Một ngày có hơn bảy mươi người thử vai, tổ đạo diễn cùng biên kịch đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Loại chuyện thử vai này chính là để cân nhắc, xem xét các diễn viên dựa vào kịch bản AI biểu hiện thực lực, trừ phi là diễn viên có phòng công tác vô cùng ưu tú, có chuyên môn phân tích kịch bản AI, bằng không tất cả mọi người đều có kịch bản không mấy khác biệt, biểu hiện cũng gần như nhau, căn bản không có gì mới mẻ.
Cho nên thời điểm nhìn thấy Lý Triết Thiên xuất hiện trong phòng thử vai, tất cả mọi người đều đại khái đoán được, vị trí nam thứ lần này ngoại trừ gã ra, không một ai có thể dành được.
Gia đình Lý Triết Thiên lần này đầu tư vào 《 Huyết Chiến 》50 triệu tinh tệ, chiếm một nửa kinh phí của đoàn phim. Kỳ thực, ngay từ đầu đạo diễn đã có ý muốn dành vai nam chính cho Lý Triết Thiên, dù sao gã dạo gần đây được rất nhiều người yêu mến, diễn xuất cũng tương đối tốt, muốn diễn một vai nam chính hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ đến, Lý Triết Thiên cư nhiên lại coi trọng nhân vật nam thứ này.
Chỉ có thể nói những diễn viên khác đến thử vai nam thứ cũng quá xui xẻo rồi.
—— Ý nghĩ này thẳng đến thời điểm người thử vai số 71 xuất hiện mới có sự thay đổi to lớn.
Thiếu niên dáng người cao ngất, diện mạo tuấn tú đi vào trong phòng thử vai, đạo diễn Vương Long nhất thời trước mắt sáng ngời, kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, tỉ mỉ mà đánh giá đối phương một hồi lâu. Đối phương một thân quân phục thực sự là cùng nhân vật Chử Thần vô cùng tương xứng, tướng mạo tuấn tú, khí chất kiêu ngạo, cực kỳ giống một đại thiếu gia bị dưỡng hư.
Thẳng đến khi Sở Ngôn đi tới trước sân khấu tự giới thiệu mình, Vương Long hiếm thấy nổi lên tia hứng thú, hỏi một câu: “Cậu rút thăm vào cảnh nào?”
Sở Ngôn gật đầu mỉm cười nói: “Tôi rút thăm vào cảnh số bốn, Vương đạo.”
Kế tiếp chính là thử vai.
Thời điểm nghe Sở Ngôn nói mình rút thăm vào cảnh số bốn Vương đạo hơi sửng sốt, sau đó lại có chút tiếc nuối mà thở dài. Cảnh số bốn kia là cảnh có độ khó cao nhất trong mười cảnh thử vai, cảnh diễn ngắn ngủi này không phải do một người diễn xuất, mà phải cùng một diễn viên khác ngang tài ngang sức đối diễn.
Nam diễn viên diễn nhân vật đại ca của Chử Thần – Chử Tùng đã được định ra rồi, đối phương chính là một diễn viên hạng hai tương đối nổi tiếng ở trong nước, y từ sớm đã ghi hình thành công cảnh quay số bốn, cũng có không ít diễn viên lấy phần ghi hình của y ra làm mẫu để đối diễn.
Trước kia cũng có người thử vai rút thăm vào cảnh số bốn, bất quá kết quả của bọn họ thực sự quá thảm thiết.
Không có người thật để đối diễn, chỉ có một một chiếc máy chiếu lớn cho nên vẻ mặt, hành động, tốc độ nói chuyện, khẩu khí của đối phương hoàn toàn không có cách để dự đoán được, thậm chí đã từng có không ít diễn viên thử vai nói thoại còn chưa xong, đại ca của Chử Thần đã bắt đầu nói sang tình huống khác.Ôm tiếc hận trong lòng, mấy người Vương đạo ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Thời điểm hai chữ “Bắt đầu” phát ra, dường như có thứ gì đó “Đinh” một tiếng đã xảy ra biến đổi, thiếu niên ánh mắt kiên định, nét mặt ngoan cố mà nhìn về phía trước. Rõ ràng lúc này cậu ấy ăn mặc vô cùng tao nhã, thế nhưng thân người lại hơi hơi khom xuống, hàm răng cắn chặt, một bộ dáng thề chết bất khuất.
Đúng lúc này, Chử Tùng bộ dáng cao lớn, cường tráng phút chốc xuất hiện ở trên sân khấu.
Máy chiếu chiếu từ trên cao xuống, bộ dáng này có một chút hư ảo, bất quá thần thái cùng hành động của nhân vật lại được thể hiện phi thường cẩn thận. Chử Tùng sắc mặt tái xanh, chau mày, tựa hồ đang đè nén lửa giận thật sâu, hắn căm tức nhìn thiếu niên ở trước mặt, gằn từng chữ một: “Ngươi cái tên hồ đồ này, còn dám vác mặt đến gặp ta?! Lần trước gia pháp còn chưa chịu đủ sao, lần này cư nhiên còn dám ở bên ngoài cùng Trần gia tiểu tử kia gây hấn, đã vậy ngươi lại còn đánh gãy một cánh tay Trần Nhị!”
Lời thoại này vừa kết thúc, Vương đạo lập tức nhìn về phía Sở Ngôn.
Thế nhưng khiến y kinh ngạc là Sở Ngôn lại không có lấy nửa điểm phản ứng, bất quá vẫn là dùng ánh mặt quật cường chăm chú nhìn hình ảnh giả lập, một lúc sau mới cắn răng nói một câu: “Em không có!”
Diễn viên đóng vai Chử Tùng tự nhiên không biết tình huống phát sinh hiện tại, y chỉ ghi hình theo đúng kịch bản miêu tả, ngay sau khi Sở Ngôn nói câu nói kia, y nắm chặt nắm tay, dùng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không thành kim nhìn thiếu niên nói: “Ngươi không có gì? Không có đánh gãy tay Trần Nhị sao? Không có ở bên ngoài hô hào cái gì mà “Ta là nhị thiếu gia Chử gia, đánh chết ngươi mẹ nó Trần Nhị” sao? Chử Thần, Chử gia tại sao lại có thể sinh ra một đứa bại hoại như ngươi?!”
Dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc của tổ đạo diễn chỉ thấy trên sân khấu thiếu niên kia bỗng nhiên run rẩy, tiến lên một bước cả người lảo đảo, tưa như bị người ta quất mạnh một roi!
Tình tiết này ở đại đa số kịch bản AI đều không được miêu tả kỹ lưỡng, chung quy ở trong kịch bản chữ, cảnh này cũng là Chử Tùng đang giáo dục Chử Thần, sau đó lão quản gia đứng một bên kín đáo gạt lệ, cầm lấy roi đối với nhị thiếu gia mình yêu thương nhất thi hành gia pháp.
Chử Tùng không có tự mình động thủ, mà lão quản gia cũng không thể được chuyên môn hóa vì máy chiếu chỉ có thể ghi lại một đoạn toàn tức hình ảnh, cho nên ở nơi này muốn biểu hiện ra sao hoàn toàn đều dựa vào ý đồ của người thử vai, phía trước có mấy diễn viên thử vai chỉ một mực cùng Chủ Tùng đối diễn, căn bản không quản đến sự tồn tại của người thứ ba.
Mà giờ phút này, Sở Ngôn lại có thể thể hiện rõ ràng khiến cho mọi người trong tổ đạo diễn đều cảm thấy chấn động.
Nhất là biên kịch, khi y nhìn thấy cảnh tượng này, y đột nhiên sửng sốt, kế tiếp lại không ngừng hưng phấn, kích động nhìn về phía sân khấu ——
Đây mới là cảnh tượng dưới ngòi bút của y!
Mà ở trên sân khấu, không biết vì lý do gì, trán thiếu niên đã ướt rịn mồ hôi. Cũng không ai biết thiếu niên này tại sao làm được, bất quá trạng thái của cậu ấy giờ khắc này hoàn toàn ăn khớp với tình tiết kịch bản mà phát triển đi lên.”Mười roi này đánh xong, ngươi nhanh chóng cút về phòng của mình mà nghiêm túc suy nghĩ đi, trong vòng một tháng không cho phép ra khỏi cửa!”
“Trần Nhị làm nhục em, hắn nói em là phế vật, nói em là gối thêu hoa[1]!”
[1] Người chỉ có vẻ ngoài tốt đẹp, thực chất lại vô dụng, bất tài, không làm nên trò chống gì.
“Lẽ nào ngươi còn không phải phế vật? Còn không phải gối thêu hoa?”
“Ca...!”
“Đến khi nào ngươi mới có thể dắt quân đội Chủ gia ra chiến trường, khi nào mới nên thân làm một người có ích cho Chử gia!”
Lời này quả thực giống như một kích búa tạ, hung hăng đánh thẳng vào lồng ngực Chử Thần. Ở trong mắt tổ đạo diễn cùng biên kịch, bọn họ chỉ thấy thiếu niên này nguyên bản hơi cúi xuống, phần lưng bỗng nhiên thẳng tắp, cậu xoay người, từng bước từng bước nghiêm túc trở về, cước bộ của cậu ấy rất chậm, có chút tập tễnh, thế nhưng vẫn nhất quyết thà chết chứ không chịu quay đầu lại.
Mà ở sau lưng cậu, Chử Tùng gắt gao nhắm lại hai mắt, lưu lại một đạo thanh lệ.
Đoạn này hẳn là lão quản gia sẽ hỏi một câu: “Đại thiếu gia ngài cần gì phải làm như vậy?” Chử Tùng chăm chú nhìn theo bóng lưng Chử Thần, nói: “Ta lớn hơn thằng bé mười tám tuổi, cũng là ta nhìn thằng bé từng ngày trưởng thành, so với nó sớm muộn gì cũng phải đi trước một bước, đến lúc ta chết rồi...Thằng bé nên làm cái gì bây giờ?”
Ánh đèn sân khấu chiếu ra vô cùng bình thường, căn bản sẽ không chiếu ra cái gì gây ám ảnh, thế nhưng hai hàng lông mày Vương đạo nhíu lại thật chặt, dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía bóng dáng thiếu niên sống lưng thẳng tắp, cuối cùng không nói tiếng nào.
Tại sao thời điểm vừa mới bắt đầu thiếu niên này đã hơi khom lưng? Bởi vì cậu ấy đang bị người dùng roi đánh!
Tại sao đến cuối cùng cậu ấy bỗng nhiên lại đứng thẳng người? Là bởi vì cậu ấy ngoan cường, bởi vì cậu ấy cố chấp, bởi vì cậu ấy không muốn để cho anh trai mình nhìn thấy bộ dáng chật vật của chính mình, cậu ấy cho rằng bản thân chưa từng làm gì sai!
So với diễn xuất của thiếu niên này thì những người đã từng thử vai trước kia quả thực chính là bắt chước làm càn.
Khi Chử Thần chân chính xuất hiện, những diễn xuất vừa mới nãy quả thực là thứ phẩm thấp kém, cũng không còn khả năng diễn ra được Chử Thần, bề ngoài lông bông, công tử bột , nội tâm lại cứng cỏi của một vị thiếu gia bị dưỡng hư, cũng là Thiết Huyết tướng quân của quốc gia trong tương lai.
. . . . . .
Nắng chiều so với buổi sáng lại càng oi bức thêm mấy phần, Chu Hòa Huy đứng chờ ở bên ngoài đại khái hơn một giờ đồng hồ, rút cuộc cũng chờ được Sở Ngôn từ trong hành lang đi ra. Y cao thấp đánh giá thiếu niên một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gương mặt trầm ổn lãnh đạm của đối phương.
Chu Hòa Huy lông mày khẽ nhướn, hỏi: “Không bị mắng?”
Sở Ngôn kinh ngạc nhìn hắn: “Chu ca, nguyên lai anh lại không tin tưởng tôi như thế?”
Chu Hòa Huy mang theo Sở Ngôn đi đến chỗ đỗ xe, vừa nói: “Nếu không bị mắng, nhân vật kia là của cậu rồi.”
Chu Hòa Huy thanh âm quả quyết, không chút do dự, dường như đang nói một chuyện hiển nhiên.
Nghe vậy, khóe môi Sở Ngôn khẽ câu lên. Mặc dù cậu đã cởi bỏ bộ quân phục đổi thành bộ quần áo lúc trước chính mình mặc đến buổi thử vai, nhưng vẫn còn chưa tẩy trang, bởi vậy nguyên bản khuôn mặt tinh xảo được chuyên gia hóa trang trang điểm đến cực kỳ diễm lệ, giờ phút này ở dưới ánh nắng chiều càng trở nên phi thường chói mắt.
“Chu ca, anh biết Lý Triết Thiên không?”
Sở Ngôn hỏi một câu kia khiến cước bộ Chu Hòa Huy hơi ngưng lại, y khẽ nhíu mày: “Lý Triết Thiên, tôi biết, gã làm sao vậy?”
Chỉ thấy thiếu niên tiếc nuối lắc đầu một cái, thở dài nói: “Kia thực sự là đáng tiếc, Chu ca, lần này tôi thử vai gặp phải Lý Triết Thiên. Chỉ e hi vọng của anh lần này không thể thực hiện được rồi, Lý gia đã đầu tư cho 《 Huyết Chiến 》 một nửa kinh phí, đại khái chính là nhân vật nam thứ này sẽ thuộc về Lý Triết Thiên.”
Lúc nói những lời này, Sở Ngôn thần sắc đong đầy mất mát, giống như thật sự vô cùng đáng tiếc, bất quá khi cậu cúi đầu xuống trong ánh mắt lại không có lấy một điểm tiếc nuối, phảng phất còn lóe lên một chút tinh quang, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
Không để cho Sở Ngôn phải thất vọng, sau giây phút do dự ngắn ngủi kia, Chu Hòa Huy liền dùng ngữ khí khẳng định mà nói rằng: “Về chuyện này, cậu yên tâm đi, cho dù diễn kỹ của cậu có khả năng thua kém gã, bất quá chỉ cần cậu không kém đến loại trình độ đó, nhân vật này chắc chắn sẽ là của cậu.”
Sau khi lên xe, Chu Hòa Huy liền đưa Sở Ngôn về nhà. Trước khi đi y còn dặn dò Sở Ngôn để cậu không phải suy nghĩ nhiều, công ty nói muốn nâng đỡ cậu thì nhất định sẽ nâng đỡ cậu, một tên Lý Triết Thiên công ty còn chưa đến mức phải để vào trong mắt.
Thiên Thịnh sẽ không đem Lý Triết Thiên để vào trong mắt, điểm này Sở Ngôn tuyệt đối tin tưởng.
Bất quá thời điểm nhìn chăm chú bóng dáng đang xa dần của Chu Huy Cùng, ý cười bên môi Sở Ngôn phút chốc biến mất, cậu khẽ chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng lưng huyền phù xa.
Nhưng là hiện tại, Thiên Thịnh lại muốn Sở Ngôn cậu cùng Lý Triết Thiên tranh cướp một vai diễn a...
Điều này chứng tỏ, bên trong tính toán của Thiên Thịnh, địa vị của cậu khẳng định không thấp, chí ít so với việc đắc tội cùng Lý Triết Thiên thì lăng xê cậu vẫn trọng yếu hơn.
Nheo mắt nghĩ ngợi trong chốc lát, Sở Ngôn liền cười nhẹ một tiếng, đem tất cả những ý nghĩ kia toàn bộ đều ném ra sau đầu. Thẳng đến khi cậu về đến nhà, giống như Chu Hòa Huy dự đoán, buổi tối hôm đó đoàn phim 《 Huyết Chiến 》liền gửi giấy mời nói rõ trong vòng ba này muốn cùng Sở Ngôn ký kết, mời cậu đóng vai nam thứ Chử Thần trong dự án phim《 Huyết Chiến 》, đồng thời một tuần sau chính thức khai máy.
Hết thảy đều diễn ra tương đối thuận lợi, sau bảy ngày, Sở Ngôn cùng Chu Hòa Huy đi đến nơi, đoàn phim 《 Huyết Chiến 》đã khai máy được bốn ngày, mà khi bọn họ vừa mới đứng vững bước chân, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Lý Triết Thiên vênh váo tự đắc ngồi giữa đám người.