Càng quan trọng hơn là hắn rõ ràng đang đứng, nhưng An Lan lại không hề bị áp bách chút nào.
Cậu chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, Cố Lệ Vũ hẳn là nên thường xuyên nói chuyện để mọi người đều có thể nghe được thanh âm của hắn mới phải.
“Ý cậu là bánh tráng trứng sao? Tôi có mua hai cái, vốn định mời cậu ăn nhưng không may bị rơi xuống đất mất rồi.” An Lan lấy túi bánh ra cho Cố Lệ Vũ xem, lúc cậu mua quả thật đã nghĩ sẽ mời Cố Lệ Vũ ăn một cái, chỉ là đến khi trả tiền lại thấy hơi hối hận.
Ban đầu, An Lan định mời Cố Lệ Vũ nếm thử một cái, thế nhưng mua xong lại nghĩ, người như Cố Lệ Vũ chắc chẳng ăn mấy đồ vỉa hè này đâu. Từ bé cậu đã ăn Lương Bì*, Malatang**, Kushikatsu***, chức năng dạ dày tương đối tốt. Mà Cố Lệ Vũ có lẽ không thường ăn những món như vậy, lỡ ăn vào đau bụng rồi ảnh hưởng tới học tập thì làm sao bây giờ.
(*Lương bì là một món ăn giống như mì Trung Quốc được làm từ lúa mì hoặc bột gạo.
** Malatang là lẩu đường phố Trung Quốc.
*** Kushikatsu là còn được gọi là kushiage, là một món ăn Nhật Bản gồm thịt và rau xiên chiên giòn.)
Bày tỏ thành ý cho Cố Lệ Vũ xem xong, An Lan đang định nhét cái túi vào trong ngăn bàn, ai ngờ đối phương lại trực tiếp nhận lấy hai chiếc bánh tráng trứng.
Ngón tay hắn rất dài, thời điểm cầm lấy túi bánh dường như còn cọ qua ngón tay của An Lan.
“Nếu lúc đầu đã định cho tôi, thì nó chính là của tôi.”
Dứt lời, Cố Lệ Vũ đặt túi giấy xuống bàn An Lan, sau đó thì cầm bánh tráng trứng thong thả trở về chỗ của mình.
An Lan dõi mắt nhìn theo Cố Lệ Vũ, cậu vẫn không thể nào tin nổi...... Cho dù Cố Lệ Vũ có cầm đi, thì chắc cũng chỉ ăn hai miếng rồi vứt đi ngay thôi.
Kiều Sơ Lạc ngồi bên cạnh chọt chọt An Lan: “Ê, hot boy trường mình đang trao đổi bữa tối với mày sao?”
“Không biết.”
Nhưng Cố Lệ Vũ quả thật đã đặt túi đồ ăn của mình lên bàn của cậu.
“Mày mau mở ra đi! Tao tò mò muốn biết bữa tối của hot boy trường mình có những món gì lắm rồi đó.” Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc vô cùng hưng phấn.
An Lan quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cố Lệ Vũ. Đối phương đang nghiêng mặt, một tay chống cằm, một tay khác thì cầm bánh tráng trứng lên, hé miệng cắn một miếng, rồi khép môi lại mà từ tốn nhai nuốt.
Hắn không nhíu mày, cũng không nhìn xem bên trong bánh trứng có cái gì, mà cứ thong thả ăn từng miếng từng miếng một, tựa như chiếc bánh trứng này không có gì khác biệt với những món mà hắn ăn hàng ngày.
An Lan lúc này mới yên lòng, Cố Lệ Vũ không chê thì tốt rồi. Chẳng qua, nếu bản thân đã hứa hẹn mời Cố Lệ Vũ ăn cơm, thì phải chính thức mời một bữa thật tử tế mới được.
Những tiếng cười đùa ồn ào náo nhiệt trong lớp lại bắt đầu vang lên. Tiêu Thần đút tay vào túi quần, nghêng ngang đi ra ngoài, mà Hứa Tinh Nhiên vốn đã đứng dậy cũng ngồi xuống ghế.
An Lan mở túi giấy, lấy cặp lồng bên trong ra. Cặp lồng được làm từ vật liệu dễ phân hủy, thân thiện với môi trường, hơn nữa còn rất chắc chắn, bao gồm hai khay hình vuông xếp chồng lên nhau. Ngoài ra, còn có một hộp cơm hình tròn, chắc dùng để đựng canh.
Kiều Sơ Lạc không chờ nổi nữa, bèn duỗi tay giúp An Lan mở cặp lồng hình vuông ra, tầng thứ nhất đựng thức ăn, có thịt bò hầm nấm hương thơm lừng, còn có măng tây xào tôm nõn được chế biến vô cùng tinh xảo. Tầng thứ hai thì một nửa là khoai tây nghiền, một nửa là cơm bọc trứng chiên. Thậm chí vừa mở hộp canh kia ra, hương thơm nức mũi đã lan tỏa ra toàn bộ lớp học, An Lan không nhịn được mà uống thử một ngụm.
Thơm quá đi mất!
“Hot boy trường mình thật biết cách hưởng thụ cuộc sống.” Kiều Sơ Lạc cảm thán mà nói.
“Người ta mới chỉ ăn ngon một chút mà đã bị mày nói là biết hưởng thụ cuộc sống rồi?”
“Chậc, mày đúng là chẳng có thường thức gì sất. Có nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay cậu ấy không?” Kiều Sơ Lạc hất hất cằm.
An Lan xoay người nhìn thoáng qua, trên cổ tay trái của Cố Lệ Vũ quả thực đeo một chiếc đồng hồ, nhưng không phải loại đồng hồ cơ mà người trưởng thành hay đeo để đi họp, hoặc là phô trương, làm ra vẻ gì cả, mà là một chiếc đồng hồ điện tử màu đen khiêm tốn, nội liễm.
“Đó là đồng hồ thông minh loại mới nhất, có rất nhiều chức năng, chẳng hạn như chụp ảnh độ phân giải cao, phân tích môi trường, và quan trọng nhất là -- đo lường tin tức tố.”
Không cần phải nói, giá của nó phỏng chừng bằng tiền tiêu vặt mấy tháng, thậm chí là cả năm của An Lan...... Nói không chừng còn chẳng thể mua nổi ấy chứ.
“Đàn ông con trai, thích vung tiền cho mấy sản phẩm điện tử thì làm sao?”
“Nhìn đôi giày dưới chân cậu ấy đi. Bản giới hạn của Life Emotion, có chức năng giảm xóc cực mạnh, đeo đôi giày này mới có thể bật nhảy ném bóng......”
Ném bóng vào mặt Lý Chấn Nam.
Đương nhiên chưa nói xong câu này, Kiều Sơ Lạc đã ý thức được mình hơi lắm miệng. Tuy không biết Lý Chấn Nam có nghe thấy không, nhưng Cố Lệ Vũ chắc chắn là nghe thấy được.
“Sao không nói nữa?” An Lan cười hỏi.
“Nói nhiều thì có ích gì, chúng ta không mua nổi, cũng dùng không nổi.”
An Lan không có tâm lý thù ghét người giàu, Cố Lệ Vũ thích đồng hồ điện tử có công năng mạnh mẽ cũng được, thích giày thể thao xịn cũng tốt, bởi chúng đều nằm trong khả năng của hắn, chứ không liên quan đến hư vinh hay thích khoe khoang ra vẻ gì cả. Vậy nên, đối với chiếc đồng hồ điện tử kia, trong lòng An Lan chỉ có hâm mộ chứ không ghen tị một chút nào.
Để không lãng phí đồ ăn ngon thế này, An Lan nóng lòng tách đũa ra, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, thật sự là ngon đến nổ tung luôn.
“Cho tao một miếng, mau lên, mau lên!” Kiều Sơ Lạc đầy mặt mong chờ, nhanh chóng vươn đầu về phía An Lan như một chú chó nhỏ.
An Lan cười híp mắt hỏi: “Hot boy trường mình hưởng thụ cuộc sống có hợp lý không?”
“Hợp lý, hợp lý.” Kiều Sơ Lạc gật đầu như giã tỏi, ra hiệu An Lan mau gắp cho mình một miếng cơm bọc trứng chiên.
An Lan cười cười, đút cho cậu ta thêm một miếng.
Kiều Sơ Lạc vẫn rất có lương tâm, biết An Lan ăn nhiều, chỉ nếm thử hai miếng bèn thôi.
An Lan ăn xong, lại uống thêm thìa canh hầm xương nữa, bỗng nhiên cảm thấy tiết tự học tối cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Cậu không ngốc, biết Cố Lệ Vũ quá nửa là nhìn thấy bữa tối của mình bị rơi xuống đất, mới cố ý đổi với mình.
Lúc này, Kiều Sơ Lạc lại gửi đến một tin nhắn đến khiến cậu sốc điếng người.
Tiểu Kiều: [ Tao nghĩ đi nghĩ lại, chẳng hiểu sao cứ có cảm giác bữa tối nay là hot boy trường cố ý gọi cho mày đấy? ]
An Lan: [??? ]
Tiểu Kiều: [ Thịt bò, canh xương, trứng gà đều là những món giúp phát triển chiều cao. ]
An Lan cạn lời: [ Hot boy nhà mày tốt xấu gì cũng là tuyển thủ bắn súng ok? Những món cậu ấy gọi đều căn theo chế độ dinh dưỡng tiêu chuẩn dành cho vận động viên, ngay cả lượng calo trong mỗi món đều được tính kỹ rồi ấy chứ. ]
Tiểu Kiều: [ Mày đúng là chẳng lãng mạn tí nào. ]
Lúc này, trong diễn đàn Omega toàn trường đã hoàn toàn bùng nổ, thông báo không ngừng rung lên khiến điện thoại của An Lan cũng phát nóng.
Một người, hai người đều đang truy hỏi xem An Lan với Cố Lệ Vũ rốt cuộc có quan hệ gì, mời ăn cơm là sao, có cảm giác gì khi được trao đổi bữa tối với hot boy trường.
An Lan một mực giả chết, mãi tới khi giáo viên dạy toán phụ trách tiết tự học tối nay vào lớp, những tin nhắn “gọi hồn” cậu trong nhóm vẫn không ngừng nghỉ.
Thầy giáo dạy toán đặt bình giữ nhiệt lên bục giảng, ánh mắt vô thức quét qua chỗ ngồi của Tiêu Thần, vẻ mặt mất mát tựa như người cha già không thấy đứa con trở về nhà, ông thở dài một hơi, sau đó lại dùng sức mà hít hà.
“Bữa tối của mấy đứa phong phú thật đấy nhỉ? Thân là một nhà giáo nhân dân quang vinh mà bữa tối của thầy mới chỉ có cái bánh bao. Đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi vậy?”
Cả lớp đều cười ầm lên.
Hứa Tinh Nhiên mở miệng nói: “Thầy ơi, em nhớ là thầy bị gan nhiễm mỡ nên mới phải kiêng rất nhiều thứ mà?”
Thấy giáo dừng một chút, chỉ vào Hứa Tinh Nhiên, nghiêm mặt nói: “Cậy sủng mà kiêu.”
Ý nói Hứa Tinh Nhiên ỷ vào việc bản thân ưu tú, được thầy yêu bạn mến mà hủy đi hình tượng của thầy trước mặt các bạn khác.
An Lan vô thức nghiêng đầu nhìn Cố Lệ Vũ, trong lòng tò mò không biết Cố Lệ Vũ ăn hết bánh trứng tráng là do cảm thấy hương vị cũng không tệ, hay chỉ vì lịch sự mà thôi?
Nhưng Cố Lệ Vũ chỉ bình thản nhìn lên bục giảng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến 10 giờ tối, tiết tự học mới kết thúc.
An Lan với Kiều Sơ Lạc vừa ra khỏi trường đã chạy thẳng tới phố Nam Đăng cách đó 200 mét.
Đây là con phố ăn vặt nổi tiếng ở Nam Thành, cũng là nơi náo nhiệt nhất về đêm. Hầu hết học sinh ở các trường học phụ cận sau khi tan học đều sẽ tới đây tụ tập ăn uống.
“Buổi tối đã ăn một xuất cơm lớn như vậy mà mày vẫn còn đói?” Kiều Sơ Lạc nghe thấy bụng An Lan sôi lên ùng ục, không nhịn được nhỏ giọng rầm rì.
“Hết cách rồi, ba bộ đề thi thử thật sự quá làm tiêu tốn tế bào não. Bây giờ cần phải bổ sung lại năng lượng.”
Hai đứa ghé vào quán ăn ngay đầu phố, chỉ thấy ông chủ quán đang không ngừng dùng muôi đảo một chiếc chảo lớn trên bếp ga lộ thiên, trong chảo là mì xào trứng thơm ngào ngạt. Rõ ràng chỉ là một món ăn rất đơn giản, nhưng lại khiến người ngửi phải thèm nhỏ dãi.
Nước miếng của An Lan đều sắp chảy ra tới nơi rồi.
“Gọi kiểu gì đây? Mỗi người một suất hay là hai người một suất?” Kiều Sơ Lạc hỏi.
“Mày ăn hết được một suất sao?” An Lan dùng ánh mắt “không biết nhục mà còn hỏi” liếc đối phương một cái.
“Tao không ăn nổi một suất, nhưng mày có thể ăn hết cả một con bò đấy.”
Ông chủ quán đang xào mì lên tiếng hỏi: “Các cháu học sinh đã nghĩ xong chưa, muốn lấy một suất hay hai suất?”
An Lan với Kiều Sơ Lạc lần thứ hai trao đổi ánh mắt “Vợ chồng nghèo hèn, trăm sự bi ai”, An Lan đang muốn nói “Một suất thôi ạ”, thì phía sau có người mở miệng trước: “Cho ba suất ạ.”
Mặc dù tiếng đảo muôi, tiếng lửa phừng phừng vô cùng ồn ào, nhưng âm thanh truyền tới từ phía sau vẫn rất rõ ràng.
An Lan vừa quay đầu lại, đã đối diện với gương mặt tràn đầy tươi cười của Hứa Tinh Nhiên, ở giữa dòng người hối hả, tấp nập này có chút không chân thực.
“Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?” An Lan lộ ra biểu tình như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Phải biết mấy ngày trước, nhà trường còn nhắc đi nhắc lại, học sinh lớp 12 sau khi tan học không được ăn mấy đồ ven đường, không đảm bảo vệ sinh. Lỡ như đau bụng tiêu chảy sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập của bản thân.
“Tan tự học tối thì thấy hơi đói bụng.” Hứa Tinh Nhiên buồn cười nói.
Một tay hắn khoác qua cổ An Lan, An Lan giật mình, suýt chút nữa đã đâm đầu vào người Hứa Tinh Nhiên.
Có lẽ do khứu giác quá nhạy bén, nên An Lan có thể ngửi thấy mùi hương trên người Hứa Tinh Nhiên.
Ngoại trừ hương nước giặt quần áo hằng ngày, còn có mùi mực tàu và mùi giấy Tuyên Thành nhàn nhạt.
À đúng rồi, nghe nói lớp trưởng viết thư pháp rất đẹp.
Kiều Sơ Lạc yên tĩnh, đứng đắn hẳn ra, đến cả dáng ngồi cũng cực kỳ nghiêm chỉnh. An Lan nín cười nhìn một màn này, còn cố tình chọc chọc tay cậu ta mấy cái.
Hứa Tinh Nhiên đi tới chỗ chủ quán, bưng ba phần mì xào quay lại, sau đó đặt một đĩa ở trước mặt An Lan, một đĩa ở trước mặt Kiều Sơ Lạc.
An Lan đói đến hoa cả mắt chóng cả mặt, vội vàng tách đũa, và một miếng lớn vào trong miệng.
Hứa Tinh Nhiên nhìn về phía Kiều Sơ Lạc, cười nói: “Sao cậu có vẻ căng thẳng vậy, tôi cũng có phải chủ nhiệm lớp đâu.”
Dứt lời, Hứa Tinh Nhiên cũng tách một đôi đũa, rồi dùng tay xoa xoa hai chiếc đũa vào nhau cho rụng bớt mấy sợi gỗ thừa đi, sau đó mới đưa cho Kiều Sơ Lạc: “Ăn đi.”
Kiều Sơ Lạc ngây ngẩn cả người, An Lan hoàn toàn có thể nghe thấy nội tâm đang kích động thét gào của cậu ta, cái gì mà “Lớp trưởng vậy mà lại lấy đũa cho mình”, rồi “Đây là đôi đũa lớp trưởng đưa” vân vân và mây mây.
“Tiểu Kiều, có phải mày không nỡ dùng đôi đũa này hay không? Không nỡ thì để tao......”
Vừa nghe An Lan nói vậy, quả nhiên Kiều Sơ Lạc chỉ sợ bị cậu cướp mất đũa, vội vàng nhận lấy, cúi đầu ăn mì.
Mì phải ăn nóng mới ngon, hơn nữa ở nhà Hứa Tinh Nhiên chắc cũng được dạy dỗ mấy kiểu như “Ăn không nói, ngủ không nói”, chỉ nhìn bộ dáng hắn cúi đầu, gắp mì xào đưa lên miệng thôi, An Lan cũng phải công nhận là cực kỳ vui tai vui mắt.
Hắn ăn rất ung dung từ tốn, chứ không phải kiểu cố tình giả bộ trang nhã, lịch sự. Vả lại khi An Lan ăn được nửa đĩa thì Hứa Tinh Nhiên cũng ăn đến từng đó.
Lúc này, chủ quán lại hô to một tiếng: “Canh gan nấu bó xôi của ai, có rồi đây!”
Hứa Tinh Nhiên nghe vậy bèn đứng dậy: “Tôi đi lấy canh, các cậu cứ ăn đi.”
An Lan với Kiều Sơ Lạc cứ tưởng Hứa Tinh Nhiên gọi canh cho bản thân, không ngờ đối phương lại gọi cả ba bát.
“Uống chút canh đi.” Khi Hứa Tinh Nhiên đẩy bát canh tới trước mặt An Lan, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
“Lớp trưởng một khi đã chăm sóc người khác thì đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, bất kể là chuyện lớn bé.”
Vừa nãy An Lan cũng muốn uống canh gan heo, món canh gan heo ở đây cũng được coi là món làm nên tên tuổi của quán ăn này. Bó xôi tươi non, gan heo trơn mềm, lúc nấu canh còn cho thêm lát gừng dập nhỏ, cho nên thơm ơi là thơm.
“Thế nào là cẩn thận tỉ mỉ, bất kể chuyện lớn bé? Có biết lúc đứng gọi đồ ăn khi nãy, tròng mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm canh gan heo trên bàn người khác không?” Hứa Tinh Nhiên cười.
Nụ cười ngày thường của Hứa Tinh Nhiên mang tới một cảm giác rất quy cách, như thể đã nghiên cứu rất kỹ xem phải cười thế nào mới khiến người nhìn thoải mái nhất vậy. Thế nhưng lúc này, hắn một tay chống cằm, một tay gõ gõ vào cạnh bát, cả người toát lên khi chất biếng nhác, tự đắc sau cơn cơm no rượu say.
“Để lớp trưởng chê cười rồi, bây giờ tôi nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn hết.”
Nói xong câu đó, An Lan đột nhiên nhớ tới câu nói đùa của Hứa Tinh Nhiên lúc trước, cái gì mà có “dấu hiệu mang thai“...
“Nhưng mà...... Lớp trưởng cậu bình thường cũng tới phố Nam Đăng ăn đêm sao?” Kiều Sơ Lạc tò mò hỏi.
“Đương nhiên là không. Từ lúc hai người các cậu hớn ha hớn hở rời khỏi lớp học, tôi đã đi theo các cậu rồi.” Hứa Tinh Nhiên trả lời.
An Lan với Kiều Sơ Lạc liếc mắt nhìn nhau.
Trường bọn họ tuần nào cũng cử cán bộ lớp đi kiểm tra, trong trường thì bắt quả tang những hành vi vi phạm kỷ luật như đi học muộn, sao chép bài tập,... Ngoài trường thì ghi tên những học sinh tới quán net đánh điện tử, gây gổ đánh nhau. Nhưng trên thực tế thì những chuyện xảy ra ở ngoài trường hầu hết đều được mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hứa Tinh Nhiên thân là cán bộ lớp vô cùng tuân thủ quy tắc, lúc trước còn làm “đầu tàu” đồng ý với quyết định không ăn hàng vỉa hè của nhà trường, vậy mà giờ lại đi theo bọn họ cả một đoạn đường thế này -- có vấn đề!
“Lớp trưởng, băng sao đỏ của cậu giấu ở chỗ nào rồi?” An Lan thò đầu qua nhìn.