự ở lưng chừng núi, toàn là giới nhà giàu sinh sống, trên núi không thể không có trạm tín hiệu, Tô Dao không tin lời nói bậy bạ của Chu Vũ Trần, tám phần là anh ta cho ai đó chặn tín hiệu.

Tô Dao cất điện thoại đi: “Anh không dám giết tôi, nếu không Trần Ngân Hà sẽ không buông tha cho anh. Cùng lắm chỉ có thể nhốt tôi lại, trong chốc lát cảnh sát sẽ tới.”

Chu Vũ Trần tự tay lấy một đôi dép của phụ nữ cho Tô Dao, ngồi xổm xuống, cúi người đặt ở dưới chân cô: “Tôi đã nói rồi, cô là người phụ nữ mà anh tôi thích, thứ anh trai thích tôi đều thích.”

Tô Dao đi dép lê, nhìn căn nhà trước mặt, trang trí ở đây theo phong cách của hai mươi năm trước, có thể thấy từ đó đến nay vẫn chưa sửa sang lại.

Sàn nhà lát đá hoa cương chạm trổ hoa văn tinh xảo, bàn cà phê và sô pha trải thảm dệt mềm mại, toàn bộ đồ nội thất bằng gỗ đỏ, phía trên là chiếc đèn pha lê cực lớn và sang trọng, cầu thang xoắn ốc hình bán nguyệt uốn lượn.

Tô Dao quay đầu lại và liếc về hướng nhà ăn và nhà bếp, một người giúp việc đang phục vụ món ăn, một dì lớn tuổi đang đứng bên cửa sổ trong nhà bếp.

Người dì đang giết cá, mổ bụng con cá từ một bên, ruột của con cá trộn lẫn với nhau.

Dì giết cá quay đầu liếc nhìn Tô Dao, tiếp tục cúi đầu giết cá không chút cảm xúc.

Chu Vũ Trần vừa nói vừa đi về phía ban công: “Đó là người giúp việc già bị giam cùng năm đó. Bà ta có vấn đề về tâm thần, không muốn rời đi sau khi được giải cứu. Bà ta không dám rời khỏi căn phòng này, nói sẽ bị giết nếu đi ra ngoài.”

Tô Dao đi theo đến cửa sổ ban công, nhìn chiếc khóa sắt rỉ sét treo trên đó, không cần nghĩ cũng biết nó được bỏ lại từ nhà giam năm đó.

Chu Vũ Trần chỉ vào một khe hở rất nhỏ trên ổ khóa sắt: “Ở đây bị anh trai tôi cắn, gãy hai chiếc răng cửa. Cũng may lúc đó anh ấy đang thay răng, nếu không thì xấu quá.”

Tô Dao chạm vào khe hở bị cậu chàng cắn, khóa sắt lạnh lẽo và tàn nhẫn xuyên từ ngón tay đến lục phủ ngũ tạng người ta.

Cô chợt có chút hối hận, tại sao khi đi chơi gần biệt thự này trong túi cô chỉ còn một viên kẹo, để anh chỉ cướp được một viên kẹo từ tay cô.

Tại sao ngày hôm sau cô không đến, cô nên đến, cô nên đến mỗi ngày.

Tại sao lại coi anh như một tiểu yêu quái, anh nên là hoàng tử nhỏ mới đúng.

Ánh nắng từ ngoài cửa kính tràn vào, ổ khóa sắt vẫn lạnh lẽo, không có một chút hơi ấm.

Người giúp việc chuẩn bị xong bữa ăn, Tô Dao đi theo Chu Vũ Trần đến nhà ăn, hai người ngồi đối mặt.

Tô Dao không có cảm giác thèm ăn, nên cô ngoan ngoãn ngồi xuống chỉ để đợi Chu Vũ Trần ăn ngon lành, để từ miệng anh ta lấy ra câu trả lời.

Chu Vũ Trần có vẻ ngon miệng, dáng vẻ lúc ăn cơm giống Trần Ngân Hà, không bao giờ ăn ngấu nghiến, tao nhã giống như một điệu nhảy Waltz, trên môi luôn sạch sẽ, tiếng nuốt thức ăn cũng rất nhẹ nhàng.

Tô Dao thích nhìn Trần Ngân Hà ăn, mỗi lần nhìn thấy anh ăn đều nghĩ anh thực sự hạ phàm từ trên trời xuống, thậm chí khi anh uống nước còn nghĩ rằng cốc nước của anh đầy sương sớm.

Cùng một ngoại hình, cùng một hành động, Chu Vũ Trần lại mang đến cho cô một cảm giác hoàn toàn khác.

Chu Vũ Trần buông đũa trong tay xuống, nhẹ nhàng lau miệng: “Đồ ăn không hợp khẩu vị?”

Tô Dao đói bụng, cô ăn một chút cơm, gắp đồ ăn đều là những món Chu Vũ Trần đã ăn, Chu Vũ Trần không ăn cô cũng không động đũa.

Tô Dao ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống: “Được rồi, ăn cơm xong rồi. Anh có thể cho tôi biết đáp án đi, có phải anh đã giết Dương Tập Văn không?”

Chu Vũ Trần đứng dậy khỏi bàn, đi lên lầu nói: “Là tay của tôi cử động.”

Anh ta đi lên lầu hai, đứng bên lan can chạm trổ, quay đầu nhìn Tô Dao: “Tôi bắn súng rất tốt, cô định bắt tôi?”

Tô Dao sờ lên chiếc còng trên eo cô: “Tôi là cảnh sát, anh nói xem?”

Chu Vũ Trần dừng lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Anh tôi nói cho các ngươi biết Dương Tập Văn là bị anh ấy giết phải không?”

Tô Dao gật đầu: “Chính anh ấy thừa nhận.”

Mắt Chu Vũ Trần sáng lên một chút, khóe môi khẽ cong lên, giống như đứa trẻ ăn được kẹo ngon: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này.”

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, cửa mỗi phòng ở đây đều đóng chặt, hành lang tuy được chiếu sáng tốt nhưng vẫn mang đến cảm giác u ám.

Cô thực sự không thể hiểu được làm thế nào có người lại muốn sống ở đây.

Chu Vũ Trần đẩy cửa phòng ngủ trước mặt, Tô Dao đi theo vào, cả căn phòng đều là màu hồng, giống hệt sở thích của Trần Ngân Hà.

Trên đầu giường có một chiếc gối nhỏ màu hồng, chỉ to bằng nửa chiếc gối bình thường, trông giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi dùng. Vải đã cũ và xám đi, hình thêu hoa cúc trắng vàng trên đó đã sờn một lớp.

Chu Vũ Trần nhặt chiếc gối nhỏ cho vào một chiếc túi vải thô màu hồng.

Tô Dao dùng tay trái tay khóa cửa lại, chặn Chu Vũ Trần: “Anh không được đi!”

Chu Vũ Trần đích thân thừa nhận đã giết Dương Tập Văn, cô muốn đưa anh ta đến gặp Cục phó Vương và nói với họ rằng Trần Ngân Hà không mất kiểm soát, anh trong sạch.

“Cô không thể ngăn cản tôi,“ Chu Vũ Trần kéo khóa túi vải thô, ngước mắt lên cười, “Tôi sẽ đi một chuyến xa nhà, sẽ không trở lại. Tôi đã chịu đủ rồi.”

Anh ta đã đợi ai đó đưa anh ta ra khỏi căn nhà này, nhưng không có ai cả.

Hơn hai mươi năm rồi anh ta gắn bó lâu dài với ngôi nhà này, trong thâm tâm anh ta biết rằng dù có đi đâu, đi bao xa cũng không thể thoát ra khỏi nó.

Anh ta không được may mắn như anh trai mình, không có ai đưa anh ta ra ngoài.

Tô Dao gắt gao hỏi: “Anh đi đâu?!”

Chu Vũ Trần nở nụ cười: “Cô không cần biết.”

Tô Dao nắm lấy bả vai Chu Vũ Trần: “Anh không thể đi!”

Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, yếu ớt, cánh tay cũng dần mềm nhũn.

Tô Dao cảm thấy mí mắt bắt đầu sụp xuống, một cơn buồn ngủ ập đến, cô loạng choạng ngã xuống tủ quần áo bên cạnh.

Chu Vũ Trần đánh thuốc mê cô, thân thể dần dần không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất, tầm mắt hơi thu hẹp lại, nhìn thấy Chu Vũ Trần bước ra khỏi phòng ngủ, hơi dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Khi tỉnh lại, Tô Dao phát hiện mình bị nhốt trong căn phòng nhỏ chưa đầy năm mét vuông, cô vươn tay kéo cánh cửa sắt rất dày nặng, như một con quái vật, không chút sứt mẻ.

Tô Dao không khỏi khi nghĩ đến chiếc khóa lớn bằng sắt rỉ sét treo trên ban công tầng một, trực giác nói rằng Trần Ngân Hà đã từng bị nhốt trong căn phòng u ám này.

Tô Dao không đạp cửa nữa, quay đầu nhìn căn phòng trước mặt.

Bốn bức tường trong phòng một màu đen tuyền, khiến người ta có cảm giác như bị ném vào một địa ngục không đáy. Một chiếc đèn sợi đốt cũ kỹ treo trên trần nhà, ánh sáng mờ ảo nhưng khi nhìn chằm chằm vào nguồn sáng thì vô cùng chói mắt.

Căn phòng này không có cửa sổ, Tô Dao chưa từng thấy căn phòng nào không có cửa sổ, thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, dường như mũi và miệng của cô đang bị một đôi tay vô hình bịt kín, như thể cô sẽ bị ngạt thở trong giây tiếp theo.

Nôn nóng thoát ra khỏi căn phòng này, Tô Dao nhíu mày thật chặt, trong lòng vẫn không thể khống chế bạo lực.

Cô là người trưởng thành, còn cảm thấy bồn chồn bất an, huống chi là một đứa trẻ bị tra tấn giam giữ ở đây.

Đây là một phòng biệt giam, nơi những đứa trẻ không nghe lời và phạm lỗi sẽ bị nhốt vào trong.

Cạnh tường có một chiếc giường đơn, cô không biết chiếc giường này làm bằng chất liệu gì, màu đen hoàn toàn, xúc cảm chạm vào như kim loại và gỗ, lại lạnh băng, không giống để ngủ mà giống một chiếc quan tài băng hơn.

Đầu giường bị khắc không biết bao nhiêu lần bằng dao.

Tô Dao nhìn thấy một chữ “giết” trong một mớ vết dao hỗn độn, chữ đó bị gạch bỏ bằng một con dao, một người khác thêm một ngôi sao nhu hòa bên cạnh.

Một người là Trần Ngân Hà, người kia là Hạ Nhược Đàn.

Tô Dao đưa tay sờ sờ đầu giường, ngón tay lưu lại chữ “giết” trong chốc lát, dường như nhìn thấy một đứa nhỏ đang cầm dao, cuộn tròn thân hình nhỏ nhắn, từng nét từng nét một khắc chữ trên đầu giường, trong mắt tràn đầy hận ý giết người.

Tô Dao không thể kìm được nỗi uất hận xuất phát từ tận đáy lòng giống như Trần Ngân Hà khi còn nhỏ.

Nhưng khi nhìn lên, thấy ngôi sao dường như đang phát sáng ở đầu giường, nỗi buồn phiền trong lòng ngay lập tức được giải tỏa gần hết.

Tô Dao không nghĩ thoát ra nữa, leo lên giường ngồi dựa lưng vào đầu giường, suy nghĩ trôi đi thật xa, xuyên qua hai mươi mốt năm về trước, nhìn thấy đứa nhỏ kia.

Một lúc lâu sau, Tô Dao lấy ra con dao găm cô mang theo, che lại những vết khắc lộn xộn trên đầu giường, rồi khắc lên bên cạnh ngôi sao mà Hạ Nhược Đàn để lại.

Sau một thời gian không rõ, đầu giường đã được cô khắc từng vì sao, từng cái một, như muốn chiếu rọi cậu bé với ánh mắt đầy oán hận năm ấy.

Tô Dao bước xuống giường gõ cửa, cô định đi ra ngoài, bất kể Trần Ngân Hà ở đâu, cô đều sẽ tìm được anh.

Cô bị giam chưa lâu, Lục Hải Minh tìm Chu Vũ Trần dựa theo vụ án của Dương Tập Văn, khi kiểm tra máy quay của biệt thự, phát hiện Tô Dao xuất hiện ở gần đó, liền tìm đến căn phòng.

Nhìn thấy Tô Dao không bị thương, Lục Hải Minh thở phào nhẹ nhõm, xoay người dẫn người đi tìm tung tích Chu Vũ Trần khắp nhà.

Tô Dao uống một ngụm nước do một nữ cảnh sát đưa, nói với Lục Hải Minh: “Chu Vũ Trần sẽ không quay lại.”

Lục Hải Minh cau mày: “Em biết hắn đi đâu không?”

Tô Dao đứng ở cửa phòng khách nhìn trong sân, nơi Hạ Nhược Đàn bị bắn vào đầu và ngã xuống: “Anh ta hẳn là đi tìm Trần Ngân Hà. Mấy ngày nữa là ngày giỗ mẹ bọn họ.”

Tìm kiếm không thấy tung tích trong và ngoài biệt thự, Tô Dao lái xe cảnh sát trở về Cục, khi xe đang tới gần cổng, cô nhìn thấy từ xa có một người lạ mặt đi về phía mình.

Tô Dao xuống xe đứng ở ven đường chờ đợi, khi người đàn ông xách va li tới gần, Tô Dao hét lên: “Hứa Gia Hải.”

Hứa Gia Hải đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và bịt khẩu trang kín mít.

Tô Dao: “Anh định chấp hành nhiệm vụ bí mật?”

“Mọi người đều biết tôi là bạn tốt của Trần Ngân Hà và là người đàn ông cậu ta yêu nhất,“ Hứa Gia Hải kéo khẩu trang lên, “Để ngăn tổ chức sát thủ đó bắt cóc tôi đe dọa cậu ấy, từ hôm nay tôi quyết định ở trong phòng trực ban của Cục, những người đó dù có gan đến đâu cũng không dám xông vào trụ sở công an để cướp người.”

Anh ta không muốn bị đưa đến căn cứ sát thủ giết người không chớp mắt kia, anh ta chỉ muốn sống thật tốt.

Giọng nói của Hứa Gia Hải còn chưa dứt thì chuông điện thoại vang lên, anh ta lấy ra xem thử, muốn cúp máy ngay tại chỗ, ngón tay anh ta đặt ở nút cúp máy, nhưng lại không dám cúp máy.

“Làm sao vậy, là cuộc gọi của ai?” Tô Dao liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Hứa Gia Hải, trái tim lập tức nảy lên, “Cục phó Vương.”

Như cảm thấy phỏng tay, Hứa Gia Hải ném điện thoại cho Tô Dao: “Cô muốn bắt thì bắt, tôi không bắt.”

Tô Dao kết nối, giọng nói của Cục phó Vương phát ra từ ống nghe điện thoại: “Hứa Gia Hải, cậu đi mua vé máy bay ngay, rồi lập tức đến Sùng Tả. Tôi sẽ đợi cậu ở Sùng Tả, đã nói với Khương cục các cậu rồi, bây giờ cậu nghe theo chỉ thị của tôi.”

Hứa Gia Hải: “Được, tại sao phải đi Sùng Tả?”

Giọng Cục phó Vương nghiêm túc và vội vàng: “Nói qua điện thoại không tiện, cậu đến đây ngay, có việc quan trọng cần cậu thực hiện!”

Hứa Gia Hải sợ mình trở thành mục tiêu của tổ chức sát thủ, hận không thể ở trong Cục hai mươi bốn giờ mỗi ngày không ra khỏi cửa: “Tôi là bác sĩ pháp y, tôi có thể làm gì, ngài đổi cảnh sát khác có năng lực hơn không được sao?”

Cục phó Vương: “Không được, chuyện này không phải cậu là không thể, đây là mệnh lệnh!” Sau đó cúp điện thoại.

Tô Dao nắm lấy cánh tay Hứa Gia Hải, giọng nói run lên đầy phấn khích: “Đi thôi, chúng ta đi mua vé ngay, anh xem, anh còn chuẩn bị xong hành lý rồi, trực tiếp đi thôi.”

Nói xong, cô bắt một chiếc taxi, đẩy Hứa Gia Hải đang hoang mang vào trong: “Bác tài, ra sân bay.”

Hứa Gia Hải quay đầu nhìn Tô Dao, đồng thời tháo kính râm và mũ lưỡi trai xuống: “Chuyện gì đang xảy ra, cho dù tôi có chết cũng phải để tôi hiểu đã.”

Tô Dao liếc nhìn tài xế taxi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hứa Gia Hải.

“Hoạt động nằm vùng của Trần Ngân Hà không hề bị gián đoạn. Anh ấy hiện là cảnh sát nằm vùng, căn cứ của tổ chức sát thủ là ở Sùng Tả.”

Hứa Gia Hải đánh chữ trả lời: “Vậy cậu ta thực sự là một dũng sĩ, dám một mình xông vào.”

Tô Dao: “Không phải vẫn còn chúng ta sao? Anh ấy không đơn độc. Phía sau anh ấy là toàn bộ đội đặc nhiệm do cục Phó Vương chỉ huy.”

Hứa Gia Hải: “Vậy tại sao lại muốn gọi bác sĩ pháp y trói gà không chặt như tôi?”

Tô Dao: “Cục phó Vương sắp xếp như vậy khẳng định là có lý do.”

Hứa Gia Hải nghĩ tới điều gì đó: “Sùng Tả, Hứa Tiểu Uyển rời Vân Giang cùng ngày với Trần Ngân Hà. Cô ấy nói rằng quê của cô ấy ở Sùng Tả, còn rủ tôi đến chơi với cô ấy.”

Tô Dao: “Hứa Tiểu Uyển thực ra cũng là sát thủ.”

Hứa Gia Hải: “Không thể nào, cô ấy như vậy, người khác nói to hơn một chút là cô ấy đã bị dọa cho khóc, nào có sát thủ nào như vậy.”

Tô Dao: “Đừng quên Cố Mộng. Kỹ năng diễn xuất của cô ta tốt hơn cả ảnh đế ảnh hậu xuất sắc nhất. Nói không chừng Hứa Tiểu Uyển cũng là diễn.”

Hứa Gia Hải muốn khóc tới nơi: “Tôi đã làm gì sai để bị kéo vào đầm rồng hang hổ núi đao biển lửa này chứ.”

Tô Dao: “Có thể là do anh đẹp trai và được các cô gái nhỏ thích.”

Hứa Gia Hải sống không còn gì luyến tiếc dựa vào lưng ghế, gọi cho mẹ: “Alo mẹ, con đang đi công tác. Nếu con chết ở ngoài không về được, nhân lúc mẹ còn trẻ thì cùng bố sinh thêm một đứa con đi, cũng coi như đáp lại lời kêu gọi sinh con thứ hai của đất nước.”

Hứa Gia Hải bị mẹ mắng thẳng mặt.

Lại muốn gọi điện thoại cho bạn gái cũ để nói lời từ biệt sinh tử, cuối cùng thấy mình có quá nhiều bạn gái cũ, mỗi người đều xinh đẹp như nhau, thực sự không lựa chọn được đành cất điện thoại đi.

Tô Dao lấy điện thoại di động ra, báo cho Triệu Hân Hoa, gọi cho Tô Tiến, sau đó là Tô Tư Ngôn, cuối cùng gọi cho Đường Chu, nhờ anh ta chăm sóc Chu Tiểu Nghiên thật tốt.

Đêm đó, Tô Dao và Hứa Gia Hải đến Sùng Tả.

Cục phó Vương nhìn Tô Dao, tỏ vẻ không chào đón cô: “Tại sao lại là cô?”

Tô Dao: “Chủ nhiệm Hứa sợ chết. Tôi đi cùng anh ấy, sau này tôi sẽ làm vệ sĩ cho anh ấy, có phải không chủ nhiệm Hứa?”

Cô nhả ra hai chữ cuối rất mạnh, ý tứ là muốn đi theo Hứa Gia Hải trà trộn vào để giúp Trần Ngân Hà.

Chủ nhiệm Hứa: “Đúng vậy.” Nếu bị dấm vương Trần Ngân Hà nghe thấy điều này, anh ta sẽ bị lột sống.

Cục phó Vương đưa Tô Dao và Hứa Gia Hải vào phòng trong, kể ngắn gọn câu chuyện: “Hứa Tiềm, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, có một đứa con gái duy nhất tên là Hứa Tiểu Uyển, cô ta sẽ là cơ hội cho chúng ta đưa người lẻn vào tiếp ứng Trần Ngân Hà.”

Bỉ Ngạn nằm sâu trong rừng nguyên sinh, ẩn mình kín kẽ nhờ lợi thế địa lý tự nhiên.

Ngay cả khi máy theo dõi trên người Trần Ngân Hà gửi vị trí, cảnh sát cũng không thể tìm ra vị trí chính xác của căn cứ, cũng sẽ lạc đường ngay khi bước vào, hơn nữa người của Hứa Tiềm ở khắp núi rừng, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ nếu họ không cẩn thận.

Một khi người của Hứa Tiềm để ý, chẳng khác nào trực tiếp vạch mặt Trần Ngân Hà và đẩy anh vào ngõ cụt.

Cục phó Vương châm điếu thuốc, hút hai ngụm, gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp: “Tổ chức đó rất lớn, không chỉ có sát thủ, mà còn có rất nhiều con tin bị bắt cóc, người nhỏ tuổi nhất chỉ mới hai ba tuổi, được bọn chúng huấn luyện từ nhỏ để trở thành sát thủ, giống như sát thủ tên Cố Mộng bên cạnh Hứa Tiềm.”

Tô Dao chợt hiểu những con tin đó chính là nhân tố chủ chốt khiến cảnh sát không thể trực tiếp bao vây, trấn áp căn cứ.

Cục phó Vương vỗ vai Hứa Gia Hải: “Nhiệm vụ của cậu là đảm bảo an toàn cho những con tin đó và tìm cách tách các con tin ra khỏi đám sát thủ.”

Nghe xong, Hứa Gia Hải muốn mua vé máy bay trốn về Vân Giang suốt đêm.

Cục phó Vương: “Ai bảo cậu bị Hứa Tiểu Uyển coi trọng làm gì, bây giờ ngoại trừ cậu ra không ai có thể lẻn vào được.”

Tô Dao vỗ lên mu bàn tay Hứa Gia Hải: “Đừng sợ biển rộng, làm vệ sĩ của anh, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho anh.”

Cục phó Vương liếc nhìn Tô Dao rồi giận dữ mắng cô: “Cô có chuyện gì vậy, đừng náo loạn, mua vé máy bay rồi về nhanh đi, nếu không để Khương cục của cô cử người hộ tống cô về.”

“Trần Ngân Hà đã liên lạc với tôi trước khi cậu ấy lên đường, yêu cầu cảnh sát đảm bảo an toàn cho cô. Nếu cậu ấy nhìn thấy cô cũng chui vào đầm rồng hang hổ đó, cô có nghĩ cậu ấy có thể bình tĩnh được không?”

Tô Dao im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Sát thủ cần phải bị tiêu diệt, con tin cần được giải cứu. Nhưng Trần Ngân Hà, giết chóc đẫm máu không thể khiến anh ấy đi ra hoàn toàn.”

Tô Dao cầm một bó hoa cúc non trong tay: “Vài ngày nữa là giỗ mẹ anh ấy. Tôi muốn gửi bó hoa này cho anh ấy.”

Đây là loài hoa yêu thích của mẹ anh, là cô mang từ Vân Giang đến đây.

Cục phó Vương cầm điếu thuốc trên gạt tàn tiếp tục hút: “Hai người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch tác chiến. Hứa Gia Hải liên lạc với Hứa Tiểu Uyển, nói mình đang đến đây du lịch, cố gắng tìm cách để cô ta đưa cậu vào đó.”

...

Trên núi tối om, anh không thể nhìn thấy ngón tay của mình, Trần Ngân Hà bước vào ngôi nhà trong cùng của thôn, đi cùng với Cố Mộng.

Trên đường đi, anh đã phân tích được tình hình ở đây.

Có khoảng tám mươi hộ gia đình trong cả thôn, tất cả mọi người trong làng, từ một cụ bà 80 tuổi không có răng, đến một đứa trẻ bảy tám tuổi, đều là sát thủ.

Trần Ngân Hà đẩy cánh cửa phòng trước mặt anh ra, một chiếc phi tiêu bay về phía cổ họng anh, anh né được, phi tiêu sát tai bay ra và đóng đinh vào bức tường phía sau với một tiếng vang, ước chừng cắm sâu năm, sáu centimet.

Một người đàn ông mặc áo vạt sam đứng giữa phòng nhếch khóe môi: “Quả nhiên là người tôi nhìn trúng.”

Người đàn ông này chỉ ngoài năm mươi, nhìn qua lại giống bảy mươi, gầy như một nắm xương, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt ánh lên một tia kinh người.

Trần Ngân Hà xoay người ném phi tiêu, đi tới trước mặt người đàn ông, chỉa phi tiêu vào giữa trán ông ta, giọng nói trầm và lạnh: “Lão điên, cho ông sống thêm hai mươi mốt năm là tôi không đúng.”

Hứa Tiềm nhìn thanh niên trước mặt, đôi mắt mờ đục chuyển động, trong cổ họng phát ra một giọng nói: “Tôi biết cậu sẽ tới.”

Cổ ông ta từng bị thương, dây thanh quản bị tổn thương, giọng nói khàn khàn hơn người bình thường, giống như một con quái vật già đã sống hàng nghìn năm.

Hứa Tiềm chưa kịp nói thì bàn tay của Trần Ngân Hà đã bóp vào cổ ông ta, đầu ngón tay chạm vào làn da đầy sẹo gồ ghề của ông ta.

Hứa Tiềm đưa tay lên, dùng bàn tay như cành khô búng nhẹ vào cổ tay Trần Ngân Hà, khàn khàn cười một tiếng: “Cậu không dám giết tôi.”

Trần Ngân Hà siết chặt ngón tay bóp cổ Hứa Tiềm thật chặt, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh thấu xương: “Vì đã chọn tôi, ông nên biết tôi là người như thế nào. Không phải là giết người thôi sao, cái gì mà tôi không dám?”

Hai má Hứa Tiềm nhanh chóng biến thành màu xanh tím, đôi mắt xám xịt, như thể sắp chết trong giây tiếp theo: “Bởi vì cậu là cảnh sát nằm vùng, trong tay tôi có con tin. Giải cứu con tin sẽ luôn là điều đầu tiên mà các cảnh sát ngu ngốc làm.”

“Không hổ danh là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hùng mạnh nhất, tôi cũng không cần phải lén lút nữa,“ Trần Ngân Hà thả tay ra, dùng khăn giấy khử trùng lau tay liên tục, “Ông thật tự cao, ông biết tôi là cảnh sát nằm vùng còn dám cho tôi vào.”

Hứa Tiềm sờ sờ cổ của ông ta, đôi môi nứt nẻ cười cười: “Tôi không cho cậu vào, tôi đưa cậu về nhà. Tin tưởng tôi, trên thế giới này không có nơi nào thích hợp với cậu hơn nơi này.”

“Đúng rồi, cậu sẽ sớm không còn là cảnh sát nằm vùng nữa đâu. Mấy cảnh sát ở ngoài kia sẽ phải chết, ha ha ha ha,“ Hứa Tiềm cười đến mức cổ họng bị thương của ông ta không thể chịu đựng được, vì vậy nghẹn ngào ho khan vài tiếng liên tiếp.

Trần Ngân Hà câu môi dưới chế nhạo: “Tốt hơn là ông nên khiêm tốn lại đi.”

Lúc này, bên ngoài có tiếng roi quất, kèm theo tiếng kêu của Hứa Tiểu Uyển: “Đừng đánh, đừng đánh.”

Trần Ngân Hà ra mở cửa, chỉ thấy Cố Mộng đang quỳ giữa sân, một người đàn ông vạm vỡ cầm roi quất vào lưng cô ta.

Sắc mặt Cố Mộng tái nhợt, trán đầy mồ hôi, thậm chí không dám phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Hứa Tiểu Uyển đi tới ôm lấy cánh tay của tên hành hình, vừa khóc vừa quay đầu hét vào trong phòng: “Bố, đừng trách Cố Mộng, là con trốn trong xe của chị ấy lẻn ra ngoài!”

Giọng nói Hứa Tiềm lạnh như băng: “Hình phạt roi tăng gấp đôi, kẻ nào dám can thiệp lại tăng gấp đôi.”

Hứa Tiểu Uyển không dám lại xen vào, cũng không dám vồ tới Cố Mộng, bị một người phụ nữ kéo đi.

Cố Mộng bị đánh hôn mê bất tỉnh mà tên hành hình cũng không dừng lại, tiếng da thịt nứt ra vang lên, không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Trần Ngân Hà ngửi thấy mùi máu, cau mày ghét bỏ rồi quay đi.

Tên hành hình dội một chậu nước lạnh vào mặt Cố Mộng, đánh thức cô ta dậy rồi giật tóc kéo cô ta vào nhà.

Hứa Tiềm ngồi xổm xuống, trong đêm thanh âm khàn khàn vang lên, giống như ác ma than nhẹ: “Đi đem người phụ nữ tên Tô Dao kia đến đây, chỉ có mày từng thấy người phụ nữ kia, đưa cô ta tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.