Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 5: Chương 5




Thời điểm nhìn thấy Lý Triết Thiên, Sở Ngôn hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì.

Sau đó cậu mới từ chỗ nhân viên đoàn phim biết được, khi Lý Triết Thiên biết chính mình không đoạt được nhân vật nam thứ hai kia thì tính tình đại phát, muốn đạo diễn thay người. Thế nhưng ai nói trên thế giới này chỉ có một mình Lý Triết Thiên là có thể đi cửa sau? Dưới sức ép của Thiên Thịnh, Vương đạo cũng không có khả năng thay đổi Sở Ngôn.

Dưới tình huống như vậy, Lý Triết Thiên đành phải nuốt giận mà lựa chọn vai nam chính của bộ phim này.

Kỳ thực chuyện này cùng lý giải của Vương đạo đều hoàn toàn giống nhau, Lý Triết Thiên gần đây nhân khí rất cao, lớn lên ưa nhìn, diễn kỹ tương đối tốt, chính là thừa sức đóng vai nam chính.

Có điều Lý Triết Thiên cũng rất không cam tâm tình nguyện, ai nói thời đại này nam chính diễn xuất nhất định sẽ nổi tiếng hơn nam phụ?

Còn không phải bao nhiêu vai nam chính trước kia vì vấn đề bố trí mà bị nam phụ hung hăng dẫm đạp, chèn ép xuống dưới?

Đương nhiên, Lý Triết Thiên chắc chắn sẽ không tự nhận bản thân mình diễn xuất kém hơn Sở Ngôn, sau khi bộ phim này khởi chiếu nếu như nhân khí của gã không cao bằng Sở Ngôn, vậy chỉ có thể khẳng định là vì vai nam chính này quá mức tầm thường, mà vai nam phụ giá trị tân thời lại rất cao.

Bởi vậy sau khi Sở Ngôn chính thức gia nhập đoàn phim, Lý Triết Thiên giá trị thù hận liền tăng a tăng, chỉ kém trực tiếp hướng Sở Ngôn trừng mắt, gây khó dễ.

Sở Ngôn đối với những vấn đề này cũng không quá để trong lòng. Ngày đầu tiên cậu tới đoàn phim để xác định tạo hình nhân vật. Ngày hôm sau sẽ chính thức quay phim. Trong khoảng thời gian này, không biết Chu Hòa Huy rút cuộc có bao nhiêu nhàn nhã, cũng không hề để ý nghệ sĩ trong tay mình, cả ngày đi theo sau phụ trách Sở Ngôn, theo cậu công tác ở bên trong đoàn phim 《 Huyết Chiến 》.

Vào ngày thứ ba sau khi tiến tổ phim, Sở Ngôn cuối cùng cũng phải đối diễn cùng Lý Triết Thiên.

Đây là cảnh vai nam chính Nhiếp Chinh cùng nam thứ Chử Thần lần đầu tiên gặp mặt.

Nhân vật chính Nhiếp Chinh sinh ra trong một gia đình tiểu binh bình thường, gặp quốc gia tức cảnh nguy nan, y tự nhiên sẽ dũng cảm đứng ra gánh vác, gia nhập vào quân đội dưới trướng nam số ba Chử Tùng, từ một binh lính tầm thường từng bước từng bước một trở thành vị tướng quân ưu tú của đất nước.

Lần đầu tiên gặp gỡ Chử Thần là bởi vì y lập được công lớn, được Chử Tùng đề bạt làm thân binh, tại thời điểm đi tới Chử gia liền gặp được hoa hoa đại thiếu gia kia. Nhiếp Chinh làm người chính trực, hiên ngang lẫm liệt, tự nhiên đối với Chử Thần sẽ không có bất kỳ hảo cảm nào, hai người liền không đánh nhau thì không quen biết.

Vì thế vào lúc này, giữa trường quay phim phát sinh chính là cảnh tượng “Thiếu niên vô lại ức hiếp binh lính trẻ tuổi” .

《 Huyết Chiến 》là một bộ phim nói về đề tài chiến tranh trong toàn bộ tinh hệ, hóa trang bên trong đều là bộ dáng bình thường của thế giới này. Giờ phút này, Sở Ngôn ăn mặc một thân quân trang thẳng tắp, dáng người thon dài, diện mạo tuấn tú đang ngồi vắt chéo hai chân trên lan can ở trong sân, một bên ăn hoa quả, một bên lại vui sướng nhìn người trẻ tuổi đứng giữa sân.Này hoàn toàn là cảnh tượng nhân vật phản diện đang chuẩn bị làm khó dễ nhân vật chính là!

Dưới ánh mặt trời nắng chói chang, Lý Triết Thiên hai tay cầm hai chiếc hộp rất nhỏ hình lập phương, màn hình trên hộp hiển thị con số “200kg“. Chiếc hộp này là dụng cụ rèn luyện thông dụng trong tinh hệ, căn cứ vào phản ứng trọng lực có thể tùy ý gia tăng trọng lượng, hạn mức 1000kg.

Đương nhiên, trên tay Lý Triết Thiên hiện tại chỉ là đạo cụ, cầm lên thực nhẹ nhàng.

Có thể trở thành vai nam chính, Lý Triết Thiên vẫn là có chút tài năng, tại thời điểm Sở Ngôn ngắt một trái nho bỏ vào miệng, sắc mặt gã đã biến thành màu gan heo, dường như đang hết sức tức giận, lại vẫn ẩn nhẫn mà không phát tác.

Đối với yêu cầu diễn xuất của thế giới này mà nói, Lý Triết Thiên cũng được coi như có chút diễn kỹ, bất quá nhìn biểu cảm của gã giờ phút này, Sở Ngôn vẫn một vẻ mặt tự nhiên, bình tĩnh diễn hoa hoa công tử của chính mình, ánh mắt lãnh đạm, không hề có chút biểu dương hay khen ngợi nào.

Lý Triết Thiên biểu hiện ra sự vất vả cùng phẫn lộ trong lòng Nhiếp Chinh đều không sai, bất quá gã lại không nghĩ đến, một người hai tay cầm đồ vật trọng lượng 400kg, liệu nửa giờ sau vẫn có thể tinh thần sáng láng mà trừng mắt nhìn người khác sao? Sức chịu đựng tốt như vậy, không đi tham gia thế vận hội Olimpic để làm vẻ vang tổ quốc, thực sự là lãng phí tài nguyên quốc gia a!

Đúng như dự đoán, máy quay mới ghi hình được 30 giây liền bị Vương đạo hô dừng lại.

Lý Triết Thiên bị gọi qua chỉ bảo một trận, Sở Ngôn thì đi bổ trang lại, một bên còn cùng em gái chuyên viên trang điểm dịu dàng, nữ tính nói đùa mấy câu, tiểu trợ lý tổ đạo cụ cũng cười hì hì cầm một cốc nước đưa tới, hai gò má đỏ bừng.

Lý Triết Thiên: “...”

Mẹ! Lão tử ở đây phơi nắng sắp chết, tiểu tử kia thì ngồi một chỗ đùa giỡn mỹ nữ, ăn hoa quả, ha ha thuận tiện còn nhìn lão tử chê cười?!

Thời điểm quay lại lần thứ hai, phân cảnh đã thuận lợi phát triển đến cảnh “Nhiếp Chinh tức giận mà phản kháng, đem dụng cụ cử tạ ném đến trước mặt Chử Thần, nghĩa chính ngôn từ khiển trách vị đại thiếu gia này” .

Lý Triết Thiên cùng Sở Ngôn chiều cao tương đương, đoàn phim vì muốn thể hiện mặt tích cực của hình tượng vai nam chính, tại trường quay cố ý để Lý Triết Thiên đi giày độn đế, như vậy tùy thời có thể nhìn xuống Sở Ngôn, tăng thêm một điểm khí thế.

Vì thế vào giờ khắc này, người binh lính trẻ tuổi bị khi dễ, nhục nhã cả gương mặt đỏ bừng, hai mắt trừng lớn, nhìn vị hoa hoa thiếu niên, sắc mặt nghiêm nghị, trách cứ: “Nhị thiếu gia, tôi là binh lính của Chử tướng quân, không phải binh lính của cậu. Nếu như cậu muốn gây khó dễ ai, đó là chuyện của cậu, cùng tôi không có bất cứ quan hệ gì, tôi nghe theo là mệnh lệnh của Chử tướng quân, không phải cậu!”

Lý Triết Thiên nói lời thoại hiệu suất không tệ lắm, Vương đạo nhìn màn hình giả lập hài lòng gật gật đầu. Thế nhưng khi Vương đạo đưa ánh mắt chuyển qua một bên, thời điểm nhìn thấy Sở Ngôn liền đột nhiên sững sờ, hoàn toàn không có cách nào dấu đi sự kinh diễm trong đáy mắt.Chỉ thấy ở trong mười mấy màn hình giả lập tại đây, bất kể là từ góc độ nào, thiếu tư thái niên kiệt ngạo, ương ngạnh được biểu hiện vô cùng tinh tế. Sở Ngôn hơi hơi nâng cằm, ánh mắt xem thường liếc xéo qua, bên môi nở một mạt cười lạnh lùng, sống lưng lại vẫn thẳng tắp hoàn toàn trái ngược với biểu tình trên mặt.

Phảng phất một vị thiếu gia hoành hành, bá đạo xuất hiện ở ngay trước mắt!

Thiếu niên tuấn mỹ có ngạo nhân gia thế, sinh ra trong miệng đã ngậm sẵn thìa vàng, cho dù cha mẹ mất sớm, nhưng anh trai cũng chưa từng để cậu phải chịu qua bất cứ uất ức gì, cậu chính là người có tư cách ngạo mạn nhất trong toàn bộ tinh hệ, bởi vì cậu là Chử Thần!

Đối mặt với lời trách cứ của một binh lính thấp kém, Chử Thần sẽ phản ứng như thế nào?

Bên trong kịch bản AI mô phỏng hình ảnh Chử Thần vẻ mặt khinh bỉ, cao thấp đánh giá Nhiếp Chinh một chút, sau đó nở nụ cười trào phúng châm biếm cái ý nghĩ kì quái của tiểu binh này, cậu chỉ cần nói một câu là có thể khiến hắn ta biến mất vĩnh viễn.

Thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thấy biểu hiện của thiếu niên này lại hoàn toàn bất đồng với kịch bản AI!

Mắt phượng hẹp dài sắc bén của cậu hơi nâng lên, nhìn chằm chằm tiểu binh lính trẻ tuổi trước mặt. Gương mặt tinh xảo trắng nõn không có bất kỳ biểu cảm gì, ước chừng sau mười giây đồng hồ, khóe môi Sở Ngôn nhẹ nhàng câu lên, nở một nụ cười lạnh lẽo, môi mỏng khẽ nhếch, rút cuộc phun ra vài chữ: “Thì ra ngươi muốn chết như vậy, ta đây liền thành toàn giúp ngươi, như thế nào?”

Một động tác thay đổi, nhất thời khiến cho hình tượng phá gia chi tử càng được khắc họa một cách sâu sắc!

Nếu như nói trong kịch bản AI Chử Thần là một vị hoa hoa thiếu gia, tính cách xấu xa, ở trước mặt Nhiếp Chinh cậu chỉ có thể cáo mượn oai hùm, hoàn toàn không có cách nào lay động người quân nhân trẻ tuổi này, nhưng giờ phút này, Chử Thần thực sự trở thành vầng thái dương chói mắt, thiên kiêu chi tử.

Bạn có thể nói cậu ấy tính xấu không đổi, bạn cũng có thể chỉ trích cậu ấy ngạo mạn vô lễ, thế nhưng bạn không có cách nào có thể phủ nhận được Chử Thần là một trong những thiếu niên dẫn đầu thế hệ trẻ của quốc gia, cậu ấy không muốn gia nhập quân đội, bất quá tài ba cùng năng lực của cậu ấy, ai cũng không thể xóa bỏ!

Vương đạo trợn mắt nhìn cảnh tượng trong màn hình lần này, y vừa định hô “Chuyển”, đã thấy Sở Ngôn trong màn hình làm động tác thứ hai.

Nụ cười trào phúng bên môi cậu dần dần thu lại, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó hiểu kề sát ngay trước mắt người lính trẻ tuổi, thấp giọng nói một câu: “Biết 'Chử Thần' hai chữ này viết thế nào không?”

Loại tình huống này đột nhiên phát sinh khiến Lý Triết Thiên phút chốc sững sờ, không biết nên trả lời thế nào. Thế nhưng khi gã cúi đầu nhìn thấy ánh mắt cay độc tàn nhẫn của thiếu niên, không biết vì sao gã bỗng nhiên rùng mình một cái, theo bản năng mà lắc đầu nói: “Không biết.”

Chỉ thấy ở dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, đẹp đẽ phảng phất hấp thu hết thảy ánh sáng xung quanh, cậu tùy hứng nhìn tiểu binh trước mắt, lọn tóc màu đen ở trong gió nhẹ nhàng phiêu động, một thân quân trang vững vàng như núi.Trong thanh âm của cậu tràn đầy sự tùy tiện, độc đoán của tuổi trẻ.

Cậu nói ——

“Chử trong Chử gia, Thần trong tinh thần.”

“Tiểu binh lính, trước khi ngươi bị đuổi ra khỏi Chử gia, ta cho phép ngươi biết tên của ta.”

“Ta tên Chử Thần.”

. . . . . .

Thẳng đến mười phút sau khi máy quay ghi hình kết thúc, Lý Triết Thiên sắc mặt âm trầm ngồi ở phòng nghỉ của chính mình, vẫn cúi đầu không nói lời nào. Người đại diện của gã sau ngày khai máy đã rời đi, chỉ để lại một tiểu trợ lý chăm sóc Lý Triết Thiên, tiểu trợ lý nào dám trêu chọc Lý Triết Thiên đang bừng bừng lửa giận, chỉ có thể đứng yên một bên triệt để giả chết.

Lý Triết Thiên được sở hữu riêng một phòng nghỉ quả thực không sai, đến Sở Ngôn cũng không có đãi ngộ tốt như vậy. Thiên Thịnh trong một số phương diện vẫn luôn vì cậu mà cực lực tranh thủ tài nguyên, bất quá ở một số phương diện khác lại có một loại ý tứ chèn ép không giải thích nổi, tựa hồ muốn nâng đỡ rồi lại không muốn nâng đỡ cậu.

Sở Ngôn cùng một số diễn viên phụ khác ngồi trong phòng nghỉ công cộng của đoàn phim. Chu Hòa Huy liếc nhìn kịch bản AI chính mình chuẩn bị cho Sở Ngôn, y tỉ mỉ lật đi lật lại cảnh quay Chử Thần vừa rồi một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tại sao cậu không diễn theo kịch bản tôi đưa?”

Lúc này Sở Ngôn đang đọc kịch bản, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo của chính mình, nghe vậy, cậu kinh ngac quay đầu: “Tôi dựa theo kịch bản anh đưa tôi a, Chu ca, Vương đạo cũng nói tôi biểu hiện rất tốt.”

Một diễn viên quần chúng ngồi gần đó nghe thấy thế: “...”

Đâu chỉ là rất tốt a! Vừa nãy sau khi kết thúc cảnh quay kia, Vương đạo liền cao hứng đến mức lông mày đều sắp nhảy múa có được hay không?!

Nghe thiếu niên nói, Chu Hòa Huy sắc mặt không ngừng đổi màu, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi đưa cậu kịch bản AI mô phỏng bên trong là Chử Thần rất khinh thường Nhiếp Chinh, đem chuyện bé xé to, không thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện cùng Nhiếp Chinh, càng không thể trịnh trọng nói cho Nhiếp Chinh biết tên chính mình. Cậu không hề diễn theo kịch bản tôi đã đưa.”

Nghe xong lời này, gương mặt lãnh đạm của Sở Ngôn rút cuộc cũng lộ ra vệt ý cười, cậu nói: “Chu ca, ai nói tôi dựa theo kịch bản AI anh đưa để diễn? Tôi là dựa vào kịch bản chữ anh đưa tôi a.”

Chu Hòa Huy: “...”

Tạm thời bỏ qua tâm tình không thôi buồn bực của mình, Chu Hòa Huy đã là người đại diện cho một nữ hoàng điện ảnh cùng ba nghệ sĩ danh tiếng khác, vẫn là lần đầu tiên gặp phải người dựa theo kịch bản chữ mà diễn xuất! Cho dù y nâng đỡ vị ảnh hậu kia nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới đọc qua kịch bản chữ, chủ yếu vẫn là lấy kịch bản AI để tham khảo.

Chu Hòa Huy bỗng nhiên nghĩ đến: “Cậu sẽ không phải là chưa từng xem qua kịch bản AI tôi đưa chứ?!”

Lời này vừa nói ra, khóe môi Sở Ngôn khẽ câu lên, từ tốn nói: “Tôi xem rồi.”

Chu Hòa Huy: “...Xem được bao nhiêu?”

Sở Ngôn suy tư trong chốc lát, nói: “Một, hai tập?”

Chu Hòa Huy: “...”

Cậu ta mẹ nó thế này cũng cũng gọi là xem?!

Nếu không phải lúc trước Sở Ngôn diễn xuất tương đối tốt, khiến Chu Hòa Huy cũng nhịn không được mà có điểm kinh diễm, bằng không y hiện tại thật muốn dứt áo ra đi, cũng không muốn quản mẹ nó cái gì ly kinh bạn đạo, nghệ sĩ nhỏ sắp không đi con đường chính đạo rồi!

Sắc mặt đại biến của Chu Hòa Huy cũng được Sở Ngôn xem ở trong mắt, bất quá cậu chỉ ý vị sâu sa mà liếc nhìn một cái, cũng không có biện giải cho chính mình. Giới giải trí ở nơi này trong mắt mọi người, kịch bản AI chính là thánh kinh của các diễn viên, Chu Hòa Huy cho rằng cậu không cố gắng chuẩn bị kịch bản cũng không phải không có lý do.

Thế nhưng chân lý thường thường được nắm giữ ở trong tay một số ít người mà sự thật luôn luôn chiến thắng tất cả mọi lời biện giải.

Chờ cậu đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, dùng thực lực và địa vị của bản thân khiến cho tất cả mọi người im miệng, người của thế giới này sẽ biết, trí năng nhân tạo vĩnh viễn không thể thay thế nhân loại, chỉ có con người mới có thể chân chính lý giải mọi loại tình cảm.

Từ cảnh này trở đi, số cảnh diễn chung của Sở Ngôn cùng Lý Triết Thiên càng ngày càng tăng lên. Người bên ngoài không có khả năng phát hiện ra, thế nhưng Sở Ngôn có thể cảm nhận được, Lý Triết Thiên có ý chèn ép chính mình, thời điểm diễn xuất cũng muốn chiếm danh tiếng của chính mình để khiến bản thân gã được nổi bật hơn.

Này chính là hành vi cầm trứng gà chọi tảng đá, thực sự là đáng thương a!

Mỗi cảnh không đạt, Lý Triết Thiên cho rằng có thể sử dụng diễn kỹ trâu bò của chính mình khiến cho Sở Ngôn lúng túng, không thể tiếp tục đối diễn, thế nhưng sau đó người phải nghe chỉ đạo lại luôn là chính gã, cuối cùng bị Vương đạo không nhịn nổi nữa, tức giận mắng um xùm.

Sau một nghìn năm, thiết bị quay phim cùng khung cảnh hiện đại hóa làm cho tốc độ quay phim truyền hình cũng tăng lên rất nhiều, đại khái qua hơn một tháng, 《 Huyết Chiến 》đã quay xong được hơn một nửa, kết quả cũng không sai biệt lắm, chỉ còn sót lại một số cảnh quay phụ cần phải bổ sung.

Đoàn phim thay đổi địa điểm quay phim, thẳng đến hai ngày sau, rút cuộc cũng chờ được đến cảnh quay phi thường kinh điển của nhân vật nam chính và nam thứ.

Sáng sớm, Lý Triết Thiên đã rời giường đi tới phòng nghỉ của chính mình, vô cùng tỉ mỉ quan sát AI kịch bản, thậm chí còn lấy kịch bản chữ ra xem xét thật cẩn thận, khí thế hung hăng muốn dồn ép tiểu nghệ sĩ không biết trời cao đất rộng là gì kia.

Mà cùng lúc đó, Sở Ngôn ngồi trong phòng nghỉ của nhân viên, đem cuốn tiểu thuyết 《 Huyết Chiến 》dày cộp đóng lại.

Ngày hôm nay đã quay đến cảnh “Chử Tùng chết trận, Chử Thần tính tình đại biến“.

Từ hôm nay trở đi, sẽ không còn nhìn thấy một Chử Thần cà lơ phất phơ, vị nhị thiếu gia Chử gia hung hăng càn quấy, mà thay vào đó chỉ còn lại một Chử Thần vì quốc gia vào sinh ra tử, dục huyết phấn chiến mà thôi.

Từ nay về sau, cậu muốn xây dựng một Chử gia trung quân báo quốc, trở thành trụ cột của Chử gia.

Sau máu và nước mắt, cuối cùng sẽ có một người dần trở thành quá khứ. Cậu sinh ra trong Chử Gia đời đời vì nước quên thân, trưởng thành từ tin dữ Chử Tùng thi cốt vô tồn, thời điểm trạch viện trống trải chì còn lại mình cậu, vết thương chằng chịt quanh thân nhưng tuyệt nhiên vẫn không đổ lấy một giọt nước mắt. Cậu đứng thẳng sống lưng, cầm trong tay lá cờ của Chử gia.

“Ta là Chử Thần, Chử trong Chử gia, Thần trong tinh thần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.